Đạo Quân
Chương 977: Quốc nạn sinh tướng tài
Đặc biệt là tu sĩ nước Tấn càng xuất công không xuất lực, lý do chính là từng phải ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy một lần, lòng vẫn còn sợ hãi.
Lòng người nước yến hỗn loạn. Bất kể triều chính được những sĩ nhân có tri thức kia la hét, rê,n rỉ thế nào, lòng riêng của con người cũng không bao giờ có thể dứt được. Lòng người khó tề tụ, lại phải đối đầu với một danh tướng của quân Tống như La Chiếu, quân Yến đã bại lại bại thêm, mỗi lần tiến thêm một trượng xa đều giống như đang đi chịu chết, quân tâm dần hỗn loạn.
Thế nhưng, tại kinh đô nước Yến vẫn còn đang lan truyền tin chiến thắng. Tin chiến thắng gây ra tiếng ồn ào đã che đây những "Lời đồn" thất bại, để ổn định lòng người không gây hỗn loạn không thể khống chế. Bách tính mù tịt quả nhiên tung hô vang trời.
Những nơi tiêu pha vàng bạc như cửa hàng, thanh lâu là chốn đầu tiên cảm nhận được cái lạnh. Chuyện làm ăn đột nhiên trở nên quạnh quẽ hơn.
"Lưu gia, cả gia đình đang muốn đi đâu đây?"
Cửa thành, một người dẫn đầu trong các quân sĩ thủ vệ đang kiểm tra nhiệt tình dò hỏi một người trung niên mặc hoa phục ngồi trong xe.
Người trung niên mặc hoa phục khẽ mỉm cười, bắt lấy túi tiền ném tới, cười nói:
"Khí trời tốt, ra ngoài du ngoạn."
Người dẫ đội nhìn các xe ngựa đang kéo đồ đạc phía sau, kinh ngạc nói:
"Cả đại gia đình đều đi du ngoạn?"
Trung niên hoa phục gật đầu:
"Náo nhiệt mà."
Người dẫn đội lặng lẽ mở túi tiền ra nhìn, phát hiện là cả một túi bạc, e có hơn trăm viên, lập tức buộc chặt túi cất đi, vung tay cho huynh đệ đang kiểm tra một cái, ra hiệu không cần chậm rãi kiểm tra, cho đi luôn.
Theo gã nghĩ, đối phương vốn là nhân vật có máu mặt ở kinh thành, không đến nỗi xảy ra việc gì. Cho dù người ta có việc cũng có thể tự gánh vác, mình làm sao phải đắc tội người ta. Huống chi, người ta cũng đã trả lợi ích rồi.
Đoàn xe tiếp tục tiến lên, rời thành mà đi.
Lúc này, một tiểu binh tới sát người dẫn đội, thấy lạ hỏi:
"Đại nhân, gần đây nhà giàu có rời kinh đi du ngoạn thật không ít!"
Người dẫn đội than thở:
"Người ta có tiền, đi chơi thôi. Còn chúng ta, ài, muốn thuê một đội xe như vậy cũng vô cùng mất công sức."
Dứt lời, gã ném một miếng bạc cho tiểu binh kia, được người kia rối rít cảm ơn liên hồi.
Tin chiến bại thông qua lục bộ được lan truyền chậm rãi, lại có ý định phong tỏa nên càng chậm. Bách tính hầu như đều không biết gì, nhưng với những nhân vật có máu mặt thực sự, tin thất bại này không thể nào che giấu nổi. Họ đều đã chuẩn bị tránh hiểm cho bản thân, miễn cho đến lúc thế cuộc không thể thu dọn được nữa lại muốn đi cũng không đi nổi.
Ở nước nào có quan hệ thì tới thẳng nước đó.
Ở nước đó kinh doanh không ổn thỏa, thì lại dẫn người nhà đi thẳng đến môn phái tu hành có qua lại tốt. Một khi xuất hiện bất trắc, để cho những tu sĩ có thể bay tới bay lui kia dẫn cả nhà mình chạy nạn.
Nếu đại Yến có thể vượt qua kiếp nạn này, lúc đó trở về cũng không muộn, tài lực trong tay đủ tiêu pha.
Đã sống trong lợi ích và gia sản bạc triệu quen rồi, trong mắt từ lâu chỉ còn lại lợi ích. Năng lực càng lớn thậm chí càng mơ hồ về quan niệm biên giới quốc gia. Ở đâu cũng có thể sống tốt, không hẳn phải nhất định cố thủ đại Yến. Không mấy người bằng lòng chôn cùng đại Yến.
Trong phủ Đại Tư đồ, sáng sớm, sương mù bồng bềnh. Cao Kiến Thành dậy sớm chắp tay đứng dưới mái hiên, sắc mặt âm trầm, ánh sáng trong mắt đôi khi lóe lên.
Quản gia Phạm Chuyên đi tới:
"Lão gia, có muốn bảo người ta mang tới sớm một chút không?"
Cao Kiến Thành hỏi một đằng trả lời một nẻo:
"Có không ít người muốn rời kinh trốn đi đúng không?"
Phạm Chuyên gật đầu:
"Đã đi khá nhiều, tiếp theo có lẽ còn có một số sẽ lục tục bỏ đi."
Cao Kiến Thành cười lạnh một tiếng:
"Thương Vĩnh Trung còn nợ lão phu mấy nhân tình."
Phạm Chuyên không rõ, thử hỏi:
"Ý của lão gia là?"
Cao Kiến Thành:
"Cho người đi một chuyến, mượn một nhánh quân trong số thủ hạ mà Thương Vĩnh Trung có thể điều động mai phục ở một số nơi hẻo lánh ngoài kinh. Quốc nạn phủ đầu, không cùng chung hoạn nạn với đại Yến lại còn muốn cuốn chiếu chạy lấy người. Người đừng nghĩ đến chuyện chạy, tiền cũng đứng lại cho ta. Ta còn cần đến. Chẳng may có xui xẻo cũng còn có chút tiền dư lại cho con cháu. Lần trước xảy ra chuyện kia đã khiến Cao gia khó mà hồi phục lại được. Để họ nhìn xa ra một chút, kẻ rời kinh trốn đi, có thể ra tay thì ra tay, không cần khách khí. Làm sạch sẽ một chút."
"Chuyện này..."
Phạm Chuyên gạt mồ hôi, hỏi:
"Lão gia, làm như vậy, có ổn không?"
Cao Kiến Thành hừ lạnh:
"Con trai của lão phu cũng đã tử vì quốc, quyên mình vì bệ hạ. Bây giờ lại có người vì quốc nạn mà không thèm quen tâm. Bi phẫn trong lòng lão phu khó có thể phát tiết, không dùng chút tiền tài bồi thường làm sao mà được? Đánh trận chi tiêu lớn, phải dùng tiền. Kẻ to đầu cứ giao cho bệ hạ xử trí."
Phạm Chuyên lại nói:
"Chỉ sợ người của Thương Vĩnh Trung không dám làm."
"Không dám làm?"
Cao Kiến Thành liếc xéo Phạm Chuyên nói:
"Vậy cũng đừng trách những ngôn quan dưới quyền của lão phu gây khó dễ trên triều đường, thậm chí dẫm chết hắn! Bước ngoặt trước mắt, ta không tin Thương Vĩnh Trung dám đối nghịch với lão phu!"
"Được rồi, lão nô biết rồi, lập tức đi sắp xếp."
................
Trấn nhỏ, nơi đổ nát hoang vu từng bị ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt sạch sẽ, vốn chỉ có vài con chó hoang, bây giờ đột nhiên lại rất náo nhiệt. Khắp nơi có quân sĩ cưỡi chiến mã qua lại tuần tra, khói bếp đợt đợt, nhiều người tới làm trấn nhỏ trở nên chen chúc.
Đội ngũ cho Mông Sơn Minh dẫn dắt đột nhiên dừng lại, chiếm dụng trấn nhỏ hoang phế này.
Trong một căn phòng đã được quét dọn, Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn một mình ở nội đường, nhắm mắt yên tĩnh. Trên mặt đất còn có vết nước vẩy làm sạch vẫn chưa khô.
Bóng của Hoàng Liệt xuất hiện ngoài cửa, sau đó ông ta nhanh chân đi vào, kéo ghế ngồi đối diện Mông Sơn Minh, hỏi:
"Mông soái, nghe nói không phải tạm dừng mà là ông hạ lệnh nghỉ ngơi ở đây ba ngày?"
Mông Sơn Minh gật đầu:
"Phải."
Trải qua việc Thương Triêu Tông bị bắt, ông ta trầm mặc ít lời hơn nhiều, người cũng tăng thêm vẻ già nua, tiều tụy.
Hoàng Liệt kỳ quái nói:
"Vì sao? Không nhanh chóng chạy tới châu Nam hội họp với quân đội của châu Nam sao?"
Mông Sơn Minh:
"Chiến sự biên giới liên tục bất lợi, ta muốn yên tĩnh suy tính xem tiếp theo châu Nam nên làm gì."
Thực ra không phải như vậy, mà là giữa đường bỗng nhiên nhận được tin tức bí mật từ Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo báo lại về những gì mà người của ba đại phái đã bàn bạc với triều đình. Ba đại phái sẽ mau chóng cử người đến tìm ông ta, bàn giao một số hạng mục cần chú ý.
Cho nên ông ta ngừng lại, chờ khách tới.
"Ài!"
Hoàng Liệt thở dài.
"Quả thực nên suy tính xem châu Nam nên đi về đâu. Mông soái vẫn chưa có tin của Ngưu Hữu Đạo sao?"
Mông Sơn Minh lắc đầu.
Hoàng Liệt hơi nhíu mày. Ông ta thực sự không quá tin tưởng rằngNgưu Hữu Đạo sẽ không liên lạc với bên này.
Lúc này bên ngoài có một đệ tử Đại Thiện sơn đi vào báo:
"Chưởng môn, chưởng mông Cung Lâm Sách của Tử Kim động đến rồi, muốn gặp ngài."
Hoàng Liệt lòng căng thẳng, bỗng nhiên đứng dậy, hỏi:
"Có bao nhiêu người đến?"
Đệ tử báo:
"Chỉ ba người cưỡi chim tới."
Hoàng Liệt quay đầu nói với Mông Sơn Minh:
"Mông soái, để phòng ngừa bất trắc, mời ngài tạm thời giữ bí mật."
Mông Sơn Minh lắc đầu:
"Đại Yến đã thành thế này, ta còn cần trốn hay sao? Ba đại phái có giết ta cũng không cứu lại được kết cục, mà giết còn gây phiền toái, đã không cần thiết phải giết ta nữa."
Hoàng Liệt nghĩ lại thấy cũng đúng, nên rời đi tiếp khách. Có điều, sau khi ông ta rời khỏi đây vẫn để cho người tăng cường phòng ngự. Thương Triêu Tông bị bắt, ông ta cũng không Mông Sơn Minh lại xảy ra chuyện. Thế cuộc đã đến mức này, châu Nam cần một người thống soái năng chinh thiện chiến, cũng là giữ gìn lợi ích của Đại Thiện sơn.
Cuộc gặp mặt với Cung Lâm Sách diễn ra ở con đường chính trong trấn.
Lòng người nước yến hỗn loạn. Bất kể triều chính được những sĩ nhân có tri thức kia la hét, rê,n rỉ thế nào, lòng riêng của con người cũng không bao giờ có thể dứt được. Lòng người khó tề tụ, lại phải đối đầu với một danh tướng của quân Tống như La Chiếu, quân Yến đã bại lại bại thêm, mỗi lần tiến thêm một trượng xa đều giống như đang đi chịu chết, quân tâm dần hỗn loạn.
Thế nhưng, tại kinh đô nước Yến vẫn còn đang lan truyền tin chiến thắng. Tin chiến thắng gây ra tiếng ồn ào đã che đây những "Lời đồn" thất bại, để ổn định lòng người không gây hỗn loạn không thể khống chế. Bách tính mù tịt quả nhiên tung hô vang trời.
Những nơi tiêu pha vàng bạc như cửa hàng, thanh lâu là chốn đầu tiên cảm nhận được cái lạnh. Chuyện làm ăn đột nhiên trở nên quạnh quẽ hơn.
"Lưu gia, cả gia đình đang muốn đi đâu đây?"
Cửa thành, một người dẫn đầu trong các quân sĩ thủ vệ đang kiểm tra nhiệt tình dò hỏi một người trung niên mặc hoa phục ngồi trong xe.
Người trung niên mặc hoa phục khẽ mỉm cười, bắt lấy túi tiền ném tới, cười nói:
"Khí trời tốt, ra ngoài du ngoạn."
Người dẫ đội nhìn các xe ngựa đang kéo đồ đạc phía sau, kinh ngạc nói:
"Cả đại gia đình đều đi du ngoạn?"
Trung niên hoa phục gật đầu:
"Náo nhiệt mà."
Người dẫn đội lặng lẽ mở túi tiền ra nhìn, phát hiện là cả một túi bạc, e có hơn trăm viên, lập tức buộc chặt túi cất đi, vung tay cho huynh đệ đang kiểm tra một cái, ra hiệu không cần chậm rãi kiểm tra, cho đi luôn.
Theo gã nghĩ, đối phương vốn là nhân vật có máu mặt ở kinh thành, không đến nỗi xảy ra việc gì. Cho dù người ta có việc cũng có thể tự gánh vác, mình làm sao phải đắc tội người ta. Huống chi, người ta cũng đã trả lợi ích rồi.
Đoàn xe tiếp tục tiến lên, rời thành mà đi.
Lúc này, một tiểu binh tới sát người dẫn đội, thấy lạ hỏi:
"Đại nhân, gần đây nhà giàu có rời kinh đi du ngoạn thật không ít!"
Người dẫn đội than thở:
"Người ta có tiền, đi chơi thôi. Còn chúng ta, ài, muốn thuê một đội xe như vậy cũng vô cùng mất công sức."
Dứt lời, gã ném một miếng bạc cho tiểu binh kia, được người kia rối rít cảm ơn liên hồi.
Tin chiến bại thông qua lục bộ được lan truyền chậm rãi, lại có ý định phong tỏa nên càng chậm. Bách tính hầu như đều không biết gì, nhưng với những nhân vật có máu mặt thực sự, tin thất bại này không thể nào che giấu nổi. Họ đều đã chuẩn bị tránh hiểm cho bản thân, miễn cho đến lúc thế cuộc không thể thu dọn được nữa lại muốn đi cũng không đi nổi.
Ở nước nào có quan hệ thì tới thẳng nước đó.
Ở nước đó kinh doanh không ổn thỏa, thì lại dẫn người nhà đi thẳng đến môn phái tu hành có qua lại tốt. Một khi xuất hiện bất trắc, để cho những tu sĩ có thể bay tới bay lui kia dẫn cả nhà mình chạy nạn.
Nếu đại Yến có thể vượt qua kiếp nạn này, lúc đó trở về cũng không muộn, tài lực trong tay đủ tiêu pha.
Đã sống trong lợi ích và gia sản bạc triệu quen rồi, trong mắt từ lâu chỉ còn lại lợi ích. Năng lực càng lớn thậm chí càng mơ hồ về quan niệm biên giới quốc gia. Ở đâu cũng có thể sống tốt, không hẳn phải nhất định cố thủ đại Yến. Không mấy người bằng lòng chôn cùng đại Yến.
Trong phủ Đại Tư đồ, sáng sớm, sương mù bồng bềnh. Cao Kiến Thành dậy sớm chắp tay đứng dưới mái hiên, sắc mặt âm trầm, ánh sáng trong mắt đôi khi lóe lên.
Quản gia Phạm Chuyên đi tới:
"Lão gia, có muốn bảo người ta mang tới sớm một chút không?"
Cao Kiến Thành hỏi một đằng trả lời một nẻo:
"Có không ít người muốn rời kinh trốn đi đúng không?"
Phạm Chuyên gật đầu:
"Đã đi khá nhiều, tiếp theo có lẽ còn có một số sẽ lục tục bỏ đi."
Cao Kiến Thành cười lạnh một tiếng:
"Thương Vĩnh Trung còn nợ lão phu mấy nhân tình."
Phạm Chuyên không rõ, thử hỏi:
"Ý của lão gia là?"
Cao Kiến Thành:
"Cho người đi một chuyến, mượn một nhánh quân trong số thủ hạ mà Thương Vĩnh Trung có thể điều động mai phục ở một số nơi hẻo lánh ngoài kinh. Quốc nạn phủ đầu, không cùng chung hoạn nạn với đại Yến lại còn muốn cuốn chiếu chạy lấy người. Người đừng nghĩ đến chuyện chạy, tiền cũng đứng lại cho ta. Ta còn cần đến. Chẳng may có xui xẻo cũng còn có chút tiền dư lại cho con cháu. Lần trước xảy ra chuyện kia đã khiến Cao gia khó mà hồi phục lại được. Để họ nhìn xa ra một chút, kẻ rời kinh trốn đi, có thể ra tay thì ra tay, không cần khách khí. Làm sạch sẽ một chút."
"Chuyện này..."
Phạm Chuyên gạt mồ hôi, hỏi:
"Lão gia, làm như vậy, có ổn không?"
Cao Kiến Thành hừ lạnh:
"Con trai của lão phu cũng đã tử vì quốc, quyên mình vì bệ hạ. Bây giờ lại có người vì quốc nạn mà không thèm quen tâm. Bi phẫn trong lòng lão phu khó có thể phát tiết, không dùng chút tiền tài bồi thường làm sao mà được? Đánh trận chi tiêu lớn, phải dùng tiền. Kẻ to đầu cứ giao cho bệ hạ xử trí."
Phạm Chuyên lại nói:
"Chỉ sợ người của Thương Vĩnh Trung không dám làm."
"Không dám làm?"
Cao Kiến Thành liếc xéo Phạm Chuyên nói:
"Vậy cũng đừng trách những ngôn quan dưới quyền của lão phu gây khó dễ trên triều đường, thậm chí dẫm chết hắn! Bước ngoặt trước mắt, ta không tin Thương Vĩnh Trung dám đối nghịch với lão phu!"
"Được rồi, lão nô biết rồi, lập tức đi sắp xếp."
................
Trấn nhỏ, nơi đổ nát hoang vu từng bị ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt sạch sẽ, vốn chỉ có vài con chó hoang, bây giờ đột nhiên lại rất náo nhiệt. Khắp nơi có quân sĩ cưỡi chiến mã qua lại tuần tra, khói bếp đợt đợt, nhiều người tới làm trấn nhỏ trở nên chen chúc.
Đội ngũ cho Mông Sơn Minh dẫn dắt đột nhiên dừng lại, chiếm dụng trấn nhỏ hoang phế này.
Trong một căn phòng đã được quét dọn, Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn một mình ở nội đường, nhắm mắt yên tĩnh. Trên mặt đất còn có vết nước vẩy làm sạch vẫn chưa khô.
Bóng của Hoàng Liệt xuất hiện ngoài cửa, sau đó ông ta nhanh chân đi vào, kéo ghế ngồi đối diện Mông Sơn Minh, hỏi:
"Mông soái, nghe nói không phải tạm dừng mà là ông hạ lệnh nghỉ ngơi ở đây ba ngày?"
Mông Sơn Minh gật đầu:
"Phải."
Trải qua việc Thương Triêu Tông bị bắt, ông ta trầm mặc ít lời hơn nhiều, người cũng tăng thêm vẻ già nua, tiều tụy.
Hoàng Liệt kỳ quái nói:
"Vì sao? Không nhanh chóng chạy tới châu Nam hội họp với quân đội của châu Nam sao?"
Mông Sơn Minh:
"Chiến sự biên giới liên tục bất lợi, ta muốn yên tĩnh suy tính xem tiếp theo châu Nam nên làm gì."
Thực ra không phải như vậy, mà là giữa đường bỗng nhiên nhận được tin tức bí mật từ Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo báo lại về những gì mà người của ba đại phái đã bàn bạc với triều đình. Ba đại phái sẽ mau chóng cử người đến tìm ông ta, bàn giao một số hạng mục cần chú ý.
Cho nên ông ta ngừng lại, chờ khách tới.
"Ài!"
Hoàng Liệt thở dài.
"Quả thực nên suy tính xem châu Nam nên đi về đâu. Mông soái vẫn chưa có tin của Ngưu Hữu Đạo sao?"
Mông Sơn Minh lắc đầu.
Hoàng Liệt hơi nhíu mày. Ông ta thực sự không quá tin tưởng rằngNgưu Hữu Đạo sẽ không liên lạc với bên này.
Lúc này bên ngoài có một đệ tử Đại Thiện sơn đi vào báo:
"Chưởng môn, chưởng mông Cung Lâm Sách của Tử Kim động đến rồi, muốn gặp ngài."
Hoàng Liệt lòng căng thẳng, bỗng nhiên đứng dậy, hỏi:
"Có bao nhiêu người đến?"
Đệ tử báo:
"Chỉ ba người cưỡi chim tới."
Hoàng Liệt quay đầu nói với Mông Sơn Minh:
"Mông soái, để phòng ngừa bất trắc, mời ngài tạm thời giữ bí mật."
Mông Sơn Minh lắc đầu:
"Đại Yến đã thành thế này, ta còn cần trốn hay sao? Ba đại phái có giết ta cũng không cứu lại được kết cục, mà giết còn gây phiền toái, đã không cần thiết phải giết ta nữa."
Hoàng Liệt nghĩ lại thấy cũng đúng, nên rời đi tiếp khách. Có điều, sau khi ông ta rời khỏi đây vẫn để cho người tăng cường phòng ngự. Thương Triêu Tông bị bắt, ông ta cũng không Mông Sơn Minh lại xảy ra chuyện. Thế cuộc đã đến mức này, châu Nam cần một người thống soái năng chinh thiện chiến, cũng là giữ gìn lợi ích của Đại Thiện sơn.
Cuộc gặp mặt với Cung Lâm Sách diễn ra ở con đường chính trong trấn.