Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét
Chương 62: Bay đêm
Trần Gia Dư có muốn luyện tập tới khi trời sáng thì anh cũng sẽ cùng anh ấy, dù cho mỗi lần đều là những thao tác y xì đúc ấy
✈️✈️✈️
Hai người tới trung tâm huấn luyện, Trần Gia Dư quẹt thẻ vào cửa. Phương Hạo tham gia học lái giả lập tàu 737-800 vào ba năm trước, khi ấy vì mục đích hiểu rõ hơn về quy trình cần phải chấp hành của một chuyến bay, đặc biệt là hai khâu cất cánh và hạ cánh, nhằm đẩy mạnh hiệu quả công việc kiểm soát. Bên Cục được ba suất tham dự, có một khoản phụ cấp nhất định, nếu đăng ký thì mấy ngàn tệ còn lại phải tự móc hầu bao của mình – Một tiếng hoạt động của những thiết bị cỡ lớn như này cũng tiêu tốn cả ngàn.
Trong buồng lái giả lập, màn đêm đã buông xuống.
Trần Gia Dư ngồi ở vị trí lái chính trong cabin buồng lái giả lập tàu 737-800, Phương Hạo ngồi ghế phụ lái. Hai người cùng kiểm tra checklist trước khi lăn bánh.
“Để xem em còn nhớ được bao nhiêu.” Trần Gia Dư cài chắc chắn dây an toàn.
“Không có thời gian ôn lại, em mang theo cả vở ghi với giáo trình rồi.” Phương Hạo cũng ngồi thoải mái, lướt mắt qua dàn đồng hồ chỉ thị trước mắt, sau đó mở sổ tay, đọc hạng mục đầu tiên: “Cần điều khiển.”
“Để bay lên thì giờ xem sổ tay nào.” Trần Gia Dư nhìn cậu ấy, sau đó di chuyển cần điều khiển: “Vào chế độ không tải.”
(Chế độ không tải (idle mode): là chế độ mà lực đẩy động cơ ở mức tối thiểu đủ để duy trì được sự hoạt động của động cơ)
“Hệ thống điều khiển chuyến bay.” Phương Hạo quay sang nhìn Trần Gia Dư rồi nở nụ cười thật khẽ, bảo: “Vâng, mở sổ tay xem quy định là sở trường của em mà.”
Đây là lần đầu cậu ấy mỉm cười trong ngày hôm nay, Trần Gia Dư cuối cùng cũng có thể thả lỏng đôi chút. “Hai năm nay anh đã bay quá nhiều chuyến với 737-800 rồi. Một mình anh cũng bay được, em không cần lo lắng đâu.” Anh an ủi Phương Hạo một câu, sau đó tiếp tục tập trung kiểm tra bảng điều khiển rồi xác nhận: “Đã kiểm tra.”
“Ừm, không phải em luyện cùng anh sao. Có cơ phó mới có cảm giác chân thực. Cánh tà.” Phương Hạo ngước lên nhìn khung cảnh sân bay trong đêm bao quanh bốn phía buồng lái giả lập. Địa điểm cất cánh ảo đầu tiên của bọn họ là sân bay Thủ Đô. Đối với đường cất hạ cánh sân bay Thủ Đô, bản thân Phương Hạo cũng đã thuộc nắm lòng nhưng ba năm rồi anh không động tới buồng lái giả lập tàu 737, không khỏi cảm thán hệ thống được cập nhật quá nhanh, hiện tại có thể mô phỏng rất sát thực tế. Trần Gia Dư thử tình huống hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông trong đây thì hẳn cảm giác hệt như năm ấy.
“Cánh tà góc 5o.” Trần Gia Dư đẩy cần điều khiển cánh tà, xác nhận: “Ừm, cảm ơn em vì ngày hôm nay.”
“Không cần cảm ơn. Thiết bị mặt đất.”
Trần Gia Dư lúc này cũng nhoẻn miệng cười, đáp: “Đã di dời.”
Vài phút xong, anh kéo cần đưa máy bay cất cánh trong màn đêm từ sân bay Thủ Đô trong mô phỏng.
Trần Gia Dư im lặng thực hiện các thao tác điều khiển máy bay, Phương Hạo im lặng mở sổ hướng dẫn, hai người phối hợp có thể gọi là suôn sẻ. Chỉ gặp vấn đề một lần duy nhất là khi thực hiện hạng mục đổi đường băng để hạ cánh khẩn cấp. Phương Hạo cài đặt đường băng mới là điểm đến cuối cùng trên FMC, thế nhưng khi tới nơi, hệ thống lái tự động lại không bắt đầu hạ độ cao theo đường băng anh đã nhập.
(FMC: flight management computer, hệ thống máy tính quản lý chuyến bay)
Trần Gia Dư nhìn cao độ kế, đọc thông số: “Độ cao vẫn ở mức 9800.”
Phương Hạo bối rối: “Hệ thống lái tự động… tại sao lại không hạ độ cao vậy?” Anh lật mở sổ tay tra cứu nhanh trong tay, sau đó hơi nhíu mày: “Trong sổ tay này không có.”
Trần Gia Dư lại nhìn qua chỗ Phương Hạo. Phương Hạo cũng khá căng thẳng, bắt đầu kiểm tra các loại màn hình hiển thị cũng đèn báo hiệu phía trước. Khi anh chuyển tầm mắt về phía màn hình FMC, Trần Gia Dư nhấc chân phải, đá nhẹ vào ghế anh.
Phương Hạo lập tức ý thức được vấn đề có liên quan tới FMC: “Em nhập sai đường băng sao? Không đời nào…”
Trần Gia Dư lúc này mới lên tiếng: “Bay quá rồi. Chúng ta bay lại vòng lượn.”
Phương Hạo: “… Vâng.”
Chờ Trần Gia Dư điều khiển tàu bay xong, quay trở lại bắt đầu thao tác với FMC, Phương Hạo mới quan sát kỹ, trên màn hình quả nhiên có dòng thông báo lỗi “ROUTE DISCONTINUITY (LỘ TRÌNH KHÔNG LIÊN TỤC)”.
Phương Hạo chưa từng thấy thông báo này: “Cái này có ý gì?”
“Em quên hủy bỏ điểm tới cuối cùng của chuyến bay trước mà đã nhập đường cất hạ cánh 10R vào, hiện tại có hai điểm cuối, vậy nên FMC không rõ rốt cục là bay tới đâu, hệ thống lái tự động sẽ không giảm độ cao.” Trần Gia Dư giải thích.
Anh vừa điều khiển tàu bay vừa điều chỉnh máy tính, sau cùng không cần Phương Hạo hỗ trợ gì, hoàn tất bay lại vòng lượn rồi hạ cánh.
Hai người lặp lại một vài hạng mục đơn giản, cũng chính là những hạng mục buổi chiều Trần Gia Dư đã luyện cùng Vương Nhuận Trạch, sau đó bắt đầu tới các tình huống sự cố. Từ hạ cánh khẩn cấp do một bên động cơ không hoạt động, cháy động cơ, đến khoang hành khách giảm áp suất, thất tốc, góc tấn không nhất quán, cánh lái lên xuống bị kẹt, rồi tới cả hạ cánh không cánh tà.
(Thất tốc (stall): thuật ngữ được dùng để chỉ tình trạng vận tốc ngang của máy bay giảm mạnh, khiến cánh phi cơ không đạt được tốc độ cần thiết để tạo ra đủ lực nâng. Khi lâm vào tình trạng này, máy bay rất dễ rơi tự do mất kiểm soát, dẫn tới thảm họa
Góc tấn (angle of attack – AOA): là góc nhọn tạo bởi hướng tới của dòng khí và dây cung khí động profin (biên dạng) cánh. Đây là thông số quan trọng của chuyến bay, và cần phải duy trì độ chính xác để giữ máy bay không bị chúc xuống hay chòng chành.)
Và tất nhiên là còn cả sự cố chuyến bay 416 hỏng hai bên động cơ trên vùng trời biển Đông. Trần Gia Dư lái máy bay, Phương Hạo ngồi bên thực hiện checklist. Tối đó, bắt đầu từ giây phút chuông cảnh báo động cơ đầu tiên chết máy, anh mỗi lần đều không do dự dù chỉ một giây.
“Động cơ số hai chết máy, xác nhận.” Đây là lần thứ ba Phương Hạo đọc mục checklist này, mỗi lần đều là những bước đó nhưng anh không hề than thở phiền phức dù chỉ một chữ. Trần Gia Dư có muốn luyện tập tới khi trời sáng thì anh cũng sẽ cùng anh ấy, dù cho mỗi lần đều là những thao tác y xì đúc ấy.
“Tay ga động cơ số hai.”
“Vào chế độ không tải”
“Thông số động cơ số hai.”
“Đã kiểm tra.”
“Công tắc chính của động cơ.”
“Đã đóng.”
Phương Hạo với tư cách phi công giám sát trong buồng lái giả lập, lần thứ ba cầm bộ đàm mô phỏng lên, gọi ATC: “MAYDAY, MAYDAY, MAYDAY. Double Engine Failure. Air China 416.” Lần này, anh ở đầu bên kia sóng vô tuyến
(Phi công chính và phi công giám sát: PF (Pilot flying) và PM (Pilot monitoring), nhìn chung thì PF phụ trách điều khiển còn PM phụ trách giám sát – Chú thích của tác giả)
…
Lần thứ ba liên tiếp, Trần Gia Dư đưa chiếc tàu bay Boeing 737 này tiếp đất vững chãi với vận tốc 195 nút tại sân bay quốc tế Hồng Kông ảo.
Đêm đó, đến khi về tới nhà đã hơn một giờ nhưng Trần Gia Dư cực kỳ hưng phấn, ôm hôn Phương Hạo ngay tại lối cửa vào, thoắt cái đã lột sạch quần áo của Phương Hạo. Sự cuồng nhiệt của anh ấy khiến Phương Hạo có phần không kịp trở tay. Anh từ lâu đã biết Trần Gia Dư là người rất giỏi kiềm chế, kể cả cảm xúc lẫn ham muốn. Giữa hai người bọn họ, vài lần đầu là do Trần Gia Dư chủ động, song sau khi bắt đầu yêu đương, Phương Hạo phát hiện số lần bản thân anh gợi chuyện trước chiếm phần nhiều hơn. Trên giường muốn sướng thì đừng bận tâm sĩ diện, đây là đạo lý mà Phương Hạo tổng kết được năm hai mươi tuổi. Anh phát hiện mình cứ nhìn thẳng vào mắt Trần Gia Dư, thể hiện cho anh ấy biết “Em muốn anh” là đối phương sẽ chịu không nổi.
Thế nhưng hôm nay lại khác, đôi mắt Trần Gia Dư sáng rực. Anh ấy dường như đã chịu đói rất lâu, chỉ muốn xé xác anh nuốt thẳng vào bụng. Phương Hạo bị anh ấy kích thích cũng trở nên hưng phấn. Chẳng gì có thể gợi tình hơn vẻ ham muốn của người mình yêu.
Phương Hạo vốn ngại mới từ ngoài về cả người bụi bặm, Trần Gia Dư bèn đẩy cậu ấy vào trong phòng tắm, xả nước làm ướt nhoẹt chỗ quần áo còn vương trên người hai bọn họ. Hai người thoa chút sữa tắm, tắm rửa qua loa rồi Trần Gia Dư đẩy Phương Hạo vào tường, bắt đầu lấy sữa tắm chạm vào lỗ sau của cậu ấy. Anh quỳ trong buồng tắm mút lấy dương v*t của Phương Hạo, tay trái di chuyển bên trong. Phương Hạo nhắm mắt, để mặc dòng nước ấm xối từ trên đỉnh đầu mình xuống chân, tạo nên một màn mưa bịt kít. Phòng tắm khuếch đại tiếng rên rỉ khe khẽ của Phương Hạo, Trần Gia Dư như càng được khích lệ, lật người cậu ấy lại, để cậu ấy áp ngực lên vách gạch ốp phòng tắm, sau đó không đợi Phương Hạo kịp phản ứng, bên trong đã bị đầu lưỡi nóng ấm, mềm mại đánh chiếm.
Khi ý thức được, Phương Hạo không hỏi kêu lên kinh ngạc. Anh cố gắng quay đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy được mái tóc đen thẫm rối bù của Trần Gia Dư. Ngón tay anh ấy tách mở hai cánh mông của anh, khuôn mặt điển trai rúc giữa mông anh, dùng cách thức nguyên thủy nhất cũng ở mức độ cao nhất để dốc sức, dịu dàng thỏa mãn anh. Phương Hạo mới thoáng nhìn, phía trước đã cương cứng hoàn toàn, càng đừng nhắc tới xúc cảm vừa mềm mại vừa khẽ khàng kia. Phía sau của anh bị anh ấy mân mê tới ướt đẫm, trộn lẫn cùng gel bôi trơn và sữa tắm, mềm ẩm không lời nào tả nổi.
Hôm đó Trần Gia Dư rất dũng mạnh, hai người ở trong buồng tắm làm một lần. Vẫn tư thế như cũ, Trần Gia Dư đẩy Phương Hạo vào tường, một tay nhấc chân anh lên rồi đâm vào từ phía sau. Phương Hạo bị anh ấy giã tới mức nghẹn họng, trợn mặt, cả trước và sau cùng lúc đạt đỉnh. Anh chẳng còn bận tâm chút nào về hình tượng, thét gào đến mức Trần Gia Dư phải chặn miệng anh lại – Trần Gia Dư cũng biết bác gái hàng xóm cách đó một bức tường có quan hệ tốt với Phương Hạo, thường xuyên nhận đồ giúp anh.
Thế nhưng lúc sau bản thân Trần Gia Dư cũng không kìm nổi nữa. Anh nhỏ giọng hổn hển, khi gần lên đỉnh thì không ngừng gọi tên cậu ấy: “Phương Hạo…” Anh hơi khép mắt, nói giọng đầy hưởng thụ, “Em giỏi quá, cục cưng ơi. Em thật giỏi.”
Đương nhiên đó vẫn chưa phải kết lúc, họ lau khô qua người rồi lại vào phòng ngủ làm thêm lần nữa. Lần này Phương Hạo đã thấm mệt. Vừa nãy đứng làm một lần trong phòng tắm, tư thế đó thật sự không thoải mái, anh phải cố gắng đứng vững nên sau khi làm xong đã gần như kiệt sức. Anh không chịu nổi tư thế nào khác, bèn kêu Trần Gia Dư chịch mình trong tư thế truyền giáo cơ bản. Lần này, Trần Gia Dư không đeo bao. Có sự chuẩn bị từ lần trong phòng tắm trước đó, lỗ sau của Phương Hạo đủ trơn để Trần Gia Dư thuận lợi tiến vào rồi siết hông dốc sức đâm chọc.
Thế nhưng Trần Gia Dư thúc vào quá sâu, quá nhanh, cơ thể Phương Hạo vốn nhạy cảm hơn sau khi lên đỉnh, anh bèn mắng: “Nhẹ chút, nhẹ chút. Mẹ nó chứ… Chịu không nổi, anh…” Sau đó làm bộ muốn thả chân xuống.
Phương Hạo rất hiếm khi chửi bậy, lúc trên giường có thể coi như một ngoại lệ. Trần Gia Dư nghe thây ba chữ “chịu không nổi” thì lại càng hăng hái. Anh tóm lấy mắt cá chân của Phương Hạo, hôn lên cẳng chân của cậu ấy rồi sau đó nhấc chân cậu ấy, đâm vào sâu thêm.
Phương Hạo thấy phản kháng vô hiệu thì mắng hai câu tượng trưng, rồi anh nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, yên lặng hưởng thụ. Anh hưởng thụ sự dịu dàng của anh ấy, cũng hưởng thụ sự điên cuồng của anh ấy, lúc này đây cái sau đang chiếm phần hơn. Anh muốn được thấy một Trần Gia Dư không chút kiêng dè, đổ giọt mồ hôi cuối cùng trên giường của anh, bắn giọt tinh cuối cùng vào trong cơ thể anh.
Song, Trần Gia Dư lại lên tiếng: “Kêu thêm lần nữa đi.”
Phương Hạo híp mắt, anh lập tức hiểu ngay. Vừa rồi tuy là anh vô tình nhưng anh quá biết lúc trên giường nên nói gì để khiến Trần Gia Dư mất kiểm soát.
Anh hé môi, nét mặt vẫn nghiêm túc nhưng lời thốt ra lại là: “Sâu quá… Em chịu không nổi.”
Vừa dứt lời, Trần Gia Dư đã đè eo anh, rút ra hết rồi lại đâm vào toàn bộ. Mỗi nhịp đều đâm vào thật sâu, đến mức túi dái vỗ lên mông Phương Hạo.
Quần áo ướt cởi ra vứt đầy trên sàn, đường từ phòng tắm tới phòng ngủ ướt sũng nước, đến cả ga giường cũng toàn là nước. Tối đó, Trần Gia Dư thật sự tràn đầy năng lượng, Phương Hạo cũng không biết anh ấy lấy sức lực từ đâu, dục vọng của anh ấy tựa như đại dương cuộn trào không thể lặng sóng.
Khi cơn cực khoái đạt mức tột đỉnh, một tay Phương Hạo bấu chặt lưng Trần Gia Dư, tay còn lại vuốt ve phía trước của mình. Vào lúc này, anh mở mắt nhìn thẳng vào Trần Gia Dư, ngay cả ánh mắt cũng ướt nhoèn, bên trong là một tầng sương mờ ngập tình dục. Phương Hạo cảm thấy mình có lẽ bị Trần Gia Dư chịch ra nước mất rồi, chỗ nào cũng ướt, phóng túng vô bờ bến.
Trước đó ở phòng tắm Trần Gia Dư đã phải chặn miệng anh nên bây giờ Phương Hạo không dám hét quá to, chỉ đành cắn môi. Thế nhưng Trần Gia Dư lại dốc hết sức để đâm anh, cơn khoái cảm từ chấm nhỏ nối thành đường rồi thành mảnh, điên cuồng cán quét từng tấc da thịt anh. Phương Hạo không nhịn nổi nữa, cất tiếng rên rỉ: “A…”
Phương Hạo liên tục bị đâm vào đúng vị trí tuyến tiền liệt, cả người run rẩy phun trào. Trần Gia Dư ban đầu còn chưa đạt mức cực khoái nhưng rồi bị phía sau của cậu ấy thít chặt vài lần cũng chịu không nổi. Anh dường như muốn tận dụng tối đa chút thời gian và tiềm năng trước khi đạt đỉnh, hai tay vừa ấn vừa xoa mông cùng hông Phương Hạo, đâm dương v*t vào nơi sâu nhất trong cơ thể Phương Hạo, sau đó bắn bên trong cậu ấy.
Phương Hạo thậm chí quên mất việc Trần Gia Dư không đeo bao, tới lúc nhớ ra thì suýt chút nữa đã nhấc chân đạp anh ấy.
“Ai cho anh bắn vào trong?” Giọng Phương Hạo khàn đặc, cổ đỏ bừng, khuôn mặt vẫn ngập trong tình dục, chẳng có chút uy hiếp nào.
Trần Gia Dư chỉ đành ôm vai Phương Hạo giúp cậu ấy vào phóng tắm làm sạch. Thế nhưng ngón tay thon dài mang theo chai sần của anh vừa đưa vào, Phương Hạo cảm thấy bản thân như muốn đạt đỉnh một lần nữa.
“Sao hôm nay em nhạy cảm vậy.” Trần Gia Dư khẽ cười, “Thêm một lần nữa không?”
Phương Hạo lúc này thật sự không được nữa rồi. Anh bảo: “Thật sự làm không nổi nữa, lúc nãy anh mạnh mẽ quá.”
Trần Gia Dư thích nghe cậu ấy nói mấy lời này nên cũng từ bỏ. Anh mở vòi nước, giúp Phương Hạo lấy những thứ bên trong ra. Vừa rồi anh quá cuồng nhiệt, bây giờ tinh dịch trắng sữa trộn lẫn gel bôi trơn và nước máy chảy ra từ rãnh mông Phương Hạo. Trần Gia Dư đứng thẳng người, soi mình trong gương, trên lưng anh hiện rõ mười vệt ngón tay, thế nhưng Trần Gia Dư rất thích thú. Làm tình với Phương Hạo giống như một cuộc chinh phục, chứng kiến mọi sự bĩnh tĩnh, tự chủ ngày thường của cậu ấy biến thành cơn sóng dục vọng, để rồi chính cơn sóng dục vọng ấy cũng nhấn chìm anh bên trong. Anh chinh phục người, cũng bị người chinh phục. Phía dưới của Phương Hạo ngậm lấy dương v*t anh, còn tay nắm trái tim đang đập của anh.
Anh cảm thấy mình không thể nghĩ tiếp được nữa, nghĩ tiếp là anh sẽ lại cương cứng. Trần Gia Dư nhắm mắt lại, vừa thực hiện trách nhiệm sau khi làm tình của mình, vừa nhẩm lại các bước checklist trước khi cất cánh của tàu 737. Thông thường, nhẩm đọc quy trình như này có thể giúp nhịp tim anh chậm lại, giúp ham muốn của anh giảm bớt. Thế nhưng hôm nay chiêu này cũng không có tác dụng. Anh và Phương Hạo vừa thực hiện các bước này trong buồng lái giả lập, giờ có nhẩm thầm như thế nào thì nhịp tim vẫn chẳng thể nào nguôi.
✈️✈️✈️
Hai người tới trung tâm huấn luyện, Trần Gia Dư quẹt thẻ vào cửa. Phương Hạo tham gia học lái giả lập tàu 737-800 vào ba năm trước, khi ấy vì mục đích hiểu rõ hơn về quy trình cần phải chấp hành của một chuyến bay, đặc biệt là hai khâu cất cánh và hạ cánh, nhằm đẩy mạnh hiệu quả công việc kiểm soát. Bên Cục được ba suất tham dự, có một khoản phụ cấp nhất định, nếu đăng ký thì mấy ngàn tệ còn lại phải tự móc hầu bao của mình – Một tiếng hoạt động của những thiết bị cỡ lớn như này cũng tiêu tốn cả ngàn.
Trong buồng lái giả lập, màn đêm đã buông xuống.
Trần Gia Dư ngồi ở vị trí lái chính trong cabin buồng lái giả lập tàu 737-800, Phương Hạo ngồi ghế phụ lái. Hai người cùng kiểm tra checklist trước khi lăn bánh.
“Để xem em còn nhớ được bao nhiêu.” Trần Gia Dư cài chắc chắn dây an toàn.
“Không có thời gian ôn lại, em mang theo cả vở ghi với giáo trình rồi.” Phương Hạo cũng ngồi thoải mái, lướt mắt qua dàn đồng hồ chỉ thị trước mắt, sau đó mở sổ tay, đọc hạng mục đầu tiên: “Cần điều khiển.”
“Để bay lên thì giờ xem sổ tay nào.” Trần Gia Dư nhìn cậu ấy, sau đó di chuyển cần điều khiển: “Vào chế độ không tải.”
(Chế độ không tải (idle mode): là chế độ mà lực đẩy động cơ ở mức tối thiểu đủ để duy trì được sự hoạt động của động cơ)
“Hệ thống điều khiển chuyến bay.” Phương Hạo quay sang nhìn Trần Gia Dư rồi nở nụ cười thật khẽ, bảo: “Vâng, mở sổ tay xem quy định là sở trường của em mà.”
Đây là lần đầu cậu ấy mỉm cười trong ngày hôm nay, Trần Gia Dư cuối cùng cũng có thể thả lỏng đôi chút. “Hai năm nay anh đã bay quá nhiều chuyến với 737-800 rồi. Một mình anh cũng bay được, em không cần lo lắng đâu.” Anh an ủi Phương Hạo một câu, sau đó tiếp tục tập trung kiểm tra bảng điều khiển rồi xác nhận: “Đã kiểm tra.”
“Ừm, không phải em luyện cùng anh sao. Có cơ phó mới có cảm giác chân thực. Cánh tà.” Phương Hạo ngước lên nhìn khung cảnh sân bay trong đêm bao quanh bốn phía buồng lái giả lập. Địa điểm cất cánh ảo đầu tiên của bọn họ là sân bay Thủ Đô. Đối với đường cất hạ cánh sân bay Thủ Đô, bản thân Phương Hạo cũng đã thuộc nắm lòng nhưng ba năm rồi anh không động tới buồng lái giả lập tàu 737, không khỏi cảm thán hệ thống được cập nhật quá nhanh, hiện tại có thể mô phỏng rất sát thực tế. Trần Gia Dư thử tình huống hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông trong đây thì hẳn cảm giác hệt như năm ấy.
“Cánh tà góc 5o.” Trần Gia Dư đẩy cần điều khiển cánh tà, xác nhận: “Ừm, cảm ơn em vì ngày hôm nay.”
“Không cần cảm ơn. Thiết bị mặt đất.”
Trần Gia Dư lúc này cũng nhoẻn miệng cười, đáp: “Đã di dời.”
Vài phút xong, anh kéo cần đưa máy bay cất cánh trong màn đêm từ sân bay Thủ Đô trong mô phỏng.
Trần Gia Dư im lặng thực hiện các thao tác điều khiển máy bay, Phương Hạo im lặng mở sổ hướng dẫn, hai người phối hợp có thể gọi là suôn sẻ. Chỉ gặp vấn đề một lần duy nhất là khi thực hiện hạng mục đổi đường băng để hạ cánh khẩn cấp. Phương Hạo cài đặt đường băng mới là điểm đến cuối cùng trên FMC, thế nhưng khi tới nơi, hệ thống lái tự động lại không bắt đầu hạ độ cao theo đường băng anh đã nhập.
(FMC: flight management computer, hệ thống máy tính quản lý chuyến bay)
Trần Gia Dư nhìn cao độ kế, đọc thông số: “Độ cao vẫn ở mức 9800.”
Phương Hạo bối rối: “Hệ thống lái tự động… tại sao lại không hạ độ cao vậy?” Anh lật mở sổ tay tra cứu nhanh trong tay, sau đó hơi nhíu mày: “Trong sổ tay này không có.”
Trần Gia Dư lại nhìn qua chỗ Phương Hạo. Phương Hạo cũng khá căng thẳng, bắt đầu kiểm tra các loại màn hình hiển thị cũng đèn báo hiệu phía trước. Khi anh chuyển tầm mắt về phía màn hình FMC, Trần Gia Dư nhấc chân phải, đá nhẹ vào ghế anh.
Phương Hạo lập tức ý thức được vấn đề có liên quan tới FMC: “Em nhập sai đường băng sao? Không đời nào…”
Trần Gia Dư lúc này mới lên tiếng: “Bay quá rồi. Chúng ta bay lại vòng lượn.”
Phương Hạo: “… Vâng.”
Chờ Trần Gia Dư điều khiển tàu bay xong, quay trở lại bắt đầu thao tác với FMC, Phương Hạo mới quan sát kỹ, trên màn hình quả nhiên có dòng thông báo lỗi “ROUTE DISCONTINUITY (LỘ TRÌNH KHÔNG LIÊN TỤC)”.
Phương Hạo chưa từng thấy thông báo này: “Cái này có ý gì?”
“Em quên hủy bỏ điểm tới cuối cùng của chuyến bay trước mà đã nhập đường cất hạ cánh 10R vào, hiện tại có hai điểm cuối, vậy nên FMC không rõ rốt cục là bay tới đâu, hệ thống lái tự động sẽ không giảm độ cao.” Trần Gia Dư giải thích.
Anh vừa điều khiển tàu bay vừa điều chỉnh máy tính, sau cùng không cần Phương Hạo hỗ trợ gì, hoàn tất bay lại vòng lượn rồi hạ cánh.
Hai người lặp lại một vài hạng mục đơn giản, cũng chính là những hạng mục buổi chiều Trần Gia Dư đã luyện cùng Vương Nhuận Trạch, sau đó bắt đầu tới các tình huống sự cố. Từ hạ cánh khẩn cấp do một bên động cơ không hoạt động, cháy động cơ, đến khoang hành khách giảm áp suất, thất tốc, góc tấn không nhất quán, cánh lái lên xuống bị kẹt, rồi tới cả hạ cánh không cánh tà.
(Thất tốc (stall): thuật ngữ được dùng để chỉ tình trạng vận tốc ngang của máy bay giảm mạnh, khiến cánh phi cơ không đạt được tốc độ cần thiết để tạo ra đủ lực nâng. Khi lâm vào tình trạng này, máy bay rất dễ rơi tự do mất kiểm soát, dẫn tới thảm họa
Góc tấn (angle of attack – AOA): là góc nhọn tạo bởi hướng tới của dòng khí và dây cung khí động profin (biên dạng) cánh. Đây là thông số quan trọng của chuyến bay, và cần phải duy trì độ chính xác để giữ máy bay không bị chúc xuống hay chòng chành.)
Và tất nhiên là còn cả sự cố chuyến bay 416 hỏng hai bên động cơ trên vùng trời biển Đông. Trần Gia Dư lái máy bay, Phương Hạo ngồi bên thực hiện checklist. Tối đó, bắt đầu từ giây phút chuông cảnh báo động cơ đầu tiên chết máy, anh mỗi lần đều không do dự dù chỉ một giây.
“Động cơ số hai chết máy, xác nhận.” Đây là lần thứ ba Phương Hạo đọc mục checklist này, mỗi lần đều là những bước đó nhưng anh không hề than thở phiền phức dù chỉ một chữ. Trần Gia Dư có muốn luyện tập tới khi trời sáng thì anh cũng sẽ cùng anh ấy, dù cho mỗi lần đều là những thao tác y xì đúc ấy.
“Tay ga động cơ số hai.”
“Vào chế độ không tải”
“Thông số động cơ số hai.”
“Đã kiểm tra.”
“Công tắc chính của động cơ.”
“Đã đóng.”
Phương Hạo với tư cách phi công giám sát trong buồng lái giả lập, lần thứ ba cầm bộ đàm mô phỏng lên, gọi ATC: “MAYDAY, MAYDAY, MAYDAY. Double Engine Failure. Air China 416.” Lần này, anh ở đầu bên kia sóng vô tuyến
(Phi công chính và phi công giám sát: PF (Pilot flying) và PM (Pilot monitoring), nhìn chung thì PF phụ trách điều khiển còn PM phụ trách giám sát – Chú thích của tác giả)
…
Lần thứ ba liên tiếp, Trần Gia Dư đưa chiếc tàu bay Boeing 737 này tiếp đất vững chãi với vận tốc 195 nút tại sân bay quốc tế Hồng Kông ảo.
Đêm đó, đến khi về tới nhà đã hơn một giờ nhưng Trần Gia Dư cực kỳ hưng phấn, ôm hôn Phương Hạo ngay tại lối cửa vào, thoắt cái đã lột sạch quần áo của Phương Hạo. Sự cuồng nhiệt của anh ấy khiến Phương Hạo có phần không kịp trở tay. Anh từ lâu đã biết Trần Gia Dư là người rất giỏi kiềm chế, kể cả cảm xúc lẫn ham muốn. Giữa hai người bọn họ, vài lần đầu là do Trần Gia Dư chủ động, song sau khi bắt đầu yêu đương, Phương Hạo phát hiện số lần bản thân anh gợi chuyện trước chiếm phần nhiều hơn. Trên giường muốn sướng thì đừng bận tâm sĩ diện, đây là đạo lý mà Phương Hạo tổng kết được năm hai mươi tuổi. Anh phát hiện mình cứ nhìn thẳng vào mắt Trần Gia Dư, thể hiện cho anh ấy biết “Em muốn anh” là đối phương sẽ chịu không nổi.
Thế nhưng hôm nay lại khác, đôi mắt Trần Gia Dư sáng rực. Anh ấy dường như đã chịu đói rất lâu, chỉ muốn xé xác anh nuốt thẳng vào bụng. Phương Hạo bị anh ấy kích thích cũng trở nên hưng phấn. Chẳng gì có thể gợi tình hơn vẻ ham muốn của người mình yêu.
Phương Hạo vốn ngại mới từ ngoài về cả người bụi bặm, Trần Gia Dư bèn đẩy cậu ấy vào trong phòng tắm, xả nước làm ướt nhoẹt chỗ quần áo còn vương trên người hai bọn họ. Hai người thoa chút sữa tắm, tắm rửa qua loa rồi Trần Gia Dư đẩy Phương Hạo vào tường, bắt đầu lấy sữa tắm chạm vào lỗ sau của cậu ấy. Anh quỳ trong buồng tắm mút lấy dương v*t của Phương Hạo, tay trái di chuyển bên trong. Phương Hạo nhắm mắt, để mặc dòng nước ấm xối từ trên đỉnh đầu mình xuống chân, tạo nên một màn mưa bịt kít. Phòng tắm khuếch đại tiếng rên rỉ khe khẽ của Phương Hạo, Trần Gia Dư như càng được khích lệ, lật người cậu ấy lại, để cậu ấy áp ngực lên vách gạch ốp phòng tắm, sau đó không đợi Phương Hạo kịp phản ứng, bên trong đã bị đầu lưỡi nóng ấm, mềm mại đánh chiếm.
Khi ý thức được, Phương Hạo không hỏi kêu lên kinh ngạc. Anh cố gắng quay đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy được mái tóc đen thẫm rối bù của Trần Gia Dư. Ngón tay anh ấy tách mở hai cánh mông của anh, khuôn mặt điển trai rúc giữa mông anh, dùng cách thức nguyên thủy nhất cũng ở mức độ cao nhất để dốc sức, dịu dàng thỏa mãn anh. Phương Hạo mới thoáng nhìn, phía trước đã cương cứng hoàn toàn, càng đừng nhắc tới xúc cảm vừa mềm mại vừa khẽ khàng kia. Phía sau của anh bị anh ấy mân mê tới ướt đẫm, trộn lẫn cùng gel bôi trơn và sữa tắm, mềm ẩm không lời nào tả nổi.
Hôm đó Trần Gia Dư rất dũng mạnh, hai người ở trong buồng tắm làm một lần. Vẫn tư thế như cũ, Trần Gia Dư đẩy Phương Hạo vào tường, một tay nhấc chân anh lên rồi đâm vào từ phía sau. Phương Hạo bị anh ấy giã tới mức nghẹn họng, trợn mặt, cả trước và sau cùng lúc đạt đỉnh. Anh chẳng còn bận tâm chút nào về hình tượng, thét gào đến mức Trần Gia Dư phải chặn miệng anh lại – Trần Gia Dư cũng biết bác gái hàng xóm cách đó một bức tường có quan hệ tốt với Phương Hạo, thường xuyên nhận đồ giúp anh.
Thế nhưng lúc sau bản thân Trần Gia Dư cũng không kìm nổi nữa. Anh nhỏ giọng hổn hển, khi gần lên đỉnh thì không ngừng gọi tên cậu ấy: “Phương Hạo…” Anh hơi khép mắt, nói giọng đầy hưởng thụ, “Em giỏi quá, cục cưng ơi. Em thật giỏi.”
Đương nhiên đó vẫn chưa phải kết lúc, họ lau khô qua người rồi lại vào phòng ngủ làm thêm lần nữa. Lần này Phương Hạo đã thấm mệt. Vừa nãy đứng làm một lần trong phòng tắm, tư thế đó thật sự không thoải mái, anh phải cố gắng đứng vững nên sau khi làm xong đã gần như kiệt sức. Anh không chịu nổi tư thế nào khác, bèn kêu Trần Gia Dư chịch mình trong tư thế truyền giáo cơ bản. Lần này, Trần Gia Dư không đeo bao. Có sự chuẩn bị từ lần trong phòng tắm trước đó, lỗ sau của Phương Hạo đủ trơn để Trần Gia Dư thuận lợi tiến vào rồi siết hông dốc sức đâm chọc.
Thế nhưng Trần Gia Dư thúc vào quá sâu, quá nhanh, cơ thể Phương Hạo vốn nhạy cảm hơn sau khi lên đỉnh, anh bèn mắng: “Nhẹ chút, nhẹ chút. Mẹ nó chứ… Chịu không nổi, anh…” Sau đó làm bộ muốn thả chân xuống.
Phương Hạo rất hiếm khi chửi bậy, lúc trên giường có thể coi như một ngoại lệ. Trần Gia Dư nghe thây ba chữ “chịu không nổi” thì lại càng hăng hái. Anh tóm lấy mắt cá chân của Phương Hạo, hôn lên cẳng chân của cậu ấy rồi sau đó nhấc chân cậu ấy, đâm vào sâu thêm.
Phương Hạo thấy phản kháng vô hiệu thì mắng hai câu tượng trưng, rồi anh nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, yên lặng hưởng thụ. Anh hưởng thụ sự dịu dàng của anh ấy, cũng hưởng thụ sự điên cuồng của anh ấy, lúc này đây cái sau đang chiếm phần hơn. Anh muốn được thấy một Trần Gia Dư không chút kiêng dè, đổ giọt mồ hôi cuối cùng trên giường của anh, bắn giọt tinh cuối cùng vào trong cơ thể anh.
Song, Trần Gia Dư lại lên tiếng: “Kêu thêm lần nữa đi.”
Phương Hạo híp mắt, anh lập tức hiểu ngay. Vừa rồi tuy là anh vô tình nhưng anh quá biết lúc trên giường nên nói gì để khiến Trần Gia Dư mất kiểm soát.
Anh hé môi, nét mặt vẫn nghiêm túc nhưng lời thốt ra lại là: “Sâu quá… Em chịu không nổi.”
Vừa dứt lời, Trần Gia Dư đã đè eo anh, rút ra hết rồi lại đâm vào toàn bộ. Mỗi nhịp đều đâm vào thật sâu, đến mức túi dái vỗ lên mông Phương Hạo.
Quần áo ướt cởi ra vứt đầy trên sàn, đường từ phòng tắm tới phòng ngủ ướt sũng nước, đến cả ga giường cũng toàn là nước. Tối đó, Trần Gia Dư thật sự tràn đầy năng lượng, Phương Hạo cũng không biết anh ấy lấy sức lực từ đâu, dục vọng của anh ấy tựa như đại dương cuộn trào không thể lặng sóng.
Khi cơn cực khoái đạt mức tột đỉnh, một tay Phương Hạo bấu chặt lưng Trần Gia Dư, tay còn lại vuốt ve phía trước của mình. Vào lúc này, anh mở mắt nhìn thẳng vào Trần Gia Dư, ngay cả ánh mắt cũng ướt nhoèn, bên trong là một tầng sương mờ ngập tình dục. Phương Hạo cảm thấy mình có lẽ bị Trần Gia Dư chịch ra nước mất rồi, chỗ nào cũng ướt, phóng túng vô bờ bến.
Trước đó ở phòng tắm Trần Gia Dư đã phải chặn miệng anh nên bây giờ Phương Hạo không dám hét quá to, chỉ đành cắn môi. Thế nhưng Trần Gia Dư lại dốc hết sức để đâm anh, cơn khoái cảm từ chấm nhỏ nối thành đường rồi thành mảnh, điên cuồng cán quét từng tấc da thịt anh. Phương Hạo không nhịn nổi nữa, cất tiếng rên rỉ: “A…”
Phương Hạo liên tục bị đâm vào đúng vị trí tuyến tiền liệt, cả người run rẩy phun trào. Trần Gia Dư ban đầu còn chưa đạt mức cực khoái nhưng rồi bị phía sau của cậu ấy thít chặt vài lần cũng chịu không nổi. Anh dường như muốn tận dụng tối đa chút thời gian và tiềm năng trước khi đạt đỉnh, hai tay vừa ấn vừa xoa mông cùng hông Phương Hạo, đâm dương v*t vào nơi sâu nhất trong cơ thể Phương Hạo, sau đó bắn bên trong cậu ấy.
Phương Hạo thậm chí quên mất việc Trần Gia Dư không đeo bao, tới lúc nhớ ra thì suýt chút nữa đã nhấc chân đạp anh ấy.
“Ai cho anh bắn vào trong?” Giọng Phương Hạo khàn đặc, cổ đỏ bừng, khuôn mặt vẫn ngập trong tình dục, chẳng có chút uy hiếp nào.
Trần Gia Dư chỉ đành ôm vai Phương Hạo giúp cậu ấy vào phóng tắm làm sạch. Thế nhưng ngón tay thon dài mang theo chai sần của anh vừa đưa vào, Phương Hạo cảm thấy bản thân như muốn đạt đỉnh một lần nữa.
“Sao hôm nay em nhạy cảm vậy.” Trần Gia Dư khẽ cười, “Thêm một lần nữa không?”
Phương Hạo lúc này thật sự không được nữa rồi. Anh bảo: “Thật sự làm không nổi nữa, lúc nãy anh mạnh mẽ quá.”
Trần Gia Dư thích nghe cậu ấy nói mấy lời này nên cũng từ bỏ. Anh mở vòi nước, giúp Phương Hạo lấy những thứ bên trong ra. Vừa rồi anh quá cuồng nhiệt, bây giờ tinh dịch trắng sữa trộn lẫn gel bôi trơn và nước máy chảy ra từ rãnh mông Phương Hạo. Trần Gia Dư đứng thẳng người, soi mình trong gương, trên lưng anh hiện rõ mười vệt ngón tay, thế nhưng Trần Gia Dư rất thích thú. Làm tình với Phương Hạo giống như một cuộc chinh phục, chứng kiến mọi sự bĩnh tĩnh, tự chủ ngày thường của cậu ấy biến thành cơn sóng dục vọng, để rồi chính cơn sóng dục vọng ấy cũng nhấn chìm anh bên trong. Anh chinh phục người, cũng bị người chinh phục. Phía dưới của Phương Hạo ngậm lấy dương v*t anh, còn tay nắm trái tim đang đập của anh.
Anh cảm thấy mình không thể nghĩ tiếp được nữa, nghĩ tiếp là anh sẽ lại cương cứng. Trần Gia Dư nhắm mắt lại, vừa thực hiện trách nhiệm sau khi làm tình của mình, vừa nhẩm lại các bước checklist trước khi cất cánh của tàu 737. Thông thường, nhẩm đọc quy trình như này có thể giúp nhịp tim anh chậm lại, giúp ham muốn của anh giảm bớt. Thế nhưng hôm nay chiêu này cũng không có tác dụng. Anh và Phương Hạo vừa thực hiện các bước này trong buồng lái giả lập, giờ có nhẩm thầm như thế nào thì nhịp tim vẫn chẳng thể nào nguôi.