Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 114
“chém giết cá lớn”
Vừa bước vào mà đã mất một chiến sĩ độc lập của đội tuyển trước mặt đội chủ lực, Damocles rơi vào tình trạng nặng nề chưa từng có.
Các giáo viên bên ngoài sân đấu đột nhiên trở nên căng thẳng, thứ họ lo lắng không phải là những con thú ẩn nấp trong đấu trường mà là tình trạng tâm lý của các sinh viên.
Từ trận đấu đầu tiên cho đến đường đua thung lũng mưa, các em ấy có thể không giành được chức vô địch, nhưng hoàn toàn được hưởng lợi làm sự tự tin không bị ảnh hưởng, thậm chí có thể làm cho viện Bình Thông chịu thiệt thòi.
Mà bây giờ...
Trong cuộc đua, trường Damocles tiếp tục đi về phía trước, lần này đi bộ liên tục trong hai tiếng cũng không gặp lại băng mỏng.
“Phía sau núi băng ở phía trước cách đây không xa có tinh thú.” Kim Kha dừng lại nói, “Dưới mặt băng.”
Họ sẽ xuống nước để chiến đấu.
Liêu Như Ninh đứng lên: “Tôi sẽ đưa họ xuống.”
Kim Kha nhìn chằm chằm cậu ta một hồi: “Dưới mặt băng có 2 con tinh thú SS và 16 con tinh thú cấp A cách nhau trăm mét. Cậu mang theo 50 người trong đội tuyển đi xuống.”
Liêu Như Ninh xoay người: “Ai xuất thân từ Sao Sa Đô thì đi với tôi.”
Rất nhanh đã có 50 chiến sĩ độc lập đi ra khỏi đội ngũ, người thứ 51 đi ra thì bị ngăn lại, về sau những người khác không còn được liệt kê.
Liêu Như Ninh và 50 binh sĩ của trường tiến vào cơ giáp, chạy về phía trước. Họ chạy đến vị trí Kim Kha đã nói, cùng nhau đạp vỡ băng và chìm vào nước.
...
Kim Kha và những người khác đứng tại chỗ chờ đợi, gió lạnh thổi trong đấu trường lạnh lẽo mang theo những hạt tròn màu trắng, là nước trong không khí đóng thành băng. Nó đập vào mặt mọi người đau đớn nhưng không ai di chuyển.
Ánh mắt mọi người lướt qua tảng băng trôi nhô lên phía trước, họ đang chờ đợi Liêu Như Ninh và 50 chiến sĩ độc lập đội tuyển trường xuất hiện.
Họ đứng ở đây chẳng tham gia trận chiến. Ngoại trừ Kim Kha nửa quỳ xuống đất đặt một tay trên băng để sử dụng cảm giác, thiết lập một rào cản cho những người chiến đấu dưới nước, những người khác không thể nhìn thấy tình hình Liêu Như Ninh và những người khác bên dưới. Họ chỉ có thể ngửi thấy mùi máu tươi mờ nhạt trong không khí lạnh lẽo.
Tin tốt duy nhất là không có tin tức, không có âm thanh phát sóng nào.
Ba mươi phút sau, Liêu Như Ninh mang theo 50 chiến sĩ của đội tuyển trường từ từ xuất hiện trên núi băng.
[Trường Quân sự Damocles chém giết 2 con tinh thú SS, 16 con tinh thú cấp A. Lặp lại... ]
Nhiều người trong số họ còn có băng đóng lại trên người, rõ là sau khi ướt trong nước vừa lên bờ đã bị đóng băng. Chẳng qua Liêu Như Ninh và 50 chiến sĩ của đội tuyển trường phía sau chả run rẩy tí gì, dường như hoàn toàn chẳng biết lạnh là sao.
Các giáo viên xem trực tiếp ở hiện trường đều thở phào nhẹ nhõm, những sinh viên này xem chuyện xảy ra khi nãy là động lực.
“Tiếp tục đi về phía trước.” Kim Kha đứng dậy nói.
Cậu ấy vừa dứt lời, mấy phương hướng nơi xa đồng thời có chùm sáng bay lên và tiếng loa phát thanh.
Trong những giờ tiếp theo đi đường của đội Damocles, tiếng thông báo về viện Bình Thông vang lên gần như mỗi nửa tiếng, thậm chí vượt qua trường Quân sự Đế Quốc.
Viện Bình Thông lần này phát huy hết ưu thế sân nhà của mình.
“Chúng ta đi vòng quanh con đường này.” Kim Kha chỉ vào bản đồ.
Cậu nói rằng nửa đầu của tuyến đường là đầy băng, sau khi đi qua sẽ thấy viện Bình Thông hiện đang tập trung về hướng này.
“Ý cậu là chúng ta sẽ tới đó chặn trước bọn họ?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi cậu.
Kim Kha gật đầu: “Viện Bình Thông đã quen thuộc với hoàn cảnh này, đi theo con đường của bọn họ nhất định sẽ tốt hơn.”
Cướp trước mặt họ, giế.t chết các tinh thú xung quanh, có được tài nguyên.
“Nhưng chúng ta sẽ luôn phải đi trên mặt băng nửa hành trình.” Ứng Thành Hà, “Sẽ phải đối mặt với các cuộc tấn công từ cả hai phía, thêm chuyện nhiệt độ trên băng thấp hơn nữa.”
“Tôi biết.” Kim Kha nắm chặt bản đồ, “Cậu tính xem chuyện cơ giáp.”
Rõ ràng là con đường ban đầu của Kim Kha không phải là tuyến này, bây giờ cậu đột nhiên thay đổi, thật khó để nói không phải vì những gì đã xảy ra ở lối vào trước đó.
Tuy nhiên chẳng ai trong đội ngũ trường Damocles phản đối.
Hiện trường trực tiếp
“Không biết tính cách chỉ huy chính của trường các anh là tốt hay xấu.” Giáo viên dẫn đội South Pasadena nói với Hạng Minh Hóa, “Hiện tại mặc dù biến chuyện đội viên bị loại thành lực lượng phẫn nộ, nhưng mức độ nguy hiểm bây giờ tăng vọt, tỷ lệ thắng bại càng không thể xác định.”
“Em ấy là chỉ huy chính, em ấy làm chủ.” Hạng Minh Hóa tựa lưng vào ghế, “Những người cùng đội khác không phản đối là được.”
Giáo viên dẫn đội của South Pasadena không cần nói thêm nữa, ông có thể nói gì giờ? Giáo viên trường Damocles của tụi nó không đặt thắng bại trong tâm trí, mấy ông nói nhiều cũng vô dụng.
Đội quân Damocles trong cuộc đua bắt đầu chỉ đi bộ trên băng, tuyến đường này nhanh hơn hẳn, và tất nhiên tinh thú ẩn dưới băng để đánh lén cũng nhiều hơn.
Lại thêm chuyện chả biết lúc nào mặt băng sẽ đột nhiên vỡ, nên từ lúc khởi hành cho đến bây giờ, đã có một số đội đột nhiên rơi xuống nhưng nào có ai bị loại vì cái này. Mặc dù khi rơi xuống gặp tinh thú dưới mặt băng, họ cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất phối hợp che chở chỉ huy và cơ giáp sư đi ra. Thời gian huấn luyện lâu như thế của chiến sĩ độc lập trước đây rốt cục cũng phát huy tác dụng.
“Vệ Tam.” Hoắc Tuyên Sơn ở giữa không trung nhắc nhở.
“Biết rồi.”
Tại thời điểm này, hai người ở phía trước đội, cách xa phần lớn mọi người tầm 5km.
Bọn họ phụ trách thanh lý tinh thú cấp cao phía trước.
Hoắc Tuyên Sơn bay trên không trung xuyên qua sương trắng, quan sát động tĩnh dưới lớp băng; một số mặt băng trông mỏng hơn là bởi vì có tinh thú trốn ở phía dưới.
Vệ Tam nghe thấy lời cậu ta nhắc nhở bèn trực tiếp thả cơ giáp ra, một tay cầm đao lớn cắm nó thẳng vào dưới mặt băng và hơi chuyển động cán đao.
Mặt băng lấy thân đao làm tâm điểm, nó dần nứt, tạo ra tiếng rắc rắc làm người khiếp sợ.
Giây tiếp theo, một con cá khổng lồ vọt lên, miệng nó đầy răng sắc nhọn cắn về phía Vệ Tam.
Cô lăn ngay tại chỗ, dùng tay chống đất.
Cá lớn nhìn thấy động tác vụng về của cơ giáp thì trong mắt lóe lên hưng phấn, nó cảm giác mình lập tức cắn đứt được cơ giáp.
Hoắc Tuyên Sơn giữa không trung đột nhiên lao xuống, cậu dùng hai tay bắt lấy con cá khổng lồ, ráng sức đưa một nửa thân thể nó lên mặt nước.
Vệ Tam nhanh chóng tiến lên rút đao lớn ra, vung đao chém thẳng vào bụng con cá khổng lồ đã lộ ra khỏi mặt băng.
Đao lớn lách mình chém ngang trên mặt băng, bởi vì tốc độ quá nhanh, thậm chí còn vẽ ra những bông hoa tuyết.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, khán giả trước ống kính trực tiếp chỉ có thể nhìn thấy đại khái: Vệ Tam cắm đao lên mặt băng, cá khổng lồ xuất hiện cắn cô, Hoắc Tuyên Sơn giữa không trung đột nhiên lao xuống bắt lấy con cá khổng lồ, Vệ Tam rút đao một tay và quét qua mặt băng, con cá khổng lồ bị cắt thành hai phần ngay. Ngay sau đó mặt băng nứt ra, không cách nào cho cơ giáp đứng thẳng, tay Hoắc Tuyên Sơn vứt bỏ nửa thân thể của con cá lớn và bắt lấy cơ giáp Vệ Tam, không để cô chìm xuống nước. Vệ Tam cầm đao, cắm nó vào chỗ nào đó trong nước.
Hoắc Tuyên Sơn ở giữa không trung dùng hai tay nắm lấy Vệ Tam, mà đao Vệ Tam cắm vào nửa con cá còn lại. Hai người mang theo nửa thân cá rời khỏi mặt băng vỡ vụn và rơi xuống chỗ khi nãy cậu ta vừa ném nửa thân con cá khổng lồ.
Từ đầu đến cuối, thậm chí ít hơn một phút.
Một con cá khổng lồ, tinh thú cấp SS, đã chết trong tay của họ.
“... Chiếc cơ giáp mới này không phải là lần đầu tiên Vệ Tam dùng à?” Tập Hạo Thiên nhìn hai người trong màn hình thì thật sự nghi hoặc. Ông thấy lần này Vệ Tam thay đổi cơ giáp mới nghe nói có dùng nấm dịch tím, cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt. Dù sao đây cũng là một cái cơ giáp mới tinh, còn cơ giáp của những người khác đã được sử dụng ít nhất mười năm.
Ngư Thiên Hà cười cười: “Em ấy là một người xuất thân từ một ngôi sao vô danh, lúc trước dùng Chu Giáng cũng mới bao lâu? Một học kỳ? Cũng không kém ai cả.”
“Như vậy, tôi thừa nhận Vệ Tam gần như có cùng trình độ với Cơ Sơ Vũ và Tông Chính Việt Nhân.” Tập Hạo Thiên nhìn chằm chằm Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn, “Bọn họ phối hợp cũng không tệ.” Cứ như vậy đã xuống nước làm tiêu hao năng lượng.
Trước đây Tập Hạo Thiên vẫn không coi trọng Vệ Tam, chiêu thức của em ấy quá loạn, không có quy tắc và ý thức chiến đấu không đủ. Nhưng hiện tại ông vừa nhìn thì hình như cũng không phải như vậy.
Vừa bước vào mà đã mất một chiến sĩ độc lập của đội tuyển trước mặt đội chủ lực, Damocles rơi vào tình trạng nặng nề chưa từng có.
Các giáo viên bên ngoài sân đấu đột nhiên trở nên căng thẳng, thứ họ lo lắng không phải là những con thú ẩn nấp trong đấu trường mà là tình trạng tâm lý của các sinh viên.
Từ trận đấu đầu tiên cho đến đường đua thung lũng mưa, các em ấy có thể không giành được chức vô địch, nhưng hoàn toàn được hưởng lợi làm sự tự tin không bị ảnh hưởng, thậm chí có thể làm cho viện Bình Thông chịu thiệt thòi.
Mà bây giờ...
Trong cuộc đua, trường Damocles tiếp tục đi về phía trước, lần này đi bộ liên tục trong hai tiếng cũng không gặp lại băng mỏng.
“Phía sau núi băng ở phía trước cách đây không xa có tinh thú.” Kim Kha dừng lại nói, “Dưới mặt băng.”
Họ sẽ xuống nước để chiến đấu.
Liêu Như Ninh đứng lên: “Tôi sẽ đưa họ xuống.”
Kim Kha nhìn chằm chằm cậu ta một hồi: “Dưới mặt băng có 2 con tinh thú SS và 16 con tinh thú cấp A cách nhau trăm mét. Cậu mang theo 50 người trong đội tuyển đi xuống.”
Liêu Như Ninh xoay người: “Ai xuất thân từ Sao Sa Đô thì đi với tôi.”
Rất nhanh đã có 50 chiến sĩ độc lập đi ra khỏi đội ngũ, người thứ 51 đi ra thì bị ngăn lại, về sau những người khác không còn được liệt kê.
Liêu Như Ninh và 50 binh sĩ của trường tiến vào cơ giáp, chạy về phía trước. Họ chạy đến vị trí Kim Kha đã nói, cùng nhau đạp vỡ băng và chìm vào nước.
...
Kim Kha và những người khác đứng tại chỗ chờ đợi, gió lạnh thổi trong đấu trường lạnh lẽo mang theo những hạt tròn màu trắng, là nước trong không khí đóng thành băng. Nó đập vào mặt mọi người đau đớn nhưng không ai di chuyển.
Ánh mắt mọi người lướt qua tảng băng trôi nhô lên phía trước, họ đang chờ đợi Liêu Như Ninh và 50 chiến sĩ độc lập đội tuyển trường xuất hiện.
Họ đứng ở đây chẳng tham gia trận chiến. Ngoại trừ Kim Kha nửa quỳ xuống đất đặt một tay trên băng để sử dụng cảm giác, thiết lập một rào cản cho những người chiến đấu dưới nước, những người khác không thể nhìn thấy tình hình Liêu Như Ninh và những người khác bên dưới. Họ chỉ có thể ngửi thấy mùi máu tươi mờ nhạt trong không khí lạnh lẽo.
Tin tốt duy nhất là không có tin tức, không có âm thanh phát sóng nào.
Ba mươi phút sau, Liêu Như Ninh mang theo 50 chiến sĩ của đội tuyển trường từ từ xuất hiện trên núi băng.
[Trường Quân sự Damocles chém giết 2 con tinh thú SS, 16 con tinh thú cấp A. Lặp lại... ]
Nhiều người trong số họ còn có băng đóng lại trên người, rõ là sau khi ướt trong nước vừa lên bờ đã bị đóng băng. Chẳng qua Liêu Như Ninh và 50 chiến sĩ của đội tuyển trường phía sau chả run rẩy tí gì, dường như hoàn toàn chẳng biết lạnh là sao.
Các giáo viên xem trực tiếp ở hiện trường đều thở phào nhẹ nhõm, những sinh viên này xem chuyện xảy ra khi nãy là động lực.
“Tiếp tục đi về phía trước.” Kim Kha đứng dậy nói.
Cậu ấy vừa dứt lời, mấy phương hướng nơi xa đồng thời có chùm sáng bay lên và tiếng loa phát thanh.
Trong những giờ tiếp theo đi đường của đội Damocles, tiếng thông báo về viện Bình Thông vang lên gần như mỗi nửa tiếng, thậm chí vượt qua trường Quân sự Đế Quốc.
Viện Bình Thông lần này phát huy hết ưu thế sân nhà của mình.
“Chúng ta đi vòng quanh con đường này.” Kim Kha chỉ vào bản đồ.
Cậu nói rằng nửa đầu của tuyến đường là đầy băng, sau khi đi qua sẽ thấy viện Bình Thông hiện đang tập trung về hướng này.
“Ý cậu là chúng ta sẽ tới đó chặn trước bọn họ?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi cậu.
Kim Kha gật đầu: “Viện Bình Thông đã quen thuộc với hoàn cảnh này, đi theo con đường của bọn họ nhất định sẽ tốt hơn.”
Cướp trước mặt họ, giế.t chết các tinh thú xung quanh, có được tài nguyên.
“Nhưng chúng ta sẽ luôn phải đi trên mặt băng nửa hành trình.” Ứng Thành Hà, “Sẽ phải đối mặt với các cuộc tấn công từ cả hai phía, thêm chuyện nhiệt độ trên băng thấp hơn nữa.”
“Tôi biết.” Kim Kha nắm chặt bản đồ, “Cậu tính xem chuyện cơ giáp.”
Rõ ràng là con đường ban đầu của Kim Kha không phải là tuyến này, bây giờ cậu đột nhiên thay đổi, thật khó để nói không phải vì những gì đã xảy ra ở lối vào trước đó.
Tuy nhiên chẳng ai trong đội ngũ trường Damocles phản đối.
Hiện trường trực tiếp
“Không biết tính cách chỉ huy chính của trường các anh là tốt hay xấu.” Giáo viên dẫn đội South Pasadena nói với Hạng Minh Hóa, “Hiện tại mặc dù biến chuyện đội viên bị loại thành lực lượng phẫn nộ, nhưng mức độ nguy hiểm bây giờ tăng vọt, tỷ lệ thắng bại càng không thể xác định.”
“Em ấy là chỉ huy chính, em ấy làm chủ.” Hạng Minh Hóa tựa lưng vào ghế, “Những người cùng đội khác không phản đối là được.”
Giáo viên dẫn đội của South Pasadena không cần nói thêm nữa, ông có thể nói gì giờ? Giáo viên trường Damocles của tụi nó không đặt thắng bại trong tâm trí, mấy ông nói nhiều cũng vô dụng.
Đội quân Damocles trong cuộc đua bắt đầu chỉ đi bộ trên băng, tuyến đường này nhanh hơn hẳn, và tất nhiên tinh thú ẩn dưới băng để đánh lén cũng nhiều hơn.
Lại thêm chuyện chả biết lúc nào mặt băng sẽ đột nhiên vỡ, nên từ lúc khởi hành cho đến bây giờ, đã có một số đội đột nhiên rơi xuống nhưng nào có ai bị loại vì cái này. Mặc dù khi rơi xuống gặp tinh thú dưới mặt băng, họ cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất phối hợp che chở chỉ huy và cơ giáp sư đi ra. Thời gian huấn luyện lâu như thế của chiến sĩ độc lập trước đây rốt cục cũng phát huy tác dụng.
“Vệ Tam.” Hoắc Tuyên Sơn ở giữa không trung nhắc nhở.
“Biết rồi.”
Tại thời điểm này, hai người ở phía trước đội, cách xa phần lớn mọi người tầm 5km.
Bọn họ phụ trách thanh lý tinh thú cấp cao phía trước.
Hoắc Tuyên Sơn bay trên không trung xuyên qua sương trắng, quan sát động tĩnh dưới lớp băng; một số mặt băng trông mỏng hơn là bởi vì có tinh thú trốn ở phía dưới.
Vệ Tam nghe thấy lời cậu ta nhắc nhở bèn trực tiếp thả cơ giáp ra, một tay cầm đao lớn cắm nó thẳng vào dưới mặt băng và hơi chuyển động cán đao.
Mặt băng lấy thân đao làm tâm điểm, nó dần nứt, tạo ra tiếng rắc rắc làm người khiếp sợ.
Giây tiếp theo, một con cá khổng lồ vọt lên, miệng nó đầy răng sắc nhọn cắn về phía Vệ Tam.
Cô lăn ngay tại chỗ, dùng tay chống đất.
Cá lớn nhìn thấy động tác vụng về của cơ giáp thì trong mắt lóe lên hưng phấn, nó cảm giác mình lập tức cắn đứt được cơ giáp.
Hoắc Tuyên Sơn giữa không trung đột nhiên lao xuống, cậu dùng hai tay bắt lấy con cá khổng lồ, ráng sức đưa một nửa thân thể nó lên mặt nước.
Vệ Tam nhanh chóng tiến lên rút đao lớn ra, vung đao chém thẳng vào bụng con cá khổng lồ đã lộ ra khỏi mặt băng.
Đao lớn lách mình chém ngang trên mặt băng, bởi vì tốc độ quá nhanh, thậm chí còn vẽ ra những bông hoa tuyết.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, khán giả trước ống kính trực tiếp chỉ có thể nhìn thấy đại khái: Vệ Tam cắm đao lên mặt băng, cá khổng lồ xuất hiện cắn cô, Hoắc Tuyên Sơn giữa không trung đột nhiên lao xuống bắt lấy con cá khổng lồ, Vệ Tam rút đao một tay và quét qua mặt băng, con cá khổng lồ bị cắt thành hai phần ngay. Ngay sau đó mặt băng nứt ra, không cách nào cho cơ giáp đứng thẳng, tay Hoắc Tuyên Sơn vứt bỏ nửa thân thể của con cá lớn và bắt lấy cơ giáp Vệ Tam, không để cô chìm xuống nước. Vệ Tam cầm đao, cắm nó vào chỗ nào đó trong nước.
Hoắc Tuyên Sơn ở giữa không trung dùng hai tay nắm lấy Vệ Tam, mà đao Vệ Tam cắm vào nửa con cá còn lại. Hai người mang theo nửa thân cá rời khỏi mặt băng vỡ vụn và rơi xuống chỗ khi nãy cậu ta vừa ném nửa thân con cá khổng lồ.
Từ đầu đến cuối, thậm chí ít hơn một phút.
Một con cá khổng lồ, tinh thú cấp SS, đã chết trong tay của họ.
“... Chiếc cơ giáp mới này không phải là lần đầu tiên Vệ Tam dùng à?” Tập Hạo Thiên nhìn hai người trong màn hình thì thật sự nghi hoặc. Ông thấy lần này Vệ Tam thay đổi cơ giáp mới nghe nói có dùng nấm dịch tím, cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt. Dù sao đây cũng là một cái cơ giáp mới tinh, còn cơ giáp của những người khác đã được sử dụng ít nhất mười năm.
Ngư Thiên Hà cười cười: “Em ấy là một người xuất thân từ một ngôi sao vô danh, lúc trước dùng Chu Giáng cũng mới bao lâu? Một học kỳ? Cũng không kém ai cả.”
“Như vậy, tôi thừa nhận Vệ Tam gần như có cùng trình độ với Cơ Sơ Vũ và Tông Chính Việt Nhân.” Tập Hạo Thiên nhìn chằm chằm Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn, “Bọn họ phối hợp cũng không tệ.” Cứ như vậy đã xuống nước làm tiêu hao năng lượng.
Trước đây Tập Hạo Thiên vẫn không coi trọng Vệ Tam, chiêu thức của em ấy quá loạn, không có quy tắc và ý thức chiến đấu không đủ. Nhưng hiện tại ông vừa nhìn thì hình như cũng không phải như vậy.