Đáp Lại Lời Yêu - Trang 2
Chương 25
Gió trên núi thổi tới làm lá cây phát ra tiếng xào xạc, trong hoàn cảnh tĩnh lặng dưới đáy hố đặc biệt khuếch trương rõ ràng, thậm chí đến mức khiến người ta cảm thấy sâu trong nội tâm sinh ra vài phần rùng mình.
Tận dụng một chút ánh sáng cuối cùng còn đang lóe lên Thời Nhiễm ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt không chút xa lạ nào.
Anh đang đưa tay về phía cô.
Giống như…trong cuối đường hầm chợt xuất hiện một vệt sáng hy vọng.
Những thế lực đối nghịch vừa mới ở trong thân thể cô điên cuồng chạy loạn hầu như trong nháy mắt đã trở nên an phận một chút, bị áp xuống, sau đó lặng lẽ biến mất, loại cảm giác này mơ hồ có chút quen thuộc nói không nên lời.
“Nắm lấy tay anh.”
Giọng nói khàn nhỏ nhẹ một lần nữa theo chuyển động môi của anh mà phát ra.
Thời Nhiễm lấy lại tinh thần.
Cô sẽ không làm ra vẻ đến mức bởi vì anh đến cứu mà phải kiêu ngạo cự tuyệt, không do dự, cô giãy dụa cố gắng đứng lên, nỗ lực nắm lấy tay anh.
Nhưng mà…
“Đau!” Khẽ hô một tiếng, Thời Nhiễm khó chịu nhíu mày.
Trong lòng hơi trầm xuống, Sầm Diễn cau mày: “Sao vậy?”
Thời Nhiễm cắn môi dưới, cúi đầu quay mặt lại, bình tĩnh nói: “Cần phải chờ một chút, bàn chân rất tê, còn có chút đau.”
Lời nói mới dứt cảm thấy có một làn gió chuyển động cạnh mình, cùng lúc đó, bóng đen đổ xuống theo sát phía sau, là hơi thở thuộc về phái nam mát lạnh rõ ràng.
Anh nhảy xuống.
“Ngồi, ấn cho em một chút.” Hạ tầm mắt nhìn cô thật sâu, cảm xúc trong lồng ngực dâng cuồn cuộn, Sầm Diễn cố gắng khắc chế trầm giọng nói, “Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian có thể sớm đi lên, Thời Nhiễm, có thể không?”
Không phải thông báo mà là thương lượng.
Sự lựa chọn nằm trong tay cô.
Nếu cô không muốn, anh sẽ không chạm vào.
Thời Nhiễm nghe thấy trong lòng cũng hiểu được, sớm phục hồi mới là lựa chọn tốt nhất, lãng phí thêm một phút không biết phía sau sẽ xảy ra chuyện gì, huống chi trời đã bắt đầu tối.
“Ừm.” Cô thấp giọng, tay đỡ vách tường khó chịu ngồi xuống.
Quá tê dại, động một chút chính là một loại kích thích cùng đau đớn không thể nói nên lời.
Lúc cô ngồi xuống, người đàn ông cũng ngồi xổm xuống theo cô đem bóng râm che phủ lên người Thời Nhiễm.
“Thật xin lỗi.” Sầm Diễn thản nhiên nói.
Sau đó, anh nâng một chân của cô đặt trên đùi mình cẩn thận ấn cho cô.
Cơ thể Thời Nhiễm căng chặt, từ nhỏ đến lớn cô chán ghét nhất chính là chân bị tê dại, chỉ cần cử động liền khó chịu, cũng không được di chuyển một lúc lâu mấy lần đều có bác gái xoa bóp cho cô, loại mỏi này rất khó hình dung, mỗi lần cô đều nháo lên làm nũng nói không muốn.
Nhưng cố tình đó là phương pháp giúp hồi phục nhanh nhất.
Vốn tưởng rằng giờ phút này cũng sẽ như thế.
Không nghĩ tới…
Rất dễ chịu.
Hình như anh chỉ cần ấn ấn hai cái cảm giác tê dại liền biến mất vô cùng kì diệu làm cơ thể của cô càng thêm cứng nhắc.
“Khá hơn chút nào chưa?” Trong không gian bức bách, cô nghe thấy giọng nói trầm trầm của người đàn ông không mang theo bất kỳ cảm xúc nào khác, giống như bác sĩ đối xử với một bệnh nhân bình thường, không pha trộn tình cảm nào khác.
Không nghe được câu trả lời của cô, Sầm Diễn cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô.
Hai người nhìn nhau một lúc, đôi mắt của anh như biển sâu không thấy đáy, rất trầm.
Không đợi Thời Nhiễm nói cái gì, thanh âm của anh lại vang lên thay cô đưa ra quyết định ——
“Đổi chân kia.”
Động tác nhẹ nhàng chậm rãi để chân cô xuống, Sầm Diễn thu hồi tầm mắt không nhìn cô nữa, đổi sang một bên khác xoa bóp cho cô, giống như vừa nãy nâng chân cô lên đùi mình sau đó nhẹ nhàng ấn.
Cũng chỉ trong chốc lát, sự bình thường đã khôi phục không còn tê dại nữa.
Sầm Diễn đứng lên.
Thời nhiễm thấy thế, đầu tiên là thăm dò thử động một chút, thấy thật sự không có khác thường mới đứng lên theo.
Được rồi.
“Giẫm lên vai anh, em đi lên trước đi.”
Mới thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông trong tầm mắt đã ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Thời Nhiễm không nhìn thấy mặt anh chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng hoàn mỹ, vừa nhìn là biết thành quả do luyện tập thường xuyên, cho dù là tư thế ngồi xổm vẫn không che mất bản chất tao nhã kiêu ngạo từ bên trong của anh.
Thời Nhiễm nhấp môi dưới.
“Thời Nhiễm.” Sầm Diễn không quay đầu nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở cô, “Trời sẽ tối.”
Tối…
Tim Thời Nhiễm không kiểm soát được bắt đầu run rẩy.
“…… Được.” Cô không từ chối.
Sầm Diễn vẫn như cũ không nhìn cô, chỉ đưa lưng về phía cô chỉ dẫn: “Hai tay chống tường, giẫm lên xong anh liền đứng lên, bám lấy miệng hố sau đó dùng sức trèo lên, có thể làm được không?”
Bên dưới đáy coi như yên tĩnh bởi vậy có vẻ thanh âm của anh đặc biệt trầm thấp, nhưng cũng giống như một sự bảo đảm lặng yên không một tiếng động xâm nhập vào an ủi linh hồn vẫn còn đang bất an sợ hãi của cô.
“Có thể.” Rũ mắt xuống, giọng nói của cô rất thấp.
“Ừm, vậy thì bắt đầu.”
“Được.”
Giọng nói của hai người đều đặc biệt bình tĩnh và xa cách.
Thời Nhiễm giẫm lên vai anh.
“Được chưa?”
“Ừm.”
“Trèo lên.”
Mượn lực của anh, rốt cục Thời Nhiễm cũng bò ra khỏi đáy hố, có chút chật vật, cô cúi đầu, bàn tay chống đỡ lên mặt đất, hô hấp có chút hỗn loạn.
Trong nháy mắt, không khí trong lành tựa như chui vào lục phủ ngũ tạng.
Mà dường như cùng lúc, trong dư quang cô thấy được người đàn ông ung dung xuất hiện ở miêng hố cạnh mình, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, không có lấy một tia chật vật.
Chỉ trong hai giây anh đã đứng bên cạnh cô mang theo chút ánh sáng còn sót lại phía sau lưng.
Gió chợt thổi qua, rất lạnh, không hề có chút cảnh báo, Thời Nhiễm thân thể run rẩy, được yêu thương mà lớn lên, cô từ trước đến nay ngoài không chịu được đau thì còn có lạnh, cô vẫn đặc biệt sợ thân thể bị lạnh.
Suy nghĩ phân tán sau đó cô có chút hối hận, trước khi đến không tính đến điểm này, mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ chỉ duy nhất quên mua áo khoác ấm.
Nếu…
Áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể đàn ông đột nhiên đặt vào trong lòng cô, thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu rơi xuống ——
“Trước đó có nói với Thời Ngộ Hàn là gặp em ở đây nên đã đáp ứng với cậu ta sẽ chăm sóc tốt cho em lúc cần thiết, mặc vào, ở trên núi ban đêm sẽ rất lạnh, đừng để bị cảm.”
Xem như là một lời giải thích hiếm hoi.
Nhưng hai người ban đầu khi thấy được đối phương ở đây thật ra đều xem như người xa lạ.
Thời Nhiễm cúi đầu, không nhúc nhích.
Tự nhiên cô cũng không phát hiện được chút u ám đang quay cuồng trong đáy mắt Sầm Diễn, cho dù cảm xúc thoạt nhìn vẫn không thay đổi, rất lãnh đạm.
“Nút đồng hồ của em bị hỏng rồi.” Mặt không chút thay đổi nhặt lên đồng hồ đeo tay bị vứt ở gần miệng hố, Sầm Diễn lẳng lặng nhìn cô, thân hình một lần nữa đứng thẳng đặc biệt lạnh lùng: “Bị cộng sự đẩy xuống?”
Anh hỏi một cách đặc biệt bình tĩnh, lạnh nhạt.
Nhưng mà sự ảm đảm trong đáy mắt đã lặng lẽ phủ lên từng tầng dày đặc như có thể kết ra một tầng băng, trong lòng càng thêm tức giận.
Được nhắc nhở, Thời Nhiễm hồi thần.
Không đợi cô mở miệng nói điều gì anh lại tiếp tục hỏi ——
“Là muốn thắng hay là muốn bỏ cuộc?”
Bỏ cuộc?
Trong từ điển của cô không hề có hai từ này, huống chi, nếu cô bỏ cuộc không phải chính là đang đồng ý với suy nghĩ của Mai Đồng Đồng sao.
Cô không muốn.
“Thắng.” Cổ họng vẫn còn có chút căng thẳng, nhưng khi mở miệng thì trong lời nói chứa đầy sự kiên định và quyết tâm không khuất phục.
Yết hầu Sầm Diễn lăn xuống.
Anh hiểu rõ tính tình của cô, cô nhất định sẽ chọn như vậy cho nên ngay từ đầu anh đã giao quyền lựa chọn cho cô.
“Đem quần áo mặc vào.” Anh nói, “Muốn chiến thắng thì xem anh là đối tác của em, nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là tìm được một gói tiếp viện trước khi trời tối hoàn toàn để giải quyết vấn đề cho tối nay.”
Từ đầu đến cuối, giọng nói của anh không có chút gợn sóng càng không mang theo tia tình cảm phập phồng nào.
Thời Nhiễm khẽ mím môi, đột nhiên hỏi: “Đối tác của anh đâu?”
“Bỏ đi rồi.” Sầm Diễn nửa rũ mắt thản nhiên nói.
Không khí dường như bị trì hoãn hai giây.
Cho đến khi Sầm Diễn lại mở miệng nói tiếp: “Chỉ là cộng sự, đáp ứng anh trai em sẽ trông nom em, vậy thôi.”
Ý trên mặt chữ.
Anh đã giữ lời hứa không xuất hiện trước mặt cô, lần gặp mặt này chính là ngoài ý muốn anh chẳng qua đáp ứng lời dặn dò của Thời Ngộ Hàn sẽ chăm sóc cô vì thế mới hợp tác với cô, chỉ thế thôi, không còn gì khác.
Thời Nhiễm nghe rõ ý tứ của anh, nội tâm của cô kỳ thật là muốn từ chối.
Nhưng…trong tiềm thức cô vẫn còn sợ hãi, đặc biệt là bây giờ trời lại sắp tối.
Cô nhắm mắt một chút lại mở ra đồng thời ngẩng mặt lên, bên môi như mọi khi gợi lên vài phần độ cong nhàn nhạt: “Cảm ơn Sầm…”
“Thời Nhiễm.” Sầm Diễn cắt đứt lời cô, mặt không chút thay đổi nhìn cô chằm chằm, giọng nói lạnh lùng đến cực hạn: “Không muốn cảm ơn thì không cần cảm ơn, không muốn giả vờ thì không cần giả vờ, không cần miễn cưỡng bản thân.”
“Em có thể đứng lên không?” Anh hỏi một lần nữa.
Đề tài ban nãy cứ như vậy bị cho qua.
“Ừm.” Thời Nhiễm đáp ứng.
Cô đứng dậy.
“Quần áo mặc vào.” Nhìn chằm chằm vào cô, Sầm Diễn trầm giọng nhắc nhở.
“Cám ơn Sầm Tứ ca.” Ngữ điệu bình thường tự nhiên, Thời Nhiễm vẫn nói ra, sau đó trước mặt anh mặc áo khoác của anh vào.
Cô sẽ không tự gây khó khăn cho bản thân mình, càng không già mồm làm kiêu.
Cô đã từng có cảm xúc không nên có với một người đàn ông, tự làm cản trở bản thân mình, nhưng giờ đã không còn.
Cũng sẽ không có.
Cô sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy lần nữa, tự đem tình cảm của bản thân cho người khác chà đạp.
Trong lồng ngực có cảm xúc rối loạn tùy ý đấu đá lung tung, Sầm Diễn cực lực khắc chế.
“Đi theo anh.” Anh nói với vẻ hời hợt giống như chưa từng phát hiện ra việc Thời Nhiễm rất sợ bóng tối.
Ngón tay vô thức siết chặt lại, Thời Nhiễm chậm chạp gật đầu.
“…… Được.”
Đôi mắt sâu đen như mực, Sầm Diễn bất động thanh sắc liếc cô một cái: “Có tìm được túi tiếp tế không?”
“Có, nhưng đã bị lấy đi rồi.” Bây giờ ngay cả một tiếng đối tác hay đối thủ cạnh tranh cô cũng không muốn dùng để gọi Mai Đồng Đồng.
Cô cảm thấy Mai Đồng Đồng không xứng.
Hồi tưởng lại, cô chỉ ra vị trí đã phát hiện được túi tiếp tế.
Sầm Diễn vừa mang theo cô trở về, vừa nói: “Loại sinh tồn hoang dã này nói chung chuyện hai túi tiếp tế ở gần nhau hầu như rất ít có, nhưng cũng thử đánh cược một lần xem sao.”
Sự thật, anh đã đánh cược thành công, quả nhiên ở gần đó phát hiện một túi tiếp tế khác.
Chẳng qua…
Bên trong chỉ có một chai nước cùng một đèn pin.
Còn có hé ra một tờ giấy với tờ lúc sáng cô tìm thấy trong túi tiếp tế của mình, có điều nội dung thì hoàn toàn trái ngược ——
[Xin chúc mừng! Tìm gói tiếp viện E-Class!]
Trước đây cô lấy là cấp C, có nước, thức ăn và một cái lều.
Có vẻ như là gói tệ nhất.
Trời càng tối, không bao lâu nữa sẽ có khả năng nhìn không thấy nhau, hơn nữa nhiệt độ ban đêm trên núi cực thấp…
“Trước tiên tìm chỗ ứng phó một đêm đã.” Thanh âm nặng nề phát ra từ Sầm Diễn, ung dung thản nhiên, anh đưa tay mở đèn pin ra đưa cho cô, “Em cầm, theo sát anh.”
Thời Nhiễm tiếp nhận.
“Đi thôi.”
“Ừm.”
Sầm Diễn tận lực duy trì một khoảng cách mà cô không phát giác ra anh và cô đang rất gần gũi, để trước tiên có thể phát hiện ra sự khác thường của cô và bảo vệ cô, ở bên cạnh cô.
May mắn chính là không đi được bao lâu gần nơi Thời Nhiễm vốn chuẩn bị dựng lều thì Sầm Diễn ở bên phát hiện ra một hang động.
Nói là hang động, kỳ thật chỉ là một cái cửa động nhỏ miễn cưỡng có thể chứa được hai ba người, không sâu nhưng chín bỏ lên mười có thể xem là che chắn được gió lạnh ban đêm thổi vào.
Đối với Sầm Diễn loại hoàn cảnh này đã sớm thích ứng tốt, trước đây anh còn từng trải qua ở nơi có điều kiện kém hơn thế này.
Nhưng Thời Nhiễm thì khác, cô là được nuông chiều bảo bọc mà lớn lên.
Anh vô thức nhìn về phía cô.
Thời Nhiễm sau một lúc hiển nhiên cũng nhìn thấy hang động kia.
Không có sự lựa chọn nào khác tốt hơn, tối nay cô và anh chỉ có thể ở lại trong hang động này.
Thời Ngộ Hàn:??? Tôi không phải, tôi không có, tôi khi nào thì nói muốn cẩu nam nhân như cậu chiếu cố em gái bé nhỏ của mình?
Tứ ca: Ủa, tôi cứ tưởng cậu nói chiếu cố Nhiễm Nhiễm, hiểu nhầm…hiểu nhầm rồi. Haha.
Nhiễm Nhiễm: A, đúng là miệng lưỡi đàn ông, đều gạt người gạt quỷ.
Tận dụng một chút ánh sáng cuối cùng còn đang lóe lên Thời Nhiễm ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt không chút xa lạ nào.
Anh đang đưa tay về phía cô.
Giống như…trong cuối đường hầm chợt xuất hiện một vệt sáng hy vọng.
Những thế lực đối nghịch vừa mới ở trong thân thể cô điên cuồng chạy loạn hầu như trong nháy mắt đã trở nên an phận một chút, bị áp xuống, sau đó lặng lẽ biến mất, loại cảm giác này mơ hồ có chút quen thuộc nói không nên lời.
“Nắm lấy tay anh.”
Giọng nói khàn nhỏ nhẹ một lần nữa theo chuyển động môi của anh mà phát ra.
Thời Nhiễm lấy lại tinh thần.
Cô sẽ không làm ra vẻ đến mức bởi vì anh đến cứu mà phải kiêu ngạo cự tuyệt, không do dự, cô giãy dụa cố gắng đứng lên, nỗ lực nắm lấy tay anh.
Nhưng mà…
“Đau!” Khẽ hô một tiếng, Thời Nhiễm khó chịu nhíu mày.
Trong lòng hơi trầm xuống, Sầm Diễn cau mày: “Sao vậy?”
Thời Nhiễm cắn môi dưới, cúi đầu quay mặt lại, bình tĩnh nói: “Cần phải chờ một chút, bàn chân rất tê, còn có chút đau.”
Lời nói mới dứt cảm thấy có một làn gió chuyển động cạnh mình, cùng lúc đó, bóng đen đổ xuống theo sát phía sau, là hơi thở thuộc về phái nam mát lạnh rõ ràng.
Anh nhảy xuống.
“Ngồi, ấn cho em một chút.” Hạ tầm mắt nhìn cô thật sâu, cảm xúc trong lồng ngực dâng cuồn cuộn, Sầm Diễn cố gắng khắc chế trầm giọng nói, “Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian có thể sớm đi lên, Thời Nhiễm, có thể không?”
Không phải thông báo mà là thương lượng.
Sự lựa chọn nằm trong tay cô.
Nếu cô không muốn, anh sẽ không chạm vào.
Thời Nhiễm nghe thấy trong lòng cũng hiểu được, sớm phục hồi mới là lựa chọn tốt nhất, lãng phí thêm một phút không biết phía sau sẽ xảy ra chuyện gì, huống chi trời đã bắt đầu tối.
“Ừm.” Cô thấp giọng, tay đỡ vách tường khó chịu ngồi xuống.
Quá tê dại, động một chút chính là một loại kích thích cùng đau đớn không thể nói nên lời.
Lúc cô ngồi xuống, người đàn ông cũng ngồi xổm xuống theo cô đem bóng râm che phủ lên người Thời Nhiễm.
“Thật xin lỗi.” Sầm Diễn thản nhiên nói.
Sau đó, anh nâng một chân của cô đặt trên đùi mình cẩn thận ấn cho cô.
Cơ thể Thời Nhiễm căng chặt, từ nhỏ đến lớn cô chán ghét nhất chính là chân bị tê dại, chỉ cần cử động liền khó chịu, cũng không được di chuyển một lúc lâu mấy lần đều có bác gái xoa bóp cho cô, loại mỏi này rất khó hình dung, mỗi lần cô đều nháo lên làm nũng nói không muốn.
Nhưng cố tình đó là phương pháp giúp hồi phục nhanh nhất.
Vốn tưởng rằng giờ phút này cũng sẽ như thế.
Không nghĩ tới…
Rất dễ chịu.
Hình như anh chỉ cần ấn ấn hai cái cảm giác tê dại liền biến mất vô cùng kì diệu làm cơ thể của cô càng thêm cứng nhắc.
“Khá hơn chút nào chưa?” Trong không gian bức bách, cô nghe thấy giọng nói trầm trầm của người đàn ông không mang theo bất kỳ cảm xúc nào khác, giống như bác sĩ đối xử với một bệnh nhân bình thường, không pha trộn tình cảm nào khác.
Không nghe được câu trả lời của cô, Sầm Diễn cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô.
Hai người nhìn nhau một lúc, đôi mắt của anh như biển sâu không thấy đáy, rất trầm.
Không đợi Thời Nhiễm nói cái gì, thanh âm của anh lại vang lên thay cô đưa ra quyết định ——
“Đổi chân kia.”
Động tác nhẹ nhàng chậm rãi để chân cô xuống, Sầm Diễn thu hồi tầm mắt không nhìn cô nữa, đổi sang một bên khác xoa bóp cho cô, giống như vừa nãy nâng chân cô lên đùi mình sau đó nhẹ nhàng ấn.
Cũng chỉ trong chốc lát, sự bình thường đã khôi phục không còn tê dại nữa.
Sầm Diễn đứng lên.
Thời nhiễm thấy thế, đầu tiên là thăm dò thử động một chút, thấy thật sự không có khác thường mới đứng lên theo.
Được rồi.
“Giẫm lên vai anh, em đi lên trước đi.”
Mới thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông trong tầm mắt đã ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Thời Nhiễm không nhìn thấy mặt anh chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng hoàn mỹ, vừa nhìn là biết thành quả do luyện tập thường xuyên, cho dù là tư thế ngồi xổm vẫn không che mất bản chất tao nhã kiêu ngạo từ bên trong của anh.
Thời Nhiễm nhấp môi dưới.
“Thời Nhiễm.” Sầm Diễn không quay đầu nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở cô, “Trời sẽ tối.”
Tối…
Tim Thời Nhiễm không kiểm soát được bắt đầu run rẩy.
“…… Được.” Cô không từ chối.
Sầm Diễn vẫn như cũ không nhìn cô, chỉ đưa lưng về phía cô chỉ dẫn: “Hai tay chống tường, giẫm lên xong anh liền đứng lên, bám lấy miệng hố sau đó dùng sức trèo lên, có thể làm được không?”
Bên dưới đáy coi như yên tĩnh bởi vậy có vẻ thanh âm của anh đặc biệt trầm thấp, nhưng cũng giống như một sự bảo đảm lặng yên không một tiếng động xâm nhập vào an ủi linh hồn vẫn còn đang bất an sợ hãi của cô.
“Có thể.” Rũ mắt xuống, giọng nói của cô rất thấp.
“Ừm, vậy thì bắt đầu.”
“Được.”
Giọng nói của hai người đều đặc biệt bình tĩnh và xa cách.
Thời Nhiễm giẫm lên vai anh.
“Được chưa?”
“Ừm.”
“Trèo lên.”
Mượn lực của anh, rốt cục Thời Nhiễm cũng bò ra khỏi đáy hố, có chút chật vật, cô cúi đầu, bàn tay chống đỡ lên mặt đất, hô hấp có chút hỗn loạn.
Trong nháy mắt, không khí trong lành tựa như chui vào lục phủ ngũ tạng.
Mà dường như cùng lúc, trong dư quang cô thấy được người đàn ông ung dung xuất hiện ở miêng hố cạnh mình, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, không có lấy một tia chật vật.
Chỉ trong hai giây anh đã đứng bên cạnh cô mang theo chút ánh sáng còn sót lại phía sau lưng.
Gió chợt thổi qua, rất lạnh, không hề có chút cảnh báo, Thời Nhiễm thân thể run rẩy, được yêu thương mà lớn lên, cô từ trước đến nay ngoài không chịu được đau thì còn có lạnh, cô vẫn đặc biệt sợ thân thể bị lạnh.
Suy nghĩ phân tán sau đó cô có chút hối hận, trước khi đến không tính đến điểm này, mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ chỉ duy nhất quên mua áo khoác ấm.
Nếu…
Áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể đàn ông đột nhiên đặt vào trong lòng cô, thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu rơi xuống ——
“Trước đó có nói với Thời Ngộ Hàn là gặp em ở đây nên đã đáp ứng với cậu ta sẽ chăm sóc tốt cho em lúc cần thiết, mặc vào, ở trên núi ban đêm sẽ rất lạnh, đừng để bị cảm.”
Xem như là một lời giải thích hiếm hoi.
Nhưng hai người ban đầu khi thấy được đối phương ở đây thật ra đều xem như người xa lạ.
Thời Nhiễm cúi đầu, không nhúc nhích.
Tự nhiên cô cũng không phát hiện được chút u ám đang quay cuồng trong đáy mắt Sầm Diễn, cho dù cảm xúc thoạt nhìn vẫn không thay đổi, rất lãnh đạm.
“Nút đồng hồ của em bị hỏng rồi.” Mặt không chút thay đổi nhặt lên đồng hồ đeo tay bị vứt ở gần miệng hố, Sầm Diễn lẳng lặng nhìn cô, thân hình một lần nữa đứng thẳng đặc biệt lạnh lùng: “Bị cộng sự đẩy xuống?”
Anh hỏi một cách đặc biệt bình tĩnh, lạnh nhạt.
Nhưng mà sự ảm đảm trong đáy mắt đã lặng lẽ phủ lên từng tầng dày đặc như có thể kết ra một tầng băng, trong lòng càng thêm tức giận.
Được nhắc nhở, Thời Nhiễm hồi thần.
Không đợi cô mở miệng nói điều gì anh lại tiếp tục hỏi ——
“Là muốn thắng hay là muốn bỏ cuộc?”
Bỏ cuộc?
Trong từ điển của cô không hề có hai từ này, huống chi, nếu cô bỏ cuộc không phải chính là đang đồng ý với suy nghĩ của Mai Đồng Đồng sao.
Cô không muốn.
“Thắng.” Cổ họng vẫn còn có chút căng thẳng, nhưng khi mở miệng thì trong lời nói chứa đầy sự kiên định và quyết tâm không khuất phục.
Yết hầu Sầm Diễn lăn xuống.
Anh hiểu rõ tính tình của cô, cô nhất định sẽ chọn như vậy cho nên ngay từ đầu anh đã giao quyền lựa chọn cho cô.
“Đem quần áo mặc vào.” Anh nói, “Muốn chiến thắng thì xem anh là đối tác của em, nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là tìm được một gói tiếp viện trước khi trời tối hoàn toàn để giải quyết vấn đề cho tối nay.”
Từ đầu đến cuối, giọng nói của anh không có chút gợn sóng càng không mang theo tia tình cảm phập phồng nào.
Thời Nhiễm khẽ mím môi, đột nhiên hỏi: “Đối tác của anh đâu?”
“Bỏ đi rồi.” Sầm Diễn nửa rũ mắt thản nhiên nói.
Không khí dường như bị trì hoãn hai giây.
Cho đến khi Sầm Diễn lại mở miệng nói tiếp: “Chỉ là cộng sự, đáp ứng anh trai em sẽ trông nom em, vậy thôi.”
Ý trên mặt chữ.
Anh đã giữ lời hứa không xuất hiện trước mặt cô, lần gặp mặt này chính là ngoài ý muốn anh chẳng qua đáp ứng lời dặn dò của Thời Ngộ Hàn sẽ chăm sóc cô vì thế mới hợp tác với cô, chỉ thế thôi, không còn gì khác.
Thời Nhiễm nghe rõ ý tứ của anh, nội tâm của cô kỳ thật là muốn từ chối.
Nhưng…trong tiềm thức cô vẫn còn sợ hãi, đặc biệt là bây giờ trời lại sắp tối.
Cô nhắm mắt một chút lại mở ra đồng thời ngẩng mặt lên, bên môi như mọi khi gợi lên vài phần độ cong nhàn nhạt: “Cảm ơn Sầm…”
“Thời Nhiễm.” Sầm Diễn cắt đứt lời cô, mặt không chút thay đổi nhìn cô chằm chằm, giọng nói lạnh lùng đến cực hạn: “Không muốn cảm ơn thì không cần cảm ơn, không muốn giả vờ thì không cần giả vờ, không cần miễn cưỡng bản thân.”
“Em có thể đứng lên không?” Anh hỏi một lần nữa.
Đề tài ban nãy cứ như vậy bị cho qua.
“Ừm.” Thời Nhiễm đáp ứng.
Cô đứng dậy.
“Quần áo mặc vào.” Nhìn chằm chằm vào cô, Sầm Diễn trầm giọng nhắc nhở.
“Cám ơn Sầm Tứ ca.” Ngữ điệu bình thường tự nhiên, Thời Nhiễm vẫn nói ra, sau đó trước mặt anh mặc áo khoác của anh vào.
Cô sẽ không tự gây khó khăn cho bản thân mình, càng không già mồm làm kiêu.
Cô đã từng có cảm xúc không nên có với một người đàn ông, tự làm cản trở bản thân mình, nhưng giờ đã không còn.
Cũng sẽ không có.
Cô sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy lần nữa, tự đem tình cảm của bản thân cho người khác chà đạp.
Trong lồng ngực có cảm xúc rối loạn tùy ý đấu đá lung tung, Sầm Diễn cực lực khắc chế.
“Đi theo anh.” Anh nói với vẻ hời hợt giống như chưa từng phát hiện ra việc Thời Nhiễm rất sợ bóng tối.
Ngón tay vô thức siết chặt lại, Thời Nhiễm chậm chạp gật đầu.
“…… Được.”
Đôi mắt sâu đen như mực, Sầm Diễn bất động thanh sắc liếc cô một cái: “Có tìm được túi tiếp tế không?”
“Có, nhưng đã bị lấy đi rồi.” Bây giờ ngay cả một tiếng đối tác hay đối thủ cạnh tranh cô cũng không muốn dùng để gọi Mai Đồng Đồng.
Cô cảm thấy Mai Đồng Đồng không xứng.
Hồi tưởng lại, cô chỉ ra vị trí đã phát hiện được túi tiếp tế.
Sầm Diễn vừa mang theo cô trở về, vừa nói: “Loại sinh tồn hoang dã này nói chung chuyện hai túi tiếp tế ở gần nhau hầu như rất ít có, nhưng cũng thử đánh cược một lần xem sao.”
Sự thật, anh đã đánh cược thành công, quả nhiên ở gần đó phát hiện một túi tiếp tế khác.
Chẳng qua…
Bên trong chỉ có một chai nước cùng một đèn pin.
Còn có hé ra một tờ giấy với tờ lúc sáng cô tìm thấy trong túi tiếp tế của mình, có điều nội dung thì hoàn toàn trái ngược ——
[Xin chúc mừng! Tìm gói tiếp viện E-Class!]
Trước đây cô lấy là cấp C, có nước, thức ăn và một cái lều.
Có vẻ như là gói tệ nhất.
Trời càng tối, không bao lâu nữa sẽ có khả năng nhìn không thấy nhau, hơn nữa nhiệt độ ban đêm trên núi cực thấp…
“Trước tiên tìm chỗ ứng phó một đêm đã.” Thanh âm nặng nề phát ra từ Sầm Diễn, ung dung thản nhiên, anh đưa tay mở đèn pin ra đưa cho cô, “Em cầm, theo sát anh.”
Thời Nhiễm tiếp nhận.
“Đi thôi.”
“Ừm.”
Sầm Diễn tận lực duy trì một khoảng cách mà cô không phát giác ra anh và cô đang rất gần gũi, để trước tiên có thể phát hiện ra sự khác thường của cô và bảo vệ cô, ở bên cạnh cô.
May mắn chính là không đi được bao lâu gần nơi Thời Nhiễm vốn chuẩn bị dựng lều thì Sầm Diễn ở bên phát hiện ra một hang động.
Nói là hang động, kỳ thật chỉ là một cái cửa động nhỏ miễn cưỡng có thể chứa được hai ba người, không sâu nhưng chín bỏ lên mười có thể xem là che chắn được gió lạnh ban đêm thổi vào.
Đối với Sầm Diễn loại hoàn cảnh này đã sớm thích ứng tốt, trước đây anh còn từng trải qua ở nơi có điều kiện kém hơn thế này.
Nhưng Thời Nhiễm thì khác, cô là được nuông chiều bảo bọc mà lớn lên.
Anh vô thức nhìn về phía cô.
Thời Nhiễm sau một lúc hiển nhiên cũng nhìn thấy hang động kia.
Không có sự lựa chọn nào khác tốt hơn, tối nay cô và anh chỉ có thể ở lại trong hang động này.
Thời Ngộ Hàn:??? Tôi không phải, tôi không có, tôi khi nào thì nói muốn cẩu nam nhân như cậu chiếu cố em gái bé nhỏ của mình?
Tứ ca: Ủa, tôi cứ tưởng cậu nói chiếu cố Nhiễm Nhiễm, hiểu nhầm…hiểu nhầm rồi. Haha.
Nhiễm Nhiễm: A, đúng là miệng lưỡi đàn ông, đều gạt người gạt quỷ.