Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 149: Công Tước Bạch Hổ (Hạ)



- Chào Công Tước đại nhân.
Vương Ngôn dẫn đầu cả đoàn lên tiếng chào, phía sau hắn là đệ tử nội viện, đệ tử ngoại viện đứng sau cùng, mọi người đều cùng lúc hành lễ chào Công Tước Bạch Hổ. Xét trên toàn đại lục, vị Công Tước Bạch Hổ này cho dù không phải Nguyên Soái cũng là quý tộc đứng đầu, dĩ nhiên bọn họ không thể thất lễ.
Công Tước Bạch Hổ nắm lấy tay Vương Ngôn nói:
- Mời các vị vào trong, chúng ta trò chuyện một chút để bổn soái làm tròn nghĩa vụ của chủ nhà.
Vương Ngôn mỉm cười nói:
- Công Tước đại nhân không cần khách sáo, lần này chúng ta đến vì có nhiệm vụ phải làm. Chỉ cần Công Tước đại nhân cung cấp đủ tin tình báo cho chúng ta là được rồi. Ngài bận rộng trăm công nghìn việc không tiện quấy rầy ngài.
Quả nhiên Công Tước Bạch Hổ không khách sáo nữa, mỉm cười gật đầu nói:
- Đã vậy thì Đỗ lão, ngươi phụ trách tiếp đãi các vị khách quý. Sau này mọi người tốt nghiệp nếu có hứng thú tham gia quân đội thì Quân Đoàn Trung Tâm của Tây Phương Quân Đoàn thuộc đế quốc Tinh La ta trước sau vẫn mở rộng cửa chào đón. Có lẽ ở đây đãi ngộ không được tốt nhưng tuyệt đối là nơi tốt nhất cho nam nhi tạo dựng sự nghiệp.
Mã Tiểu Đào đột nhiên nói:
- Công Tước đại nhân, vậy là ngài khinh thường con gái chúng ta sao?
Công Tước Bạch Hổ thoáng sửng sốt, ánh mắt nhìn Mã Tiểu Đào không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, trong mắt hắn, cô gái trước mặt có một loại khí tức vô cùng cuồng dã. Hơn nữa rõ ràng thực lực không yếu.
- Không phải ta khinh thường, chỉ là con gái ở quân đội có chỗ bất tiện. Có điều với tu vi của cô nương thì khác. Nếu sau này tốt nghiệp muốn đến chỗ bổn soái, bất cứ lúc nào bổn soái cũng hoan nghênh.
Mã Tiểu Đào nghe thế liền nở một nụ cười tươi rói, sau đó không nói thêm gì nữa, có vẻ đã rất hài lòng rồi.
Vương Ngôn đứng bên cạnh có chút bất đắc dĩ, mặc dù trên danh nghĩa hắn là người chỉ huy nhưng xét về mặt tu vi hắn kém cả Mã Tiểu Đào nên dĩ nhiên không quản nổi bà cô này, hắn áy náy nói:
- Công Tước đại nhân, chúng ta không làm phiền ngài nữa.
- Ừ. Sau này hi vọng vẫn còn cơ hội gặp lại các vị.
Công Tước Bạch Hổ nói xong liền xoay người đi vào trong lều của mình.
Mãi đến khi y bước vào bên trong lều rồi Hoắc Vũ Hạo mới có cảm giác như trút được gánh nặng. Cho dù là trước đây khi thực lực còn yếu phải đấu với Vu Phong hắn cũng chưa từng hồi hộp đến vậy.
Đỗ Lôi Tư dẫn mọi người đến nghỉ ngơi ở một lều trại khác còn mình thì đi thu thập tin tình báo và manh mối cần cho nhiệm vụ của bọn họ. Trước khi đi lão còn nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu với vẻ tò mò.
Vương Ngôn nói:
- Sau khi ăn xong mọi người nghỉ ngơi ba canh giờ, sau đó chúng ta sẽ lên đường tiến vào Minh Đấu Sơn Mạch. Lúc đó hẳn là có đủ tin tình báo rồi.
Sau một ngày đi đường mọi người đã có chút mệt mỏi nên trước nhất phải để cơ thể nghỉ ngơi trở về trạng thái tốt nhất rồi mới bắt đầu nhiệm vụ.
Từ Tam Thạch nhịn không được hỏi:
- Vương lão sư, Bạch Hổ Thân Vệ thủ hạ của Công Tước Bạch Hổ thực lực không kém tại sao không để Bạch Hổ Thân Vệ vào đấy tiêu diệt bọn cướp kia?
Đái Thược Hành lập tức đáp thay:
- Đã từng thử. Đi nhiều người bọn cướp nghe tin sẽ bỏ chạy, còn ít người thì không có tác dụng. Thực lực của đám người Tử Vong Chi Thủ kia không yếu, lại còn cực kỳ gian xảo. Thậm chí còn dám cài gian tế vào quân đội nữa. Cha ta đã rất nhiều lần phái người đi tiêu diệt nhưng tổn thất quá lớn đành rút lui. Nơi đóng quân của bọn chúng là biên giới hai nước nên có chút nhạy cảm. Vì tránh một số cuộc chiến không cần thiết nên Quân Đoàn Trung Tâm mới nhẫn nhịn đến lúc này. Chúng ta thì khác, chúng ta không bị hạn chế bởi bất cứ quốc gia nào nên lần này phải tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng.
Mọi người vừa ăn cơm xong lập tức bắt đầu minh tưởng nghỉ ngơi, đối với các đệ tử nội viện, những nhiệm vụ này đã làm mãi thành thói quen rồi. Những đệ tử ngoại viện khá lớn như Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam và Hòa Thái Đầu làm quen cũng khá nhanh, chỉ còn mỗi ba người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu còn hơi bỡ ngỡ, dù sao với cái tuổi mười hai đó, bọn chúng vẫn còn được xem là trẻ con.
Nhưng Huyền lão đã quyết định bọn chúng phải tham gia thì không ai có thể thay đổi được. Vương Ngôn biết rõ Huyền lão làm vậy không phải để ba đứa nhóc kia tham gia giết chóc mà muốn để bọn chúng tận mắt thấy một lần làm nhiệm vụ là như thế nào, từ từ về phương diện tâm lý bọn chúng sẽ dần trưởng thành hơn. Sát hạch của học viện mặc dù vẫn là chiến đấu nhưng không thể nào bằng chiến đấu thực sự được. Nhiệm vụ lần này tấn công chủ yếu là bảy người nội viện.
Huyền lão không vào quân doanh cũng vì không muốn liên quan đến bất cứ quốc gia nào, với thực lực và địa vị của lão dư sức đại diện học viện Sử Lai Khắc rồi. Nhưng lão cũng sẽ không để mất dấu những học viên kia, đấy là lý do tại sao lão dám cho mấy đứa trẻ kia tham chiến.
Ba canh giờ minh tưởng nhanh chóng trôi qua, lúc này đã là giữa trưa, bọn họ lại tiếp tục ăn cơm trưa mà Đỗ Lôi Tư mang đến sau đó Đỗ Lôi Tư mới đưa toàn bộ tin tình báo mà Quân Đoàn Trung Tâm có được cho bọn họ.
Theo những tin tức kia, bọn cướp gọi là Tử Vong Chi Thủ kia chủ yếu hoạt động ở khu vực trung tâm của Minh Đấu Sơn Mạch, mỗi vụ cướp đều có mục tiêu và thời gian cụ thể. Tổng số bọn cướp khoảng hơn ba trăm tên. Tất cả đều trong độ tuổi thanh niên đến trung niên. Trong đó số hồn sư chiếm 1/10, thủ lĩnh của bọn chúng là ai thì trong tin tình báo không thấy nhắc đến. Chỉ biết ít nhất gã đó có tu vi từ bậc Hồn Vương trở lên, năng lực càng không biết rõ được.
Sở dĩ tin tình báo ít như vậy cũng vì những người đã từng gặp Tử Vong Chi Thủ đều đã chết. Thủ đoạn của bọn chúng cực kỳ tàn nhẫn.
Tin tình báo mới nhất là từ nửa tháng trước, bọn họ đã cướp của một đám thương nhân rồi trốn vào trong Minh Đấu Sơn Mạch, trong đó có viết đại khái vị trí xuất hiện sau cùng của bọn chúng.
Quân đội chỉ có thể cung cấp tin tức cũng vì có khả năng trận chiến này sẽ kéo sang tận địa phận của đế quốc Nhật Nguyệt, nên Tây Phương Quân Đoàn không thể giúp đỡ cụ thể hay cung cấp nhân lực, thậm chí ngay cả Hồn Đạo Khí Phi Hành cũng không thể mang theo.
Vì thời gian quá gấp, bọn họ còn phải đến tham gia cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái nữa nên sau khi nhận được tin tình báo và bản đồ liền lập tức khởi hành. Đầu tiên là dùng Hồn Đạo Khí Phi Hành đi theo sự chỉ dẫn của Bạch Hổ Thân Vệ, sau đó gỡ bỏ Hồn Đạo Khí Phi Hành và tiến vào Minh Đấu Sơn Mạch theo bản đồ quân đội đã cung cấp.
- Giữ nguyên đội hình, ta, Đái Thược Hành và Trần Tử Phong đi trước dẫn đường, hệ Khống Chế và Phụ Trợ đi cách mười thước, Hoắc Vũ Hạo lại đây đi theo ta, nhớ sử dụng Tinh Thần Tham Trắc. Bối Bối, Từ Tam Thạch, hai người ở sau cùng. Xuất phát.
Người ra lệnh chính là đội trưởng Mã Tiểu Đào, Hoắc Vũ Hạo cực kỳ không vui vì mình bị trưng dụng thế này, tuy vậy hắn cũng phải đi theo phía sau Mã Tiểu Đào và phóng thích ra Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng.
Tác dụng của kỹ năng này có thể thấy ở bất cứ phương diện nào dù trên đồng bằng hay rừng núi, lúc này mặc dù địa hình khá phức tạp nhưng có Tinh Thần Tham Trắc giúp đỡ nên mọi người di chuyển thoải mái hơn nhiều. Mặc dù nếu dò xét toàn phương vị, phạm vi của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng chỉ là mấy chục thước, nhưng bấy nhiêu đã quá đủ rồi.
Có ba người Mã Tiểu Đào đi trước dẫn đường tốc độ tăng lên rất nhiều. Truy Hồn Kiếm là có tác dụng rõ ràng nhất, đao kiếm vung lên toàn bộ cây cỏ bụi gai nhanh chóng bị tàn phá. Hơn nữa thực lực của Đái Thược Hành và Mã Tiểu Đào không hề yếu nên một con đường nhanh chóng được phá mở. Khi sắc trời dần tối thì cả nhóm đã vào đến sâu bên trong Minh Đấu Sơn Mạch.
Vương Ngôn thấy trời đã tối liền quay sang nhắc nhở Mã Tiểu Đào:
- Nghỉ ngơi ăn uống một chút đi.
Mã Tiểu Đào gật đầu nói.
- Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, không được nhóm lửa tránh đả thảo kinh xà. Đêm nay e là chúng ta phải đi suốt đêm rồi.
Các học viên liền vây lại ngồi cùng một chỗ, lão sư Vương Ngôn lặng lẽ đi ra ngoài một mình, Mã Tiểu Đào thấy hắn rời đi cũng không có ý kiến, nàng quay sang nói với Đái Thược Hành:
- Đái Thược Hành, cha ngươi thật giỏi nha.
Đái Thược Hành lạnh nhạt nói.
- Lúc trẻ cha ta là đệ nhất công tử của đế quốc Tinh La nhưng không hẳn là vì tướng mạo của người mà chính là tài năng. Cha ta chưa từng đến học ở học viện Sử Lai Khắc, mười ba tuổi người đã theo ông nội lên chiến trường. Từ một binh lính bình thường từ từ thăng cấp lên Ngũ Trưởng, Đội Trưởng, Trung Đội Trưởng, Đại Đội Trưởng, Doanh Trưởng, Sư Đoàn Trưởng, năm người trở thành Quân Đoàn Trưởng chỉ mới hai mươi ba tuổi. Mà khi đó không có ai biết lai lịch của người. Sau một trận đại chiến, cha ta vì lập được công lớn mà được triệu về đế đô nhậm chức, lúc đó khi bệ hạ đang phong thưởng, vì tướng mạo của cha ta và ông nội ta quá giống nhau nên đã bị ngài phát hiện, lúc đó bệ hạ rất vui mừng, lập tức đem Tây Phương Quân Đoàn cho người. Hơn nữa còn nói trước mặt các vị đại thần rằng đế quốc còn Đái Hạo thì trăm năm tới không phải lo gì nữa.
Mã Tiểu Đào nghe thấy thế ánh mắt lập tức sáng lên nói:
- Nói thế cha ngươi còn là một anh hùng sao?
Đái Thược Hành có chút kiêu ngạo nói:
- Ông nội ta từng nói, tư chất của cha ta thậm chí còn có thể so với người đứng đầu Sử Lai Khắc Thất Quái năm đó. Cha ta năm nay bốn mươi ba tuổi, đã lãnh quân ba mươi năm, tham gia không biết bao nhiêu là cuộc chiến lớn nhỏ. Đế quốc Nhật Nguyệt tuy rất mạnh nhưng đế quốc Tinh La chúng ta vẫn có thể phòng thủ kiên cố suốt bao năm chính là vì có cha ta trấn thủ. Nếu như nói ở đế quốc Tinh La người nào có thể nhận hai chữ anh hùng, cũng chỉ có thể là cha ta thôi.
Hai mắt Mã Tiểu Đào nhất thời còn sáng hơn ban nãy:
- Cha ngươi có bao nhiêu vợ?
Đái Thược Hành giật mình, nhìn Mã Tiểu Đào với ánh mắt kì lạ:
- Chỉ có mình mẹ ta. Cha ta cũng chỉ có hai huynh đệ ta và Hoa Bân thôi. Cha ta không thích gần phụ nữ. Ông thường nói, nếu đàn ông không thể khống chế dục vọng với phụ nữ thì sẽ không làm chuyện lớn được. Ngươi hỏi làm gì?
Mã Tiểu Đào lườm hắn một cái nói:
- Hâm mộ thì hỏi không được sao? Cha ngươi mới thật sự là đàn ông, ngươi phải học tập ông cho tốt vào. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đái Thược Hành lập tức nói:
- Sau khi xong nhiệm vụ này ta sẽ hoàn thành toàn bộ ba mươi nhiệm vụ giám sát kia. Sau khi ta tốt nghiệp liền vào quân đội. Nhưng ta không ở Tây Phương Quân Đoàn mà về phương Bắc, tuy rằng bên kia chiến sự không gay cấn như bên này nhưng ta muốn đi con đường giống cha ta, ta muốn dùng thực lực của mình để tạo dựng sự nghiệp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...