Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 117
“Quân khu 5 và Quân khu 13“
Khi đợt rét đậm đến, tất cả mọi người trong trường Quân sự Damocles đang ở vị trí trung tâm. Nháy mắt đó trong đầu tất cả mọi người trống rỗng, không thể nhớ bất cứ điều gì.
Là Kim Kha phản ứng trước, thanh âm vang lên trong đầu mọi người: [Vào cơ giáp!]
Lúc này đội viên chủ lực phản ứng trước, dẫn đầu tiến vào cơ giáp.
Cơ giáp chống lạnh, bản thân có thể thích ứng với hoàn cảnh cực hạn, mấy người chia nhau nhắc nhở các thành viên đội tuyển trường còn chưa tiến vào trong cơ giáp.
Đợi sau khi mọi người tiến vào cơ giáp, não bộ rốt cuộc tỉnh táo lại, họ nhìn một mảng lớn sương trắng xung quanh mới chậm rãi hoàn hồn.
“Đây là đợt rét đậm?” Vệ Tam nhìn trái nhìn phải, cô đã không nghe thấy âm thanh bên ngoài sương mù trắng, tất cả các giác quan đều truyền đi một tin tức: Lạnh.
“Làm sao lại là đợt rét đậm? Không phải nói ngày thứ bảy chúng ta vào sân mới có thể gặp đợt rét đậm à?” Liêu Như Ninh vừa rồi thiếu chút nữa lạnh đến choáng váng, hiện tại cậu ta tiến vào trong cơ giáp vẫn run lẩy bẩy, nói chuyện còn mang theo tiếng run.
Kim Kha đè nén sự nặng nề trong lòng: “Nếu đợt rét đậm có thể sớm hơn một năm, thì tới sớm thêm vài ngày cũng là chuyện hoàn toàn xảy ra được.”
“May mắn là chúng ta đứng ở nơi trung tâm nhất.” Ứng Thành Hà thăm dò bước ra bên ngoài sương trắng dày đặc hơn, anh lập tức thu chân lại, “Nơi này ngược lại không lạnh như bên ngoài.”
“Trung tâm sẽ thay đổi, chúng ta đợi ở chỗ này không biết thêm bao lâu. Tất cả mọi người kiểm kê các túi chuẩn bị chiến đấu, mười phút sau tập hợp.” Kim Kha ra lệnh.
Hoắc Tuyên Sơn ngửa đầu nhìn, bầu trời cũng bị khí lạnh che lấp, chỉ còn lại sương mù trắng: “Trận đấu của tụi mình còn đang diễn ra sao?”
Ứng Thành Hà cúi đầu kiểm kê túi chuẩn bị chiến đấu của mình: “Một khi đợt rét đậm đến, trước mắt tất cả các ống kính giám sát của Liên bang sẽ hết hiệu lực trong hoàn cảnh này và nổ tung. Nếu tôi không đoán sai, người trong sân thi đấu trực tiếp cũng không còn nhìn thấy hình ảnh của chúng ta nữa.”
Kim Kha nhìn vào sương mù trắng ngày càng dày lên: “Với tốc độ lan rộng này, toàn bộ đường đua lạnh lẽo sẽ sớm được bao phủ bởi không khí lạnh. Thời gian bao phủ của những năm trước là trong vòng năm ngày, bây giờ có vẻ như hai ngày hoặc thậm chí một ngày là nó bao trùm hết rồi. Trận đấu tuyệt đối không thể tiếp tục, chúng ta ở trung tâm nhất định là trường quân sự đầu tiên có vấn đề. Phải xem các trường quân sự khác có thể chủ động bị loại hay không, khi đó lên máy bay còn có một đường sống.”
Vệ Tam nghe cậu ấy nói xong, hỏi: “Chúng ta là những người không có máy bay, vậy không còn đường sống rồi?”
“Nói bậy, thiếu gia đây còn vui vẻ sống nhảy nhót được.” Liêu Như Ninh phản bác, thậm chí cho cơ giáp diễn trò lộn nhào.
Kim Kha nhìn nút màu đỏ trong khoang cơ giáp, cắn răng ấn thẳng xuống.
Liêu Như Ninh tinh mắt phát hiện đèn năng lượng của cậu ấy tối tăm nên giật nảy mình: “Kim Mập, cậu làm gì vậy?”
Kim Kha cũng chẳng màng đến chuyện Liêu Như Ninh gọi biệt danh của cậu, cậu ngửa đầu chờ một hồi, đúng là không đợi được nhân viên cứu hộ.
“Quả nhiên, đợt rét đậm có thể phá hủy tất cả tín hiệu liên lạc.” Kim Kha mặc dù không nhận được tin mình bị loại nhưng tâm tình càng thêm nặng nề, “Máy bay trên cao chắc cũng có vấn đề, chúng ta chỉ có thể tự cứu mình.”
Mười phút sau, Kim Kha nhận được danh sách các túi chuẩn bị chiến đấu của mọi người. Cậu mất năm phút chỉnh hợp tất cả mọi thứ, thông báo cho Vệ Tam và Ứng Thành Hà: “Các cậu hỗ trợ các cơ giáp sư khác kiểm tra cơ giáp của mọi người và phân phối năng lượng.”
Sau đó Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh chia nhau thăm dò bên ngoài, xem bọn họ có thể đi ra ngoài hay không.
Kim Kha liên kết tất cả các chỉ huy, sử dụng cảm giác để phát hiện những thay đổi đợt rét đậm xung quanh.
So ra, trường Đế Quốc không may mắn như vậy.
Đợt rét này lan rộng nhanh như thế là vì có hai đợt rét đậm. Hai trường ở trung tâm của đợt rét đậm như nhau nhưng vì Damocles ở ngay tâm mắt của luồng rét đậm nên không bị thương và có thời gian nghỉ ngơi.
Trường Đế Quốc thì lại ở trung tâm của đợt rét đậm nên bị ảnh hưởng nặng nề nhất.
Trong khoảnh khắc ống kính nổ tung, đợt rét đậm lan tới như san bằng đất đai, tất cả mọi người trong trường Đế Quốc đang ở trong vùng lạnh nhất.
Ứng Tinh Quyết ra tay, anh cho thực thể hóa cảm giác, nhét tất cả mọi người vào trong hàng rào thực thể. Ngay sau đó Cơ Sơ Vũ phản ứng kịp, cậu ta tiến vào trong cơ giáp, cuối cùng là mấy thành viên đội chủ lực khác.
Thành viên đội tuyển trường cơ hồ tiến vào cơ giáp cùng lúc với Cơ Sơ Vũ, thậm chí còn nhanh hơn Hoắc Kiếm, Tư Đồ Gia và Công Nghi Giác.
Bởi vì trong lúc Ứng Tinh Quyết thực thể hóa cảm giác, anh đã điều khiển tư tưởng thành viên đội tuyển trường, trực tiếp để họ tiến vào cơ giáp.
Tư Đồ Gia quay đầu nhìn về phía thành viên đội tuyển trường chỉnh tề tiến vào cơ giáp, lại nhìn lại Ứng Tinh Quyết lúc này mới vào cơ giáp thì trong lòng rùng mình: Đây chính là năng lực chân chính chỉ huy cấp siêu 3?
Ứng Tinh Quyết tiến vào khoang cơ giáp rồi mới phun ra máu đã đè nén. Anh giơ tay lau sạch, dùng giọng nói bình thản truyền ra bên ngoài: “Đợt rét đậm tới sớm, chúng ta ở vị trí trung tâm nên trận đấu chấm dứt. Hiện tại mọi người tụ tập cùng một chỗ, chúng ta tìm lối ra.”
Hoắc Kiếm chỉ vào bầu trời trên cao: “Người ở trên...”
“Tất cả kênh liên lạc bị gián đoạn trong đợt rét đậm, bản thân họ khó bảo vệ cho mình, không cứu được chúng ta.” Tất cả các câu Ứng Tinh Quyết sử dụng đều là câu trần thuật.
“Quân khu sẽ có người đến cứu chúng ta.” Tư Đồ Gia nói, “Chúng ta có thể phải chống đỡ hai ngày.”
“Ngay từ nửa tháng trước, Sao Phàm Hàn đã cắt đứt tất cả các tuyến giao thông quan trọng.” Cơ Sơ Vũ nhắc nhở y.
Tư Đồ Gia: “...”
Ứng Tinh Quyết mạnh mẽ chống đỡ cảm giác hóa thật. Anh muốn tất cả mọi người ở cùng một chỗ tạo thành vòng tròn, chậm rãi di chuyển về phía trước.
“Đội hộ tống còn ở trong sân thi đấu, bọn họ có thể tìm tới được hay không?” Cơ Sơ Vũ đứng bên cạnh Ứng Tinh Quyết hỏi nhỏ.
Sau một hồi Ứng Tinh Quyết mới mở miệng, nhưng không phải để trả lời câu hỏi của cậu ta: “Đợt rét đậm đang tăng mạnh.”
...
Tòa nhà trung tâm ở thành phố Sao Hàn Phàm.
“Bốn trường quân sự bây giờ bị mắc kẹt trong đó, làm chúng tôi có thể yên tĩnh được?” Giáo viên dẫn đội của South Pasadena yêu cầu Sao Phàm Hàn cho quân vào đường đua lạnh lẽo để tìm kiếm.
“Sinh viên của chúng tôi cũng ở trong đó, tất cả mọi người đều lo lắng như nhau.” Đại diện của Sao Phàm Hàn cau mày, “Nhưng bây giờ đợt rét đậm đến sớm hai ngày rồi, không khí lạnh bên trong thay đổi như chong chóng, đi vào tìm kiếm tương đương với mất mạng. Chúng tôi không thể đi qua bây giờ, ít nhất phải chờ một tuần sau.”
“Một tuần? Bọn họ có thể chịu đựng được một tuần hay không cũng là vấn đề.” Giáo viên dẫn đội South Pasadena hít sâu một hơi, “Nhiều đội chủ lực 3S như vậy ở bên trong, còn có Ứng Tinh Quyết nữa, các anh chị nhất định phải vào...”
Đại diện của Sao Phàm Hàn còn chưa trả lời, giáo viên dẫn đội trường Samuel đang ngồi xem kịch bỗng nhiên cười một tiếng: “Bây giờ biết sốt ruột à, lúc đó cô Ngư yêu cầu các anh chủ động bị loại, anh còn không chịu. Nếu như không bị chậm trễ thời gian đó, nói không chừng người của trường South Pasadena các anh đã ra ngoài rồi.”
Cô Ngư ông ta nói chính là Ngư Thiên Hà. Thường để gọi cơ giáp sư đã nổi danh từ lâu mọi người sẽ thêm hai chữ “bậc thầy” đi kèm với họ. Nhưng có Ngư Thanh Phi ở đây, Ngư Thiên Hà sẽ không được gọi là bậc thầy Ngư, tránh được chữ “bậc thầy”.
Mấy thầy cô ở South Pasadena có khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, nào phản bác được.
Chẳng qua sinh viên của họ đã lên máy bay nên vẫn còn cơ hội để sống sót, bây giờ phải tranh thủ đi tìm.
“Hai ngày, hai ngày sau phải có người đi tìm kiếm.” Giáo viên dẫn đội của South Pasadena vẫn khăng khăng.
Thật ra đại diện của Sao Phàm Hàn cũng không để người của South Pasadena vào mắt, mặc dù Ngư Thiên Hà ở chỗ này thì có thể như thế nào. Nhưng bây giờ ngay cả những người trong trường Đế Quốc cũng bị bỏ lại bên trong nên bọn họ không thể không trả lời.
“Một tuần đã là giới hạn lớn nhất của chúng tôi, đi vào sớm chỉ có một con đường chết.” Khi đại diện của Sao Phàm Hàn nói chuyện, ánh mắt ông ta không rơi vào phía South Pasadena mà lại nhìn về phía người có quyền nói chuyện lớn nhất ở đây.
- --Ứng Nguyệt Dung.
Ứng Nguyệt Dung một ngày một đêm không chợp mắt, bà tựa lưng vào ghế: “Tôi đã xin đại tướng điều động người của Quân khu 5. Bốn ngày sau, tôi tự mình dẫn đội vào đấu trường lạnh lẽo.”
Mọi người giật mình, Quân khu 5!
“Bốn ngày?” Đại diện của Sao Phàm Hàn muốn khuyên bà, “Bốn ngày thì trong đấu trường vẫn ở trạng thái không ổn định.”
Ứng Nguyệt Dung ngắt lời ông: “Thế hệ trẻ xuất sắc nhất của trường Đế Quốc đều ở hết bên trong, tôi và người của Quân khu 5 sẽ không ngừng để đưa họ ra ngoài, cho dù có là… thi thể.”
“Quân khu 13 cũng đã trên đường đến, chúng tôi hy vọng bốn ngày sau cùng nhau vào.” Giải Ngữ Mạn lên tiếng.
Người đại diện Sao Phàm Hàn thấy không khuyên bảo được thì sắc mặt ông hơi khó coi, chậm rãi nói: “Cảng sao của chúng tôi đã đóng cửa hoàn toàn, hiện tại không cho phép người ngoài ngân hà tiến vào.”
Đợt rét đậm tới Sao Phàm Hàn sẽ làm tất cả các kênh liên lạc có vấn đề, bây giờ cho những người trong các ngân hà khác vào sẽ tương đương với việc bại lộ tất tần tật bản thân. Chỉ cần ai nghĩ đến thì có thể tìm thấy tất cả các loại lỗ hổng trên Sao Phàm Hàn.
Vì vậy một khi đợt rét đậm đến, nơi này sẽ đóng cửa các tuyến đường giao thông quan trọng trước thời hạn, mở hàng rào ngân hà để ngăn chặn một số người có một mưu đồ với Sao Phàm Hàn.
Tất cả các sinh viên của Sao Phàm Hàn cũng ở trong đó nên họ cũng sốt ruột trong lòng; song, so với toàn bộ ngân hà, sinh viên chỉ đành phải chờ sau vậy. Huống hồ bọn họ tin rằng các sinh viên quân sự của viện Bình Thông có thể kiên trì.
“Trước đây đã thương lượng xong chuyện trận đấu, các anh sẽ mở ra lối đi tạm thời cho chúng tôi ra ngoài. Bây giờ đi vào cũng là chuyện tương tự.” Hạng Minh Hóa nói, “Chúng tôi chỉ đi tới đường đua lạnh lẽo, không vào thành phố.”
“Không có đường thương lượng.” Ứng Nguyệt Dung càng trực tiếp, “Các anh có cho chúng tôi vào hay không thì Quân khu 5 vẫn phải vào.”
Ngụ ý, dù có đánh nhau cũng phải vào cho được.
Cằm người đại diện Sao Phàm Hàn cắn lại, bàn tay buông xuống dưới bàn đã nắm chặt, lòng bàn tay ông ta đầy mồ hôi: Quân khu 5 và Quân khu 13 là đội ngũ liều mạng nhất trong mấy quân khu ở Liên bang, họ nói được là làm được.
“Quân Độc Lập vẫn còn ở bên ngoài, cho các anh chị vào thì họ cũng nhân cơ hội này để đột nhập.” Đại diện của Sao Phàm Hàn vẫn muốn đấu tranh.
“Trường Samuel của chúng tôi cũng có thể liên lạc với quân khu, đến lúc đó sẽ đối phó với Quân Độc Lập.” Giáo viên dẫn đội của Samuel chủ động nói, trong lời nói lộ ra sự thảnh thơi.
Lần này không có ai thuộc trường Samuel của họ bị thương, tất cả đều đi ra trước khi đợt rét đậm thốc tháo tới. Nếu không có những trường khác thì Samuel của họ gần như là ông chủ.
Đại diện của Sao Phàm Hàn ngay lập tức từ chối: “Không, tôi sẽ đi nói chuyện với cấp trên, một giờ sau sẽ cho các anh chị một câu trả lời chắc chắn.”
Khi đợt rét đậm đến, tất cả mọi người trong trường Quân sự Damocles đang ở vị trí trung tâm. Nháy mắt đó trong đầu tất cả mọi người trống rỗng, không thể nhớ bất cứ điều gì.
Là Kim Kha phản ứng trước, thanh âm vang lên trong đầu mọi người: [Vào cơ giáp!]
Lúc này đội viên chủ lực phản ứng trước, dẫn đầu tiến vào cơ giáp.
Cơ giáp chống lạnh, bản thân có thể thích ứng với hoàn cảnh cực hạn, mấy người chia nhau nhắc nhở các thành viên đội tuyển trường còn chưa tiến vào trong cơ giáp.
Đợi sau khi mọi người tiến vào cơ giáp, não bộ rốt cuộc tỉnh táo lại, họ nhìn một mảng lớn sương trắng xung quanh mới chậm rãi hoàn hồn.
“Đây là đợt rét đậm?” Vệ Tam nhìn trái nhìn phải, cô đã không nghe thấy âm thanh bên ngoài sương mù trắng, tất cả các giác quan đều truyền đi một tin tức: Lạnh.
“Làm sao lại là đợt rét đậm? Không phải nói ngày thứ bảy chúng ta vào sân mới có thể gặp đợt rét đậm à?” Liêu Như Ninh vừa rồi thiếu chút nữa lạnh đến choáng váng, hiện tại cậu ta tiến vào trong cơ giáp vẫn run lẩy bẩy, nói chuyện còn mang theo tiếng run.
Kim Kha đè nén sự nặng nề trong lòng: “Nếu đợt rét đậm có thể sớm hơn một năm, thì tới sớm thêm vài ngày cũng là chuyện hoàn toàn xảy ra được.”
“May mắn là chúng ta đứng ở nơi trung tâm nhất.” Ứng Thành Hà thăm dò bước ra bên ngoài sương trắng dày đặc hơn, anh lập tức thu chân lại, “Nơi này ngược lại không lạnh như bên ngoài.”
“Trung tâm sẽ thay đổi, chúng ta đợi ở chỗ này không biết thêm bao lâu. Tất cả mọi người kiểm kê các túi chuẩn bị chiến đấu, mười phút sau tập hợp.” Kim Kha ra lệnh.
Hoắc Tuyên Sơn ngửa đầu nhìn, bầu trời cũng bị khí lạnh che lấp, chỉ còn lại sương mù trắng: “Trận đấu của tụi mình còn đang diễn ra sao?”
Ứng Thành Hà cúi đầu kiểm kê túi chuẩn bị chiến đấu của mình: “Một khi đợt rét đậm đến, trước mắt tất cả các ống kính giám sát của Liên bang sẽ hết hiệu lực trong hoàn cảnh này và nổ tung. Nếu tôi không đoán sai, người trong sân thi đấu trực tiếp cũng không còn nhìn thấy hình ảnh của chúng ta nữa.”
Kim Kha nhìn vào sương mù trắng ngày càng dày lên: “Với tốc độ lan rộng này, toàn bộ đường đua lạnh lẽo sẽ sớm được bao phủ bởi không khí lạnh. Thời gian bao phủ của những năm trước là trong vòng năm ngày, bây giờ có vẻ như hai ngày hoặc thậm chí một ngày là nó bao trùm hết rồi. Trận đấu tuyệt đối không thể tiếp tục, chúng ta ở trung tâm nhất định là trường quân sự đầu tiên có vấn đề. Phải xem các trường quân sự khác có thể chủ động bị loại hay không, khi đó lên máy bay còn có một đường sống.”
Vệ Tam nghe cậu ấy nói xong, hỏi: “Chúng ta là những người không có máy bay, vậy không còn đường sống rồi?”
“Nói bậy, thiếu gia đây còn vui vẻ sống nhảy nhót được.” Liêu Như Ninh phản bác, thậm chí cho cơ giáp diễn trò lộn nhào.
Kim Kha nhìn nút màu đỏ trong khoang cơ giáp, cắn răng ấn thẳng xuống.
Liêu Như Ninh tinh mắt phát hiện đèn năng lượng của cậu ấy tối tăm nên giật nảy mình: “Kim Mập, cậu làm gì vậy?”
Kim Kha cũng chẳng màng đến chuyện Liêu Như Ninh gọi biệt danh của cậu, cậu ngửa đầu chờ một hồi, đúng là không đợi được nhân viên cứu hộ.
“Quả nhiên, đợt rét đậm có thể phá hủy tất cả tín hiệu liên lạc.” Kim Kha mặc dù không nhận được tin mình bị loại nhưng tâm tình càng thêm nặng nề, “Máy bay trên cao chắc cũng có vấn đề, chúng ta chỉ có thể tự cứu mình.”
Mười phút sau, Kim Kha nhận được danh sách các túi chuẩn bị chiến đấu của mọi người. Cậu mất năm phút chỉnh hợp tất cả mọi thứ, thông báo cho Vệ Tam và Ứng Thành Hà: “Các cậu hỗ trợ các cơ giáp sư khác kiểm tra cơ giáp của mọi người và phân phối năng lượng.”
Sau đó Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh chia nhau thăm dò bên ngoài, xem bọn họ có thể đi ra ngoài hay không.
Kim Kha liên kết tất cả các chỉ huy, sử dụng cảm giác để phát hiện những thay đổi đợt rét đậm xung quanh.
So ra, trường Đế Quốc không may mắn như vậy.
Đợt rét này lan rộng nhanh như thế là vì có hai đợt rét đậm. Hai trường ở trung tâm của đợt rét đậm như nhau nhưng vì Damocles ở ngay tâm mắt của luồng rét đậm nên không bị thương và có thời gian nghỉ ngơi.
Trường Đế Quốc thì lại ở trung tâm của đợt rét đậm nên bị ảnh hưởng nặng nề nhất.
Trong khoảnh khắc ống kính nổ tung, đợt rét đậm lan tới như san bằng đất đai, tất cả mọi người trong trường Đế Quốc đang ở trong vùng lạnh nhất.
Ứng Tinh Quyết ra tay, anh cho thực thể hóa cảm giác, nhét tất cả mọi người vào trong hàng rào thực thể. Ngay sau đó Cơ Sơ Vũ phản ứng kịp, cậu ta tiến vào trong cơ giáp, cuối cùng là mấy thành viên đội chủ lực khác.
Thành viên đội tuyển trường cơ hồ tiến vào cơ giáp cùng lúc với Cơ Sơ Vũ, thậm chí còn nhanh hơn Hoắc Kiếm, Tư Đồ Gia và Công Nghi Giác.
Bởi vì trong lúc Ứng Tinh Quyết thực thể hóa cảm giác, anh đã điều khiển tư tưởng thành viên đội tuyển trường, trực tiếp để họ tiến vào cơ giáp.
Tư Đồ Gia quay đầu nhìn về phía thành viên đội tuyển trường chỉnh tề tiến vào cơ giáp, lại nhìn lại Ứng Tinh Quyết lúc này mới vào cơ giáp thì trong lòng rùng mình: Đây chính là năng lực chân chính chỉ huy cấp siêu 3?
Ứng Tinh Quyết tiến vào khoang cơ giáp rồi mới phun ra máu đã đè nén. Anh giơ tay lau sạch, dùng giọng nói bình thản truyền ra bên ngoài: “Đợt rét đậm tới sớm, chúng ta ở vị trí trung tâm nên trận đấu chấm dứt. Hiện tại mọi người tụ tập cùng một chỗ, chúng ta tìm lối ra.”
Hoắc Kiếm chỉ vào bầu trời trên cao: “Người ở trên...”
“Tất cả kênh liên lạc bị gián đoạn trong đợt rét đậm, bản thân họ khó bảo vệ cho mình, không cứu được chúng ta.” Tất cả các câu Ứng Tinh Quyết sử dụng đều là câu trần thuật.
“Quân khu sẽ có người đến cứu chúng ta.” Tư Đồ Gia nói, “Chúng ta có thể phải chống đỡ hai ngày.”
“Ngay từ nửa tháng trước, Sao Phàm Hàn đã cắt đứt tất cả các tuyến giao thông quan trọng.” Cơ Sơ Vũ nhắc nhở y.
Tư Đồ Gia: “...”
Ứng Tinh Quyết mạnh mẽ chống đỡ cảm giác hóa thật. Anh muốn tất cả mọi người ở cùng một chỗ tạo thành vòng tròn, chậm rãi di chuyển về phía trước.
“Đội hộ tống còn ở trong sân thi đấu, bọn họ có thể tìm tới được hay không?” Cơ Sơ Vũ đứng bên cạnh Ứng Tinh Quyết hỏi nhỏ.
Sau một hồi Ứng Tinh Quyết mới mở miệng, nhưng không phải để trả lời câu hỏi của cậu ta: “Đợt rét đậm đang tăng mạnh.”
...
Tòa nhà trung tâm ở thành phố Sao Hàn Phàm.
“Bốn trường quân sự bây giờ bị mắc kẹt trong đó, làm chúng tôi có thể yên tĩnh được?” Giáo viên dẫn đội của South Pasadena yêu cầu Sao Phàm Hàn cho quân vào đường đua lạnh lẽo để tìm kiếm.
“Sinh viên của chúng tôi cũng ở trong đó, tất cả mọi người đều lo lắng như nhau.” Đại diện của Sao Phàm Hàn cau mày, “Nhưng bây giờ đợt rét đậm đến sớm hai ngày rồi, không khí lạnh bên trong thay đổi như chong chóng, đi vào tìm kiếm tương đương với mất mạng. Chúng tôi không thể đi qua bây giờ, ít nhất phải chờ một tuần sau.”
“Một tuần? Bọn họ có thể chịu đựng được một tuần hay không cũng là vấn đề.” Giáo viên dẫn đội South Pasadena hít sâu một hơi, “Nhiều đội chủ lực 3S như vậy ở bên trong, còn có Ứng Tinh Quyết nữa, các anh chị nhất định phải vào...”
Đại diện của Sao Phàm Hàn còn chưa trả lời, giáo viên dẫn đội trường Samuel đang ngồi xem kịch bỗng nhiên cười một tiếng: “Bây giờ biết sốt ruột à, lúc đó cô Ngư yêu cầu các anh chủ động bị loại, anh còn không chịu. Nếu như không bị chậm trễ thời gian đó, nói không chừng người của trường South Pasadena các anh đã ra ngoài rồi.”
Cô Ngư ông ta nói chính là Ngư Thiên Hà. Thường để gọi cơ giáp sư đã nổi danh từ lâu mọi người sẽ thêm hai chữ “bậc thầy” đi kèm với họ. Nhưng có Ngư Thanh Phi ở đây, Ngư Thiên Hà sẽ không được gọi là bậc thầy Ngư, tránh được chữ “bậc thầy”.
Mấy thầy cô ở South Pasadena có khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, nào phản bác được.
Chẳng qua sinh viên của họ đã lên máy bay nên vẫn còn cơ hội để sống sót, bây giờ phải tranh thủ đi tìm.
“Hai ngày, hai ngày sau phải có người đi tìm kiếm.” Giáo viên dẫn đội của South Pasadena vẫn khăng khăng.
Thật ra đại diện của Sao Phàm Hàn cũng không để người của South Pasadena vào mắt, mặc dù Ngư Thiên Hà ở chỗ này thì có thể như thế nào. Nhưng bây giờ ngay cả những người trong trường Đế Quốc cũng bị bỏ lại bên trong nên bọn họ không thể không trả lời.
“Một tuần đã là giới hạn lớn nhất của chúng tôi, đi vào sớm chỉ có một con đường chết.” Khi đại diện của Sao Phàm Hàn nói chuyện, ánh mắt ông ta không rơi vào phía South Pasadena mà lại nhìn về phía người có quyền nói chuyện lớn nhất ở đây.
- --Ứng Nguyệt Dung.
Ứng Nguyệt Dung một ngày một đêm không chợp mắt, bà tựa lưng vào ghế: “Tôi đã xin đại tướng điều động người của Quân khu 5. Bốn ngày sau, tôi tự mình dẫn đội vào đấu trường lạnh lẽo.”
Mọi người giật mình, Quân khu 5!
“Bốn ngày?” Đại diện của Sao Phàm Hàn muốn khuyên bà, “Bốn ngày thì trong đấu trường vẫn ở trạng thái không ổn định.”
Ứng Nguyệt Dung ngắt lời ông: “Thế hệ trẻ xuất sắc nhất của trường Đế Quốc đều ở hết bên trong, tôi và người của Quân khu 5 sẽ không ngừng để đưa họ ra ngoài, cho dù có là… thi thể.”
“Quân khu 13 cũng đã trên đường đến, chúng tôi hy vọng bốn ngày sau cùng nhau vào.” Giải Ngữ Mạn lên tiếng.
Người đại diện Sao Phàm Hàn thấy không khuyên bảo được thì sắc mặt ông hơi khó coi, chậm rãi nói: “Cảng sao của chúng tôi đã đóng cửa hoàn toàn, hiện tại không cho phép người ngoài ngân hà tiến vào.”
Đợt rét đậm tới Sao Phàm Hàn sẽ làm tất cả các kênh liên lạc có vấn đề, bây giờ cho những người trong các ngân hà khác vào sẽ tương đương với việc bại lộ tất tần tật bản thân. Chỉ cần ai nghĩ đến thì có thể tìm thấy tất cả các loại lỗ hổng trên Sao Phàm Hàn.
Vì vậy một khi đợt rét đậm đến, nơi này sẽ đóng cửa các tuyến đường giao thông quan trọng trước thời hạn, mở hàng rào ngân hà để ngăn chặn một số người có một mưu đồ với Sao Phàm Hàn.
Tất cả các sinh viên của Sao Phàm Hàn cũng ở trong đó nên họ cũng sốt ruột trong lòng; song, so với toàn bộ ngân hà, sinh viên chỉ đành phải chờ sau vậy. Huống hồ bọn họ tin rằng các sinh viên quân sự của viện Bình Thông có thể kiên trì.
“Trước đây đã thương lượng xong chuyện trận đấu, các anh sẽ mở ra lối đi tạm thời cho chúng tôi ra ngoài. Bây giờ đi vào cũng là chuyện tương tự.” Hạng Minh Hóa nói, “Chúng tôi chỉ đi tới đường đua lạnh lẽo, không vào thành phố.”
“Không có đường thương lượng.” Ứng Nguyệt Dung càng trực tiếp, “Các anh có cho chúng tôi vào hay không thì Quân khu 5 vẫn phải vào.”
Ngụ ý, dù có đánh nhau cũng phải vào cho được.
Cằm người đại diện Sao Phàm Hàn cắn lại, bàn tay buông xuống dưới bàn đã nắm chặt, lòng bàn tay ông ta đầy mồ hôi: Quân khu 5 và Quân khu 13 là đội ngũ liều mạng nhất trong mấy quân khu ở Liên bang, họ nói được là làm được.
“Quân Độc Lập vẫn còn ở bên ngoài, cho các anh chị vào thì họ cũng nhân cơ hội này để đột nhập.” Đại diện của Sao Phàm Hàn vẫn muốn đấu tranh.
“Trường Samuel của chúng tôi cũng có thể liên lạc với quân khu, đến lúc đó sẽ đối phó với Quân Độc Lập.” Giáo viên dẫn đội của Samuel chủ động nói, trong lời nói lộ ra sự thảnh thơi.
Lần này không có ai thuộc trường Samuel của họ bị thương, tất cả đều đi ra trước khi đợt rét đậm thốc tháo tới. Nếu không có những trường khác thì Samuel của họ gần như là ông chủ.
Đại diện của Sao Phàm Hàn ngay lập tức từ chối: “Không, tôi sẽ đi nói chuyện với cấp trên, một giờ sau sẽ cho các anh chị một câu trả lời chắc chắn.”