Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 260



“phản bội tập thể?”
Cao Học Lâm là một chỉ huy chính đủ điều kiện của trường Samuel, không chỉ vì trình độ chỉ huy của mình, mà anh ta còn có khả năng xem xét thời thế, co được dãn được. Nếu mà nói ngắn gọn thì có trình độ của gió thổi chiều nào theo chiều nấy.
Là một chỉ huy chính như vậy, anh ta đã bắt đầu không dám cứng rắn với trường Damocles từ các trận đấu trước đó, ngay cả thời gian hợp tác huấn luyện cũng có chút né tránh, một lòng chỉ muốn trốn ở phía sau nhặt vị trí thứ ba.
Bây giờ đột nhiên dám nói g iết chết hết người của trường Damocles thì nếu anh ta chả ngu người thì đã điên rồi; kết hợp với chuyện bây giờ, càng giống như anh ta thấy một thế giới chả giống với thứ mà trường Samuel thấy.
Thế nên Tập Ô Thông đã quyết định đánh người cho nhất thật nhanh.
“Là sự cố của đấu trường?” Tập Ô Thông kín đáo nhét Cao Học Lâm cho thành viên đội tuyển trường phía sau và hỏi Kim Kha.
“Không rõ lắm.” Kim Kha nhìn về phía sau, cậu chả còn thấy hoàn cảnh giá băng ban đầu nữa. Lúc trước họ chém mấy tinh thú cao cấp và chúng biến mất rồi, cũng chẳng thấy đám người ở chỗ trao đổi đồ đến thu dọn này nọ.
“Nếu tương tự như thế giới ảo, chúng ta cần chốt mở mới rời khỏi được.” Hoắc Tuyên Sơn cũng tới, giống như Kim Kha, cậu ta chả nhìn thấy chả sờ được tổng binh của trường Samuel.
“Chờ một chút, chờ nhân viên cứu hộ đến rồi chúng ta hỏi xem.” Vệ Tam đề nghị.
Thế là trường Damocles và trường Samuel một lần nữa đứng mặt đối mặt trong “hòa bình”, chờ cho các nhân viên cứu hộ đến.
...
“Có phải quá lâu rồi không?” Ứng Thành Hà không nhịn được hỏi Vệ Tam, “Sao còn chưa có nhân viên cứu hộ tới?”
Vệ Tam lắc đầu và hỏi Shaω Eli: “Cậu đã gặp nhân viên cứu lúc trước chưa?”
“Đã gặp rồi.” Shaω Eli gãi mặt, “Tụi tao chém không ít tinh thú thật đấy.”
Hai trường quân sự vẫn đang chờ nhóm các nhân viên cứu hộ đến.
Tại thời điểm này, các nhân viên phụ trách trên máy bay ở khu vực này trên cao đang nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Đúng thật trường Damocles và trường Samuel phái đánh nhau ở đấu trường này rồi.”
“Thấy rõ là trường Damocleshiếm ưu thế, Shaω Eli sắp bị đánh chết rồi.”
“Mới là ngày thứ hai, xem ra hai trường quân sự sẽ hao tổn không ít người.
“Nhìn coi bộ tử thù của hai trường không kết nổi rồi.”
...
“Tại sao không có ai đến?” Shaω Eli đã kéo tổng binh tỉnh lại ra khỏi khoang cơ giáp mà nhân viên cứu hộ vẫn chưa tới.
Lâu như vậy chả thấy bóng dáng nhân viên cứu hộ, những người ở trường Samuel cũng biết có gì đó không ổn.
“Xem ra đấu trường có vấn đề thật.” Tập Ô Thông coi như bình tĩnh, cậu ta nhìn về phía Kim Kha, “Các cậu có kế hoạch gì không?”
Kim Kha vừa rồi đã tiến hành xem xét các mặt trong đầu ngay từ lúc khi hai trường quân sự mới gặp nhau, dựa vào mấy lời nói của Cao Học Lâm thì người của trường Damocles sẽ ra tay. Họ có sức mạnh, hận thù trường Samuel chả ít, chỉ cần chạm nhẹ một cái là bùng nổ đánh nhau ngay.
Chỉ có điều ngòi nổ này đã bị Shaω Eli chém một cú chặn diệt, toàn bộ sự việc bắt đầu đi theo hướng có gì đó không ổn. Sau đó Vệ Tam sinh nghi, hỏi bọn họ chuyện tiếng thông báo, Đinh Hòa Mỹ đi thăm dò, rồi đến tổng binh của trường Samuel biến mất trước mắt người bên Damocles.
Tới đây thì gặp một nút thắt, những người của trường Damocles, bao gồm cả cậu ta, toàn cho rằng mấy người ở trường Samuel đối diện là giả mạo, là một hình chiếu trong đấu trường.
Thế thì cũng chả bận tâm khi ra tay, thậm chí có người nói g iết chết toàn bộ người của trường Samuel, dù sao cũng là giả mà còn cản đường bọn họ tiến lên phía trước.
Shaω Eli lúc ấy xông tới trong tức giận, thậm chí Liêu Như Ninh đã chuẩn bị ra tay, chẳng qua cậu ta bị Vệ Tam ngăn lại.
Lúc này mới có chuyện phát sinh về sau.
Không có Shaω Eli thần chưởng và Vệ Tam nhìn ra manh mối, tất nhiên hai trường quân sự sẽ đánh thành cái dạng mày chết tao sống.
Có người muốn hai trường quân sự của họ không thể giải quyết mối thù một mất một còn này.
“Hai trường chúng ta cùng nhau đi trước đi.” Kim Kha ngẩng đầu lên, “Tạm thời hợp tác, chờ gặp nhân viên cứu hộ rồi thì hỏi tình hình.”
Nam Phi Trúc theo bản năng phản đối, nhưng vẫn nuốt xuống lời này.
Tập Ô Thông và Jill Gil Wood nhìn nhau, cuối cùng họ gật đầu đồng ý.
Với sự hợp tác hiếm hoi giữa hai trường quân sự, họ đi cùng một chỗ mà cứ thấy là lạ làm sao. Nhất là những người ở trường Samuel, họ cứ thấy ngứa ở phía sau, chả thoải mái tí nào.
Trong đó có hai người an nhàn nhất, một là Cao Học Lâm đã ngất xỉu và một là Shaω Eli.
Là một người đã ra ngoài chơi với đội chủ lực của trường Damocles một lần, Shaω Eli đơn phương cho rằng bọn họ rất thân quen.
“Cho nên tụi bay chả nghe thấy được tiếng phát thanh về tinh thú cấp cao nào?” Shaω Eli đi bên cạnh Vệ Tam, “Tụi tao nghe được mấy lần. Hôm qua tụi mày chém được nhiều tinh thú lắm, viện Bình Thông cũng có một lần gặp tinh thú cấp S, các trường quân sự khác thì hình như cũng chả có tiếng thông báo gì.”
Trên đường đi, cái miệng của gã cứ bô lô ba la, chưa từng có dấu hiệu khép lại.
...
“Tất cả là tinh thú giả hết.” Tập Ô Thông thu vũ khí của mình, nói với vẻ nghiêm nghị.
Bọn họ đã đi rất lâu mà không gặp được tinh thú thật, chỉ có mấy con ảo, và hoàn toàn chẳng chạm mặt được nhân viên cứu hộ.
Kim Kha giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại trước: “Đóng quân nghỉ ngơi, nếu có chùm ánh sáng xuất hiện thì chúng ta sẽ đi theo hướng đó để đi tìm trường quân sự khác.”
“Không biết chúng ta nhìn thấy được chùm sáng không nữa.” Hoắc Tuyên Sơn lầm bầm.
“Chắc trường Samuel bên kia không có sao, vẫn thấy được bình thường.” Tầm mắt Kim Kha dừng trên người Vệ Tam, “Còn có Vệ Tam.”
Cả hai trường dừng lại, họ nghỉ ngơi trước.
Vệ Tam vẫn đứng trầm tư gần đó, Kim Kha đi qua đưa cho cô dịch dinh dưỡng: “Thế nào?”
“Luôn cảm thấy còn có chỗ nào không đúng.” Vệ Tam nhận dịch dinh dưỡng, “Không nhớ rõ.”
Kim Kha ngửa đầu nhìn lên bầu trời xuyên qua những cây cao chót vót: “Bây giờ chỉ hy vọng tìm thấy được các trường quân sự khác để xem tình hình.”
Họ cứ mãi chả gặp chùm tia sáng thì thôi, ngay cả tiếng thông báo cũng không.
Kim Kha chỉ có thể mang theo hai trường quân sự đi đến cuối bản đồ ngày hôm nay, để phòng chuyện hai trường bị tách nhau ra trong lúc bị dịch chuyển ngẫu nhiên. Trong lúc này, Cao Học Lâm có tỉnh lại vài lần, và cứ mãi phấn khởi muốn dẫn dắt trường Samuel diệt trường Damocles. Để duy trì môi trường hài hòa, chiến sĩ độc lập đội chủ lực của trường Samuel thay phiên nhau cho anh ta một chưởng.
Ngày thứ ba.
Môi trường trong đấu trường đã chuyển sang sa mạc, trường Damocles và trường Samuel vẫn còn ở với nhau như cũ. Lần này họ vừa đi chả xa là thấy chùm ánh sáng cũng như tiếng loa phóng thanh.
[Viện Bình Thông chém giết 17 tinh thú cấp A.]
“Ở đó!” Shaω Eli chỉ vào chùm tia sáng và nói với vẻ hưng phấn.
Kim Kha giương mắt lên, sau đó nhìn thoáng qua bản đồ. Cậu ấy xác định được con đường viện Bình Thông bên kia bèn dẫn theo đội ngũ của hai trường đi về phía đấy.
Họ vẫn gặp tinh thú trong lúc lên đường, cơ mà cũng là giả hết.
Cuối cùng vào buổi trưa, họ thấy dấu chân còn để lại của viện Bình Thông.
“Còn chưa đi xa.” Hoắc Tuyên Sơn nói, “Tôi đuổi theo.”
Kim Kha ngăn cản: “Đi cùng nhau, không còn bao xa nữa.”
Vệ Tam nhìn về phía Ứng Thành Hà: “Có cái loa nào không?”
“Không có.” Ứng Thành Hà nói với vẻ vô cùng nhìn xa trông rộng, “Có thể tháo cơ giáp ra rồi lấy nó dùng.”
Ứng Thành Hà tháo rời các linh kiện nói chuyện trên cơ giáp của mình để làm loa đơn giản cho Vệ Tam.
“Cái này có thể la lên được? Để tao thử với.” Shaω Eli trông mong ngồi xổm trước mặt Vệ Tam.
Vệ Tam: “... La kêu viện Bình Thông dừng lại.”
Shaω Eli nhận lấy loa đơn giản, gã hắng giọng: “Này viện Bình Thông phía trước, chúng tôi sẽ nhanh chóng đuổi kịp mấy cậu, bây giờ dừng lại ngay lập tức! Nhắc lại, tốt nhất mấy cậu nên dừng lại ngay! Đầu hàng giao vũ khí, nếu không tôi sẽ thay mặt trường Samuel bắt giữ mấy cậu!”
“Cậu nói cái gì vậy?” Liêu Như Ninh đứng bên cạnh giật giật khóe miệng, “Xem lậm phim cảnh sát bắt cướp à?”
“Vậy thì mày làm mẫu một chút.” Shaω Eli đưa loa đơn giản cho Liêu Như Ninh.
Ở phía bên kia, viện Bình Thông thực sự đi chả xa so với bọn họ, nên cũng nghe thấy âm thanh này.
“Đó là... giọng của Shaω Eli?” Lộ Thời Bạch nhíu mày, “Chẳng phải bọn họ bị loại rồi sao?”
Ngay sau đó, một giọng nói khác xuất hiện.
“Tông Chính Việt Nhân, chúng tôi có việc muốn hỏi mấy anh.”
“Đây là tiếng của Liêu Như Ninh.” Quý Giản nghe ra được, cậu ta suy nghĩ một chút mới nói, “Chẳng lẽ là âm thanh đấu trường chuyển đổi đang mê hoặc chúng ta?”
Tông Chính Việt Nhân ra hiệu cho đội ngũ dừng lại, “Ở đây chờ một chút.”
“Các chủ...” Lộ Thời Bạch lo lắng chỗ này có gian trá.
“Cái giọng này không phải là giọng của kênh phát thanh.” Tông Chính Việt Nhân nhìn phương hướng âm thanh truyền đến, “Giống như cái loa nhỏ hơn.”
Họ đến để tranh tài, không thể nào có loa gì được, chỉ có thể là bên trường Damocles làm ra.
10 phút sau, người của viện Bình Thông nhìn thấy có đội ngũ trường quân sự đi về phía bọn họ thật.
“Thật đúng là bọn họ!” Lộ Thời Bạch khiếp sợ, “Ngày hôm qua trường Samuel rõ ràng đã bị loại.”
Họ nghe rõ rành được tiếng thông báo kêu bên Samuel đã tử thương thảm trọng, và nhiều người khác bị thương rồi bị loại luôn bên phía trường Damocles.
“Cuối cùng cũng tìm được một nhóm rồi.”
Liêu Như Ninh nhìn người của viện Bình Thông là tiến lên thì bị Hoắc Tuyên Sơn ngăn lại: “Còn không xác định được là thật hay giả.”
Trường Samuel và trường Damocles đứng cách đó không xa, không tới gần viện Bình Thông.
Ngược lại viện Bình Thông bên này không kiềm chế được, Quý Giản nhìn đội ngũ trường Samuel còn nguyên vẹn không tổn hao gì: “Không phải hôm qua mấy cậu đã bị loại rồi à?”
“Chúng tôi có một tổng binh bị loại.” Shaω Eli chỉ ra người tổng binh bị loại nhưng chả có ai tới đón, “Ở đây nè.”
Vệ Tam nhìn Tông Chính Việt Nhân: “Hôm qua mấy anh nghe thấy ai bị loại?”
“Toàn bộ đội chủ lực của trường Samuel bị loại hết, trường Damocles thì có Ứng Thành Hà, Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn bị loại.” Ánh mắt Tông Chính Việt Nhân đảo qua mấy người đối diện, “Các cậu không đánh nhau?”
“Mới ngày thứ hai thì đánh đấm cái gì? Để cho các cậu chiếm được món hời à?” Shaω Eli hứ một tiếng.
“Vừa rồi các anh chém giết xong tinh thú thì có làm trao đổi gì không?” Vệ Tam tiếp tục hỏi.
Mặc dù hỏi như vậy nhưng Vệ Tam đoán bọn họ không có đổi, 17 con tinh thú cấp A thật sự không đổi được bao nhiêu thứ. Đội ngũ trường quân sự bình thường đang gấp rút tiến lên thì chém xong phần lớn tinh thú cấp tiểu học sẽ chạy ngay đi, chỗ phòng trao đổi ở phía sau cũng ghi chép lại số lượng này và mang đi.
Chỉ khi đội ngũ thực sự thiếu một cái gì đó, họ sẽ ngay lập tức trao đổi. Cơ mà trải qua quá nhiều trận trong giải đấu thế này, các đội tuyển trường quân sự có nguồn lực khẩn cấp trong tay, về cơ bản sẽ không lãng phí thời gian trao đổi tại chỗ.
Tông Chính Việt Nhân nói như đã đoán: “Không có.”
“Tình huống bây giờ là gì?” Lộ Thời Bạch hỏi Kim Kha, ánh mắt rơi vào người Cao Học Lâm hôn mê bất tỉnh.
Kim Kha vừa định nói chuyện thì Cao Học Lâm lại tỉnh lại. Anh ta vừa mở mắt ra là Tập Ô Thông đánh luôn cho ngất xỉu với vẻ tự nhiên vô cùng.
Lộ Thời Bạch: “…” Chuyện gì đang xảy ra vậy? Những người của trường Samuel phản bội tập thể?
“Tại sao người bị loại vẫn còn ở đây?” Tông Chính Việt Nhân hỏi Vệ Tam.
“Không có ai đến đón.” Vệ Tam nhìn chằm chằm Tông Chính Việt Nhân, cô đang quan sát anh ta xem là thật hay giả.
“Người của trường Đế Quốc cũng tới!” Liêu Như Ninh vừa quay đầu đã thấy một đội quân xuất hiện trên cồn cát không xa.
Vệ Tam nhìn theo ánh mắt của cậu ta, tầm mắt vừa đúng lúc gặp trực diện người ở phía trước.
- -- Là Ứng Tinh Quyết.
Chương trước Chương tiếp
Loading...