Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét
Chương 36: 36: Sinh Nhật 3
Tình cảm của Trần Gia Dư tựa như một thanh gươm treo lơ lửng trên đỉnh đầu Phương Hạo.
Anh vừa mong thanh gươm này vĩnh viễn đừng bao giờ rơi xuống, vừa hy vọng nó mau mau rơi xuống.
Vì có chiếc bánh hình sân bay và đường băng này, Chu Kỳ Sâm đột nhiên nảy ra ý tưởng: Hôm nay là sinh nhật Phương Hạo, vậy chơi trò “Không nghe lời kiểm soát viên” đi.
Chu Kỳ Sâm giải thích qua về luật chơi.
Cách chơi giống với trò “nói ngược làm ngược” mà mọi người vẫn chơi đợt tập quân sự thời cấp III và Đại học, nói đứng lên thì ngồi xuống, nói tiến lên trước một bước thì lùi về sau một bước.
Chẳng qua, ở phiên bản này, Phương Hạo sẽ chỉ huy tàu bay.
Anh nói bay lên thì người cầm lái phải hạ xuống, nói rẽ trái hướng 300 thì phải rẽ phải hướng 060.
Ai làm sai sẽ bị phạt rượu.
Nếu hết một vòng mà mọi người đều làm đúng thì Phương Hạo sẽ phải uống.
Những phi công có mặt đều thấy thú vị.
Vừa hay nhà Phương Hạo có một tủ mô hình máy bay, thế là một người cầm lấy một chiếc mô hình rồi xếp thành một hàng, coi bánh gato là đường cất hạ cánh, Phương Hạo thì ngồi ở bàn cấp huấn lệnh.
Trần Gia Dư lấy mô hình 777, Trịnh Hiểu Húc lấy 747, hai phi công Airbus Lang Phong và Chu Kỳ Sâm thì đương nhiên lấy mô hình máy bay Airbus.
Phương Hạo cũng rất hào hứng tham gia trò chơi này.
Anh đặt chỉ danh cho mỗi người theo hãng hàng không mà bọn họ đang làm việc, số hiệu chuyến bay thì trực tiếp lấy theo mẫu mô hình tàu bay.
Sau đó, trò chơi bắt đầu.
“Air China 777, khởi hành rẽ trái hướng 090.”
Trần Gia Dư cầm mô hình rẽ phải hướng 270.
“Air China 747, bay lên độ cao 2000, rẽ phải.”
Trịnh Hiểu Húc nhanh chóng giảm độ cao và rẽ trái.
Phương Hạo liếc qua Lang Phong.
Đã chơi thì phải chơi hẳn hoi.
Anh lập tức cấp huấn lệnh bằng tiếng Anh cho cậu ta: “KLM 330, climb to 2500 and maintain, left turn, fly heading 120.” (KLM 330, bay lên và giữ độ cao 2500, rẽ trái hướng 120.)
Lang Phong đã làm đúng bước đầu là cho hạ cánh, thế nhưng đến bước chuyển hướng thứ hai lại quên mất phải làm ngược với huấn lệnh, lập tức bị phạt uống rượu.
Sau vài vòng chơi, Chu Kỳ Sâm – người phát minh ra trò chơi này – hiển nhiên là người chơi đỉnh nhất; Trần Gia Dư chơi cũng ổn bất ngờ; mà Lang Phong nghe lời nhất, phản ứng đầu tiên luôn là tuân thủ huấn lệnh nên mắc lỗi rất nhiều lần.
Mỗi lần mọi người đều trêu chọc, cậu ta cũng ngoan ngoãn uống rượu rồi cả phòng cười nghiêng ngả.
Vì Lang Phong thực sự là hố đen trò chơi, gần như cứ cách một vòng là mắc lỗi một lần nên Phương Hạo từ đầu tới cuối không phải chịu phạt lần nào.
Trần Gia Dư âm thầm nhìn Phương Hạo.
Trong tay cậu ấy là chai sâm panh rỗng được Chu Kỳ Sâm nhét cho để dùng làm micro, trông cực kỳ hài hước.
Mà cậu ấy hẳn đã coi trò chơi này là thật, chỉ huy có chút nghiêm túc như lúc làm việc ngày thường.
Mỗi lần đưa ra huấn lệnh, cậu ấy sẽ vô thức kiểm tra trong đầu hành động của phi công.
Chẳng qua cậu ấy cũng phải kiểm tra ngược lại theo huấn lệnh của mình nên khi nghiêm túc suy nghĩ sẽ hơi nhăn mày, thỉnh thoảng còn cắn miệng chai sâm panh.
Trần Gia Dư đang nhìn vậy thì chợt Phương Hạo ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh.
Cậu ấy cẩn thận đưa ra huấn lệnh: “Air China 777, tiếp tục bay lên, rẽ trái.”
Trần Gia Dư đang chăm chú nhìn Phương Hạo nên thoáng phân tâm, đưa tay rẽ sai hướng.
Thế là anh phải uống ly rượu đầu tiên kể từ khi trò chơi bắt đầu.
Tất cả các trò chơi uống rượu đều tồn tại một chân lý, đó là dù trò chơi có đơn giản đến đâu, một khi đã uống nhiều thì cũng sẽ chơi tệ, mà đã chơi tệ thì lại uống càng nhiều.
Phương Hạo chỉ huy được vài phút thì đổi sang Sở Di Nhu.
Lại thêm vài phút nữa, ly rượu thứ hai của Lang Phong đã gần thấy đáy.
Mấy vị kiểm soát viên không lưu cứ thể thay phiên nhau.
Cuối cùng, Lang Phong rất thức thời mà xin phép rút lui.
Cậu ta bảo rằng nếu cứ tiếu tục như này thì cậu ta không trụ nổi thêm nửa tiếng nữa mất.
Phương Hạo bèn gọi mọi người ngồi xuống ăn bánh.
Những ai có mặt ở đây đều đã làm vài ly rượu vào bụng, cùng nhau nhao nhao kêu ai mà ăn được máy bay thì người đấy sang năm sẽ phải lăn ra trước.
Không khí vô cùng sôi động.
Phương Hạo cắt bánh, nghiêng đầu nói nhỏ với Trần Gia Dư: “Vừa nhìn là biết anh không nghe lời rồi.” Hẳn là đang nói Trần Gia Dư chơi trò này giỏi như vậy thì có lẽ bình thường cũng toàn nghĩ thế.
Trần Gia Dư chỉ vào Chu Kỳ Sâm: “Không nghe lời nhất là vị kia kìa.”
Phương Hạo bật cười.
Lang Phong đã uống quá nhiều trong khoảng thời gian ngắn nên phải đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Chờ cậu ta đi được một lúc thì Chu Kỳ Sâm cũng đứng lên, vừa hay chặn Lang Phong vừa ra khỏi nhà vệ sinh ở trước cửa.
Chu Kỳ Sâm cảm thấy có một số chuyện vẫn chưa nói rõ nên trong lòng có chút không thoải mái, bèn mượn hơi cồn để nói: “Vậy ra cậu thật sự trước giờ không hề biết tôi là ai.”
Lang Phong vừa rửa tay xong, đang chậm rãi lấy giấy vệ sinh lau tay, đáp: “Phải.
Anh cũng chưa từng gửi tôi ảnh chụp nào của anh cả.”
Chu Kỳ Sâm lại hỏi cậu ta: “Thế sao cậu không hẹn gặp mặt? Gặp nhau là biết ngay mà.”
Lang Phong cảm thấy rất oan uổng: “Anh… không phải bảo không hẹn sao.”
Bên cạnh nhà vệ sinh là cửa phòng ngủ dành cho khách.
Chu Kỳ Sâm đứng tựa khung cửa.
Không gian hành lang chật hẹp nên hai người họ cách nhau rất gần.
Bầu không khí có chút mờ ám, thế nhưng anh ta lại cực kỳ thích thú với sự mờ ám này.
Anh ta cũng không vội vàng, giải thích: “Kể ra thì dài lắm, nói đơn giản là tôi đã hiểu nhầm.”
Lang Phong nhìn anh ta bằng ánh mắt thăm dò: “Thế bây giờ thì sao?”
Chu Kỳ Sâm trả lời: “Bây giờ hiểu nhầm đã được tháo gỡ rồi.”
Lang Phong từ đầu tới cuối không hiểu rốt cuộc Chu Kỳ Sâm đã hiểu nhầm chuyện gì, thế nhưng cậu ta hiểu được ý của câu nói này.
Cậu ta bèn lau khô tay rồi bình thản nói: “Vậy chúng ta có thể làm quen lại không? Tôi là Lang Phong.”
Vừa nói, cậu ta vừa lịch thiệp đưa tay mình ra trước.
Chu Kỳ Sâm thấy được ánh mắt cậu ta nhìn mình.
Lần này anh ta có thể chắc chắn có điều gì đó trong ánh mắt ấy.
Anh ta vươn tay ra nắm nhưng rồi ma xui quỷ khiến thế nào, giây tiếp theo anh ta vừa dùng sức thì nắm tay đã biến thành kéo tay.
Chu Kỳ Sâm kéo lấy Lang Phong.
Vai anh ta vừa huých vào là cửa phòng ngủ dành cho khách đã bật mở, rồi anh ta cũng theo đó mà kéo Lang Phong vào trong.
Lang Phong không thể nào ngờ được.
Ánh mắt nhìn Chu Kỳ Sâm từ kinh ngạc chuyển sang chấp nhận rồi thành bình tĩnh.
Cậu ta không từ chối.
Chu Kỳ Sâm dán người lên người Lang Phong, đẩy cậu ta vào tường rồi cuốn lấy môi cậu ta.
Cánh cửa phòng khẽ khàng khép lại.
Lang Phong đứng sau cánh cửa, hôn anh ta trong yên lặng.
Từ góc độ này, không ai trong phòng khách có thể nhìn thấy được, chỉ có vài tia sáng hắt qua khe cửa.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Chu Kỳ Sâm cười khẽ bên tai Lang Phong, nói một câu rất hợp hoàn cảnh: “Thế thì chúng ta phải làm quen kỹ lưỡng một chút.”
Máu trong người Chu Kỳ Sâm đã dồn hết xuống thân dưới, anh ta gần như lập tức cứng ngắc.
Chu Kỳ Sâm men tay theo bộ đồng phục phi công của Lang Phong, cởi hai chiếc cúc rồi vuốt dọc theo phần bụng phẳng lì của cậu ta, đi xuống hạ bộ.
Anh ta mừng rơn khi phát hiện đối phương cũng có phản ứng.
Lang Phong thở dốc sát bên cạnh Chu Kỳ Sâm.
Vành tai cậu ta hơi ửng đỏ.
Cậu ta không nói năng gì nhưng cũng rất phối hợp, đưa tay chạm vào bắp đùi săn chắc của anh ta.
Chu Kỳ Sâm cảm thấy không thuận khi mặt đối mặt nên bèn ôm vai Lang Phong rồi xoay cậu ta 180 độ.
Lần này, anh ta áp Lang Phong vào tường rồi vươn tay qua vai cậu ta, vuốt ve ngực cậu ta dọc theo hàng cúc áo đã cởi.
Anh ta tựa cằm lên vai Lang Phong một cách thân mật.
Cầu áo bốn vạch cả hãng KLM ở ngay trước mắt anh ta, sáng tới chói lóa.
Chu Kỳ Sâm trước giờ luôn là người điềm tĩnh, bình thường đến cả ông trời cũng chẳng làm anh ta rớt được, vậy nên anh ta cũng không ngờ hôm nay mình lại vội vàng như này.
Nếu trời cao cho phép, anh ta chỉ muốn lột sạch bộ đồng phục của Lang Phong trong vòng ba giây.
Thế nhưng, bộ đồ này ở trên người cậu ta đẹp mắt vô cùng.
Mái tóc đen cùng đôi mắt đen, đường nét khuôn mắt rắn rỏi tuấn tú, dáng vẻ nhắm mắt im lặng lúc này thật sự quá quyến rũ.
Song, ngay lúc Chu Kỳ Sâm cởi hết cúc của Lang Phong thì cậu ta đột nhiên cất tiếng ngăn cản: “Dừng lại, chờ một chút.”
Lang Phong mở mắt ra rồi quay người lại.
Chu Kỳ Sâm cũng thả tay, nghĩ rằng cậu ta lo lắng chuyện đang ở nhà Phương Hạo, bèn nói: “Đây là phòng ngủ cho khách.
Nếu cậu bận tâm thì…”Anh ta nghiêng đầu, đề nghị: “Về nhà tôi?”
Bình thường Chu Kỳ Sâm sẽ không hẹn người tới nhà mình, đặc biệt là khi không biết rõ gốc gác đối phương.
Thế nhưng, người kia là Lang Phong, anh ta chưa kịp nghĩ đã hỏi ra mất rồi.
“Không phải.” Lang Phong đáp.
Chu Kỳ Sâm tiếp tục đưa ra lựa chọn cho Lang Phong: “Cậu ở khách sạn hả? Thế tới chỗ cậu?”
Lang Phong vẫn lắc đầu, rồi cái lại từng chiếc cúc áo.
Quần áo cậu ta xộc xệch, đầu tóc hơi bù xù nhưng nét mặt vẫn nghiêm túc, cố gắng giải thích: “Như này giống như… Chuyện là, tôi không phải người như vậy.”
Chu Kỳ Sâm có chút ngạc nhiên.
Cậu ta rõ ràng rất hưởng thụ nhưng lại muốn kìm nén ham muốn của mình, không muốn làm tình.
Anh ta bèn hỏi thẳng: “Cậu theo đạo sao? Sao lắm quy tắc vậy?”
Anh ta vừa dứt lời thì mắt đã quét xuống cổ Lang Phong, thấy một chiếc vòng hình chữ thập màu vàng kim rất nhỏ mà vừa rồi trong lúc anh ta cởi cúc áo đã rớt ra ngoài áo ba lỗ.
Hóa ra cậu ta theo đạo thật.
Chu Kỳ Sâm lập tức nhận ra mình đã lỡ lời: “Đệt… Tôi không…”
Lang Phong bị lời nói của anh ta làm cho đỏ mặt, chỉ đành giải thích: “Không phải vì vấn đề này.
Nếu thật sự theo trào lưu chính thống 100% thì tôi không phải nên xuống địa ngục rồi sao? Tôi chỉ là, đơn thuần cảm thấy rằng, hai bên tìm hiểu nhau sẽ càng hưởng thụ hơn.” Cậu ta nói một cách rất chính trực.
(Trào lưu chính thống: những người theo trào lưu chính thống thường là những người có niềm tin nghiêm ngặt, trung thành tuyệt đối với những nguyên tắc trong một tôn giáo nào đó)
Triết lý về tình yêu hay là triết lý về tình dục của Chu Kỳ Sâm từ cơ bản đã khác với cậu ta, thế nhưng anh cũng không muốn bác bỏ suy nghĩ của Lang Phong.
Anh ta chỉ cảm thấy bản thân đúng là bị rượu sai khiến rồi, thật sự đã quá bốc đồng.
Chu Kỳ Sâm cụp mắt, ổn định lại hơi thở dồn dập của mình, kiềm chế sắc mặt rồi khẽ thở dài, nói với Lang Phong: “Được rồi.”
Lang Phong hé miệng vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng với Chu Kỳ Sâm thì người trước mắt có sức hấp dẫn quá lớn, anh ta không muốn tiếp tục ở trong phòng dù chỉ một giây nên bèn mở cửa đi ra trước.
Thời điểm bước ra, anh ta chỉ bắt gặp ánh mặt Phương Hạo, những người còn lại đều không nhìn về phía này.
Hơn hai giờ sáng, mọi người uống rượu đến mức bụng dạ lại cồn cào.
Trần Gia Dư bèn bảo để anh đi coi thử xem có gì ăn không.
Sau đó anh đứng lên, đi về phía tủ lạnh của Phương Hạo.
“Anh đừng…” Bị người khác nhìn vào trong tủ lạnh chẳng khác gì bị coi trộm đũng quần cả, thực sự có thể nhìn ra rất nhiều thói quen sinh hoạt.
Phương Hạo thấy rất ngại, vội vàng đi đến để ngăn cản.
Thế nhưng muộn mất rồi, Trần Gia Dư đã mở cửa tủ lạnh, bắt đầu cán quét.
Bên trong nhét rất nhiều bia rượu, hẳn là chuẩn bị cho buổi tiệc hôm nay.
Đồ ăn thì chỉ có một ít rau dưa cơ bản cùng một miếng ức gà to, thực sự rất nghèo nàn.
Có điều, Trần Gia Dư không nói gì, ngược lại còn tìm được đồ tốt ở tầng dưới cùng của tủ lạnh.
Anh nhìn kỹ, là một túi chân gà.
Trần Gia Dư lấy chân gà ra, Phương Hạo bèn nhớ ra, bảo: “À, mẹ tôi gọi người giao hàng tới nhà tôi, bảo mai sẽ làm.”
Trần Gia Dư thương lượng với cậu ấy: “Cậu nói với dì một tiếng là hôm nay chúng ta ăn, có được không?”
Phương Hạo lúc này mới hiểu ra, nói: “Ồ, anh muốn nấu à.”
Trần Gia Dư đáp “Ừm”, sau đó anh mở gói bọc và bắt đầu xử lý chân gà.
Đầu tiên, anh rửa sạch chân gà và cắt bỏ phần móng, sau đó lấy gừng thái lát, cho nước lạnh vào nồi, rồi thêm rượu gia vị và gừng vào đun sôi.
Lúc này, phần lớn mọi người đều đã giải tán.
Khi Chu Kỳ Sâm đi ra thì đúng lúc gặp một đám người đang coi Trần Gia Dư tay chân mau lẹ trong bếp đến muốn rớt tròng mắt.
Thế nhưng hiện tại anh ta chẳng còn chút tâm trạng ăn uống nào, vì món sơn hào hải vị đích thực với anh ta đã sớm bay mất ngay trước mắt anh ta rồi, chính là vào mười phút trước tại phòng ngủ cho khách tại nhà Phương Hạo.
Vậy nên anh ta xin phép đi trước.
Trần Gia Dư hỏi anh ta xem có muốn chờ thêm một chút rồi đi cùng nhau không thì Chu Kỳ Sâm mỉm cười đầy ẩn ý rồi bảo không cần.
Hai rưỡi sáng, mười mấy con quỷ đói được thưởng thức món ăn vặt sau bữa nhậu có thể nói là xa xỉ nhất cuộc đời bọn họ, chân gà hấp tàu xì[1].
Sở Di Nhu đã ngà ngà say.
Cô tựa vào vai Trịnh Hiểu Húc, nói: “Anh Gia hiền thục quá.
Anh phải học tập đi.”
Phương Hạo cũng đang đói bụng, nhanh chóng quét sạch một đĩa chân gà.
Đồ ăn Trần Gia Dư làm ra nhưng anh lại chẳng ăn miếng nào.
Anh chỉ ngồi ở sofa ngắm dáng vẻ ăn như hổ đói của Phương Hạo mà cũng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Không lâu sau khi Chu Kỳ Sâm ra về thì Lang Phong cũng bước ra từ phòng ngủ dành cho khách.
Cậu ta ăn mấy miếng chân gà cùng những người còn lại, sau đó cũng rời đi.
Trước khi đi ra, cậu ta đã chỉnh đốn lại quần áo, hẳn là không ai phát hiện ra giữa hai người họ có vấn đề gì.
Mọi người lần lượt ra về.
Đến lúc cuối, Sở Di Nhu cũng được Trịnh Hiểu Húc nửa ôm nửa dìu mà rời đi.
Giờ chỉ còn lại Trần Gia Dư và Phương Hạo.
Trần Gia Dư bảo muốn ở lại thu dọn đồng đồ mình bày ra trong nhà bếp, này cũng là lý do chính đáng.
Căn phòng khách ồn ào cả đêm đột nhiên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ còn lại tiếng chai bình va vào nhau khi Phương Hạo dọn dẹp cùng tiếng nước chảy khi Trần Gia Dư tráng bát.
Phương Hạo thu dọn được mấy cái bình thì cảm thấy có hơi chóng mặt.
Anh biết bản thân cũng đã quá chén, bèn từ bỏ việc dọn dẹp và đi vào bếp.
Anh không dám tới quá gần, chỉ ngồi xuống bên quầy bar.
Thấy Phương Hạo đi tới vì muốn nói chuyện, Trần Gia Dư bèn vẩy tay rồi xoay người lại, chống tay lên bồn rửa trong bếp.
Anh mở lời trước: “Mùa thu năm nay tình cờ được quen biết cậu, tôi cảm thấy rất may mắn.”
Vì đông người nóng nực nên Trần Gia Dư đã cởi bớt hai cúc trên chiếc sơ mi xanh thẫm.
Ánh mắt anh dưới ánh đèn mờ sâu hun hút.
Lời này của Trần Gia Dư rất thẳng thắn, Phương Hạo ngớ người mất một lúc.
Sau khi khựng lại vài giây, Phương Hạo rời mắt khỏi đôi mắt của anh ấy rồi chậm rãi nói: “Việc hai người chúng ta có thể trở thành bạn bè, thậm chí còn là bạn tốt… Tôi thật sự chưa từng nghĩ tới.”
Trần Gia Dư thấy cậu ấy lôi ra quân bài tình bạn này thì hơi cau mày.
Anh cảm thấy vì một lý do nào đó, dù Phương Hạo có thích anh nhưng lại rất đề phòng.
Anh muốn hỏi cho ra nhẽ, thế nhưng nếu không bày tỏ rõ ràng tình cảm của mình thì anh không thể hỏi lý do được.
Vậy nên, Trần Gia Dư chỉ có thể hỏi dò cậu ấy: “Như vậy sao?” Giọng anh rất nhẹ, mang hàm ý, chỉ là bạn bè thôi sao?
Thế nhưng, Phương Hạo lại cho rằng anh ấy đang nói chuyện bạn bè tốt nên đã khẳng định chắc nịch: “Phải, thật lòng đấy.”
Nói rồi, Phương Hạo tiến lên một bước, đi tới bên cạnh Trần Gia Dư, bắt đầu bỏ từng chiếc bát đã được Trần Gia Dư tráng qua vào trong máy rửa bát.
Lời này của anh không phải nói dối.
Bất kỳ thứ tình cảm nào vượt quá tình bạn thì đều được xây dựng trên nền tảng tình cảm bạn bè.
Trước tiên làm bạn, sau đó phát triển theo thứ tự.
Trong mắt Phương Hạo thì điều này không có gì sai cả.
Thế nhưng, Trần Gia Dư lại không nghe ra được hàm ý này.
Hai chữ “thật lòng” thật chói tai với anh.
Anh cảm thấy bản thân hôm nay đã vượt quá hạn mức thăm dò rồi, vậy nên Phương Hạo tiến một bước thì anh lùi một bước.
Trần Gia Dư lau tay vào chiếc khăn treo bên lò nướng rồi xin phép ra về trước.
Trên chữ “nhẫn” có một thanh đao.
Anh không biết mình còn có thể nhẫn nhịn tới lúc nào, chỉ biết hiện tại có vẻ như không đúng thời điểm cũng như không phải thời điểm tốt nhất.
Còn về việc nên đợi tới thời điểm cụ thể nào thì anh cũng không rõ.
Có lẽ là khi Phương Hạo không còn dùng “bạn tốt” để qua loa với anh.
(Trên chữ “忍” có một thanh “刀”)
Phương Hạo cảm thấy mình thật sự đã uống nhiều quá rồi.
Anh biết Trần Gia Dư muốn ra về là vì lý do nhưng lúc này đây anh lại chẳng nghĩ được lời nào để nói.
Anh chỉ có thể dặn dò anh ấy: “Thế..
đi cẩn thận nhé, anh Gia.
Tôi không tiễn nữa.”
Trần Gia Dư “Ừ” một tiếng, bảo mình gọi tài xế lái thay.
Sau đó anh cũng dây dưa dài dòng nữa mà nhanh chóng rời đi.
Phương Hạo vịn khung cửa, thấy Trần Gia Dư dứt khoát rời đi như vậy thì bắt đầu hối hận vì lúc nãy đã không nói gì.
Thế nhưng anh cũng thật sự cảm thấy cảm xúc như nước thủy triều cuộn trào mãnh liệt.
Nó đến quá nhanh, khiến anh choáng váng và trở tay không kịp.
Mỗi lần anh muốn chấn chỉnh lại đội hình trước tiên để nghênh đón đợt tấn công thì lại là một lần không thành công.
Nếu não bộ của anh là hệ thống máy bay thì chuông cảnh báo hẳn đã vang lên năm, sáu hồi rồi.
Lúc trước với Lộ Gia Vĩ, thời gian ban đầu anh không thích gã đến như thế, vậy mà sau khi ở bên nhau hai năm, khi chia tay vẫn đột ngột và khổ sở đến vậy.
Hiện tại với Trần Gia Dư, anh có thể cảm nhận được tình cảm của mình rất mãnh liệt.
Dù trước đây anh từng nói không quen người trong ngành, thế nhưng phần lý trí và tình cảm trong đầu Phương Hạo đã hoàn toàn trộn lẫn vào nhau, không còn có thể tách biệt nữa.
Đây có lẽ là cảm giác mất kiểm soát nhỉ, Phương Hạo nghĩ.
Cuộc sống bằng phẳng suốt mấy nghìn ngày đã bị phá vỡ.
Tựa như máy bay lao khỏi đường băng, trái tim anh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Tình cảm của Trần Gia Dư tựa như một thanh gươm treo lơ lửng trên đỉnh đầu Phương Hạo.
Anh vừa mong thanh gươm này vĩnh viễn đừng bao giờ rơi xuống, vừa hy vọng nó mau mau rơi xuống, chặt anh thành hai nửa cho xong..