Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 213
“cơ giáp đất sét”
Xương vô tướng... do Quân Độc Lập tặng?
Vệ Tam nhìn tin nhắn của Ngư Thiên Hà rồi trả lời bà ấy: [Cô Ngư, làm người phải phúc hậu, chúng cháu tốn hơn phân nửa tài nguyên đổi lấy, làm sao mà do mấy cô tặng được?]
Cá Nhỏ Bơi: [Cháu nghĩ hệ thống là dễ sai như vậy à, vừa trùng hợp là xương vô tướng đi vào nhà kho đó?]
Nghèo Quá Không Có Tiền Làm Cơ Giáp: [Cô Ngư, thế là không ổn rồi. Cô muốn cho đàn cháu quà gặp mặt mà sao lại lén cho nó như thế? Ngày mai cháu sẽ nói với thầy cô rằng xương vô tướng do cô tặng. Chắc chắn tặng lại quà bồi thường!]
Ngư Thiên Hà: “...”
Nói với giáo viên? Chẳng phải chẳng khác nào bại lộ thân phận Quân Độc Lập của bà à?
Vừa nhìn thấy tin tức này của Vệ Tam, trong lòng Ngư Thiên Hà nghẹn đến mức luống cuống. Cháu ấy cố tình dựa vào chuyện đã cũ nên giả ngu.
Cá Nhỏ Bơi: [Không cần trả lại, miễn là cháu tham gia với chúng tôi thì sẽ có nhiều vật liệu tốt hơn.]
Vệ Tam: [Cô Ngư, cháu còn phải canh giữ Ứng Tinh Quyết, cháu out trước đây.]
Cô cũng không trả lời thẳng dù dù trước đó Ứng Tinh Quyết cho rằng bọn họ có thể gia nhập và xem tình huống. Nhưng mà Vệ Tam vẫn không muốn dễ dàng đồng ý sớm như vậy.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Ngư Thiên Hà, Vệ Tam quay đầu chuyển tiếp lịch sử trò chuyện của hai người vào trong nhóm của bọn họ.
Vừa gửi tới, Kim Kha và Ứng Thành Hà ở trong nhóm đã nhắc @Vệ Tam, tin tức chấn động không ngừng.
Vệ Tam không nhìn bởi vì Ứng Tinh Quyết bóp đất sét xong là gọi cô một tiếng.
“Vệ Tam.” Ứng Tinh Quyết nắm lấy thứ đã làm trong tay, đi tới trước mặt cô và đưa qua, “Có thể giúp tôi đưa cái này cho Thành Hà không?”
“Rùa Bất Tử?” Vệ Tam liếc mắt nhìn thứ đã được làm tốt trong tay anh và nhướng mày hỏi.
Ứng Tinh Quyết khẽ gật đầu, anh nhớ rõ Ứng Thành Hà bị loại như thế nào trên đấu trường rừng mưa nhiệt đới, cũng nhớ rõ mình không kịp thời cứu em họ về, nên tính vò một cái cơ giáp bằng đất sét rồi đưa cho Ứng Thành Hà.
Rùa Bất Tử được Ứng Tinh Quyết dựa vào trí nhớ làm ra, về phần một số chi tiết khác thì anh cũng không rõ lắm.
“Sai rồi.” Vệ Tam chỉ vào một cánh tay cơ giáp đất sét trong tay anh, “Giáp bảo vệ chỗ này…”
Cảm giác mình sẽ nói không rõ trong phút chốc, Vệ Tam đứng dậy đi thẳng tới trước bàn nhỏ, lấy lấy một khối đất sét mà Ứng Tinh Quyết dùng xong còn dư. Cô nặn ra hoa văn giáp bảo vệ chính xác, đưa tới trước mặt anh: “Như vậy.”
Ứng Tinh Quyết nhìn một khối nhỏ trong tay cô rồi lại cúi đầu nhìn thứ mình làm, rốt cuộc tìm được khác biệt. Thế là anh cúi đầu cẩn thận sửa lại cơ giáp đất sét trong tay.
Anh đứng tại chỗ, Vệ Tam quay đầu nhìn đất sét trên bàn vừa rồi, cô đột nhiên cũng muốn bóp nặn giáp.
Là một cơ giáp sư, đã lâu cô không xây dựng cơ giáp trong bằng vật thật, bây giờ tay đã ngứa ngay.
“Anh còn muốn mấy khối đất sét này?” Vệ Tam chỉ vào cục đất sét trên bàn và hỏi.
Ứng Tinh Quyết ngẩng đầu, mắt đối mắt với mắt Vệ Tam, một lát sau anh chậm rãi nói: “Cô có thể lấy đi.”
Đúng ý cô, lúc này Vệ Tam cũng không quay lại ngồi trên ghế sô-pha mà cứ thế nhìn lướt qua trong phòng. Cô đi tới bên cạnh Tông Chính Việt Nhân để kéo một cái ghế, rồi ngồi ngay ngắn đối diện với chỗ Ứng Tinh Quyết ngồi ban đầu.
“Anh sửa xong chưa?” Vệ Tam vén tay áo, nhớ tới cái gì, cô lại hỏi Ứng Tinh Quyết.
Ứng Tinh Quyết đi tới, ngồi đối diện Vệ Tam và đặt cơ giáp đất sét trước mặt cô: “Sửa xong rồi.”
“Được.” Vệ Tam mở máy ảnh ra, chụp một tấm về chiếc cơ giáp đất sét này của Ứng Tinh Quyết, đồng thời nhắn tin cho Ứng Thành Hà: [Anh họ cậu nặn cơ giáp tí ti bằng bùn cho cậu.]
Ứng Thành Hà: [!!!]
Ứng Thành Hà: [Cho tôi?!!]
Ứng Thành Hà: [Tôi đi lấy ngay bây giờ!!]
Ngay sau khi bức ảnh được gửi đi, tin của Ứng Thành Hà gửi tới như nả đạn pháo.
Vệ Tam nhìn thoáng qua nhưng không trả lời. Cô cảm thấy có nhắn lại cũng chả có ý nghĩa, hôm nay Ứng Thành Hà mà không lấy được cơ giáp do anh họ mình nặn thì tuyệt đối không ngủ được.
Cô bắt đầu nhào đất sét, so với Ứng Tinh Quyết, Vệ Tam làm cái này đúng là thuận buồm xuôi gió. Những cấu trúc cơ giáp này dường như vẫn tồn tại trong đầu cô, làm kiểu gì cũng sao chép ra được.
Ứng Tinh Quyết ngồi đối diện im lặng nhìn, về phần mấy chiến sĩ độc lập khác bên cạnh, họ có sắc mặt hơi quái dị.
Phải biết rằng hôm nay bọn họ tới canh giữ Ứng Tinh Quyết nhưng thật ra trong lòng mỗi người ít nhiều gì cũng có áp lực, họ đang suy đoán sau này sẽ phát triển như thế nào. Giải đấu chỉ mới trôi qua được một nửa, thế mà bọn họ lại phải ở đây trông coi chỉ huy mạnh nhất trong đội chủ lực.
Kết quả là bây giờ lại thành một chiến sĩ độc lập trông coi và và người bị trông coi mặt đối mặt, nặn đất sét?
“Vì sao phải làm chiến sĩ độc lập?”
Ứng Tinh Quyết nhìn từng chiếc cơ giáp sống động như thật xuất hiện trong tay Vệ Tam thì giương mắt hỏi.
Một, hai...
Vệ Tam đang đếm cơ giáp đất sét trên bàn trong lòng, còn có mấy mảnh đất sét vừa đủ làm thêm mấy cái cơ giáp nữa.
Lúc này nghe thấy Ứng Tinh Quyết nói, cô túm lấy một cục đất sét và thuận miệng nói: “Tôi chưa từng nói à? Năm đó báo nhầm chuyên ngành. Cơ mà báo danh chiến sĩ độc lập dự bị ở Sao 3212 chỉ cần 1,000 tinh tệ, bị thương còn có trợ cấp, tương đối thiết thực, thế là đăng ký làm chiến sĩ độc lập.”
Tất cả mọi người trong phòng: “...”
Bởi vì như vậy mới đến cướp bát cơm chiến sĩ độc lập của bọn họ?
“Báo danh cơ giáp sư dự bị cần bao nhiêu tinh tệ?” Tông Chính Việt Nhân bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Vệ Tam xoay người, tay tựa vào ghế, nhìn về phía Tông Chính Việt Nhân: “Một học kỳ là 5,000 tinh tệ.”
Tông Chính Việt Nhân rất khó hình dung cảm thụ trong lòng mình. Học phí 5,000 tinh tệ mà Vệ Tam chịu không nổi, phải chuyển sang chuyên ngành chiến sĩ độc lập dự bị có 1,000 tinh tệ.
Bữa cơm bình thường của anh ta cũng tầm đấy mà thôi.
Hết lần này tới lần khác Vệ Tam lại dùng 1,000 tinh tệ cho một học kỳ, đến bây giờ cô ấy có thực lực chiến sĩ độc lập không kém bất kỳ ai, thậm chí còn xây dựng cơ giáp được nữa.
“Tôi làm đẹp hơn anh.” Vệ Tam đặt Rùa Bất Tử đất sét mình vừa làm ở bên cạnh cơ giáp Ứng Tinh Quyết vừa làm xong, có vẻ đắc ý.
Đây là nghệ thuật của cơ giáp sư.
Ứng Tinh Quyết nhìn hai cơ giáp được họ làm tốt và đặt song song với nhau bèn gật đầu: “Ừ, cô đẹp hơn.”
Vệ Tam cúi đầu tiếp tục làm cơ giáp, chỉ chốc lát sau bỗng nhiên từ bên cửa sổ truyền đến một trận xôn xao.
Tập Ô Thông cau mày đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn xuống. Cậu ta trầm mặc một hồi và nói với Vệ Tam trong phòng: “… Người của đội chủ lực trường Damocles các cậu ở phía dưới.”
“Nhanh như vậy?” Vệ Tam đi tới bên cửa sổ, nửa người trên thò tay ra phất tay với người bên dưới.
“Cho tôi cơ giáp bùn mà anh họ làm cho tôi đi!” Ứng Thành Hà hô ở phía dưới, bên cạnh anh còn có mấy người Hoắc Tuyên Sơ và Kim Kha.
Một đội tuần tra ngăn cản họ với vẻ mặt nghiêm túc. Không biết cả đám thương lượng cái gì mà Ứng Thành Hà bị hai người kéo một cánh tay, kéo ra ngoài. Kim Kha, Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn thì đi theo xa.
Một lúc lâu sau, Kim Kha mới gọi tới.
“Cậu có thể ném cái cơ giáp đất sét đó xuống không? Cậu ấy nhất định phải có được hôm nay.” Kim Kha nhắm ống kính vào Ứng Thành Hà đang liều mạng giãy dụa, “Người bên ngoài không cho chúng tớ vào, vừa rồi Ứng Thành Hà cố gắng trèo tường cũng bị bắt.”
Vệ Tam: “... Lúc này mà trèo tường?”
Trong quá khứ thì vẫn bò đại lên được, nhưng mấy ngày này rõ là sân diễn tập đang bị giới nghiêm, không bị bắt mới là lạ.
“Được, chờ tí.”
Vệ Tam dán cái đầu cuối cùng vào thân cơ giáp, cô cởi áo khoác ra và bọc đại lại: “Cậu bảo Tuyên Sơn tới lấy đi.”
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Tuyên Sơn lại đứng ở dưới lầu, nhận lấy được gói đồ Vệ Tam ném xuống.
“Mỗi người các cậu một cái, của Ứng Thành Hà là do anh họ cậu ấy nặn, còn của những người khác là tôi nặn.”
Hoắc Tuyên Sơn giơ tay lên tỏ vẻ đã biết.
Vệ Tam lui vào ngồi xuống, tiếp tục công việc của mình.
Rõ ràng ngay từ đầu là Ứng Tinh Quyết ra tay trước, hiện tại biến thành cô hăng hái nặn đất sét ở chỗ này.
Ngoại trừ không nặng Vô Thường, tất cả những người trong đội chủ lực trường Damocles đã được nặn cho một cái hết. Vệ Tam ngẩng đầu nhìn lướt qua tất cả mọi người trong phòng, cuối cùng quyết định cho mỗi người một cái.
Bắt đầu từ cơ giáp của Ứng Tinh Quyết trước.
Vệ Tam cúi đầu nhanh chóng nặn ra cơ giáp Hoàng Kim Khải, cô cũng quen thuộc với cái này. Dù sao hồi trước cô cũng vào trong khoang cơ giáp của anh rồi.
“Cái này cho anh.” Sau khi Vệ Tam bóp nắn, cô đẩy cơ giáp đến trước mặt Ứng Tinh Quyết.
“Cám ơn.” Ứng Tinh Quyết ngạc nhiên rồi lập tức đưa tay cầm lấy mô hình đất sét cơ giáp nho nhỏ trước mặt. Anh cụp mắt đánh giá.
Rõ ràng chỉ làm bằng đất sét, nhưng mỗi nơi đều lộ ra những đường nét lưu loát, tinh xảo nhưng cũng không mất đi sự sắc bén của cơ giáp.
Thậm chí... khoang cơ giáp còn mở ra được.
Vệ Tam lại làm bốn cơ giáp đất sét, nhưng mà các cơ giáp phía sau đều chỉ có bề ngoài, không có khoang cơ giáp mở ra được.
“Các cậu có muốn hay không?” Vệ Tam quơ lấy cơ giáp đất sét đã làm xong. Cô ném từ Cơ Sơ Vũ bên cạnh rồi cứ ném mãi thế cho đến Tông Chính Việt Nhân ở xa nhất. Trong tay mỗi người đều nhận được mô hình cơ giáp của mình.
Bốn người cúi đầu nhìn cơ giáp đất sét trên tay mình, trong lòng có một loại cảm giác quái dị.
Họ chưa bao giờ nhìn vào cơ giáp của mình từ góc độ này, nhìn… đáng yêu kỳ lạ.
“Cốc cốc cốc…”
Có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Quinley Eli bước qua và mở cửa.
Là lực lượng Quân khu 9 phụ trách tuần tra toàn bộ tòa nhà.
“Vừa rồi em ấy có tự tiện đưa thứ gì đó cho người dưới lầu không?” Đối phương chỉ vào Vệ Tam không khách sáo tí nào và hỏi những chiến sĩ độc lập khác trong phòng.
“Thưa anh, em không thấy.” Quinley Eli thu tay lại, giấu tay sau lưng và trả lời.
Nghe Quinley Eli nói, người nọ lại hỏi ba chiến sĩ độc lập khác một lần nữa: “Phải không?”
“Vâng.” Cơ Sơ Vũ là người thứ hai mở miệng.
Vệ Tam đứng bên cánh cửa nhíu mày với Cơ Sơ Vũ. Cậu ta sẽ vì mình mà nói chuyện, đây là chuyện cô không ngờ tới.
“... Tôi không muốn thấy ai lơ là nhiệm vụ. Nếu không nhiệm vụ trông coi Ứng Tinh Quyết vẫn giao cho chúng tôi.” Sĩ quan Quân khu 9 nói xong câu này mới đóng cửa lại.
Chờ người vừa đi, Vệ Tam huýt sáo và nói một câu cảm ơn mấy người trong phòng.
“Xác định thời gian canh đêm một chút.” Tông Chính Việt Nhân trực tiếp khơi đề tài.
Mọi người chia gời gian canh gác đêm rồi tắt đèn để nghỉ ngơi, chỉ có hai người gác đêm vẫn còn thức đấy.
Vệ Tam trông coi sau nửa đêm, lần này cô không nằm trên ghế sô-pha mà nằm thẳng trên sàn nhà bên giường ngủ rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không hoàn toàn ngủ sâu, hễ có bất cứ động tĩnh gì, cô có thể đứng dậy ngay lập tức và đứng bên cạnh giường.
...
Đêm càng ngày càng khuya.
Trong bóng tối, Ứng Tinh Quyết chậm rãi mở mắt ra và nhìn Vệ Tam nhắm mắt ngủ trên sàn nhà. Thật ra anh chẳng rõ thời gian mình mất tích đã xảy ra chuyện gì.
Khi tỉnh dậy, anh thấy mình ngâm trong một vũng máu, cánh tay gãy nằm rải rác xung quanh. Cùng lúc đó anh cầm dao găm và đâm vào ngực của một sinh viên trường quân sự ở Damocles.
Khoảnh khắc đó, ngay cả chính anh cũng đang dao động, liệu mình có thực sự mất kiểm soát hay không.
Mãi đến khi Vệ Tam tìm tới.
Khi đó anh không tỉnh táo, khi Vệ Tam tới gần cũng không dựng lên lòng cảnh giác.
Không biết vì sao trong khoảnh khắc bị Vệ Tam đánh ngất xỉu, Ứng Tinh Quyết thầm nghĩ may mắn làm sao vì người đến là cô.
Ứng Tinh Quyết nghiêng người dán mặt vào gối. Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bàn tay dưới chăn mỏng cầm hờ mô hình cơ giáp đất sét nọ.
Trước khi đi ngủ, anh chỉ có suy nghĩ mơ hồ.
... Làm nóng và nướng mô hình cơ giáp đất sét trong một thời gian là giữ gìn được nó tốt hơn.
Xương vô tướng... do Quân Độc Lập tặng?
Vệ Tam nhìn tin nhắn của Ngư Thiên Hà rồi trả lời bà ấy: [Cô Ngư, làm người phải phúc hậu, chúng cháu tốn hơn phân nửa tài nguyên đổi lấy, làm sao mà do mấy cô tặng được?]
Cá Nhỏ Bơi: [Cháu nghĩ hệ thống là dễ sai như vậy à, vừa trùng hợp là xương vô tướng đi vào nhà kho đó?]
Nghèo Quá Không Có Tiền Làm Cơ Giáp: [Cô Ngư, thế là không ổn rồi. Cô muốn cho đàn cháu quà gặp mặt mà sao lại lén cho nó như thế? Ngày mai cháu sẽ nói với thầy cô rằng xương vô tướng do cô tặng. Chắc chắn tặng lại quà bồi thường!]
Ngư Thiên Hà: “...”
Nói với giáo viên? Chẳng phải chẳng khác nào bại lộ thân phận Quân Độc Lập của bà à?
Vừa nhìn thấy tin tức này của Vệ Tam, trong lòng Ngư Thiên Hà nghẹn đến mức luống cuống. Cháu ấy cố tình dựa vào chuyện đã cũ nên giả ngu.
Cá Nhỏ Bơi: [Không cần trả lại, miễn là cháu tham gia với chúng tôi thì sẽ có nhiều vật liệu tốt hơn.]
Vệ Tam: [Cô Ngư, cháu còn phải canh giữ Ứng Tinh Quyết, cháu out trước đây.]
Cô cũng không trả lời thẳng dù dù trước đó Ứng Tinh Quyết cho rằng bọn họ có thể gia nhập và xem tình huống. Nhưng mà Vệ Tam vẫn không muốn dễ dàng đồng ý sớm như vậy.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Ngư Thiên Hà, Vệ Tam quay đầu chuyển tiếp lịch sử trò chuyện của hai người vào trong nhóm của bọn họ.
Vừa gửi tới, Kim Kha và Ứng Thành Hà ở trong nhóm đã nhắc @Vệ Tam, tin tức chấn động không ngừng.
Vệ Tam không nhìn bởi vì Ứng Tinh Quyết bóp đất sét xong là gọi cô một tiếng.
“Vệ Tam.” Ứng Tinh Quyết nắm lấy thứ đã làm trong tay, đi tới trước mặt cô và đưa qua, “Có thể giúp tôi đưa cái này cho Thành Hà không?”
“Rùa Bất Tử?” Vệ Tam liếc mắt nhìn thứ đã được làm tốt trong tay anh và nhướng mày hỏi.
Ứng Tinh Quyết khẽ gật đầu, anh nhớ rõ Ứng Thành Hà bị loại như thế nào trên đấu trường rừng mưa nhiệt đới, cũng nhớ rõ mình không kịp thời cứu em họ về, nên tính vò một cái cơ giáp bằng đất sét rồi đưa cho Ứng Thành Hà.
Rùa Bất Tử được Ứng Tinh Quyết dựa vào trí nhớ làm ra, về phần một số chi tiết khác thì anh cũng không rõ lắm.
“Sai rồi.” Vệ Tam chỉ vào một cánh tay cơ giáp đất sét trong tay anh, “Giáp bảo vệ chỗ này…”
Cảm giác mình sẽ nói không rõ trong phút chốc, Vệ Tam đứng dậy đi thẳng tới trước bàn nhỏ, lấy lấy một khối đất sét mà Ứng Tinh Quyết dùng xong còn dư. Cô nặn ra hoa văn giáp bảo vệ chính xác, đưa tới trước mặt anh: “Như vậy.”
Ứng Tinh Quyết nhìn một khối nhỏ trong tay cô rồi lại cúi đầu nhìn thứ mình làm, rốt cuộc tìm được khác biệt. Thế là anh cúi đầu cẩn thận sửa lại cơ giáp đất sét trong tay.
Anh đứng tại chỗ, Vệ Tam quay đầu nhìn đất sét trên bàn vừa rồi, cô đột nhiên cũng muốn bóp nặn giáp.
Là một cơ giáp sư, đã lâu cô không xây dựng cơ giáp trong bằng vật thật, bây giờ tay đã ngứa ngay.
“Anh còn muốn mấy khối đất sét này?” Vệ Tam chỉ vào cục đất sét trên bàn và hỏi.
Ứng Tinh Quyết ngẩng đầu, mắt đối mắt với mắt Vệ Tam, một lát sau anh chậm rãi nói: “Cô có thể lấy đi.”
Đúng ý cô, lúc này Vệ Tam cũng không quay lại ngồi trên ghế sô-pha mà cứ thế nhìn lướt qua trong phòng. Cô đi tới bên cạnh Tông Chính Việt Nhân để kéo một cái ghế, rồi ngồi ngay ngắn đối diện với chỗ Ứng Tinh Quyết ngồi ban đầu.
“Anh sửa xong chưa?” Vệ Tam vén tay áo, nhớ tới cái gì, cô lại hỏi Ứng Tinh Quyết.
Ứng Tinh Quyết đi tới, ngồi đối diện Vệ Tam và đặt cơ giáp đất sét trước mặt cô: “Sửa xong rồi.”
“Được.” Vệ Tam mở máy ảnh ra, chụp một tấm về chiếc cơ giáp đất sét này của Ứng Tinh Quyết, đồng thời nhắn tin cho Ứng Thành Hà: [Anh họ cậu nặn cơ giáp tí ti bằng bùn cho cậu.]
Ứng Thành Hà: [!!!]
Ứng Thành Hà: [Cho tôi?!!]
Ứng Thành Hà: [Tôi đi lấy ngay bây giờ!!]
Ngay sau khi bức ảnh được gửi đi, tin của Ứng Thành Hà gửi tới như nả đạn pháo.
Vệ Tam nhìn thoáng qua nhưng không trả lời. Cô cảm thấy có nhắn lại cũng chả có ý nghĩa, hôm nay Ứng Thành Hà mà không lấy được cơ giáp do anh họ mình nặn thì tuyệt đối không ngủ được.
Cô bắt đầu nhào đất sét, so với Ứng Tinh Quyết, Vệ Tam làm cái này đúng là thuận buồm xuôi gió. Những cấu trúc cơ giáp này dường như vẫn tồn tại trong đầu cô, làm kiểu gì cũng sao chép ra được.
Ứng Tinh Quyết ngồi đối diện im lặng nhìn, về phần mấy chiến sĩ độc lập khác bên cạnh, họ có sắc mặt hơi quái dị.
Phải biết rằng hôm nay bọn họ tới canh giữ Ứng Tinh Quyết nhưng thật ra trong lòng mỗi người ít nhiều gì cũng có áp lực, họ đang suy đoán sau này sẽ phát triển như thế nào. Giải đấu chỉ mới trôi qua được một nửa, thế mà bọn họ lại phải ở đây trông coi chỉ huy mạnh nhất trong đội chủ lực.
Kết quả là bây giờ lại thành một chiến sĩ độc lập trông coi và và người bị trông coi mặt đối mặt, nặn đất sét?
“Vì sao phải làm chiến sĩ độc lập?”
Ứng Tinh Quyết nhìn từng chiếc cơ giáp sống động như thật xuất hiện trong tay Vệ Tam thì giương mắt hỏi.
Một, hai...
Vệ Tam đang đếm cơ giáp đất sét trên bàn trong lòng, còn có mấy mảnh đất sét vừa đủ làm thêm mấy cái cơ giáp nữa.
Lúc này nghe thấy Ứng Tinh Quyết nói, cô túm lấy một cục đất sét và thuận miệng nói: “Tôi chưa từng nói à? Năm đó báo nhầm chuyên ngành. Cơ mà báo danh chiến sĩ độc lập dự bị ở Sao 3212 chỉ cần 1,000 tinh tệ, bị thương còn có trợ cấp, tương đối thiết thực, thế là đăng ký làm chiến sĩ độc lập.”
Tất cả mọi người trong phòng: “...”
Bởi vì như vậy mới đến cướp bát cơm chiến sĩ độc lập của bọn họ?
“Báo danh cơ giáp sư dự bị cần bao nhiêu tinh tệ?” Tông Chính Việt Nhân bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Vệ Tam xoay người, tay tựa vào ghế, nhìn về phía Tông Chính Việt Nhân: “Một học kỳ là 5,000 tinh tệ.”
Tông Chính Việt Nhân rất khó hình dung cảm thụ trong lòng mình. Học phí 5,000 tinh tệ mà Vệ Tam chịu không nổi, phải chuyển sang chuyên ngành chiến sĩ độc lập dự bị có 1,000 tinh tệ.
Bữa cơm bình thường của anh ta cũng tầm đấy mà thôi.
Hết lần này tới lần khác Vệ Tam lại dùng 1,000 tinh tệ cho một học kỳ, đến bây giờ cô ấy có thực lực chiến sĩ độc lập không kém bất kỳ ai, thậm chí còn xây dựng cơ giáp được nữa.
“Tôi làm đẹp hơn anh.” Vệ Tam đặt Rùa Bất Tử đất sét mình vừa làm ở bên cạnh cơ giáp Ứng Tinh Quyết vừa làm xong, có vẻ đắc ý.
Đây là nghệ thuật của cơ giáp sư.
Ứng Tinh Quyết nhìn hai cơ giáp được họ làm tốt và đặt song song với nhau bèn gật đầu: “Ừ, cô đẹp hơn.”
Vệ Tam cúi đầu tiếp tục làm cơ giáp, chỉ chốc lát sau bỗng nhiên từ bên cửa sổ truyền đến một trận xôn xao.
Tập Ô Thông cau mày đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn xuống. Cậu ta trầm mặc một hồi và nói với Vệ Tam trong phòng: “… Người của đội chủ lực trường Damocles các cậu ở phía dưới.”
“Nhanh như vậy?” Vệ Tam đi tới bên cửa sổ, nửa người trên thò tay ra phất tay với người bên dưới.
“Cho tôi cơ giáp bùn mà anh họ làm cho tôi đi!” Ứng Thành Hà hô ở phía dưới, bên cạnh anh còn có mấy người Hoắc Tuyên Sơ và Kim Kha.
Một đội tuần tra ngăn cản họ với vẻ mặt nghiêm túc. Không biết cả đám thương lượng cái gì mà Ứng Thành Hà bị hai người kéo một cánh tay, kéo ra ngoài. Kim Kha, Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn thì đi theo xa.
Một lúc lâu sau, Kim Kha mới gọi tới.
“Cậu có thể ném cái cơ giáp đất sét đó xuống không? Cậu ấy nhất định phải có được hôm nay.” Kim Kha nhắm ống kính vào Ứng Thành Hà đang liều mạng giãy dụa, “Người bên ngoài không cho chúng tớ vào, vừa rồi Ứng Thành Hà cố gắng trèo tường cũng bị bắt.”
Vệ Tam: “... Lúc này mà trèo tường?”
Trong quá khứ thì vẫn bò đại lên được, nhưng mấy ngày này rõ là sân diễn tập đang bị giới nghiêm, không bị bắt mới là lạ.
“Được, chờ tí.”
Vệ Tam dán cái đầu cuối cùng vào thân cơ giáp, cô cởi áo khoác ra và bọc đại lại: “Cậu bảo Tuyên Sơn tới lấy đi.”
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Tuyên Sơn lại đứng ở dưới lầu, nhận lấy được gói đồ Vệ Tam ném xuống.
“Mỗi người các cậu một cái, của Ứng Thành Hà là do anh họ cậu ấy nặn, còn của những người khác là tôi nặn.”
Hoắc Tuyên Sơn giơ tay lên tỏ vẻ đã biết.
Vệ Tam lui vào ngồi xuống, tiếp tục công việc của mình.
Rõ ràng ngay từ đầu là Ứng Tinh Quyết ra tay trước, hiện tại biến thành cô hăng hái nặn đất sét ở chỗ này.
Ngoại trừ không nặng Vô Thường, tất cả những người trong đội chủ lực trường Damocles đã được nặn cho một cái hết. Vệ Tam ngẩng đầu nhìn lướt qua tất cả mọi người trong phòng, cuối cùng quyết định cho mỗi người một cái.
Bắt đầu từ cơ giáp của Ứng Tinh Quyết trước.
Vệ Tam cúi đầu nhanh chóng nặn ra cơ giáp Hoàng Kim Khải, cô cũng quen thuộc với cái này. Dù sao hồi trước cô cũng vào trong khoang cơ giáp của anh rồi.
“Cái này cho anh.” Sau khi Vệ Tam bóp nắn, cô đẩy cơ giáp đến trước mặt Ứng Tinh Quyết.
“Cám ơn.” Ứng Tinh Quyết ngạc nhiên rồi lập tức đưa tay cầm lấy mô hình đất sét cơ giáp nho nhỏ trước mặt. Anh cụp mắt đánh giá.
Rõ ràng chỉ làm bằng đất sét, nhưng mỗi nơi đều lộ ra những đường nét lưu loát, tinh xảo nhưng cũng không mất đi sự sắc bén của cơ giáp.
Thậm chí... khoang cơ giáp còn mở ra được.
Vệ Tam lại làm bốn cơ giáp đất sét, nhưng mà các cơ giáp phía sau đều chỉ có bề ngoài, không có khoang cơ giáp mở ra được.
“Các cậu có muốn hay không?” Vệ Tam quơ lấy cơ giáp đất sét đã làm xong. Cô ném từ Cơ Sơ Vũ bên cạnh rồi cứ ném mãi thế cho đến Tông Chính Việt Nhân ở xa nhất. Trong tay mỗi người đều nhận được mô hình cơ giáp của mình.
Bốn người cúi đầu nhìn cơ giáp đất sét trên tay mình, trong lòng có một loại cảm giác quái dị.
Họ chưa bao giờ nhìn vào cơ giáp của mình từ góc độ này, nhìn… đáng yêu kỳ lạ.
“Cốc cốc cốc…”
Có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Quinley Eli bước qua và mở cửa.
Là lực lượng Quân khu 9 phụ trách tuần tra toàn bộ tòa nhà.
“Vừa rồi em ấy có tự tiện đưa thứ gì đó cho người dưới lầu không?” Đối phương chỉ vào Vệ Tam không khách sáo tí nào và hỏi những chiến sĩ độc lập khác trong phòng.
“Thưa anh, em không thấy.” Quinley Eli thu tay lại, giấu tay sau lưng và trả lời.
Nghe Quinley Eli nói, người nọ lại hỏi ba chiến sĩ độc lập khác một lần nữa: “Phải không?”
“Vâng.” Cơ Sơ Vũ là người thứ hai mở miệng.
Vệ Tam đứng bên cánh cửa nhíu mày với Cơ Sơ Vũ. Cậu ta sẽ vì mình mà nói chuyện, đây là chuyện cô không ngờ tới.
“... Tôi không muốn thấy ai lơ là nhiệm vụ. Nếu không nhiệm vụ trông coi Ứng Tinh Quyết vẫn giao cho chúng tôi.” Sĩ quan Quân khu 9 nói xong câu này mới đóng cửa lại.
Chờ người vừa đi, Vệ Tam huýt sáo và nói một câu cảm ơn mấy người trong phòng.
“Xác định thời gian canh đêm một chút.” Tông Chính Việt Nhân trực tiếp khơi đề tài.
Mọi người chia gời gian canh gác đêm rồi tắt đèn để nghỉ ngơi, chỉ có hai người gác đêm vẫn còn thức đấy.
Vệ Tam trông coi sau nửa đêm, lần này cô không nằm trên ghế sô-pha mà nằm thẳng trên sàn nhà bên giường ngủ rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không hoàn toàn ngủ sâu, hễ có bất cứ động tĩnh gì, cô có thể đứng dậy ngay lập tức và đứng bên cạnh giường.
...
Đêm càng ngày càng khuya.
Trong bóng tối, Ứng Tinh Quyết chậm rãi mở mắt ra và nhìn Vệ Tam nhắm mắt ngủ trên sàn nhà. Thật ra anh chẳng rõ thời gian mình mất tích đã xảy ra chuyện gì.
Khi tỉnh dậy, anh thấy mình ngâm trong một vũng máu, cánh tay gãy nằm rải rác xung quanh. Cùng lúc đó anh cầm dao găm và đâm vào ngực của một sinh viên trường quân sự ở Damocles.
Khoảnh khắc đó, ngay cả chính anh cũng đang dao động, liệu mình có thực sự mất kiểm soát hay không.
Mãi đến khi Vệ Tam tìm tới.
Khi đó anh không tỉnh táo, khi Vệ Tam tới gần cũng không dựng lên lòng cảnh giác.
Không biết vì sao trong khoảnh khắc bị Vệ Tam đánh ngất xỉu, Ứng Tinh Quyết thầm nghĩ may mắn làm sao vì người đến là cô.
Ứng Tinh Quyết nghiêng người dán mặt vào gối. Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bàn tay dưới chăn mỏng cầm hờ mô hình cơ giáp đất sét nọ.
Trước khi đi ngủ, anh chỉ có suy nghĩ mơ hồ.
... Làm nóng và nướng mô hình cơ giáp đất sét trong một thời gian là giữ gìn được nó tốt hơn.