Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 37: Sơ lược Hồn Đạo Khí (3+4)
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện chắn trước mặt hắn, dọa Hoắc Vũ Hạo giật mình muốn nhảy dựng lên, hắn ngẩng đầu lên, hóa ra là Đường Nhã.
- Tiểu Nhã lão sư?
Đường Nhã tươi cười chào Hoắc Vũ Hạo, sau đó thần thần bí bí kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói:
- Tiểu Vũ Hạo, đệ không có tiền đúng không?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Dạ! Đại sư huynh có nói trong học viện có một số công việc, đệ đi làm thuê là có tiền ngay. Đệ đang định hôm nay tan học bắt đầu đi xem thử.
Học phí một năm đến tận mười kim tệ, còn chi tiêu sinh hoạt hàng ngày nữa, Hoắc Vũ Hạo tuy rằng chỉ muốn tập trung tu luyện, nhưng những nhu cầu thiết yếu của cuộc sống như thế này làm sao hắn bỏ qua được.
Đường Nhã cười hì hì, nói:
- Chúng ta cùng là đệ tử Đường Môn, tỷ lại còn là lão sư của đệ, tất nhiên phải chăm sóc ngươi cho tốt, tỷ đã nghĩ biện pháp giúp đệ rồi. Tỷ có quen vị đại thẩm phụ trách mua phụ liệu ở nhà ăn này. Sau này tỷ sẽ nhờ bà ấy mỗi ngày mua giúp đệ hai mươi con cá, còn tỷ, tỷ sẽ chuẩn bị gia vị và bếp nướng cho đệ. Sau khi tan học, đệ cứ ra trước cửa học viện ngồi bán. Với tài nghệ nấu nướng của đệ nhất định sẽ bán sạch hết cho xem. Để tỷ tính coi, mỗi con cá vốn là một đồng tiền, đệ cứ bán năm đồng tiền một con đi! Đấy, như thế là đệ có tiền rồi, đúng không?
Hai mắt Hoắc Vũ Hạo lập tức sáng lên:
- Tiểu Nhã lão sư, đây là một ý kiến tuyệt vời. Đệ có Linh Mâu nên việc điều khiển độ lửa cực kỳ dễ dàng. Vậy để tối nay đệ bắt đầu thử xem!
Đường Nhã gật đầu tiên tục, rốt cục cũng lòi đuôi cáo của mình ra.
- À này, tỷ giúp đệ làm mấy chuyện này, khi đệ nướng cá nhớ ưu tiên chừa phần cho tỷ đấy. Yên tâm, tỷ trả tiền. Còn nữa, mấy thứ tỷ mua giúp đệ nếu có hết thì đệ tự mua thêm đi.
Từ ngày nếm thử món cá nướng Hoắc Vũ Hạo làm, nàng nhớ mãi không quên được mùi vị ấy, sau khi hoàn thành sát hạch, nàng nghĩ mãi mới ra biện pháp tốt này. Đương nhiên, người khởi nguồn là Bối Bối. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nhìn bộ dạng thèm ăn của Đường Nhã, Hoắc Vũ Hạo đã hiểu rồi, hắn tươi cười nói:
- Được rồi, Tiểu Nhã lão sư, vậy tối nay chúng ta gặp lại.
- Được được. Tỷ đi trước đây, à quên, tỷ báo cho đệ một tin tốt lành này, tỷ và Bối Bối đều đã thông qua sát hạch năm tư rồi nha.
Đường Nhã nói xong liền vẫy vẫy tay chào hắn, rồi chạy đi với bộ dạng cực kỳ hưng phấn.
Sau khi ăn một bửa trưa đơn giản, Hoắc Vũ Hạo lập tức trở về ký túc xá. Lúc này trong phòng không có ai, Vương Đông đi vắng rồi, cũng không biết làm gì nữa. Chu Y có nói buổi chiều bắt đầu huấn luyện bọn hắn, nên còn chút thời gian nghỉ trưa, hắn bắt đầu minh tưởng tu luyện, đồng thời cũng tranh thủ hồi phục thể lực.
Lần tu luyện này mang đến chút kinh hỉ cho hắn, buổi sáng hắn chạy bộ đã vượt qua cực hạn của bản thân, lúc này hắn tu luyện Huyền Thiên Công mới phát hiện sau một chu trình, biên độ tăng trưởng của hồn lực tăng lên một chút. Tuy rằng chỉ là một chút xíu xiu thôi nhưng hắn đã rất mãn nguyện rồi. Hắn thầm nghĩ, xem ra rèn luyện thân thể đến mức cực hạn mang lại rất nhiều tác dụng cho việc tu luyền hồn lực. Mà thân thể mình vốn đã kém, nên rèn luyện, phải cố gắng rèn luyện, là chuyện tốt a!
Khi Hoắc Vũ Hạo tỉnh lại từ trong minh tường lại một lần nữa bị dọa nhảy dựng lên, bởi vì Vương Đông đang ngồi đối diện nhìn chằm chằm hắn.
- Ngươi về rồi sao? Đi học thôi!
Hoắc Vũ Hạo vừa nói vừa nhảy xuống giường mang giày vào. Sau chuyện ban sáng, rõ ràng quan hệ giữa hắn và Vương Đông đã thay đổi rõ rệt.
Vương Đông thấp giọng nói:
- Hoắc Vũ Hạo, ta luôn thắc mắc không biết vũ hồn của ngươi là gì. Vũ hồn của ta hôm nay ngươi đã thấy rồi đấy, có thể nói cho ta biết vũ hồn của ngươi là gì không?
Hoắc Vũ Hạo mang giày xong, đứng thẳng người lên nói:
- Vũ hồn của ta chính là đôi mắt ta này, gọi là Linh Mâu. Thuộc tính tinh thần. Ta biết ngươi đang thắc mắc cái gì, nhờ vào hồn kỹ của ta, là Tinh Thần Tham Trắc, nên ngày đó ngươi không thể dùng chiêu thức giả hay gì gì với ta hết, vì căn bản với Tinh Thần Tham Trắc, ta có thể nhìn rõ hết từng hành động của ngươi.
Vương Đông giật mình tỉnh ngộ.
- Thì ra là thế, không ngờ vũ hồn của ngươi lại là Vũ hồn Bản Thể. Đi thôi, đừng chậm chạp nữa. Ban nãy ta đi hỏi thăm bên ngoài rồi, vị Chu lão sư của chúng ta đúng là lão sư quái vật, biến thái hết sức, nghe nói số học viên bị nàng khai trừ còn nhiều hơn số của mười lão sư khác cộng lại. Có vị lão sư chủ nhiệm như thế đúng là vận khí đen đủi mà.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu cười nói.
- Không thể nói như thế, Chu lão sư tuy nghiêm khắc nhưng chỉ cần chúng ta cũng có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình thì sẽ thông qua được yêu cầu của bà ấy thôi. Đúng rồi, vũ hồn của ngươi ta đã thấy, nhưng ta không biết tên a. Còn nữa, hồn hoàn của ngươi hình như là một vàng, một tím, đúng không? Tại sao đệ nhị hồn hoàn lại có thể là Bách niên Hồn Hoàn được?
Vương Đông cười cười nói:
- Đệ nhị hồn hoàn của ta là một bí mật không thể nói được. Còn vũ hồn kia là Quang Minh Nữ Thần Điệp, một loài bướm xinh đẹp cực kỳ, có thể nói là loại bướm xinh đẹp nhất cũng không ngoa, chỉ tiếc là đã gần như tuyệt chủng rồi. Độ khan hiếm của vũ hồn này so với vũ hồn bản thể của ngươi cũng không hơn kém bao nhiêu đâu nha. Sau này ngươi sẽ biết uy lực của nó mạnh mẽ như thế nào! Đúng rồi, hôm nay Chu lão sư dẫn ngươi đi đâu đấy?
Hai ngươi vừa nói vừa rời khỏi ký túc xá đi về phía Giáo Học Lâu. Không riêng bọn hắn, có lẽ bất cứ học viên nào trong lớp tân sinh Nhất Ban đều không dám đi trể.
Hoắc Vũ Hạo cũng không định giấu diếm chuyện Chu lão sư dẫn hắn đi găp Phàm Vũ lão sư, chuyện này cũng đâu phải bí mật gì đâu, mọi chuyện hắn đều kể hết cho Vương Đông nghe.
- Cái gì? Tinh Thần Tham Trắc của ngươi còn có thể sử dụng với người khác sao? Mau mau, làm thử cho ta xem.
Dù sao Vương Đông cũng chỉ là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, làm sao tránh khỏi tính tò mò hiếu kỳ, hắn hưng phấn kêu lên.
Rơi vào đường cùng, Hoắc Vũ Hạo đành phóng ra Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, để tên kia cảm nhận một chút.
Mọi thứ trong phạm vi ba mươi thước bắt đầu hiện rõ trong đầu hắn, khiến Vương Đông nhất thời ngẩn người. Hắn lúc này như một người đui mù nhất thời sáng mắt thấy rõ được thế giới xung quanh, cái cảm giác rung động mãnh liệt ấy dường như bất cứ ai lần đầu tiếp nhận Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Đạo đều trải nghiệm qua.
Với lại, Hoắc Vũ Hạo không ngừng sử dụng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng nên thao tác cũng ngày càng thuần thục, hắn vừa thi triển vừa nhớ đến lời Phàm Vũ đã nói ban nãy, tự nhiên theo bản năng, hắn tập trung tinh thần của mình vào một phương hướng duy nhất, sau đó cố gắng thúc đẩy nó tiến ra xa hơn. Hoắc Vũ Hạo cũng không ngờ trong lúc này ánh kim dưới đáy mắt hắn lại đột nhiên phát sáng đậm hơn một chút, tinh thần dao động cũng mãnh liệt hơn rất nhiều. Ban đầu vốn dò xét hết mọi phương vị, nay từ từ thu hẹp lại ở một phương vị mà thôi.
Vương Đông đứng bên cạnh cũng cảm nhận được biến hóa của Tinh Thần Tham Trắc, hắn phát hiện hình ảnh hai bên trái phải không còn hiện ra nữa, nhưng hình ảnh phía trước vẫn còn, không những thế mà khoảng cách lại càng lúc càng kéo dài ra.
Tuy vậy, chỉ với vài giây thay đổi này mà tương đương với vài phút bình thường Hoắc Vũ Hạo sử dụng chúng, hắn đột nhiên cảm thấy hồn lực trong người chuyển hóa thành tinh thần lực với tốc độ kinh người, nháy mắt đã gần như cạn kiệt.
Cơ thể hắn lắc lư muốn ngã, nhờ Vương Đông đưa tay đỡ lấy hắn mới có thể đứng vững được, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng cũng lập tức thu lại.
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi làm sao đấy?
Vương Đông vội vàng đỡ hắn.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo đã tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, bộ dạng vô cùng yếu ớt. Hắn quay sang khoát tay Vương Đông, ý bảo mình không sao:
- Tinh thần lực bị tiêu hao nhiều thôi. Vương Đông, ban nãy ngươi thấy gì? Ngươi có thấy Tinh Thần Tham Trắc của ta đạt được bao xa không?
Vương Đông thoáng nhớ lại một chút, nói:
- Ta không để ý lắm, khoảng năm sáu mươi thước. Mà những phương hướng khác thì không thấy nữa, chỉ có phía trước thôi, nhưng khoảng cách có lẽ đã tăng lên gấp hai rồi.
Hoắc Vũ Hạo nghe Vương Đông nói thế lập tức vui vẻ hẳn lên, ngay cả cảm giác mệt mỏi cũng vơi đi vài phần.
- Tốt quá, ta biết là được mà. Có điều tinh thần lực tiêu hao nhiều quá a.
Giảm phạm vi bao quát của Tinh Thần Tham Trắc xuống thì có thể kéo dài khoảng cách ra, tuy vậy phải tiêu hao tinh thần lực gấp mười lần. Cho nên ban nãy chỉ mới vài giây ngắn ngủi thôi hắn đã không trụ được rồi. Bất quá Hoắc Vũ Hạo tin rằng đấy chỉ vì lần này là lần đầu hắn thử nghiệm thôi, sau này mọi thứ có thể từ từ cải thiện, quan trọng là hắn phải cố gắng tập luyện đã.
Phàm Vũ lão sư đã nói, nếu hắn có thể làm khoảng cách dò xét của Tinh Thần Tham Trắc tăng đến một trăm thước thì sẽ nhận hắn làm đệ tử.
Sáng nay sau khi nghe Hòa Thái Đầu giảng giải sơ lược về Hồn Đạo Khí, hắn đã có cảm giác hứng thú với những món đồ thần kỳ này rồi.
Mười phút trước khi vào học, trong phòng học Nhất Ban, chín mươi mốt học viên đã tập trung đầy đủ, hơn nữa, lớp học lại yên lặng một cách kỳ lạ. Cho nên, đôi khi có lão sư nghiêm khắc không phải là chuyện xấu, nhờ thế mới thúc đẩy được tinh thần học tập của học viên a.
Vì chưa xếp chổ ngồi, nên khi Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đến thì tìm chổ ngồi cạnh nhau luôn, hai đứa trẻ mười một tuổi ấy lúc này đều mang bộ dạng trầm tư. Hoắc Vũ Hạo đang nghĩ đến vấn đề của Tinh Thần Tham Trắc, còn Vương Đông, chả biết nữa.
Một lúc sau, Chu Y từ từ bước vào lớp, bầu không khí trong lớp đã yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng đồng thời giật mình tỉnh táo lại. Mặc dù trước đó không lâu, Hoắc Vũ Hạo đã tiêu hao hết hồn lực, nhưng hồn lực của hắn yếu kém, một lượng ít như thế thoáng cái đã khôi phục được hơn phân nửa, lúc này cảm giác suy yếu kia không còn nữa.
- Tất cả đứng dậy, tập hợp ngoài quảng trường.
Chu Y bước vào lớp, nói một câu không ai ngờ đến rồi lại quay người bước ra ngoài.
Sau khi nghe Chu Y nói, không một học viên nào dám chậm trể, ba chân bốn cằng chạy ra khỏi phòng, rồi trật tự đi theo Chu Y ra quảng trường Sử Lai Khắc. Bọn chúng cũng không thấy lúc này vẻ mặt Chu Y thoáng hiện một nụ cười, vị lão sư biến thái này thật khác người... Lúc nãy bà ấy đang nghĩ thật ra làm một chủ nhiệm tân sinh cũng không phải không tốt, ít nhất học viên mới vào trường đều còn non nớt, dễ uốn nắn, lại còn nghe lời, không giống đám học viên lớp trên ỷ bản thân có chút thành tựu, kiêu ngạo đã đành còn phản kháng mạnh hơn nữa chứ.
Trên quảng trường Sử Lai Khắc không biết từ lúc nào xuất hiện một đống xích sắt. Chu Y hô lớn một tiếng, các học viên cùng lúc dừng lại đứng ngay ngắn chỉnh tề.
- Vương Đông.
- Dạ.
Vương Đông tiến lên một bước.
Chu Y quay xuống đổi mặt với tất cả học viên, nói:
- Ta thấy ngươi là ngươi có thành tích tốt nhất trong buổi tuyển chọn, hơn nữa trong lần khảo thí sáng nay cũng đạt thành tích tốt nhất. Cho nên, ta tuyên bố, từ nay Vương Đông là lớp trưởng Nhất Ban. Vị trí này có thể thay đổi, miễn ngươi có khả năng đánh bại hắn là được. Rõ chưa?
- Dạ rõ.
Đám đệ tử đồng thanh trả lời, trong đó có vài tên nam đệ tử thực lực không kém thì nhìn chằm chằm vào Vương Đông. Đám nữ đệ tử lại khác, ánh mắt nhìn Vương Đông dường như ôn nhu thêm vài phần.
Chu Y chỉ vào đống xích sắt nằm dưới sàn.
- Đây là Thiết Y, chuyên dùng để huấn luyện nâng cao thể chất của các ngươi. Mỗi người một cái, mang vào rồi chạy bộ quanh quảng trường này. Từ giờ, mỗi ngày đều chạy như thế này đến hết giờ học thì thôi. Các ngươi có thể sử dụng hồn lực thoải mái nhưng không được dùng hồn kỹ. Ai có thành tích thấp nhất sẽ bị khai trừ.
- Ta nhắc lại, trong lớp của ta, không phải khi nào có sát hạch mới có học viên bị khai trừ, mà mọi lúc đều có thể xảy ra. Hôm nay ở đây có chín mươi mốt học viên, cuối buổi sẽ còn chín mươi, rồi, bắt đầu đi.
Chu Y nói xong liền lấy một bộ Thiết Y đưa cho Vương Đông, Vương Đông vội vàng nhận lấy mang vào người. Hắn mang Thiết Y vào người mới giật mình, hóa ra bộ Thiết Y này nặng đến ba mươi cân a!
Vừa nghe câu người kém nhất sẽ bị đào thải, tất cả các học viên liền nhanh chóng chạy đến nhận Thiết Y, các học viên nam còn đỡ một chút, những học viên nữ mang Thiết Y vào đều có bộ dạng "hoa dung thất sắc".
Chu Y lạnh lùng nói:
- Ta biết các ngươi đều rất bất mãn ta, cho là chuyện này không công bằng, dù sao thể chất của nam sinh và nữ sinh, thú hồn sư, khí hồn sư và chiến hồn sư đều có sự chênh lệch nhất định, nhưng, trong lớp học của ta, tất cả đều bình đẳng. Các ngươi cho là trên chiến trường, địch nhân sẽ buông tha cho các ngươi vì các ngươi là con gái hay khí hồn sư hay sao? Thôi bắt đầu được rồi. Chạy đi.
Tất cả học viên dù trong lòng đang mắng thầm Chu Y nhưng nghe hiệu lệnh của bà cũng không thể không bắt đầu, nào dám có chút hành động gì phản kháng. Vương Đông dẫn đầu đội ngũ, bắt đầu chạy xung quanh quảng trường. Bất cứ ai cũng không muốn bản thân mình bị đào thái, nên thái độ của các học viên so với buổi sáng đã hoàn toàn thay đổi.
Vương Đông dẫn đầu chạy trước, bất luận là vũ hồn hay hồn lực hắn đều hơn xa các bạn chung lớp, tuy rằng đã mang Thiết Y nhưng tốc độ cũng không giảm bớt chút nào.
Vài tên học viên muốn phân cao thấp với hắn ban nãy cũng tăng tốc đuổi theo hắn.
Hoắc Vũ Hạo thì khác, hắn vẫn duy trì tốc độ cũ, hắn rất rõ ràng thể trạng của bản thân hắn, từ giờ đến lúc tan học còn đến hai canh giờ, muốn có thể duy trì đến lúc đó phải giữ lực a! Bây giờ hắn phải ổn định tốc độ, cũng không nóng vội chạy lên trước, cứ thông thả mà chạy thôi.
Sau hai vòng, hắn đã dễ dàng đoạt được vị trí cuối cùng của đoàn người, tất cả các nữ đệ tử đều vượt qua được hắn. Nhưng hắn cũng không quan tâm đến.
Đến vòng thứ tư, Vương Đông đã hơn hắn một vòng rồi, lúc chạy vượt qua, hắn còn bị Vương Đông nhìn chằm chằm bằng ánh mắt kinh ngạc.
Hoắc Vũ Hảo cũng không có phản ứng gì, quay đầu mìm cười một cái mà thôi.
Chu Y đứng bên ngoài quan sát các học viên chạy dưới sân, không ai biết bà ấy đang nghĩ cái gì nữa.
- Tiểu Nhã lão sư?
Đường Nhã tươi cười chào Hoắc Vũ Hạo, sau đó thần thần bí bí kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói:
- Tiểu Vũ Hạo, đệ không có tiền đúng không?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Dạ! Đại sư huynh có nói trong học viện có một số công việc, đệ đi làm thuê là có tiền ngay. Đệ đang định hôm nay tan học bắt đầu đi xem thử.
Học phí một năm đến tận mười kim tệ, còn chi tiêu sinh hoạt hàng ngày nữa, Hoắc Vũ Hạo tuy rằng chỉ muốn tập trung tu luyện, nhưng những nhu cầu thiết yếu của cuộc sống như thế này làm sao hắn bỏ qua được.
Đường Nhã cười hì hì, nói:
- Chúng ta cùng là đệ tử Đường Môn, tỷ lại còn là lão sư của đệ, tất nhiên phải chăm sóc ngươi cho tốt, tỷ đã nghĩ biện pháp giúp đệ rồi. Tỷ có quen vị đại thẩm phụ trách mua phụ liệu ở nhà ăn này. Sau này tỷ sẽ nhờ bà ấy mỗi ngày mua giúp đệ hai mươi con cá, còn tỷ, tỷ sẽ chuẩn bị gia vị và bếp nướng cho đệ. Sau khi tan học, đệ cứ ra trước cửa học viện ngồi bán. Với tài nghệ nấu nướng của đệ nhất định sẽ bán sạch hết cho xem. Để tỷ tính coi, mỗi con cá vốn là một đồng tiền, đệ cứ bán năm đồng tiền một con đi! Đấy, như thế là đệ có tiền rồi, đúng không?
Hai mắt Hoắc Vũ Hạo lập tức sáng lên:
- Tiểu Nhã lão sư, đây là một ý kiến tuyệt vời. Đệ có Linh Mâu nên việc điều khiển độ lửa cực kỳ dễ dàng. Vậy để tối nay đệ bắt đầu thử xem!
Đường Nhã gật đầu tiên tục, rốt cục cũng lòi đuôi cáo của mình ra.
- À này, tỷ giúp đệ làm mấy chuyện này, khi đệ nướng cá nhớ ưu tiên chừa phần cho tỷ đấy. Yên tâm, tỷ trả tiền. Còn nữa, mấy thứ tỷ mua giúp đệ nếu có hết thì đệ tự mua thêm đi.
Từ ngày nếm thử món cá nướng Hoắc Vũ Hạo làm, nàng nhớ mãi không quên được mùi vị ấy, sau khi hoàn thành sát hạch, nàng nghĩ mãi mới ra biện pháp tốt này. Đương nhiên, người khởi nguồn là Bối Bối. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nhìn bộ dạng thèm ăn của Đường Nhã, Hoắc Vũ Hạo đã hiểu rồi, hắn tươi cười nói:
- Được rồi, Tiểu Nhã lão sư, vậy tối nay chúng ta gặp lại.
- Được được. Tỷ đi trước đây, à quên, tỷ báo cho đệ một tin tốt lành này, tỷ và Bối Bối đều đã thông qua sát hạch năm tư rồi nha.
Đường Nhã nói xong liền vẫy vẫy tay chào hắn, rồi chạy đi với bộ dạng cực kỳ hưng phấn.
Sau khi ăn một bửa trưa đơn giản, Hoắc Vũ Hạo lập tức trở về ký túc xá. Lúc này trong phòng không có ai, Vương Đông đi vắng rồi, cũng không biết làm gì nữa. Chu Y có nói buổi chiều bắt đầu huấn luyện bọn hắn, nên còn chút thời gian nghỉ trưa, hắn bắt đầu minh tưởng tu luyện, đồng thời cũng tranh thủ hồi phục thể lực.
Lần tu luyện này mang đến chút kinh hỉ cho hắn, buổi sáng hắn chạy bộ đã vượt qua cực hạn của bản thân, lúc này hắn tu luyện Huyền Thiên Công mới phát hiện sau một chu trình, biên độ tăng trưởng của hồn lực tăng lên một chút. Tuy rằng chỉ là một chút xíu xiu thôi nhưng hắn đã rất mãn nguyện rồi. Hắn thầm nghĩ, xem ra rèn luyện thân thể đến mức cực hạn mang lại rất nhiều tác dụng cho việc tu luyền hồn lực. Mà thân thể mình vốn đã kém, nên rèn luyện, phải cố gắng rèn luyện, là chuyện tốt a!
Khi Hoắc Vũ Hạo tỉnh lại từ trong minh tường lại một lần nữa bị dọa nhảy dựng lên, bởi vì Vương Đông đang ngồi đối diện nhìn chằm chằm hắn.
- Ngươi về rồi sao? Đi học thôi!
Hoắc Vũ Hạo vừa nói vừa nhảy xuống giường mang giày vào. Sau chuyện ban sáng, rõ ràng quan hệ giữa hắn và Vương Đông đã thay đổi rõ rệt.
Vương Đông thấp giọng nói:
- Hoắc Vũ Hạo, ta luôn thắc mắc không biết vũ hồn của ngươi là gì. Vũ hồn của ta hôm nay ngươi đã thấy rồi đấy, có thể nói cho ta biết vũ hồn của ngươi là gì không?
Hoắc Vũ Hạo mang giày xong, đứng thẳng người lên nói:
- Vũ hồn của ta chính là đôi mắt ta này, gọi là Linh Mâu. Thuộc tính tinh thần. Ta biết ngươi đang thắc mắc cái gì, nhờ vào hồn kỹ của ta, là Tinh Thần Tham Trắc, nên ngày đó ngươi không thể dùng chiêu thức giả hay gì gì với ta hết, vì căn bản với Tinh Thần Tham Trắc, ta có thể nhìn rõ hết từng hành động của ngươi.
Vương Đông giật mình tỉnh ngộ.
- Thì ra là thế, không ngờ vũ hồn của ngươi lại là Vũ hồn Bản Thể. Đi thôi, đừng chậm chạp nữa. Ban nãy ta đi hỏi thăm bên ngoài rồi, vị Chu lão sư của chúng ta đúng là lão sư quái vật, biến thái hết sức, nghe nói số học viên bị nàng khai trừ còn nhiều hơn số của mười lão sư khác cộng lại. Có vị lão sư chủ nhiệm như thế đúng là vận khí đen đủi mà.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu cười nói.
- Không thể nói như thế, Chu lão sư tuy nghiêm khắc nhưng chỉ cần chúng ta cũng có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình thì sẽ thông qua được yêu cầu của bà ấy thôi. Đúng rồi, vũ hồn của ngươi ta đã thấy, nhưng ta không biết tên a. Còn nữa, hồn hoàn của ngươi hình như là một vàng, một tím, đúng không? Tại sao đệ nhị hồn hoàn lại có thể là Bách niên Hồn Hoàn được?
Vương Đông cười cười nói:
- Đệ nhị hồn hoàn của ta là một bí mật không thể nói được. Còn vũ hồn kia là Quang Minh Nữ Thần Điệp, một loài bướm xinh đẹp cực kỳ, có thể nói là loại bướm xinh đẹp nhất cũng không ngoa, chỉ tiếc là đã gần như tuyệt chủng rồi. Độ khan hiếm của vũ hồn này so với vũ hồn bản thể của ngươi cũng không hơn kém bao nhiêu đâu nha. Sau này ngươi sẽ biết uy lực của nó mạnh mẽ như thế nào! Đúng rồi, hôm nay Chu lão sư dẫn ngươi đi đâu đấy?
Hai ngươi vừa nói vừa rời khỏi ký túc xá đi về phía Giáo Học Lâu. Không riêng bọn hắn, có lẽ bất cứ học viên nào trong lớp tân sinh Nhất Ban đều không dám đi trể.
Hoắc Vũ Hạo cũng không định giấu diếm chuyện Chu lão sư dẫn hắn đi găp Phàm Vũ lão sư, chuyện này cũng đâu phải bí mật gì đâu, mọi chuyện hắn đều kể hết cho Vương Đông nghe.
- Cái gì? Tinh Thần Tham Trắc của ngươi còn có thể sử dụng với người khác sao? Mau mau, làm thử cho ta xem.
Dù sao Vương Đông cũng chỉ là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, làm sao tránh khỏi tính tò mò hiếu kỳ, hắn hưng phấn kêu lên.
Rơi vào đường cùng, Hoắc Vũ Hạo đành phóng ra Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, để tên kia cảm nhận một chút.
Mọi thứ trong phạm vi ba mươi thước bắt đầu hiện rõ trong đầu hắn, khiến Vương Đông nhất thời ngẩn người. Hắn lúc này như một người đui mù nhất thời sáng mắt thấy rõ được thế giới xung quanh, cái cảm giác rung động mãnh liệt ấy dường như bất cứ ai lần đầu tiếp nhận Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Đạo đều trải nghiệm qua.
Với lại, Hoắc Vũ Hạo không ngừng sử dụng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng nên thao tác cũng ngày càng thuần thục, hắn vừa thi triển vừa nhớ đến lời Phàm Vũ đã nói ban nãy, tự nhiên theo bản năng, hắn tập trung tinh thần của mình vào một phương hướng duy nhất, sau đó cố gắng thúc đẩy nó tiến ra xa hơn. Hoắc Vũ Hạo cũng không ngờ trong lúc này ánh kim dưới đáy mắt hắn lại đột nhiên phát sáng đậm hơn một chút, tinh thần dao động cũng mãnh liệt hơn rất nhiều. Ban đầu vốn dò xét hết mọi phương vị, nay từ từ thu hẹp lại ở một phương vị mà thôi.
Vương Đông đứng bên cạnh cũng cảm nhận được biến hóa của Tinh Thần Tham Trắc, hắn phát hiện hình ảnh hai bên trái phải không còn hiện ra nữa, nhưng hình ảnh phía trước vẫn còn, không những thế mà khoảng cách lại càng lúc càng kéo dài ra.
Tuy vậy, chỉ với vài giây thay đổi này mà tương đương với vài phút bình thường Hoắc Vũ Hạo sử dụng chúng, hắn đột nhiên cảm thấy hồn lực trong người chuyển hóa thành tinh thần lực với tốc độ kinh người, nháy mắt đã gần như cạn kiệt.
Cơ thể hắn lắc lư muốn ngã, nhờ Vương Đông đưa tay đỡ lấy hắn mới có thể đứng vững được, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng cũng lập tức thu lại.
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi làm sao đấy?
Vương Đông vội vàng đỡ hắn.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo đã tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, bộ dạng vô cùng yếu ớt. Hắn quay sang khoát tay Vương Đông, ý bảo mình không sao:
- Tinh thần lực bị tiêu hao nhiều thôi. Vương Đông, ban nãy ngươi thấy gì? Ngươi có thấy Tinh Thần Tham Trắc của ta đạt được bao xa không?
Vương Đông thoáng nhớ lại một chút, nói:
- Ta không để ý lắm, khoảng năm sáu mươi thước. Mà những phương hướng khác thì không thấy nữa, chỉ có phía trước thôi, nhưng khoảng cách có lẽ đã tăng lên gấp hai rồi.
Hoắc Vũ Hạo nghe Vương Đông nói thế lập tức vui vẻ hẳn lên, ngay cả cảm giác mệt mỏi cũng vơi đi vài phần.
- Tốt quá, ta biết là được mà. Có điều tinh thần lực tiêu hao nhiều quá a.
Giảm phạm vi bao quát của Tinh Thần Tham Trắc xuống thì có thể kéo dài khoảng cách ra, tuy vậy phải tiêu hao tinh thần lực gấp mười lần. Cho nên ban nãy chỉ mới vài giây ngắn ngủi thôi hắn đã không trụ được rồi. Bất quá Hoắc Vũ Hạo tin rằng đấy chỉ vì lần này là lần đầu hắn thử nghiệm thôi, sau này mọi thứ có thể từ từ cải thiện, quan trọng là hắn phải cố gắng tập luyện đã.
Phàm Vũ lão sư đã nói, nếu hắn có thể làm khoảng cách dò xét của Tinh Thần Tham Trắc tăng đến một trăm thước thì sẽ nhận hắn làm đệ tử.
Sáng nay sau khi nghe Hòa Thái Đầu giảng giải sơ lược về Hồn Đạo Khí, hắn đã có cảm giác hứng thú với những món đồ thần kỳ này rồi.
Mười phút trước khi vào học, trong phòng học Nhất Ban, chín mươi mốt học viên đã tập trung đầy đủ, hơn nữa, lớp học lại yên lặng một cách kỳ lạ. Cho nên, đôi khi có lão sư nghiêm khắc không phải là chuyện xấu, nhờ thế mới thúc đẩy được tinh thần học tập của học viên a.
Vì chưa xếp chổ ngồi, nên khi Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đến thì tìm chổ ngồi cạnh nhau luôn, hai đứa trẻ mười một tuổi ấy lúc này đều mang bộ dạng trầm tư. Hoắc Vũ Hạo đang nghĩ đến vấn đề của Tinh Thần Tham Trắc, còn Vương Đông, chả biết nữa.
Một lúc sau, Chu Y từ từ bước vào lớp, bầu không khí trong lớp đã yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng đồng thời giật mình tỉnh táo lại. Mặc dù trước đó không lâu, Hoắc Vũ Hạo đã tiêu hao hết hồn lực, nhưng hồn lực của hắn yếu kém, một lượng ít như thế thoáng cái đã khôi phục được hơn phân nửa, lúc này cảm giác suy yếu kia không còn nữa.
- Tất cả đứng dậy, tập hợp ngoài quảng trường.
Chu Y bước vào lớp, nói một câu không ai ngờ đến rồi lại quay người bước ra ngoài.
Sau khi nghe Chu Y nói, không một học viên nào dám chậm trể, ba chân bốn cằng chạy ra khỏi phòng, rồi trật tự đi theo Chu Y ra quảng trường Sử Lai Khắc. Bọn chúng cũng không thấy lúc này vẻ mặt Chu Y thoáng hiện một nụ cười, vị lão sư biến thái này thật khác người... Lúc nãy bà ấy đang nghĩ thật ra làm một chủ nhiệm tân sinh cũng không phải không tốt, ít nhất học viên mới vào trường đều còn non nớt, dễ uốn nắn, lại còn nghe lời, không giống đám học viên lớp trên ỷ bản thân có chút thành tựu, kiêu ngạo đã đành còn phản kháng mạnh hơn nữa chứ.
Trên quảng trường Sử Lai Khắc không biết từ lúc nào xuất hiện một đống xích sắt. Chu Y hô lớn một tiếng, các học viên cùng lúc dừng lại đứng ngay ngắn chỉnh tề.
- Vương Đông.
- Dạ.
Vương Đông tiến lên một bước.
Chu Y quay xuống đổi mặt với tất cả học viên, nói:
- Ta thấy ngươi là ngươi có thành tích tốt nhất trong buổi tuyển chọn, hơn nữa trong lần khảo thí sáng nay cũng đạt thành tích tốt nhất. Cho nên, ta tuyên bố, từ nay Vương Đông là lớp trưởng Nhất Ban. Vị trí này có thể thay đổi, miễn ngươi có khả năng đánh bại hắn là được. Rõ chưa?
- Dạ rõ.
Đám đệ tử đồng thanh trả lời, trong đó có vài tên nam đệ tử thực lực không kém thì nhìn chằm chằm vào Vương Đông. Đám nữ đệ tử lại khác, ánh mắt nhìn Vương Đông dường như ôn nhu thêm vài phần.
Chu Y chỉ vào đống xích sắt nằm dưới sàn.
- Đây là Thiết Y, chuyên dùng để huấn luyện nâng cao thể chất của các ngươi. Mỗi người một cái, mang vào rồi chạy bộ quanh quảng trường này. Từ giờ, mỗi ngày đều chạy như thế này đến hết giờ học thì thôi. Các ngươi có thể sử dụng hồn lực thoải mái nhưng không được dùng hồn kỹ. Ai có thành tích thấp nhất sẽ bị khai trừ.
- Ta nhắc lại, trong lớp của ta, không phải khi nào có sát hạch mới có học viên bị khai trừ, mà mọi lúc đều có thể xảy ra. Hôm nay ở đây có chín mươi mốt học viên, cuối buổi sẽ còn chín mươi, rồi, bắt đầu đi.
Chu Y nói xong liền lấy một bộ Thiết Y đưa cho Vương Đông, Vương Đông vội vàng nhận lấy mang vào người. Hắn mang Thiết Y vào người mới giật mình, hóa ra bộ Thiết Y này nặng đến ba mươi cân a!
Vừa nghe câu người kém nhất sẽ bị đào thải, tất cả các học viên liền nhanh chóng chạy đến nhận Thiết Y, các học viên nam còn đỡ một chút, những học viên nữ mang Thiết Y vào đều có bộ dạng "hoa dung thất sắc".
Chu Y lạnh lùng nói:
- Ta biết các ngươi đều rất bất mãn ta, cho là chuyện này không công bằng, dù sao thể chất của nam sinh và nữ sinh, thú hồn sư, khí hồn sư và chiến hồn sư đều có sự chênh lệch nhất định, nhưng, trong lớp học của ta, tất cả đều bình đẳng. Các ngươi cho là trên chiến trường, địch nhân sẽ buông tha cho các ngươi vì các ngươi là con gái hay khí hồn sư hay sao? Thôi bắt đầu được rồi. Chạy đi.
Tất cả học viên dù trong lòng đang mắng thầm Chu Y nhưng nghe hiệu lệnh của bà cũng không thể không bắt đầu, nào dám có chút hành động gì phản kháng. Vương Đông dẫn đầu đội ngũ, bắt đầu chạy xung quanh quảng trường. Bất cứ ai cũng không muốn bản thân mình bị đào thái, nên thái độ của các học viên so với buổi sáng đã hoàn toàn thay đổi.
Vương Đông dẫn đầu chạy trước, bất luận là vũ hồn hay hồn lực hắn đều hơn xa các bạn chung lớp, tuy rằng đã mang Thiết Y nhưng tốc độ cũng không giảm bớt chút nào.
Vài tên học viên muốn phân cao thấp với hắn ban nãy cũng tăng tốc đuổi theo hắn.
Hoắc Vũ Hạo thì khác, hắn vẫn duy trì tốc độ cũ, hắn rất rõ ràng thể trạng của bản thân hắn, từ giờ đến lúc tan học còn đến hai canh giờ, muốn có thể duy trì đến lúc đó phải giữ lực a! Bây giờ hắn phải ổn định tốc độ, cũng không nóng vội chạy lên trước, cứ thông thả mà chạy thôi.
Sau hai vòng, hắn đã dễ dàng đoạt được vị trí cuối cùng của đoàn người, tất cả các nữ đệ tử đều vượt qua được hắn. Nhưng hắn cũng không quan tâm đến.
Đến vòng thứ tư, Vương Đông đã hơn hắn một vòng rồi, lúc chạy vượt qua, hắn còn bị Vương Đông nhìn chằm chằm bằng ánh mắt kinh ngạc.
Hoắc Vũ Hảo cũng không có phản ứng gì, quay đầu mìm cười một cái mà thôi.
Chu Y đứng bên ngoài quan sát các học viên chạy dưới sân, không ai biết bà ấy đang nghĩ cái gì nữa.