Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 160
“chín vạn, mua một tặng một”
“Người của trường các cậu đâu?” Vệ Tam nhìn chằm chằm Kosai Musashi đi tới bên khác rồi mới quay đầu hỏi Ứng Tinh Quyết phía trước.
“Phòng làm việc phía trước.” Ánh mắt Ứng Tinh Quyết dời từ trên người Kosai Musashi tới, “Bọn Kim Kha không có ở đây?”
“Cũng đi đến phòng làm việc.” Vệ Tam đánh giá sách xung quanh, nơi này đúng là như một cái thư viện, sách gì cũng có. Cô mở quang não mình, làm bộ nghiêm túc chụp ảnh, “Vừa rồi anh cố ý?”
“Chỉ muốn xác nhận thêm một chút.” Ứng Tinh Quyết thấp giọng trả lời.
“Đại khái cậu ta không không thể kiểm soát bản thân cho tốt, hoặc là…”, Vệ Tam đã xác định Kosai Musashi có vấn đề. Cô đi sang bên cạnh rồi bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Ứng Tinh Quyết, nhướng mày nói, “Sức hấp dẫn của anh quá lớn.”
Mặc dù Vệ Tam nói như vậy song Ứng Tinh Quyết vẫn tỉnh táo tự kiềm chế, không lộ ra vẻ mặt bị ngôn ngữ xâm phạm.
[Nếu gần đây cậu ta mới bị nhiễm sương bọ đen thì đoạn thời gian có khả năng nhất là khi cậu ta bị thương ở đấu trường lạnh lẽo, nhưng cũng không loại trừ chuyện đã bị nhiễm bệnh từ trước trận đấu… Tất cả điều này được xây dựng trên tiền đề rằng sương mù bởi bọ đen có thể lây nhiễm cho con người.]
Giọng nói của Ứng Tinh Quyết bỗng nhiên vang lên trong đầu Vệ Tam, cô theo bản năng nhíu mày.
“Quang não của cô không có sự riêng tư.” Ứng Tinh Quyết thấy cô không hài lòng bèn giải thích.
Vệ Tam đưa tay sờ lấy quang não trên cổ tay mình: “...”
Có một cửa hàng Văn hóa và Sáng tạo ở tầng hầm tầng sách, và nó cũng là một trong những nguyên nhân khiến Ứng Tinh Quyết tới đây. Anh và Vệ Tam dựa theo địa danh được ghi để đi tới tầng hầm.
Ứng Tinh Quyết đi vào khu vực quang não và quay đầu hỏi Vệ Tam muốn cái nào. Quang não trong khu vực này không nhiều lắm, trên dây đeo sẽ có ảnh ngôi nhà cũ của Quý Từ với tạo hình bằng màu sắc khác nhau mà thôi.
“Muốn mua cho tôi á?” Vệ Tam đứng ở bên ngoài, kỳ quái hỏi.
Hai người họ không quen nhau mà?
“Xem như là xin lỗi vì chuyện của Sao 3212 trước đây.” Ứng Tinh Quyết chậm rãi cho hay.
Vệ Tam chậc một tiếng: “Quang não thì không cần đâu, để tôi tự trả tiền. Lát nữa anh mời năm người Damocles chúng tôi ăn một bữa cơm đi.”
Cô bước vào, chọn một cái quang não màu trắng cổ điển và yêu cầu có chức năng riêng tư.
Nhân viên bán hàng mỉm cười nhiệt tình bảo: “Điều này thì em yên tâm, tất cả các quang não của tụi chị ở đây đều có chức năng này. Bây giờ ở thời đại này rồi thì mấy cái quang não không có chức năng riêng tư đã bị loại bỏ từ lâu.”
Vệ Tam, người vẫn đang sử dụng quang não bị đào thải: “...” Cô nghi ngờ nhân viên bán hàng đang ám chỉ mình.
“Bao nhiêu tinh tệ?”
“Giá gốc là 60 vạn nhưng tụi chị giảm giá, chỉ còn 50 vạn thôi.” Nhân viên bán hàng vẫn mỉm cười, “Nhóm mục tiêu khách hàng của chị là mấy sinh viên trường quân sự trẻ đầy triển vọng như em, chức năng tương ứng cũng nhiều hơn những người bình thường khác, bên ngoài cần ít nhất là 70 vạn trở đi. Chưa kể dùng được ít nhất 10 năm, bảo hành 10 năm luôn đấy!”
Vệ Tam thẳng thắn nói: “Mấy chị rõ ràng xem sinh viên trường quân sự là mấy kẻ coi tiền như rác rồi.”
Nhân viên bán hàng sửng sốt, người này vẫn còn mặc đồng phục huấn luyện của sinh viên quân sự mà sao lại keo thế này? Sinh viên trường quân sự thường không chớp mắt khi quẹt thẻ.
“Uầy, vậy đi, chị bán em 9 vạn.” Vệ Tam cố gắng mặc cả.
Nhân viên bán hàng ngay lập tức lắc đầu: “Cửa hàng chị là Văn hóa và Sáng tạo đấy, không trả giá.”
Vệ Tam dừng một chút, nghiêng mặt và đưa tay kéo Ứng Tinh Quyết bên cạnh: “Người này, một trong hai Đôi Sao Đế Quốc, chị biết không?”
Nhân viên cửa hàng nâng kính, nhìn chằm chằm vào Ứng Tinh Quyết ở cự ly gần rồi bỗng nhiên đỏ mặt, giọng nói hơi thấp: “Biết.”
Vệ Tam nhướng mày rồi chớp chớp mắt với Ứng Tinh Quyết, sau đó cô quay đầu nói với nhân viên bán hàng: “Để cho hai người chụp ảnh chung thêm ký tên nữa, bán cho em 9 vạn.”
Nhân viên cửa hàng cúi đầu, nhăn nhó thì thầm một câu.
Vệ Tam không nghe rõ ràng lắm, song thấy tình huống này thì tới tám phần là được, cô đưa tay muốn lấy quang não trên quầy.
Cô bị nhân viên cửa hàng nhanh chóng nắm lấy tay, kế đó chị gái này lấy hết can đảm ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại cho hay: “Không được, Ngôi sao Đế Quốc đến thì cũng chỉ có thể bán với giá 50 vạn. Ông chủ luôn dạy tụi chị làm một người có nguyên tắc.”
Vệ Tam: “?”
Ngôi sao Đế Quốc cũng không ăn thua?
Vệ Tam cúi đầu kiểm kê số dư của mình, quang não 50 vạn cũng không phải mua không nổi, cô chỉ không nỡ mà thôi.
Một cái quang não mà tận 50 vạn, lúc trước cô sửa cái cơ giáp mới có bao nhiêu chứ. Tiền của sinh viên trường quân sự không phải là tiền à?
Chủ cửa hàng Văn hóa và Sáng tạo đang đi dạo ở mấy tiệm khác chợt nghe thấy động tĩnh bên này bèn rầm rầm chạy tới. Ông nhìn thấy hai người bỗng nhiên kích động hét lớn một tiếng: “TAM LỘN XỘN, TÔI LÀ FAN CỦA CÔ ĐÂY!!!”
Âm thanh lớn vô cùng đủ để mọi người ở tầng hầm nghe thấy được.
Vệ Tam: “...”
“Ông chủ, biến trở lại.” Nhân viên cửa hàng thì thầm nhắc nhở.
“À à, làm lại lần nữa.” Ông chủ hét lên một lần nữa tại chỗ, “Vệ Tam, tôi là fan lộn xộn của cô!”
Vệ Tam: “Chào ông, fan lộn xộn, 9 vạn cho quang não này, có bán không?”
“Bán!” Ông chủ nói như chém đinh chặt sắt rồi còn nhét quang não màu trắng cho Vệ Tam, kế đó ông ấy lấy ra quang não màu đen cùng một loại từ quầy và đẩy sang Ứng Tinh Quyết bên cạnh, “Chín vạn, mua một tặng một.”
Nhân viên bán hàng: “... Ông chủ à, ông nói làm người nên giữ đạo đức, đừng vì sắc đẹp mà thay đổi.”
“Không sai.” Ông chủ gật đầu, lại nhiệt tình nhìn Vệ Tam và xoa xoa tay, “Nhưng đây là Vệ Tam, tôi là fan hâm mộ lộn xộn của cô ấy! Chúng ta có thể chụp ảnh chung không?”
Nghĩ đến chuyện Vệ Tam bán đứng nhan sắc của Ngôi sao Đế Quốc nhưng cuối cùng lại thành dựa vào bản thân để mua thành công quang não có giá 9 vạn, còn mua một tặng một.
Ông chũ vui vẻ chụp ảnh với Vệ Tam, hoàn toàn không quan tâm Ứng Tinh Quyết đứng bên cạnh. Cuối cùng ông ấy còn mời Vệ Tam giúp viết mấy chữ, nói là sau này chuẩn bị làm tấm biển và treo ở cửa hàng.
“Tôi đã không xem giải đấu Hephaestus trong nhiều năm rồi. Năm nay xem hướng về cô, trường Damocles chắc chắn sẽ giành chiến thắng!!!” Ông chủ hăng hái nói.
Vệ Tam: “Ông nói đúng, quán quân nhất định là chúng tôi.”
Về phần nhân viên cửa hàng bị gạt bỏ và Ứng Tinh Quyết đứng một bên, nhân viên thì thầm hỏi: “Chúng ta có thể chụp ảnh cùng nhau không?”
Ngôi sao Đế Quốc, Ứng Tinh Quyết, lịch sự từ chối: “Làm người phải có nguyên tắc.”
Nhân viên bán hàng: “...” Nhưng ông chủ không còn muốn làm người nữa rồi!
Vệ Tam và ông chủ dừng lại bàn chuyện thường ngày, chỉ thiếu mỗi kết nghĩa tại chỗ. Cuối cùng vẫn do Ứng Tinh Quyết gọi Vệ Tam đi, lúc này hai người mới tách ra.
“Còn có khối quang não này nữa, đừng quên.” Ông chủ đưa quang não màu đen cho Vệ Tam.
Vệ Tam nhận lấy rồi ném cho Ứng Tinh Quyết: “Đưa anh này.”
Ứng Tinh Quyết cúi đầu nhìn quang não trong lòng bàn tay, anh hạ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Ông chủ, cảm ơn.” Vệ Tam vẫy tay, “Nhớ xem chúng tôi thi đấu đấy.”
“Vệ Tam yên tâm bay lượn, fan lộn xộn vĩnh viễn đi theo!” Ông chủ khôi ngô với vẻ râu quai nón còn thả tim mãnh liệt về phía Vệ Tam.
Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết rời đi theo lối ra, hai người cùng một lúc được cái quang não mới.
Cô cúi đầu chơi cái quang não mới của mình, nhập tất cả các thông tin tài liệu vào. Với chức năng riêng tư, không còn phải lo lắng về những người khác bên cạnh nhìn thấy nội dung trò chuyện nữa.
“Chúng ta thêm kênh liên lạc đi.” Vệ Tam chơi đùa xong mới ngẩng đầu nói với Ứng Tinh Quyết, “Đừng cho cảm giác đi tới đi lui trong đầu tôi.”
Ứng Tinh Quyết vươn tay ra tắt giao diện riêng tư của quang não và cho cô xem thông tin tài khoản mình.
Vệ Tam nhìn lướt qua, cúi đầu nhập vào.
Sau khi hai người thêm bạn bè, Ứng Tinh Quyết một lần nữa che giấu giao diện của mình. Anh gửi tin nhắn đầu tiên cho Vệ Tam: [Kosai Musashi vẫn luôn đi theo chúng ta ở phía sau.]
Vệ Tam không quay đầu lại mà gửi tin nhắn cho anh: [Trường quân sự các anh ở trong phòng làm việc? Tôi sẽ đưa anh qua đó, lần sau đừng ra ngoài một mình.]
Ai biết được sương mù bọ đen vào cơ thể rồi xảy ra cái gì, nhưng có vẻ như chỉ số IQ không cao lắm.
Ứng Tinh Quyết: [Tốt, trong cuộc thi, tôi sẽ tìm cơ hội để kiểm tra máu của tất cả mọi người.]
Vệ Tam nhíu mày, nhắn tin cho anh: [Kiểm tra như thế nào?]
Nhiều người vậy mà.
Ứng Tinh Quyết: [Kiếm cớ, như kiểm tra sức khỏe toàn diện là được.]
Vệ Tam thu quang não, đứng cạnh Ứng Tinh Quyết và đi về phía phòng làm việc.
Phòng làm việc là điểm tham quan lớn nhất của ngôi nhà cũ của Quý Từ. Bà ở trong đây năm năm, có tất cả dấu vết thiết kế xây dựng cơ giáp và bản thảo xây dựng cơ giáp trân quý.
Ban đầu Vệ Tam xông tới cùng bọn Ứng Thành Hà để xem phòng làm việc, kế đó cô phát hiện viện Bình Thông bên kia thiếu một người nên mới đi tìm, cứ thế tìm được tầng sách bên này.
Vừa đi vào, Vệ Tam đã tiến về phía trường Damocles, Ứng Thành Hà đang nhìn như si như say, bên cạnh anh còn có cơ giáp sư trường quân sự khác đang đứng.
Cũng chỉ có đám người Damocles này chả phải là cơ giáp sư nhưng tụ tập lại một chỗ, giả vờ gả vịt như thể hiểu ra.
Kim Kha và Hoắc Tuyên Sơn nhường một vị trí để Vệ Tam tiến vào, năm người đồng loạt nhìn chằm chằm vào bản thảo cơ giáp trên tường, “đầy si mê”.
Để tạm thời giấu thân phận cơ giáp sư Vệ Tam, mấy chiến sĩ độc lập và chỉ huy của trường Damocles ở bên này nhìn đau cả đầu.
Khi Ứng Tinh Quyết tiến vào, người của trường Đế Quốc cũng chú ý tới trước.
Cơ Sơ Vũ và Hoắc Kiếm chú ý tới Vệ Tam bên cạnh anh đầu tiên, mặc dù cô đi thẳng về phía người của trường Damocles, song cũng chẳng khó để nhận ra hai người này đi cùng một đường tới.
“Người của trường các cậu đâu?” Vệ Tam nhìn chằm chằm Kosai Musashi đi tới bên khác rồi mới quay đầu hỏi Ứng Tinh Quyết phía trước.
“Phòng làm việc phía trước.” Ánh mắt Ứng Tinh Quyết dời từ trên người Kosai Musashi tới, “Bọn Kim Kha không có ở đây?”
“Cũng đi đến phòng làm việc.” Vệ Tam đánh giá sách xung quanh, nơi này đúng là như một cái thư viện, sách gì cũng có. Cô mở quang não mình, làm bộ nghiêm túc chụp ảnh, “Vừa rồi anh cố ý?”
“Chỉ muốn xác nhận thêm một chút.” Ứng Tinh Quyết thấp giọng trả lời.
“Đại khái cậu ta không không thể kiểm soát bản thân cho tốt, hoặc là…”, Vệ Tam đã xác định Kosai Musashi có vấn đề. Cô đi sang bên cạnh rồi bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Ứng Tinh Quyết, nhướng mày nói, “Sức hấp dẫn của anh quá lớn.”
Mặc dù Vệ Tam nói như vậy song Ứng Tinh Quyết vẫn tỉnh táo tự kiềm chế, không lộ ra vẻ mặt bị ngôn ngữ xâm phạm.
[Nếu gần đây cậu ta mới bị nhiễm sương bọ đen thì đoạn thời gian có khả năng nhất là khi cậu ta bị thương ở đấu trường lạnh lẽo, nhưng cũng không loại trừ chuyện đã bị nhiễm bệnh từ trước trận đấu… Tất cả điều này được xây dựng trên tiền đề rằng sương mù bởi bọ đen có thể lây nhiễm cho con người.]
Giọng nói của Ứng Tinh Quyết bỗng nhiên vang lên trong đầu Vệ Tam, cô theo bản năng nhíu mày.
“Quang não của cô không có sự riêng tư.” Ứng Tinh Quyết thấy cô không hài lòng bèn giải thích.
Vệ Tam đưa tay sờ lấy quang não trên cổ tay mình: “...”
Có một cửa hàng Văn hóa và Sáng tạo ở tầng hầm tầng sách, và nó cũng là một trong những nguyên nhân khiến Ứng Tinh Quyết tới đây. Anh và Vệ Tam dựa theo địa danh được ghi để đi tới tầng hầm.
Ứng Tinh Quyết đi vào khu vực quang não và quay đầu hỏi Vệ Tam muốn cái nào. Quang não trong khu vực này không nhiều lắm, trên dây đeo sẽ có ảnh ngôi nhà cũ của Quý Từ với tạo hình bằng màu sắc khác nhau mà thôi.
“Muốn mua cho tôi á?” Vệ Tam đứng ở bên ngoài, kỳ quái hỏi.
Hai người họ không quen nhau mà?
“Xem như là xin lỗi vì chuyện của Sao 3212 trước đây.” Ứng Tinh Quyết chậm rãi cho hay.
Vệ Tam chậc một tiếng: “Quang não thì không cần đâu, để tôi tự trả tiền. Lát nữa anh mời năm người Damocles chúng tôi ăn một bữa cơm đi.”
Cô bước vào, chọn một cái quang não màu trắng cổ điển và yêu cầu có chức năng riêng tư.
Nhân viên bán hàng mỉm cười nhiệt tình bảo: “Điều này thì em yên tâm, tất cả các quang não của tụi chị ở đây đều có chức năng này. Bây giờ ở thời đại này rồi thì mấy cái quang não không có chức năng riêng tư đã bị loại bỏ từ lâu.”
Vệ Tam, người vẫn đang sử dụng quang não bị đào thải: “...” Cô nghi ngờ nhân viên bán hàng đang ám chỉ mình.
“Bao nhiêu tinh tệ?”
“Giá gốc là 60 vạn nhưng tụi chị giảm giá, chỉ còn 50 vạn thôi.” Nhân viên bán hàng vẫn mỉm cười, “Nhóm mục tiêu khách hàng của chị là mấy sinh viên trường quân sự trẻ đầy triển vọng như em, chức năng tương ứng cũng nhiều hơn những người bình thường khác, bên ngoài cần ít nhất là 70 vạn trở đi. Chưa kể dùng được ít nhất 10 năm, bảo hành 10 năm luôn đấy!”
Vệ Tam thẳng thắn nói: “Mấy chị rõ ràng xem sinh viên trường quân sự là mấy kẻ coi tiền như rác rồi.”
Nhân viên bán hàng sửng sốt, người này vẫn còn mặc đồng phục huấn luyện của sinh viên quân sự mà sao lại keo thế này? Sinh viên trường quân sự thường không chớp mắt khi quẹt thẻ.
“Uầy, vậy đi, chị bán em 9 vạn.” Vệ Tam cố gắng mặc cả.
Nhân viên bán hàng ngay lập tức lắc đầu: “Cửa hàng chị là Văn hóa và Sáng tạo đấy, không trả giá.”
Vệ Tam dừng một chút, nghiêng mặt và đưa tay kéo Ứng Tinh Quyết bên cạnh: “Người này, một trong hai Đôi Sao Đế Quốc, chị biết không?”
Nhân viên cửa hàng nâng kính, nhìn chằm chằm vào Ứng Tinh Quyết ở cự ly gần rồi bỗng nhiên đỏ mặt, giọng nói hơi thấp: “Biết.”
Vệ Tam nhướng mày rồi chớp chớp mắt với Ứng Tinh Quyết, sau đó cô quay đầu nói với nhân viên bán hàng: “Để cho hai người chụp ảnh chung thêm ký tên nữa, bán cho em 9 vạn.”
Nhân viên cửa hàng cúi đầu, nhăn nhó thì thầm một câu.
Vệ Tam không nghe rõ ràng lắm, song thấy tình huống này thì tới tám phần là được, cô đưa tay muốn lấy quang não trên quầy.
Cô bị nhân viên cửa hàng nhanh chóng nắm lấy tay, kế đó chị gái này lấy hết can đảm ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại cho hay: “Không được, Ngôi sao Đế Quốc đến thì cũng chỉ có thể bán với giá 50 vạn. Ông chủ luôn dạy tụi chị làm một người có nguyên tắc.”
Vệ Tam: “?”
Ngôi sao Đế Quốc cũng không ăn thua?
Vệ Tam cúi đầu kiểm kê số dư của mình, quang não 50 vạn cũng không phải mua không nổi, cô chỉ không nỡ mà thôi.
Một cái quang não mà tận 50 vạn, lúc trước cô sửa cái cơ giáp mới có bao nhiêu chứ. Tiền của sinh viên trường quân sự không phải là tiền à?
Chủ cửa hàng Văn hóa và Sáng tạo đang đi dạo ở mấy tiệm khác chợt nghe thấy động tĩnh bên này bèn rầm rầm chạy tới. Ông nhìn thấy hai người bỗng nhiên kích động hét lớn một tiếng: “TAM LỘN XỘN, TÔI LÀ FAN CỦA CÔ ĐÂY!!!”
Âm thanh lớn vô cùng đủ để mọi người ở tầng hầm nghe thấy được.
Vệ Tam: “...”
“Ông chủ, biến trở lại.” Nhân viên cửa hàng thì thầm nhắc nhở.
“À à, làm lại lần nữa.” Ông chủ hét lên một lần nữa tại chỗ, “Vệ Tam, tôi là fan lộn xộn của cô!”
Vệ Tam: “Chào ông, fan lộn xộn, 9 vạn cho quang não này, có bán không?”
“Bán!” Ông chủ nói như chém đinh chặt sắt rồi còn nhét quang não màu trắng cho Vệ Tam, kế đó ông ấy lấy ra quang não màu đen cùng một loại từ quầy và đẩy sang Ứng Tinh Quyết bên cạnh, “Chín vạn, mua một tặng một.”
Nhân viên bán hàng: “... Ông chủ à, ông nói làm người nên giữ đạo đức, đừng vì sắc đẹp mà thay đổi.”
“Không sai.” Ông chủ gật đầu, lại nhiệt tình nhìn Vệ Tam và xoa xoa tay, “Nhưng đây là Vệ Tam, tôi là fan hâm mộ lộn xộn của cô ấy! Chúng ta có thể chụp ảnh chung không?”
Nghĩ đến chuyện Vệ Tam bán đứng nhan sắc của Ngôi sao Đế Quốc nhưng cuối cùng lại thành dựa vào bản thân để mua thành công quang não có giá 9 vạn, còn mua một tặng một.
Ông chũ vui vẻ chụp ảnh với Vệ Tam, hoàn toàn không quan tâm Ứng Tinh Quyết đứng bên cạnh. Cuối cùng ông ấy còn mời Vệ Tam giúp viết mấy chữ, nói là sau này chuẩn bị làm tấm biển và treo ở cửa hàng.
“Tôi đã không xem giải đấu Hephaestus trong nhiều năm rồi. Năm nay xem hướng về cô, trường Damocles chắc chắn sẽ giành chiến thắng!!!” Ông chủ hăng hái nói.
Vệ Tam: “Ông nói đúng, quán quân nhất định là chúng tôi.”
Về phần nhân viên cửa hàng bị gạt bỏ và Ứng Tinh Quyết đứng một bên, nhân viên thì thầm hỏi: “Chúng ta có thể chụp ảnh cùng nhau không?”
Ngôi sao Đế Quốc, Ứng Tinh Quyết, lịch sự từ chối: “Làm người phải có nguyên tắc.”
Nhân viên bán hàng: “...” Nhưng ông chủ không còn muốn làm người nữa rồi!
Vệ Tam và ông chủ dừng lại bàn chuyện thường ngày, chỉ thiếu mỗi kết nghĩa tại chỗ. Cuối cùng vẫn do Ứng Tinh Quyết gọi Vệ Tam đi, lúc này hai người mới tách ra.
“Còn có khối quang não này nữa, đừng quên.” Ông chủ đưa quang não màu đen cho Vệ Tam.
Vệ Tam nhận lấy rồi ném cho Ứng Tinh Quyết: “Đưa anh này.”
Ứng Tinh Quyết cúi đầu nhìn quang não trong lòng bàn tay, anh hạ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Ông chủ, cảm ơn.” Vệ Tam vẫy tay, “Nhớ xem chúng tôi thi đấu đấy.”
“Vệ Tam yên tâm bay lượn, fan lộn xộn vĩnh viễn đi theo!” Ông chủ khôi ngô với vẻ râu quai nón còn thả tim mãnh liệt về phía Vệ Tam.
Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết rời đi theo lối ra, hai người cùng một lúc được cái quang não mới.
Cô cúi đầu chơi cái quang não mới của mình, nhập tất cả các thông tin tài liệu vào. Với chức năng riêng tư, không còn phải lo lắng về những người khác bên cạnh nhìn thấy nội dung trò chuyện nữa.
“Chúng ta thêm kênh liên lạc đi.” Vệ Tam chơi đùa xong mới ngẩng đầu nói với Ứng Tinh Quyết, “Đừng cho cảm giác đi tới đi lui trong đầu tôi.”
Ứng Tinh Quyết vươn tay ra tắt giao diện riêng tư của quang não và cho cô xem thông tin tài khoản mình.
Vệ Tam nhìn lướt qua, cúi đầu nhập vào.
Sau khi hai người thêm bạn bè, Ứng Tinh Quyết một lần nữa che giấu giao diện của mình. Anh gửi tin nhắn đầu tiên cho Vệ Tam: [Kosai Musashi vẫn luôn đi theo chúng ta ở phía sau.]
Vệ Tam không quay đầu lại mà gửi tin nhắn cho anh: [Trường quân sự các anh ở trong phòng làm việc? Tôi sẽ đưa anh qua đó, lần sau đừng ra ngoài một mình.]
Ai biết được sương mù bọ đen vào cơ thể rồi xảy ra cái gì, nhưng có vẻ như chỉ số IQ không cao lắm.
Ứng Tinh Quyết: [Tốt, trong cuộc thi, tôi sẽ tìm cơ hội để kiểm tra máu của tất cả mọi người.]
Vệ Tam nhíu mày, nhắn tin cho anh: [Kiểm tra như thế nào?]
Nhiều người vậy mà.
Ứng Tinh Quyết: [Kiếm cớ, như kiểm tra sức khỏe toàn diện là được.]
Vệ Tam thu quang não, đứng cạnh Ứng Tinh Quyết và đi về phía phòng làm việc.
Phòng làm việc là điểm tham quan lớn nhất của ngôi nhà cũ của Quý Từ. Bà ở trong đây năm năm, có tất cả dấu vết thiết kế xây dựng cơ giáp và bản thảo xây dựng cơ giáp trân quý.
Ban đầu Vệ Tam xông tới cùng bọn Ứng Thành Hà để xem phòng làm việc, kế đó cô phát hiện viện Bình Thông bên kia thiếu một người nên mới đi tìm, cứ thế tìm được tầng sách bên này.
Vừa đi vào, Vệ Tam đã tiến về phía trường Damocles, Ứng Thành Hà đang nhìn như si như say, bên cạnh anh còn có cơ giáp sư trường quân sự khác đang đứng.
Cũng chỉ có đám người Damocles này chả phải là cơ giáp sư nhưng tụ tập lại một chỗ, giả vờ gả vịt như thể hiểu ra.
Kim Kha và Hoắc Tuyên Sơn nhường một vị trí để Vệ Tam tiến vào, năm người đồng loạt nhìn chằm chằm vào bản thảo cơ giáp trên tường, “đầy si mê”.
Để tạm thời giấu thân phận cơ giáp sư Vệ Tam, mấy chiến sĩ độc lập và chỉ huy của trường Damocles ở bên này nhìn đau cả đầu.
Khi Ứng Tinh Quyết tiến vào, người của trường Đế Quốc cũng chú ý tới trước.
Cơ Sơ Vũ và Hoắc Kiếm chú ý tới Vệ Tam bên cạnh anh đầu tiên, mặc dù cô đi thẳng về phía người của trường Damocles, song cũng chẳng khó để nhận ra hai người này đi cùng một đường tới.