Đào Thoát - Dạ Sắc Vô Biên
Chương 73
Trong phòng họp trên tầng hai mươi chín của tòa nhà Sang Thiên, chủ tịch Nạp Lan Tư Ý đã vào vị trí, những người khác cũng đã đến đủ, chỉ còn hai vị trí trống. Thư ký nhỏ giọng báo cáo bên tai Nạp Lan Tư Ý: “Chỉ thiếu Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật – hai thành viên của ban giám đốc.”
Nạp Lan Tư Ý không tỏ vẻ gì, dùng giọng nói không cao không thấp mà nói, “Làm giám đốc thì có quyền lợi và trách nhiệm tham gia các cuộc họp thường kỳ và không thường kỳ của ban giám đốc. Nếu có giám đốc nào ba lần liên tục không tham gia họp ban giám đốc thì cổ phần của họ sẽ bị thu hồi hoặc phải chuyển nhượng, hủy bỏ tư cách giám đốc. Được rồi, chúng ta bắt đầu họp.”
Nạp Lan Tư Ý vừa dứt lời thì cánh cửa phòng họp mở ra. Mọi người quay đầu nhìn thì thấy hai thiếu niên cao to đẹp trai, thần thái tự nhiên đi vào.
Thiếu niên tóc đen gật nhẹ đầu với mọi người, mặt lạnh lùng ngồi vào chỗ của mình. Thiếu niên tóc vàng thì nhìn đồng hồ, “Vừa kịp, không sớm cũng không muộn.” Cậu nháy mắt với mọi người. Đôi mắt cậu đen láy, sáng ngời, vô cùng đẹp. Thiếu niên tóc vàng nói xong thì bước hai ba bước vào chỗ ngồi rồi nghiêng người ngồi xuống.
Mọi người thầm than trong lòng.
Thiếu niên tóc đen xoay cây bút trong tay, mặt lạnh lùng nhìn Nạp Lan Tư Ý ngồi giữa, “Chủ tịch, có thể bắt đầu họp rồi.”
Nạp Lan Tư Ý liếc mắt với thư ký đằng sau rồi quay mặt lại nói, “Được rồi. Cuộc họp bắt đầu. Hôm nay chúng ta thảo luận…”
Cuộc họp kéo dài. Không ai để ý rằng bốn phía phòng họp ở tầng hai mươi chín này đã bố trí vệ sĩ mặc thường phục một cách lặng lẽ. Bọn họ không hề biết cho tới khi cuộc họp kết thúc.
Trời dần tối, đèn trong phòng họp sáng rực. Các giám đốc tụm năm tụm ba đi ra ngoài. Trong phòng họp cực lớn chỉ còn lại ba người. Nạp Lan Địch nhẹ cúi người với Nạp Lan Tư Ý rồi xoay người đi về phía cửa.
Vệ sĩ được trang bị súng, sẵn sàng lên đạn đứng đầy ngoài cửa. Nhưng cậu như không nhìn thấy mà vẫn giữ sắc mặt tự nhiên đi về phía bọn họ. Tay những vệ sĩ kia đặt lên eo, mặt đầy vẻ đề phòng và kinh ngạc.
Nạp Lan Luật thì nhẹ nhàng lấy một khẩu súng từ trong túi ra, xoay một cái rồi đặt nó lên đầu mình. Khóe môi cậu mang theo ý cười, mắt thì nhìn Nạp Lan Tư Ý chằm chằm.
Sắc mặt Nạp Lan Tư Ý khẽ thay đổi.
“Ba, đừng qua đây, nếu không con liền nổ súng tự sát tại đây.” Cậu chỉ vào đầu mình, khóe mắt hẹp dài híp lại, nhìn Nạp Lan Tư Ý đầy khinh miệt.
Sắc mặt Nạp Lan Tư Ý trở nên cực kỳ khó coi.
Nạp Lan Địch đã đi tới cửa, năm sáu vệ sĩ cùng giơ súng lên chĩa vào đầu cậu. Mặt Nạp Lan Địch lạnh lùng, dường như đối với cậu đó chỉ là khẩu súng đồ chơi. Cậu chuyển bước, vệ sĩ vội vàng chĩa súng vào cậu.
Cậu vươn một ngón tay nhẹ nhàng đẩy một khẩu súng ra, tiếp tục bước đi.
“Thiếu gia, đừng trách chúng tôi vô tình.” Một vệ sĩ uy hiếp.
Nạp Lan Địch như không nghe thấy, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo như tượng đá.
“Thả bọn nó đi.” Nạp Lan Tư Ý trầm giọng ra lệnh.
“Chủ tịch…”
Nạp Lan Tư Ý khoát tay, từ từ xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nạp Lan Luật cầm súng, lui về phía sau, cùng Nạp Lan Địch rời khỏi tòa nhà Sang Thiên. Bọn họ lên xe, xe lao như chớp trên đường.
Nạp Lan Luật xoay súng vài vòng rồi cất vào túi.
“Cách này thật hiệu quả.”
Nạp Lan Địch lái xe, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, “Như thế cũng không phải chuyện xấu. Ông ta già rồi, chơi đùa phụ nữ không tốt cho thân thể, nên về Mỹ nghỉ ngơi.”
Xe thắng mạnh trước cửa biệt thự. Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật bước xuống xe. Ngưu Đại Tề đứng trước cửa cúi thấp người, “Chủ nhân đã về.”
“Cô ấy đâu?” Nạp Lan Địch lạnh nhạt hỏi.
“Lúc tôi tới xem thì còn đang ngủ.” Bộ dáng Ngưu Đại Tề phục tùng mọi mệnh lệnh, nói.
“Làm cô ấy mệt muốn chết rồi.” Nạp Lan Luật nói rồi mở cửa. Trong biệt thự im ắng, trên giường rất gọn gàng. Hai người nhìn nhau, nhìn xung quanh một cách hoài nghi.
Nạp Lan Luật đi tới phòng bếp, ở đó không có bóng dáng Lam Tĩnh Nghi. Nạp Lan Luật ra khỏi phòng bếp, nhún vai với Nạp Lan Địch. Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Lam Tĩnh Nghi mặc váy ngủ đi tới.
Hai thiếu niên quay về phía cô, ánh mắt sâu đen cố định trên người cô. Trong tủ của Lam Tĩnh Nghi treo đầy quần áo, giày, túi xách, thậm chí cả đồ ngủ, nội y mà họ mua cho cô. Từ trước đến nay Lam Tĩnh Nghi luôn đơn giản, không trang điểm. Nếu không phải bọn họ trang điểm cho cô như búp bê thì không bao giờ cô mặc những thứ này. Vì thế mua nhiều đồ như vậy nhưng không có được dùng mấy.
Mà bây giờ lần đầu tiên cô lại mặc bộ váy ngủ này. Đó là bộ váy bằng lụa màu đỏ, màu sắc quyến rũ lại mỏng manh. Vì thế bên trong có lót một lớp lụa trắng. Hai màu lụa dán lên đường cong yểu điệu của cô, đôi nhũ phong và vùng đất bí ẩn chỉ có một lớp lụa màu hồng phấn, khiến nơi tư mật của cô nửa kín nửa hở, cực kỳ khiêu khích.
“Cô ấy điên rồi à?” Nạp Lan Luật nhìn Lam Tĩnh Nghi không chớp mắt, nhẹ giọng nói với Nạp Lan Địch phía sau.
Nạp Lan Địch vẫn lạnh lùng tàn nhẫn, “Để xem xem cô ấy muốn bày trò gì.”
Trên mái tóc dài của Lam Tĩnh Nghi còn vương nước, xõa tung trên vai khiến thoạt nhìn cô như một mỹ nhân như vừa nổi lên mặt nước, mê hoặc người ta phạm tội. Khóe môi Lam Tĩnh Nghi cong cong, từ khi ra khỏi phòng tắm thì ánh mắt cô vẫn dừng trên người Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch.
Lúc này, cô vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn nhũ phong của mình. Váy ngủ màu hồng phấn trễ ngực để lộ khe rãnh mê người giữa hai nhũ phong. Thấp thoáng qua làn lụa mỏng, đóa hồng mai đã sớm đứng thẳng như hai ngọn núi nhỏ qua lớp váy, nhìn rất rõ ràng. Lam Tĩnh Nghi vừa vuốt ve vừa khẽ rên rỉ đầy ái muội.
“Tiểu yêu tinh.” Đôi mắt hẹp dài của Nạp Lan Luật tỏa ra ánh sáng yêu mỵ. Cậu nhìn ngón tay Lam Tĩnh Nghi không chớp mắt, hô hấp dồn dập.
“Anh, em mặc kệ cô ấy đang bày kế gì, hy vọng ngày nào cũng được nhìn thấy bộ dáng như hồ ly đầy mẫn cảm của cô ấy.”
Đôi mắt hẹp dài của Nạp Lan Địch tỏa ra ánh sáng lạnh. Cậu như vương tử được điêu khắc từ băng, hoàn toàn không động đậy trước Lam Tĩnh Nghi. Có điều Lam Tĩnh Nghi không thể nhìn thấy nắm tay cậu đang dần nắm chặt lại.
Lam Tĩnh Nghi đi tới, bước đi như cành liễu trong gió, mang theo phong tình vô tận, lụa mỏng màu đỏ lay động. Cô như một tiên nữ vừa bước xuống từ trên trời.
Cô đi tới, vươn một chân kẹp lấy đùi Nạp Lan Luật, váy ngủ trượt nhẹ khiến cặp đùi trắng nõn của cô lộ ra hoàn toàn. Cô dường như dán lên người Nạp Lan Luật, kéo đầu cậu xuống, dâng đôi môi của mình lên.
Nạp Lan Luật ôm chặt cô vào lòng. Cô cảm nhận được lồng ngực cứng rắn và dục vọng nóng bỏng của cậu. Trong lòng cô không khỏi muốn rút lui nhưng tình thế đã không cho phép cô nghĩ nhiều.
Cô và Nạp Lan Luật ôm hôn mạnh mẽ như bão táp mưa sa. Hai người hôn nhau khiến không khí nóng lên. Bàn tay Lam Tĩnh Nghi luồn vào trong áo sơ mi của Nạp Lan Luật, thuần thục cởi nút. Môi cô rời khỏi môi cậu, cúi đầu xuống hôn lên ngực cậu.
Cô vươn lưỡi liếm lên da thịt trước ngực cậu, tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng Nạp Lan Luật. Lam Tĩnh Nghi bắt được hạt đậu đỏ trước ngực cậu, nhẹ nhàng liếm mút.
Ngay lập tức Nạp Lan Luật thở gấp, “Tiểu yêu tinh, ai dạy cô chiêu này?” Dứt lời, cậu bắt đầu rên rỉ, tay không an phận mà xoa nắn nhũ phong Lam Tĩnh Nghi.
Lúc này, Nạp Lan Địch đang dựa vào quầy bar, mắt không hề rời Lam Tĩnh Nghi nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên lười biếng. Nhưng khi cậu nhìn thấy Lam Tĩnh Nghi khiêu khích hạt đậu đỏ của Nạp Lan Luật thì hô hấp cậu cũng bắt đầu hỗn loạn.
Lam Tĩnh Ngh liếc mắt nhìn biểu tình của Nạp Lan Luật, cảm thấy thất bại. Lúc này cô nhẹ nhàng đẩy Nạp Lan Luật ra, đi tới vương tử băng lãnh Nạp Lan Địch.
Nạp Lan Luật cong khóe miệng, thở gấp hưng trí nhìn hàng động kế tiếp của Lam Tĩnh Nghi. Cô đi tới trước mặt Nạp Lan Địch. Cô chỉ cao tới vai cậu. Đứng trước thiếu niên cao to khiến cô càng trở nên nhỏ nhắn xinh xắn như một con búp bê. Cô ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Nạp Lan Địch, trong mắt có sự sùng bái của một cô nữ sinh rất động lòng người.
Cô vươn một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt theo khuôn mặt tuyệt mỹ như được điêu khắc của cậu. Mắt hai người giao nhau. Ánh mắt Nạp Lan Địch lành lạnh, ánh mắt Lam Tĩnh Nghi thì nóng như lửa.
Bỗng nhiên, Lam Tĩnh Nghi quỳ xuống trước mặt cậu, trực tiếp kéo quần cậu ra, để lộ tiết khố bó sát bên trong. Cự long giữa hai chân đã sớm thức tỉnh, đội tiết khố tam giác lên cao.
Tay Lam Tĩnh Nghi dò từ ngoài viền vào trong, kéo tiết khố xuống. Vật nam tính thô to của thiếu niên nhảy ra, ngẩng cao đầu. Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng hôn nó, dùng đầu lưỡi mềm mại không ngừng liếm mút đỉnh phân thân cực đại, tiếng rên rỉ như tiếng mèo con phát ra từ miệng cô, trêu chọc thần kinh của thiếu niên.
Cô đẩy vật nam tính lên, ngón tay không ngừng xoa nắn, rồi lại cúi đầu xuống, ngậm toàn bộ vật nam tính của thiếu niên vào miệng.
Rốt cuộc khuôn mặt lạnh như băng của thiếu niên dần dần vặn vẹo, hô hấp bắt đầu không ổn định. Lam Tĩnh Nghi nhẹ mút quả cầu của thiếu niên, không quên mở mắt nhìn Nạp Lan Địch.
Lam Tĩnh Nghi đứng lên, cầm bình rượu vang trên bàn uống một ngụm rồi lại cúi người ngậm vật nam tính của thiếu niên. Rượu đỏ chảy từng giọt ra khỏi khóe miệng cô, cái miệng nhỏ nhắn chứa rượu đỏ không ngừng mút vật nam tính.
Nạp Lan Luật cũng cầm bình rượu đi tới bên cạnh Lam Tĩnh Nghi. Cô đang quỳ phục trên mặt đất, mút hôn vật nam tính của Nạp Lan Địch trong miệng. Cái mông nhỏ gợi cảm của cô hơi nhếch lên. Nạp Lan Luật vén váy ngủ của cô lên. Hạ thân cô dưới làn váy mỏng không hề có vật gì khác. Cậu đổ nửa bình rượu lên trên cái mông nhỏ của Lam Tĩnh Nghi. Nạp Lan Luật cúi người, bắt đầu hôn liên tiếp lên đôi mông của cô, liếm rượu vương trên đó. Rồi cậu đẩy mông cô ra, liếm tới đóa cúc hoa nho nhỏ, đầu lưỡi luồn vào trong cúc hoa không ngừng ra ra vào vào.
“A~~” Nạp Lan Luật nhiệt tình ở phía sau khiến Lam Tĩnh Nghi như mất lý trí. Thân thể cô giãy giụa trong vô thức dưới sự trêu đùa của Nạp Lan Luật, đầu lưỡi không ngừng liếm mút vật nam tính của Nạp Lan Địch.
Lam Tĩnh Nghi lại uống một ngụm rượu nữa, đứng lên, kiễng chân vịn vào vai Nạp Lan Địch dâng môi lên. Rượu theo lưỡi cô chảy vào miệng Nạp Lan Địch. Nạp Lan Địch ôm chặt cô, hôn cô. Nụ hôn của cậu như gió táp mưa sa, mạnh mẽ khiến cô gần như mất đi lý trí.
Nạp Lan Luật dán sát lên, hai tay luồn từ phía sau bao lấy nhũ phong của cô, không ngừng xoa nắn. Khi Lam Tĩnh Nghi không thở nổi nữa thì Nạp Lan Địch mới buông cô ra. Váy ngủ của cô sớm đã bị Nạp Lan Luật vén đến xương quai xanh.
Tay cậu không ngừng xoa bóp nhũ phong của cô. Nhũ phong trắng nõn đẫy đà biến thành muôn hình vạn trạng. Nạp Lan Luật không ngừng ma sát cô từ phía sau nhưng cậu không đi vào. Vật nam tính cứng rắn khiến cô thấy đau.
Nhũ phong trắng nõn ở ngay trước mắt Nạp Lan Địch, đang bị một đôi tay đàn ông không ngừng chà đạp. Mắt Nạp Lan Địch càng ngày càng mờ, gợn từng đợt sóng. Lam Tĩnh Nghi vươn tay cởi váy ngủ ra để mình hoàn toàn xích lõa.
Sau đó cô cầm lấy bình rượu, trút toàn bộ từ đỉnh đầu xuống dưới cái nhìn chăm chú của Nạp Lan Địch. Màu rượu đỏ chảy từ trên mặt cô xuống. Màu đỏ như máu chảy theo da thịt trắng nõn của cô khiến cô giống một ma nữ diễm lệ khiến dục vọng của người khác tăng lên.
Hai thiếu niên dán sát lên người cô, hôn như mưa lên ra thịt cô, mút rượu trên người cô. Lam Tĩnh Nghi rên rỉ dưới tác động của môi họ. Thiếu niên để lại trên người cô hàng chuỗi dấu ấn.
Đau đớn, hưng phấn, kích thích…vô số cảm giác đánh úp vào cô.
Nạp Lan Địch cắn nhũ phong của cô, đóa hồng mai, để lại dấu ấn đỏ tươi. Nạp Lan Luật ôm đùi cô, đầu lưỡi cậu không ngừng ra vào hoa huyệt của cô. Hạ thân cô không ngừng run rẩy, mật dịch chảy cuồn cuộn vào môi lưỡi cậu.
“A ~~~~ a ~~~”
“Thì ra cô có thể mẫn cảm như thế này.” Nạp Lan Địch nhìn chằm chằm vào đóa hồng mai đứng thẳng của cô và vách tường không ngừng rung động dưới miệng của Nạp Lan Luật. Cậu xoa nhẹ đóa hồng mai của cô, “Xin chúng tôi.” Cậu nhíu mày, nói bên tai cô, “Chơi đùa cô.”
“A~~ a ~~” Lam Tĩnh Nghi thở hổn hển, đóa hồng mai run lên. Đầu lưỡi của Nạp Lan Luật lại tăng tốc độ. Lam Tĩnh Nghi cong người lên, móng tay đâm sâu vào da thịt Nạp Lan Địch.
Tay Nạp Lan Địch xoa mạnh lên nhũ phong của cô, “Nhanh cầu xin chúng tôi.”
Lam Tĩnh Nghi nhìn vào mắt cậu, “Địch, a ~~ chơi đùa tôi.”
Trong đôi mắt Nạp Lan Địch hiện lên ánh sáng, nhếch nhẹ môi, “Chưa đủ.”
“A…Địch, nhanh chơi đùa tôi đi, nhanh chơi đùa tôi tới chết đi…”
“Luật nữa.”
Lam Tĩnh Nghi khẽ cắn môi, “Địch, Luật, xin các cậu cùng chơi đùa tôi, hung hăng chơi đùa tôi tới chết đi.”
Dục vọng của hai thiếu niên vì câu này của cô mà càng lớn hơn. Bọn họ một trước một sau ôm lấy Lam Tĩnh Nghi, đưa dục vọng vào cơ thể cô.
“A~~~” thân thể Lam Tĩnh Nghi mạnh mẽ run rẩy nhưng bị bọn họ kẹp chặt, không ngừng ra vào, một trước một sau, cùng một tiết tấu. Hai cái roi lớn cùng ra vào trong cơ thể cô như thế.
“A ~~~ a ~~~ a ~~~~~” tiếng rên rỉ của Lam Tĩnh Nghi thay đổi dưới sự cuồng mãnh của bọn họ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, thân thể vừa đau đớn lại vừa hưng phấn đầy kích thích.
Cuối cùng, hai thiếu niên cùng phóng thích trong cô. Bọn họ rút lui, chất dịch màu trắng tuôn ra từ hoa huyệt của cô. Thiếu niên hài lòng ôm nhẹ cô.
“Chúng ta lên giường.” Nạp Lan Luật nháy mắt với Nạp Lan Địch. Hai thiếu niên một trước một sau kẹp cô trên giường. Hai vật nam tính thô to vẫn ngẩng cao đầu.
Lam Tĩnh Nghi bắt đầu sợ hãi. Chẳng lẽ thuốc mê không có tác dụng với bọn họ à? Sao bọn họ còn có thể…Đang lúc cô suy nghĩ thì cô thấy tay của người bên cạnh mình từ từ rũ xuống. Cô dịch người, xoay người nhìn lên thì thấy hai thiếu niên bên cạnh cô đã ngủ.
Lông mi dài che khuất mắt họ. Khi ngủ nhìn bọn họ như những thiên sứ tuấn mỹ vô hại. Là Ngưu Đại Tề giúp cô mua thuốc mê. Cô đã bỏ vào rượu, uống thuốc giải trước. Nghe Ngưu Đại Tề nói đây là thuốc mê tốt nhất nhưng không ngờ bọn họ còn kéo dài được lâu như thế.
Khi bọn họ tỉnh lại thì cô đã sớm cao chạy xa bay. Nhưng cô phải nhanh hơn những người họ phái đi bắt mình. Bọn họ có sức kháng cự rất mạnh với thuốc mê lần này. Đã trúng thuốc mê mà còn muốn cô lâu như thế. Không biết chừng chỉ một lát nữa là họ sẽ tỉnh lại.
Cô lấy một bộ quần áo chuẩn bị sẵn từ trong tủ ra, liếc nhìn bọn họ rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho bọn họ.
“Ngủ ngon nhé Nạp Lan Địch, Nạp Lan Luật. Hy vọng các cậu vĩnh viễn không tìm được tôi.” Cô xoay người, dứt khoát ra khỏi cửa biệt thự.