Đáp Lại Lời Yêu - Trang 2
Chương 94: PN14: Hôn chú rể bất kể đời này hay kiếp sau đều chỉ thuộc về cô
“Xin chúc mừng, hai tim thai, là sinh đôi nha.” Bác sĩ vừa nở nụ cười vừa thông báo, “Cả hai đều khỏe mạnh.”
Sầm Diễn và Thời Nhiễm đều kinh ngạc giật mình, sau khi phản ứng lại hoàn toàn không kiềm chế được niềm vui, cho dù là người trầm ổn như Sầm Diễn nhưng gương mặt cũng nhiễm phần kích động rõ ràng.
“Song sinh sao?” Yết hầu anh căng thẳng, nhìn chằm chằm bác sĩ không chớp mắt.
Bác sĩ là chị em tốt của Tống Thanh, nhìn bộ dáng cặp ba mẹ đang không thể tin được này cũng khó nén cười: “Đúng vậy, song sinh, hai đứa sắp làm ba mẹ của hai cục cưng rồi.”
Hô hấp của Sầm Diễn hơi chậm lại.
Còn Thời Nhiễm vẫn đang chìm trong niềm khiếp sợ vui mừng khó tả.
Sầm Diễn ổn định tinh thần, kiềm chế cảm xúc sắp bùng nổ, nghiêm túc hỏi: “Cảm ơn bác sĩ Dương, xin hỏi hai bảo bối cần chú ý điều gì? Chuyện gì có thể làm chuyện gì không thể…”
Anh hỏi rất nhiều, nghe thì có vẻ bình tĩnh nhưng kỳ thật giọng nói sớm đã bởi vì kích động mà trở nên khàn đục căng thẳng.
Bác sĩ Dương cười, kiên nhẫn dặn dò chi tiết.
Sầm Diễn ghi nhớ từng chuyện vào lòng.
===
Mãi đến khi ngồi lên xe, người đàn ông nghiêng người sang thắt dây an toàn cho mình thì Thời Nhiễm mới hoàn toàn khôi phục tinh thần.
Cô nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình: “Hai cục cưng… Tứ ca, tới hai bảo bối đấy, anh vui không?”
Sầm Diễn trở tay nắm chặt tay cô.
“Rất vui.” Anh kề sát vào hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói nặng nề, “Bảo bối vất vả rồi.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Thời Nhiễm cuối cùng cũng thoáng nhận ra cảm xúc của anh dù đã được kìm nén.
Cô nhịn không được cười, lại hôn anh một cái: “Tứ ca khẩn trương à?”
Sầm Diễn không phủ nhận: “Ừm.”
Thời Nhiễm rung động rúc vào ngực anh, vừa ôm vừa hôn cằm anh: “Thật ra em cũng khẩn trương, lại có đến hai bé con.”
Một tay khẽ vuốt v e lưng cô trấn an, Sầm Diễn dùng tay kia sờ sờ tóc cô, thấp giọng nói: “Mọi chuyện đều có anh rồi.”
“Dạ.” Thời Nhiễm cọ cọ mặt.
Hai người ôm càng lúc càng chặt.
Bên trong xe nhất thời bị sự ôn nhu bao phủ.
Ôm một lát, Thời Nhiễm nhịn không được gọi anh: “Tứ ca.”
“Hửm?”
Thời Nhiễm ngẩng mặt lên, tâm tình hưng phấn không thể tả thành lời: “Anh nói xem sẽ là hai bé trai hay hai bé gái, hay là long phượng thai đây?” Còn chưa đợi anh trả lời, cô lại vui vẻ nói tiếp, “Em hi vọng là long phượng thai, muốn có anh trai cùng em gái, như vậy thì anh trai có thể bảo vệ em gái.”
Một khi đã tán gẫu thì cái máy phát bằng người này không thể nào dừng lại được.
Thời Nhiễm cực kỳ vui vẻ, không ngừng bổ não: “Anh trai sẽ giống anh, em gái đương nhiên giống em là tốt nhất, dù sao em cũng xinh đẹp như vậy, bảo bối của chúng ta nhất định sẽ có giá trị nhan sắc cao nhất!”
Thời Nhiễm càng nói càng đắc ý, tâm tình chờ mong cũng thêm đậm hơn.
Đột nhiên, cô chợt nghĩ đến điều gì đó.
“A…”
Khóe môi Sầm Diễn cong lên, vẫn luôn dịu dàng nhìn cô: “Sao vậy?”
Thời Nhiễm hoạt bát chợp chớp mắt: “Quần áo và đồ chơi, trước đây chúng ta đều mua đồ cho con gái dùng, con trai một món cũng chẳng mua, có phải nên chuẩn bị một chút cho bé con không?”
“Được, khi nào em muốn thì chúng ta sẽ cùng đi.” Sầm Diễn đều nghe theo cô.
Thời Nhiễm dẫu môi: “Chỉ là không chắc có phải long phượng thai hay không.”
Sầm Diễn nắm tay cô, đầu quả tim trở nên mềm mại.
“Em có thể kiểm tra trước.” Anh thấp giọng nói, “Em có muốn không?”
Kiểm tra trước…
Thời Nhiễm suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Tính lại rồi.” Cô lần nữa ôm anh, cười đến hai mắt cong cong, “Chờ sinh xong sẽ biết, xem như để lại một bất ngờ.”
“Được, nghe em.” Sầm Diễn thói quen hôn nhẹ lên trán cô, suy nghĩ một chút, hỏi: “Nếu là hai bé con, một trong hai đứa mang họ em, được không?”
Thời Nhiễm cũng có ý này.
“Em cũng nghĩ như vậy.” Cô mỉm cười hạnh phúc với anh.
Vốn vì sự ngạc nhiên của hai cục cưng mà tâm trạng phập phồng, bây giờ cô lại cười, Sầm Diễn càng không nén được, ánh mắt tối đi, anh giữ chặt gáy cô cúi đầu hôn xuống.
Thời Nhiễm ngửa đầu phối hợp.
“Này…”
Gợi tình ôn nhu, thật lâu chẳng tan.
===
Hai nhà khi biết Thời Nhiễm mang thai đôi cũng kích động vui mừng, nhưng phần lớn vẫn là khẩn trương cùng lo lắng, đau lòng cô sẽ vất vả.
Đêm đó trưởng bối hai nhà đều tụ tập ở biệt thự Hương Long, đưa đồ ăn bổ dưỡng đến, lại dặn dặn dò dò, dỗ dành cô, Tống Thanh còn gọi theo dì giúp việc ở Thời gia đến đây chăm sóc cô.
Mẹ Sầm Diễn thì mời một chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp chuyên nấu cơm cho Thời Nhiễm.
Biết đều là ý tốt quan tâm của người lớn nên Thời Nhiễm cũng không từ chối.
Vừa quay đầu mới phát hiện người đàn ông bị bà nội cô và bà nội anh lôi kéo nói những việc nên chú ý trong thời gian mang thai, từ góc độ của cô có thể thấy anh lắng nghe rất nghiêm túc, giống như thời điểm ban ngày hỏi bác sĩ vậy.
Cô không nhịn được cong môi.
Thật tốt.
Sầm Diễn cảm giác được tầm mắt của cô, ngước mắt lên nhìn.
Hai người nhìn nhau cười.
Tống Thanh ở một bên thu hết động tác của hai người vào đáy mắt, trong lòng tất nhiên là hài lòng không chịu nổi, chẳng qua nghĩ đến một vấn đề, bà giữ chặt tay cô dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói: “Nhiễm Nhiễm, tình cảm của con và A Diễn tốt đẹp mọi người đều yên tâm, nhưng có một chuyện con nhất định phải nhớ kĩ.”
Thời Nhiễm mù mịt: “Mẹ, chuyện gì thế?”
Tống Thanh ho nhẹ: “Bác sĩ Dương có nói cho hai đứa biết không? Ba trước đầu mang thai không nên quá thân mật…”
Thời Nhiễm… Đỏ mặt.
Cô bỗng nhiên nhớ tới ban ngày ở trong xe hai người không nhịn được mà hôn đến khó tách rời, thiếu chút nữa…
“Con biết rồi, mẹ.” Má cô hơi nóng, ĩu xìu nói.
===
Ban đêm.
Sầm Diễn có thói quen ôm Thời Nhiễm ngủ, kiên nhẫn dỗ dành cô, nhưng tối nay Thời Nhiễm lại vô cùng bất an, giống như cố ý lại vô tình trêu chọc.
Nhận thấy được sự biến hóa của anh, Thời Nhiễm cười cười, thẳng đến khi nhìn thấy ánh mắt biến đổi sắp hôn mình, cô mới cố tình chậm rãi tiến đến bên tai anh đem chuyện Tống Thanh dặn dò nói ra.
“Tứ ca, anh phải nhịn thật lâu rồi nha.” Cô khiêu khích cười vô cùng kiêu ngạo.
Cổ họng Sầm Diễn chuyển động.
Thời Nhiễm thấy thế, cười càng thêm không kiêng nể gì.
Muốn tiếp tục trêu chọc anh, không ngờ còn chưa kịp động cổ tay đã bị bắt lấy.
Sau đó giọng nói trầm khàn của anh áp sát bên tai cô lọt vào, hô hấp nóng bỏng cùng lúc tấn công ——
“Còn có biện pháp khác.”
Thời Nhiễm: “…”
Cơ thể hơi cứng đờ.
Sầm Diễn nhạy bén nhận ra, âm thầm cười, cố tình dùng ngữ điệu xấu xa nói: “Cho nên Nhiễm Nhiễm ngoan một chút, hửm?”
“……”
===
Bởi vì cách hôn lễ cũng không bao lâu, hơn nữa có hai bé con còn tương đối vất vả nên hai bậc cha mẹ nhất trí tuyên bố Thời Nhiễm không được làm việc nữa.
Thời Nhiễm ngược lại không để ý lắm, thứ nhất cô đã mang thai được một thời gian rồi, phản ứng hết thảy đều bình thường, thứ hai cô muốn bắt tay hoàn thành thật tốt mọi việc đã lên kế hoạch từ trước.
Đối với việc này, mặc dù Sầm Diễn lo lắng nhưng không phản đối, anh từ trước đến nay luôn ủng hộ quyết định của cô.
Nhưng anh sẽ đích thân đưa cô đến studio, chờ công việc kết thúc rồi đón về.
Nhân viên đều đặc biệt hâm mộ.
Thời Nhiễm mỗi lần nghe được đều cười ngọt ngào tựa mật ong.
Cứ như vậy, sau khi kết thúc nhiệm vụ trong tay cô mới tạm dừng công việc, an tâm chờ đợi hôn lễ đến.
===
Mà khoảng thời gian hạnh phúc thì đặc biệt nhanh, thoáng cái đã đến ba ngày trước hôn lễ.
Lúc trước Sầm Diễn nói sẽ tổ chức lễ cưới ở Hải đảo, Thời Nhiễm cứ tưởng rằng đó là hòn đảo phổ biến dùng tổ chức hôn lễ trước giờ, không ngờ cuối cùng lại là hòn đảo tư nhân, mà hòn đảo tư nhân này đã sớm được Sầm Diễn mua lại dưới tên cô.
Một hòn đảo xinh đẹp mà anh tặng cho cô, không thể dùng lời để hình dung.
Khi máy bay còn chưa hạ cánh, Thời Nhiễm từ trên cao nhìn xuống, chỉ liếc mắt một cái đã thích hòn đảo này.
Thực sự đẹp.
Nhìn xuống đã đẹp, chờ bước lên vùng đất mới phát hiện càng đẹp hơn.
Đẹp không thể tả.
Ở đây, tâm trạng tồi tệ cỡ nào cũng có thể được chữa khỏi ngay lập tức.
Bởi vì còn có công việc quan trọng nên Sầm Diễn chỉ đến Hải đảo một ngày trước đám cưới.
Đêm đó hai người tổ chức tiệc chiêu đãi, đặc biệt náo nhiệt, sau khi bắn pháo hoa xong mọi người mới trở về phòng nghỉ ngơi.
===
Quy củ của Giang Thành, người mới cưới đêm trước khi kết hôn không thể gặp mặt, tiệc chiêu đãi là ngoại lệ, nhưng sau đó không thể gặp lại, chỉ có thể chờ đến ngày mai rước dâu.
Tối nay Thời Nhiễm ngủ chung phòng với Khương Họa.
Khương Họa tiếp điện thoại xong xoay người nhìn, thấy Thời Nhiễm vẫn còn mè nheo cọ cọ tới lui, không khỏi trêu ghẹo: “Còn chưa tắm? Chẳng lẽ là đang chờ Tứ ca của cậu sao? Có muốn tở đổi phòng để anh ấy đến với cậu không? Bằng không có người nào đó buổi tối sợ là sẽ cô đơn khó ngủ. “
“……”
“Họa Họa cậu thay đổi rồi.” Thời Nhiễm đỏ mặt khiếu nại, “Trước kia cậu không như vậy!”
Khương Họa đến gần, cúi người nâng cằm cô lên nghiêm túc quan sát: “Cậu đỏ mặt cái gì thế?”
Thời Nhiễm: “…”
Mắt thấy mặt cô càng lúc càng đỏ, Khương Họa cười buông tay: “Được rồi, tớ tắm trước, cậu có thể gọi Tứ ca của cậu đến thăm, tớ sẽ coi như không biết, không khai báo đâu.”
“Ù” một tiếng, điện thoại di động trong tay Thời Nhiễm rung lên, nhắc nhở có tin nhắn WeChat.
Khương Họa ý vị thâm trường nhếch môi, đi vào phòng tắm.
Thời Nhiễm hờn dỗi trừng mắt nhìn cô ấy một cái, theo bản năng sờ sờ gương mặt nóng bỏng một chút mới mở wechat ra.
Tứ ca: [Tối nay đi ngủ sớm một chút.]
Thời Nhiễm kìm lòng không được cười ngọt ngào.
[Nhưng em nhớ Tứ ca, làm sao bây giờ?]
Bên kia không có trả lời.
Thời Nhiễm chờ đợi, không đợi được tin nhắn hồi âm, cô dứt khoát gọi video qua cho anh.
Không ngờ lại bị từ chối.
Thời Nhiễm sửng sốt.
[Tứ ca?]
[Mở cửa ra.]
Mở cửa ra?
Thời Nhiễm có hơi ngây ngốc.
Chẳng lẽ…
Cô vội vã đứng dậy khỏi giường.
[Chậm một chút.] Giống như biết cô sẽ như thế nên anh đã nói thêm.
Nghe anh nói chậm một chút, cô cố kiềm chế tâm tình kích động, đi đàng hoàng tới trước cửa.
Cửa mở ra, gương mặt quá quen thuộc kia đập vào mắt.
Trái tim đập thình thịch nhưng vẫn ngạo kiều khẩu thị tâm phi: “Mẹ em nói tối nay không thể gặp mặt.”
“Anh biết.” Sầm Diễn gật đầu.
“Vậy anh…”
Tay phải anh giữ sườn mặt cô, đôi môi ấm áp lập tức phủ lên.
Bất ngờ không kịp đề phòng.
“A…”
Một tay của Thời Nhiễm còn đặt trên cửa, lúc mở cửa nửa người còn cố ý nấp phía sau đó, vì thế lúc này thoạt nhìn hai người giống như cách một cánh cửa hôn môi.
“Ngủ ngon, chờ ngày mai anh cưới em.”
Tim Thời Nhiễm như muốn lao ra ngoài, nghe giọng nói trầm khàn của anh từ từ mê hoặc cô.
Cô mở to đôi mắt long lanh sương mù mơ màng nhìn anh.
“Được, em chờ anh.”
===
Ngày hôm sau.
Bầu trời xanh trong không có mây, là thời tiết Thời Nhiễm yêu thích nhất.
Thời Nhiễm sáng sớm đã bị gọi tên.
Tắm rửa, thay quần áo, trang điểm…
Bận rộn nhưng hạnh phúc.
Lễ phục xuất giá cô lựa chọn kiểu Trung Quốc được thêu tinh xảo, người làm nên là một trong tứ đại danh thêu, nhà thiết kế hàng đầu đã có hơn bảy ngàn giờ làm việc, thành tựu độc nhất vô nhị.
Lại phối với trang sức phù hợp, vừa hoàn tất quá trình, tất cả mọi người đều kinh diễm.
Một trong những phù dâu là Sầm Vi Nịnh biết lễ phục và trang sức đều do Tứ ca tự mình chọn, nhất thời hâm mộ không chịu nổi, mà khi cô ấy nhìn thấy đế giày cưới của Thời Nhiễm sắp mang vào lại viết tên và ngày cưới của hai người, nổ tung.
Cô ấy bày ra bộ dáng chua xót không thôi, la hét: “Nhiễm Nhiễm, cậu cùng Tứ ca quá ngược đãi cẩu độc thân rồi đấy! Ô ô ô… Hãy để chúng tôi sống yên đi mà.”
Thời Nhiễm hơi đỏ mặt.
Chốc lát, cô nhỏ giọng giải thích: “Giày cưới… Không phải chủ ý của tớ, tớ chuyện gì cũng không cần quan tâm, đều do anh trai cậu chuẩn bị đấy.”
Sầm Vi Nịnh: “…”
“Quá đáng! Tứ ca ngược đãi chó độc thân thật sự quá đáng!” Cô ấy ồn ào, “Làm sao bây giờ, có một người anh trai tốt như vậy ở đây, sau này tớ tìm bạn trai sẽ so sánh, tớ sợ không tìm được người tốt như Tứ ca, cậu và Tứ ca phải bồi thường bạn trai tớ!”
“Không được không được! Đợi lát nữa lúc Tứ ca đến đón dâu nhất định phải làm khó anh ấy.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đồng lọat cười to.
Thời Nhiễm cũng cười theo, thời gian đón dâu mỗi lúc một gần, tâm tình khẩn trương của cô cũng càng ngày càng rõ ràng, thậm chí lòng bàn tay còn toát mồ hôi bị Sầm Vi Nịnh nhìn thấy lại trêu ghẹo một trận.
===
Giờ lành đến, không gian ngập trong tiếng cười và chúc phúc.
“Đến đến! Chú rể đang đến!”
Lúc câu nói này lọt vào tai, tim Thời Nhiễm tăng tốc đập thình thịch như muốn lao khỏi lồ ng ngực.
Thời điểm gương mặt quá đỗi quen thuộc kia đập vào mắt, lúc anh hoàn thành nhiệm vụ ‘xử phạt’ để đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô đặt lên môi hôn thì Thời Nhiễm rõ ràng mềm nhũn.
“Anh đến cưới em.” Anh nhìn cô, thâm tình nói.
Thời Nhiễm cười ngọt ngào, “Em chờ anh.”
Những giây phút tiếp theo đều vui vẻ suôn sẻ, thưởng thức tiệc trà, chụp ảnh, chơi đùa…
Nụ cười trên môi Thời Nhiễm chưa từng biến mất, mà tay cô từ đầu đến cuối đều được anh dắt đi, mỗi lần cô nhìn sang, anh tựa như đều có linh cảm mà đáp lại.
===
Buổi chiều, lễ cưới bắt đầu.
Một bộ váy cưới màu trắng độc nhất vô nhị trên thế giới, khoác cánh tay Thời Húc Nham đi trên con đường trải đầy hoa tươi, cách đó không xa, người cô yêu đời này đang đợi phía trước.
Cô mang một đôi giày cưới khác mà anh chuẩn bị cho cô, đế giày vẫn có sự bất ngờ do anh chuẩn bị, là lời tỏ tình của anh.
Từng bước một, Thời Nhiễm đi về phía anh.
Sầm Diễn đưa tay về phía cô.
Thời Nhiễm cười, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Nắm chặt nhau, không bao giờ rời xa.
===
Hôm nay trời vừa đẹp.
Dưới giàn hoa, linh mục đọc lời thề.
“Tôi nguyện ý.” Thời Nhiễm nghe được giọng nói trầm thấp anh, trước sau như một vẫn chân tình như thế.
Vạn năm không đổi.
Nụ cười nhuộm đầy toàn bộ khuôn mặt, cô nhìn anh khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Tôi đồng ý.”
Một giây sau, ngón tay thon dài của người đàn ông liền vén khăn che đầu cô lên.
Thời Nhiễm cười, nhanh nhẹn chủ động hôn lên môi anh, hôn chú rể bất kể đời này hay kiếp sau đều chỉ thuộc về cô.
===
Ban đêm, lễ cưới náo nhiệt và ấm áp cuối cùng đã kết thúc.
Bởi vì mang thai, Thời Nhiễm đã sớm bị yêu cầu trở về phòng cưới nghỉ ngơi.
Tẩy trang, thay quần áo…
Tưởng rằng anh sẽ về trễ một chút, không ngờ cô đang cầm áo ngủ chuẩn bị đi tắm thì cửa đã truyền đến tiếng vang mơ hồ.
Thời Nhiễm vui vẻ ném áo ngủ chạy ra ngoài.
Đi tới phòng khách, Sầm Diễn đang đóng cửa ngăn tiếng ồn ào của nhóm người bên ngoài đùa giỡn.
Xoay người, bốn mắt nhìn nhau.
Thời Nhiễm còn chưa kịp mở miệng nói gì, người đàn ông đã nhanh hơn một bước sải bước đi tới trước mặt cô, ôm cô vào lòng.
“Vợ…”
Sầm Diễn và Thời Nhiễm đều kinh ngạc giật mình, sau khi phản ứng lại hoàn toàn không kiềm chế được niềm vui, cho dù là người trầm ổn như Sầm Diễn nhưng gương mặt cũng nhiễm phần kích động rõ ràng.
“Song sinh sao?” Yết hầu anh căng thẳng, nhìn chằm chằm bác sĩ không chớp mắt.
Bác sĩ là chị em tốt của Tống Thanh, nhìn bộ dáng cặp ba mẹ đang không thể tin được này cũng khó nén cười: “Đúng vậy, song sinh, hai đứa sắp làm ba mẹ của hai cục cưng rồi.”
Hô hấp của Sầm Diễn hơi chậm lại.
Còn Thời Nhiễm vẫn đang chìm trong niềm khiếp sợ vui mừng khó tả.
Sầm Diễn ổn định tinh thần, kiềm chế cảm xúc sắp bùng nổ, nghiêm túc hỏi: “Cảm ơn bác sĩ Dương, xin hỏi hai bảo bối cần chú ý điều gì? Chuyện gì có thể làm chuyện gì không thể…”
Anh hỏi rất nhiều, nghe thì có vẻ bình tĩnh nhưng kỳ thật giọng nói sớm đã bởi vì kích động mà trở nên khàn đục căng thẳng.
Bác sĩ Dương cười, kiên nhẫn dặn dò chi tiết.
Sầm Diễn ghi nhớ từng chuyện vào lòng.
===
Mãi đến khi ngồi lên xe, người đàn ông nghiêng người sang thắt dây an toàn cho mình thì Thời Nhiễm mới hoàn toàn khôi phục tinh thần.
Cô nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình: “Hai cục cưng… Tứ ca, tới hai bảo bối đấy, anh vui không?”
Sầm Diễn trở tay nắm chặt tay cô.
“Rất vui.” Anh kề sát vào hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói nặng nề, “Bảo bối vất vả rồi.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Thời Nhiễm cuối cùng cũng thoáng nhận ra cảm xúc của anh dù đã được kìm nén.
Cô nhịn không được cười, lại hôn anh một cái: “Tứ ca khẩn trương à?”
Sầm Diễn không phủ nhận: “Ừm.”
Thời Nhiễm rung động rúc vào ngực anh, vừa ôm vừa hôn cằm anh: “Thật ra em cũng khẩn trương, lại có đến hai bé con.”
Một tay khẽ vuốt v e lưng cô trấn an, Sầm Diễn dùng tay kia sờ sờ tóc cô, thấp giọng nói: “Mọi chuyện đều có anh rồi.”
“Dạ.” Thời Nhiễm cọ cọ mặt.
Hai người ôm càng lúc càng chặt.
Bên trong xe nhất thời bị sự ôn nhu bao phủ.
Ôm một lát, Thời Nhiễm nhịn không được gọi anh: “Tứ ca.”
“Hửm?”
Thời Nhiễm ngẩng mặt lên, tâm tình hưng phấn không thể tả thành lời: “Anh nói xem sẽ là hai bé trai hay hai bé gái, hay là long phượng thai đây?” Còn chưa đợi anh trả lời, cô lại vui vẻ nói tiếp, “Em hi vọng là long phượng thai, muốn có anh trai cùng em gái, như vậy thì anh trai có thể bảo vệ em gái.”
Một khi đã tán gẫu thì cái máy phát bằng người này không thể nào dừng lại được.
Thời Nhiễm cực kỳ vui vẻ, không ngừng bổ não: “Anh trai sẽ giống anh, em gái đương nhiên giống em là tốt nhất, dù sao em cũng xinh đẹp như vậy, bảo bối của chúng ta nhất định sẽ có giá trị nhan sắc cao nhất!”
Thời Nhiễm càng nói càng đắc ý, tâm tình chờ mong cũng thêm đậm hơn.
Đột nhiên, cô chợt nghĩ đến điều gì đó.
“A…”
Khóe môi Sầm Diễn cong lên, vẫn luôn dịu dàng nhìn cô: “Sao vậy?”
Thời Nhiễm hoạt bát chợp chớp mắt: “Quần áo và đồ chơi, trước đây chúng ta đều mua đồ cho con gái dùng, con trai một món cũng chẳng mua, có phải nên chuẩn bị một chút cho bé con không?”
“Được, khi nào em muốn thì chúng ta sẽ cùng đi.” Sầm Diễn đều nghe theo cô.
Thời Nhiễm dẫu môi: “Chỉ là không chắc có phải long phượng thai hay không.”
Sầm Diễn nắm tay cô, đầu quả tim trở nên mềm mại.
“Em có thể kiểm tra trước.” Anh thấp giọng nói, “Em có muốn không?”
Kiểm tra trước…
Thời Nhiễm suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Tính lại rồi.” Cô lần nữa ôm anh, cười đến hai mắt cong cong, “Chờ sinh xong sẽ biết, xem như để lại một bất ngờ.”
“Được, nghe em.” Sầm Diễn thói quen hôn nhẹ lên trán cô, suy nghĩ một chút, hỏi: “Nếu là hai bé con, một trong hai đứa mang họ em, được không?”
Thời Nhiễm cũng có ý này.
“Em cũng nghĩ như vậy.” Cô mỉm cười hạnh phúc với anh.
Vốn vì sự ngạc nhiên của hai cục cưng mà tâm trạng phập phồng, bây giờ cô lại cười, Sầm Diễn càng không nén được, ánh mắt tối đi, anh giữ chặt gáy cô cúi đầu hôn xuống.
Thời Nhiễm ngửa đầu phối hợp.
“Này…”
Gợi tình ôn nhu, thật lâu chẳng tan.
===
Hai nhà khi biết Thời Nhiễm mang thai đôi cũng kích động vui mừng, nhưng phần lớn vẫn là khẩn trương cùng lo lắng, đau lòng cô sẽ vất vả.
Đêm đó trưởng bối hai nhà đều tụ tập ở biệt thự Hương Long, đưa đồ ăn bổ dưỡng đến, lại dặn dặn dò dò, dỗ dành cô, Tống Thanh còn gọi theo dì giúp việc ở Thời gia đến đây chăm sóc cô.
Mẹ Sầm Diễn thì mời một chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp chuyên nấu cơm cho Thời Nhiễm.
Biết đều là ý tốt quan tâm của người lớn nên Thời Nhiễm cũng không từ chối.
Vừa quay đầu mới phát hiện người đàn ông bị bà nội cô và bà nội anh lôi kéo nói những việc nên chú ý trong thời gian mang thai, từ góc độ của cô có thể thấy anh lắng nghe rất nghiêm túc, giống như thời điểm ban ngày hỏi bác sĩ vậy.
Cô không nhịn được cong môi.
Thật tốt.
Sầm Diễn cảm giác được tầm mắt của cô, ngước mắt lên nhìn.
Hai người nhìn nhau cười.
Tống Thanh ở một bên thu hết động tác của hai người vào đáy mắt, trong lòng tất nhiên là hài lòng không chịu nổi, chẳng qua nghĩ đến một vấn đề, bà giữ chặt tay cô dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói: “Nhiễm Nhiễm, tình cảm của con và A Diễn tốt đẹp mọi người đều yên tâm, nhưng có một chuyện con nhất định phải nhớ kĩ.”
Thời Nhiễm mù mịt: “Mẹ, chuyện gì thế?”
Tống Thanh ho nhẹ: “Bác sĩ Dương có nói cho hai đứa biết không? Ba trước đầu mang thai không nên quá thân mật…”
Thời Nhiễm… Đỏ mặt.
Cô bỗng nhiên nhớ tới ban ngày ở trong xe hai người không nhịn được mà hôn đến khó tách rời, thiếu chút nữa…
“Con biết rồi, mẹ.” Má cô hơi nóng, ĩu xìu nói.
===
Ban đêm.
Sầm Diễn có thói quen ôm Thời Nhiễm ngủ, kiên nhẫn dỗ dành cô, nhưng tối nay Thời Nhiễm lại vô cùng bất an, giống như cố ý lại vô tình trêu chọc.
Nhận thấy được sự biến hóa của anh, Thời Nhiễm cười cười, thẳng đến khi nhìn thấy ánh mắt biến đổi sắp hôn mình, cô mới cố tình chậm rãi tiến đến bên tai anh đem chuyện Tống Thanh dặn dò nói ra.
“Tứ ca, anh phải nhịn thật lâu rồi nha.” Cô khiêu khích cười vô cùng kiêu ngạo.
Cổ họng Sầm Diễn chuyển động.
Thời Nhiễm thấy thế, cười càng thêm không kiêng nể gì.
Muốn tiếp tục trêu chọc anh, không ngờ còn chưa kịp động cổ tay đã bị bắt lấy.
Sau đó giọng nói trầm khàn của anh áp sát bên tai cô lọt vào, hô hấp nóng bỏng cùng lúc tấn công ——
“Còn có biện pháp khác.”
Thời Nhiễm: “…”
Cơ thể hơi cứng đờ.
Sầm Diễn nhạy bén nhận ra, âm thầm cười, cố tình dùng ngữ điệu xấu xa nói: “Cho nên Nhiễm Nhiễm ngoan một chút, hửm?”
“……”
===
Bởi vì cách hôn lễ cũng không bao lâu, hơn nữa có hai bé con còn tương đối vất vả nên hai bậc cha mẹ nhất trí tuyên bố Thời Nhiễm không được làm việc nữa.
Thời Nhiễm ngược lại không để ý lắm, thứ nhất cô đã mang thai được một thời gian rồi, phản ứng hết thảy đều bình thường, thứ hai cô muốn bắt tay hoàn thành thật tốt mọi việc đã lên kế hoạch từ trước.
Đối với việc này, mặc dù Sầm Diễn lo lắng nhưng không phản đối, anh từ trước đến nay luôn ủng hộ quyết định của cô.
Nhưng anh sẽ đích thân đưa cô đến studio, chờ công việc kết thúc rồi đón về.
Nhân viên đều đặc biệt hâm mộ.
Thời Nhiễm mỗi lần nghe được đều cười ngọt ngào tựa mật ong.
Cứ như vậy, sau khi kết thúc nhiệm vụ trong tay cô mới tạm dừng công việc, an tâm chờ đợi hôn lễ đến.
===
Mà khoảng thời gian hạnh phúc thì đặc biệt nhanh, thoáng cái đã đến ba ngày trước hôn lễ.
Lúc trước Sầm Diễn nói sẽ tổ chức lễ cưới ở Hải đảo, Thời Nhiễm cứ tưởng rằng đó là hòn đảo phổ biến dùng tổ chức hôn lễ trước giờ, không ngờ cuối cùng lại là hòn đảo tư nhân, mà hòn đảo tư nhân này đã sớm được Sầm Diễn mua lại dưới tên cô.
Một hòn đảo xinh đẹp mà anh tặng cho cô, không thể dùng lời để hình dung.
Khi máy bay còn chưa hạ cánh, Thời Nhiễm từ trên cao nhìn xuống, chỉ liếc mắt một cái đã thích hòn đảo này.
Thực sự đẹp.
Nhìn xuống đã đẹp, chờ bước lên vùng đất mới phát hiện càng đẹp hơn.
Đẹp không thể tả.
Ở đây, tâm trạng tồi tệ cỡ nào cũng có thể được chữa khỏi ngay lập tức.
Bởi vì còn có công việc quan trọng nên Sầm Diễn chỉ đến Hải đảo một ngày trước đám cưới.
Đêm đó hai người tổ chức tiệc chiêu đãi, đặc biệt náo nhiệt, sau khi bắn pháo hoa xong mọi người mới trở về phòng nghỉ ngơi.
===
Quy củ của Giang Thành, người mới cưới đêm trước khi kết hôn không thể gặp mặt, tiệc chiêu đãi là ngoại lệ, nhưng sau đó không thể gặp lại, chỉ có thể chờ đến ngày mai rước dâu.
Tối nay Thời Nhiễm ngủ chung phòng với Khương Họa.
Khương Họa tiếp điện thoại xong xoay người nhìn, thấy Thời Nhiễm vẫn còn mè nheo cọ cọ tới lui, không khỏi trêu ghẹo: “Còn chưa tắm? Chẳng lẽ là đang chờ Tứ ca của cậu sao? Có muốn tở đổi phòng để anh ấy đến với cậu không? Bằng không có người nào đó buổi tối sợ là sẽ cô đơn khó ngủ. “
“……”
“Họa Họa cậu thay đổi rồi.” Thời Nhiễm đỏ mặt khiếu nại, “Trước kia cậu không như vậy!”
Khương Họa đến gần, cúi người nâng cằm cô lên nghiêm túc quan sát: “Cậu đỏ mặt cái gì thế?”
Thời Nhiễm: “…”
Mắt thấy mặt cô càng lúc càng đỏ, Khương Họa cười buông tay: “Được rồi, tớ tắm trước, cậu có thể gọi Tứ ca của cậu đến thăm, tớ sẽ coi như không biết, không khai báo đâu.”
“Ù” một tiếng, điện thoại di động trong tay Thời Nhiễm rung lên, nhắc nhở có tin nhắn WeChat.
Khương Họa ý vị thâm trường nhếch môi, đi vào phòng tắm.
Thời Nhiễm hờn dỗi trừng mắt nhìn cô ấy một cái, theo bản năng sờ sờ gương mặt nóng bỏng một chút mới mở wechat ra.
Tứ ca: [Tối nay đi ngủ sớm một chút.]
Thời Nhiễm kìm lòng không được cười ngọt ngào.
[Nhưng em nhớ Tứ ca, làm sao bây giờ?]
Bên kia không có trả lời.
Thời Nhiễm chờ đợi, không đợi được tin nhắn hồi âm, cô dứt khoát gọi video qua cho anh.
Không ngờ lại bị từ chối.
Thời Nhiễm sửng sốt.
[Tứ ca?]
[Mở cửa ra.]
Mở cửa ra?
Thời Nhiễm có hơi ngây ngốc.
Chẳng lẽ…
Cô vội vã đứng dậy khỏi giường.
[Chậm một chút.] Giống như biết cô sẽ như thế nên anh đã nói thêm.
Nghe anh nói chậm một chút, cô cố kiềm chế tâm tình kích động, đi đàng hoàng tới trước cửa.
Cửa mở ra, gương mặt quá quen thuộc kia đập vào mắt.
Trái tim đập thình thịch nhưng vẫn ngạo kiều khẩu thị tâm phi: “Mẹ em nói tối nay không thể gặp mặt.”
“Anh biết.” Sầm Diễn gật đầu.
“Vậy anh…”
Tay phải anh giữ sườn mặt cô, đôi môi ấm áp lập tức phủ lên.
Bất ngờ không kịp đề phòng.
“A…”
Một tay của Thời Nhiễm còn đặt trên cửa, lúc mở cửa nửa người còn cố ý nấp phía sau đó, vì thế lúc này thoạt nhìn hai người giống như cách một cánh cửa hôn môi.
“Ngủ ngon, chờ ngày mai anh cưới em.”
Tim Thời Nhiễm như muốn lao ra ngoài, nghe giọng nói trầm khàn của anh từ từ mê hoặc cô.
Cô mở to đôi mắt long lanh sương mù mơ màng nhìn anh.
“Được, em chờ anh.”
===
Ngày hôm sau.
Bầu trời xanh trong không có mây, là thời tiết Thời Nhiễm yêu thích nhất.
Thời Nhiễm sáng sớm đã bị gọi tên.
Tắm rửa, thay quần áo, trang điểm…
Bận rộn nhưng hạnh phúc.
Lễ phục xuất giá cô lựa chọn kiểu Trung Quốc được thêu tinh xảo, người làm nên là một trong tứ đại danh thêu, nhà thiết kế hàng đầu đã có hơn bảy ngàn giờ làm việc, thành tựu độc nhất vô nhị.
Lại phối với trang sức phù hợp, vừa hoàn tất quá trình, tất cả mọi người đều kinh diễm.
Một trong những phù dâu là Sầm Vi Nịnh biết lễ phục và trang sức đều do Tứ ca tự mình chọn, nhất thời hâm mộ không chịu nổi, mà khi cô ấy nhìn thấy đế giày cưới của Thời Nhiễm sắp mang vào lại viết tên và ngày cưới của hai người, nổ tung.
Cô ấy bày ra bộ dáng chua xót không thôi, la hét: “Nhiễm Nhiễm, cậu cùng Tứ ca quá ngược đãi cẩu độc thân rồi đấy! Ô ô ô… Hãy để chúng tôi sống yên đi mà.”
Thời Nhiễm hơi đỏ mặt.
Chốc lát, cô nhỏ giọng giải thích: “Giày cưới… Không phải chủ ý của tớ, tớ chuyện gì cũng không cần quan tâm, đều do anh trai cậu chuẩn bị đấy.”
Sầm Vi Nịnh: “…”
“Quá đáng! Tứ ca ngược đãi chó độc thân thật sự quá đáng!” Cô ấy ồn ào, “Làm sao bây giờ, có một người anh trai tốt như vậy ở đây, sau này tớ tìm bạn trai sẽ so sánh, tớ sợ không tìm được người tốt như Tứ ca, cậu và Tứ ca phải bồi thường bạn trai tớ!”
“Không được không được! Đợi lát nữa lúc Tứ ca đến đón dâu nhất định phải làm khó anh ấy.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đồng lọat cười to.
Thời Nhiễm cũng cười theo, thời gian đón dâu mỗi lúc một gần, tâm tình khẩn trương của cô cũng càng ngày càng rõ ràng, thậm chí lòng bàn tay còn toát mồ hôi bị Sầm Vi Nịnh nhìn thấy lại trêu ghẹo một trận.
===
Giờ lành đến, không gian ngập trong tiếng cười và chúc phúc.
“Đến đến! Chú rể đang đến!”
Lúc câu nói này lọt vào tai, tim Thời Nhiễm tăng tốc đập thình thịch như muốn lao khỏi lồ ng ngực.
Thời điểm gương mặt quá đỗi quen thuộc kia đập vào mắt, lúc anh hoàn thành nhiệm vụ ‘xử phạt’ để đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô đặt lên môi hôn thì Thời Nhiễm rõ ràng mềm nhũn.
“Anh đến cưới em.” Anh nhìn cô, thâm tình nói.
Thời Nhiễm cười ngọt ngào, “Em chờ anh.”
Những giây phút tiếp theo đều vui vẻ suôn sẻ, thưởng thức tiệc trà, chụp ảnh, chơi đùa…
Nụ cười trên môi Thời Nhiễm chưa từng biến mất, mà tay cô từ đầu đến cuối đều được anh dắt đi, mỗi lần cô nhìn sang, anh tựa như đều có linh cảm mà đáp lại.
===
Buổi chiều, lễ cưới bắt đầu.
Một bộ váy cưới màu trắng độc nhất vô nhị trên thế giới, khoác cánh tay Thời Húc Nham đi trên con đường trải đầy hoa tươi, cách đó không xa, người cô yêu đời này đang đợi phía trước.
Cô mang một đôi giày cưới khác mà anh chuẩn bị cho cô, đế giày vẫn có sự bất ngờ do anh chuẩn bị, là lời tỏ tình của anh.
Từng bước một, Thời Nhiễm đi về phía anh.
Sầm Diễn đưa tay về phía cô.
Thời Nhiễm cười, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Nắm chặt nhau, không bao giờ rời xa.
===
Hôm nay trời vừa đẹp.
Dưới giàn hoa, linh mục đọc lời thề.
“Tôi nguyện ý.” Thời Nhiễm nghe được giọng nói trầm thấp anh, trước sau như một vẫn chân tình như thế.
Vạn năm không đổi.
Nụ cười nhuộm đầy toàn bộ khuôn mặt, cô nhìn anh khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Tôi đồng ý.”
Một giây sau, ngón tay thon dài của người đàn ông liền vén khăn che đầu cô lên.
Thời Nhiễm cười, nhanh nhẹn chủ động hôn lên môi anh, hôn chú rể bất kể đời này hay kiếp sau đều chỉ thuộc về cô.
===
Ban đêm, lễ cưới náo nhiệt và ấm áp cuối cùng đã kết thúc.
Bởi vì mang thai, Thời Nhiễm đã sớm bị yêu cầu trở về phòng cưới nghỉ ngơi.
Tẩy trang, thay quần áo…
Tưởng rằng anh sẽ về trễ một chút, không ngờ cô đang cầm áo ngủ chuẩn bị đi tắm thì cửa đã truyền đến tiếng vang mơ hồ.
Thời Nhiễm vui vẻ ném áo ngủ chạy ra ngoài.
Đi tới phòng khách, Sầm Diễn đang đóng cửa ngăn tiếng ồn ào của nhóm người bên ngoài đùa giỡn.
Xoay người, bốn mắt nhìn nhau.
Thời Nhiễm còn chưa kịp mở miệng nói gì, người đàn ông đã nhanh hơn một bước sải bước đi tới trước mặt cô, ôm cô vào lòng.
“Vợ…”