Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 275



“gia nhập với chúng tôi”
“Cơ giáp cấp 3S.” Ứng Thành Hà ngửa đầu nhìn chiếc cơ giáp của phu nhân thống đốc và cho hay.
“Cấp 3S?” Kim Kha nhíu mày, cậu ấy nhớ rõ lúc trước thống đốc Sao Willard nói cảm giác của vợ ông đã bị tổn thương, ngay cả trường quân sự mà cũng không vào học được; còn bây giờ bà ấy lái thẳng luôn cơ giáp cấp 3S, chả lẽ cảm giác bị tổn thương của bà ấy đã tốt lên?
Thống đốc ở bên cạnh nhìn người vợ xa lạ ngày hôm nay, không thể hiểu thông được vì sao bà ấy lại biến thành bộ dáng như bây giờ?
Số lượng người bị nhiễm bệnh gấp nhiều lần họ, nhưng các sinh viên quân sự đến đây là những chiến sĩ độc lập giỏi nhất trong thế hệ mới của Liên bang, lấy 1 địch 10 cũng chưa rơi vào thế yếu.
Vệ Tam đối mặt với phu nhân, không thể không nói, đối với một người chưa từng trải qua sự huấn luyện của trường quân sự thì chẳng thể coi thường thực lực của bà ấy, ít nhất là so với mấy chiến sĩ độc lập cấp 3S. Chẳng qua người bà ấy đối đầu là Vệ Tam.
Cánh tay, đầu gối, bụng... mỗi lần Vệ Tam tới gần, trên cơ giáp phu nhân đã để lại một vết thương.
Thống đốc xem mà kinh hồn khiếp vía, ngay cả khi biết rằng vợ ông đã biến thành dáng vẻ thế này thì ông vẫn lo lắng cho bà, muốn bà đừng tiếp tục nữa.
Nhưng những tổn thương cơ giáp này gặp phải đã khiến ý chí chiến đấu của phu nhân thống đốc càng tăng vọt. Hiển nhiên bà vô cùng thích cơ giáp của mình, không tiếp nhận được chuyện Vệ Tam để lại vết thương trên cơ giáp, chiêu thức bà đánh ra càng ngày càng tàn nhẫn.
“Đánh cũng đánh đủ rồi, nên kết thúc thôi.” Vệ Tam thì chẳng muốn tiếp tục dây dưa với bà ta.
Phu nhân thống đốc ôm bụng, cười một tiếng: “Đã đến lúc kết thúc.”
Vệ Tam và bà sượt qua người nhau, tay cô cầm đao xoay một vòng ở phía sau lưng rồi đổi sang tay kia, mũi đao đâm vào lưng phu nhân thống đốc.
Thực lực bà ta chênh lệch quá nhiều so với Vệ Tam, kiếm của bà ta muốn chống lại nhưng cuối cùng cũng chỉ đành bị bị đánh ngã nhào.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt bà ta đảo qua Ứng Tinh Quyết bên đối diện, trong mắt hiện lên sự tham lam, chính là bây giờ, chỉ cần mang tên này đi, hấp thụ cảm giác của nó...
Bà ta dùng sức tránh thoát đòn tấn công của Vệ Tam, đột nhiên nhào về phía Ứng Tinh Quyết, bằng mắt cũng thấy thấy tay mình sắp bắt được nó rồi.
Thống đốc Sao Willard há hốc miệng, ông muốn gọi tên vợ để cho bà dừng lại, đừng phạm sai lầm một lần nữa.
“Phụp...”
Phu nhân thống đốc hoảng hốt cúi đầu thì trông thấy khoang cơ giáp của mình bị đao tu di đâm thủng. Mũi đao đâm xuyên ngực bà, bà ta cố ức quay đầu nhìn Vệ Tam thì thấy ngay cả quay đầu, Vệ Tam cũng chả quay lại.
Ngay lập tức cả người bà ta mang theo cơ giáp ầm ầm ngã xuống đất, cuối cùng tay phu nhân thống đốc vẫn không đụng được Ứng Tinh Quyết như cũ.
Cơ Sơ Vũ nghe thấy động tĩnh thì nhìn về phía Vệ Tam và không khỏi nắm chặt đao trong tay:... Cô ấy lại mạnh lên.
Cho đến bây giờ các thành viên của đội chủ lực đang tiến bộ, Cơ Sơ Vũ thậm chí cảm thấy trình độ nửa năm nay của mình tăng lên nhanh hơn những năm trước, nhưng dù có nhanh… vẫn chả nhanh bằng Vệ Tam.
Lúc này Vệ Tam mới xoay người, khom lưng rút đao tu di của mình ra.
Bên trong khoang cơ giáp, máu của phu nhân thống đốc bắt đầu chảy ra từ chỗ thủng trên cơ giáp.
“Anh sẽ cứu em ra, cứu em ra.” Thống đốc Sao Willard giao đứa bé cho Kim Kha bên cạnh rồi xông tới dùng một tay còn lại liều mạng mở cửa khoang cơ giáp với vẻ mặt bi thương.
Tay ông run run, cố gắng mở cửa, kéo vợ ra ngoài.
Thống đốc Sao Willard hiểu rằng tất cả điều này là sự lựa chọn của vợ, nhưng về mặt tình cảm, cô ấy mãi là vợ của mình.
“Chúng ta cứ như vậy không tốt sao? Tại sao?” Ông dùng sức ấn vào vết thương của vợ, chẳng qua máu trên ngực chả ngừng chảy, cứ ào ra chả ngừng.
Kim Kha đưa tay che mắt thằng nhóc, mắt cậu ấy dừng trên ngực phu nhân thống đốc. Theo cậu thấy, chỗ máu có màu đỏ, cậu và và Ứng Tinh Quyết liếc nhau một cái và nhìn được cái khẽ lắc đầu của người ta, hiển nhiên máu không có bóng dáng của sương bọ đen.
“Tại sao à?” Phu nhân thống đốc đột nhiên mở mắt ra, tròng mắt dần khôi phục lại mày trắng như bình thường. Bà ta nôn ra máu, nói với vẻ hơi dữ tợn, “Tôi không muốn mỗi ngày cứ sống giống như một người bình thường, khụ, khụ… Rõ ràng cảm giác của anh không thấp, nhưng sao cứ muốn làm một người bình thường chứ. Mỗi ngày trôi qua nhìn thấy anh lãng phí cảm giác của mình là tôi hận! Vì lẽ gì mà người có cảm giác bị tổn thương không phải là anh!”
Thống đốc sững sờ, khi mình quen biết vợ thì cảm giác của cô ấy đã bị hao tổn, cho nên… cô ấy ghen tị với mình vì mình có cảm giác?
Liêu Như Ninh mới xử lý xong nhóm người bị nhiễm bệnh kia, cậu ta vừa đi ra đã nghe thấy lời của phu nhân thống đốc bèn không kìm được mà nói luôn: “Chỉ cần không đi huấn luyện thì cảm giác sẽ không có khả năng tổn thương. Tương tự như vậy, trước khi vào trường quân sự mà cảm giác của bà dễ gặp chuyện thế này, có nghĩa là bản thân bà không thích hợp với cường độ huấn luyện của trường quân sự.”
Bà ta bị lời nói của cậu ta làm tức giận đến mức nôn thốc ra từng bụm máu. Trông thấy hơi thở sắp đứt, bỗng bà ta lại nở nụ cười quá lạ: “Không sao, về sau hễ có người muốn lực lượng thì tự mình lựa chọn được.”
Thống đốc Sao Willard cúi đầu nhìn vợ mình, ông sợ hãi bởi nụ cười của bà nhưng giây tiếp theo, phu nhân thống đốc không còn thở nữa.
Nhóm người bị nhiễm bệnh này bị thanh trừ xong xuôi, các chiến sĩ độc lập nhao nhao ra khỏi cơ giáp, Hoắc Tuyên Sơn đi tới hỏi: “Lời này của bà ta có ý gì?”
Đám người không tài nào biết được.
Đầu ngón tay Ứng Tinh Quyết khẽ cong, cảm giác bao trùm thân thể phu nhân thống đốc, cuối cùng anh cũng cảm thấy được hơi thở của sương bọ đen trong đầu bà ta, và hơi thở ngưng tụ này còn mãnh liệt hơn so với tất cả sương bọ đen anh từng thấy. Anh dùng cảm giác làm đám sương bọ đen trong đầu phu nhân tiêu tan rồi bèn lập tức vòng qua thống đốc Sao Willard và vợ để đi về phía giấu máy móc.
Ở cuối đường Hoa Trăm Mẫu có một phòng lưu trữ lồ ng đèn rất lớn, nghe nói trong này được người ta đặt làm những chiếc đèn lồ ng vào mùa hoa rụng hàng năm, chờ đến mùa hoa nở năm sau sẽ cũng cấp cho du khách. Trên thực tế, chỗ cuối đường lúc kết thúc đường hoa trong vũ trụ ảo là một sản phẩm có nguồn gốc từ đây.
Ứng Tinh Quyết muốn đẩy cửa phòng đựng đồ làm lồ ng đèn khổng lồ thì bị Vệ Tam giữ lại.
“Tôi sẽ mở.”
Vệ Tam tiến lên phía trước, đẩy cửa phòng, trong nháy mắt đó có một người, nói chính xác hơn là người bị nhiễm bệnh, đột nhiên tấn công trừ trong đó.
Đang tiếc thay người mở cửa là Vệ Tam, thậm chí người bị nhiễm bệnh chả chịu được hai chiêu dưới tay cô.
Ứng Tinh Quyết tiến lên phía trước và đứng trước cái máy. So với cái máy anh nhìn thấy dưới hồ nhân tạo trước đây, rõ ràng cái máy này lớn hơn rất nhiều, khó trách những người bị nhiễm bệnh này cho rằng đây là toàn bộ máy.
Anh cắt nguồn cung cấp năng lượng, lấy chip ra, mức độ tinh tế của chip này rõ là kém hơn so với chip chính, đó có lẽ là lý do tại sao lại cần máy có kích thước lớn.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên toàn bộ nguồn ánh sáng đã tắt, cùng lúc đó, một nửa thế giới ảo đang bao lấy Sao Willard cũng biến mất. Ai nấy biết rằng nỗi đau mà người dân chính thực sự phải đối mặt chỉ mới bắt đầu.
“Bây giờ tôi đã biết ý tứ của phu nhân thống đốc rồi.” Kim Kha đứng ở vị trí phía sau bỗng nhiên có sắc mặt khó coi nói, “Các cậu mở kênh của Truyền thông Sequoia đi.”
Kênh Truyền thông Sequoia, tại thời điểm này, đang được phát sóng trên toàn Liên bang, người bên trong rõ ràng là phu nhân của thống đốc Sao Willard.
“Thế giới này luôn bị người có cảm giác cao điều khiển, bọn họ chiếm hơn phân nửa tài nguyên, có thể tùy ý điều khiển cơ giáp.” Trong video, phu nhân thống đốc Sao Willard có vẻ mặt phấn khởi, “Dựa vào đâu mà chúng ta không thể điều khiển cơ giáp, dựa đâu mà chúng ta bị người có cảm giác cao sai khiến? Dựa vào đâu mà cảm giác của chúng ta thấp hơn người khác?”
Đến đây, bà đột nhiên dừng lại để giới thiệu bản thân, nói rằng vì cảm giác bị tổn thương nên bà ta hoàn toàn trở thành một người bình thường; mà cũng vì từ bỏ lái cơ giáp, bà ta bị buộc phải sống như những người bình thường. Kế đó trước mặt toàn bộ Liên bang, bà ta trở thành một người bị nhiễm bệnh.
“Nhưng bây giờ... Cảm giác của tôi đã trở về, cấp 3S! Tôi có thể điều khiển cơ giáp cấp 3S!” Hình ảnh vừa chuyển, phu nhân thống đốc Sao Willard đã tiến vào trong cơ giáp, thậm chí bà ta còn đánh thử với một người bị nhiễm bệnh khác nhằm chứng minh thực lực của mình.
“Nếu các bạn cũng muốn cải thiện cảm giác của mình, không bị kiểm soát bởi những người khác, hãy gia nhập với chúng tôi.” Phu nhân thống đốc bước ra khỏi khoang cơ giáp, mở rộng hai tay, đi kèm với khuôn mặt say mê.
“...”
Trong lúc nhất thời, đám người không biết nói gì cho phải. Bọn họ giữ bí mật, không cho thế giới bên ngoài và những người phía trên biết, lo lắng rằng những người bị nhiễm bệnh sẽ càng ẩn sâu hơn, thế rồi bây giờ người bị nhiễm bệnh tự cho mình lộ luôn?
“Có thể chặn tín hiệu kênh này được không?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi.
“Đã phát sóng một thời gian dài, truyền khắp Tinh Võng luôn rồi. Không có gì bất ngờ thì các cấp lãnh đạo cũng thấy cả.” Kim Kha giơ tay lên che nửa dưới khuôn mặt nhằm ngăn chặn cảm xúc của chính mình, Liên bang muốn loạn cào cào triệt để rồi.
Cho dù có dân chúng muốn nâng cao cảm giác của mình hay là phía cao tầng bắt đầu điều tra sự tồn tại của những người bị nhiễm bệnh, chắc chắn sẽ xảy ra lớp lớp sự khiện đổ máu, thậm chí có thể xuất hiện chuyện mấy thế lực đấu đá và ném đá giấu tay.
Hai chỉ huy chính ở đây gần như ngay lập tức nghĩ về những gì có thể xảy ra sau này.
Không thể không nói, một chiêu này của phu nhân thống đốc Sao Willard chả khém gì chuyện ném một quả bom vào Liên bang.
Ứng Tinh Quyết nhìn thoáng qua, sau đó dời ánh mắt: “Về dinh thống đốc trước.”
...
Như Kim Kha đã nói, cả Liên bang đã nhìn thấy video này, hiển nhiên mấy thầy cô tỉnh táo lại ở của dinh thống đốc cũng nhận được tin và xem hết video này.
“Cái thứ này là cái gì?” Hạng Minh Hóa nhìn ánh mắt của phu nhân thống đốc trong video, “Kỹ thuật gì mà còn giúp người ta tăng cấp cảm giác lên?
“Đây chắc chắn là chuyện do Quân Độc Lập làm ra!” Có người hô to, “Đã nói trước đó nên san bằng ngay Khu 3 và Khu 11, chứ không phải để lại đến bây giờ!”
Sơn Cung Dương Linh nắm tay, lặng lẽ liếc mắt một cái.
Năm đó hai khu nổi loạn đã làm liên lụy quá nhiều thế gia, đặc biệt là Khu 3, bởi vậy các thế gia lớn mới ngầm quên chuyện “san bằng” này.
Ứng Nguyệt Dung giơ tay ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng: “Việc bức thiết trước mắt là xử lý tốt chuyện trên Sao Willard đã.”
Tuy nhiên, ngay sau khi video này được tung ra, nó đã gieo một hạt giống nghi ngờ trong lòng mấy người có tâm sư sâu sắc, họ sẽ vô thức nghi ngờ liệu những người xung quanh mình có phải là người bị nhiễm bệnh hay không.
...
Những người bị nhiễm bệnh trên Sao Willard, nói cho rõ chính là những người bị nhiễm bệnh trên khuôn mặt, đã được dọn gần như sạch sẽ. Đội ngũ của năm trường quân sự lớn bắt đầu hội tụ về phía dinh thống đốc.
“Jill Gil Wood, cô chính là loại người này.” Vừa đến cửa dinh thống đốc và xuống đất, Lộ Thời Bạch đã chặn Jill Gil Wood lại, “Cô còn biết gì nữa?”
“Mặc kệ tôi biết cái gì, là dạng gì, những gì anh cần biết là tôi vẫn đứng bề phía của Liên bang.” Jill Gil Wood chả ngờ được có người bị nhiễm bệnh mói thẳng hết mọi chuyện, cô ấy hất tay Lộ Thời Bạch rồi nhanh chân sải bước vào trong.
Giải Ngữ Mạn và Hạng Minh Hóa đã đứng ở cửa chờ sinh viên trường Damocles. Đợi hồi lâu, ngay cả đội của viện Bình Thông và đội tuyển trường của các trường khác đã đi vào hết, thì họ mới nhìn thấy sinh viên trường của mình. Tuy rằng mấy đứa này chật vật, nhưng vẫn còn đấy, trong lòng thầy cô bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Thầy cô à, mọi người tỉnh lại rồi?” Lại một chiếc máy bay khác chạy tới, Liêu Như Ninh ở trên đó vẫy tay với mấy người Giải Ngữ Mạn.
Máy bay vừa hạ xuống là bọn họ đã tới chào đón ngay.
Vệ Tam tụt lại phía sau và cúi đầu nhìn quang não, cô nhận được một tin bí mật từ Quân Độc Lập.
Cô khều Kim Kha: “Có người muốn mượn kênh Truyền thông Lam Phạt để lên tiếng.”
“Quân Độc Lập?”
Vệ Tam gật đầu.
“Vậy đồng ý đi, có thể bọn họ muốn trả lời vụ người bị nhiễm bệnh.” Kim Kha nói, có lẽ một cái video của phu nhân thống đốc Sao Willard đã phá vỡ kế hoạch của tất cả mọi người.
Vệ Tam cúi đầu liên lạc với Truyền thông Lam Phạt, muốn bọn họ chuẩn bị phát sóng trực tiếp. Cô vừa ngẩng đầu thì đã thấy mấy thầy cô đi tới ôm.
“Các em không bị gì hết là tốt rồi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...