Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đáp Lại Lời Yêu - Trang 2

Chương 83: PN3: Lần đầu tiên hẹn hò nên căng thẳng không được sao?



Khóe môi Thời Nhiễm cong lên không ngừng.
“Danh phận gì cơ?” Cô vô tội nháy mắt, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“Bạn trai.”
“Bạn trai của ai?”
“Của em.”
Ý cười trong mắt mỗi lúc càng kiều diễm, Thời Nhiễm kéo cà vạt của anh, môi đỏ ửng cong lên, chậm rì rì hỏi: “Vậy, cho Tứ ca danh phận…Em có lợi gì không?”
Sầm Diễn mặc cho cô đùa giỡn.
“Anh thuộc về em.” Con ngươi sâu tối nhìn cô, giọng nói đầy thâm tình.
“Ổ…” Thời Nhiễm kéo dài âm điệu, cố ý tủi thân xuyên tạc lời nói của anh, “Cho nên ý của Tứ ca là hiện tại anh không phải của em sao? Vậy thì em được xem là gì chứ?”
Sầm Diễn: “…”
“Thuộc về.” Anh bất đắc dĩ cười cười, cầm tay cô đặt lên vị trí trái tim mình, “Nơi này chỉ có em.”
“Cả đời này chỉ ở bên em, đối với em một lòng một dạ, ở cùng anh em muốn gì anh đều cho em, bất cứ thứ gì em muốn miễn là anh có, dù không có cũng sẽ nghĩ đủ biện pháp đem đến cho em.”
Anh hôn khóe môi cô, cúi đầu dụ hoặc: “Có đủ không?”
Cho dù là ai cũng không thể cự tuyệt sự thâm tình như vậy.
Không khí dường như ngập tràn kẹo ngọt.
Anh và cô nhìn vào mắt nhau.
Chỉ một ánh mắt, lòng bàn tay Thời Nhiễm thậm chí đã toát ra chút mồ hôi.
“Nhưng bình thường vẫn luôn vậy mà.” Cô mềm mại nói, “Em muốn gì ông bà nội, ba mẹ, còn có anh trai đều cho em cả.”
“Không giống.”
“Chỗ nào không giống?”
Ánh đèn ấm áp trên đỉnh đầu bao phủ hình bóng hai người chẳng phân biệt được.
Sầm Diễn lập tức ôm ngang cô trở về phòng ngủ.
Thời Nhiễm cười duyên muốn hỏi anh tại sao không trả lời nhưng chưa kịp nói thì xúc cảm hơi lạnh đã lan tràn đến da thịt cô.
Chính là do cái cà vạt đó.
Ngước mắt lên, khuôn mặt anh tuấn của anh phóng đại trước mắt.
“Bây giờ nói cho em biết không giống chỗ nào.” Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh với ý cười mơ hồ.
Sau đó, người đàn ông cúi xuống phong bế môi cô.
“Anh yêu em…”
Một phòng xuân sắc.
……
Lâu ngày gặp lại, nỗi nhớ bùng nổ, chờ khi kết thúc lần nữa Thời Nhiễm đã không còn khí lực nữa, chuyện gì cũng đều do anh giải quyết giúp cả.
Quá mệt mỏi.
Thời Nhiễm nằm trong lòng anh, mí mắt không nhấc lên nổi, cô nhắm mắt lẩm bẩm một câu: “Tứ ca…”
“Ngủ đi.” Sầm Diễn theo thói quen hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói dịu dàng dỗ dành: “Anh ôm em.”
Nghe được lời của anh, Thời Nhiễm vùi đầu tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh, dạ một tiếng.
“Tứ ca…”
“Ừm.”
“Em nhớ anh, rất nhớ.”
Một câu nhẹ nhàng, lưu luyến ngọt ngào.
Nội tâm Sầm Diễn gợn sóng.
Hạ mắt thấy cô đã chìm vào giấc ngủ, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Anh dùng ngón tay sờ sờ mặt cô, kìm lòng không được lại hôn cô lần nữa.
“Anh cũng vậy.”
“Ngủ ngon.”
===
Ngày hôm sau.
Thời Nhiễm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là gương mặt người đàn ông bên cạnh.
Cô được anh ôm vào lòng, cho dù trong lúc ngủ say vẫn nắm chặt tay cô, Thời Nhiễm khẽ động anh liền theo phản xạ vô thức siết chặt hơn, tựa như hành động này đã sớm thành thói quen ăn sâu vào xương cốt.
Lồ ng ngực xuất hiện bong bóng ngọt ngào, cô hôn trộm trên khóe môi anh, sau đó muốn xuống giường lại bị Sầm Diễn giữ chặt gáy tiếp tục nụ hôn này.
“Đừng…”
Mãi đến khi hít thở không thông cô khó khăn lắm mới được thả ra.
Trong mắt hai người đều nhuộm ý cười.
Thời Nhiễm nằm sấp trong ngực anh lười biếng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Sầm Diễn cầm điện thoại lên, giọng nói khàn khàn đặc trưng vào sáng sớm: “8 giờ, ngủ thêm một lát?”
“Tứ ca không đi làm sao?”
“Nghỉ phép.”
Thời Nhiễm vui vẻ ngẩng mặt lên hỏi: “Vì em sao?”
Sầm Diễn cúi đầu thuận thế khẽ mổ lên môi cô: “Em thấy sao?”
“Không biết nha, cho nên mới hỏi anh đó.”
Sầm Diễn cười khẽ, như cô mong muốn nói ra những gì cô muốn nghe: “Đúng, vì em.”
Ý cười của Thời Nhiễm càng sâu hơn, lấp lánh như ánh sao.
“A…” Dùng ngón tay gõ gõ nhẹ vào đầu như suy nghĩ gì đó, cô giả vờ thở dài, “Đáng tiếc thật, em không thể chăm sóc Tứ ca được rồi.”
Sầm Diễn liếc mắt một cái liền nhìn thấu sự giảo hoạt của Thời Nhiễm, nhưng vẫn chơi đùa cùng cô, nói: “Tại sao?” Dừng một chút, anh lại hỏi, “Ai quan trọng hơn anh?”
Thời Nhiễm dùng tay chọc chọc anh: “Ghen à?
“Không được?”
“Đương nhiên được.” Thời Nhiễm ngọt ngào hôn anh một cái, lúc này mới thu hồi vẻ mặt không đứng đắn nói, “Hôm nay là ngày giỗ của Kiều Việt, em muốn đi thăm anh ấy, Tứ ca đi cùng em được không?”
Sầm Diễn không chút do dự trả lời: “Được.”
Thời Nhiễm ngồi dậy, hướng về phía anh danh rộng hai tay: “Tứ ca ôm em.”
“Được.” Ánh mắt nhìn cô tràn đầy cưng chiều, thản nhiên hôn nhẹ môi cô sau đó bế cô vào phòng tắm rửa mặt.
“Tứ ca.”
“Ừm?”
Thời Nhiễm một tay ôm cổ một tay nhéo nhéo mặt anh, cười đắc ý: “Anh trai nói anh chiều chuộng em thành trẻ con rồi.”
Sầm Diễn mặt không đổi sắc: “Cậu ấy ghen tị, không có cô gái nào nguyện ý để cậu ấy cưng chiều.”
Thời Nhiễm vừa nghe thiếu chút nữa cười thành tiếng.
“Tứ ca anh quá xấu rồi.” Cô hừ cười, ra vẻ uy hiếp, “Em muốn nói cho anh trai em biết. Anh có muốn hối lộ em không?”
“Muốn.”
Thời Nhiễm càng thêm đắc ý, mấp máy môi muốn hỏi hối lộ thế nào hối lộ nhưng lời còn chưa kịp nói đã bị chặn lại.
“Hối lộ thế này…”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm lôi kéo Thời Nhiễm trầm luân vào.
===
Đến nghĩa trang ngoại ô phía tây đã là buổi trưa.
Lục Chu biết hai người sắp tới, sáng sớm chờ sẵn ở lối vào, thấy hai người xuống xe liền chào hỏi rồi dẫn vào trong.
Đây là lần đầu tiên Thời Nhiễm đến gặp Kiều Việt sau khi xảy ra tai nạn, vốn một năm trước đã muốn tới nhưng trở về nước A quá gấp nên tạm thời gác lại, giờ phút này rốt cũng đến được, trong lòng cô không khỏi xúc động.
Vẫn còn chút căng thẳng.
Sầm Diễn đúng lúc nhéo nhéo tay cô, im lặng ra hiệu rằng anh đang bên cạnh cô.
Thời Nhiễm quay đầu cười ngọt ngào với anh.
Đến nơi.
Lục Chu và Sầm Diễn đều là những người trầm mặc ít nói, tuy là anh em sinh đôi với Kiều Việt nhưng tính tình hoàn toàn trái ngược, sau khi nói vài câu với Kiều Việt anh liền để lại không gian cho Thời Nhiễm.
Sầm Diễn không đi, nói chính xác là Thời Nhiễm không cho anh buông tay.
“Kiều Việt, đã lâu không gặp, xin lỗi anh, đến bây giờ em mới đến thăm anh.” Thời Nhiễm nhìn khuôn mặt tươi cười trên bia mộ, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói, “Em đã hoàn thành nhiệm vụ ban đầu của chúng ta rồi, bài viết ghi tên anh, ảnh đăng cũng chọn hình của anh lưu lại.”
“Chúng ta đã làm được điều đó, đã nói sự thật với mọi người trên thế giới.”
“Thế giới này sẽ tốt, cuối cùng có một ngày sẽ hoàn toàn không còn chiến tranh.”
Cô chậm rãi nói, khóe môi luôn duy trì nụ cười.
Sầm Diễn lặng lẽ đứng bên cạnh cô, nắm tay cô, âm thầm ở bên cạnh cô.
Nói liên miên một lát, cuối cùng Thời Nhiễm mím môi: “Kiều Việt, em không sao nữa rồi, không cần lo lắng cho em, anh có thể yên tâm.”
Dừng một chút, cô quay đầu nhìn Sầm Diễn.
“Giới thiệu cho anh một chút, anh ấy là Tứ ca của em, hôm nay cùng em đến thăm anh.”
Sầm Diễn nghe cô nói thì nhìn bia mộ, thần sắc nghiêm trang, trầm giọng chân thành nói: “Cảm ơn cậu, Kiều Việt.”
Gió nhẹ thổi qua, gương mặt Kiều Việt vĩnh viễn dừng lại tại thời điểm đó, tươi cười không chút phiền muộn.
===
Sau khi ăn một bữa cơm với Lục Chu, hai người liền trở về Giang Thành.
Sầm Diễn chuẩn bị đi công tác, lần này là ở nước ngoài, hơn nữa lịch trình đã được sắp xếp từ sớm nên không thể thay đổi.
Chẳng qua bây giờ Thời Nhiễm trở về nên có chút luyến tiếc.
Anh muốn đưa cô theo.
Thời Nhiễm vừa nghe liền bác bỏ, hừ một tiếng, vô cùng kiêu ngạo: “Công việc của em rất bận rộn, Tứ ca đừng dính lấy em nữa.”
Sầm Diễn: “…”
Nhìn bộ dáng kinh ngạc hiếm thấy của anh, Thời Nhiễm cười thích thú không thôi, thẳng đến khi bắt được sự nguy hiểm trong mắt anh mới thu liễm lại bớt, nịnh hót hôn anh một cái.
“Tứ ca ngoan, tiểu biệt thắng tân hôn nha, em chờ anh về.”
Sầm Diễn một tay ôm cô, không hề động đậy, chỉ thản nhiên nhìn cô: “Thế là đủ rồi sao? “
“Vậy anh muốn gì?” Thời Nhiễm theo lời anh hỏi.
Vừa dứt lời, môi anh liền phủ lên.
Mãi cho đến khi cô thở không nổi mới được thả ra.
“Chờ anh về.” Sầm Diễn nhìn cô, ánh mắt u ám, giọng nói có chút căng thẳng, giống như đang khắc chế lại giống như đang ám chỉ điều gì đó.
Thời Nhiễm chủ động hôn anh một cái, vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu.
“Được ạ.”
Chỉ có hai chữ đơn giản này lại dễ dàng gợi lên khát vọng ẩn sâu trong lòng Sầm Diễn.
Cô luôn có bản lĩnh đó.
Thời Nhiễm tất nhiên vừa liếc mắt đã nhìn thấu anh.
Cô cười xảo quyệt tiến đến bên tai anh cố ý nhỏ giọng trêu chọc: “Không có em bên cạnh Tứ ca đừng quá nhớ em đấy.”
Sầm Diễn: “…”
Đối diện với tầm mắt của cô, anh chỉ biết cười cười.
Thời Nhiễm xem như không hiểu ý anh, cuối cùng hôn anh lần nữa ra vẻ thần bí nói: “Buổi tối cho Tứ ca một bất ngờ.”
===
Sầm Diễn vừa xuống máy bay, điện thoại rung lên, nhắc nhở có tin nhắn WeChat.
Mở ra xem, là của Thời Nhiễm.
Cuối cùng cô đã đưa anh ra khỏi danh sách đen.
Nghĩ đến bất ngờ mà cô nói, anh nhấn vào xem ——
[Tứ ca, chờ anh trở về dẫn em đi hẹn hò nha, nếu hẹn hò làm cho em hài lòng vui vẻ thì sẽ cân nhắc chuyện cho anh danh phận ~]
[Moah moah moah, nhớ anh.]
Sầm Diễn kiềm lòng không được cong môi cười.
Tịch Thần vừa vặn nhìn thấy, bát quái hỏi một câu: “Sầm tổng, là Thời tiểu thư sao?”
“Ừ.” Sầm Diễn thu hồi điện thoại, ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt Tịch Thần tỏ vẻ ‘biết ngay mà’.
Làm cho “Sầm Mặt Lạnh” cười ngoại trừ Thời tiểu thư thì còn ai có bản lĩnh này chứ?
Tình yêu a, thật sự là sức mạnh vĩ đại.
Tịch Thần không khỏi cảm khái.
“Cậu biết con gái thường thích kiểu hẹn hò nào không?”
Câu nói bất thình lình vang lên, Tịch Thần theo bản năng a một tiếng.
“Sầm tổng, anh đang hỏi tôi sao?” Anh bất ngờ.
Sầm Diễn liếc quay sang liếc anh một cái.
Tịch Thần: “…”
Tịch Thần nhanh chóng suy nghĩ, nói: “Tôi cảm thấy…”
“Quên đi.”
“……”
Sầm Diễn sải bước về phía trước, thản nhiên ném xuống một câu: “Cậu chưa từng yêu.”
Tịch Thần: “…??”
Sầm Diễn suy nghĩ chút rồi gọi điện thoại cho Chu Diệc, hỏi anh ấy câu hỏi tương tự.
Chu Diệc mở mắt ra nhìn thời gian.
…… 3 giờ sáng.
Không đợi anh ấy mở miệng, bên kia lại giống như ghét bỏ truyền đến một câu ——
“Quên đi, cậu cũng chẳng phải người đứng đắn khi quen bạn gái gì.”
Chu Diệc: “…”
Mẹ kiếp.
===
Thời Nhiễm nói bận rộn công việc là thật, chẵng qua không còn là công việc nguy hiểm, đối với công việc tại chiến trường cô vẫn yêu thích, nhưng trải qua nguy hiểm như vậy, biết Tứ ca ẩn nhẫn không nói chỉ im lặng lo lắng cho mình, rốt cuộc cô cũng không muốn để cho những người quan tâm yêu thương cô lo lắng.
Vì vậy cô đã chuyển sang chụp ảnh cho các tạp chí thời trang, studio của cô cũng đã sẵn sàng đi vào hoạt động.
Cùng là nhiếp ảnh, cũng là tình yêu của cuộc đời cô.
Bởi vì lúc trước trở về còn bận việc khác nên không chú ý bên phòng làm việc nhiều, do đó đối tượng chụp đầu tiên là Tô Thiển, Thời Nhiễm rất bất ngờ.
Tô Thiển nhìn thấy cô cũng ngạc nhiên.
Sau đó hai người ngược lại ăn ý nhìn nhau khẽ cười.
Buổi chụp ảnh rất thuận lợi, hợp tác vô cùng vui vẻ, sau khi kết thúc Thời Nhiễm gọi Tô Thiển lại, hỏi: “Chị có muốn uống trà sữa không? Matcha latte.”
Từng có người hình dung Tô Thiển, lúc cô không cười trong mắt như ngậm sương, lạnh lùng cao ngạo, khó có thể tiếp cận.
Nhưng bây giờ, cô mỉm cười, những sự xa cách cũng theo đó tan biến.
“Muốn.” Tô Thiển cười nói.
===
Mấy ngày tiếp theo Thời Nhiễm đều bận rộn, bận rộn xong thì về nhà cùng Tống Thanh ăn cơm hoặc hẹn Sầm Vi Nịnh đi dạo phố, đến tối thì giống như lúc trước không ở cùng một chỗ với Sầm Diễn, gọi video, anh xử lý công việc còn cô thì chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Hương vị của nỗi nhớ thật ngọt ngào.
Cứ như vậy qua một tuần, Sầm Diễn sắp trở về.
Thời Nhiễm vui vẻ mong chờ anh về, cũng mong chờ buổi hẹn họ của mình.
Một ngày trước khi anh trở về, Thời Nhiễm phát hiện mình lại khẩn trương hơn.
Rõ ràng đã sớm không phải là lần đầu tiên gặp mặt, rõ ràng đã xa nhau nhiều lần, nhưng không có lần nào giống như bây giờ, cô khẩn trương đến mức tim đập nhanh, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, mà nhìn quần áo trong phòng thay đồ chọn tới chọn lui đều không hài lòng.
“A a a…” Thời Nhiễm buồn bực nằm sấp trên giường, cực kỳ tức giận.
Cuối cùng cô đứng lên tìm điện thoại gọi video cho Khương Họa, vừa kết nối liền làm nũng: “Họa Họa, bảo bối ơi, cậu nói tớ mặc gì thì đẹp nào?”
Khương Họa liếc cô một cái, hiếm khi cong môi cười, nói: “Chẳng phải có người từng nói mình xinh đẹp như vậy mặc gì đều đẹp sao?”
Thời Nhiễm: “…”
Khương Họa nhìn thấy, cười cô: “Sao đột nhiên rối rắm chuyện này thế?”
Vừa dứt lời lại thấy Thời Nhiễm đỏ mặt, đúng là hiếm có.
Khương Họa nhịn không được liền trêu chọc: “Nhiễm Nhiễm cũng sẽ đỏ mặt sao? Là ai có bản lĩnh đó vậy, Tứ ca của cậu à?”
“Biết rõ còn hỏi!” Tim Thời Nhiễm đập nhanh hơn, xấu hổ trừng mắt la lên, “Lần đầu tiên hẹn hò nên khẩn trương không được sao!”
“A, thì ra là hẹn hò a…”
“……”
Mặt Thời Nhiễm nóng bừng: “Họa Họa!”
Chọc đủ rồi, Khương Họa mới cố gắng nhịn cười dỗ dành cô: “Được rồi, đến phòng thay đồ thử quần áo đi, tớ chọn giúp cậu.”
Thời Nhiễm thoáng cái liền vui vẻ, cười xinh đẹp động lòng người: “Tớ biết Họa Họa tốt với tớ nhất mà.”
Khương Họa nghe vậy chậm rãi hỏi: “Xác định là tớ chứ không phải Tứ ca của cậu à? Tứ ca của cậu nếu biết cậu nói như vậy, cậu thử đoán xem có thể ghen hay không? Đến lúc đó cậu lại muốn trọng sắc khinh bạn bỏ lại tớ đi dỗ dành anh ta, có phải hay không?”
Thời Nhiễm: “…”
“Họa Họa!”
===
Thời Nhiễm đem quần áo trong phòng thay đồ đều thử một lần, mỗi lần thay đều tràn ngập chờ mong, đồng thời khẩn trương không chịu nổi, thật sự là chưa từng có cảm giác như này.
Thật vất vả mới miễn cưỡng chọn được hai bộ thì cô lại bắt đầu chuyển sang rối rắm về vấn đề trang điểm cùng phụ kiện, xoắn xuýt một hồi lại nhìn thấy tay mình, cô bĩu môi ảo não, quên làm móng tay mất rồi.
Chờ chọn lựa xong những thứ này, nhìn đến nước hoa trước kia mình mua nhiều như vậy nhưng bây giờ cảm thấy không phù hợp lắm.
Càng nghĩ càng nôn nóng, nếu chẳng phải Khương Họa không ở Giang Thành cô nhất định đã lôi kéo cô ấy đến trung tâm thương mại ngay lập tức, cuối cùng cô vội vàng gọi điện thoại cho Sầm Vi Nịnh kéo cô ấy từ giấc ngủ bù đi mua sắm.
Mãi cho đến tối, cô mới cầm đủ loại túi mang về.
Về đến nhà Thời Nhiễm vừa tắm vừa đắp mặt nạ, một lòng muốn dùng trạng thái tốt nhất nghênh đón buổi hẹn hò ngày mai, vì thế sau khi chăm sóc da xong cô cũng không xem phim mà trực tiếp nằm lên giường đi ngủ.
Nhưng mà không nghĩ tới chính là…
Cô mất ngủ vì hồi hộp!
Chương trước Chương tiếp
Loading...