Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 351: Dung hợp! Tầm nhìn mới



Nhờ sự khống chế của Thiên Mộng Băng Tằm mà lần dung hợp Hồn Hoàn này chỉ tương đương với lần dung hợp Hồn Cốt cánh tay trái lần trước, đợi đến khi tu vi của Hoắc Vũ Hạo đến một mức độ thích hợp thì Thiên Mộng Băng Tằm sẽ lại tháo bỏ phong ấn của phần năng lượng kia. Việc Hồn Hoàn thứ ba của Hoắc Vũ Hạo có thể đạt đến cấp bậc vạn năm tuyệt đối có thể xem là một bước mở đầu cho việc dung hợp Hồn Hoàn.

Sau khi dung hợp Hồn Hoàn thứ ba xong thì phần hồn lực được tích lũy trong quãng thời gian cấp bậc của hắn bị dừng lại ở bình cảnh cũng bắt đầu bung ra.

Dù là khối Hồn Cốt cánh tay trái của Băng Bích Hạt hay khối Hồn Cốt bàn tay phải của Ám Kim Khủng Trảo Long thì đều là những khối Hồn Cốt vô cùng mạnh mẽ, đồng thời cũng mang đến cho Hồn Sư những ưu đãi không nhỏ về mặt tu vi. Cộng thêm việc bình thường Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông luôn siêng năng tu luyện không chút lười biếng và Sinh Linh Kim còn ân cần chăm sóc cơ thể hắn nữa. Nên khi Huyền Thiên Công đột phá bình cảnh, lúc Hồn Lực bùng nổ, thật có cảm giác giống như đê bị vỡ trong trận lũ lớn, ào ào mãnh liệt.

Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận rõ ràng, sau khi mình hấp thu Hồn Hoàn xong, Hồn Lực của hắn một đường tăng mạnh, thoáng cái đã qua cấp 31 rồi tăng đến cấp 32 mới bắt đầu giảm tốc độ và cuối cùng dừng lại ở cấp 32 đỉnh.

Hoắc Vũ Hạo là Hồn Sư có Vũ Hồn Cực Hạn, hắn không giống với những Hồn Sư bình thường. Sau khi tu vi của hắn đột phá cấp 30 thì yêu cầu mật độ Hồn Lực ở mỗi cấp cũng tăng lên. Trước đây Mục lão đã sớm nhắc nhở hắn rằng, tu vi của hắn sau khi qua cấp 30 sẽ bắt đầu tăng chậm lại. Nếu hắn là một Hồn sư bình thường thì với hai khối Hồn Cốt kia, tu vi của hắn có tăng đến cấp 34 35 cũng là chuyện bình thường. Mặc dù vậy, chỉ bấy nhiêu đã làm Hoắc Vũ Hạo vui sướng vô cùng rồi. Đây rõ ràng là một bước mở đầu tốt cho quá trình tu luyện gian nan sau này của hắn.

Cả quá trình này mất tầm bốn canh giờ, hơn xa so với thời gian những Hồn Sư bình thường dung hợp Hồn Hoàn.

Ngay khi Hoắc Vũ Hạo thành công xong xuôi mọi việc, chuẩn bị phun ra một ngụm khí thì đột nhiên, Vận Mệnh Nhãn của hắn giật giật liên tục.

Một lực hút mạnh mẽ từ Vận Mệnh Nhãn ào ào truyền đến, Hồn Lực của hắn đang trong trạng thái trôi chảy sau khi hấp thụ xong Hồn Hoàn, thì lại một lần nữa siết chặt.

Chuyện gì thế này? Y lão đâu có nói Vận Mệnh Nhãn có thể hút lấy Tinh Thần Lực của mình đâu?

Hắn vừa nghĩ đến thế thì mọi chuyện đã bắt đầu diễn ra rồi, tốc độ nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Những mảnh nhỏ của phần ký ức mà hắn có được từ Tam Nhãn Kim Nghê bắt đầu tụ hội và ghép vào nhau, rồi đi theo phần Tinh Thần Lực đang bị hút đi của hắn. Hoắc Vũ Hạo cảm thấy Tinh Thần Hải của mình như một quả bóng cao su bị đâm một lỗ, còn phần Tinh Thần Lực thì như không khí bị xì hơi, bay đi với tốc độ chóng mặt. Mà trong quá trình hấp thụ Tinh Thần Lực, dường như Vận Mệnh Nhãn càng lúc càng thân thiết với hắn hơn.

Sự hấp thu của Vận Mệnh Nhãn cực kỳ bá đạo, Hoắc Vũ Hạo căn bản không thể phản kháng được, lực hút ấy thậm chí còn hút đi một chút linh hồn căn nguyên của hắn nữa, tinh thần của hắn cũng bắt đầu lâm vào trạng thái hốt hoảng.

Cũng may lần hấp thu này của nó không đem đến cảm giác đau đớn gì cho hắn, trong đầu hắn chỉ liên tục hiện lên hình ảnh trong ký ức của Tam Nhãn Kim Nghê, tuy những hình ảnh này đã xuất hiện một lần rồi, nhưng lần thứ hai hiện lên, hắn cảm nhận được dường như nó rõ ràng hơn so với lần đầu nhiều.

Tất cả mọi thứ đều trở nên kỳ dị, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm nhận được Tinh Thần Hải của mình bắt đầu xuất hiện những thay đổi khó thể hình dung được. Nương theo lượng Tinh Thần Lực bị hút đi, Tinh Thần Hải của hắn dường như cũng đã bị hút đi một phần, mà những thứ đó cùng với một chút linh hồn căn nguyên của hắn đều đã tiến vào bên trong Vận Mệnh Nhãn.

Cả quá trình này đối với hắn không biết nên xem là nhanh như chớp mắt hay dài cả hằng thế kỷ nữa. Khi hắn tỉnh dậy, ánh mặt trời từ đằng xa cũng đã từ từ dâng lên.

Hoắc Vũ Hạo theo bản năng nhìn về chân trời phía đông, nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác, luồng ánh sáng tím hôm nay sáng hơn trước đây rất nhiều.

Một luồng khí ấm áp chợt chui vào bao phủ lấy hai tròng mắt của hắn, Hoắc Vũ Hạo giật mình phát hiện, nháy mắt vừa rồi, đôi mắt của mình dường như đã được tia sáng màu tím kia nhẹ nhàng xoa dịu rồi biến mất. Cảm giác này từ trước đến nay chưa từng xảy ra.

Hắn khép hờ hai mắt, tập trung tinh thần, bỗng nhiên hắn thấy hơi choáng váng một chút, sau đó, ánh nhìn của hắn dường như lại tăng thêm một chút, ánh nhìn thay đổi, mọi thứ xung quanh xuất hiện trong mắt hắn cũng biến đổi theo.

Trong không khí, hắn có thể thấy ánh sáng màu vàng là tập hợp của vô số điểm sáng màu vàng nhẹ nhàng chuyển động, tất cả mọi thứ đều vô cùng sặc sỡ. Ánh mắt trời từ phương xa cũng không làm hắn cảm thấy chói mắt nữa, ngược lại hắn còn thấy rõ, luồng sáng màu vàng rực ấy là tập hợp của hai màu đỏ và vàng không ngừng đấu đá lẫn nhau.

Đây là…

Hoắc Vũ Hạo chợt nghĩ đến một chuyện, vội nhắm mắt, mọi thứ xung quanh cũng tan biến, con mắt thứ ba của hắn vừa mở ra cũng theo đó mà nhắm lại.

Lát sau, hắn mở mắt ra một lần nữa, tất cả đã trở về trạng thái bình thường, nhưng lòng hắn lại rung động không thôi.

Vận Mệnh Nhãn mang đến cho hắn tầm nhìn mới, không chỉ thế, hắn cảm nhận được khi mình rót Tinh Thần Lực vào Linh Mâu để thi triển Hồn Kỹ thì tác dụng xuất hiện chính là uy lực từ Tinh Thần Lực. Còn Tinh Thần Lực của hắn sau khi vào Vận Mệnh Nhãn dường như đã xuất hiện biến dị, hắn cảm nhận được cả hai thứ đã tạo thành một cầu nối liên kết với nhau.

Nháy mắt, Tinh Thần Lực tiêu hao với tốc độ khủng khiếp.

Hoắc Vũ Hạo thử sử dụng Tinh Thần Tham Trắc lại càng thêm hoảng sợ, nếu vừa dùng Vận Mệnh Nhãn vừa sử dụng Hồn Kỹ thì Hồn Lực sẽ tiêu hao gấp bốn lần bình thường. Trước đây, khi hắn sử dụng Tinh Thần Tham Trắc, lượng Tinh Thần Lực và Hồn Lực tiêu hao không nhiều lắm nhưng nay chỉ mới sử dụng một lát mà đã giảm hết 30% tổng lượng Tinh Thần Lực của hắn.

Nhưng tiêu hao nhiều thì tác dụng lại càng lớn, nó khiến Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc và vui mừng không thôi. Dùng Vận Mệnh Nhãn thả ra Tinh Thần Tham Trắc thì phạm vi của Tinh Thần Tham Trắc liền tăng lên gấp ba lần, cũng có nghĩa là nó có thể phủ xuống ở phạm vi có đường kính gần sáu trăm thước.

Tuyệt đối đừng nghĩ tiêu hao gấp bốn mà được gấp ba là chuyện lỗ vốn, phải nói là hoàn toàn ngược lại. Việc thi triển Hồn Kỹ của vũ hồn Linh Mâu thông qua Vận Mệnh Nhãn đã có thể nháy mắt giúp Hồn Kỹ tăng lên gấp nhiều lần, nói đơn giản thì nó tương đương với việc Hoắc Vũ Hạo với tu vi Hồn Tôn nhưng thực lực bùng nổ có thể tương đương với cường giả bậc Hồn Tông. Thế nên dù có tiêu hao nhiều nhưng với phương pháp che giấu hoàn hảo này, cấp bậc của hắn có thể nháy mắt tăng lên một lần, chẳng qua không thể sử dụng nhiều thôi, dù sao lượng tiêu hao quá nhiều. Nếu lúc đó hắn sử dụng kỹ năng Linh Hồn Trùng Kích với lượng Hồn Lực cũng tiêu hao gấp bốn lần bình thường nhưng uy lực sẽ kinh khủng như thế nào đây?

Trước đây, từ khi Hoắc Vũ Hạo có Cực Hạn Chi Băng, nếu xét về vũ hồn, Linh Mâu rõ ràng không bằng Băng Bích Đế Hoàng Hạt. Mặc dù Linh Mâu của hắn chưa thức tỉnh lần thứ hai nhưng nếu được Bản Thể Tông giúp đỡ thì cấp bậc của cả hai cũng chưa chắc có thể rút ngắn lại. Vũ Hồn Băng Đế mới tạm thời có một Hồn Hoàn đã áp đảo hoàn toàn rồi, Linh Mâu chỉ chủ yếu được sử dụng về mặt Phụ Trợ và Khống Chế thôi.

Nhưng, nhờ có Vận Mệnh Nhãn, tất cả mọi chuyện đã không giống như trước nữa. Vận Mệnh Nhãn đã mang đến sự trợ giúp rất lớn cho Linh Mâu, giúp Linh Mâu có thể nháy mắt thay đổi và bùng nổ. Còn việc Vận Mệnh Nhãn có còn tác dụng gì nữa không phải để hắn từ từ tìm hiểu mới được. Tạm thời, hắn đã có Hồn Hoàn thứ ba cộng thêm Vận Mệnh Nhãn, Hồn Cốt Ám Kim Khủng Trảo, dù không kết hợp với Vương Đông thì thực lực cá nhân của hắn cũng đủ sức đấu với một cường giả bậc Hồn Tông.

- Vũ hạo, đến chỗ ta.

Giọng nói ôn hòa và bình thản của Mục lão vang lên bên tai Hoắc Vũ Hạo, đánh thức hắn dậy từ trong sự kinh ngạc và vui mừng kia.

Hắn nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh vào Hải Thần Các, rồi theo thói quen đi về hướng phòng của Mục lão.

- Sư phụ, người bị sao thế?

Khi Hoắc Vũ Hạo trông thấy dáng vẻ của Mục lão liền hoảng sợ kêu lên, nhưng Mục lão không trả lời câu hỏi của hắn, còn đưa tay lên ý bảo hắn đừng hỏi nhiều nữa.

- Nói xem lần này con thu hoạch được những gì, xem ra lần minh tưởng dài như thế này không hẳn chỉ dùng để hấp thụ Hồn Hoàn. Con có biết từ ngày về Hải Thần Các đến nay, đây đã là buổi sáng ngày thứ ba rồi không?

- Hả?

Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc giật nẩy người, hắn hoàn toàn không cảm nhận được thời gian đã trôi qua bao lâu.

- Con nói đi, Vận Mệnh Nhãn đã mang đến cho con những gì? Ta thật rất là tò mò đây.

Đến cái tuổi này, những năng lực có thể làm Mục lão cảm thấy tò mò, hứng thú thật không còn nhiều lắm.

Hoắc Vũ Hạo lần lượt thuật lại mọi chuyện, cũng không giấu giếm gì trừ việc Sinh Linh Nhãn, Y Lai Khắc Tư và chuyện con mắt thứ ba vốn đã tồn tại trong cơ thể hắn rồi.

Sau khi Mục lão nghe Hoắc Vũ Hạo kể lại mọi chuyện, trầm tư một lát, nói:

- Chuyện này gần giống với việc Vũ Hồn Bản Thể thức tỉnh lần hai, chẳng qua sự thay đổi lớn hơn một chút. Có điều, con cần cẩn thận ngẫm lại hai chữ Vận Mệnh trong Vận Mệnh Nhãn này, thứ này là do con đón nhận từ Đế Hoàng Thụy Thú nên năng lượng của nó tuyệt đối không đơn giản. Từ hôm nay trở đi, con sẽ theo học với Phàm Vũ ba ngày, kế đến là ba ngày tu luyện cùng ta, sau đó Vương Ngôn sẽ dành một ngày để giảng dạy những kiến thức về giới Hồn Sư cho con. Bảy ngày lập lại một lần, không có ngày nghỉ, tạm thời con không cần trở về ngoại viện nữa. Chỉ cần hằng năm về tham gia sát hạch thăng cấp là được.

Hoắc Vũ Hạo nghe Mục lão nói thế không những không vui mà lòng còn chùn xuống, hắn biết, sư phụ đã quyết toàn lực bồi dưỡng hắn.

- Sư phụ, con không thành vấn đề.

Mục lão nói:

- Con đi đi, hôm nay bắt đầu học với Phàm Vũ, ta đã báo với nó rồi, kế hoạch Cực Hạn Đan Binh của hệ Hồn Đạo cũng có thể bắt đầu, con và Hòa Thái Đầu sẽ cùng học tập.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Sư phụ, còn Vương Đông?

Mục lão nói:

- Nó không có hứng thú gì với Hồn Đạo Khí, nên ta cho nó ở lại Hải Thần Các, buổi tối con về Hải Thần Các cùng hắn tu luyện, ta sẽ ở cạnh hướng dẫn cho hai con.

- Dạ.

Đôi mắt vốn đang khép hờ của Mục lão bắt đầu từ từ mở ra, lão nhìn Hoắc Vũ Hạo bằng ánh mắt bình thản nhưng vô cùng nghiêm túc, nói:

- Vũ Hạo, từ giờ chính thức bắt đầu quá trình tu luyện với tốc độ cao, con có Vũ Hồn Cực Hạn đồng nghĩa với việc tương lai của con sẽ vô cùng rộng lớn, nhưng trên vai con sẽ gánh thêm nhiều trách nhiệm nặng nề. Hai năm sau, trong lần trao đổi học viên, con sẽ đến học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư ba năm. Sư phụ hi vọng, trước khi cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái bắt đầu, thực lực của con sẽ đủ sức gánh vác công việc. Hiện nay thời gian không còn nhiều nữa, quan hệ giữa ba đế quốc lớn không được tốt, đế quốc Nhật Nguyệt bắt đầu rục rịch không yên, và Bản Thể Tông xuất hiện lại trên đại lục, còn cả…

Mục lão nói đến đây thoáng dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc vô cùng:

- Con có được Vận Mệnh Lực từ Đế Hoàng Thụy Thú, cũng có nghĩa vận mệnh đã chọn lựa con, tương lai của con e là không chỉ bảo vệ học viện Sử Lai Khắc và chấn hưng Đường Môn nữa, con phải vì hòa bình của đại lục mà cống hiến hết mình. Chỉ cần con nhớ rõ những lời này của sư phụ, và cố gắng hết sức cũng chính là đã không uổng phí duyên phận thầy trò của chúng ta .

Không hiểu tại sao, Hoắc Vũ Hạo vừa nghe hết câu nói này của Mục lão, lòng lại khó chịu vô cùng, đây không phải vì những lời của Mục lão mà do chính giọng điệu của lão, rốt cuộc hắn cũng không kiềm được mà hỏi:

- Sư phụ, cơ thể của người không sao chứ?

Mục lão mỉm cười lắc đầu:

- Không sao. Ta đã ngần này tuổi, mọi chuyện cũng đã nhìn đủ rồi. Con yên tâm, nếu sư phụ còn có thể thủ hộ cho học viện ngày nào thì vi sư sẽ không dễ dàng vứt bỏ thân xác thối nát này ngày ấy.

Hoắc Vũ Hạo còn muốn nói tiếp nhưng bị Mục lão giơ tay ngăn lại.

- Nhanh đi đi, hiện nay với con, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quan trọng. Ta đã báo cho Phàm Vũ rồi, sau khi con hấp thu Hồn Hoàn xong sẽ theo nó học tập ba ngày, bảy ngày sẽ xong một chu kỳ tu luyện.

Hoắc Vũ Hạo nghe thấy thế cũng không nhiều lời nữa, hắn nhìn Mục lão rồi cúi đầu vái chào, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Khi hắn cẩn thận đóng lại cửa phòng của Mục lão, ánh mắt hắn thoáng hiện một chút bi ai, từ ngày có được Vận Mệnh Nhãn, hắn lại càng nhạy cảm hơn trước, hắn rõ ràng cảm nhận được, Sinh Mệnh Lực của Mục lão đã không còn nhiều nữa, e là khó sống được quá một năm. Hơn nữa, sự suy kiệt này không thể thay đổi. Đúng như Mục lão nói, thân thể của lão đã hoàn toàn vỡ nát rồi.

Hoắc Vũ Hạo đứng im lặng bên ngoài phòng Mục lão chừng mười giây rồi mới khó khăn bước đi. Trong đầu hắn lại nhớ đến ánh mắt đầy kỳ vọng của Mục lão nhìn hắn ban nãy, hắn biết, muốn để sư phụ vui, thì việc duy nhất bây giờ hắn có thể làm là cố gắng tăng lên thực lực của chính mình.

Trong phòng, trên gương mặt già nua của Mục lão thoáng hiện một nụ cười, lão thì thào tự nói với bản thân: “Bé con, có lẽ lúc này còn quá sớm để đặt phần áp lực nặng nề này lên vai con, nhưng, sư phụ không còn nhiều thời gian nữa!”. Lão không nói cho Hoắc Vũ Hạo biết chuyện của Mã Tiểu Đào cũng vì muốn hắn có thể tu luyện một cách thoải mái, không phải âu lo gì cả.

Hoắc Vũ Hạo không biết bay, nên sau khi rời khỏi Hải Thần Các, hắn đi đến chiếc thuyền nhỏ bên ngoài Hải Thần đảo rồi rời đi. Đợi đến khi tu vi của hắn đến bậc Hồn Tông thì hắn có thể sử dụng Hồn Đạo Khí phi hành, không phải rắc rối như thế này nữa.

Hắn chèo thuyền xuyên qua mặt hồ rộng lớn, khi về đến ngoại viện, cảm giác đau buồn trong lòng hắn dần tan biến, thay vào đó, là một nguồn động lực thôi thúc càng phải cố gắng nhiều thêm.

Sau khi dứt bỏ mọi tạp niệm trong lòng, Hoắc Vũ Hạo liền đi thẳng về phía khu vực thí nghiệm của hệ Hồn Đạo. Lúc hắn đi xuyên qua quảng trường Sử Lai Khắc đến trước khu vực thí nghiệm đã thấy Phàm Vũ đứng sẵn ở cửa lớn.

- Sư phụ.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng bước nhanh hơn.

Phàm Vũ nhìn hắn bằng vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu nói:

- Đi theo ta.

Chương trước Chương tiếp
Loading...