Đầu Bếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Giàu Ký
Chương 8: 8: Cưỡng Đoạt Ruộng Đất 2
Trương Đan làn da trắng nõn, lắc eo nhỏ, chỉ vào Bàn Nha mặt nói: "Ngươi nhìn cái gì vậy! Ta cho ngươi biết, đừng cả ngày chạy tới nhà ta , nhà ta có tiền cũng không cho ngươi mượn , mau cút! cái người dáng vẻ vừa mập lại vừa xấu , trời sinh chính là mệnh nghèo , có bán đến kỹ viện cũng không ai muốn.
Mau cút ra ngoài, bẩn sân nhà ta!"
"Còn có ngươi." Trương Đan lại chỉ vào Nương Bàn Nha nói: "Đừng tưởng rằng thân phận ngươi lớn hơn ta mà dọa ta, ta cho ngươi biết, nhà chúng ta căn bản cũng không hiếm có các loại thân thích nghèo đâu ! Đi mau đi mau, cái lão khất bà này lại tới vay tiền, mượn lương thực, có xấu hổ hay không vậy! Không có tiền liền gọi người bán con gái ngươi ra ngoài!"
Bàn Nha dị thường trấn định, thậm chí là khinh bỉ nhìn Trương Đan đang mắng nước bọt bay tung tóe, Trương Bàn Nha nàng cũng không sợ vạch mặt.
Nói đi thì nói lại, bây giờ tình huống đều biến thành dạng này, còn có cái gì vạch mặt hay không vạch mặt? một nhà Lão Tứ căn bản không muốn mặt mũi, không có chút nào xấu hổ nào!
Bàn Nha không hề báo trước giơ tay tát Trương Đan một cái thật mạnh, Trương Đan lùi về sau mấy bước ngồi phịch trên mặt đất.
Trương Đan che mặt, kinh ngạc nhìn đường tỷ vốn nên nên nhu nhược chỉ biết cười cười làm lành này.
Bàn Nha vung lên cánh tay, một cuốc xuống dưới, đập nát máy dệt vải của Trương Đan , sau đó dùng cuốc gõ lên đầu Trương Đan , trên mặt trấn định cười đến quỷ dị , nhẹ nhàng nói: "Ngươi còn dám mắng một chữ, ta cho đầu của ngươi nở hoa, ngươi tin hay không?"
Trương Đan ngày bình thường đại môn không ra nhị môn không bước, đã khi nào bị hù dọa qua như vậy, lúc này sợ đến nước mắt nước mũi chảy ròng, lại không dám lên tiếng.
Bàn Nha gật gật đầu, khẽ cười nói: "Tốt, coi như nghe lời.
Ngươi bây giờ, lập tức lăn ra ngoài, đi gọi cha nương ngươi trở về.
Ta đếm đến mười, ngươi nếu là chạy không ra khỏi sân này, ta liền nện đứt cái hai cái đùi này của ngươi , nghe hiểu không?"
Trương Đan liều mạng che miệng, gật gật đầu.
Bàn Nha đem cuốc từ trên đầu nàng ta dời đi, cúi người vỗ nhẹ vào khuôn mặt Trương Đan , nói: "Một..."
Trương Đan bị hù sắc mặt tái xnàng, nàng ta chưa bao giờ thấy qua cái bộ dáng doạ người này của đường tỷ , lộn nhào chạy ra bên ngoài , phía sau truyền đến từng tiếng đếm của Bàn Nha , vào trong lỗ tai của Trương Đan giống như bùa đòi mạng , ép nàng ta một mực ra bên ngoài chạy.
thời điểm Bàn Nha đếm tới chín , Trương Đan rốt cục chạy ra khỏi sân, cúi đầu nhìn váy ẩm ướt một mảng lớn.
Nàng ta bị dọa cho sợ đến mức tiểu ra quần, vì Bàn Nha đang ở trong sân nên Trương Đan không dám trở về phòng thay y phục, vừa khóc vừa chạy ra ruộng tìm cha nương nàng ta tố cáo .
Nương Bàn Nha cũng bị dọa ngốc, Bàn Nha liếc nhìn , rồi nói với nương nàng: "Nương, người về nhà trước đi." Sau đó không nói lời gì đem nương nàng đưa ra khỏi sân.
Sau đó Bàn Nha cầm cuốc lên, trước tiên đem cổng sân nhà Lão Tứ đóng lại, sau đó quay lại, một chân đá văng cửa phòng nhà Trương Tứ, phòng ở không lớn, chỉ có mấy gian phòng.
Bàn Nha đem đồ đạc, và đồ trang trí bên trong, dụng cụ, cái gì trông thấy thì đập cái đó, một thứ cũng không để lại, giống như một cuộc càn quét lớn, ngay cả cửa sổ và cửa ra vào cũng bị đập vỡ.
Sau đó từ trên tường ở phòng bếp lấy một sợi dây gai , cõng cuốc, mở cổng nhà Lão Tứ ra, đem kia dây gai treo trên xà cửa, thắt nút rồi dùng hai tay cầm sợi dây, làm tư thế treo cổ...
Sau đó nàng giật giật cuống họng bắt đầu gào thét, tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, xen lẫn tiếng khóc.
Trong thôn, những ngôi nhà ngay sát nhà Lão Tứ, nhà hắn ở gần trung tâm của thôn, người đến người đi tấp nập, lần này thập phần hấp dẫn một lượng lớn người chưa biết sự tình đến xem .
Đoàn người đến xem, đây không phải là Bàn Nha, con gái của nhà Trương Lão Nhị sao?
Trong mắt dân làng, Bàn Nha là một người lương thiện, tuy hơi béo nhưng tâm địa đơn thuần, khi dân làng nhờ nàng giúp đỡ thì nàng giúp mà không nói một lời, có thanh danh tốt ở trong thôn
"Ai Nha, đây là muốn bức tử người a, không thể sống được nữa!" Bàn Nha khóc đến mức khuôn mặt méo mó, trông có vẻ rất thống khổ..