Đạo Quân
Chương 987: Mông Sơn Minh Còn Có Thể Cưỡi Ngựa Không? (2)
"Hửm?" Mông Sơn Minh lạnh lẽo hửm một tiếng chất vấn.
Đám người Trương Hổ nhìn xung quanh hi vọng từ trên mặt nhau có thể tìm kiếm được đáp án lập tức lấy lại tinh thần, đồng loạt chắp tay: "Tuân mệnh!"
Mông Sơn Minh tiếp tục nói:"Năm tướng lập tức về các bộ, liên hệ các châu lân cận tập kết quân đội cùng quân Tống giao chiến, nhanh chóng báo cáo cho ta biết tình huống tập kết quân của các châu, đi đi!"
"Tuân mệnh!" Năm người một lần nữa lĩnh mệnh.
Cứ như vậy xong rồi? Xác nhận không có chuyện gì khác, mấy người lần lượt cáo từ Mông Sơn Minh.
Trương Hổ vừa dẫn bốn người ra khỏi doanh trướng, đột nhiên một tiểu tướng bên ngoài bẩm báo: "Đại nhân, phía trước truyền đến tin tức nói rằng đại đô đốc quân Tông đưa tới một lễ vật tặng cho Mông soái."
Mấy người nhìn nhau, La Chiếu lại tặng lễ vật cho Mông soái, đây là chuyện gì vậy?
Trương Hổ hỏi: "Có biết là lễ vật gì không?"
Tiểu tướng trả lời: "Một con chiến mã và một phong thư."
Chiến mã và thư? Trương Hổ nhíu mày, phất tay ra hiệu mang tới đây.
Những người còn lại cũng quan tâm chuyện này, nhóm An Hiển Triệu bao gồm cả mấy vị trưởng lão của tam đại phái cũng muốn xem là có chuyện gì, lập tức tạm thời ở lại.
Việc này đương nhiên sẽ không che giấu Mông Sơn Minh, Trương Hổ vào trong trướng bẩm báo một tiếng, sau khi nghe tin Mông Sơn Minh cũng cảm thấy có phần kì quái, hơi nghi ngờ có phải là hình thức La Chiêu khuyên đầu hàng không.
Sau một lúc, đằng trước cấp tốc mang lễ vật của đại đô đốc quân Tống lên, La Đại An đẩy Mông Sơn Minh ra khỏi doanh trướng nhìn.
Ngựa thì đích thực là một con ngựa tốt, ngựa tốt cao lớn, toàn thân trắng như tuyết, nhìn cũng biết là một con ngựa tốt số một, ở trên cỏ xanh mạnh mẽ hí lên một tiếng.
Chỉ là trên thân ngựa có một áo khoác vải trắng thấy thế nào cũng có chút dở dở ương ương, có phần giống như quấn vải liệm.
Mông Sơn Minh huyến luyện Anh Dương Võ Liệt vệ tất nhiên biết tầm quan trọng của chiến mã đối với kỵ binh, nhìn thấy con ngựa này, trong mắt cũng khó nhịn mà có chút yêu thích.
Thư đến tay Mông Sơn Minh, mở ra xem, nhìn qua kí tên, mới biết là do La Chiếu tự tay viết.
Về phần nội dung trong thư, lại khiến Mông Sơn Minh nhướn mày, không khỏi trước mặt mọi nguowifw hù lạnh một tiếng.
Nhìn thấy phản ứng của ông, người bên cạnh đều muốn biết nội dung trong đó là gì, Trương Hổ thử hỏi: "Đại soái, trong thư viết gì vậy?"
Mông Sơn Minh cũng không giấu diếm, thuận tay đưa ông ta nhìn.
Trương Hổ nhận bức thư rồi nhìn nội dung, lập tức vẻ mặt trở nên dữ tợn, nghiêm nghị quát: "Tên tiểu tử La Chiếu quá ngông cuồng rồi!"
Nội dung như thế nào? Đám người Tô Khải Đồng cấp tốc tiến lên giật thư tụ lại cùng một chỗ xem, chỉ thấy trong thư chỉ có một câu ngẳn ngủi: Mông Sơn Minh còn có thể cưỡi ngựa không?
Kí tên là La Chiếu đáp lễ ở bên trên.
Thư này kết hợp với chiến mã La Chiêu đưa tới, không khó để lý giải ý đồ trong đó, đây là muốn châm chọc Mông Sơn Minh tàn phế, cho dù có đưa lừa khỏe, ngựa tốt tới cho ngươi, ngươi cũng không thể cưỡi được.
Dường như là đang giễu cợt Mông Sơn Minh già rồi, chân cũng đã tàn phế, còn chạy tới chiến trường làm gì.
Lại nhìn trên thân con chiến mã kia cố ý khoác áo vải trắng, ý đồ trong đó tất nhiên nhìn qua cũng hiểu ngay, không phải là tặng lễ gì cả, mà là khoác hiếu đến, là đến đưa ma Mông Sơn Minh.
Càng như châm biếm, nhục nhã Mông Sơn Minh, nhóm người Tô Khải Đồng ai cũng đều tức giận đến mức bốc khói trên đầu, đứng đó giận dữ mắng mỏ, chửi La Chiếu thật sự quá ngông cuồng.
"Mang đao đến đây!" Trương Hổ lại là người muốn lấy đao chém ngựa, dắt chiến mã đến chỗ để đao, đằng đằng sát khí.
Chiến mã kia dường như có linh tính, cảm nhận được ác ý của Trương Hổ, bắt đầu di chuyển không yên, chiến mã tình tình nóng nảy, lại bị quân sĩ gắt gao níu chặt dây cương.
Ngay lúc Trương Hổ chuẩn bị vung đao chém ngựa, Mông Sơn Minh quát: "Dừng tay!"
La Đại An đẩy ông tới chỗ con ngựa trắng kia.
Trương Hổ quay đầu, giơ đao chỉ con ngựa trắng, cố sức nói: "Đại soái, tên La Chiếu ngông cuồng, lễ này không thể giữ lại."
"Tại sao không thể giữ lại? Lừa khỏe, ngựa tốt vốn không có tội gì." Mông Sơn Minh ra hiệu cho người bên cạnh tháo áo trên thân con ngựa xuống, giơ tay vỗ vỗ thớ ngực tráng kiện của tuấn mã, lại quan sát con ngựa tốt này, yêu thích cảm thán nói: "Ngựa tốt! Lễ này ta nhận. Thay ta viết phong thư cho La Chiếu, viết rằng lễ vật của gã, ta rất thích, nếu như có cơ hội gặp mặt, ta tất sẽ có lễ tặng lại!"
Sử Tân Mậu cũng đi tới khuyên nhủ: "Đại soái, tặng ngựa này không có ý may mắn, giữ ở bên người thật sự không ổn, không nên giữ lại!"
Đột nhiên Mông Sơn Minh quay đầu, quát lớn: "Ai cần ngươi lắm miệng? Quân lệnh đã hạ, các ngươi còn không đi, còn ở đây làm cái gì, chắc là muốn lấy thân mình thử quân pháp hả?"
Đám người Sử Tân Mậu không dám nói gì, ai cũng có vẻ mặt ảo não rời đi...
Với việc Mông Sơn Minh đích thân tới tiền tuyến, trạng thái chiến trường trong nháy mắt phát sinh biến hóa lớn, quân Tống đột nhiên thay đổi sách lược và phương pháp tác chiến, không dây dưa với quân Yến nữa, thừa dịp quân đang có thế chẻ tre tấn công mạnh về phía tay, chỉ cần người hơi biết về chiến sự cũng có thể nhìn ra, đây là quân Tống muốn thẳng đến kinh thành nước Yến rồi.
Yến Kinh, trên triều đình lập tức đều sợ hãi.
Không ai ngờ nổi Mông Sơn Minh ra mặt, còn chưa làm gì, đã khiến cho chiến sự thay đổi cực kỳ kịch liệt.
Đám người trên triều đình còn không biết chiến cuộc thay đổi là vì có Mông Sơn Minh. Nếu biết ông ta có lực ảnh hưởng lớn đến vậy, lại khiến cho quân Tông quay mũi giáo tới bọn họ đang ở Kinh sư, sợ là sẽ phải hối hận vì đã để Mông Sơn Minh xuất chinh.
Trong ý thức của họ, là phải đánh hết bên dưới rồi mới có thể uy hiếp tới mình.
Đột nhiên nguy cơ ập tới, trung tâm quân cơ Yên Kinh liên tiếp truyền chỉ hạ lệnh thúc giục đại quân chặn đường quân Tống!
Lúc này, các quyền quý ở Kinh thành đương nhiên sẽ coi việc tự bảo vệ mình là ưu tiên đầu tiên cần giải quyết, làm sao mà quan tâm bên dưới phải đánh thế nào, nếu ngay cả triều đình trụ cột còn không gánh nổi, thì quản cái gì nữa?
Để không ảnh hưởng đến tiết tấu của Mông Sơn Minh, Thương Triều Tông đứng vững trước áp lực chỉnh quân ở lại tích súc chờ ông ta.
Mông Sơn Minh đã biết tình hình chiến đấu, Thương Triêu Tông tin tưởng ông ta sẽ biết cần làm gì, cũng tin tưởng Mông Sơn Minh biết chuyện gì cần kíp hơn.
Hai người đã bàn bạc thoả đáng, Mông Sơn Minh đích thân lên tiền tuyến, việc đầu tiên cần giải quyết là nắm lấy đại quân nước Yên, không thể thiếu việc loại trừ quấy nhiễu của bên trên, nói trắng ra, ở một mức độ nào đó, có thể coi như cướp đoạt binh quyền với triều đình!
Thứ binh quyền này không phải chỉ một ý chỉ là có hiệu quả ngay, một ý chỉ ban xuống cho ngươi được, thì một ý chỉ khác ban xuống cũng lấy của ngươi được, cho nên, chỉ dựa vào ý chỉ bên trên ban xuống là không đủ, cần phải tự mình đi tranh. Cũng chẳng có cách nào khác, không thống lĩnh được binh quyền, hỗn loạn ầm ỹ, thế cục như vậy, không thể đánh nổi.
Không phải Thương Triêu Tông tham lam gì binh quyền này, mà là tình trạng Đại Yên đến nước này, nếu muốn giữ Đại Yên, y không thể không làm vậy. Chỉ có đấu tranh, và thắng Được, mới có thể tự quyết định cuộc chiến này phải đánh thế nào!
Nếu không phải vì nguyên nhân này, vì sao việc đầu tiên Mông Sơn Minh làm là gây dựng năm đạo quân chấp pháp? Đội chấp pháp quân khổng lồ như thế đều do bộ hạ cũ của ông ta tạo thành, đương nhiên sẽ dần dần hiển lộ thâm ý giấu giếm bên trong.
Trên mặt bàn, Thương Triêu Tông gắng chịu áp lực tranh cãi với triều đình.
Triều đình muốn đại quân chinh chiến khẩn cấp chặn đường quân Tống. Thương Triêu Tông lại lấy lý do quân mã chưa chỉnh đốn thoả đáng, đánh sẽ bại để kéo dài.
Triều đình muốn để chư hầu các châu Nam Châu, Cung Châu, Đồ Châu, Hạo Châu, Phục Châu và Trường Châu đưa người của mình còn đang ở nhà ra tham chiến. Thương Triêu Tông sống chết cũng không đồng ý.
Chương 988: Tranh đoạt binh quyền
Chương 988: Tranh đoạt binh quyền
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là hang ổ của tướng sĩ của các chư hầu, một nhà già trẻ lớn bé của các tướng sĩ đều ở nhà, có số nhân mã đó giữ nhà, quân Tông mới không dám tuỳ tiện tiến công, vạn nhất có chuyện gì cũng có thể yểm hộ rút lui. Nếu điều động hết số nhân mã đó đi, ai sẽ bảo vệ gia đình các tướng sĩ? Trông cậy vào triều đình sao? Không trông Được! Tướng sĩ chư hầu vốn đã không một lòng với triều đình lại càng không yên tâm tác chiến. Cuộc chiến này còn đánh làm sao nữa? Nếu thực sự bức những người này quá, vì tự vệ, không biết khi nào họ sẽ câu thông với nước địch làm phản đâu.
Y cũng sẽ không dễ dàng điều nhân mã Nam Châu của mình. Y để giúp Đại Yên đề phòng nước Triệu. Một khi nước Triệu xuất binh, y không thể để cho đại quân nước Triệu tiến quân thần tốc, tối thiểu cũng có thể ngăn cản một chút, tranh thủ chút thời gian cho chiến sự bên khác.
Huống chi, chiến sự lúc này không phải chỉ cần tăng thêm nhân mã là có thể giải quyết. Nếu nhân mã trên tiền tuyến không đánh thắng được thì có điều thêm nhiều người hơn nữa cũng vô dụng, chỉ có thể trở thành gánh nặng. Chỉ một mục lương thảo thôi đã có thể đè sập rồi.
Giảng đạo lý này với đám trên triều kia không hiểu, triều đình chỉ một hai thúc giục xuất binh bảo vệ đám quyền quý tụ tập ở Kinh sư!
Thương Triêu Tông kiên quyết chống lại, lấy lý do làm vậy sẽ bức chư hầu làm phản.
Một mặt khác, y cũng phải báo cho chư hầu năm đường kia biết chuyển, chỉ có y mới có thể chống chọi với áp lực triều đình, bảo vệ đường lui cuối cùng cho chư hầu năm châu kia.
Đồng thời, mười vạn thiết kỵ đã đóng ở nơi thuận tiện, một khi có nhân mã của chư hầu đạo nào gặp chuyện ngoài tiền tuyến, đại quân của y lập tức sẽ tới hang ổ của chư hầu ấy.
Đội ngũ vận lương Lam Như Đình tập trung ở Nam Châu cũng đã xuất phát, bảo đảm cung ứng lương thảo cho mười vạn thiết kỵ này.
Hiện giờ, rất khó kiếm được lương thảo từ nơi khác, Thương Triêu Tông chỉ có thể tìm cách nhín ra từ Nam Châu của mình.
Đến nước này, thực sự không thể làm gì khác nữa rồi, Mông Sơn Minh kéo lấy thân thể vừa già vừa tàn tật, gần như một mình ra tiền tuyến, trên tay không có một binh một tốt đi thống ngự đám kiêu binh hãn tướng kia. Có một số việc, nếu chỉ dựa vào một mình Mông Sơn Minh sẽ dễ dàng xảy ra biến cố, cho nên Thương Triêu Tông muốn giúp một tay, ân uy cùng thi. Y muốn ổn định quân tâm của chư hầu năm đạo, một mực khống chế thế lực này.
Để cứu vãn Đại Yên đã tràn ngập nguy hiểm, Thương Triêu Tông chẳng quan tâm tới bêu danh hay không bêu danh, thực sự trong ứng ngoài hợp với Mông Sơn Minh chống đỡ nước Đại Yên sắp sụp đổ này. Thương Triêu Tông chống đỡ bên trong, Mông Sơn Minh chinh chiến bên ngoài.
Trải qua chuyện như vậy, bản thân Thương Triêu Tông đã nhanh chóng trưởng thành.
Còn cả Lam Như Đình ở Nam Châu đang dốc hết tâm huyết xoay sở nghĩ hết biện pháp góp nhặt vật tư đề phòng khả năng bất trắc.
Ngưu Hữu Đạo vẫn đang nấp đằng sau lặng lẽ quan sát. Chuyện bên ngoài, hắn buông tay cho bọn Thương Triêu Tông làm, có một số việc, hắn nhúng tay chưa chắc đã có thể làm tốt, chỉ có thể nghiêm mật chú ý bốn phía, chờ tới lúc cần mình ra tay, sẽ tận lực đảm bảo an toàn cho bọn Thương Triêu Tông.
Đúng như Hoàng Liệt nói, Ngưu Hữu Đạo âm trầm trốn sau màn như một con rắn độc lúc nào cũng có thể lao ra cắn người.
…
“Sợ là kế hoạch ám sát Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh sẽ thất bại!”
Trong hoàng cung nước Tấn, Thái Thúc Hùng chiêu Thiệu Bình Ba đến bàn bạc. Vừa gặp mặt đã thông báo một tin không coi là tốt.
Thiệu Bình Ba đứng trước bàn thi lễ, ngẩng đầu, hơi khó hiểu hỏi: “Bệ hạ nói vậy là có ý gì?”
“Mông Sơn Minh hạ lệnh điều toàn bộ tu sĩ nước Tấn đi, có việc phải làm. Ngươi đoán xem có việc gì cần làm?”
Tin tức nhận được có hạn, làm sao đoán được, Thiệu Bình Ba chắp tay thỉnh giáo: “Vi thần ngu dốt, xin Bệ hạ chỉ giáo!”
Thái Thúc Hùng lắc đầu cười nhạo: “Mông Sơn Minh lại để cho tu sĩ nước Tấn của Cô Vương nghĩ cách ám sát Đại đô đốc La Chiếu của nước Tống. Nói đùa à? La Chiêu được thiên quân vạn mã bảo vệ, người bên ngoài còn không thể đến gần, huống chi bên cạnh y còn có rất đông tu sĩ cao thủ của nước Tống, làm sao ám sát được?”
Thiệu Bình Ba nhíu mày, ánh mắt hơi chuyển, chợt phn ra mấy chữ: “Ngưu Hữu Đạo ra tay!”
“A, sao ngươi biết?”
Thiệu Bình Ba cân nhắc xem nên trả lời thế nào, đây là trực giác với đối thủ cũ. Mông Sơn Minh đột nhiên đưa ra chiêu này, y lập tức ý thức được là có Ngưu Hữu Đạo ở sau lưng giở trò quỷ. Ngưu Hữu Đạo đề phòng tu sĩ nước Tấn, y cũng không thấy lạ.
Y hiểu rõ, Ngưu Hữu Đạo đang phòng mình!
…
Chư hầu năm đạo biết rõ tình huống nhân mã xung quanh rồi, Mông Sơn Minh liền hạ một đạo quân lệnh khiến cho mọi ngươi trong triều đình nước Yến đều chấn kinh biến sắc!
Ông ta lệnh cho nhân mã của các chư hầu làm chấp pháp quân, đồng thời, tập kết tất cả trọng binh các châu trong Yến đình, phân phối lại từ đầu, chia làm năm bộ phận, lệnh cho chư hầu năm đạo phải theo dõi sát sao một trong năm bộ phận đó. Nếu năm bộ nhân mã đó dám kháng lệnh, nhân mã chư hầu lập tức diệt!
Quả thực là không cho nhân mã phe triều đình đường sống mà. Triều đình, trước mặt thì bị buộc phải liều mạng với quân Tống, sau lưng còn có nhân mã chư hầu nhìn chằm chằm muốn hạ độc thủ.
Còn quá đáng hơn, Mông Sơn Minh lệnh cho nhân mã truy kích quân Tống rút lui toàn bộ, lệnh cho nhân mã chư hầu đốc xúc triệt để việc rút lui, kẻ trái lệnh giết!
Không bao vây chặn đánh quân Tống khác nào bỏ mặc cho quân Tống đánh thẳng đến Kinh sư nước Yến, thử hỏi các vị trong triều đình nước Yến từ trên xuống dưới làm sao không chấn kinh? Đây là cố ý muốn hại chết hết quan viên trong triều từ trên xuống dưới sao?
Thương Triêu Tông lại hạ lệnh cho triều đình phải giữ lại quân đội ở tại các châu phủ, nói rằng, đến lúc bọn họ phải tận trung với triều đình, sẽ để họ tập kết đi chặn đường quân Tống.
Người của triều đình ở các châu phủ lập tức ân cần hỏi han tổ tông các đời nhà y, tương đương với mắng luôn cả Thương Kiến Hùng. Ngay cả đại quân các lộ còn không đỡ nổi quân Tống, lại bảo chúng ta đi? Nói đùa cái gì thế?
“Bệ hạ, Thương Triêu Tông đang giấu tâm làm loạn. Mười vạn thiết kỵ của y ở đó, căn bản không có ý định tham chiến, bây giờ lại để cho đại quân các lệ dừng bao vây chặn đánh quân Tống, thậm chí còn rút lui về. Y cố ý chôn vùi Kinh sư đó!”
Trong thư phòng, Thương Vĩnh Trung bi phẫn khiển trách Thương Kiến Hùng ngồi đối diện sau đống hồ sơ.
Sau khi giao lại đại quyền chinh chiến cho Thương Triều Tông, lão ta lập tức quay về Kinh thành, hiện đang nơm nớp lo sợ, nghĩ muốn phủi sạch tội trên người cũng khó. Xảy ra chuyện lớn như vậy, muốn yên ổn không bị ai cắn là điều không thể. Dù sao vẫn còn có người muốn ngồi lên cái ghế Đại Tư Mã này của lão.
Đương nhiên lúc này lão ta muốn giẫm chết Thương Triêu Tông, để chứng minh chuyện trước đó Ngô Công Lĩnh đào thoát là do Thương Triêu Tông cố ý dung túng, sau đó, lão chạy tới tiếp nhận cũng là bị Thương Triêu Tông hại. Không thừa cơ hội này đổ vấy trách nhiệm cho Thương Triêu Tông còn có lúc nào nữa?
Sắc mặt Thương Kiến Hùng rất khó coi. Chính lão hạ chỉ bắt Thương Triêu Tông lại, cũng chính là lão hạ chỉ rửa sạch tội danh cho Thương Triêu Tông, lại dùng lần nữa. Chẳng lẽ lại lần nữa hạ chỉ miễn chức Đại đô đốc chinh phạt của y sao? Lật lọng như thế, ý chỉ triều đình thành cái gì?
Sắc mặt của Đồng Mạch đứng gần đó cũng không khá hơn Cao Kiến Thành. Hai người họ đều hiểu rõ, một khi quân Tống công hãm Kinh thành, dù bên này có thể thoát đi cũng chỉ có một bộ phận đi thoát được, đại bộ phận quan viên và gia quyến trong triều sẽ khó mà may mắn thoát khỏi đại nạn.
Bỏ lại những người này chẳng những mất hết uy tín, mà họ đều là người nắm giữ quyền vị của họ, bỏ họ lại, tương đương với ném đi bảy tám phần khống chế quyền thế Đại Yên.
Đám người Trương Hổ nhìn xung quanh hi vọng từ trên mặt nhau có thể tìm kiếm được đáp án lập tức lấy lại tinh thần, đồng loạt chắp tay: "Tuân mệnh!"
Mông Sơn Minh tiếp tục nói:"Năm tướng lập tức về các bộ, liên hệ các châu lân cận tập kết quân đội cùng quân Tống giao chiến, nhanh chóng báo cáo cho ta biết tình huống tập kết quân của các châu, đi đi!"
"Tuân mệnh!" Năm người một lần nữa lĩnh mệnh.
Cứ như vậy xong rồi? Xác nhận không có chuyện gì khác, mấy người lần lượt cáo từ Mông Sơn Minh.
Trương Hổ vừa dẫn bốn người ra khỏi doanh trướng, đột nhiên một tiểu tướng bên ngoài bẩm báo: "Đại nhân, phía trước truyền đến tin tức nói rằng đại đô đốc quân Tông đưa tới một lễ vật tặng cho Mông soái."
Mấy người nhìn nhau, La Chiếu lại tặng lễ vật cho Mông soái, đây là chuyện gì vậy?
Trương Hổ hỏi: "Có biết là lễ vật gì không?"
Tiểu tướng trả lời: "Một con chiến mã và một phong thư."
Chiến mã và thư? Trương Hổ nhíu mày, phất tay ra hiệu mang tới đây.
Những người còn lại cũng quan tâm chuyện này, nhóm An Hiển Triệu bao gồm cả mấy vị trưởng lão của tam đại phái cũng muốn xem là có chuyện gì, lập tức tạm thời ở lại.
Việc này đương nhiên sẽ không che giấu Mông Sơn Minh, Trương Hổ vào trong trướng bẩm báo một tiếng, sau khi nghe tin Mông Sơn Minh cũng cảm thấy có phần kì quái, hơi nghi ngờ có phải là hình thức La Chiêu khuyên đầu hàng không.
Sau một lúc, đằng trước cấp tốc mang lễ vật của đại đô đốc quân Tống lên, La Đại An đẩy Mông Sơn Minh ra khỏi doanh trướng nhìn.
Ngựa thì đích thực là một con ngựa tốt, ngựa tốt cao lớn, toàn thân trắng như tuyết, nhìn cũng biết là một con ngựa tốt số một, ở trên cỏ xanh mạnh mẽ hí lên một tiếng.
Chỉ là trên thân ngựa có một áo khoác vải trắng thấy thế nào cũng có chút dở dở ương ương, có phần giống như quấn vải liệm.
Mông Sơn Minh huyến luyện Anh Dương Võ Liệt vệ tất nhiên biết tầm quan trọng của chiến mã đối với kỵ binh, nhìn thấy con ngựa này, trong mắt cũng khó nhịn mà có chút yêu thích.
Thư đến tay Mông Sơn Minh, mở ra xem, nhìn qua kí tên, mới biết là do La Chiếu tự tay viết.
Về phần nội dung trong thư, lại khiến Mông Sơn Minh nhướn mày, không khỏi trước mặt mọi nguowifw hù lạnh một tiếng.
Nhìn thấy phản ứng của ông, người bên cạnh đều muốn biết nội dung trong đó là gì, Trương Hổ thử hỏi: "Đại soái, trong thư viết gì vậy?"
Mông Sơn Minh cũng không giấu diếm, thuận tay đưa ông ta nhìn.
Trương Hổ nhận bức thư rồi nhìn nội dung, lập tức vẻ mặt trở nên dữ tợn, nghiêm nghị quát: "Tên tiểu tử La Chiếu quá ngông cuồng rồi!"
Nội dung như thế nào? Đám người Tô Khải Đồng cấp tốc tiến lên giật thư tụ lại cùng một chỗ xem, chỉ thấy trong thư chỉ có một câu ngẳn ngủi: Mông Sơn Minh còn có thể cưỡi ngựa không?
Kí tên là La Chiếu đáp lễ ở bên trên.
Thư này kết hợp với chiến mã La Chiêu đưa tới, không khó để lý giải ý đồ trong đó, đây là muốn châm chọc Mông Sơn Minh tàn phế, cho dù có đưa lừa khỏe, ngựa tốt tới cho ngươi, ngươi cũng không thể cưỡi được.
Dường như là đang giễu cợt Mông Sơn Minh già rồi, chân cũng đã tàn phế, còn chạy tới chiến trường làm gì.
Lại nhìn trên thân con chiến mã kia cố ý khoác áo vải trắng, ý đồ trong đó tất nhiên nhìn qua cũng hiểu ngay, không phải là tặng lễ gì cả, mà là khoác hiếu đến, là đến đưa ma Mông Sơn Minh.
Càng như châm biếm, nhục nhã Mông Sơn Minh, nhóm người Tô Khải Đồng ai cũng đều tức giận đến mức bốc khói trên đầu, đứng đó giận dữ mắng mỏ, chửi La Chiếu thật sự quá ngông cuồng.
"Mang đao đến đây!" Trương Hổ lại là người muốn lấy đao chém ngựa, dắt chiến mã đến chỗ để đao, đằng đằng sát khí.
Chiến mã kia dường như có linh tính, cảm nhận được ác ý của Trương Hổ, bắt đầu di chuyển không yên, chiến mã tình tình nóng nảy, lại bị quân sĩ gắt gao níu chặt dây cương.
Ngay lúc Trương Hổ chuẩn bị vung đao chém ngựa, Mông Sơn Minh quát: "Dừng tay!"
La Đại An đẩy ông tới chỗ con ngựa trắng kia.
Trương Hổ quay đầu, giơ đao chỉ con ngựa trắng, cố sức nói: "Đại soái, tên La Chiếu ngông cuồng, lễ này không thể giữ lại."
"Tại sao không thể giữ lại? Lừa khỏe, ngựa tốt vốn không có tội gì." Mông Sơn Minh ra hiệu cho người bên cạnh tháo áo trên thân con ngựa xuống, giơ tay vỗ vỗ thớ ngực tráng kiện của tuấn mã, lại quan sát con ngựa tốt này, yêu thích cảm thán nói: "Ngựa tốt! Lễ này ta nhận. Thay ta viết phong thư cho La Chiếu, viết rằng lễ vật của gã, ta rất thích, nếu như có cơ hội gặp mặt, ta tất sẽ có lễ tặng lại!"
Sử Tân Mậu cũng đi tới khuyên nhủ: "Đại soái, tặng ngựa này không có ý may mắn, giữ ở bên người thật sự không ổn, không nên giữ lại!"
Đột nhiên Mông Sơn Minh quay đầu, quát lớn: "Ai cần ngươi lắm miệng? Quân lệnh đã hạ, các ngươi còn không đi, còn ở đây làm cái gì, chắc là muốn lấy thân mình thử quân pháp hả?"
Đám người Sử Tân Mậu không dám nói gì, ai cũng có vẻ mặt ảo não rời đi...
Với việc Mông Sơn Minh đích thân tới tiền tuyến, trạng thái chiến trường trong nháy mắt phát sinh biến hóa lớn, quân Tống đột nhiên thay đổi sách lược và phương pháp tác chiến, không dây dưa với quân Yến nữa, thừa dịp quân đang có thế chẻ tre tấn công mạnh về phía tay, chỉ cần người hơi biết về chiến sự cũng có thể nhìn ra, đây là quân Tống muốn thẳng đến kinh thành nước Yến rồi.
Yến Kinh, trên triều đình lập tức đều sợ hãi.
Không ai ngờ nổi Mông Sơn Minh ra mặt, còn chưa làm gì, đã khiến cho chiến sự thay đổi cực kỳ kịch liệt.
Đám người trên triều đình còn không biết chiến cuộc thay đổi là vì có Mông Sơn Minh. Nếu biết ông ta có lực ảnh hưởng lớn đến vậy, lại khiến cho quân Tông quay mũi giáo tới bọn họ đang ở Kinh sư, sợ là sẽ phải hối hận vì đã để Mông Sơn Minh xuất chinh.
Trong ý thức của họ, là phải đánh hết bên dưới rồi mới có thể uy hiếp tới mình.
Đột nhiên nguy cơ ập tới, trung tâm quân cơ Yên Kinh liên tiếp truyền chỉ hạ lệnh thúc giục đại quân chặn đường quân Tống!
Lúc này, các quyền quý ở Kinh thành đương nhiên sẽ coi việc tự bảo vệ mình là ưu tiên đầu tiên cần giải quyết, làm sao mà quan tâm bên dưới phải đánh thế nào, nếu ngay cả triều đình trụ cột còn không gánh nổi, thì quản cái gì nữa?
Để không ảnh hưởng đến tiết tấu của Mông Sơn Minh, Thương Triều Tông đứng vững trước áp lực chỉnh quân ở lại tích súc chờ ông ta.
Mông Sơn Minh đã biết tình hình chiến đấu, Thương Triêu Tông tin tưởng ông ta sẽ biết cần làm gì, cũng tin tưởng Mông Sơn Minh biết chuyện gì cần kíp hơn.
Hai người đã bàn bạc thoả đáng, Mông Sơn Minh đích thân lên tiền tuyến, việc đầu tiên cần giải quyết là nắm lấy đại quân nước Yên, không thể thiếu việc loại trừ quấy nhiễu của bên trên, nói trắng ra, ở một mức độ nào đó, có thể coi như cướp đoạt binh quyền với triều đình!
Thứ binh quyền này không phải chỉ một ý chỉ là có hiệu quả ngay, một ý chỉ ban xuống cho ngươi được, thì một ý chỉ khác ban xuống cũng lấy của ngươi được, cho nên, chỉ dựa vào ý chỉ bên trên ban xuống là không đủ, cần phải tự mình đi tranh. Cũng chẳng có cách nào khác, không thống lĩnh được binh quyền, hỗn loạn ầm ỹ, thế cục như vậy, không thể đánh nổi.
Không phải Thương Triêu Tông tham lam gì binh quyền này, mà là tình trạng Đại Yên đến nước này, nếu muốn giữ Đại Yên, y không thể không làm vậy. Chỉ có đấu tranh, và thắng Được, mới có thể tự quyết định cuộc chiến này phải đánh thế nào!
Nếu không phải vì nguyên nhân này, vì sao việc đầu tiên Mông Sơn Minh làm là gây dựng năm đạo quân chấp pháp? Đội chấp pháp quân khổng lồ như thế đều do bộ hạ cũ của ông ta tạo thành, đương nhiên sẽ dần dần hiển lộ thâm ý giấu giếm bên trong.
Trên mặt bàn, Thương Triêu Tông gắng chịu áp lực tranh cãi với triều đình.
Triều đình muốn đại quân chinh chiến khẩn cấp chặn đường quân Tống. Thương Triêu Tông lại lấy lý do quân mã chưa chỉnh đốn thoả đáng, đánh sẽ bại để kéo dài.
Triều đình muốn để chư hầu các châu Nam Châu, Cung Châu, Đồ Châu, Hạo Châu, Phục Châu và Trường Châu đưa người của mình còn đang ở nhà ra tham chiến. Thương Triêu Tông sống chết cũng không đồng ý.
Chương 988: Tranh đoạt binh quyền
Chương 988: Tranh đoạt binh quyền
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là hang ổ của tướng sĩ của các chư hầu, một nhà già trẻ lớn bé của các tướng sĩ đều ở nhà, có số nhân mã đó giữ nhà, quân Tông mới không dám tuỳ tiện tiến công, vạn nhất có chuyện gì cũng có thể yểm hộ rút lui. Nếu điều động hết số nhân mã đó đi, ai sẽ bảo vệ gia đình các tướng sĩ? Trông cậy vào triều đình sao? Không trông Được! Tướng sĩ chư hầu vốn đã không một lòng với triều đình lại càng không yên tâm tác chiến. Cuộc chiến này còn đánh làm sao nữa? Nếu thực sự bức những người này quá, vì tự vệ, không biết khi nào họ sẽ câu thông với nước địch làm phản đâu.
Y cũng sẽ không dễ dàng điều nhân mã Nam Châu của mình. Y để giúp Đại Yên đề phòng nước Triệu. Một khi nước Triệu xuất binh, y không thể để cho đại quân nước Triệu tiến quân thần tốc, tối thiểu cũng có thể ngăn cản một chút, tranh thủ chút thời gian cho chiến sự bên khác.
Huống chi, chiến sự lúc này không phải chỉ cần tăng thêm nhân mã là có thể giải quyết. Nếu nhân mã trên tiền tuyến không đánh thắng được thì có điều thêm nhiều người hơn nữa cũng vô dụng, chỉ có thể trở thành gánh nặng. Chỉ một mục lương thảo thôi đã có thể đè sập rồi.
Giảng đạo lý này với đám trên triều kia không hiểu, triều đình chỉ một hai thúc giục xuất binh bảo vệ đám quyền quý tụ tập ở Kinh sư!
Thương Triêu Tông kiên quyết chống lại, lấy lý do làm vậy sẽ bức chư hầu làm phản.
Một mặt khác, y cũng phải báo cho chư hầu năm đường kia biết chuyển, chỉ có y mới có thể chống chọi với áp lực triều đình, bảo vệ đường lui cuối cùng cho chư hầu năm châu kia.
Đồng thời, mười vạn thiết kỵ đã đóng ở nơi thuận tiện, một khi có nhân mã của chư hầu đạo nào gặp chuyện ngoài tiền tuyến, đại quân của y lập tức sẽ tới hang ổ của chư hầu ấy.
Đội ngũ vận lương Lam Như Đình tập trung ở Nam Châu cũng đã xuất phát, bảo đảm cung ứng lương thảo cho mười vạn thiết kỵ này.
Hiện giờ, rất khó kiếm được lương thảo từ nơi khác, Thương Triêu Tông chỉ có thể tìm cách nhín ra từ Nam Châu của mình.
Đến nước này, thực sự không thể làm gì khác nữa rồi, Mông Sơn Minh kéo lấy thân thể vừa già vừa tàn tật, gần như một mình ra tiền tuyến, trên tay không có một binh một tốt đi thống ngự đám kiêu binh hãn tướng kia. Có một số việc, nếu chỉ dựa vào một mình Mông Sơn Minh sẽ dễ dàng xảy ra biến cố, cho nên Thương Triêu Tông muốn giúp một tay, ân uy cùng thi. Y muốn ổn định quân tâm của chư hầu năm đạo, một mực khống chế thế lực này.
Để cứu vãn Đại Yên đã tràn ngập nguy hiểm, Thương Triêu Tông chẳng quan tâm tới bêu danh hay không bêu danh, thực sự trong ứng ngoài hợp với Mông Sơn Minh chống đỡ nước Đại Yên sắp sụp đổ này. Thương Triêu Tông chống đỡ bên trong, Mông Sơn Minh chinh chiến bên ngoài.
Trải qua chuyện như vậy, bản thân Thương Triêu Tông đã nhanh chóng trưởng thành.
Còn cả Lam Như Đình ở Nam Châu đang dốc hết tâm huyết xoay sở nghĩ hết biện pháp góp nhặt vật tư đề phòng khả năng bất trắc.
Ngưu Hữu Đạo vẫn đang nấp đằng sau lặng lẽ quan sát. Chuyện bên ngoài, hắn buông tay cho bọn Thương Triêu Tông làm, có một số việc, hắn nhúng tay chưa chắc đã có thể làm tốt, chỉ có thể nghiêm mật chú ý bốn phía, chờ tới lúc cần mình ra tay, sẽ tận lực đảm bảo an toàn cho bọn Thương Triêu Tông.
Đúng như Hoàng Liệt nói, Ngưu Hữu Đạo âm trầm trốn sau màn như một con rắn độc lúc nào cũng có thể lao ra cắn người.
…
“Sợ là kế hoạch ám sát Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh sẽ thất bại!”
Trong hoàng cung nước Tấn, Thái Thúc Hùng chiêu Thiệu Bình Ba đến bàn bạc. Vừa gặp mặt đã thông báo một tin không coi là tốt.
Thiệu Bình Ba đứng trước bàn thi lễ, ngẩng đầu, hơi khó hiểu hỏi: “Bệ hạ nói vậy là có ý gì?”
“Mông Sơn Minh hạ lệnh điều toàn bộ tu sĩ nước Tấn đi, có việc phải làm. Ngươi đoán xem có việc gì cần làm?”
Tin tức nhận được có hạn, làm sao đoán được, Thiệu Bình Ba chắp tay thỉnh giáo: “Vi thần ngu dốt, xin Bệ hạ chỉ giáo!”
Thái Thúc Hùng lắc đầu cười nhạo: “Mông Sơn Minh lại để cho tu sĩ nước Tấn của Cô Vương nghĩ cách ám sát Đại đô đốc La Chiếu của nước Tống. Nói đùa à? La Chiêu được thiên quân vạn mã bảo vệ, người bên ngoài còn không thể đến gần, huống chi bên cạnh y còn có rất đông tu sĩ cao thủ của nước Tống, làm sao ám sát được?”
Thiệu Bình Ba nhíu mày, ánh mắt hơi chuyển, chợt phn ra mấy chữ: “Ngưu Hữu Đạo ra tay!”
“A, sao ngươi biết?”
Thiệu Bình Ba cân nhắc xem nên trả lời thế nào, đây là trực giác với đối thủ cũ. Mông Sơn Minh đột nhiên đưa ra chiêu này, y lập tức ý thức được là có Ngưu Hữu Đạo ở sau lưng giở trò quỷ. Ngưu Hữu Đạo đề phòng tu sĩ nước Tấn, y cũng không thấy lạ.
Y hiểu rõ, Ngưu Hữu Đạo đang phòng mình!
…
Chư hầu năm đạo biết rõ tình huống nhân mã xung quanh rồi, Mông Sơn Minh liền hạ một đạo quân lệnh khiến cho mọi ngươi trong triều đình nước Yến đều chấn kinh biến sắc!
Ông ta lệnh cho nhân mã của các chư hầu làm chấp pháp quân, đồng thời, tập kết tất cả trọng binh các châu trong Yến đình, phân phối lại từ đầu, chia làm năm bộ phận, lệnh cho chư hầu năm đạo phải theo dõi sát sao một trong năm bộ phận đó. Nếu năm bộ nhân mã đó dám kháng lệnh, nhân mã chư hầu lập tức diệt!
Quả thực là không cho nhân mã phe triều đình đường sống mà. Triều đình, trước mặt thì bị buộc phải liều mạng với quân Tống, sau lưng còn có nhân mã chư hầu nhìn chằm chằm muốn hạ độc thủ.
Còn quá đáng hơn, Mông Sơn Minh lệnh cho nhân mã truy kích quân Tống rút lui toàn bộ, lệnh cho nhân mã chư hầu đốc xúc triệt để việc rút lui, kẻ trái lệnh giết!
Không bao vây chặn đánh quân Tống khác nào bỏ mặc cho quân Tống đánh thẳng đến Kinh sư nước Yến, thử hỏi các vị trong triều đình nước Yến từ trên xuống dưới làm sao không chấn kinh? Đây là cố ý muốn hại chết hết quan viên trong triều từ trên xuống dưới sao?
Thương Triêu Tông lại hạ lệnh cho triều đình phải giữ lại quân đội ở tại các châu phủ, nói rằng, đến lúc bọn họ phải tận trung với triều đình, sẽ để họ tập kết đi chặn đường quân Tống.
Người của triều đình ở các châu phủ lập tức ân cần hỏi han tổ tông các đời nhà y, tương đương với mắng luôn cả Thương Kiến Hùng. Ngay cả đại quân các lộ còn không đỡ nổi quân Tống, lại bảo chúng ta đi? Nói đùa cái gì thế?
“Bệ hạ, Thương Triêu Tông đang giấu tâm làm loạn. Mười vạn thiết kỵ của y ở đó, căn bản không có ý định tham chiến, bây giờ lại để cho đại quân các lệ dừng bao vây chặn đánh quân Tống, thậm chí còn rút lui về. Y cố ý chôn vùi Kinh sư đó!”
Trong thư phòng, Thương Vĩnh Trung bi phẫn khiển trách Thương Kiến Hùng ngồi đối diện sau đống hồ sơ.
Sau khi giao lại đại quyền chinh chiến cho Thương Triều Tông, lão ta lập tức quay về Kinh thành, hiện đang nơm nớp lo sợ, nghĩ muốn phủi sạch tội trên người cũng khó. Xảy ra chuyện lớn như vậy, muốn yên ổn không bị ai cắn là điều không thể. Dù sao vẫn còn có người muốn ngồi lên cái ghế Đại Tư Mã này của lão.
Đương nhiên lúc này lão ta muốn giẫm chết Thương Triêu Tông, để chứng minh chuyện trước đó Ngô Công Lĩnh đào thoát là do Thương Triêu Tông cố ý dung túng, sau đó, lão chạy tới tiếp nhận cũng là bị Thương Triêu Tông hại. Không thừa cơ hội này đổ vấy trách nhiệm cho Thương Triêu Tông còn có lúc nào nữa?
Sắc mặt Thương Kiến Hùng rất khó coi. Chính lão hạ chỉ bắt Thương Triêu Tông lại, cũng chính là lão hạ chỉ rửa sạch tội danh cho Thương Triêu Tông, lại dùng lần nữa. Chẳng lẽ lại lần nữa hạ chỉ miễn chức Đại đô đốc chinh phạt của y sao? Lật lọng như thế, ý chỉ triều đình thành cái gì?
Sắc mặt của Đồng Mạch đứng gần đó cũng không khá hơn Cao Kiến Thành. Hai người họ đều hiểu rõ, một khi quân Tống công hãm Kinh thành, dù bên này có thể thoát đi cũng chỉ có một bộ phận đi thoát được, đại bộ phận quan viên và gia quyến trong triều sẽ khó mà may mắn thoát khỏi đại nạn.
Bỏ lại những người này chẳng những mất hết uy tín, mà họ đều là người nắm giữ quyền vị của họ, bỏ họ lại, tương đương với ném đi bảy tám phần khống chế quyền thế Đại Yên.