Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 163
“Quán Rượu Gió”
Đi ra từ trong chương trình giảng dạy, Vệ Tam đã thấy Ứng Thành Hà ở bên cạnh chờ mình.
“Tìm được rồi?”
Vệ Tam gật đầu: “Ngư Thanh Phi từng làm cấu trúc giống thế.”
Chương trình giảng dạy của Ứng Thành Hà và Vệ Tam không giống nhau, anh chưa từng gặp qua cái đấy ở Ngư Thanh Phi nên phải mở ảnh chụp bản thảo trước đó: “Cấu trúc này nhìn không ra có gì đặc biệt, kết cấu giáp vai cho cơ giáp hạng nặng nhiều lắm, và loại này chẳng phải là giải pháp tối ưu. Giờ mà mấy cơ giáp sư hay dùng loại kết cấu nút xoắn kép này toàn phải cải tiến, nếu không hiệu quả chả tốt.”
Nguyên lý chuyên môn của cơ giáp là do các bậc thầy ở Liên bang đưa ra. Song, nhiều năm trôi qua như vậy sẽ có một số kết cấu được thay đổi không ít để cho nó càng thích ứng với cơ giáp vật liệu mới hơn.
Ứng Thành Hà nói không sai, một cấu trúc nói không chính xác được cái gì, nhưng mà trước đây Vệ Tam còn từng thấy kết cấu tương tự ở Xưởng Đen. Lúc ấy hiểu biết của cô có hạn, chưa từng học được kiến thức cơ giáp cấp S trở lên nên nhìn không hiểu, nay nhớ lại thì cơ giáp Tử Thần thú vị thật.
“Tôi muốn đi xem một chút.” Vệ Tam bỗng nhiên nói.
“Đi đâu?” Ứng Thành Hà hỏi.
“Nhà cũ Quý Từ.”
Hai người vừa ra khỏi cửa, ba người trong phòng khách đã đồng loạt nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Vệ Tam chủ động thú nhận: “Đi nhà cũ Quý Từ, chắc chắn sẽ trở về trong buổi sáng.”
Kim Kha: “Hơn nửa đêm rồi, máy bay tham quan bên kia đã đi từ lâu.”
Ứng Thành Hà: “Biết, tụi này muốn tới phòng vật liệu xem.”
Liêu Như Ninh đứng bật dậy: “Tôi đi nữa.”
Hoắc Tuyên Sơn vạch trần: “Không chỉ đơn giản nhìn xem chơi thôi.”
Vệ Tam ho một tiếng: “Vậy mấy cậu có đi hay không?”
“Đi chứ.” Mấy người Hoắc Tuyên Sơn đồng thanh đáp.
Hơn nửa đêm muốn người khác không biết thì phải lặng lẽ tránh camera của sân diễn tập.
Năm người cũng được coi như là xe nhẹ chày đường quen, thêm chuyện có một chỉ huy Kim Kha, nên nắm rất chuẩn vị trí của các camera khác nhau trong sân tập cũng như thời gian chuyển động. Họ nhanh chóng chạy từ tòa nhà ký túc xá đen thùi đến gần cổng sân tập.
“Không thể trèo tường à?” Ở phía sau, Liêu Như Ninh nhìn những bức tường cao xung quanh và nóng lòng muốn thử.
“Đây không phải là bức tường trường tụi mình, cậu chạm một cái là bị phát hiện ngay.”Kim Kha trả lời nhưng cũng chẳng quay đầu lại.
“Vậy làm sao tụi mình ra ngoài được?” Chuyện không thể trèo tường ra ngoài làm Liêu Như Ninh hơi thất vọng.
“Tụi mình chỉ đành ra khỏi bằng cửa chính.” Kim Kha nói với Vệ Tam phía trước, “Sau khi đội tuần tra và camera giao nhau thì có khoảng 4 giây, cậu mở khóa được không?”
Ứng Thành Hà quay đầu khiếp sợ: “Mở khóa?!”
Sau vụ tháp tín hiệu mini, súng phun lửa và sửa tàu, cơ giáp sư còn cần biết bẻ khóa á?
“Cậu ấy đã sửa chữa thiết bị gia dụng kiêm luôn mở khóa tại Sao 3212 trước đây.” Kim Kha lấy làm đương nhiên cho hay, “Kỹ thuật coi như không tệ.”
Vệ Tam ở phía trước giơ ngón tay cái khoa tay múa chân về phía mình: “Hai lượt là 8 giây.”
Năm người trốn trong góc tối, một khi thời gian đến, Vệ Tam đã chạy đến cửa và bẻ khóa.
Ứng Thành Hà ở góc nhìn thấy được thì hoài nghi cuộc sống: “...” Mình có cần phải học nghề này luôn không?
Cơ giáp sư không thể nói không được!
Ba giây vừa đến, còn một giây nữa, Vệ Tam đã lập tức chạy trở về. Cô vừa lúc ngồi xổm xuống thì ống kính bên kia đã quay lại.
“Khóa đó hơi phức tạp, các cậu chờ một chút.” Vệ Tam lại đây nói nhỏ.
Đi tới đi về năm lần, cuối cùng bọn họ mới ra khỏi cổng một cách an toàn.
Mấy người đi thẳng một đường ra ngoài, tìm được một chiếc taxi bay, họ đi luôn đến nhà cũ của Quý Từ.
Đêm khuya vẫn có người trực, cửa chính nhà Quý Từ đã bị khóa.
Kim Kha bấm thời gian, Vệ Tam mở khóa, cuối cùng họ cũng vào thành công.
Khi cả bọn đến phòng sưu tập vật liệu, thay vì đi tới bằng cửa chính, họ lại lộn từ trên trần nhà xuống.
“Ở đâu?” Ứng Thành Hà hỏi cô.
Vệ Tam nhìn sàn nhà giống nhau trên mặt đất thì lặng thinh: “…”
Lúc đó cô bị đẩy sang phía bên kia nên chưa kịp đánh dấu.
“Lúc đó có ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài, vừa lúc pha lê có phù điêu và đèn trên đỉnh kết hợp lại với nhau tạo thành cấu trúc đó.” Vệ Tam ngửa đầu nhìn đèn giống nhau như đúc, hoàn toàn không nhớ rõ lúc đó mình nhìn thấy cái đèn nào.
“Tôi đi ra ngoài chiếu ánh sáng vào.” Hoắc Tuyên Sơn nói.
“Đi chung với cậu luôn.” Liêu Như Ninh bảo.
Hai người đi ra ngoài một lần nữa, họ chạy đến bên ngoài phòng sưu tập vật liệu và chiếu ánh sáng trên kính pha lê, đồng thời cũng kết nối với kênh liên lạc bên này.
“Không đúng, di chuyển sang trái.” Vệ Tam nhìn cái bóng trên sàn nhà bèn lắc đầu, “Nâng cao thêm một chút.”
Dời hồi lâu, chuyển hồi lâu, Vệ Tam rốt cục nhìn thấy một chút đường nét mờ nhạt. Cô cho Ứng Thành Hà nhìn.
“Còn phải dời nữa.” Ứng Thành Hà nói với Hoắc Tuyên Sơn trong kênh liên lạc.
Năm người hết sức tập trung, tất cả đều quên rằng mình lén tới đây vào nửa đêm.
“Ngay tại đó.” Kim Kha chỉ vào một mảnh sàn nhà phía trước rồi tới gần cho hay.
Vệ Tam bảo hai người bên ngoài giơ tay không nhúc nhích, cô ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận.
“Giống nhau thật.” Ứng Thành Hà mở hình có bản thảo Quý Từ.
“Cạy ra xem.” Kim Kha ngồi xổm xuống mở miệng.
Ứng Thành Hà và Vệ Tam đồng loạt nhìn cậu ấy với bộ dáng sợ hãi.
“Nhìn tôi làm gì? Mấy người các cậu đến rồi, không chạy ra xem sao à?” Kim Kha đưa tay gõ sàn nhà, “Chỗ này từ khi được xây dựng thì sàn nhà nó chưa từng được thay đổi.”
Dù sao nó cũng do vật liệu quý giá làm thành, trừ khi ngôi nhà cũ hoàn toàn không có tiền để duy trì thì mới có chuyện cân nhắc cạy sàn ra để bán lấy tiền.
Chỉ huy cũng lên tiếng rồi, hai cơ giáp sư lập tức lấy ra bộ dụng cụ của mình và bắt đầu cạy sàn nhà.
Kim Kha ngồi xổm bên cạnh nhìn còn nói từ từ: “Từ sự thuần thục của động tác gõ sàn nhà này, hai người các cậu đúng thật là cơ giáp sư, cũng giống như mệnh trời sinh của tôi đại khái phải làm chỉ huy vậy.”
“Cậu thì chỉ có đầu óc là dùng được.” Vệ Tam khinh bỉ bật lại.
“Ngon, bên tôi cạy vào rồi.” Ứng Thành Hà dùng dao công cụ đâm vào một góc sàn nhà.
Vệ Tam dùng sức cạy mở một góc bên mình, hai người hợp lực cạy sàn nhà lỏng ra. Cô bỏ con dao công cụ vào trong túi: “Tôi đẩy sàn nhà, mấy cậu xê ra.”
Sàn nhà dài một mét, độ dày khoảng 20 cm, giữ không nhẹ.
Cô nhẹ nhàng đặt miếng sàn nhà này lên sàn nhà bên cạnh và quay lại nhìn xuống với hai người, bên trong cũng được trải một lớp đá phiến.
Ứng Thành Hà chuẩn bị tiếp tục cạy nhưng bị Vệ Tam ngăn lại: “Để tôi, các cậu đứng phía sau đi.”
Cô cẩn thận từng ly từng tí cạy lớp đá này ra trong khi Kim Kha đứng ở phía sau sẵn miệng nói: “Bên trong có gì.”
Vệ Tam buông phiến đá xuống, cùng hai người nhìn chằm chằm vào cái hộp lớn bên dưới.
“Đây chắc là do Quý Từ đặt,” Kim Kha nói, “Chỉ có tầng sách bên kia được cải tạo, nơi này chả có gì thay đổi vì họ chỉ quét dọn bên ngoài khi cần.”
Vệ Tam không ôm ra mà đưa tay xuống, cô tìm được khóa và mở hộp ngay tại chỗ.
Không thể không nói vào thời điểm này, trái tim ba người quỳ trên sàn nhà và hai người bên ngoài đã nhảy nhanh hơn mấy nhịp.
Thứ này nói không chừng là bảo vật quý hiếm gì được tiền bối Quý Từ để lại!
“Đừng nói trong này sẽ có một thùng lớn chứa dây chuyền cơ giáp nha?” Liêu Như Ninh chọt Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh và thì thầm.
Hoắc Tuyên Sơn lắc đầu, cậu ta cũng không chắc nữa. Đồ cơ giáp sư để lại có thể là cơ giáp hoặc là vật liệu quý hiếm.
Khoảnh khắc Vệ Tam mở hộp ra, ánh mắt năm người đều chả dám chớp một cái vì sợ bỏ lỡ cái gì.
Hộp đã được mở và năm người nhìn thấy thứ bên trong: “…”
Không có gì trong hộp ngoại trừ một tờ giấy dúm dó.
Vệ Tam khó có thể tin được, cô đưa tay nắm lấy tờ giấy ố vàng trong hộp. Tên tờ giấy thô ráp vẽ một hình xoắn ốc kép, phía dưới còn có một câu: Xin chúc mừng tìm được bức vẽ trân quý của tôi ^
^.
“Chữ này không phải do Quý Từ viết.” Kim Kha ghé vào bên cạnh nhìn thoáng qua liền nói, “Chữ Quý Từ trong phòng làm việc không có ngoáy như thế, phong cách khác nhau.”
“Để tôi xem.” Ứng Thành Hà cầm lấy rồi bật đèn nhìn chằm chằm hồi lâu, “Hình như là... chữ của Công Nghi Liễu.”
“Công Nghi Liễu?” Kim Kha đến gần nhìn tờ giấy này, cậu ấy đưa tay bẻ góc có nếp bên trái tờ giấy và chỉ vào biểu tượng mờ mờ ở giữa: “Đây là giấy của một quán bar ở Sao Đế Đô.”
“Cái này cậu cũng biết?” Vệ Tam nhướng mày, cúi đầu nhìn ba chữ “Quán Rượu Gió” lộ ra trên giấy.
Kim Kha lắc đầu: “Quán bar này đã bị đốt cháy khoảng 50 năm trước. Tớ biết được vì Xưởng Đen của Sao Đế Đô được xây dựng trên địa điểm ban đầu của quán bar này.”
Biết Vệ Tam từng đánh ở Xưởng Đen Sao Sa Đô nên sau đấy cậu ấy đã kiểm tra nền tảng của các Xưởng Đen trải rộng khắp Liên bang, và, Xưởng Sao Đế Đô cũng là một trong số đó.
“Dạng tay nghề làm được cái hộp này thuộc về thời đại trước cả Công Nghi Liễu.” Ứng Thành Hà cẩn thận quan sát cái hộp sau đó cho hay.
Kim Kha: “Nói như vậy, có lẽ Công Nghi Liễu đã lấy đi thứ bên trong.”
Vệ Tam cẩn thận lật hộp nhưng không tìm thấy cửa bí mật gì, trong hộp trống rỗng và chỉ có một tờ giấy này.
Bây giờ nhìn vào sự biểu thị sau cùng trên tờ giấy, đúng là lộ ra hơi thở muốn ăn đòn.
Cô xếp giấy bỏ vào túi rồi lấy ra một cuốn sổ từ bộ dụng cụ của mình, cô viết một từ: Tình yêu của người đi trước tặng cho em.
Vệ Tam xé tờ giấy ra, bỏ vào trong hộp rồi khép nó lại.
Ứng Thành Hà nhìn một loạt động tác của cô bỗng nhiên hiểu được một chuyện, muốn trở thành bậc thầy lợi hại thì trước hết phải dựa vào lời nói cử chỉ của các bậc thầy. Sau này anh cũng phải mang theo giấy bút.
“Đồ bên trong cứ thế bị người ta lấy đi.” Liêu Như Ninh thở dài bên ngoài, “Một thùng cơ giáp đâu rồi.”
Hoắc Tuyên Sơn nghe vậy: “...” Khi nào mà chắc chắn là bên trong có cơ giáp.
“Bọn họ muốn đi ra rồi.” Liêu Như Ninh cũng lười tắt đèn, cậu ta nói thẳng, “Tụi này chờ ở đây.”
Sau khi Vệ Tam đặt tất cả các phiến đá và sàn nhà trở lại, cô toan đi ra ngoài với bọn người Kim Kha và Ứng Thành Hà. Nhưng vừa xoay người, đột nhiên cô dừng bước chân lại.
“Sao vậy?” Ứng Thành Hà quay đầu hỏi cô.
Vệ Tam ngửa đầu nhìn ngọn đèn kia, cuối cùng ra hiệu hai người khép tay lại để cho cô giẫm nhảy lên.
Hoắc Tuyên Sơn ngồi xổm xuống chiếu ánh đèn hướng lên trần nhà để Vệ Tam nhìn thấy rõ ràng hơn.
Nhìn Vệ Tam bám lên trần nhà, Liêu Như Ninh ngứa ngáy: “Tôi cũng muốn leo lên.”
Sau khi Vệ Tam đi lên, cô cúi đầu nhìn tất cả các đèn, chúng có tạo hình giống nhau hết. Cô so sánh qua lại với cái đèn bình thường bên cạnh và ngọn đèn có thể trùng khớp với bóng cửa sổ, cuối cùng phát hiện ra trên chiếc đèn đó có một chỗ nhô lên.
Cô đưa tay ấn, nó cứng rắn, như thể chỉ là lỗi tạo hình trong lúc làm kiểu của đèn này.
Vệ Tam bỗng nói về phía ngọn đèn này: “Ngư Thanh Phi còn trâu bò hơn ông.”
Sau khi Vệ Tam dứt lời, đột nhiên một giọng nam xuyên qua cái chỗ lồi kia và truyền ra: “Đánh rắm, hiện tại tôi không chấp nhận.”
Kim Kha: “?”
Liêu Như Ninh bên ngoài: “Trâu bò hơn ai?”
Hoắc Tuyên Sơn lúc trước có tìm được nấm dịch tím với Vệ Tam nên hiển nhiên biết cô nói cái gì: “Công Nghi Liễu.”
Sau khi âm thanh này qua đi, trên thành bóng đèn đột nhiên mở ra và làm rơi ra một chìa khóa có sáu góc, Ứng Thành Hà theo bản năng đưa tay bắt lấy.
Vệ Tam nhảy xuống: “Là cái gì?”
“Chìa khóa.” Ứng Thành Hà mở tay ra.
Họ vẫn chưa nhìn thấy rõ ràng đột nhiên có một tiếng hét lớn bên ngoài: “Làm gì đấy?”
“Mẹ kiếp!”
Âm thanh của Liêu Như Ninh xuyên qua quang não truyền cho ba người.
“Tụi này chuồn ra ngoài trước rồi chờ các cậu bên ngoài!” Hoắc Tuyên Sơn bỏ lại một câu rồi kéo Liêu Như Ninh chạy trốn.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Tôi thay tiền bối tặng tình yêu cho các bạn~
Đi ra từ trong chương trình giảng dạy, Vệ Tam đã thấy Ứng Thành Hà ở bên cạnh chờ mình.
“Tìm được rồi?”
Vệ Tam gật đầu: “Ngư Thanh Phi từng làm cấu trúc giống thế.”
Chương trình giảng dạy của Ứng Thành Hà và Vệ Tam không giống nhau, anh chưa từng gặp qua cái đấy ở Ngư Thanh Phi nên phải mở ảnh chụp bản thảo trước đó: “Cấu trúc này nhìn không ra có gì đặc biệt, kết cấu giáp vai cho cơ giáp hạng nặng nhiều lắm, và loại này chẳng phải là giải pháp tối ưu. Giờ mà mấy cơ giáp sư hay dùng loại kết cấu nút xoắn kép này toàn phải cải tiến, nếu không hiệu quả chả tốt.”
Nguyên lý chuyên môn của cơ giáp là do các bậc thầy ở Liên bang đưa ra. Song, nhiều năm trôi qua như vậy sẽ có một số kết cấu được thay đổi không ít để cho nó càng thích ứng với cơ giáp vật liệu mới hơn.
Ứng Thành Hà nói không sai, một cấu trúc nói không chính xác được cái gì, nhưng mà trước đây Vệ Tam còn từng thấy kết cấu tương tự ở Xưởng Đen. Lúc ấy hiểu biết của cô có hạn, chưa từng học được kiến thức cơ giáp cấp S trở lên nên nhìn không hiểu, nay nhớ lại thì cơ giáp Tử Thần thú vị thật.
“Tôi muốn đi xem một chút.” Vệ Tam bỗng nhiên nói.
“Đi đâu?” Ứng Thành Hà hỏi.
“Nhà cũ Quý Từ.”
Hai người vừa ra khỏi cửa, ba người trong phòng khách đã đồng loạt nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Vệ Tam chủ động thú nhận: “Đi nhà cũ Quý Từ, chắc chắn sẽ trở về trong buổi sáng.”
Kim Kha: “Hơn nửa đêm rồi, máy bay tham quan bên kia đã đi từ lâu.”
Ứng Thành Hà: “Biết, tụi này muốn tới phòng vật liệu xem.”
Liêu Như Ninh đứng bật dậy: “Tôi đi nữa.”
Hoắc Tuyên Sơn vạch trần: “Không chỉ đơn giản nhìn xem chơi thôi.”
Vệ Tam ho một tiếng: “Vậy mấy cậu có đi hay không?”
“Đi chứ.” Mấy người Hoắc Tuyên Sơn đồng thanh đáp.
Hơn nửa đêm muốn người khác không biết thì phải lặng lẽ tránh camera của sân diễn tập.
Năm người cũng được coi như là xe nhẹ chày đường quen, thêm chuyện có một chỉ huy Kim Kha, nên nắm rất chuẩn vị trí của các camera khác nhau trong sân tập cũng như thời gian chuyển động. Họ nhanh chóng chạy từ tòa nhà ký túc xá đen thùi đến gần cổng sân tập.
“Không thể trèo tường à?” Ở phía sau, Liêu Như Ninh nhìn những bức tường cao xung quanh và nóng lòng muốn thử.
“Đây không phải là bức tường trường tụi mình, cậu chạm một cái là bị phát hiện ngay.”Kim Kha trả lời nhưng cũng chẳng quay đầu lại.
“Vậy làm sao tụi mình ra ngoài được?” Chuyện không thể trèo tường ra ngoài làm Liêu Như Ninh hơi thất vọng.
“Tụi mình chỉ đành ra khỏi bằng cửa chính.” Kim Kha nói với Vệ Tam phía trước, “Sau khi đội tuần tra và camera giao nhau thì có khoảng 4 giây, cậu mở khóa được không?”
Ứng Thành Hà quay đầu khiếp sợ: “Mở khóa?!”
Sau vụ tháp tín hiệu mini, súng phun lửa và sửa tàu, cơ giáp sư còn cần biết bẻ khóa á?
“Cậu ấy đã sửa chữa thiết bị gia dụng kiêm luôn mở khóa tại Sao 3212 trước đây.” Kim Kha lấy làm đương nhiên cho hay, “Kỹ thuật coi như không tệ.”
Vệ Tam ở phía trước giơ ngón tay cái khoa tay múa chân về phía mình: “Hai lượt là 8 giây.”
Năm người trốn trong góc tối, một khi thời gian đến, Vệ Tam đã chạy đến cửa và bẻ khóa.
Ứng Thành Hà ở góc nhìn thấy được thì hoài nghi cuộc sống: “...” Mình có cần phải học nghề này luôn không?
Cơ giáp sư không thể nói không được!
Ba giây vừa đến, còn một giây nữa, Vệ Tam đã lập tức chạy trở về. Cô vừa lúc ngồi xổm xuống thì ống kính bên kia đã quay lại.
“Khóa đó hơi phức tạp, các cậu chờ một chút.” Vệ Tam lại đây nói nhỏ.
Đi tới đi về năm lần, cuối cùng bọn họ mới ra khỏi cổng một cách an toàn.
Mấy người đi thẳng một đường ra ngoài, tìm được một chiếc taxi bay, họ đi luôn đến nhà cũ của Quý Từ.
Đêm khuya vẫn có người trực, cửa chính nhà Quý Từ đã bị khóa.
Kim Kha bấm thời gian, Vệ Tam mở khóa, cuối cùng họ cũng vào thành công.
Khi cả bọn đến phòng sưu tập vật liệu, thay vì đi tới bằng cửa chính, họ lại lộn từ trên trần nhà xuống.
“Ở đâu?” Ứng Thành Hà hỏi cô.
Vệ Tam nhìn sàn nhà giống nhau trên mặt đất thì lặng thinh: “…”
Lúc đó cô bị đẩy sang phía bên kia nên chưa kịp đánh dấu.
“Lúc đó có ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài, vừa lúc pha lê có phù điêu và đèn trên đỉnh kết hợp lại với nhau tạo thành cấu trúc đó.” Vệ Tam ngửa đầu nhìn đèn giống nhau như đúc, hoàn toàn không nhớ rõ lúc đó mình nhìn thấy cái đèn nào.
“Tôi đi ra ngoài chiếu ánh sáng vào.” Hoắc Tuyên Sơn nói.
“Đi chung với cậu luôn.” Liêu Như Ninh bảo.
Hai người đi ra ngoài một lần nữa, họ chạy đến bên ngoài phòng sưu tập vật liệu và chiếu ánh sáng trên kính pha lê, đồng thời cũng kết nối với kênh liên lạc bên này.
“Không đúng, di chuyển sang trái.” Vệ Tam nhìn cái bóng trên sàn nhà bèn lắc đầu, “Nâng cao thêm một chút.”
Dời hồi lâu, chuyển hồi lâu, Vệ Tam rốt cục nhìn thấy một chút đường nét mờ nhạt. Cô cho Ứng Thành Hà nhìn.
“Còn phải dời nữa.” Ứng Thành Hà nói với Hoắc Tuyên Sơn trong kênh liên lạc.
Năm người hết sức tập trung, tất cả đều quên rằng mình lén tới đây vào nửa đêm.
“Ngay tại đó.” Kim Kha chỉ vào một mảnh sàn nhà phía trước rồi tới gần cho hay.
Vệ Tam bảo hai người bên ngoài giơ tay không nhúc nhích, cô ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận.
“Giống nhau thật.” Ứng Thành Hà mở hình có bản thảo Quý Từ.
“Cạy ra xem.” Kim Kha ngồi xổm xuống mở miệng.
Ứng Thành Hà và Vệ Tam đồng loạt nhìn cậu ấy với bộ dáng sợ hãi.
“Nhìn tôi làm gì? Mấy người các cậu đến rồi, không chạy ra xem sao à?” Kim Kha đưa tay gõ sàn nhà, “Chỗ này từ khi được xây dựng thì sàn nhà nó chưa từng được thay đổi.”
Dù sao nó cũng do vật liệu quý giá làm thành, trừ khi ngôi nhà cũ hoàn toàn không có tiền để duy trì thì mới có chuyện cân nhắc cạy sàn ra để bán lấy tiền.
Chỉ huy cũng lên tiếng rồi, hai cơ giáp sư lập tức lấy ra bộ dụng cụ của mình và bắt đầu cạy sàn nhà.
Kim Kha ngồi xổm bên cạnh nhìn còn nói từ từ: “Từ sự thuần thục của động tác gõ sàn nhà này, hai người các cậu đúng thật là cơ giáp sư, cũng giống như mệnh trời sinh của tôi đại khái phải làm chỉ huy vậy.”
“Cậu thì chỉ có đầu óc là dùng được.” Vệ Tam khinh bỉ bật lại.
“Ngon, bên tôi cạy vào rồi.” Ứng Thành Hà dùng dao công cụ đâm vào một góc sàn nhà.
Vệ Tam dùng sức cạy mở một góc bên mình, hai người hợp lực cạy sàn nhà lỏng ra. Cô bỏ con dao công cụ vào trong túi: “Tôi đẩy sàn nhà, mấy cậu xê ra.”
Sàn nhà dài một mét, độ dày khoảng 20 cm, giữ không nhẹ.
Cô nhẹ nhàng đặt miếng sàn nhà này lên sàn nhà bên cạnh và quay lại nhìn xuống với hai người, bên trong cũng được trải một lớp đá phiến.
Ứng Thành Hà chuẩn bị tiếp tục cạy nhưng bị Vệ Tam ngăn lại: “Để tôi, các cậu đứng phía sau đi.”
Cô cẩn thận từng ly từng tí cạy lớp đá này ra trong khi Kim Kha đứng ở phía sau sẵn miệng nói: “Bên trong có gì.”
Vệ Tam buông phiến đá xuống, cùng hai người nhìn chằm chằm vào cái hộp lớn bên dưới.
“Đây chắc là do Quý Từ đặt,” Kim Kha nói, “Chỉ có tầng sách bên kia được cải tạo, nơi này chả có gì thay đổi vì họ chỉ quét dọn bên ngoài khi cần.”
Vệ Tam không ôm ra mà đưa tay xuống, cô tìm được khóa và mở hộp ngay tại chỗ.
Không thể không nói vào thời điểm này, trái tim ba người quỳ trên sàn nhà và hai người bên ngoài đã nhảy nhanh hơn mấy nhịp.
Thứ này nói không chừng là bảo vật quý hiếm gì được tiền bối Quý Từ để lại!
“Đừng nói trong này sẽ có một thùng lớn chứa dây chuyền cơ giáp nha?” Liêu Như Ninh chọt Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh và thì thầm.
Hoắc Tuyên Sơn lắc đầu, cậu ta cũng không chắc nữa. Đồ cơ giáp sư để lại có thể là cơ giáp hoặc là vật liệu quý hiếm.
Khoảnh khắc Vệ Tam mở hộp ra, ánh mắt năm người đều chả dám chớp một cái vì sợ bỏ lỡ cái gì.
Hộp đã được mở và năm người nhìn thấy thứ bên trong: “…”
Không có gì trong hộp ngoại trừ một tờ giấy dúm dó.
Vệ Tam khó có thể tin được, cô đưa tay nắm lấy tờ giấy ố vàng trong hộp. Tên tờ giấy thô ráp vẽ một hình xoắn ốc kép, phía dưới còn có một câu: Xin chúc mừng tìm được bức vẽ trân quý của tôi ^
^.
“Chữ này không phải do Quý Từ viết.” Kim Kha ghé vào bên cạnh nhìn thoáng qua liền nói, “Chữ Quý Từ trong phòng làm việc không có ngoáy như thế, phong cách khác nhau.”
“Để tôi xem.” Ứng Thành Hà cầm lấy rồi bật đèn nhìn chằm chằm hồi lâu, “Hình như là... chữ của Công Nghi Liễu.”
“Công Nghi Liễu?” Kim Kha đến gần nhìn tờ giấy này, cậu ấy đưa tay bẻ góc có nếp bên trái tờ giấy và chỉ vào biểu tượng mờ mờ ở giữa: “Đây là giấy của một quán bar ở Sao Đế Đô.”
“Cái này cậu cũng biết?” Vệ Tam nhướng mày, cúi đầu nhìn ba chữ “Quán Rượu Gió” lộ ra trên giấy.
Kim Kha lắc đầu: “Quán bar này đã bị đốt cháy khoảng 50 năm trước. Tớ biết được vì Xưởng Đen của Sao Đế Đô được xây dựng trên địa điểm ban đầu của quán bar này.”
Biết Vệ Tam từng đánh ở Xưởng Đen Sao Sa Đô nên sau đấy cậu ấy đã kiểm tra nền tảng của các Xưởng Đen trải rộng khắp Liên bang, và, Xưởng Sao Đế Đô cũng là một trong số đó.
“Dạng tay nghề làm được cái hộp này thuộc về thời đại trước cả Công Nghi Liễu.” Ứng Thành Hà cẩn thận quan sát cái hộp sau đó cho hay.
Kim Kha: “Nói như vậy, có lẽ Công Nghi Liễu đã lấy đi thứ bên trong.”
Vệ Tam cẩn thận lật hộp nhưng không tìm thấy cửa bí mật gì, trong hộp trống rỗng và chỉ có một tờ giấy này.
Bây giờ nhìn vào sự biểu thị sau cùng trên tờ giấy, đúng là lộ ra hơi thở muốn ăn đòn.
Cô xếp giấy bỏ vào túi rồi lấy ra một cuốn sổ từ bộ dụng cụ của mình, cô viết một từ: Tình yêu của người đi trước tặng cho em.
Vệ Tam xé tờ giấy ra, bỏ vào trong hộp rồi khép nó lại.
Ứng Thành Hà nhìn một loạt động tác của cô bỗng nhiên hiểu được một chuyện, muốn trở thành bậc thầy lợi hại thì trước hết phải dựa vào lời nói cử chỉ của các bậc thầy. Sau này anh cũng phải mang theo giấy bút.
“Đồ bên trong cứ thế bị người ta lấy đi.” Liêu Như Ninh thở dài bên ngoài, “Một thùng cơ giáp đâu rồi.”
Hoắc Tuyên Sơn nghe vậy: “...” Khi nào mà chắc chắn là bên trong có cơ giáp.
“Bọn họ muốn đi ra rồi.” Liêu Như Ninh cũng lười tắt đèn, cậu ta nói thẳng, “Tụi này chờ ở đây.”
Sau khi Vệ Tam đặt tất cả các phiến đá và sàn nhà trở lại, cô toan đi ra ngoài với bọn người Kim Kha và Ứng Thành Hà. Nhưng vừa xoay người, đột nhiên cô dừng bước chân lại.
“Sao vậy?” Ứng Thành Hà quay đầu hỏi cô.
Vệ Tam ngửa đầu nhìn ngọn đèn kia, cuối cùng ra hiệu hai người khép tay lại để cho cô giẫm nhảy lên.
Hoắc Tuyên Sơn ngồi xổm xuống chiếu ánh đèn hướng lên trần nhà để Vệ Tam nhìn thấy rõ ràng hơn.
Nhìn Vệ Tam bám lên trần nhà, Liêu Như Ninh ngứa ngáy: “Tôi cũng muốn leo lên.”
Sau khi Vệ Tam đi lên, cô cúi đầu nhìn tất cả các đèn, chúng có tạo hình giống nhau hết. Cô so sánh qua lại với cái đèn bình thường bên cạnh và ngọn đèn có thể trùng khớp với bóng cửa sổ, cuối cùng phát hiện ra trên chiếc đèn đó có một chỗ nhô lên.
Cô đưa tay ấn, nó cứng rắn, như thể chỉ là lỗi tạo hình trong lúc làm kiểu của đèn này.
Vệ Tam bỗng nói về phía ngọn đèn này: “Ngư Thanh Phi còn trâu bò hơn ông.”
Sau khi Vệ Tam dứt lời, đột nhiên một giọng nam xuyên qua cái chỗ lồi kia và truyền ra: “Đánh rắm, hiện tại tôi không chấp nhận.”
Kim Kha: “?”
Liêu Như Ninh bên ngoài: “Trâu bò hơn ai?”
Hoắc Tuyên Sơn lúc trước có tìm được nấm dịch tím với Vệ Tam nên hiển nhiên biết cô nói cái gì: “Công Nghi Liễu.”
Sau khi âm thanh này qua đi, trên thành bóng đèn đột nhiên mở ra và làm rơi ra một chìa khóa có sáu góc, Ứng Thành Hà theo bản năng đưa tay bắt lấy.
Vệ Tam nhảy xuống: “Là cái gì?”
“Chìa khóa.” Ứng Thành Hà mở tay ra.
Họ vẫn chưa nhìn thấy rõ ràng đột nhiên có một tiếng hét lớn bên ngoài: “Làm gì đấy?”
“Mẹ kiếp!”
Âm thanh của Liêu Như Ninh xuyên qua quang não truyền cho ba người.
“Tụi này chuồn ra ngoài trước rồi chờ các cậu bên ngoài!” Hoắc Tuyên Sơn bỏ lại một câu rồi kéo Liêu Như Ninh chạy trốn.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Tôi thay tiền bối tặng tình yêu cho các bạn~