Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 16



“cuộc sống khó khăn, càng keo càng tốt”
Cuối tuần vừa đến, Vệ Tam bèn đi đến Xưởng Đen, buổi sáng không uống dịch dinh dưỡng cũng vì muốn đến Xưởng Đen ăn bữa miễn phí.
Sau khi ăn no uống đủ, Vệ Tam bắt đầu PK ngẫu nhiên ngay, cô phải gom đủ một trăm điểm để mà lên được L1.
Trải qua một tuần huấn luyện quen thuộc, hiện tại Vệ Tam có hiểu biết nhất định với cơ giáp hạng A, sẽ không xuất hiện tình huống nghênh đón nắm đấm đối thủ, hoặc là trượt chân; hơn nữa người mới có cấp L0 nhiều lắm, nên cô rất nhanh đã thắng được ba mươi điểm.
[Xin chúc mừng Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt có được tư cách vượt cấp khiêu chiến L1, chọn khiêu chiến: Có - Không.]
Vệ Tam nhìn chằm chằm dòng chữ này hồi lâu, cuối cùng quyết lựa chọn vượt cấp khiêu chiến, dù sao thua thì trừ điểm tích lũy cũng không trừ tiền, hiện tại cô cần thực chiến, hơn nữa thắng một trận là được những hai vạn tinh tệ!
[Sân 065: Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt vs Ông Đây Thắng Chắc]
Danh sách thi đấu nhanh chóng được công bố, Vệ Tam đi về phía khu vực chờ như thường lệ. Trên sân 065 còn có người thi đấu, cô dựa vào băng ghế dựa nghỉ ngơi. Đấu trường ở tầng 1 dưới đất dành cho L0 và L1 thi đấu, sân Vệ Tam sẽ đánh là sân thi đấu vượt cấp cố định. Cô nhìn hai chiếc cơ giáp trên màn ánh sáng một hồi, kết quả trận đấu gần như có thể nhìn ra, phỏng chừng vượt cấp sẽ thất bại.
Vệ Tam nhàn rỗi nhàm chán, cúi đầu mở tư liệu của đối thủ ra, cô phát hiện Ông Đây Thắng Chắc vừa thăng lên cấp L1. Ngón tay cô đặt lên tay vịn ghế dài gõ gõ, kẻ lấy cái tên này thật sự rất thiếu đòn.
[Thời gian thi đấu đã đến, mời tuyển thủ chuẩn bị lên sân khấu.]
Trên màn ánh sáng đột nhiên tối sầm lại, sau đó một lần nữa sáng lên, tiếp đó xuất hiện một câu y như vậy.
Vệ Tam đứng dậy tiến vào cơ giáp rồi đi về phía sân 065, đối thủ cũng đi lên cùng lúc. Cơ giáp của hắn đã được cải tạo, ngay cả màu sắc cũng đổi sang loại khác.
“Phiền chết, tay mày nhanh thế làm gì?”
Vừa lên đài, Ông Đây Thắng Chắc đã quăng ngay một câu như vậy cho Vệ Tam.
Vệ Tam: “?”
“Mày chậm một chút là tao có thể để đấu với người của L1, đúng làm lãng phí thời gian của tao.”
Bình thường vừa mới thăng lên cấp L1 thì điểm tích lũy đều xếp hạng cuối cùng, cho nên đại đa số người sẽ lập tức tìm người L1 khác để thi đấu, như vậy nếu thắng sẽ không tiếp nhận khiêu chiến vượt cấp của L0, đương nhiên nếu thua sẽ trở lại cấp L0 một lần nữa. Ông Đây Thắng Chắc vừa leo lên L1 đã chuẩn bị đi tham gia PK với L1 khác, thế nhưng hắn lại bị Vệ Tam chọn trước một bước.
Vệ Tam "Ồ" một tiếng: “Tao còn có thể làm mày tốn nhiều thời gian hơn đấy.”
Ông Đây Thắng Chắc lập tức hiểu được Vệ Tam có ý gì, hắn cười nhạo một câu: “Vậy phải xem mày có bản lĩnh này hay không.”
Trong khi nói chuyện thì trận đấu bắt đầu.
Cơ giáp Ông Đây Thắng Chắc là cơ giáp hạng nặng, hơn nữa hắn đã nâng cấp lên bằng cách tăng thêm hỏa lực. Trận đấu vừa mới bắt đầu thì hai nòng pháo trên vai hắn đã giơ lên, điên cuồng tấn công nhắm vào Vệ Tam.
Nếu hôm trước Vệ Tam gặp hắn, nói không chừng luống cuống tay chân thật. Nhưng sau khi cô bị cô Trần Từ đánh qua, cô lập tức có thể thấy hai người khác nhau một trời một vực, huống hồ đêm qua cô còn đi phòng mô phỏng huấn luyện luyện tập cả đêm.
Một mình trong phòng mô phỏng huấn luyện, cô cài hoàn cảnh là đối mặt với bắn súng dày đặc từ bốn phương tám hướng đến khi bắn trúng mục tiêu. Đêm qua ngâm mình ở bên trong đó, cô bị đánh nhiều đến mức người như biến thành cái rây. Lúc đi ra cô còn phải vịn tường, cảm giác chỉnh tới 100% đau đớn khiến cô ngay cả trở về ngủ rồi cũng ngủ không ngon.
Nay chống lại kẻ này Vệ Tam hoàn toàn không sợ. So với phòng mô phỏng và Trần Từ thì lối đánh của Ông Đây Thắng Chắc tựa như thằng nhóc ôm súng bắn lung tung khắp nơi.
Một bên Vệ Tam vừa tránh tấn công của hắn, một bên vừa lóe lên một ý nghĩ.
Sau khi đi tới Sao Sa Đô, cô đều trông thèm đến nỗi ngứa tay đối với các loại cơ giáp. Hiện tại chính là cơ hội tốt vì trên sân có đủ loại cơ giáp, hơn nữa không ít người đều tiến hành cải tạo cơ giáp của mình, nếu như cô có thể ở trên sân hủy hết cơ giáp của bọn họ thì sao?
Vệ Tam cảm thấy mình đúng là thiên tài.
Muốn làm thì làm, Vệ Tam tránh thoát đòn của Ông Đây Thắng Chắc, một giây sau quét ngang hạ gục đối phương khiến cho hắn ngã xuống.
Ông Đây Thắng Chắc ngã thẳng trên mặt đất, đang muốn xoay người đứng lên, Vệ Tam đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt hắn, đè lên cơ giáp của hắn, khống chế hai tay hắn.
“Muốn chết” Ông Đây Thắng Chắc lộ ra nụ cười trào phúng. Tay không thể tấn công nhưng trên vai cơ giáp của hắn còn có hai khẩu pháo ion, khoảng cách hai người gần như vậy thì có thể đối diện thẳng với cô.
Tuy nhiên ngay sau đó hắn ta cứng đờ.
Bởi vì tay kia của Vệ Tam đã phá đi pháo ion của hắn.
Ngay lúc Ông Đây Thắng Chắc rơi vào mê mang trong phút chốc, một ống ion pháo khác trên vai hắn cũng bị hủy.
Vệ Tam không thèm để ý hắn còn thất thần cái gì, kỹ thuật của cô vô cùng thành thạo, dù sao ở trong đầu mô phỏng qua vô số lần, nay dùng một loại phương thức không bạo lực tháo cơ giáp ra nên rất nhanh, cô đã hủy hết bằng sạch mấy bộ phận mình thấy hứng thú.
Hủy xong rồi, cô lỡ tháo dỡ cả nguyên người Ông Đây Thắng Chắc.
Ông Đây Thắng Chắc đột nhiên lộ ra ánh sáng trong khoang cơ giáp của mình: “...”
Quần chúng vây xem dưới sân: “...”
Trọng tài thấy thế ngẩn người, sau đó vội vàng tuyên bố Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt vượt cấp thành công.
Sau khi được tuyên bố thắng cuộc, hai người không thể ra tay nữa, Vệ Tam thu tay lại trong sự tiếc nuối. Cô nghĩ thầm lần sau nên tháo chậm từng chút trong lúc chiến đấu thì hay hơn.
Ông Đây Thắng Chắc không biết có phải bị ảnh hưởng quá lớn hay không mà như người mất hồn mất vía gom đủ hết mấy mảnh cơ giáp của mình rồi rời đi, ngay cả một câu tàn nhẫn cũng không nói.
Vệ Tam vừa mới rời sân, tinh tệ cùng tích lũy đã đến tay nên thuận thế tăng lên cấp L1.
Cô còn chưa đi ra mà đã gọi PK ngẫu nhiên, tổng cộng chỉ có hai ngày, có thể thi đấu nhiều thì thi đấu nhiều hơn.
Vệ Tam lại liên tục so tài năm trận, bản lĩnh tháo cơ giáp càng ngày càng hoàn thiện, dù đối thủ mạnh hay yếu, chỉ cần để cho cô áp sát thì cơ giáp đã bị tháo thành nhiều mảnh, càng về sau hứng thú của Vệ Tam đã không đặt ở thắng thua. Trận cuối cùng cô đụng phải là tuyển thủ tương đối lợi hại trong cấp L1 nên bị đè đánh rất thảm.
“Còn có thể đứng lên cơ à? Nhìn không ra hôm nay người này mới lên hạng.”
“Vừa rồi tránh được chỗ trí mạng thì phải, người gọi là Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt có chút tiềm lực đấy.”
Phía dưới có không ít người vây xem, nhìn Vệ Tam thi đấu với người đối diện gọi là Vết Sẹo, nhưng phần lớn là xem Vết Sẹo.
“Ha ha ha ha, Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt thú vị dữ, có thể phá hư cơ giáp Vết Sẹo.”
“Ấy, buổi sáng tôi đã xem qua trận đấu của người này, hình như cô ấy rất thích phá hư cơ giáp của người khác.”
“Ai đánh nhau sẽ không phá hư cơ giáp chứ?”
“Không phải ý này, ây da, tôi chưa nói rõ rồi.”
Đại khái là Vệ Tam phá hủy cơ giáp của Vết Sẹo khiến đối phương xuống tay càng ngày càng nặng.
Vệ Tam ở trong khoang cơ giáp không kìm được mà phun ra một ngụm máu bầm, nhưng tay không dừng lại, điều khiển cơ giáp tránh thoát tấn công của Vết Sẹo.
Nếu có người có thể nhìn thấy Vệ Tam bên trong sẽ phát hiện cô không có biểu hiện lo lắng dù chỉ một chút, ngược lại càng ngày càng bình tĩnh, tốc độ điều khiển cơ giáp cũng nhanh dần lên.
Sân bên cạnh.
“Chúc mừng Chuyển Lên Bờ Tây đạt được trận thắng thứ 20!”
“Trâu bò vậy! Thắng 20 trận một ngày!”
“Thực lực Chuyển Lên Bờ Tây chắc mạnh lắm, nói không chừng có thể đi về phía L3.”
“Hơn nữa cơ giáp của anh ta còn là cơ giáp nguyên thủy, chưa được sửa qua.”
Bên trong cơ giáp màu đen trên đài có một dáng người cao ốm nhảy ra, người này đeo mặt nạ màu bạc, không thấy rõ mặt. Anh ta thu cơ giáp lại, chuẩn bị trận đấu tiếp theo, khi đi ngang qua sân bên cạnh thì ánh mắt dừng lại trên người Vệ Tam vài giây.
Sau đó thu hồi ánh mắt, rời khỏi nơi này, đi đến sân tiếp theo.
Vết Sẹo trên sân càng đánh càng phiền não, đối phương giống như con gián đánh hoài không chết làm cho người ta ghê tởm. Rõ ràng y xuống tay càng ngày càng nặng, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại càng trơn trượt.
“Chết cho tao!” Vết Sẹo đánh ra theo cơn tức, ra tay cũng không còn biết nặng nhẹ. Ban đầu y là cao thủ cận chiến cấp L1, rất ít khi dùng cách đánh xa, hơn nữa địa phương chiến đấu có hạn nên lần này hắn giả vờ dùng móng vuốt thép, nhưng thực chất lại mở pháo ion ra, nhắm thẳng vào Vệ Tam.
Lúc này, một khán giả dưới sân khấu đột nhiên nói: “Tôi có linh cảm xấu.” Cảnh này quá quen mắt.
Quả nhiên một giây sau Vệ Tam lấy cứng chọi chứng, cứng rắn chống móng vuốt thép lao tới, tránh thoát tấn công của pháo ion, sau đó... Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay phá hủy pháo ion của Vết Sẹo.
Những khán giả khác chưa từng thấy cảnh này: “???”
Vết Sẹo phản ứng nhanh hơn rất nhiều so với Ông Đây Thắng Chắc, vung móng vuốt thép về phía Vệ Tam, thế tấn công như muốn g iết chết cô.
Vệ Tam tất nhiên sẽ không để móng vuốt thép tấn công được. Cô dùng cơ giáp nguyên thủy của Xưởng Đen, không có vũ khí gì cả, chỉ có một nắm đấm và hiện tại có pháo ion được trang bị thêm.
Cô ném pháo ion về phía Vết Sẹo, nhân cơ hội vòng ra phía sau y, giơ một cước đá về phía thắt lưng đối phương.
Tốc độ Vệ Tam quá nhanh, khán giả thậm chí còn không kịp phản ứng cô vòng qua như thế nào. Một đá của cô rất nặng, Vết Sẹo mang theo cơ giáp trực tiếp nằm sấp trên mặt đất.
Vệ Tam điều khiển chân cơ giáp giẫm lên cơ giáp Vết Sẹo, khom lưng tháo móng vuốt thép của đối phương ra, Vết Sẹo còn đang đàng chống cự, cô bèn tung một quyền đánh vào đầu y.
Vết Sẹo nhất thời hôn mê bất tỉnh.
[Chúc mừng Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt có được chiến thắng thứ sáu, tinh tệ x20000, điểm tích lũy x100]
Cuối cùng cũng thắng.
Vệ Tam thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lúc thu cơ giáp thì trong lòng cô như đang nhỏ máu, cơ giáp này bị hao tổn nghiêm trọng, muốn thi đấu lại chắc chắn phải mang đi sửa.
Không có thực lực, ngay cả cơ giáp cũng bảo vệ không tốt, bảo vệ không tốt cơ giáp sẽ tốn tiền sửa, vừa tiêu tiền thì mộng tưởng lại cách xa cô một chút.
Trong lòng Vệ Tam tỉnh táo, quyết phải tăng thực lực lên cho tốt.
Hôm nay không thể tiếp tục thi đấu nữa, Vệ Tam bèn đi khu ăn uống miễn phí để ăn một đống đồ. Sau khi lấp đầy bao tử, cô lại tìm đến khu cơ giáp tầng dưới đất, nơi này có thể cải tạo và sửa sang cơ giáp.
Vệ Tam tìm được một cửa hàng sửa chữa thì đưa cơ giáp của mình ra, hỏi sửa chữa tốn bao nhiêu tiền.
Chủ tiệm nhấc mắt nhìn lướt qua: “Mười vạn tinh tệ. “
“Mười vạn?” Vệ Tam cảm thấy quá đắt.
“Lần đầu tiên sửa à?” Chủ tiệm đứng dậy nhìn cơ giáp của cô, “Lần đầu tiên có ưu đãi của Xưởng Đen, giảm 50%.”
Cũng rất đắt, Vệ Tam không nỡ.
“Tôi chỉ muốn sửa chỗ này.” Vệ Tam chỉ vào driver của cơ giáp, “Năm ngàn tinh tệ thì sao?”
Chủ cửa hàng trợn trắng mắt: “Năm ngàn? Còn có phí dụng cụ nữa đấy.”
Vệ Tam suy nghĩ một chút nói: “Vậy năm ngàn tôi có thể thuê dụng cụ trong cửa hàng của anh dùng không?”
Chủ cửa hàng nghe vậy thì đánh giá Vệ Tam từ trên xuống dưới: “Cô có bệnh không đấy? Không có tiền sửa cơ giáp thì đi gia nhập mấy cái tập đoàn, ở đây lãng phí thời gian của tôi.”
Vệ Tam kiên trì hỏi: “Năm ngàn có thể thuê công cụ không?”
Chủ cửa hàng: “... Cô muốn công cụ nào?”
Cuối cùng Vệ Tam chọn mấy thứ, mượn phòng sửa chữa của chủ tiệm, tháo mấy chỗ quan trọng của cơ giáp xuống sửa chữa; lại bỏ ra năm ngàn tinh tệ mua phụ kiện đã qua sử dụng, thay đổi lại cơ giáp của mình.
Chủ tiệm ở bên cạnh nhìn, đầu tiên là muốn xem kịch hay, sau lại lộ ra ánh mắt khó tả: “Cô thật sự biết sửa cơ giáp.”
“Cuộc sống không dễ dàng gì mà.”
Chủ tiệm cũng thở dài theo: “Đúng vậy.”
Hai người cùng nhau chửi bới cuộc sống, sau một lát người đó còn chủ động nói: “Cấp L1 thường đều bắt đầu cải tạo cơ giáp, kém nhất cô cũng cần thêm vũ khí, bằng không sẽ bị người đè ép.“
“Tôi cũng nghĩ tới nhưng mà nghèo quá, mua không nổi.” Vệ Tam vừa rồi tiến vào quan sát một phen, một con dao găm bình thường đã bảy tám tám vạn tinh tệ.
Không biết có phải vừa rồi hai người cùng nhau chửi bới mà có cảm tình hay không, chủ tiệm suy nghĩ một chút nói: “Hai ngày trước tôi dỡ ra một cây roi gãy. Nếu như cô sửa được thì cho cô món hời, lấy năm ngàn tinh tệ."
Vệ Tam nói muốn ngay thì ông ta cầm roi gãy thành hai mảnh tới: “Cô xem có thể sửa được không, có thể không linh hoạt lắm.”
Roi dùng chất liệu đặc biệt làm nên, đứt rồi nối lại thì chắc chắn khó sử dụng hơn trước kia, cho nên bình thường đều bị ném thẳng vào lò tái chế.
Vệ Tam tìm một miếng kim loại ở cửa hàng, quấn quanh chỗ gãy rồi hàn lại.
Sau khi roi được nối lại, chủ tiệm nhìn cô thông cảm: “Có thể dùng tạm.” Nhưng có thể ngay trong lúc tấn công lại đứt nữa hay không thì chỉ có trời biết.
Sau khi Vệ Tam cảm ơn ông ấy, cô đi về khu sân thi đấu. Hôm nay cô không muốn PK nữa, mà chỉ muốn xem các trận đấu cấp L1 khác.
Buổi tối, khu thi đấu vẫn nhiệt huyết ngất trời như cũ, mỗi một sân đấu đều có cơ giáp thi đấu đứng đấy, phía dưới cũng đầy khán giả, trong đó có mấy sân đấu có nhiều khán giả nhất.
Vệ Tam đi tới sân náo nhiệt nhất, người trên đài còn chưa đi ra, khán giả phía dưới đã kích động dị thường. Cô ngẩng đầu nhìn tên người thi đấu: [Chuyển Lên Bờ Tây vs 2JK]
Chuyển Lên Bờ Tây?
Người đã thắng 100 trận liên tiếp ở cấp L0.
Lúc này hai tuyển thủ lên sân khấu chuẩn bị bắt đầu thi đấu.
Vệ Tam đang định xem xét kỹ trận đấu của đối phương, kết quả vừa thất thần thì đã thấy đối thủ bị Chuyển Lên Bờ Tây đá ra sân từ hồi nào.
Không cần một giây.
Vệ Tam: “......” Đây là cao thủ trong truyền thuyết sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Tên nhóc khá lắm, mẹ nó, tên nhóc này khá!
Chương trước Chương tiếp
Loading...