Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đào Thoát - Dạ Sắc Vô Biên

Chương 55



Cô nói dối, bộ váy kia là do Lam Tứ mua cho cô, quần áo cô bởi vì giúp hắn băng bó vết thương mà bị xé rách. Hình ảnh Lam Tứ và bọn bắt cóc kia đánh nhau cứ một lần lại một lần xông vào đầu óc cô.
“A” cô hừ nhẹ một tiếng, đầu đập vào lồng ngực của người đối diện.
“Cô giáo đang suy nghĩ gì vậy?” Cô ngẩng đầu, Lam Tứ nhíu mày nhìn cô, hắn mặc đồng phục học sinh màu đen của trường Lam Sơn, một cánh tay áo vén lên, cột băng vải màu trắng.
Lam Tĩnh Nghi đỏ mặt, chàng trai cách cô rất gần, bóng dáng cao lớn của hắn hoàn toàn bao phủ trên người cô, cô có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể hắn, nơi này là hành lang của trường học, cô nhẹ nhàng nghiêng người nhường lối.
“Không… Không có gì “
Lam Tứ nắm lấy cằm của cô, “Mặt cô giáo… sao lại đỏ, tối hôm qua có mơ thấy ác mộng không? Tôi rất lo lắng, nếu như tối hôm qua tôi ở bên cạnh cô thì thật là tốt, cô giáo không thể suy nghĩ đến việc chuyển đến nhà tôi sao?”
Hắn còn ngại không đủ loạn sao, nếu như cô có thể được tự mình quyết định ở nơi nào, hiện tại trong lòng cô cũng sẽ không loạn như vậy.
Cô nghiêng đầu không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói, “Miệng vết thương của cậu còn đau không… ?”
Hóa ra là cô quan tâm đến hắn, trong lòng hắn có một trận kích động, hắn ôm lấy cô, nâng cằm cô lên, nặng nề hôn xuống môi cô.
Lúc đầu Lam Tĩnh Nghi còn khẽ giãy giụa, thế nhưng sau đó lại chậm rãi nhu thuận, hưởng ứng nụ hôn nhiệt tình của chang trai, cùng cô môi lưỡi quấn quýt.
Hai tay hắn ôm chặt cô, hơi thở hắn cực nóng tràn ngập dục vọng.
Lam Tĩnh Nghi như một con dê nhỏ bị hắn ôm vào trong ngực, cô cho tới bây giờ chưa từng nhu thuận như thế.
“Linh ―――” một trận tiếng chuông vang lên , thức tỉnh chang trai đang chìm trong dục vọng bên cạnh, hắn buông cô ra.
“Tôi đi học” hắn vỗ về môi cô, hôn một cái lên trán cô, bước đi, bước chân của hắn nhẹ nhàng nhưng tràn đầy vui vẻ.
Lam Tĩnh Nghi vỗ về hai cánh môi hơi sưng lên của mình, nhìn xung quanh hành lang vắng vẻ.
Trời ạ, mình có phải bị điên rồi không? Cô cắn mạnh xuống môi của mình.
Tiêu Anh ngồi trong góc khuất của KFC thất thần.
“Cô nghĩ rằng tôi không biết chuyện của cô giáo là do cô làm sao, tôi thực sự rất muốn giết cô… Thế nhưng tôi không muốn máu phụ nữ dính vào tay mình, vì thế sau này đưng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa, nghe thấy không?” khẩu khí của hắn lãnh lệ tàn khốc, làm cho cô không khỏi rùng mình một cái.
Môi cô mím chặt, trong đôi mắt đã từng hồn nhiên hiện lên sự đố kị ghen ghét, cái chén trong tay bị cô bóp đến biến dạng, chất lỏng màu hồng nhỏ xuống bàn tay cô.
“Tiêu Anh” Lam Tĩnh Nghi đoạt lấy cái chén trong tay cô, “Đang suy nghĩ gì vậy, vì sao mấy ngày nay em không đi học?” Cô ngồi xuống, dùng khăn tay lau sạch cái chén một lần nữa đưa cho cô ấy.
“Cô giáo ngồi…” Tiêu Anh hồi phục biểu tình yên lặng, “Em… Bởi vì thân thể có chút không thoải mái, cô giáo trước đây không phải đã bảo, em mời cô ăn hamburger ngon nhất sao”
Tiêu Anh đem hamburger đưa cho cô, mình cũng cắn một miếng rất lớn.
“Thân thể không thoải mái sao, chỗ nào không thoải mái, có đi bệnh viện chưa?” Lam Tĩnh Nghi hỏi liên tục.
Tiêu Anh nôn khan một tiếng, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên chạy về phía phòng vệ sinh, Lam Tĩnh Nghi vội vã đuổi theo. Tiêu Anh ở nhà vệ sinh nôn đến tê tâm liệt phế.
Lam Tĩnh Nghi lo lắng vỗ lưng cô, “Tiêu Anh, em làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái vậy?” Hơn nửa ngày, Tiêu Anh mới mệt mỏi đứng lên, sắc mặt tiều tụy.


“Cô giáo…” Thanh âm của cô run rẩy , “Em… Em mang thai…”
Sắc mặt Lam Tĩnh Nghi đột nhiên tái nhợt, cô giật mình nhìn vẻ mặt bất lực của Tiêu Anh.
“Em mang thai đứa bé của Lam Tứ… Thế nhưng cậu ấy lại muốn em biến mất trước mặt cậu ấy… Cô giáo, em nên làm cái gì bây giờ… ?” Tiêu Anh cầm lấy bả vai của cô, nước mắt chảy đầy mặt.
Lam Tĩnh Nghi ngây ngốc nhìn cô, lòng cô co lại thành một đoàn, đau đớn cuồn cuộn , chàng trai trong miệng Tiêu Anh kia ngày hôm qua cũng bởi vì cứu cô mà phấn đấu quên mình, trên môi cô vẫn còn giữ vết hôn của hắn… Thế nhưng bây giờ cô lại nghe được tin tức này…
Cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu Tiêu Anh, tay run run vỗ về mái tóc dài của cô, “Đừng khóc … Cô giáo sẽ giúp em giải quyết … Tiêu Anh, thật ngốc, thật đúng là cô bé ngốc…”
Tiêu Anh nằm trong ngực cô, khóe miệng hiện lên ý cười vặn vẹo.
“Cô giáo” chàng trai thở dốc xuỵt xuỵt chạy vào rừng cây nhỏ, cúi người thở hổn hển, “Đây lần đầu tiên cô giáo chủ động tìm tôi, chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng tây ” hắn đến gần cô.
Lam Tĩnh Nghi xoay người lại, Lam Tứ ngây ngẩn cả người, tươi cười cứng lại trên khóe môi.
“Cô… Làm sao vậy?” Hắn nghi ngờ nhìn gò má Lam Tĩnh Nghi tái nhợt mà băng lãnh.
Lam Tĩnh Nghi lui lại một bước, “Tiêu Anh mang thai…” Cô lạnh lùng nói.
Sắc mặt chàng trai khẽ biến, “Cô ta mang thai cùng tôi có quan hệ gì sao?”
“Cậu còn không thừa nhận” trên khuôn mặt nhỏ nhắn Lam Tĩnh Nghi tràn ngập tức giận, “Cô bé mang thai con của cậu… cậu lại bảo cô ấy sau này đừng xuất hiện trước mặt cậu nữa… Lam Tứ cậu thật tàn nhẫn, cậu tại sao có thể không chịu trách nhiệm…”
Nhìn thấy vẻ mặt cô giận dữ, sắc mặt Lam Tứ trở nên tái nhợt, “Cô ta nói bậy, cô không được tin lời cô ta “
“Nói bậy?” Lam Tĩnh Nghi khó có thể tin nhìn hắn, “Tiêu Anh làm sao lại nói bậy chứ, cô bé không phải là loại người như vậy, cô ấy chỉ mới có mười sáu tuổi, học tập tốt như vậy, có tiền đồ rất sáng lạng, thế nhưng cậu… cậu phá hủy cô ấy, cậu tại sao lại làm như vậy, cô bé thuần khiết như thế tốt đẹp như vậy, thế nhưng cậu…” Lam Tĩnh Nghi hút khí, từng giọt nước mắt lăn xuống, “Cậu nên chịu trách nhiệm, không nên lại làm tổn thương cô ấy..”
Lam Tứ tiến lên nắm lấy vai cô, “Chuyện này tất cả đều do cô giáo tưởng tượng ra mà thôi, cô ta không thể nào có con của tôi “
Lam Tĩnh Nghi đẩy hắn ra, “Cậu dám cam đoan với tôi cậu không có chạm qua Tiêu Anh sao?”
Hai tay Lam Tứ nắm chặt, lặng lẽ mà chống đỡ.
Hai hàng nước mắt Lam Tĩnh Nghi từ trên gò má chảy xuống, “Như vậy, sau này đối xử thật tốt với cô ấy là được rồi” cô xoay người, chàng trai nắm chặt cổ tay cô.
“Là cô ta tự nguyện , thế nhưng tôi không có làm cho cô ta mang thai “
Lam Tĩnh Nghi quay đầu, “Cậu còn nguỵ biện, Lam Tứ, cậu có biết hành động của mình bây giờ có bao nhiêu đê tiện không, Tiêu Anh là một thiếu nữ vị thành niên, cậu lại làm chuyện đó với cô ấy, cậu không nên trốn tránh trách nhiệm…”
“Tôi cũng cùng cô giáo làm loại chuyện đó, vậy có phải tôi cũng phải chịu trách nhiệm với cô giáo hay không “
“Không biết xấu hổ” Lam Tĩnh Nghi tát vào mặt Lam Tứ.
Trên gò má tuấn mỹ của Lam Tứ lập tức xuất hiện dấu tay hồng hồng, nhưng chàng trai lại cười, “Đúng vậy, cô giáo sẽ không bảo tôi chịu trách nhiệm , nếu như mỗi người đàn ông chạm qua cô giáo đều nói muốn chịu trách nhiêm với cô, như vậy không biết cô giáo sẽ có bao nhiêu đàn ông?”
“Cậu ――” Lam Tĩnh Nghi giơ tay lên, cánh tay lại bị chàng trai nắm chặt trên không trung, “Còn muốn đánh? Có phải bị tôi nói trúng tim đen, nên cô giáo thẹn quá hóa giận sao?”
“Cậu, tên khốn kiếp này, buông tôi ra, sau này tôi không muốn gặp lại cậu nữa “


Khuôn mặt tràn ngập sự mỉa mai của chàng trai trong nháy mắt sụp xuống, trong mắt hiện lên đau đớn, “Chẳng lẽ cô giáo thà rằng tin người khác cũng không tin tôi sao?”
“Loại người như cậu còn muốn người khác tin tưởng ư?”
“Ở trong mắt cô giáo tôi là loại người như vậy sao?”
“Vô sỉ, đê tiện, hỗn đản, nếu như Tiêu Anh có bất cứ thương tổn nào tôi sẽ không tha thứ cho cậu, còn có sau này xin đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa “
Lam Tứ sắc mặt chậm rãi trở nên băng lãnh, hắn buông tay cô ra, “Lời của cô giáo là chắn chắn sao, sau này sẽ không hối hận chứ?” Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, hai tròng mắt có sự bi thương cùng tuyệt vọng vốn dĩ không nên có trong mắt hắn.
Lam Tĩnh Nghi ép buộc chính mình không nhìn tới ánh mắt hắn, cô lạnh lùng xoay người đi ra ngoài.
Tay hắn chậm rãi rơi xuống , thân thể cao to chậm rãi trượt xuống quỳ rạp trên mặt cỏ.
“Cô giáo em đã phá thai … Mặc dù em rất yêu cậu ấy, thế nhưng em không hi vọng đứa nhỏ sinh ra sẽ không có ba ba… Cô giáo xin cô không cần trách cứ Lam Tứ, cô trách cứ cậu ấy em sẽ đau lòng …” Tiêu Anh này thực sự là ngu ngốc, ngu ngốc, Lam Tĩnh Nghi xoay người đưa lưng về phía Nạp Lan Địch, đang lẳng lặng trong bóng đêm, chàng trai hô hấp đều đều bình ổn, thế nhưng cô thế nào cũng ngủ không được .
Lam Tứ vẫn tiếp tục đi học, Tiêu Anh cũng vẫn ở trong ban ủy viên học tập, chỉ là bầu không khí đã thay đổi hoàn toàn. Ngoại trừ lúc lên lớp Lam Tĩnh Nghi bất đắc dĩ cùng hắn chạm mặt, thỉnh thoảng bọn họ sẽ đụng mặt nhau trong hành lang.
Chàng trai mỗi một bước đến gần, lòng cô lại thùng thùng nhảy dựng lên, điều đó đối với cô mà nói quả thực là một loại cực hình. Thế nhưng chàng trai mặt vẫn không thay đổi đi ngang qua bên cạnh cô, bọn họ ngay cả âm thanh chào hỏi cũng không có nữa.
Cô với hắn mà nói tựa hồ đã trở thành hai người xa lạ.
Tổng kết cuối kì, Lam Tĩnh Nghi bất ngờ được bầu chọ là “Cô giáo được yêu thích nhất”, hiệu trưởng tuyên bố lớp trưởng sẽ giúp cô giáo chủ nhiệm đeo hoa cúc vàng, Lam Tĩnh Nghi nhất thời khẩn trương lên.
“Hiệu trưởng, không cần “
“Làm sao có thể không cần” hiệu trưởng nói, “Đây là quy củ của Lam Sơn, vinh dự của cô giáo cũng có một phần nhờ lớp trưởng, nhờ có lớp trưởng phối hợp cùng cô giáo và các bạn học mới có được thành tích này, lớp trưởng Lam Tứ, mời em lên đây”
Lam Tứ từ phía sau đội ngũ đi lên, toàn bộ ánh mắt của giáo viên lẫn học sinh đều tập trung trên người hắn.
Lam Tĩnh Nghi đứng trên bục giảng, hai tay khẩn trương nắm chặt vào nhau, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.
Lam Tứ đi tới trước đài nhìn cô một cái, ánh mắt băng lãnh không mang theo một tia cảm tình, Lam Tĩnh Nghi trong nháy mắt có cảm giác như bị đóng băng.
Mọi người đều cho là hắn bước lên cầu thang đi vào giữa đài, sau đó đem vòng hoa trong tay hiệu trưởng đeo vào cổ của chủ nhiệm lớp.
Thế nhưng Lam Tứ lại làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt. Hắn nhìn Lam Tĩnh Nghi liếc mắt một cái liền quay đầu đi, hai tay đút vào trong túi quần, sau đó dường như không có việc đi ra khỏi sân trường.
“Này, này…” Hiệu trưởng lúng túng nhìn Lam Tĩnh Nghi lại nhìn mọi người dưới khán đài, dưới đài vang lên ong ong tiếng nghị luận. Lam Tĩnh Nghi cảm thấy mất mặt cực kỳ, cô như đầu gỗ đứng đực giữa đài, giống như con khỉ để cho người ta tham quan nghị luận.
Cô cúi đầu, cắn chặt môi. Tình cảnh ngày đó vẫn làm cho lòng cô sợ hãi… Lam Tứ, bọn họ tại sao lại trở thành thế này… ?
Một cánh tay đột nhiên ôm lấy cô, đem thân thể cô ôm vào trong lòng.
“Ở đây nghĩ ngợi lung tung cái gì?” âm thanh Nạp Lan Địch trầm thấp khêu gợi vang lên trong đêm đen, cô che miệng lại, thân thể cứng ngắc nằm trong ngực hắn.
Hơn nửa ngày không dám động, khi hô hấp chàng trai lại đều đều bình ổn vang lên. Tâm Lam Tĩnh Nghi mói chậm rãi rơi xuống.
“Hóa ra hắn đang nói mớ” cô nhẹ thở ra một hơi, nhưng mà cũng không dám cử động nữa, để cho chàng trai ôm chặt lấy cô, hai thân thể dán chặt vào nhau, không một khe hở.

Chương trước Chương tiếp
Loading...