Đáp Lại Lời Yêu - Trang 2
Chương 46
Sầm Diễn ngã bệnh.
Vốn chỉ là cảm mạo bình thường nhưng do đi công tác bận rộn thời gian dài lại ngủ không được, ăn uống thất thường còn bị đau dạ dày nhưng anh cũng không để tâm, cuối cùng trên đường về công ty thì sốt cao.
Tịch Thần trước tiên cùng Từ Tùy đưa anh đến bệnh viện tư nhân cơ mật nhất Giang Thành.
Tịch Thần lo lắng không yên, bước chân vội vàng chạy tới chạy lui, vô tình thấy được một bóng lưng quen thuộc.
Thời tiểu thư?
Anh kinh ngạc một lúc rồi lấy lại tinh thần muốn nhìn kỹ nhưng đã không thấy bóng lưng ấy đâu.
Tịch Thần nhíu mày.
Lúc chờ bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho Sầm tổng, anh lặng lẽ kéo Từ Tùy ra ngoài hạ giọng hỏi: “Thời tiểu thư trở lại rồi sao?”
Khi bệnh viện vào phòng bệnh để kiểm tra, anh lặng lẽ kéo Từ Tùy ra ngoài, hạ thấp giọng hỏi: “Cô Thời có phải đã trở lại không?” “
Từ Tùy nhìn anh một cái.
“Không có.” Anh thật lòng trả lời, nhớ lại những gì mình biết, “Thời tiểu thư vẫn còn ở Melbourne hai ngày sau mới về.”
Vẫn chưa quay lại à?
Tịch Thần nhíu mày chặt hơn, chẳng lẽ mình thật sự nhìn lầm?
Nhưng bóng lưng đó…
Bất quá anh cũng không nghĩ nhiều bởi vì không có thời gian, anh còn rất nhiều việc phải xử lý.
Đầu tiên là chuyện Sầm tổng bị bệnh không thể để cho người trong công ty và bên ngoài biết được, nếu không mấy lão già không an phận của công ty nhất định sẽ gây rối làm ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Sầm thị.
Nghĩ đến buổi chiều còn có một cuộc họp quan trọng cần Sầm tổng chủ trì, Tịch Thần đã có quyết định, không do dự lập tức thông báo cho một thư ký khác để phân phó mọi việc ổn thỏa, kế tiếp lại gọi một cuộc điện thoại.
Chờ mọi chuyện tạm thời ổn định, anh lại nói với Từ Tùy: “Anh chăm sóc Sầm tổng, tôi đi mua chút đồ Sầm tổng có thể ăn về, hôm nay anh ấy còn chưa ăn.”
Từ Tùy hiểu rõ, gật đầu.
Tịch Thần không lãng phí thời gian nhanh chóng rời đi.
Lúc ở trong thang máy thì người nhà gọi điện thoại cho anh, ba câu đều không rời khỏi chủ đề xem mắt, nhắc anh buổi tối nhớ đến đón con gái người ta đi ăn cơm, Tịch Thần ngoài miệng đáp ứng nhưng căn bản không để trong lòng.
Bị người nhà làm rối loạn khiến anh đi nhầm đường, lạc đến phòng khám sản khoa, đang muốn xoay người đi ra thì bước chân chợt dừng lại.
……Thời Nhiễm, Thời tiểu thư?!
Anh không nhìn lầm, thật sự là Thời tiểu thư.
Cô ấy đã trở lại!
Tịch Thần trong lòng vui mừng nhưng giây tiếp theo lại nhạy cảm nhận ra có chút không thích hợp.
Thời Nhiễm cúi đầu nhìn kết quả xét nghiệm trong tay, biểu tình có chút ngưng trọng.
“Thời tiểu thư!” Mắt thấy cô sắp lướt qua mình, Tịch Thần vội vàng đè xuống những cảm xúc kỳ quái đó lên tiếng gọi cô lại.
Giọng nói quen thuộc lọt vào tai làm Thời Nhiễm hoàn hồn lại sau đó bình tĩnh đem tờ giấy trong tay gấp lại.
“Thư ký Tịch.” Khóe môi khẽ nhếch lên, cô vẫn thản nhiên chào hỏi giống như trước đây.
Tịch Thần nhất thời không chú ý đến động tác của cô, giờ phút này anh tràn đầy rối rắm bởi vì anh bất ngờ nghĩ đến việc Thời tiểu thư đã trở về vậy có đại biểu cho việc Sầm tổng có thể chấm dứt tự tra tấn bản thân không?
Sầm tổng nếu nhìn thấy Thời tiểu thư hẳn là sẽ rất cao hứng.
Trùng hợp như vậy, lại ở cùng một bệnh viện.
Nhưng, làm thế nào để nói chuyện này với Thời tiểu thư?
Trong lúc nhất thời, Tịch Thần vốn có khả năng giao tiếp xuất sắc lại có chút nghẹn giọng.
Thời Nhiễm vẫn ôn nhu cười, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Tịch Thần trực tiếp hỏi: “Thư ký Tịch có chuyện gì sao?”
Tịch Thần mở to miệng khó xử.
Rõ ràng trên người Thời Nhiễm tản ra khí tức lười biếng không chút để ý nhưng không biết tại sao anh lại có cảm giác cô giống hệt Sầm tổng, làm cho người ta rất khó nói lời lừa gạt.
Đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, cuối cùng, anh dứt khoát đi thẳng vào chủ đề: “Thời tiểu thư, Sầm tổng bị bệnh, sốt cao không hết lại còn bị đau dạ dày vừa hôn mê đưa đến bệnh viện này.”
Anh cố ý để giọng nói trở nên nghiêm trọng: “Tình hình của Sầm tổng rất không tốt, cô… cô có muốn gặp anh ấy không?”
“Không đi.” Thời Nhiễm không chút do dự từ chối.
Tịch Thần: “…”
Anh cố gắng khuyên nhủ: “Thời tiểu thư, Sầm tổng…”
“Không liên quan đến tôi.” Thời Nhiễm cười nhạt, hời hợt nói.
“……”
Tịch Thần nhìn vẻ mặt phớt lờ của cô, nghĩ đến hai tháng nay, có lẽ là muốn vì ông chủ đau lòng mà tức giận, hoặc có thể là do quá xúc động muốn giải thích giúp ông chủ nên bất chợt thốt lên: “Thời tiểu thư, cô xem Weibo chưa? Là sự việc xảy ra vào đêm cô và Sầm tổng vốn định lĩnh chứng!”
Không cho cô cơ hội phủ nhận, anh nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra mở Weibo tìm bài viết của tập đoàn Sầm thị để làm rõ tuyên bố hai tháng trước của ông chủ.
“Thời tiểu thư cô xem này!”
Màn hình điện thoại di động gần trước mắt bắt buộc Thời Nhiễm phải đưa mắt nhìn.
Ồ, viết thư tay à…
Tầm mắt nhàn nhạt lướt qua, Thời Nhiễm vẫn nhẹ nhàng cười nhạt, lập tức gật đầu: “Ồ, bây giờ đã nhìn thấy, xem xong rồi.”
Tịch Thần: “…”
Anh đã dự liệu rất nhiều biểu cảm của Thời tiểu thư khi nhìn thấy lá thư này nhưng chưa từng nghĩ đến cô đến cả một tia cảm xúc khác thường cũng không có chứ đừng nói chi đến vẻ mặt biến sắc.
Cô vô cùng bình tĩnh lại lạnh lùng, giống như chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến cô.
Nhưng làm thế nào…
“Thời tiểu thư!” Tịch Thần không nhịn được lại muốn nói tiếp, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của cô những lời còn lại như thế nào cũng không phát ra được, chính xác mà nói, anh căn bản không biết mình có thể nói gì.
“Thư ký Tịch nói xong rồi?” Thời Nhiễm nghiêm túc nói, “Tôi còn có việc, không tán gẫu nữa nhé.”
Cô nói xong liền rời đi.
Tịch Thần không chút nghĩ ngợi chắn trước mặt cô.
“Thời tiểu thư!”
Thời Nhiễm lạnh mặt nhìn anh: “Còn có chuyện gì phiền thư ký Tịch nói hết đi, nhưng nếu thư ký Tịch vẫn muốn nói chuyện của ông chủ anh vậy thì không cần, tôi đã nói rồi, anh ta thế nào không liên quan đến tôi, hiểu không?”
Từng chữ rõ ràng, lạnh lẽo như vậy, không có bất kỳ sự quan tâm nào xen lẫn.
Tịch Thần trầm mặc hai giây.
“Thời tiểu thư.” Lông mày khẽ nhíu lại, anh thấp giọng nói, “Tôi biết những lời này không nên do tôi nói, nhưng tôi càng hiểu rõ nếu tôi không nói thì cô vĩnh viễn sẽ không biết được, coi như tôi vượt quá giới hạn, thật xin lỗi.”
“Cô chắc là không biết tối hôm trước ngày đi lĩnh chứng cô ở bên ngoài công ty chờ Sầm tổng, trong lòng Sầm tổng kỳ thật cực kỳ vui vẻ.”
“Tôi đi theo Sầm tổng nhiều năm cũng chưa từng thấy qua khoảnh khắc nào có thể khiến cảm xúc của anh ấy biểu lộ ra ngoài, ngoại trừ lần đó.” Anh không chớp mắt nhìn Thời Nhiễm, cố gắng nhìn cô, “Sầm tổng nói với tôi ngày hôm sau anh muốn cùng cô đi lĩnh chứng, lúc nói chuyện, Sầm tổng rất vui vẻ, ngay cả giọng nói cũng vô cùng ôn nhu, Sầm tổng còn nở nụ cười.”
“Vì chừa ra thời gian rãnh Sầm tổng đã phân phó tôi đẩy hết tất cả công việc ngày đó sang hôm khác hoặc là cố gắng hoàn thành trước thời hạn, vì thế mà suốt mấy đêm Sầm tổng đều không ngủ quá bốn tiếng, mấy ngày đó anh ấy thật sự rất bận rộn nhưng theo tôi thấy Sầm tổng một chút cũng không mệt mỏi bởi vì anh ấy làm như vậy vì cô.”
Cuối cùng cũng có chút thay ông chủ nhà mình bất bình nên giọng nói của Tịch Thần nặng một chút: “Còn nữa, ngày lĩnh chứng Sầm tổng ở bên ngoài cục dân chính chờ suốt cả một ngày nhưng cô đã không đến! Cô không biết, trong khoảng thời gian cô rời đi, Sầm tổng…”
“Thư ký Tịch,” Thời Nhiễm khẽ cười cắt lời anh, “Anh có nói với tôi nhiều hơn nữa cũng vô dụng, tôi sẽ không đau lòng bởi vì tôi không cần anh ta.”
“Thời tiểu thư…”
“Tôi đi đây.”
Tịch Thần cuối cùng vẫn không thể ngăn cản, trơ mắt nhìn Thời Nhiễm rời khỏi tòa nhà sản khoa.
Anh thở dài, cau mày.
Làm thế nào…
“Thời Nhiễm?”
Thanh âm không thể quen thuộc hơn đột nhiên vang lên từ phía sau.
Tịch Thần theo bản năng xoay người bất ngờ cùng bạn gái cũ đang mặc áo blouse trắng bốn mắt nhìn nhau.
Anh đã quên bạn gái cũ của mình vốn đang làm trong bệnh viện tư nhân này, cô ấy còn trùng hợp là một thực tập sinh sản khoa.
Trong tay cô ấy cầm theo chiếc túi xách có chút quen thuộc.
Tịch Thần rất nhanh nhớ ra đây là túi của Thời tiểu thư, anh từng thấy Thời tiểu thư mang theo bên người, trên túi còn có một vật trang trí độc nhất vô nhị.
“Túi của Thời tiểu thư Thời Nhiễm?” Anh bước nhanh đến trước mặt bạn gái cũ hỏi.
“Anh biết?” Bạn gái cũ buột miệng nói ra.
Sau đó ý thức được mình lại nói chuyện với tên đáng ghét này liền tức giận liếc trắng anh một cái rồi vòng qua muốn rời đi.
Trong đầu Tịch Thần hiện lên một ý nghĩ, vội vàng ngăn cô lại, trước khi cô nổi giận nhanh chóng nói: “Thời tiểu thư là vị hôn thê của sếp anh, anh vừa mới nói chuyện với cô ấy xong, cô ấy rời đi rồi, đưa túi cho anh đi, anh sẽ đem đến trả cho cô ấy, nếu không em ở đây có la thế nào cũng không tìm được đâu.”
Suy cho cùng vẫn hiểu được tính tình của bạn gái cũ thế nào nên không cho cô cơ hội nghi ngờ đã trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Thời Nhiễm.
Chẳng bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên từ túi xách.
Tịch Thần lắc lắc điện thoại đưa về phía cô ý nói rằng anh không nói dối.
Bạn gái cũ không muốn để ý đến anh nữa.
“Cút xa một chút.” Cô không kiên nhẫn đẩy anh, trên mặt rõ ràng viết mấy chữ ghét bỏ anh, “Cho dù có biết cũng không đưa cho anh tên khốn này.”
Tịch Thần: “…”
Trời đất chứng giám, anh làm sao trở thành tên khốn rồi?
Tịch Thần theo bản năng muốn hỏi nhưng khi thoáng nhìn thấy thẻ tên ghi công việc hiện tại của cô thì trong đầu chợt nổ tung!
Bạn gái cũ bây giờ đã chịu trách nhiệm giúp các cô gái kiểm tra xem họ có mang thai hay không …
Mà hiện tại túi của Thời tiểu thư lại đang ở trong tay cô, lúc đầu khi anh nhìn thấy Thời tiểu thư trong tay cô ấy đang cầm một tờ giấy, sắc mặt ngưng trọng dễ nhìn.
Sản khoa, vẻ mặt vừa rồi….
Anh bỗng dưng nhớ tới vào ngày thứ hai của tuần lĩnh chứng khi anh đến đón Sầm tổng để đưa anh ra sân bay, lúc ấy trên cổ Sầm tổng có dấu hôn lại còn đi trễ hơn nửa tiếng đồng hồ.
Chẳng lẽ…
“Thời tiểu thư mang thai?!” Tịch Thần khiếp sợ thốt ra.
Bạn gái cũ sửng sốt.
Tịch Thần nhìn biểu cảm của cô liền biết mình đoán đúng, trong phút chốc, vẻ mặt anh thay đổi, tim cũng đập nhanh lên, có loại cảm xúc khẩn trương dâng trào.
Một giây sau, anh không chút suy nghĩ dứt khoát cầm lấy túi xách trong tay bạn gái cũ chạy ra ngoài.
“Anh đi đưa cho Thời tiểu thư!” Anh để lại một câu rồi thoắt biến mất.
Bạn gái cũ tức giận dậm chân, nhẹ giọng chửi bậy một câu.
Tịch Thần không để ý hình tượng một đường chạy như điên đến cửa bệnh viện nhưng vẫn không thể đuổi kịp Thời Nhiễm, chỉ biết đứng từ xa nhìn cô ngồi vào một chiếc xe, mà người ở ghế lái không ngờ lại là…
Kỷ Thanh Nhượng, bác sĩ Kỷ!
Tịch Thần giật mình.
Thời điểm anh ta lấy lại tinh thần thì chiếc xe đã lái đi rất xa.
Túi xách của Thời Nhiễm vẫn còn ở trong tay anh, đột nhiên Tịch Thần bỗng nhiên có loại cảm giác trên tay mình bây giờ rất nóng, thậm chí, anh lại không khống chế được mà tự bổ não ——
Chẳng lẽ đứa nhỏ trong bụng Thời tiểu thư không phải của Sầm tổng mà là của bác sĩ Kỷ? Vì thế nên Thời tiểu thư mới bỏ rơi Sầm tổng mà không cần anh ấy nữa?
Trong lòng Tịch Thần hiểu được không nên nghĩ như vậy, bây giờ là tình huống cái gì cũng chưa chắc chắn, nhưng chút suy nghĩ này một khi xuất hiện thì tựa hồ liền không khống chế được, hơn nữa trong đầu còn hiện lên rõ ràng hình ảnh Thời tiểu thư lãnh đạm với Sầm tổng.
Đặc biệt là cô vẫn thờ ơ khi nhìn thấy thư viết tay của Sầm tổng…
Tâm tình của Tịch Thần nặng nề xách cháo đóng hộp và túi xách của Thời Nhiễm trở về phòng bệnh.
Từ Tùy chỉ chỉ túi xách trong tay anh, khó hiểu: “Ra ngoài mua túi xách?”
Tịch Thần: “…”
Anh có tâm trạng gì mà mua túi xách hả?
Ôi.
Trong lòng nặng nề thở dài, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên phát hiện người trên giường cử động.
Sầm Diễn vừa tỉnh dậy liền cảm giác được không khí trong phòng không thích hợp, liếc mắt nhìn biểu tình đang cố che giấu của Tịch Thần, mở giọng khàn khàn: “Xảy ra chuyện gì?”
Vốn chỉ là cảm mạo bình thường nhưng do đi công tác bận rộn thời gian dài lại ngủ không được, ăn uống thất thường còn bị đau dạ dày nhưng anh cũng không để tâm, cuối cùng trên đường về công ty thì sốt cao.
Tịch Thần trước tiên cùng Từ Tùy đưa anh đến bệnh viện tư nhân cơ mật nhất Giang Thành.
Tịch Thần lo lắng không yên, bước chân vội vàng chạy tới chạy lui, vô tình thấy được một bóng lưng quen thuộc.
Thời tiểu thư?
Anh kinh ngạc một lúc rồi lấy lại tinh thần muốn nhìn kỹ nhưng đã không thấy bóng lưng ấy đâu.
Tịch Thần nhíu mày.
Lúc chờ bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho Sầm tổng, anh lặng lẽ kéo Từ Tùy ra ngoài hạ giọng hỏi: “Thời tiểu thư trở lại rồi sao?”
Khi bệnh viện vào phòng bệnh để kiểm tra, anh lặng lẽ kéo Từ Tùy ra ngoài, hạ thấp giọng hỏi: “Cô Thời có phải đã trở lại không?” “
Từ Tùy nhìn anh một cái.
“Không có.” Anh thật lòng trả lời, nhớ lại những gì mình biết, “Thời tiểu thư vẫn còn ở Melbourne hai ngày sau mới về.”
Vẫn chưa quay lại à?
Tịch Thần nhíu mày chặt hơn, chẳng lẽ mình thật sự nhìn lầm?
Nhưng bóng lưng đó…
Bất quá anh cũng không nghĩ nhiều bởi vì không có thời gian, anh còn rất nhiều việc phải xử lý.
Đầu tiên là chuyện Sầm tổng bị bệnh không thể để cho người trong công ty và bên ngoài biết được, nếu không mấy lão già không an phận của công ty nhất định sẽ gây rối làm ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Sầm thị.
Nghĩ đến buổi chiều còn có một cuộc họp quan trọng cần Sầm tổng chủ trì, Tịch Thần đã có quyết định, không do dự lập tức thông báo cho một thư ký khác để phân phó mọi việc ổn thỏa, kế tiếp lại gọi một cuộc điện thoại.
Chờ mọi chuyện tạm thời ổn định, anh lại nói với Từ Tùy: “Anh chăm sóc Sầm tổng, tôi đi mua chút đồ Sầm tổng có thể ăn về, hôm nay anh ấy còn chưa ăn.”
Từ Tùy hiểu rõ, gật đầu.
Tịch Thần không lãng phí thời gian nhanh chóng rời đi.
Lúc ở trong thang máy thì người nhà gọi điện thoại cho anh, ba câu đều không rời khỏi chủ đề xem mắt, nhắc anh buổi tối nhớ đến đón con gái người ta đi ăn cơm, Tịch Thần ngoài miệng đáp ứng nhưng căn bản không để trong lòng.
Bị người nhà làm rối loạn khiến anh đi nhầm đường, lạc đến phòng khám sản khoa, đang muốn xoay người đi ra thì bước chân chợt dừng lại.
……Thời Nhiễm, Thời tiểu thư?!
Anh không nhìn lầm, thật sự là Thời tiểu thư.
Cô ấy đã trở lại!
Tịch Thần trong lòng vui mừng nhưng giây tiếp theo lại nhạy cảm nhận ra có chút không thích hợp.
Thời Nhiễm cúi đầu nhìn kết quả xét nghiệm trong tay, biểu tình có chút ngưng trọng.
“Thời tiểu thư!” Mắt thấy cô sắp lướt qua mình, Tịch Thần vội vàng đè xuống những cảm xúc kỳ quái đó lên tiếng gọi cô lại.
Giọng nói quen thuộc lọt vào tai làm Thời Nhiễm hoàn hồn lại sau đó bình tĩnh đem tờ giấy trong tay gấp lại.
“Thư ký Tịch.” Khóe môi khẽ nhếch lên, cô vẫn thản nhiên chào hỏi giống như trước đây.
Tịch Thần nhất thời không chú ý đến động tác của cô, giờ phút này anh tràn đầy rối rắm bởi vì anh bất ngờ nghĩ đến việc Thời tiểu thư đã trở về vậy có đại biểu cho việc Sầm tổng có thể chấm dứt tự tra tấn bản thân không?
Sầm tổng nếu nhìn thấy Thời tiểu thư hẳn là sẽ rất cao hứng.
Trùng hợp như vậy, lại ở cùng một bệnh viện.
Nhưng, làm thế nào để nói chuyện này với Thời tiểu thư?
Trong lúc nhất thời, Tịch Thần vốn có khả năng giao tiếp xuất sắc lại có chút nghẹn giọng.
Thời Nhiễm vẫn ôn nhu cười, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Tịch Thần trực tiếp hỏi: “Thư ký Tịch có chuyện gì sao?”
Tịch Thần mở to miệng khó xử.
Rõ ràng trên người Thời Nhiễm tản ra khí tức lười biếng không chút để ý nhưng không biết tại sao anh lại có cảm giác cô giống hệt Sầm tổng, làm cho người ta rất khó nói lời lừa gạt.
Đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, cuối cùng, anh dứt khoát đi thẳng vào chủ đề: “Thời tiểu thư, Sầm tổng bị bệnh, sốt cao không hết lại còn bị đau dạ dày vừa hôn mê đưa đến bệnh viện này.”
Anh cố ý để giọng nói trở nên nghiêm trọng: “Tình hình của Sầm tổng rất không tốt, cô… cô có muốn gặp anh ấy không?”
“Không đi.” Thời Nhiễm không chút do dự từ chối.
Tịch Thần: “…”
Anh cố gắng khuyên nhủ: “Thời tiểu thư, Sầm tổng…”
“Không liên quan đến tôi.” Thời Nhiễm cười nhạt, hời hợt nói.
“……”
Tịch Thần nhìn vẻ mặt phớt lờ của cô, nghĩ đến hai tháng nay, có lẽ là muốn vì ông chủ đau lòng mà tức giận, hoặc có thể là do quá xúc động muốn giải thích giúp ông chủ nên bất chợt thốt lên: “Thời tiểu thư, cô xem Weibo chưa? Là sự việc xảy ra vào đêm cô và Sầm tổng vốn định lĩnh chứng!”
Không cho cô cơ hội phủ nhận, anh nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra mở Weibo tìm bài viết của tập đoàn Sầm thị để làm rõ tuyên bố hai tháng trước của ông chủ.
“Thời tiểu thư cô xem này!”
Màn hình điện thoại di động gần trước mắt bắt buộc Thời Nhiễm phải đưa mắt nhìn.
Ồ, viết thư tay à…
Tầm mắt nhàn nhạt lướt qua, Thời Nhiễm vẫn nhẹ nhàng cười nhạt, lập tức gật đầu: “Ồ, bây giờ đã nhìn thấy, xem xong rồi.”
Tịch Thần: “…”
Anh đã dự liệu rất nhiều biểu cảm của Thời tiểu thư khi nhìn thấy lá thư này nhưng chưa từng nghĩ đến cô đến cả một tia cảm xúc khác thường cũng không có chứ đừng nói chi đến vẻ mặt biến sắc.
Cô vô cùng bình tĩnh lại lạnh lùng, giống như chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến cô.
Nhưng làm thế nào…
“Thời tiểu thư!” Tịch Thần không nhịn được lại muốn nói tiếp, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của cô những lời còn lại như thế nào cũng không phát ra được, chính xác mà nói, anh căn bản không biết mình có thể nói gì.
“Thư ký Tịch nói xong rồi?” Thời Nhiễm nghiêm túc nói, “Tôi còn có việc, không tán gẫu nữa nhé.”
Cô nói xong liền rời đi.
Tịch Thần không chút nghĩ ngợi chắn trước mặt cô.
“Thời tiểu thư!”
Thời Nhiễm lạnh mặt nhìn anh: “Còn có chuyện gì phiền thư ký Tịch nói hết đi, nhưng nếu thư ký Tịch vẫn muốn nói chuyện của ông chủ anh vậy thì không cần, tôi đã nói rồi, anh ta thế nào không liên quan đến tôi, hiểu không?”
Từng chữ rõ ràng, lạnh lẽo như vậy, không có bất kỳ sự quan tâm nào xen lẫn.
Tịch Thần trầm mặc hai giây.
“Thời tiểu thư.” Lông mày khẽ nhíu lại, anh thấp giọng nói, “Tôi biết những lời này không nên do tôi nói, nhưng tôi càng hiểu rõ nếu tôi không nói thì cô vĩnh viễn sẽ không biết được, coi như tôi vượt quá giới hạn, thật xin lỗi.”
“Cô chắc là không biết tối hôm trước ngày đi lĩnh chứng cô ở bên ngoài công ty chờ Sầm tổng, trong lòng Sầm tổng kỳ thật cực kỳ vui vẻ.”
“Tôi đi theo Sầm tổng nhiều năm cũng chưa từng thấy qua khoảnh khắc nào có thể khiến cảm xúc của anh ấy biểu lộ ra ngoài, ngoại trừ lần đó.” Anh không chớp mắt nhìn Thời Nhiễm, cố gắng nhìn cô, “Sầm tổng nói với tôi ngày hôm sau anh muốn cùng cô đi lĩnh chứng, lúc nói chuyện, Sầm tổng rất vui vẻ, ngay cả giọng nói cũng vô cùng ôn nhu, Sầm tổng còn nở nụ cười.”
“Vì chừa ra thời gian rãnh Sầm tổng đã phân phó tôi đẩy hết tất cả công việc ngày đó sang hôm khác hoặc là cố gắng hoàn thành trước thời hạn, vì thế mà suốt mấy đêm Sầm tổng đều không ngủ quá bốn tiếng, mấy ngày đó anh ấy thật sự rất bận rộn nhưng theo tôi thấy Sầm tổng một chút cũng không mệt mỏi bởi vì anh ấy làm như vậy vì cô.”
Cuối cùng cũng có chút thay ông chủ nhà mình bất bình nên giọng nói của Tịch Thần nặng một chút: “Còn nữa, ngày lĩnh chứng Sầm tổng ở bên ngoài cục dân chính chờ suốt cả một ngày nhưng cô đã không đến! Cô không biết, trong khoảng thời gian cô rời đi, Sầm tổng…”
“Thư ký Tịch,” Thời Nhiễm khẽ cười cắt lời anh, “Anh có nói với tôi nhiều hơn nữa cũng vô dụng, tôi sẽ không đau lòng bởi vì tôi không cần anh ta.”
“Thời tiểu thư…”
“Tôi đi đây.”
Tịch Thần cuối cùng vẫn không thể ngăn cản, trơ mắt nhìn Thời Nhiễm rời khỏi tòa nhà sản khoa.
Anh thở dài, cau mày.
Làm thế nào…
“Thời Nhiễm?”
Thanh âm không thể quen thuộc hơn đột nhiên vang lên từ phía sau.
Tịch Thần theo bản năng xoay người bất ngờ cùng bạn gái cũ đang mặc áo blouse trắng bốn mắt nhìn nhau.
Anh đã quên bạn gái cũ của mình vốn đang làm trong bệnh viện tư nhân này, cô ấy còn trùng hợp là một thực tập sinh sản khoa.
Trong tay cô ấy cầm theo chiếc túi xách có chút quen thuộc.
Tịch Thần rất nhanh nhớ ra đây là túi của Thời tiểu thư, anh từng thấy Thời tiểu thư mang theo bên người, trên túi còn có một vật trang trí độc nhất vô nhị.
“Túi của Thời tiểu thư Thời Nhiễm?” Anh bước nhanh đến trước mặt bạn gái cũ hỏi.
“Anh biết?” Bạn gái cũ buột miệng nói ra.
Sau đó ý thức được mình lại nói chuyện với tên đáng ghét này liền tức giận liếc trắng anh một cái rồi vòng qua muốn rời đi.
Trong đầu Tịch Thần hiện lên một ý nghĩ, vội vàng ngăn cô lại, trước khi cô nổi giận nhanh chóng nói: “Thời tiểu thư là vị hôn thê của sếp anh, anh vừa mới nói chuyện với cô ấy xong, cô ấy rời đi rồi, đưa túi cho anh đi, anh sẽ đem đến trả cho cô ấy, nếu không em ở đây có la thế nào cũng không tìm được đâu.”
Suy cho cùng vẫn hiểu được tính tình của bạn gái cũ thế nào nên không cho cô cơ hội nghi ngờ đã trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Thời Nhiễm.
Chẳng bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên từ túi xách.
Tịch Thần lắc lắc điện thoại đưa về phía cô ý nói rằng anh không nói dối.
Bạn gái cũ không muốn để ý đến anh nữa.
“Cút xa một chút.” Cô không kiên nhẫn đẩy anh, trên mặt rõ ràng viết mấy chữ ghét bỏ anh, “Cho dù có biết cũng không đưa cho anh tên khốn này.”
Tịch Thần: “…”
Trời đất chứng giám, anh làm sao trở thành tên khốn rồi?
Tịch Thần theo bản năng muốn hỏi nhưng khi thoáng nhìn thấy thẻ tên ghi công việc hiện tại của cô thì trong đầu chợt nổ tung!
Bạn gái cũ bây giờ đã chịu trách nhiệm giúp các cô gái kiểm tra xem họ có mang thai hay không …
Mà hiện tại túi của Thời tiểu thư lại đang ở trong tay cô, lúc đầu khi anh nhìn thấy Thời tiểu thư trong tay cô ấy đang cầm một tờ giấy, sắc mặt ngưng trọng dễ nhìn.
Sản khoa, vẻ mặt vừa rồi….
Anh bỗng dưng nhớ tới vào ngày thứ hai của tuần lĩnh chứng khi anh đến đón Sầm tổng để đưa anh ra sân bay, lúc ấy trên cổ Sầm tổng có dấu hôn lại còn đi trễ hơn nửa tiếng đồng hồ.
Chẳng lẽ…
“Thời tiểu thư mang thai?!” Tịch Thần khiếp sợ thốt ra.
Bạn gái cũ sửng sốt.
Tịch Thần nhìn biểu cảm của cô liền biết mình đoán đúng, trong phút chốc, vẻ mặt anh thay đổi, tim cũng đập nhanh lên, có loại cảm xúc khẩn trương dâng trào.
Một giây sau, anh không chút suy nghĩ dứt khoát cầm lấy túi xách trong tay bạn gái cũ chạy ra ngoài.
“Anh đi đưa cho Thời tiểu thư!” Anh để lại một câu rồi thoắt biến mất.
Bạn gái cũ tức giận dậm chân, nhẹ giọng chửi bậy một câu.
Tịch Thần không để ý hình tượng một đường chạy như điên đến cửa bệnh viện nhưng vẫn không thể đuổi kịp Thời Nhiễm, chỉ biết đứng từ xa nhìn cô ngồi vào một chiếc xe, mà người ở ghế lái không ngờ lại là…
Kỷ Thanh Nhượng, bác sĩ Kỷ!
Tịch Thần giật mình.
Thời điểm anh ta lấy lại tinh thần thì chiếc xe đã lái đi rất xa.
Túi xách của Thời Nhiễm vẫn còn ở trong tay anh, đột nhiên Tịch Thần bỗng nhiên có loại cảm giác trên tay mình bây giờ rất nóng, thậm chí, anh lại không khống chế được mà tự bổ não ——
Chẳng lẽ đứa nhỏ trong bụng Thời tiểu thư không phải của Sầm tổng mà là của bác sĩ Kỷ? Vì thế nên Thời tiểu thư mới bỏ rơi Sầm tổng mà không cần anh ấy nữa?
Trong lòng Tịch Thần hiểu được không nên nghĩ như vậy, bây giờ là tình huống cái gì cũng chưa chắc chắn, nhưng chút suy nghĩ này một khi xuất hiện thì tựa hồ liền không khống chế được, hơn nữa trong đầu còn hiện lên rõ ràng hình ảnh Thời tiểu thư lãnh đạm với Sầm tổng.
Đặc biệt là cô vẫn thờ ơ khi nhìn thấy thư viết tay của Sầm tổng…
Tâm tình của Tịch Thần nặng nề xách cháo đóng hộp và túi xách của Thời Nhiễm trở về phòng bệnh.
Từ Tùy chỉ chỉ túi xách trong tay anh, khó hiểu: “Ra ngoài mua túi xách?”
Tịch Thần: “…”
Anh có tâm trạng gì mà mua túi xách hả?
Ôi.
Trong lòng nặng nề thở dài, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên phát hiện người trên giường cử động.
Sầm Diễn vừa tỉnh dậy liền cảm giác được không khí trong phòng không thích hợp, liếc mắt nhìn biểu tình đang cố che giấu của Tịch Thần, mở giọng khàn khàn: “Xảy ra chuyện gì?”