Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 158



“này”
Máy bay tham quan có sức chứa hàng trăm người cùng một lúc, kết quả là năm đội chủ lực của trường chiếm một phần tư.
Mấy người xung quanh có dự định đến nhà cũ Quý Từ để du lịch thì lén lút quan sát những sinh viên trẻ tuổi này, kế đó nhanh chóng hưng phấn muốn ngất luôn. Họ lần lượt lấy quang não ra lặng lẽ chụp ảnh và gửi cho bạn bè và người thân.
Một đoạn video ngắn trên Tinh Võng bắt đầu lan truyền nhanh chóng.
Tiêu đề: [Không có gì đặc biệt, chỉ là con đường phải đi qua để về nhà.]
Trong video, chủ sở hữu của quang não đầu tiên nhắm ống kín vào chính mình, sau đó quay máy lại và quay từ đầu máy bay đến đuôi; ống kính lắc lư, người nọ lia nó qua xe và người qua đường rồi mới ngồi xuống.
[??? Cái này mà không có gì đặc biệt?]
[Một máy bay đầy sinh viên quân sự, toàn bộ là đội chủ lực hết! Nói thật nha, blogger lên nhầm máy bay quân sự rồi!]
[Chủ blog xuống nhanh đi, người bình thường lên máy bay quân sự sẽ bị bắt đó! Nhanh xuống và đổi cho tôi đi lên!!]
[Cái giờ thần tiên gì vậy nè, ôi ôi ôiii. Trường Samuel, trường Damocles, viện Bình Thông còn có trường Đế Quốc và trường quân sự South Pasadena, a a a, trời ơi đội hình này! Sớm biết tôi sẽ không đi du lịch đến Sao Đế Đô mà đến Sao Tây Tháp tốt hơn.]
[Họ không cần huấn luyện à? Tại sao tất cả ra ngoài vậy. Nếu không nhầm thì đây là máy bay tham quan của Sao Tây Tháp.]
[Mỗi lần viện Bình Thông đến Sao Tây Tháp thì sẽ đến nhà cũ của Quý Từ. Về phần trường Damocles, nghe nói mỗi khi họ đến một tinh cầu sẽ phải đi ra ngoài dạo một vòng, mấy ngôi sao trước đó đều có bóng dáng bọn họ mua đồ. Nhưng chẳng biết vì sao một số trường quân sự khác cũng đi ra.]
Năm trường “kết hợp”, fan của các trường quân sự lần lượt nghe thấy tiếng động thì bấm vào để xem tình hình.
Người đăng video này, theo yêu cầu của đông đảo khán giả mạng, đã mở livestream và lặng lẽ nhắm ống kính vào các sinh viên quân sự trên máy bay.
Máy bay tham quan được khởi động, năm người trong trường Damocles phân tán và lần lượt sáp vào viện Bình Thông và Samuel, rồi ngồi xuống trước mấy người đó.
Hoắc Tuyên Sơn cướp được chỗ ngồi của Cao Học Lâm, Vệ Tam gạt Lộ Thời Bạch để tự mình ngồi bên phải Kosai Musashi. Cô vểnh chân lên, một tay đặt sau chỗ ngồi của cậu ta. Liêu Như Ninh thì cướp chỗ ngồi của Quý Giản, ngồi bên trái Kosai Musashi, tay thì khoát lên sau chỗ ngồi của Hoắc Tử An.
“Các cậu đang làm gì vậy?” Lộ Thời Bạch thiếu chút nữa bị Vệ Tam chen tới mức ngã ngang nên xoay người và nói lạnh căm.
“Chỗ này không có ghi tên của chỉ huy Lộ.” Vệ Tam chỉ chỉ về phía Kim Kha ở đối diện, “Không bằng anh ngồi đó, vừa lúc chỉ huy và chỉ huy trao đổi với nhau, chúng tôi là chiến sĩ độc lập thì ngồi với chiến sĩ độc lập để trao đổi.”
Shaω Eli là một trong những người bị cướp chỗ ngồi, gã không ngần ngại ngồi xuống bên cạnh Ứng Thành Hà.
Hứ, ai sợ ai.
[Muốn đánh nhau à? Đánh sao? Phấn khích.jpg]
[Trường Damocles gây hấn người ta quá!]
[Đáng tiếc người của trường Đế Quốc đã ngồi xuống, bằng không nói không chừng có thể gặp được mấy người trường Damocles cướp chỗ ngồi của bọn họ. Không thể không nói Damocles chính là mấy kẻ thô bạo.]
Vệ Tam đặt tay sau lưng chỗ ngồi của Kosai Musashi, cô vểnh chân lên, mũi ủng da màu đen nhắm vào cậu ta thì thôi lại còn lắc lư lên xuống. Cô nhiệt tình chào hỏi: “Này.”
Mặt Kosai Musashi chả không chút thay đổi nhìn về phía cô rồi lập tức thu hồi ánh mắt và nhìn thẳng về phía trước. Cơ mà người ngồi trước mặt cậu ta vẫn là người của trường Damocles.
Kim Kha giơ tay lên: “Này.”
Kosai Musashi chuyển sang phía bên kia lại gặp Hoắc Tuyên Sơn ngồi ở giữa đội chủ lực của trường Samuel vẫy tay chào hỏi.
“... ”
Shaω Eli ngồi đối diện thấy thế thì cạn lời, phường ăn cướp Damocles này! Đổi lại là gã thì gã chắc chắn sẽ “này” trở lại, đối phó với người không biết xấu hổ thì cần da mặt dày hơn.
Nhưng năm người trong trường Quân sự Damocles chả có ai để ý đến gã.
Liêu Như Ninh vì bảo trì nhất trí, cũng nói với Hoắc Tử An bên cạnh một tiếng “Này.”
[Này cái gì mà này, mấy cậu là dân tộc Này à? Đánh nhau ngay đi!]
[Lần này không được rồi, trước kia kết thù bao nhiêu mà giờ cứ thế lại cùng nhau đi tham quan vui chơi?]
Hoắc Tử An quay đầu nhìn Liêu Như Ninh một cái: “Lần này trường Quân sự Damocles các cậu có vận may không tệ.”
Liêu Như Ninh vắt chân, thân thiết nói: “Anh gì ơi, vận may này cũng là một phần thực lực, không có cách nào khác được. Nếu thực lực mạnh thật thì sợ gì vận may, anh nói xem có đúng không hả anh gì ơi.”
Mặt Hoắc Tử An đen thêm một lớp: “Tôi không phải anh trai cậu.”
“Không phải anh lớn hơn Tuyên Sơn năm tháng à? Cậu ấy gọi anh là anh trai, em là bạn tốt của cậu ấy nên cũng gọi anh một tiếng anh trai.” Liêu Như Ninh vỗ nhẹ sau ghế, “Anh ơi, anh cũng đừng ghen tị với vận may của Tuyên Sơn, lòng thoải mái một chút mới khó mà già được.”
Hoắc Tử An: “...”
Ở phía bên kia, Hoắc Tuyên Sơn cũng tìm đến Jill Gil Wood: “Cậu đánh không tệ ở đấu trường Tháp Tây, nghe nói chắc cậu đã lên cấp rồi?”
Shaω Eli cuối cùng cũng có thể tìm thấy cơ hội của mình để mở miệng, giọng điệu của gã mang sự đắc ý: “Bây giờ cậu ấy đã đi kiểm tra và phát hiện mình có cấp 3S, toàn thành viên trường Samuel chúng tôi có đủ là cấp 3S, cũng là trường quân sự hạt giống cho chức vô địch. Bây giờ chỉ có South Pasadena là kém nhất thôi.”
Hoàn toàn quên mất mình không bằng lòng Jill Gil Wood thế nào khi cô nàng là một chiến sĩ độc lập cấp 3S ở đường đua Tháp Tây.
Ban đầu South Pasadena không bị cuốn vào, nay Shaω Eli vẩy một chuyện thế này làm Cao Đường Ngân cười lạnh: “Ha ha, toàn bộ cấp 3S là có thể đoạt quán quân? Tôi cũng chưa từng thấy viện Bình Thông vô địch được một lần.”
Người của viện Bình Thông: “???”
Tông Chính Việt Nhân liếc về phía Cao Đường Ngân: “Cho dù không thể đoạt quán quân thì đối phó với South Pasadena các cậu cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Cao Đường Ngân: “Bắt nạt chúng tôi thì giỏi đấy, không biết ai là người đầu tiên bị loại.”
Tông Chính Việt Nhân nắm chặt thương dài, cảm giác thông qua thân thương đã làm chỗ đứng của máy bay có dấu hiệu bị nứt.
Ứng Tinh Quyết ngồi ở đuôi máy bay bỗng nhiên ra tay, anh dùng cảm giác bao trùm ở chỗ cán thương của Tông Chính Việt Nhân rồi nói chậm rãi: “Hy vọng các chủ bình tĩnh một chút, nơi này là máy bay tham quan.”
[Kí.ch thích! Mặc dù biết rằng họ không đánh nhau được nhưng bầu không khí giương cung bạt kiếm này có hương vị như lúc còn ở đấu trường! Lúc đó vẫn có năm trường quân sự ở cùng nhau.]
[Ủa, tay của các thành viên chủ lực trường Quân sự Damocles bị sao vậy? Tất cả đều quấn băng.]
[Các cậu không phát hiện Ứng Tinh Quyết của trường Quân sự Đế Quốc cũng quấn lại lòng bàn tay mình?]
[Họ có bị thương trên đường đua Tháp Tây à? Làm sao tôi nhớ kỹ tay họ có bị thương đâu.]
[Kỳ lạ, quấn băng thật đó.]
Vệ Tam theo thanh âm nhìn về phía Ứng Tinh Quyết, anh vẫn có bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì, như chưa từng nói chuyện với người của trường Damocles đêm khuya.
Lộ Thời Bạch thấp giọng hô với Tông Chính Việt Nhân: “Các chủ!”
Gây rối trên máy bay dân sự thì họ chả cần thi trận tiếp theo nữa.
Cũng chỉ có thể tùy ý cho mấy người của trường quân sự này khoe khoang, viện Bình Thông không rành cái này.
“Các chủ các cậu có tính tình không tốt lắm.” Vệ Tam quay đầu lôi kéo làm quen với Kosai Musashi, “Tôi cảm thấy tính tình cậu rất tốt.”
Cô ở sát gần như vậy để quan sát cậu ta mà vẫn không cảm thấy gì cả.
Muốn nói xấu xí... Vừa rồi cô xem Ứng Tinh Quyết lại quay đầu rồi cô lại nhìn Kosai Musashi, đúng là hơi xấu thật.
Kosai Musashi đã nhắm mắt lại, phảng phất như lão tăng ngồi thiền, hoàn toàn không phản ứng với Vệ Tam.
Vệ Tam không thèm để ý, bạn đầu cô cũng chỉ muốn quan sát cậu ta ở cự ly gần, không nghĩ có thể phát hiện trực tiếp được cái gì.
Cô nhận ra điều gì đó nên ngước mắt nhìn về phía Hoắc Tuyên Sơn, vừa lúc chống lại ánh mắt của Jill Gil Wood.
Vừa rồi Jill Gil Wood đang theo dõi Vệ Tam. Trên thực tế, nhiều hơn một người theo dõi cô vì còn có Shaω Eli trừng mắt nhìn cô ở phía đối diện, và Sơn Cung Ba Nhận đã sớm ngồi ở chỗ thành viên phía bên kia cũng đang nhìn Vệ Tam.
Jill Gil Wood vô cùng tự nhiên rời mắt, không còn nhìn lại.
Cũng không đến mức là ánh mắt hoài nghi cái gì, chẳng qua Vệ Tam vừa rồi nhớ tới đêm qua Ứng Tinh Quyết nói lúc đó không chỉ có cô, còn có mấy ánh mắt khác rơi vào bên hông anh.
Chỉ có thể nói hy vọng cái này không xuất hiện trong đội chủ lực, bằng không muốn đối phó cũng khó khăn hơn.
[Đã tới nhà cũ Quý Từ, mời các vị hành khách mang theo đồ đạc xuống xe.]
Người của năm trường quân sự xuống xe, Cơ Sơ Vũ liếc nhìn năm người ở trường Damocles rồi đến gần Ứng Tinh Quyết: “Tay cậu bị sao vậy?”
Sáng sớm hôm nay Cơ Sơ Vũ đã phát hiện chẳng qua không hỏi thôi. Ứng Tinh Quyết không thích có người hỏi quá nhiều chuyện của mình, nhưng cậu ta thấy trường Damocles cũng băng bó lòng bàn tay thì không nhịn được hỏi ra.
Ứng Tinh Quyết cởi băng gạc: “Bị dao găm làm trầy xước.”
Máu trong lòng bàn tay anh vẫn còn chảy, Cơ Sơ Vũ nhíu mày quấn băng gạc giúp anh.
Từ sau khi xuống xe, tầm mắt Vệ Tam không dời khỏi người Kosai Musashi. Trong nháy mắt Ứng Tinh Quyết cởi băng gạc ra, cậu ta rõ ràng nhìn thoáng qua bên kia.
Máu của Ứng Tinh Quyết... Nó hấp dẫn vô cùng đối với sương mù bọ đen.
Vệ Tam lùi lại vài bước đi một hàng với Kim Kha, miệng cô hơi nhúc nhích và hạ thấp tiếng mình: “Cậu ta có vấn đề.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Cô ấy không chào tôi (.
.)
- -----oOo------
Chương trước Chương tiếp
Loading...