Đáp Lại Lời Yêu - Trang 2
Chương 2
“Chậc chậc, nhìn xem nào, Sầm Tứ ca thanh tâm quả dục giống như một hòa thượng lại giấu mỹ nhân nào ở đây thế…Nhiễm…Nhiễm Nhiễm?!”
Tiếng cười trêu đùa hưng phấn đầy mập mờ lập tức ngừng lại.
Mấy ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Thời Nhiễm, sau đó lập tức nhìn lại phía Sầm Diễn đứng phía sau cô, quần áo không chỉnh tề, da thịt lộ ra ngoài thấy rõ dấu răng, còn có …
Điều này rõ ràng …
Trong phút chốc, một đám người bị dọa đến kinh hãi không biết nên phản ứng thế nào. Cuối cùng, vẫn là Chu Diệc đứng phía trước bình tĩnh lại đầu tiên, anh ho khan đè xuống nội tâm tràn đầy tinh thần bát quái, giả vờ tự nhiên hỏi: “Nhiễm Nhiễm, trở về khi nào vậy?”
Thật ra điều Chu Diệc muốn hỏi nhất là tại sao cô lại dây dưa ở đây với Sầm Diễn.
“Hôm nay.” Thời Nhiễm nhắm mắt làm ngơ trước sự khiếp sợ và thăm dò của mọi người, lười biếng nói ra hai chữ, tầm mắt bắt được Sầm Vi Nịnh đang trốn phía sau đám người, đôi mắt đẹp của cô híp lại, “Vi Nịnh, đi theo tớ.”
Dứt lời, Thời Nhiễm căn bản không cho Sầm Vi Nịnh có cơ hội từ chối, cũng không thèm để ý những người khác có hiểu lầm cô lại quấn lấy Sầm Diễn hay không, kéo vali trực tiếp rời đi.
Chưa kịp đem câu nói Tứ ca muốn đưa cô về nói ra, Sầm Vi Nịnh: “……..”
“Nhiễm Nhiễm!”
Thời Nhiễm không hề dừng lại chút nào, giống như không nghe thấy.
Sầm Vi Nịnh theo bản năng đưa mắt nhìn sắc mặt Tứ ca nhà cô.
Lạnh lẽo, chợt rùng mình.
Cực kỳ nặng nề.
Nguy rồi..…
Mí mắt nhảy lên, răng khẽ cắn môi dưới, không dám nhìn nhiều nữa, cô vội vàng đuổi theo Thời Nhiễm.
Rất nhanh, hai bóng người liền biến mất ở hành lang, không khí lại trở nên yên tĩnh quỷ dị. Những người ở lại tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cuối cùng đem Chu Diệc đẩy lên phía trước.
“Hai người….”
“Phanh!!!!”
Cửa phòng bị Sầm Diễn mặt không chút thay đổi đập mạnh đóng lại.
Lúc Thời Nhiễm lên xe liền nhắm mắt lại, cảm giác được Sầm Vi Nịnh đi theo cô, lên tiếng chặn trước lời Sầm Vi Nịnh: “Có cái gì tới nhà rồi nói sau.”
Sầm Vi Nịnh: “……”
Cô trừng mắt nhìn. Được rồi, nhịn.
Cô trước hết nhịn một chút, dù sao bây giờ trên xe vẫn còn có tài xế cũng không phải cơ hội tốt để nói chuyện.
Nhưng giọng điệu của Nhiễm Nhiễm sao nghe lại có chút không đúng nhỉ?
“…Nhiễm?” Cô nhỏ giọng kêu một tiếng. Không trả lời. Sầm Vi Nịnh chỉ có thể nhịn xuống. Tính tình Sầm Vi Nịnh từ trước đến nay không nhịn được, cũng không quen ngồi yên, không ai để ý tới cô, cuối cùng cô chỉ có thể nhìn chằm chằm Nhiễm Nhiễm.”
Nhìn nhìn, cô rất đắc ý nở nụ cười, bốn năm không thấy Nhiễm Nhiễm nhà cô ngày càng xinh đẹp, nhắm mắt lại cũng trêu người như vậy, quyến rũ câu hồn, cô là con gái cũng có chút không khống chế được.
Không biết Tứ ca nhà cô …
Nghĩ đến Tứ ca, nội tâm bát quái trong lòng Sầm Vi Nịnh liền hực hực nổi lên, rục rịch muốn vọt ra. Thật là, nghẹn không thể hỏi rất khó chịu đó a.
Cứ như vậy nghẹn lại suốt chặng đường, vừa đến khu nhà của Thời Nhiễm, cô rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cầm lấy tay Thời Nhiễm gấp rút không dằn nổi hỏi: “Nhiễm Nhiễm, thế nào, có phải hay không lại ngủ cùng Tứ ca nữa rồi?”
Thời Nhiễm đưa tay lên xoa trán, vẫn có chút đau. Nghe vậy cô mở mắt ra, không khó nhận ra vẻ mặt đầy hưng phấn của Sầm Vi Nịnh không biết đã nghĩ đi xa đến đâu rồi, đột nhiên lạnh nhạt cười nhạo: “Ngủ với anh ta?”
Cho dù Sầm Vi Nịnh có tố chất thần kinh vững đến đâu, lúc nghe lời Thời Nhiễm nói cũng cảm giác được có gì đó không thích hợp.
Lại nhớ đến sắc mặt của Tứ ca …
“Không, … không ngủ thành công?” Sầm Vi Nịnh vẻ mặt trông mong không dám tin hỏi.
Thời Nhiễm đau đầu như muốn nứt ra, đáy lòng còn có một cảm xúc không thoải mái không xác định đang tùy ý xông lên, cô không muốn lãng phí thời gian trực tiếp hỏi: “Cho nên, cậu đưa tớ đến căn phòng đó nói muốn cho tớ nghỉ ngơi, thật ra là muốn tớ ngủ với anh ta?”
“Tớ…”
“Cậu đã đưa rượu gì cho tớ?”
Sầm Vi Nịnh chột dạ: “Thì…thì là rượu có nồng độ đặc biệt cao…”
Ánh mắt Thời Nhiễm hàm chứa sự lạnh lùng.
Sầm Vi Nịnh: “…..”
“Làm sao vậy, thôi mà?”
“Được rồi, được rồi” cô ấy làm nũng nhận lỗi, “Lần sau không làm thế nữa còn không được sao, tớ đây không phải muốn giúp cậu sao, cậu thích Tứ ca lâu như vậy, thừa dịp say rượu liền tấn công, nếu còn chần chờ Tứ ca sẽ bị người khác cướp đi đấy! Cả nhà đang thúc giục anh ấy kết hôn đó!”
Bất chợt nghĩ đến cái gì, cô quỳ gối trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc tức giận: “Còn có Tô Thiển, cậu rời đi lâu như vậy, cô ta sắp thay thế vị trí của cậu rồi đấy, biết bên ngoài người ta đánh giá cô ta thế nào không? Cậu có biết tối nay cô ta cũng sẽ đến sinh nhật Tứ ca hay không, cậu ….”
“Chết rồi! Sinh nhật!” Ý thức được chuyện quan trọng, Sầm Vi Nịnh vội vàng kéo Thời Nhiễm, “Không được không được, Nhiễm Nhiễm, chúng ta phải nhanh chóng quay lại Thanh Mạc, không thể trễ được, sinh nhật Tứ ca..”
Bất quá, Thời Nhiễm vẫn ngồi bất động.
“Nhiễm Nhiễm?” cô nóng nảy hỏi Thời Nhiễm.
Thời Nhiễm rút tay về, đôi môi đỏ khẽ mở, ngữ điệu ba phần lạnh nhạt, bảy phần không thờ ơ: “Không thích, không muốn ngủ, sinh nhật anh ta, chuyện của anh ta, sau này kết hôn với ai, đều không liên quan đến tớ.”
Không thích, cũng không yêu.
Thích là điều rẻ mạt nhất, mà cô đã không làm được điều đó từ lâu rồi.
Sầm Vi Nịnh ngây thơ thốt ra: “Nhiễm Nhiễm cậu nói cái gì không thích, làm sao có thể, tất cả mọi người đều biết cậu yêu Tứ ca mà.”
Phải, phải. Tất cả mọi người đều biết Thời Nhiễm mười chín tuổi đã yêu Sầm Diễn, yêu đến náo động, đến chết không ngừng.
Lúc này Thời Nhiễm bỗng cười khẽ.
“Bởi vì tuổi trẻ không hiểu chuyện, lòng người dễ thay đổi mà.” Giọng nói của cô lười biếng, càng tăng thêm vài phần yêu kiều làm cho người nghe hít thở không thông.
Sầm Vi Nịnh nhếch môi, rõ ràng không tin lại kinh ngạc. Cô muốn nói gì?
“Cậu đưa tớ rượu, có bỏ thứ khác vào trong.”
Đồng tử Sầm Vi Nịnh nặng nề co rụt lại!
Cô đơn thuần, nhưng cũng không ngốc, Thời Nhiễm nói như vậy, cô liền hiểu được đó là thứ gì.
“Như thế nào…làm sao nó có thể được để vào rượu…”. Ảo não cùng lo sợ trong nháy mắt mãnh liệt trào ra, khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch khóe mắt cũng đỏ lên, vội vàng lắc đầu, “Nhiễm Nhiễm, tớ … tớ…”
Thời Nhiễm sờ sờ mặt cô ấy, dịu dàng nói: “Cậu xem, đã thế mà chúng tớ còn không xảy ra chuyện gì, điều này có nghĩa là sao, nghĩa là Tứ ca của cậu vốn dĩ là không thích tớ, trước đây không thích, hiện tại cũng vậy.”
Cuối cùng đem Sầm Vi Nịnh an ủi dỗ dành, sau đó Thời Nhiễm ngồi ở sô pha, thân thể co rụt thành một đoàn nho nhỏ.
Đầu đau quá.
Trong lúc hôn mê, những lời trước khi Sầm Vi Nịnh rời đi một lần nữa hiện lên. Sầm Vi Nịnh hỏi cô rốt cuộc vì sao không yêu Sầm Diễn nữa, bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì lại đột ngột rời đi đến tin tức một chút cũng không có, đã từng cố chấp như thế sao bây giờ lại buông tay không yêu nữa.
Nhưng làm gì lại có nhiều cái tại sao đến thế chứ.
Không yêu chính là không yêu thôi.
Thanh âm cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, đầu Thời Nhiễm càng đau dữ dội hơn, khó giải thích được, cơ thể còn có chút lạnh.
Cố nén khó chịu, cô cố chống đỡ gửi tin nhắn cho Thời Ngộ Hàn, đem chuyện uống rượu bị người ta bỏ thuốc đơn giản nói ra cho anh biết, bảo anh điều tra rõ xem ai làm rồi ném điện thoại sang một bên.
Mơ màng tỉnh dậy, Thời Nhiễm đi về phía phòng tắm tắm rửa.
Trước khi trở về, Thời Ngộ Hàn đều thay cô chuẩn bị mọi thứ đầy đủ nên tuy rằng đã bốn năm không ở nhưng bên trong đồ đạc không thiếu thứ gì, mỗi tuần đều có dì giúp việc đến quét dọn, giống hệt như lúc cô còn ở đây.
Thời Nhiễm cầm bàn chải chuẩn bị đánh răng vô tình nhìn vào gương, giây tiếp theo đột nhiên cứng đờ.
Trên người cô…
Mặc áo sơ mi của đàn ông!
Là của Sầm Diễn.
Anh thường hay mặc thương hiệu này.
Lồng ngực hình như có gì đó rục rịch ngóc đầu dậy đấu đá lung tung, thái dương nhảy dựng lên, Thời Nhiễm nhắm mắt lại. Hít sâu một hơi, lại mở ra, cô cúi đầu kiểm tra.
Tất cả, áo sơ mi đến cả … quần lót đều không phải là của cô!!! Tất cả đều bị thay đổi!!!
Thanh Mạc.
Trong phòng bao xa hoa náo nhiệt, chơi bài, đùa giỡn, chỉ có Sầm Diễn là ngồi yên không phù hợp, rõ ràng là anh cố ý tổ chức, lại làm cho người ta có cảm giác lạnh nhạt thiếu hứng thú.
Giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói trắng từ từ bao phủ, càng làm nổi bật gương mặt vốn lạnh nhạt của anh trở nên âm trầm nhìn không thấu, mà hai nút áo sơ mi trên cùng vẫn như cũ không cài lại, lồng ngực cường tráng mơ hồ có thể nhìn thấy được.
Đó là sự gợi cảm đặc biệt thuộc về người đàn ông trưởng thành, và bởi vì vết xước rõ ràng cùng dấu hôn lại càng tăng thêm ý nghĩ không rõ, mập mờ và trêu chọc.
Bất luận anh có lạnh lùng thế nào, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ để trái tim phụ nữ đập nhanh.
Chu Diệc không nhịn được nữa, bưng ly rượu đến ngồi bên cạnh Sầm Diễn, cau mày, đè thấp giọng hỏi: “Cậu thật sự ngủ với Thời Nhiễm? Tớ nói này không được đâu, đã không thích còn ngủ với con gái người ta? Cậu xem làm thế nào có thể nói chuyện với Thời Ngộ Hàn đây? Hôm nay vẫn còn rất nhiều người nhìn thấy!”
Tầm mắt lướt qua, trong gạt tàn có không ít tàn thuốc. Tất cả đều là anh hút.
Chu Diệc thấy thế, hừ lạnh một tiếng, không khỏi tức giận: “Bây giờ hút nhiều hút như vậy là đang hối hận à? Sớm biết thế từ đầu lại ngủ với con bé làm gì? Nhiều phụ nữ như vậy, cậu ngủ với ai không ngủ lại trêu chọc vào Thời Nhiễm? Cậu biết rõ tâm ý của con bé ấy mà?”
Lời nói còn chưa dứt, liền thấy Sầm Diễn mặt không chút thay đổi ấn tắt điếu thuốc đứng dậy rời đi.
Chu Diệc sửng sốt. “Đi đâu vậy?!”. Không có ai trả lời.
Mẹ kiếp.
Chu Diệc cũng nhịn không được chửi bậy một câu.
Thời Nhiễm lâm vào cơn ác mộng.
Máu tươi tràn ngập khắp nơi, mùi tanh nồng đậm tràn ngập trong không khí, thân thể lúc lạnh lúc nóng, cổ họng như nghẹn lại, không khí như bị hút cạn hô hấp dần trở nên khó khăn, Thời Nhiễm muốn thoát ra nhưng lại chậm chạp không làm được.
Cả người cô bị nỗi sợ hãi bao vây, biết rõ chỉ là ác mộng nhưng bản thân lại không tỉnh dậy nổi.
“Ù ù”
Giống như âm thanh rung lên của điện thoại. Nhưng mà Thời Nhiễm lúc này quá mức hoảng hốt căn bản không ý thức được, cô chỉ cho rằng mình sinh ra ảo giác, thẳng đến khi tiếng rung từ xa đến gần không ngừng nghỉ, giống như trong bóng tối chợt xuất hiện một tia sáng đang dẫn lối cô.
Không phải ảo giác, là sự thật.
Thời Nhiễm liều mạng muốn mở mắt ra.
“Ba…” một tiếng vang thanh thúy, giống như thứ gì đó rơi xuống đất.
Thời Nhiễm mạnh mẽ tỉnh táo trở lại.
“A…”
Hô hấp dồn dập, khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch, một hồi lâu sau Thời Nhiễm mới từ trong cảm xúc không khống chế được tìm lại bản thân mình, lập tức cảm giác được bản thân vừa ngủ quên trong bồn tắm.
Nước đã sớm lạnh, vốn đau đầu cảm thấy thân thể lạnh lẽo, hiện giờ tựa như càng nghiêm trong hơn.
Cô giãy giụa đứng dậy, không ngờ đầu thì nặng còn chân nhẹ tênh, lảo đảo một cái ngã trở về đầu gối đập thẳng vào thành bồn tắm.
Thật đau.
Thời Nhiễm hít vào một ngụm khí, trong mắt nổi lên một tầng sương mù.
Cũng chính lúc này, đoạn phim ngắn sau khi say rượu trong đầu hiện lên.
Sầm Diễn ném cô vào bồn tắm một cách thô lỗ cũng làm đầu gối cô bị đụng phải.
Trái tim nhảy dựng lên, Thời Nhiễm cúi đầu.
Quả nhiên đúng thật, hai đầu gối đều bầm tím.
“Ù ù”
Di động lại lần nữa phiền nhiễu run lên, một chuỗi số lạ hiển thị. Thời Nhiễm trực tiếp tắt máy.
“Dinh dong…”
Trong nháy mắt, tiếng chuông cửa lại nối tiếp vang lên.
Tiếng cười trêu đùa hưng phấn đầy mập mờ lập tức ngừng lại.
Mấy ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Thời Nhiễm, sau đó lập tức nhìn lại phía Sầm Diễn đứng phía sau cô, quần áo không chỉnh tề, da thịt lộ ra ngoài thấy rõ dấu răng, còn có …
Điều này rõ ràng …
Trong phút chốc, một đám người bị dọa đến kinh hãi không biết nên phản ứng thế nào. Cuối cùng, vẫn là Chu Diệc đứng phía trước bình tĩnh lại đầu tiên, anh ho khan đè xuống nội tâm tràn đầy tinh thần bát quái, giả vờ tự nhiên hỏi: “Nhiễm Nhiễm, trở về khi nào vậy?”
Thật ra điều Chu Diệc muốn hỏi nhất là tại sao cô lại dây dưa ở đây với Sầm Diễn.
“Hôm nay.” Thời Nhiễm nhắm mắt làm ngơ trước sự khiếp sợ và thăm dò của mọi người, lười biếng nói ra hai chữ, tầm mắt bắt được Sầm Vi Nịnh đang trốn phía sau đám người, đôi mắt đẹp của cô híp lại, “Vi Nịnh, đi theo tớ.”
Dứt lời, Thời Nhiễm căn bản không cho Sầm Vi Nịnh có cơ hội từ chối, cũng không thèm để ý những người khác có hiểu lầm cô lại quấn lấy Sầm Diễn hay không, kéo vali trực tiếp rời đi.
Chưa kịp đem câu nói Tứ ca muốn đưa cô về nói ra, Sầm Vi Nịnh: “……..”
“Nhiễm Nhiễm!”
Thời Nhiễm không hề dừng lại chút nào, giống như không nghe thấy.
Sầm Vi Nịnh theo bản năng đưa mắt nhìn sắc mặt Tứ ca nhà cô.
Lạnh lẽo, chợt rùng mình.
Cực kỳ nặng nề.
Nguy rồi..…
Mí mắt nhảy lên, răng khẽ cắn môi dưới, không dám nhìn nhiều nữa, cô vội vàng đuổi theo Thời Nhiễm.
Rất nhanh, hai bóng người liền biến mất ở hành lang, không khí lại trở nên yên tĩnh quỷ dị. Những người ở lại tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cuối cùng đem Chu Diệc đẩy lên phía trước.
“Hai người….”
“Phanh!!!!”
Cửa phòng bị Sầm Diễn mặt không chút thay đổi đập mạnh đóng lại.
Lúc Thời Nhiễm lên xe liền nhắm mắt lại, cảm giác được Sầm Vi Nịnh đi theo cô, lên tiếng chặn trước lời Sầm Vi Nịnh: “Có cái gì tới nhà rồi nói sau.”
Sầm Vi Nịnh: “……”
Cô trừng mắt nhìn. Được rồi, nhịn.
Cô trước hết nhịn một chút, dù sao bây giờ trên xe vẫn còn có tài xế cũng không phải cơ hội tốt để nói chuyện.
Nhưng giọng điệu của Nhiễm Nhiễm sao nghe lại có chút không đúng nhỉ?
“…Nhiễm?” Cô nhỏ giọng kêu một tiếng. Không trả lời. Sầm Vi Nịnh chỉ có thể nhịn xuống. Tính tình Sầm Vi Nịnh từ trước đến nay không nhịn được, cũng không quen ngồi yên, không ai để ý tới cô, cuối cùng cô chỉ có thể nhìn chằm chằm Nhiễm Nhiễm.”
Nhìn nhìn, cô rất đắc ý nở nụ cười, bốn năm không thấy Nhiễm Nhiễm nhà cô ngày càng xinh đẹp, nhắm mắt lại cũng trêu người như vậy, quyến rũ câu hồn, cô là con gái cũng có chút không khống chế được.
Không biết Tứ ca nhà cô …
Nghĩ đến Tứ ca, nội tâm bát quái trong lòng Sầm Vi Nịnh liền hực hực nổi lên, rục rịch muốn vọt ra. Thật là, nghẹn không thể hỏi rất khó chịu đó a.
Cứ như vậy nghẹn lại suốt chặng đường, vừa đến khu nhà của Thời Nhiễm, cô rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cầm lấy tay Thời Nhiễm gấp rút không dằn nổi hỏi: “Nhiễm Nhiễm, thế nào, có phải hay không lại ngủ cùng Tứ ca nữa rồi?”
Thời Nhiễm đưa tay lên xoa trán, vẫn có chút đau. Nghe vậy cô mở mắt ra, không khó nhận ra vẻ mặt đầy hưng phấn của Sầm Vi Nịnh không biết đã nghĩ đi xa đến đâu rồi, đột nhiên lạnh nhạt cười nhạo: “Ngủ với anh ta?”
Cho dù Sầm Vi Nịnh có tố chất thần kinh vững đến đâu, lúc nghe lời Thời Nhiễm nói cũng cảm giác được có gì đó không thích hợp.
Lại nhớ đến sắc mặt của Tứ ca …
“Không, … không ngủ thành công?” Sầm Vi Nịnh vẻ mặt trông mong không dám tin hỏi.
Thời Nhiễm đau đầu như muốn nứt ra, đáy lòng còn có một cảm xúc không thoải mái không xác định đang tùy ý xông lên, cô không muốn lãng phí thời gian trực tiếp hỏi: “Cho nên, cậu đưa tớ đến căn phòng đó nói muốn cho tớ nghỉ ngơi, thật ra là muốn tớ ngủ với anh ta?”
“Tớ…”
“Cậu đã đưa rượu gì cho tớ?”
Sầm Vi Nịnh chột dạ: “Thì…thì là rượu có nồng độ đặc biệt cao…”
Ánh mắt Thời Nhiễm hàm chứa sự lạnh lùng.
Sầm Vi Nịnh: “…..”
“Làm sao vậy, thôi mà?”
“Được rồi, được rồi” cô ấy làm nũng nhận lỗi, “Lần sau không làm thế nữa còn không được sao, tớ đây không phải muốn giúp cậu sao, cậu thích Tứ ca lâu như vậy, thừa dịp say rượu liền tấn công, nếu còn chần chờ Tứ ca sẽ bị người khác cướp đi đấy! Cả nhà đang thúc giục anh ấy kết hôn đó!”
Bất chợt nghĩ đến cái gì, cô quỳ gối trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc tức giận: “Còn có Tô Thiển, cậu rời đi lâu như vậy, cô ta sắp thay thế vị trí của cậu rồi đấy, biết bên ngoài người ta đánh giá cô ta thế nào không? Cậu có biết tối nay cô ta cũng sẽ đến sinh nhật Tứ ca hay không, cậu ….”
“Chết rồi! Sinh nhật!” Ý thức được chuyện quan trọng, Sầm Vi Nịnh vội vàng kéo Thời Nhiễm, “Không được không được, Nhiễm Nhiễm, chúng ta phải nhanh chóng quay lại Thanh Mạc, không thể trễ được, sinh nhật Tứ ca..”
Bất quá, Thời Nhiễm vẫn ngồi bất động.
“Nhiễm Nhiễm?” cô nóng nảy hỏi Thời Nhiễm.
Thời Nhiễm rút tay về, đôi môi đỏ khẽ mở, ngữ điệu ba phần lạnh nhạt, bảy phần không thờ ơ: “Không thích, không muốn ngủ, sinh nhật anh ta, chuyện của anh ta, sau này kết hôn với ai, đều không liên quan đến tớ.”
Không thích, cũng không yêu.
Thích là điều rẻ mạt nhất, mà cô đã không làm được điều đó từ lâu rồi.
Sầm Vi Nịnh ngây thơ thốt ra: “Nhiễm Nhiễm cậu nói cái gì không thích, làm sao có thể, tất cả mọi người đều biết cậu yêu Tứ ca mà.”
Phải, phải. Tất cả mọi người đều biết Thời Nhiễm mười chín tuổi đã yêu Sầm Diễn, yêu đến náo động, đến chết không ngừng.
Lúc này Thời Nhiễm bỗng cười khẽ.
“Bởi vì tuổi trẻ không hiểu chuyện, lòng người dễ thay đổi mà.” Giọng nói của cô lười biếng, càng tăng thêm vài phần yêu kiều làm cho người nghe hít thở không thông.
Sầm Vi Nịnh nhếch môi, rõ ràng không tin lại kinh ngạc. Cô muốn nói gì?
“Cậu đưa tớ rượu, có bỏ thứ khác vào trong.”
Đồng tử Sầm Vi Nịnh nặng nề co rụt lại!
Cô đơn thuần, nhưng cũng không ngốc, Thời Nhiễm nói như vậy, cô liền hiểu được đó là thứ gì.
“Như thế nào…làm sao nó có thể được để vào rượu…”. Ảo não cùng lo sợ trong nháy mắt mãnh liệt trào ra, khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch khóe mắt cũng đỏ lên, vội vàng lắc đầu, “Nhiễm Nhiễm, tớ … tớ…”
Thời Nhiễm sờ sờ mặt cô ấy, dịu dàng nói: “Cậu xem, đã thế mà chúng tớ còn không xảy ra chuyện gì, điều này có nghĩa là sao, nghĩa là Tứ ca của cậu vốn dĩ là không thích tớ, trước đây không thích, hiện tại cũng vậy.”
Cuối cùng đem Sầm Vi Nịnh an ủi dỗ dành, sau đó Thời Nhiễm ngồi ở sô pha, thân thể co rụt thành một đoàn nho nhỏ.
Đầu đau quá.
Trong lúc hôn mê, những lời trước khi Sầm Vi Nịnh rời đi một lần nữa hiện lên. Sầm Vi Nịnh hỏi cô rốt cuộc vì sao không yêu Sầm Diễn nữa, bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì lại đột ngột rời đi đến tin tức một chút cũng không có, đã từng cố chấp như thế sao bây giờ lại buông tay không yêu nữa.
Nhưng làm gì lại có nhiều cái tại sao đến thế chứ.
Không yêu chính là không yêu thôi.
Thanh âm cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, đầu Thời Nhiễm càng đau dữ dội hơn, khó giải thích được, cơ thể còn có chút lạnh.
Cố nén khó chịu, cô cố chống đỡ gửi tin nhắn cho Thời Ngộ Hàn, đem chuyện uống rượu bị người ta bỏ thuốc đơn giản nói ra cho anh biết, bảo anh điều tra rõ xem ai làm rồi ném điện thoại sang một bên.
Mơ màng tỉnh dậy, Thời Nhiễm đi về phía phòng tắm tắm rửa.
Trước khi trở về, Thời Ngộ Hàn đều thay cô chuẩn bị mọi thứ đầy đủ nên tuy rằng đã bốn năm không ở nhưng bên trong đồ đạc không thiếu thứ gì, mỗi tuần đều có dì giúp việc đến quét dọn, giống hệt như lúc cô còn ở đây.
Thời Nhiễm cầm bàn chải chuẩn bị đánh răng vô tình nhìn vào gương, giây tiếp theo đột nhiên cứng đờ.
Trên người cô…
Mặc áo sơ mi của đàn ông!
Là của Sầm Diễn.
Anh thường hay mặc thương hiệu này.
Lồng ngực hình như có gì đó rục rịch ngóc đầu dậy đấu đá lung tung, thái dương nhảy dựng lên, Thời Nhiễm nhắm mắt lại. Hít sâu một hơi, lại mở ra, cô cúi đầu kiểm tra.
Tất cả, áo sơ mi đến cả … quần lót đều không phải là của cô!!! Tất cả đều bị thay đổi!!!
Thanh Mạc.
Trong phòng bao xa hoa náo nhiệt, chơi bài, đùa giỡn, chỉ có Sầm Diễn là ngồi yên không phù hợp, rõ ràng là anh cố ý tổ chức, lại làm cho người ta có cảm giác lạnh nhạt thiếu hứng thú.
Giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói trắng từ từ bao phủ, càng làm nổi bật gương mặt vốn lạnh nhạt của anh trở nên âm trầm nhìn không thấu, mà hai nút áo sơ mi trên cùng vẫn như cũ không cài lại, lồng ngực cường tráng mơ hồ có thể nhìn thấy được.
Đó là sự gợi cảm đặc biệt thuộc về người đàn ông trưởng thành, và bởi vì vết xước rõ ràng cùng dấu hôn lại càng tăng thêm ý nghĩ không rõ, mập mờ và trêu chọc.
Bất luận anh có lạnh lùng thế nào, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ để trái tim phụ nữ đập nhanh.
Chu Diệc không nhịn được nữa, bưng ly rượu đến ngồi bên cạnh Sầm Diễn, cau mày, đè thấp giọng hỏi: “Cậu thật sự ngủ với Thời Nhiễm? Tớ nói này không được đâu, đã không thích còn ngủ với con gái người ta? Cậu xem làm thế nào có thể nói chuyện với Thời Ngộ Hàn đây? Hôm nay vẫn còn rất nhiều người nhìn thấy!”
Tầm mắt lướt qua, trong gạt tàn có không ít tàn thuốc. Tất cả đều là anh hút.
Chu Diệc thấy thế, hừ lạnh một tiếng, không khỏi tức giận: “Bây giờ hút nhiều hút như vậy là đang hối hận à? Sớm biết thế từ đầu lại ngủ với con bé làm gì? Nhiều phụ nữ như vậy, cậu ngủ với ai không ngủ lại trêu chọc vào Thời Nhiễm? Cậu biết rõ tâm ý của con bé ấy mà?”
Lời nói còn chưa dứt, liền thấy Sầm Diễn mặt không chút thay đổi ấn tắt điếu thuốc đứng dậy rời đi.
Chu Diệc sửng sốt. “Đi đâu vậy?!”. Không có ai trả lời.
Mẹ kiếp.
Chu Diệc cũng nhịn không được chửi bậy một câu.
Thời Nhiễm lâm vào cơn ác mộng.
Máu tươi tràn ngập khắp nơi, mùi tanh nồng đậm tràn ngập trong không khí, thân thể lúc lạnh lúc nóng, cổ họng như nghẹn lại, không khí như bị hút cạn hô hấp dần trở nên khó khăn, Thời Nhiễm muốn thoát ra nhưng lại chậm chạp không làm được.
Cả người cô bị nỗi sợ hãi bao vây, biết rõ chỉ là ác mộng nhưng bản thân lại không tỉnh dậy nổi.
“Ù ù”
Giống như âm thanh rung lên của điện thoại. Nhưng mà Thời Nhiễm lúc này quá mức hoảng hốt căn bản không ý thức được, cô chỉ cho rằng mình sinh ra ảo giác, thẳng đến khi tiếng rung từ xa đến gần không ngừng nghỉ, giống như trong bóng tối chợt xuất hiện một tia sáng đang dẫn lối cô.
Không phải ảo giác, là sự thật.
Thời Nhiễm liều mạng muốn mở mắt ra.
“Ba…” một tiếng vang thanh thúy, giống như thứ gì đó rơi xuống đất.
Thời Nhiễm mạnh mẽ tỉnh táo trở lại.
“A…”
Hô hấp dồn dập, khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch, một hồi lâu sau Thời Nhiễm mới từ trong cảm xúc không khống chế được tìm lại bản thân mình, lập tức cảm giác được bản thân vừa ngủ quên trong bồn tắm.
Nước đã sớm lạnh, vốn đau đầu cảm thấy thân thể lạnh lẽo, hiện giờ tựa như càng nghiêm trong hơn.
Cô giãy giụa đứng dậy, không ngờ đầu thì nặng còn chân nhẹ tênh, lảo đảo một cái ngã trở về đầu gối đập thẳng vào thành bồn tắm.
Thật đau.
Thời Nhiễm hít vào một ngụm khí, trong mắt nổi lên một tầng sương mù.
Cũng chính lúc này, đoạn phim ngắn sau khi say rượu trong đầu hiện lên.
Sầm Diễn ném cô vào bồn tắm một cách thô lỗ cũng làm đầu gối cô bị đụng phải.
Trái tim nhảy dựng lên, Thời Nhiễm cúi đầu.
Quả nhiên đúng thật, hai đầu gối đều bầm tím.
“Ù ù”
Di động lại lần nữa phiền nhiễu run lên, một chuỗi số lạ hiển thị. Thời Nhiễm trực tiếp tắt máy.
“Dinh dong…”
Trong nháy mắt, tiếng chuông cửa lại nối tiếp vang lên.