Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 235
“rừng quái liễu”
“Đội chủ lực viện Bình Thông đổi một chiến sĩ độc lập 3S của giải đấu trước; trường Quân sự Đế Quốc đổi chỉ huy chủ lực cấp siêu 3S.” Tập Hạo Thiên nhìn năm trường quân sự bên ngoài sân đấu, “Tình huống hiện tại như là đảo ngược với trận đấu trước.”
Hai trường quân sự được đánh giá cao nhất đã suy yếu, và hai trường quân sự xếp cuối cùng thì được thăng chức, đây chắc chắn là lần đầu tiên diễn ra thế này kể từ những giải đấu trước.
“Tôi rất tò mò về thành tích lần này của trường Quân Sự South Pasadena. Nghe nói nửa sau lần hợp tác huấn luyện này, Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam có biểu hiện tốt nhất.” Lộ Chính Tân đặt ngón tay lên môi, tựa cười nhưng lại không, “Phân tích của đám người trong bộ chỉ huy về trận lần này xem như ngã chỏng gọng.”
“Nhớ không lầm thì anh cũng là một thành viên trong bộ chỉ huy.” Ngư Thiên Hà nhìn ống kính trực tiếp và nói, giống như chả có châm chọc Lộ Chính Tân.
Lộ Chính Tân không khỏi nhớ tới chuyện MC bị vả mặt trong lặng câm mấy lần trước: “…”
Bầu không khí trên sân khấu của những người giải thích chính cứng nhắc, các trường quân sự bên ngoài đấu trường đã bắt đầu đi vào.
Trường Quân sự Damocles là trường giành được hạng nhất nên hiển nhiên là đội được đi vào đầu tiên. Vừa bước vào đấu trường Huyền Phong, mọi người cảm nhận được làn gió mạnh thổi thốc qua ngay, mặt họ bị thổi đến mức biến dạng.
Nhóm sinh viên trường quân sự lần lượt lấy ra chiếc mũ lông khỏi túi rồi đội lên đầu, từng chiếc mũ đơn sơ cô liêu như đang so nhau xem cái nào xấu hơn.
“Bọn họ lấy mũ ở đâu ra?” Tập Hạo Thiên nhìn đám người ở trường Damocles và hỏi với vẻ thắc mắc. Ông nhớ rõ trong túi chuẩn bị chiến đấu cũng không có thứ như vậy.
Những năm trước ở đấu trường này, ai cũng nhìn thấy hình tượng của sinh viên trẻ bị hao tổn nhiều, từng người một bị gió thổi đến nỗi mặt cũng méo mó. Nhưng đó là cảnh tượng mà các bậc đi trước thích nhất, cũng là chuyện vui chả dứt trên Tinh Võng. Thường xuyên có fan chửi bới trên mạng, một khi có lời không hợp là ném ảnh meme xấu xí của ngôi sao người ta ra, đấu trường Huyền Phong là nguồn quan trọng cho mấy tấm mấy ảnh xấu ẻ.
Mặc dù mũ trên đầu của sinh viên trường Damocles cũng xấu nhưng khuôn mặt của họ đã bị che hơn một nửa bởi lông xung quanh mũ, chả thể nhìn thấy rõ được.
Lộ Chính Tân suy nghĩ một chút, rốt cuộc sực nhớ lại một chuyện mà Kim Kha đã làm trước đó. Lúc đó trường bọn họ gặp phải một đám tinh thú lông dài cấp A nhưng sau đó chả đi đổi, còn bị phòng đổi đồ chửi cho một trận, bảo chả biết bây giờ mấy đứa sinh viên quân sự cứ nghĩ đâu đâu.
Hóa ra nó được dùng ở đây.
Xem ra những chiếc mũ này được các tiểu đội cơ giáp sư làm bằng tay, xấu xí đủ loại, xấu xí đủ kiểu.
Mũ của đội chủ lực được Ứng Thành Hà làm. Có lẽ anh lấy nguồn cảm hứng từ cái áo bông, chiếc mũ được làm ra như thể được cắt từ áo khoác, anh còn tỉ mẩn làm thêm hai cái dây mỏng ở mỗi bên mũ.
Những thứ này lấy hết từ đám tinh thú lông dài cấp A trước đó, lúc ấy nghĩ dù sao cũng không đổi được bao nhiêu tài liệu quan trọng thên dứt khoát không đổi nữa.
“Ngon, đấy, không, lạnh, nhưng, mà, gió lớn, quá.” Thiếu gia Liêu muốn nói chuyện nhưng gió quá lớn, cứ há miệng là táp phải gió, làm cậu ta nói chuyện chậm hơn hẳn.
Mọi người chịu cuồng phong đi về phía trước, Kim Kha chọn một chỗ có nhiều tinh thú nhưng đường ngắn để mang theo đội ngũ chậm rãi tiến lên.
Đường sạch sẽ bất thường, không có cành khô và đá vụn gì. Có thể thấy vì gió quá lớn, những thứ này đã bị thổi bay biến.
Chiến sĩ độc lập còn tốt, một số cơ giáp sư và chỉ huy không làm đúng vị trí như lúc huấn luyện chống gió nên họ thường xuyên trượt đi. Có đôi khi gió lạ quẩn tới là người đi theo gió hoặc là cứ xoay mòng tại chỗ, chiến sĩ độc lập cùng đội chỉ có thể nhìn ở bên cạnh.
Kim Kha nhìn về phía sau và đại khái biết tình huống bèn cho lộ tuyến hơi chệch một chút, tận lực tìm chỗ chắn gió.
“Tiếp theo đại khái chúng ta sẽ đi qua một mảnh rừng liễu quái dị. Nơi này rất nhiều cây liễu kỳ lạ, độ dẻo dai cực cao, cho nên mới có thể sinh tồn ở đấu trường Huyền Phong. Nhưng chính vì mấy cành cây dài của chúng sẽ quất qua lại trong gió lớn, cho nên chúng ta chắc chắn lọt vào trận tấn công khi đi ngang. Mọi người cần cẩn thận.” Kim Kha cảnh báo trước, “Ở chỗ này không nên dùng cơ giáp, rất dễ xuất hiện tình huống cơ giáp bị kẹt.”
“Bên trong có tinh thú không?” Vệ Tam hỏi.
“Có.” Kim Kha trả lời, “Nhưng thể tích không quá lớn, chỉ có thể dựa vào chính chúng ta.”
Nghe vậy, những chiến sĩ độc lập trong đội đồng loạt lôi ra vũ khí riêng của mình.
Ứng Thành Hà quay đầu nhìn chằm chằm lưỡi liềm trong tay Vệ Tam: “Cậu lại thay đổi tạo hình khi nào?” Trước đó còn dùng dao găm.
“Gần đây cảm thấy liềm không tệ.” Vệ Tam xoay lưỡi liềm hỏi, “Quái liễu dẻo dai như vậy, làm vật liệu được không?”
“... Có thể, nhưng chả dễ xử lý đâu.”
Vệ Tam giơ liềm trong tay lên: “Vật liệu miễn phí, đừng có phí.”
Mọi người gian nan tiến lên, đúng thật đã thấy một mảnh quái liệu múa loạn trong cuồng phong từ xa. Những cây liễu kia theo gió lay động, quất tới lui trên mặt đất tạo ra tiếng “chát”; nếu nhìn xuống đất, họ sẽ thấy vô số khe rãnh, hiển nhiên là kiệt tác của những cây liễu này.
“Tất cả cẩn thận.” Kim Kha nhắc nhở.
Vệ Tam xung trận lên trước, bước chân linh hoạt nhanh chóng nhảy vào rừng quái liễu, lưỡi liềm trong tay dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Những cành liễu kỳ quái này có kết cấu thô ráp, ngay cả thân thể hay cành cũng đang phiêu đãng theo gió. Vệ Tam vừa đi vào là bắt đầu không ngừng né tránh những cây liễu quái múa đủ kiểu này. Cô xông vào quan sát một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn một cây liễu thô rồi ôm cứng lấy nó.
Đám người Kim Kha vừa vào là thấy ngay có cái đống gì trên ngọn cây, là Vệ Tam ôm liễu đang bị gió quật lên quật xuống.
“...”
Tay chân Vệ Tam nhanh nhẹn, dùng liềm cắt liễu. Nó quá cứng, cũng may lưỡi liềm được làm bằng vật liệu cấp 3S, cô mất một chút thời gian cuối cùng cũng cắt được một cành liễu.
Cô né tránh các cuộc tấn công vật lý của các cây liễu khác vừa quan sát chất liệu của cành liễu. Cuối cùng cô nhận định rằng chỉ có vỏ liễu mới hữu ích.
Không cần phải cắt đứt liễu hoàn toàn, chỉ cần lột lớp vỏ ngoài là ổn.
“Có thứ gì đó tới đây.” Hoắc Tuyên Sơn nhắc nhở, “Là khỉ đầu trọc.”
Khỉ đầu trọc có chiều cao cỡ nửa con người, vóc người chẳng cao, nhưng lại là một loại tinh thú biến dị cỡ nhỏ. Chúng hoạt động vô cùng linh hoạt, tứ chi phát triển, móng vuốt sắc bén, đi vào đá như là vào bùn, do đó chúng có thể sống sót trên đấu trường Huyền Phong.
Ngay sau khi cậu vừa dứt lời, hàng chục con khỉ đầu trọc bay vào đội ngũ trường Damocles. Mọi người chỉ nhìn thấy cái bóng lóe lên, chứ chẳng nhìn thấy bộ mặt thật của khỉ đầu trọc.
Chúng quá nhanh, đã có người không phản ứng kịp và bị thương.
Vệ Tam nghe thấy tiếng đau đớn phát ra từ trong đội tuyển trường bèn bỏ lớp vỏ liễu đã lột vào túi chuẩn bị chiến đấu, quay đầu trở lại đội ngũ.
“Tôi bảo vệ họ, mấy cậu đi vào đội tuyển trường.” Hoắc Tuyên Sơn nói.
Vệ Tam lập tức chạy về phía đội tuyển trường, sinh viên của đội vẫn đang cố gắng duy trì đội hình không lộn xộn, nhưng đợt tấn công của khỉ đầu trọc đã làm có người bị thương.
Khóe mắt cô liếc thấy bóng của mấy con khỉ đầu trọc lóe lên thì liềm trong tay đột nhiên ném về phía một hướng. Chỉ nghe thấy một tiếng “éc” sắc bén, quả nhiên đánh trúng khỉ đầu trọc.
Vệ Tam tránh được cây liễu quái dị quất tới rồi mượn lực nhảy lên, nhanh chóng chạy về phía con khỉ đầu trọc bị thương kia.
Lưỡi liềm chém vào gáy nó. Mặc dù vậy, con khỉ đầu trọc này cũng chỉ di chuyển chậm hơn một chút, nó đột nhiên nắm lấy Vệ Tam, móng vuốt nhọn lộ ra ngoài trông còn sắc bén hơn cây liềm.
Vệ Tam ngửa ra sau nhằm tránh khỏi đòn tấn công của khỉ đầu trọc, đá một cú trúng đầu nó, làm nó ngã ngay dưới chỗ có một cành liễu đang quất xuống.
Khỉ đầu trọc bị đá trúng, đầu óc không tỉnh táo trong nháy mắt. Đến khi nó rơi xuống đất và chờ phản ứng lại, cây liễu quái dị kia đã đến gần, con khỉ muốn trốn cũng chả trốn được, thế là nó bị cây liễu quất trúng và kêu rên một tiếng.
Mà giờ phút này Vệ Tam lại tiếp cận nó, rút lưỡi liêm ở sau gáy và chém thẳng xuống.
Con khỉ đầu trọc này thậm chí còn không có cơ hội để tru thêm lần nữa.
Vệ Tam không rảnh chú ý đến con khỉ đã được giải quyết, cô xoay người đi đối phó với những con khỉ đầu trọc còn lại.
“Đội chủ lực viện Bình Thông đổi một chiến sĩ độc lập 3S của giải đấu trước; trường Quân sự Đế Quốc đổi chỉ huy chủ lực cấp siêu 3S.” Tập Hạo Thiên nhìn năm trường quân sự bên ngoài sân đấu, “Tình huống hiện tại như là đảo ngược với trận đấu trước.”
Hai trường quân sự được đánh giá cao nhất đã suy yếu, và hai trường quân sự xếp cuối cùng thì được thăng chức, đây chắc chắn là lần đầu tiên diễn ra thế này kể từ những giải đấu trước.
“Tôi rất tò mò về thành tích lần này của trường Quân Sự South Pasadena. Nghe nói nửa sau lần hợp tác huấn luyện này, Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam có biểu hiện tốt nhất.” Lộ Chính Tân đặt ngón tay lên môi, tựa cười nhưng lại không, “Phân tích của đám người trong bộ chỉ huy về trận lần này xem như ngã chỏng gọng.”
“Nhớ không lầm thì anh cũng là một thành viên trong bộ chỉ huy.” Ngư Thiên Hà nhìn ống kính trực tiếp và nói, giống như chả có châm chọc Lộ Chính Tân.
Lộ Chính Tân không khỏi nhớ tới chuyện MC bị vả mặt trong lặng câm mấy lần trước: “…”
Bầu không khí trên sân khấu của những người giải thích chính cứng nhắc, các trường quân sự bên ngoài đấu trường đã bắt đầu đi vào.
Trường Quân sự Damocles là trường giành được hạng nhất nên hiển nhiên là đội được đi vào đầu tiên. Vừa bước vào đấu trường Huyền Phong, mọi người cảm nhận được làn gió mạnh thổi thốc qua ngay, mặt họ bị thổi đến mức biến dạng.
Nhóm sinh viên trường quân sự lần lượt lấy ra chiếc mũ lông khỏi túi rồi đội lên đầu, từng chiếc mũ đơn sơ cô liêu như đang so nhau xem cái nào xấu hơn.
“Bọn họ lấy mũ ở đâu ra?” Tập Hạo Thiên nhìn đám người ở trường Damocles và hỏi với vẻ thắc mắc. Ông nhớ rõ trong túi chuẩn bị chiến đấu cũng không có thứ như vậy.
Những năm trước ở đấu trường này, ai cũng nhìn thấy hình tượng của sinh viên trẻ bị hao tổn nhiều, từng người một bị gió thổi đến nỗi mặt cũng méo mó. Nhưng đó là cảnh tượng mà các bậc đi trước thích nhất, cũng là chuyện vui chả dứt trên Tinh Võng. Thường xuyên có fan chửi bới trên mạng, một khi có lời không hợp là ném ảnh meme xấu xí của ngôi sao người ta ra, đấu trường Huyền Phong là nguồn quan trọng cho mấy tấm mấy ảnh xấu ẻ.
Mặc dù mũ trên đầu của sinh viên trường Damocles cũng xấu nhưng khuôn mặt của họ đã bị che hơn một nửa bởi lông xung quanh mũ, chả thể nhìn thấy rõ được.
Lộ Chính Tân suy nghĩ một chút, rốt cuộc sực nhớ lại một chuyện mà Kim Kha đã làm trước đó. Lúc đó trường bọn họ gặp phải một đám tinh thú lông dài cấp A nhưng sau đó chả đi đổi, còn bị phòng đổi đồ chửi cho một trận, bảo chả biết bây giờ mấy đứa sinh viên quân sự cứ nghĩ đâu đâu.
Hóa ra nó được dùng ở đây.
Xem ra những chiếc mũ này được các tiểu đội cơ giáp sư làm bằng tay, xấu xí đủ loại, xấu xí đủ kiểu.
Mũ của đội chủ lực được Ứng Thành Hà làm. Có lẽ anh lấy nguồn cảm hứng từ cái áo bông, chiếc mũ được làm ra như thể được cắt từ áo khoác, anh còn tỉ mẩn làm thêm hai cái dây mỏng ở mỗi bên mũ.
Những thứ này lấy hết từ đám tinh thú lông dài cấp A trước đó, lúc ấy nghĩ dù sao cũng không đổi được bao nhiêu tài liệu quan trọng thên dứt khoát không đổi nữa.
“Ngon, đấy, không, lạnh, nhưng, mà, gió lớn, quá.” Thiếu gia Liêu muốn nói chuyện nhưng gió quá lớn, cứ há miệng là táp phải gió, làm cậu ta nói chuyện chậm hơn hẳn.
Mọi người chịu cuồng phong đi về phía trước, Kim Kha chọn một chỗ có nhiều tinh thú nhưng đường ngắn để mang theo đội ngũ chậm rãi tiến lên.
Đường sạch sẽ bất thường, không có cành khô và đá vụn gì. Có thể thấy vì gió quá lớn, những thứ này đã bị thổi bay biến.
Chiến sĩ độc lập còn tốt, một số cơ giáp sư và chỉ huy không làm đúng vị trí như lúc huấn luyện chống gió nên họ thường xuyên trượt đi. Có đôi khi gió lạ quẩn tới là người đi theo gió hoặc là cứ xoay mòng tại chỗ, chiến sĩ độc lập cùng đội chỉ có thể nhìn ở bên cạnh.
Kim Kha nhìn về phía sau và đại khái biết tình huống bèn cho lộ tuyến hơi chệch một chút, tận lực tìm chỗ chắn gió.
“Tiếp theo đại khái chúng ta sẽ đi qua một mảnh rừng liễu quái dị. Nơi này rất nhiều cây liễu kỳ lạ, độ dẻo dai cực cao, cho nên mới có thể sinh tồn ở đấu trường Huyền Phong. Nhưng chính vì mấy cành cây dài của chúng sẽ quất qua lại trong gió lớn, cho nên chúng ta chắc chắn lọt vào trận tấn công khi đi ngang. Mọi người cần cẩn thận.” Kim Kha cảnh báo trước, “Ở chỗ này không nên dùng cơ giáp, rất dễ xuất hiện tình huống cơ giáp bị kẹt.”
“Bên trong có tinh thú không?” Vệ Tam hỏi.
“Có.” Kim Kha trả lời, “Nhưng thể tích không quá lớn, chỉ có thể dựa vào chính chúng ta.”
Nghe vậy, những chiến sĩ độc lập trong đội đồng loạt lôi ra vũ khí riêng của mình.
Ứng Thành Hà quay đầu nhìn chằm chằm lưỡi liềm trong tay Vệ Tam: “Cậu lại thay đổi tạo hình khi nào?” Trước đó còn dùng dao găm.
“Gần đây cảm thấy liềm không tệ.” Vệ Tam xoay lưỡi liềm hỏi, “Quái liễu dẻo dai như vậy, làm vật liệu được không?”
“... Có thể, nhưng chả dễ xử lý đâu.”
Vệ Tam giơ liềm trong tay lên: “Vật liệu miễn phí, đừng có phí.”
Mọi người gian nan tiến lên, đúng thật đã thấy một mảnh quái liệu múa loạn trong cuồng phong từ xa. Những cây liễu kia theo gió lay động, quất tới lui trên mặt đất tạo ra tiếng “chát”; nếu nhìn xuống đất, họ sẽ thấy vô số khe rãnh, hiển nhiên là kiệt tác của những cây liễu này.
“Tất cả cẩn thận.” Kim Kha nhắc nhở.
Vệ Tam xung trận lên trước, bước chân linh hoạt nhanh chóng nhảy vào rừng quái liễu, lưỡi liềm trong tay dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Những cành liễu kỳ quái này có kết cấu thô ráp, ngay cả thân thể hay cành cũng đang phiêu đãng theo gió. Vệ Tam vừa đi vào là bắt đầu không ngừng né tránh những cây liễu quái múa đủ kiểu này. Cô xông vào quan sát một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn một cây liễu thô rồi ôm cứng lấy nó.
Đám người Kim Kha vừa vào là thấy ngay có cái đống gì trên ngọn cây, là Vệ Tam ôm liễu đang bị gió quật lên quật xuống.
“...”
Tay chân Vệ Tam nhanh nhẹn, dùng liềm cắt liễu. Nó quá cứng, cũng may lưỡi liềm được làm bằng vật liệu cấp 3S, cô mất một chút thời gian cuối cùng cũng cắt được một cành liễu.
Cô né tránh các cuộc tấn công vật lý của các cây liễu khác vừa quan sát chất liệu của cành liễu. Cuối cùng cô nhận định rằng chỉ có vỏ liễu mới hữu ích.
Không cần phải cắt đứt liễu hoàn toàn, chỉ cần lột lớp vỏ ngoài là ổn.
“Có thứ gì đó tới đây.” Hoắc Tuyên Sơn nhắc nhở, “Là khỉ đầu trọc.”
Khỉ đầu trọc có chiều cao cỡ nửa con người, vóc người chẳng cao, nhưng lại là một loại tinh thú biến dị cỡ nhỏ. Chúng hoạt động vô cùng linh hoạt, tứ chi phát triển, móng vuốt sắc bén, đi vào đá như là vào bùn, do đó chúng có thể sống sót trên đấu trường Huyền Phong.
Ngay sau khi cậu vừa dứt lời, hàng chục con khỉ đầu trọc bay vào đội ngũ trường Damocles. Mọi người chỉ nhìn thấy cái bóng lóe lên, chứ chẳng nhìn thấy bộ mặt thật của khỉ đầu trọc.
Chúng quá nhanh, đã có người không phản ứng kịp và bị thương.
Vệ Tam nghe thấy tiếng đau đớn phát ra từ trong đội tuyển trường bèn bỏ lớp vỏ liễu đã lột vào túi chuẩn bị chiến đấu, quay đầu trở lại đội ngũ.
“Tôi bảo vệ họ, mấy cậu đi vào đội tuyển trường.” Hoắc Tuyên Sơn nói.
Vệ Tam lập tức chạy về phía đội tuyển trường, sinh viên của đội vẫn đang cố gắng duy trì đội hình không lộn xộn, nhưng đợt tấn công của khỉ đầu trọc đã làm có người bị thương.
Khóe mắt cô liếc thấy bóng của mấy con khỉ đầu trọc lóe lên thì liềm trong tay đột nhiên ném về phía một hướng. Chỉ nghe thấy một tiếng “éc” sắc bén, quả nhiên đánh trúng khỉ đầu trọc.
Vệ Tam tránh được cây liễu quái dị quất tới rồi mượn lực nhảy lên, nhanh chóng chạy về phía con khỉ đầu trọc bị thương kia.
Lưỡi liềm chém vào gáy nó. Mặc dù vậy, con khỉ đầu trọc này cũng chỉ di chuyển chậm hơn một chút, nó đột nhiên nắm lấy Vệ Tam, móng vuốt nhọn lộ ra ngoài trông còn sắc bén hơn cây liềm.
Vệ Tam ngửa ra sau nhằm tránh khỏi đòn tấn công của khỉ đầu trọc, đá một cú trúng đầu nó, làm nó ngã ngay dưới chỗ có một cành liễu đang quất xuống.
Khỉ đầu trọc bị đá trúng, đầu óc không tỉnh táo trong nháy mắt. Đến khi nó rơi xuống đất và chờ phản ứng lại, cây liễu quái dị kia đã đến gần, con khỉ muốn trốn cũng chả trốn được, thế là nó bị cây liễu quất trúng và kêu rên một tiếng.
Mà giờ phút này Vệ Tam lại tiếp cận nó, rút lưỡi liêm ở sau gáy và chém thẳng xuống.
Con khỉ đầu trọc này thậm chí còn không có cơ hội để tru thêm lần nữa.
Vệ Tam không rảnh chú ý đến con khỉ đã được giải quyết, cô xoay người đi đối phó với những con khỉ đầu trọc còn lại.