Đáp Lại Lời Yêu - Trang 2
Chương 58
Không nghĩ tới sẽ gặp ở chỗ này, càng không nghĩ tới một người là bạn của chú rễ còn người kia lại là em gái của cô dâu.
Thời Nhiễm lịch sự cười với anh ta.
Cách đoàn người, tim Lữ Văn vẫn đập thình thịch, yết hầu di chuyển, đè nén tâm tình kích động bước nhanh đến bên cạnh Thời Nhiễm nói chuyện phiếm với cô.
“Không ngờ chưa về nước đã gặp được.” Lữ Văn một tay cầm một ly rượu, một tay tùy ý tựa vào quầy bar, nhìn Thời Nhiễm không chớp mắt, cười cười, “Sao đến Paris mà không nói cho tớ biết? Để tớ mời cậu đi ăn tối.”
Dứt lời, anh ta giơ cốc ly lên nhẹ nhàng chạm vào cô.
Thời Nhiễm cũng chạm nhẹ với anh ta, mỉm cười nói: “Là tớ nợ cậu một bữa mới đúng.”
Ý cười trong mắt Lữ Văn dần sâu, khi mở miệng giọng có hơi khàn tựa như xen lẫn chút tình cảm mờ ám: “Ai mời ai cũng giống nhau quan trọng là có thể cùng cậu ở cùng một chỗ.”
Thời Nhiễm cười nhạt không trả lời.
Lữ Văn thấy chủ đề này không có tiến triển tốt liền chuyển qua những kỷ niệm thời trung học.
Chỉ là Thời Nhiễm đi học sớm, lúc còn trung học tuổi so với bạn cùng lớp nhỏ hơn không ít nên cũng ít giao tiếp chẳng có mấy ký ức, mà không biết là do uống rượu hay đơn giản là không thích nhớ lại những chuyện trong quá khứ, đầu óc cô bắt đầu hơi choáng.
Suy nghĩ một lúc, cô quyết định rời đi.
Đúng lúc nhận được cuộc gọi từ Khương Họa cô liền lấy cớ để kết thúc buổi trò chuyện này.
Lữ Văn nhìn bóng lưng cô đi xa, cau mày.
Một người bạn ôm lấy vai anh ta cười nói: “Cô gái này không dễ theo đuổi, rất kiêu ngạo, cậu đừng lãng phí thời gian nữa, thay đổi mục tiêu đi, những người khác không phải cậu chỉ cần một phút đã tóm được sao?”
Lữ Văn uống ngụm rượu, hừ cười: “Vậy cũng không nhất định.”
Ngại bên trong quá ồn ào, Thời Nhiễm cầm điện thoại đi ra phía ngoài, đi vòng xung quanh không hiểu sao cuối cùng lại đến cổng chính.
Có chiếc xe đậu đối diện bên đường nhưng cô không chú ý.
Cô cùng Khương Họa nói chuyện vui vẻ, đến khi kết thúc xoay người lại thì nhìn thấy Lữ Văn đi về phía mình giống như muốn nói chuyện tiếp.
“Có việc?” Thời Nhiễm thuận miệng hỏi.
Lữ Văn gật đầu.
Anh ta nghiêm mặt tựa hồ bắt đầu nhớ lại: “Thời Nhiễm, cậu biết không, kỳ thật lúc còn học trung học cậu chính là nữ thần trong lòng của không ít nam sinh.”
“Phải không?”
Lữ Văn sợ cô không tin, gật mạnh đầu: “Đúng vậy, mọi người đều thấy cậu rất xinh đẹp.” Dừng một chút, anh ta thêm một câu, “Tất nhiên cũng bao gồm cả tớ, tớ cũng thấy cậu rất xinh đẹp.”
Thời Nhiễm vô cùng phối hợp cười cười: “Cảm ơn.”
“Thời Nhiễm.”
“Ừ?”
Ánh trăng vừa vặn bao phủ trên người Thời Nhiễm làm nổi bật vẻ đẹp không nhiễm bụi trần của cô.
Lữ Văn nhìn chằm chằm cô, tình ý trong mắt rõ ràng: “Thật ra cậu không biết lúc học trung học có người đã bắt đầu thầm thích cậu, vui vẻ thích cũng rất nhiều năm rồi.”
“Người đó là tớ.” Thâm tình chân thành, Lữ Văn tớ gần cô hơn, “Không ngờ hai tháng trước lại tình cờ gặp lại ở Paris, tớ cảm thấy đây chính là duyên phận.”
“Thời Nhiễm, có thể…”
“Xin lỗi, không thể.” Thời Nhiễm dứt khoát cự tuyệt.
Ban đầu Lữ Văn cũng không thể hiện ra loại ý tứ yêu thích này, sau đó ngày tiễn Khương Họa rời Giang Thành nhận được điện thoại của anh ta cô mới chợt phát giác ra gì đó, Khương Họa cũng nói thẳng anh ta đang muốn theo đuổi cô nhưng anh ta không có động tĩnh gì vì vậy cô không nói gì, nhưng hiện tại nếu cần nói gì thì chính là lời từ chối.
Cô hơi gật đầu: “Còn có việc, xin lỗi.”
Nói xong liền xoay người rời đi, không ngờ lại bị Lữ Văn đưa tay ngăn cản.
“Lạt mềm buộc chặt?” Lữ Văn cười, cùng ý tứ vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
Lạt mềm buộc chặt…
Ồ.
Thời Nhiễm cũng cười.
“Còn không lọt vào mắt tôi tại sao cần lạt mềm buộc chặt?” Thấy sắc mặt Lữ Văn biến hóa, cô cũng không khách khí với anh ta nữa, “Tự đa tình không tốt đâu.”
Lữ Văn trước khi đi ra có uống một ly rượu, giờ phút này độ cồn dâng lên lại bị từ chối như thế không khỏi thẹn quá hóa giận, không còn ngụy trang nữa nói lớn: “So về tự đa tình thì ai có thể đấu lại với Thời Nhiễm cô, ngược lại dù có đeo bám nhưng người ta cũng chẳng để ý tới cô, mà nghe nói còn là một lão già đúng không?”
Nhiệt độ trong mắt Thời Nhiễm phút chốc lạnh xuống.
Môi xuất hiện vài phần độ cong nông cạn, lạnh lùng cười: “Cho nên?”
Cô càng như thế, Lữ Văn càng muốn chiếm lấy.
Rõ ràng cười quyến rũ như vậy, rõ ràng là đang ám chỉ điều gì đó, vậy còn giả vờ cái gì!
“Nếu một ông già còn có thể thì sao tôi lại không được? Đều là nam nữ trưởng thành, Nhiễm Nhiễm, tôi cam đoan có thể làm cho cô sung sướng vui vẻ.” Anh ta cố ý nhẹ giọng lừa gạt, “Thay vì không được đáp lại…”
Anh ta chậm rãi tới gần thêm nữa vươn tay về phía mặt cô…
“A!”
Một bàn tay đột nhiên xuất hiện bóp chặt cổ tay anh ta, đau đớn trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân!
Lữ Văn mặt không còn huyết sắc trừng mắt muốn phản kháng nhưng giây sau đã bị ném ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, vô cùng chật vật!
“Đau…”
Anh ta hít một hơi khí lạnh, đau đến mức căn bản không thể đứng lên.
Cố sức ngẩng đầu chỉ thấy tay Thời Nhiễm bị người đàn ông trước mặt nắm chặt, hướng lên trên là khuôn mặt anh tuấn xa lạ, trong đôi mắt sâu rõ ràng nhiễm đầy vẻ tàn nhẫn ngoài ra không còn gì khác khiến người ta không rét mà run.
Hơi thở mạnh mẽ dọa người, thân thể Lữ Văn không khống chế được mà sợ đến run rẩy.
Mắt thấy người đàn ông dường như đang định muốn làm gì…..
“Thời Nhiễm! Tôi… Tôi uống quá nhiều!” Thấy cô có vẻ giúp được liền xin tha thứ, “Tôi…Tôi vừa rồi nói nhảm thôi, cậu đừng để ý! Phải….thật xin lỗi!”
Anh ta chật vật muốn đứng lên nhưng cánh tay hoàn toàn mềm nhũn, lần thứ hai lại ngã quỵ xuống đất, thử vài lần mới miễn cưỡng đứng dậy, tranh thủ trước khi người đàn ông này chuẩn bị thu thập anh ta liền lại chạy trối chết.
Chạy quá nhanh, giữa chừng còn ngã xuống một lần, không còn chút bộ dáng thân sĩ tiêu sái biểu hiện trước mặt người ngoài.
Tay cô vẫn bị Sầm Diễn nắm lấy.
Gió thổi qua khiến cho mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh thoang thoảng quanh quẩn ở chóp mũi, cảm giác tồn tại rất mạnh.
Thời Nhiễm vung tay xuống, không tránh thoát, nhất thời trong lòng liền dâng lên hai phần hỏa khí.
“Sao lại ở đây?” Ngay cả chủ vị xưng hô cũng lười nói.
Cảm xúc của cô lộ ra không hề che giấu, Sầm Diễn đương nhiên thấy được, hơn nữa trong mắt cô còn hiện lên vẻ không kiên nhẫn và tức giận giống như vô cùng không vui khi anh xuất hiện.
Anh thoáng cái nghĩ đến người đàn ông vừa rồi.
Cô vẫn còn muốn giãy dụa.
Lực đạo nắm tay cô của Sầm Diễn vô thức tăng lên, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô, lông mày nhất thời nhíu chặt.
“Uống rượu rồi?” Anh thấp giọng hỏi.
Thời Nhiễm chỉ cảm thấy sự nóng nảy trên ngực càng rõ ràng.
“Anh quản tôi sao?” Cô nhanh nhẹn đáp trả.
Sầm Diễn im lặng.
“Anh đưa em về.” Anh nói xong liền kéo cô đi.
Thời Nhiễm đứng bất động.
Ánh mắt Sầm Diễn tối sầm lại, muốn mặc kệ mà ôm cô rời đi nhưng nghĩ đến cô sẽ mất hứng nên vẫn kiềm chế, thấp giọng dỗ dành nói: “Anh ôm em, hửm?”
Thời Nhiễm đừng quay mặt sang chỗ khác.
Vừa vặn rơi vào tầm mắt là đôi nam nữ đang tranh cãi cách đó không xa, nữ sinh nằm sấp trên lưng nam sinh, nam sinh cõng cô xoay vòng chọc cười đến thoải mái tùy ý, trong không khí phảng phất đều là hương vị hạnh phúc của hai người.
“Không muốn, cõng tôi, cõng về nhà.” Cô đối diện với tầm mắt sâu xa của người đàn ông, kiêu ngạo từ chối lời đề nghị muốn ôm.
Mà nơi này cách trang viên Thời gia rất xa.
Sầm Diễn nhìn cô một cái.
“Em mặc váy, không tiện.” Giọng nói bất giác mềm mại, anh vẫn kiên nhẫn nói, “Anh ôm em.”
Anh vẫn còn nắm lấy tay cô, theo thói quen, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên da thịt cô mang đến độ ấm và cảm giác chân thật.
Thời Nhiễm lần nữa quay mặt lại, dùng sức hất tay anh ra.
“Xe đâu?” Biểu tình không thay đổi, hỏi anh.
Sầm Diễn nhìn cô thật sâu, cuối cùng trầm mặc nắm lấy tay cô đi về phía đối diện cách đó không xa.
Thời Nhiễm phát hiện chiếc xe này chính là chiếc xe cô vô tình nhìn thấy khi nghe điện thoại nhưng không chú ý, thì ra là xe của anh.
Anh đã chờ ở đây bao lâu?
Nhưng cô không hỏi, cũng sẽ không hỏi.
Bên trong xe ngăn cách với cái lạnh ngoài trời.
Sầm Diễn thấp giọng nói: “Anh còn đang làm việc, em nghỉ ngơi trước đi, đến nơi anh sẽ gọi, hửm?”
Thời Nhiễm không trả lời.
Thấy thế, Sầm Diễn chỉ có thể buông tay cô ra.
Thời Nhiễm vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong xe rất yên tĩnh, chỉ chốc lát sau cô liền nghe được âm thanh của cuộc họp, hẳn là đang cùng công ty trong nước mở hội nghị trực tuyến.
Anh cực kỳ yên tĩnh, khi làm việc luôn là thái độ nghiêm túc đáng tin.
Nghe giọng nói của anh thỉnh thoảng vang lên, không biết sao Thời Nhiễm chợt nghĩ đến trước kia.
Nhưng vừa nhớ tới, ký ức khó chịu đó lại tùy ý xuất hiện theo.
Cô nhắm mắt lại, lúc mở ra thì xoay người, lại động đậy chút để chỉnh góc độ bảo đảm mình sẽ không bị những người bên kia hội nghị nhìn thấy.
Sau đó, cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Sầm Diễn cảm giác được nhưng anh không nhìn cô, cho đến khi một đôi chân trần trắng nõn đã cởi giày cao gót chạm vào quần âu đen mà anh đã tỉ mỉ ủi thật thẳng, thậm chí còn…
Không phải vô tình, mà là cố ý.
Yết hầu Sầm Diễn đột nhiên lăn xuống.
Lần đầu tiên trong cuộc họp, anh nhất thời bị phân tâm quên cả những lời mình vừa định nói.
“Sầm tổng?” Bên kia hội nghị đợi nhưng không thấy anh nói chuyện thì người phụ trách báo cáo theo bản năng hỏi.
Sầm Diễn khôi phục trở lại.
“Ừ, tiếp tục.” Anh nói bình tĩnh.
Nói xong, anh nhấc mắt nhìn cô gái đang ngồi cạnh mình.
Thời Nhiễm cười khiêu khích anh.
Yết hầu Sầm Diễn có chút căng thẳng…muốn kéo cà vạt ra nhưng anh vẫn không động đậy.
Thế nhưng Thời Nhiễm càng táo bạo hơn, chân kia mỗi lúc một không an phận mà hướng lên trên, động tác nhẹ nhàng chậm rãi cố ý cọ cọ.
Rõ ràng chính là trêu chọc.
Thân thể Sầm Diễn khó có được khi cứng đờ như lúc này.
Cô còn kiêu ngạo cười dùng khẩu hình gọi anh: “Tứ ca…”
Sầm Diễn nhịn xuống, thần sắc vẫn lãnh đạm nghiêm túc như trước, cảm xúc cũng dường như chưa từng có một chút biến hóa nào, chỉ là ánh mắt lặng lẽ trở nên dày đặc hơn.
Anh không nhìn cô nữa, tiếp tục hội nghị trực tuyến, bình tĩnh chỉ ra lỗ hổng trong báo cáo của người phụ trách.
Mắt thấy anh không bị tác động gì sự tự hiếu thắng không chịu thua trong nội tâm Thời Nhiễm trổi dậy, cô không chớp mắt nhìm chằm chằm anh hạ quyết tâm muốn làm anh mất khống chế.
Cô tiếp tục chậm rãi hướng lên trên, còn chê nhàm chán cố ý dừng lại một giây chọc anh một chút rồi mới tiếp tục dời đến chỗ khác.
Mắt thấy sắp tới…
Động tác đột nhiên bị ép dừng lại, thân thể Thời Nhiễm hơi khựng lại.
Anh vậy mà….dùng tay không bắt lấy chân cô.
Cô muốn tránh ra nhưng người đàn ông này nhìn như không dùng sức kì thực cô có cố thế nào cũng không làm lại anh.
Thời Nhiễm có chút tức giận.
Đấu tranh một lần nữa vẫn không có kết quả.
Tay anh thậm chí còn…
“Sầm Diễn!” Cô tức giận đến nỗi cô hét lên tên anh.
Mọi âm thanh cuộc họp đều dừng lại, sự trầm mặc quỷ dị nhanh chóng bao phủ.
Những người tham dự hội nghị đều nghe được một tiếng Sầm Diễn kiều mị mềm mại mang theo chút xấu hổ làm nũng, nhất thời trợn tròn mắt không dám tin, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh mà kinh hãi.
Sầm tổng…..
Cuối cùng, tất cả tầm nhìn tập trung vào người đàn ông chủ trì cuộc họp.
Sắc mặt Sầm Diễn không thay đổi, thản nhiên nói: “Đến đây.”
Dứt lời, anh trực tiếp kết thúc cuộc họp đồng thời đóng sổ ghi chép lại.
Thời Nhiễm sau khi hô lên một tiếng kia tự nhiên cũng phản ứng lại, sau khi phản ứng qua đi cô càng tức giận hơn trực tiếp nhấc chân không kiên nể mà đạp anh.
Một giây sau, trước mắt bất ngờ nhoáng lên, cô đúng là bị người đàn ông ôm ngồi trên người anh, dùng tay từ phía sau ôm chặt lấy cô.
“Sầm Diễn!”
“Còn tức giận?”
- -----oOo------
Thời Nhiễm lịch sự cười với anh ta.
Cách đoàn người, tim Lữ Văn vẫn đập thình thịch, yết hầu di chuyển, đè nén tâm tình kích động bước nhanh đến bên cạnh Thời Nhiễm nói chuyện phiếm với cô.
“Không ngờ chưa về nước đã gặp được.” Lữ Văn một tay cầm một ly rượu, một tay tùy ý tựa vào quầy bar, nhìn Thời Nhiễm không chớp mắt, cười cười, “Sao đến Paris mà không nói cho tớ biết? Để tớ mời cậu đi ăn tối.”
Dứt lời, anh ta giơ cốc ly lên nhẹ nhàng chạm vào cô.
Thời Nhiễm cũng chạm nhẹ với anh ta, mỉm cười nói: “Là tớ nợ cậu một bữa mới đúng.”
Ý cười trong mắt Lữ Văn dần sâu, khi mở miệng giọng có hơi khàn tựa như xen lẫn chút tình cảm mờ ám: “Ai mời ai cũng giống nhau quan trọng là có thể cùng cậu ở cùng một chỗ.”
Thời Nhiễm cười nhạt không trả lời.
Lữ Văn thấy chủ đề này không có tiến triển tốt liền chuyển qua những kỷ niệm thời trung học.
Chỉ là Thời Nhiễm đi học sớm, lúc còn trung học tuổi so với bạn cùng lớp nhỏ hơn không ít nên cũng ít giao tiếp chẳng có mấy ký ức, mà không biết là do uống rượu hay đơn giản là không thích nhớ lại những chuyện trong quá khứ, đầu óc cô bắt đầu hơi choáng.
Suy nghĩ một lúc, cô quyết định rời đi.
Đúng lúc nhận được cuộc gọi từ Khương Họa cô liền lấy cớ để kết thúc buổi trò chuyện này.
Lữ Văn nhìn bóng lưng cô đi xa, cau mày.
Một người bạn ôm lấy vai anh ta cười nói: “Cô gái này không dễ theo đuổi, rất kiêu ngạo, cậu đừng lãng phí thời gian nữa, thay đổi mục tiêu đi, những người khác không phải cậu chỉ cần một phút đã tóm được sao?”
Lữ Văn uống ngụm rượu, hừ cười: “Vậy cũng không nhất định.”
Ngại bên trong quá ồn ào, Thời Nhiễm cầm điện thoại đi ra phía ngoài, đi vòng xung quanh không hiểu sao cuối cùng lại đến cổng chính.
Có chiếc xe đậu đối diện bên đường nhưng cô không chú ý.
Cô cùng Khương Họa nói chuyện vui vẻ, đến khi kết thúc xoay người lại thì nhìn thấy Lữ Văn đi về phía mình giống như muốn nói chuyện tiếp.
“Có việc?” Thời Nhiễm thuận miệng hỏi.
Lữ Văn gật đầu.
Anh ta nghiêm mặt tựa hồ bắt đầu nhớ lại: “Thời Nhiễm, cậu biết không, kỳ thật lúc còn học trung học cậu chính là nữ thần trong lòng của không ít nam sinh.”
“Phải không?”
Lữ Văn sợ cô không tin, gật mạnh đầu: “Đúng vậy, mọi người đều thấy cậu rất xinh đẹp.” Dừng một chút, anh ta thêm một câu, “Tất nhiên cũng bao gồm cả tớ, tớ cũng thấy cậu rất xinh đẹp.”
Thời Nhiễm vô cùng phối hợp cười cười: “Cảm ơn.”
“Thời Nhiễm.”
“Ừ?”
Ánh trăng vừa vặn bao phủ trên người Thời Nhiễm làm nổi bật vẻ đẹp không nhiễm bụi trần của cô.
Lữ Văn nhìn chằm chằm cô, tình ý trong mắt rõ ràng: “Thật ra cậu không biết lúc học trung học có người đã bắt đầu thầm thích cậu, vui vẻ thích cũng rất nhiều năm rồi.”
“Người đó là tớ.” Thâm tình chân thành, Lữ Văn tớ gần cô hơn, “Không ngờ hai tháng trước lại tình cờ gặp lại ở Paris, tớ cảm thấy đây chính là duyên phận.”
“Thời Nhiễm, có thể…”
“Xin lỗi, không thể.” Thời Nhiễm dứt khoát cự tuyệt.
Ban đầu Lữ Văn cũng không thể hiện ra loại ý tứ yêu thích này, sau đó ngày tiễn Khương Họa rời Giang Thành nhận được điện thoại của anh ta cô mới chợt phát giác ra gì đó, Khương Họa cũng nói thẳng anh ta đang muốn theo đuổi cô nhưng anh ta không có động tĩnh gì vì vậy cô không nói gì, nhưng hiện tại nếu cần nói gì thì chính là lời từ chối.
Cô hơi gật đầu: “Còn có việc, xin lỗi.”
Nói xong liền xoay người rời đi, không ngờ lại bị Lữ Văn đưa tay ngăn cản.
“Lạt mềm buộc chặt?” Lữ Văn cười, cùng ý tứ vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
Lạt mềm buộc chặt…
Ồ.
Thời Nhiễm cũng cười.
“Còn không lọt vào mắt tôi tại sao cần lạt mềm buộc chặt?” Thấy sắc mặt Lữ Văn biến hóa, cô cũng không khách khí với anh ta nữa, “Tự đa tình không tốt đâu.”
Lữ Văn trước khi đi ra có uống một ly rượu, giờ phút này độ cồn dâng lên lại bị từ chối như thế không khỏi thẹn quá hóa giận, không còn ngụy trang nữa nói lớn: “So về tự đa tình thì ai có thể đấu lại với Thời Nhiễm cô, ngược lại dù có đeo bám nhưng người ta cũng chẳng để ý tới cô, mà nghe nói còn là một lão già đúng không?”
Nhiệt độ trong mắt Thời Nhiễm phút chốc lạnh xuống.
Môi xuất hiện vài phần độ cong nông cạn, lạnh lùng cười: “Cho nên?”
Cô càng như thế, Lữ Văn càng muốn chiếm lấy.
Rõ ràng cười quyến rũ như vậy, rõ ràng là đang ám chỉ điều gì đó, vậy còn giả vờ cái gì!
“Nếu một ông già còn có thể thì sao tôi lại không được? Đều là nam nữ trưởng thành, Nhiễm Nhiễm, tôi cam đoan có thể làm cho cô sung sướng vui vẻ.” Anh ta cố ý nhẹ giọng lừa gạt, “Thay vì không được đáp lại…”
Anh ta chậm rãi tới gần thêm nữa vươn tay về phía mặt cô…
“A!”
Một bàn tay đột nhiên xuất hiện bóp chặt cổ tay anh ta, đau đớn trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân!
Lữ Văn mặt không còn huyết sắc trừng mắt muốn phản kháng nhưng giây sau đã bị ném ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, vô cùng chật vật!
“Đau…”
Anh ta hít một hơi khí lạnh, đau đến mức căn bản không thể đứng lên.
Cố sức ngẩng đầu chỉ thấy tay Thời Nhiễm bị người đàn ông trước mặt nắm chặt, hướng lên trên là khuôn mặt anh tuấn xa lạ, trong đôi mắt sâu rõ ràng nhiễm đầy vẻ tàn nhẫn ngoài ra không còn gì khác khiến người ta không rét mà run.
Hơi thở mạnh mẽ dọa người, thân thể Lữ Văn không khống chế được mà sợ đến run rẩy.
Mắt thấy người đàn ông dường như đang định muốn làm gì…..
“Thời Nhiễm! Tôi… Tôi uống quá nhiều!” Thấy cô có vẻ giúp được liền xin tha thứ, “Tôi…Tôi vừa rồi nói nhảm thôi, cậu đừng để ý! Phải….thật xin lỗi!”
Anh ta chật vật muốn đứng lên nhưng cánh tay hoàn toàn mềm nhũn, lần thứ hai lại ngã quỵ xuống đất, thử vài lần mới miễn cưỡng đứng dậy, tranh thủ trước khi người đàn ông này chuẩn bị thu thập anh ta liền lại chạy trối chết.
Chạy quá nhanh, giữa chừng còn ngã xuống một lần, không còn chút bộ dáng thân sĩ tiêu sái biểu hiện trước mặt người ngoài.
Tay cô vẫn bị Sầm Diễn nắm lấy.
Gió thổi qua khiến cho mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh thoang thoảng quanh quẩn ở chóp mũi, cảm giác tồn tại rất mạnh.
Thời Nhiễm vung tay xuống, không tránh thoát, nhất thời trong lòng liền dâng lên hai phần hỏa khí.
“Sao lại ở đây?” Ngay cả chủ vị xưng hô cũng lười nói.
Cảm xúc của cô lộ ra không hề che giấu, Sầm Diễn đương nhiên thấy được, hơn nữa trong mắt cô còn hiện lên vẻ không kiên nhẫn và tức giận giống như vô cùng không vui khi anh xuất hiện.
Anh thoáng cái nghĩ đến người đàn ông vừa rồi.
Cô vẫn còn muốn giãy dụa.
Lực đạo nắm tay cô của Sầm Diễn vô thức tăng lên, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô, lông mày nhất thời nhíu chặt.
“Uống rượu rồi?” Anh thấp giọng hỏi.
Thời Nhiễm chỉ cảm thấy sự nóng nảy trên ngực càng rõ ràng.
“Anh quản tôi sao?” Cô nhanh nhẹn đáp trả.
Sầm Diễn im lặng.
“Anh đưa em về.” Anh nói xong liền kéo cô đi.
Thời Nhiễm đứng bất động.
Ánh mắt Sầm Diễn tối sầm lại, muốn mặc kệ mà ôm cô rời đi nhưng nghĩ đến cô sẽ mất hứng nên vẫn kiềm chế, thấp giọng dỗ dành nói: “Anh ôm em, hửm?”
Thời Nhiễm đừng quay mặt sang chỗ khác.
Vừa vặn rơi vào tầm mắt là đôi nam nữ đang tranh cãi cách đó không xa, nữ sinh nằm sấp trên lưng nam sinh, nam sinh cõng cô xoay vòng chọc cười đến thoải mái tùy ý, trong không khí phảng phất đều là hương vị hạnh phúc của hai người.
“Không muốn, cõng tôi, cõng về nhà.” Cô đối diện với tầm mắt sâu xa của người đàn ông, kiêu ngạo từ chối lời đề nghị muốn ôm.
Mà nơi này cách trang viên Thời gia rất xa.
Sầm Diễn nhìn cô một cái.
“Em mặc váy, không tiện.” Giọng nói bất giác mềm mại, anh vẫn kiên nhẫn nói, “Anh ôm em.”
Anh vẫn còn nắm lấy tay cô, theo thói quen, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên da thịt cô mang đến độ ấm và cảm giác chân thật.
Thời Nhiễm lần nữa quay mặt lại, dùng sức hất tay anh ra.
“Xe đâu?” Biểu tình không thay đổi, hỏi anh.
Sầm Diễn nhìn cô thật sâu, cuối cùng trầm mặc nắm lấy tay cô đi về phía đối diện cách đó không xa.
Thời Nhiễm phát hiện chiếc xe này chính là chiếc xe cô vô tình nhìn thấy khi nghe điện thoại nhưng không chú ý, thì ra là xe của anh.
Anh đã chờ ở đây bao lâu?
Nhưng cô không hỏi, cũng sẽ không hỏi.
Bên trong xe ngăn cách với cái lạnh ngoài trời.
Sầm Diễn thấp giọng nói: “Anh còn đang làm việc, em nghỉ ngơi trước đi, đến nơi anh sẽ gọi, hửm?”
Thời Nhiễm không trả lời.
Thấy thế, Sầm Diễn chỉ có thể buông tay cô ra.
Thời Nhiễm vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong xe rất yên tĩnh, chỉ chốc lát sau cô liền nghe được âm thanh của cuộc họp, hẳn là đang cùng công ty trong nước mở hội nghị trực tuyến.
Anh cực kỳ yên tĩnh, khi làm việc luôn là thái độ nghiêm túc đáng tin.
Nghe giọng nói của anh thỉnh thoảng vang lên, không biết sao Thời Nhiễm chợt nghĩ đến trước kia.
Nhưng vừa nhớ tới, ký ức khó chịu đó lại tùy ý xuất hiện theo.
Cô nhắm mắt lại, lúc mở ra thì xoay người, lại động đậy chút để chỉnh góc độ bảo đảm mình sẽ không bị những người bên kia hội nghị nhìn thấy.
Sau đó, cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Sầm Diễn cảm giác được nhưng anh không nhìn cô, cho đến khi một đôi chân trần trắng nõn đã cởi giày cao gót chạm vào quần âu đen mà anh đã tỉ mỉ ủi thật thẳng, thậm chí còn…
Không phải vô tình, mà là cố ý.
Yết hầu Sầm Diễn đột nhiên lăn xuống.
Lần đầu tiên trong cuộc họp, anh nhất thời bị phân tâm quên cả những lời mình vừa định nói.
“Sầm tổng?” Bên kia hội nghị đợi nhưng không thấy anh nói chuyện thì người phụ trách báo cáo theo bản năng hỏi.
Sầm Diễn khôi phục trở lại.
“Ừ, tiếp tục.” Anh nói bình tĩnh.
Nói xong, anh nhấc mắt nhìn cô gái đang ngồi cạnh mình.
Thời Nhiễm cười khiêu khích anh.
Yết hầu Sầm Diễn có chút căng thẳng…muốn kéo cà vạt ra nhưng anh vẫn không động đậy.
Thế nhưng Thời Nhiễm càng táo bạo hơn, chân kia mỗi lúc một không an phận mà hướng lên trên, động tác nhẹ nhàng chậm rãi cố ý cọ cọ.
Rõ ràng chính là trêu chọc.
Thân thể Sầm Diễn khó có được khi cứng đờ như lúc này.
Cô còn kiêu ngạo cười dùng khẩu hình gọi anh: “Tứ ca…”
Sầm Diễn nhịn xuống, thần sắc vẫn lãnh đạm nghiêm túc như trước, cảm xúc cũng dường như chưa từng có một chút biến hóa nào, chỉ là ánh mắt lặng lẽ trở nên dày đặc hơn.
Anh không nhìn cô nữa, tiếp tục hội nghị trực tuyến, bình tĩnh chỉ ra lỗ hổng trong báo cáo của người phụ trách.
Mắt thấy anh không bị tác động gì sự tự hiếu thắng không chịu thua trong nội tâm Thời Nhiễm trổi dậy, cô không chớp mắt nhìm chằm chằm anh hạ quyết tâm muốn làm anh mất khống chế.
Cô tiếp tục chậm rãi hướng lên trên, còn chê nhàm chán cố ý dừng lại một giây chọc anh một chút rồi mới tiếp tục dời đến chỗ khác.
Mắt thấy sắp tới…
Động tác đột nhiên bị ép dừng lại, thân thể Thời Nhiễm hơi khựng lại.
Anh vậy mà….dùng tay không bắt lấy chân cô.
Cô muốn tránh ra nhưng người đàn ông này nhìn như không dùng sức kì thực cô có cố thế nào cũng không làm lại anh.
Thời Nhiễm có chút tức giận.
Đấu tranh một lần nữa vẫn không có kết quả.
Tay anh thậm chí còn…
“Sầm Diễn!” Cô tức giận đến nỗi cô hét lên tên anh.
Mọi âm thanh cuộc họp đều dừng lại, sự trầm mặc quỷ dị nhanh chóng bao phủ.
Những người tham dự hội nghị đều nghe được một tiếng Sầm Diễn kiều mị mềm mại mang theo chút xấu hổ làm nũng, nhất thời trợn tròn mắt không dám tin, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh mà kinh hãi.
Sầm tổng…..
Cuối cùng, tất cả tầm nhìn tập trung vào người đàn ông chủ trì cuộc họp.
Sắc mặt Sầm Diễn không thay đổi, thản nhiên nói: “Đến đây.”
Dứt lời, anh trực tiếp kết thúc cuộc họp đồng thời đóng sổ ghi chép lại.
Thời Nhiễm sau khi hô lên một tiếng kia tự nhiên cũng phản ứng lại, sau khi phản ứng qua đi cô càng tức giận hơn trực tiếp nhấc chân không kiên nể mà đạp anh.
Một giây sau, trước mắt bất ngờ nhoáng lên, cô đúng là bị người đàn ông ôm ngồi trên người anh, dùng tay từ phía sau ôm chặt lấy cô.
“Sầm Diễn!”
“Còn tức giận?”
- -----oOo------