Đạo Quân
Chương 936: La Chiếu Vẫn Non Nớt Lắm
Đừng nói bọn hắn, ngay cả Tấn quốc, Vệ quốc và Tề quốc cũng cảm thấy không đúng, vội vàng nhắc nhở Yến đình, chuyện lương thực bị cắt tạm thời không đề cập tới nữa, Nam châu vẫn tiếp tục đưa một hai chục xe lương, chứng tỏ Nam châu vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, vẫn đang do dự không quyết.
Đột nhiên không có áp lực, bên Mao Lư sơn trang không có gì cả, chuyện này nằm trong dự liệu.
Đại Thiện sơn và Thương Triều Tông thì cảm thấy không quen lắm, nhiều lương như vậy, triều đình từ bỏ sao?
“Cũng chẳng biết tên kia làm cái quái gì, ta thấy phục hắn rồi đấy, lúc đầu hắn cắt lương như vậy, ta còn hãi hùng khiếp vía!”
Trong đại điện tông môn Đại Thiện sơn, khi nhắc đến chuyện này, Hoàng Liệt lắc đầu thổn thức với đám người.
Sau khi thổn thức xong lại thở dài một tiếng, giờ ông ta cũng rất bất đắc dĩ, Đại Thiện sơn bây giờ lui không thể lui, tiến không thể tiến, thế cục Yến quốc bây giờ khiến bên này cũng chỉ có thể cùng tiến cùng lùi với Ngưu Hữu Đạo thôi.
Ngưu Hữu Đạo cắt lương, Đại Thiện sơn không ngăn cản được, Ngưu Hữu Đạo nhất định phải làm như vậy, Đại Thiện sơn có thể làm sao, trở mặt với Ngưu Hữu Đạo sao? Chỉ có thể giả vờ câm điếc xem như không thấy gì.
Ngưu Hữu Đạo cho người cải trang cường đạo đến Định châu trưng thu xe lương, Ngưu Hữu Đạo chẳng bị chuyện quái gì, ba phái lớn tính nợ lên đầu Đại Thiện sơn, Đại Thiện sơn như người câm uống thuốc thuốc đắng, khổ mà không nói được, còn phải trắng trợn lừa gả ba phái lớn.
Không trắng trợn lừa gạt theo thì còn có thể làm thế nào? Cũng không thể đứng ra chỉ chứng Ngưu Hữu Đạo! Mấu chốt là chỉ chứng cũng không được cái quái gì, ngược lại còn trở mặt với Ngưu Hữu Đạo, với thế cục Đại Yến hiện nay có đáng không?
Bên này cũng không ngốc, cũng đã nhận ra được chút manh mối, Ngưu Hữu Đạo nếu làm không ổn vẫn có đường lui bên Hàn Tống, đi theo Ngưu Hữu Đạo vẫn có thể tự vệ.
Có điều Hoàng Liệt biết rõ lần này đã đắc tội với ba phái lớn rồi, đã thực sự bị Ngưu Hữu Đạo lôi vào hố nước sâu rồi.
“Haizz!” Cả đám cao tầng Đại Thiện sơn lần lượt một tiếng thở dài, ai nấy sầu mi khổ kiểm.
...
Đại trướng trong quân cách bờ sông năm dặm, nhìn thấy chiến báo từ phản quân Thương châu lần lượt truyền tới, La Chiếu ngồi sau án nhíu mày, cuối cùng thậm chí còn so sánh mấy tờ chiến báo đứng dậy, đi đến trước địa độ, nhìn kỹ địa đồ rồi bắt đầu xem chiến báo và địa đồ.
“Không đúng!” La Chiếu nặng nề nói, nhìn chằm chằm địa đồ nói: “Chắc chắn có gian trá!”
Văn Du bước nhanh tới nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
La Chiếu chỉ vào địa đồ nói: “Tình thế công chiếm của Ngô Công Lĩnh quá mãnh liệt!”
Văn Du: “Sở dĩ thế công mãnh liệt cũng là kết quả sau khi người của hai nước Hàn Tống và Ngưu Hữu Đạo đạt được hiệp định gì đó, là vì đám người làm phản Nam châu nên cố ý tăng cường tấn công Ngô Công Lĩnh!”
La Chiếu quay phắt đầu lại: “Gần như không hề có chút chống cự nào, lúc mới đầu thì còn nói được, giờ đã đánh đến tình trạng nào rồi? Ngô Công Lĩnh gần như đã chiếm được địa bàn một châu, sao nhân mã Yến đình cứ liên tục thất bại thế này, ngươi không cảm thấy giống như đang phối hợp với thế công của Ngô Công Lĩnh sao?”
Nghe nói vậy, Văn Du cũng đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía địa đồ.
La Chiếu phất tay chỉ về phía địa đồ: “Chiến tuyến mở rộng kéo dài, nhân mã Ngô Công Lĩnh quá phân tán, một khi xảy ra chuyện đầu đuôi không thể thấy nhau, tiếp viện gấp cũng không kịp, điều này rất có thể là cái bẫy nhân mã Yến đình bày ra, một khi phản công, hậu quả khó mà lường được. Chúng ta rất có thể đã trúng gian kế của Ngưu Hữu Đạo!”
Lại quay đầu: “Lập tức hiên hệ với bên Ngô Công Lĩnh, bảo hắn dừng tấn công, đừng xuất kích bốn phía nữa mà phải nhanh chóng co binh lực lại, đề phòng bất trắc!”
“Được!” Văn Du gật mạnh đầu, gần như chạy ra ngoài.
...
Yến đình thì lại có tình hình khác, nhân mã triều đình bại quá nhanh, sắp bằng tốc độ thất bại của Tiết Khiếu phải nhường đi ba quận rồi. Cứ từng tin chiến báo bất lợi truyền đến, lòng người trong triều trên dưới đều bàng hoàng, cứ tiếp tục thế này thì phải làm sao đây?
Trong trọng binh tập kết ở biên cảnh, có người thấy tình huống không ổn, đã dẫn một phần quân đội đầu hàng, phải hung hăng giết đi vài người mới ổn định được thế cục.
Cuộc chiến này đánh sao đây, có thể đánh ra thế nào đây? ngay cả Đồng Mạch cũng bắt đầu chửi cha chửi mẹ trước mặt tu sĩ ba phái lớn. Khi đòi tiền đòi lương ai nấy cũng nhanh nhảu lắm, kết quả đánh thua thì cũng ai nấy sốt ruột, một đám bao cỏ!
Tu sĩ ba phái lớn cố gắng chịu nhục, coi như không nghe thấy.
Yến hoàng Thương Kiến Hùng thì sợ hãi, lại phẫn nộ, trực tiếp nổi giận với chưởng môn ba phái lớn, cảnh cáo bọn hắn, còn không dốc sức, muốn xong đời thì mọi người cùng nhau xong đời!
Thế cục này ngay cả trọng binh tập kết biên cảnh cũng bị ảnh hưởng, chưởng môn ba phái lớn căng thẳng, sau khi thương nghị cấp tốc cuối cùng quyết định tập kết lực lượng phản kích.
Nhưng nhà nào phụ trách chỉ huy lại trở thành tiêu điểm tranh luận, không ai giành quyền chỉ huy cũng không được, đánh thắng rồi, cuối cùng thế lực dưới trướng mình tổn hao gần hết thì ai sẽ chịu? Người nào phụ trách chỉ huy cũng là mấu chốt vi diệu.
Không ai chịu tùy tiện nhượng bộ, tranh đoạt không có kết quả, cuối cùng quyết định chư hầu các lộ mỗi người phụ trách một mảng, riêng ba phái thì đốc thúc nhân mã của mình đi liều mạng.
Chư hầu ngũ lộ cuối cùng bày ra trạng thái liên thủ phản kích, liên thủ chủ động xuất kích, nhưng chiến quả ngay cả chưởng môn ba phái lớn đều hoảng hồn, tất cả đều chiến bại!
Lúc này đừng nói bọn hắn, ngay cả người bên Tấn quốc, Vệ quốc và Tề quốc đều phẫn nộ.
Ba nước cử một lượng tu sĩ lớn đến hỗ trợ tác chiến, trước đó thất bại mọi người còn có thể lý giải, không nói.
Lần này tưởng Yến quốc tương đối nghiêm túc, ba nước cũng muốn kết thúc dày vò sớm, thật sự không thể tiêu hao thêm nữa.
Ai ngờ tu sĩ ba nước toàn lực ứng phó, đại quân Yến quốc bên này vẫn vừa hơi chạm mặt quân địch là thất bại bỏ trốn, tu sĩ ba nước trở tay không kịp.
Bọn hắn xông lên liều mạng, vậy mà đại quân lại vứt bọn hắn bỏ chạy, kết quả trở thành bọn họ miễn cưỡng ứng đối mấy vạn, thậm chí là mấy chục vạn đại quân, mấu chốt là trong quân địch cũng có một lượng lớn tu sĩ.
Ngoài chém giết với tu sĩ của đối phương còn phải ứng phó với đao thương đông nghìn nghịt và mưa tên vây khốn, đây chẳng khác nào đòi mạng, muốn trốn cũng khó. Không biết bao nhiêu tu sĩ của ba nước đang trong quá trình chạy trốn mưa tên.
Thế này đúng là thành tu sĩ ba nước giúp Yến quốc đánh trận, hàng trăm hàng ngàn tu sĩ hung hãn không sợ chết mà phải cứng rắn chống lại đại quân mấy vạn mấy chục vạn của quân địch.
Cục diện cực kỳ to lớn, tổn thất cũng cực kỳ thê thảm, bảo Tấn quốc, Vệ quốc và Tề quốc không phẫn nộ sao được?
Trên một sườn núi, Ngô Công Lĩnh ngồi trên lưng một con hắc mã mặt mày dữ tợn, râu quai nón, quét mắt nhìn chiến trường, ngửa đầu lên trời cười “haha” không thôi.
Ngưng cười, nói với người tuần hành: “Thằng nhóc La Chiếu dù sao cũng còn trẻ tuổi quá, suy nghĩ nhiều, suýt nữa loạn quân tâm mình!”
Tu sĩ tống quốc sửng sốt bị lời này của lão làm cho không thể phản bác.
Huệ Thanh Bình và Toàn Thái Phong hai mặt nhìn nhau, trước đó sau khi nhận được tin La Chiếu, tim hai người trầm xuống, kết quả giờ xem ra, hình như đã hiểu nhầm huynh đệ kết bái Ngưu Hữu Đạo kia của mình rồi...
Trong đại tướng trong quân ở bờ sông, sau khi tin tức truyền đến, La Chiếu đứng trước địa đồ gương mắt căng ra hồi lâu không nói gì.
Trước đó nghe tin chư hầu Yến quốc bắt đầu phản kích, gã ta còn nói quả nhiên không may bị gã ta đoán trúng, nhưng kết quả lại khác một trời một vực so với suy nghĩ của gã ta, căn bản không có chuyện như vậy, có gian trá gì chứ?
Văn Du đứng bên không lên tiếng, lặng lẽ lui ra khỏi đại trướng, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, phán đoán sai lầm nghiêm trọng lại bị Ngô Công Lĩnh khinh bỉ như vậy, mà bị khinh bỉ không thể phản bác được, y có thể hiểu được sự xấu hổ của Đại đô đốc.
Đột nhiên không có áp lực, bên Mao Lư sơn trang không có gì cả, chuyện này nằm trong dự liệu.
Đại Thiện sơn và Thương Triều Tông thì cảm thấy không quen lắm, nhiều lương như vậy, triều đình từ bỏ sao?
“Cũng chẳng biết tên kia làm cái quái gì, ta thấy phục hắn rồi đấy, lúc đầu hắn cắt lương như vậy, ta còn hãi hùng khiếp vía!”
Trong đại điện tông môn Đại Thiện sơn, khi nhắc đến chuyện này, Hoàng Liệt lắc đầu thổn thức với đám người.
Sau khi thổn thức xong lại thở dài một tiếng, giờ ông ta cũng rất bất đắc dĩ, Đại Thiện sơn bây giờ lui không thể lui, tiến không thể tiến, thế cục Yến quốc bây giờ khiến bên này cũng chỉ có thể cùng tiến cùng lùi với Ngưu Hữu Đạo thôi.
Ngưu Hữu Đạo cắt lương, Đại Thiện sơn không ngăn cản được, Ngưu Hữu Đạo nhất định phải làm như vậy, Đại Thiện sơn có thể làm sao, trở mặt với Ngưu Hữu Đạo sao? Chỉ có thể giả vờ câm điếc xem như không thấy gì.
Ngưu Hữu Đạo cho người cải trang cường đạo đến Định châu trưng thu xe lương, Ngưu Hữu Đạo chẳng bị chuyện quái gì, ba phái lớn tính nợ lên đầu Đại Thiện sơn, Đại Thiện sơn như người câm uống thuốc thuốc đắng, khổ mà không nói được, còn phải trắng trợn lừa gả ba phái lớn.
Không trắng trợn lừa gạt theo thì còn có thể làm thế nào? Cũng không thể đứng ra chỉ chứng Ngưu Hữu Đạo! Mấu chốt là chỉ chứng cũng không được cái quái gì, ngược lại còn trở mặt với Ngưu Hữu Đạo, với thế cục Đại Yến hiện nay có đáng không?
Bên này cũng không ngốc, cũng đã nhận ra được chút manh mối, Ngưu Hữu Đạo nếu làm không ổn vẫn có đường lui bên Hàn Tống, đi theo Ngưu Hữu Đạo vẫn có thể tự vệ.
Có điều Hoàng Liệt biết rõ lần này đã đắc tội với ba phái lớn rồi, đã thực sự bị Ngưu Hữu Đạo lôi vào hố nước sâu rồi.
“Haizz!” Cả đám cao tầng Đại Thiện sơn lần lượt một tiếng thở dài, ai nấy sầu mi khổ kiểm.
...
Đại trướng trong quân cách bờ sông năm dặm, nhìn thấy chiến báo từ phản quân Thương châu lần lượt truyền tới, La Chiếu ngồi sau án nhíu mày, cuối cùng thậm chí còn so sánh mấy tờ chiến báo đứng dậy, đi đến trước địa độ, nhìn kỹ địa đồ rồi bắt đầu xem chiến báo và địa đồ.
“Không đúng!” La Chiếu nặng nề nói, nhìn chằm chằm địa đồ nói: “Chắc chắn có gian trá!”
Văn Du bước nhanh tới nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
La Chiếu chỉ vào địa đồ nói: “Tình thế công chiếm của Ngô Công Lĩnh quá mãnh liệt!”
Văn Du: “Sở dĩ thế công mãnh liệt cũng là kết quả sau khi người của hai nước Hàn Tống và Ngưu Hữu Đạo đạt được hiệp định gì đó, là vì đám người làm phản Nam châu nên cố ý tăng cường tấn công Ngô Công Lĩnh!”
La Chiếu quay phắt đầu lại: “Gần như không hề có chút chống cự nào, lúc mới đầu thì còn nói được, giờ đã đánh đến tình trạng nào rồi? Ngô Công Lĩnh gần như đã chiếm được địa bàn một châu, sao nhân mã Yến đình cứ liên tục thất bại thế này, ngươi không cảm thấy giống như đang phối hợp với thế công của Ngô Công Lĩnh sao?”
Nghe nói vậy, Văn Du cũng đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía địa đồ.
La Chiếu phất tay chỉ về phía địa đồ: “Chiến tuyến mở rộng kéo dài, nhân mã Ngô Công Lĩnh quá phân tán, một khi xảy ra chuyện đầu đuôi không thể thấy nhau, tiếp viện gấp cũng không kịp, điều này rất có thể là cái bẫy nhân mã Yến đình bày ra, một khi phản công, hậu quả khó mà lường được. Chúng ta rất có thể đã trúng gian kế của Ngưu Hữu Đạo!”
Lại quay đầu: “Lập tức hiên hệ với bên Ngô Công Lĩnh, bảo hắn dừng tấn công, đừng xuất kích bốn phía nữa mà phải nhanh chóng co binh lực lại, đề phòng bất trắc!”
“Được!” Văn Du gật mạnh đầu, gần như chạy ra ngoài.
...
Yến đình thì lại có tình hình khác, nhân mã triều đình bại quá nhanh, sắp bằng tốc độ thất bại của Tiết Khiếu phải nhường đi ba quận rồi. Cứ từng tin chiến báo bất lợi truyền đến, lòng người trong triều trên dưới đều bàng hoàng, cứ tiếp tục thế này thì phải làm sao đây?
Trong trọng binh tập kết ở biên cảnh, có người thấy tình huống không ổn, đã dẫn một phần quân đội đầu hàng, phải hung hăng giết đi vài người mới ổn định được thế cục.
Cuộc chiến này đánh sao đây, có thể đánh ra thế nào đây? ngay cả Đồng Mạch cũng bắt đầu chửi cha chửi mẹ trước mặt tu sĩ ba phái lớn. Khi đòi tiền đòi lương ai nấy cũng nhanh nhảu lắm, kết quả đánh thua thì cũng ai nấy sốt ruột, một đám bao cỏ!
Tu sĩ ba phái lớn cố gắng chịu nhục, coi như không nghe thấy.
Yến hoàng Thương Kiến Hùng thì sợ hãi, lại phẫn nộ, trực tiếp nổi giận với chưởng môn ba phái lớn, cảnh cáo bọn hắn, còn không dốc sức, muốn xong đời thì mọi người cùng nhau xong đời!
Thế cục này ngay cả trọng binh tập kết biên cảnh cũng bị ảnh hưởng, chưởng môn ba phái lớn căng thẳng, sau khi thương nghị cấp tốc cuối cùng quyết định tập kết lực lượng phản kích.
Nhưng nhà nào phụ trách chỉ huy lại trở thành tiêu điểm tranh luận, không ai giành quyền chỉ huy cũng không được, đánh thắng rồi, cuối cùng thế lực dưới trướng mình tổn hao gần hết thì ai sẽ chịu? Người nào phụ trách chỉ huy cũng là mấu chốt vi diệu.
Không ai chịu tùy tiện nhượng bộ, tranh đoạt không có kết quả, cuối cùng quyết định chư hầu các lộ mỗi người phụ trách một mảng, riêng ba phái thì đốc thúc nhân mã của mình đi liều mạng.
Chư hầu ngũ lộ cuối cùng bày ra trạng thái liên thủ phản kích, liên thủ chủ động xuất kích, nhưng chiến quả ngay cả chưởng môn ba phái lớn đều hoảng hồn, tất cả đều chiến bại!
Lúc này đừng nói bọn hắn, ngay cả người bên Tấn quốc, Vệ quốc và Tề quốc đều phẫn nộ.
Ba nước cử một lượng tu sĩ lớn đến hỗ trợ tác chiến, trước đó thất bại mọi người còn có thể lý giải, không nói.
Lần này tưởng Yến quốc tương đối nghiêm túc, ba nước cũng muốn kết thúc dày vò sớm, thật sự không thể tiêu hao thêm nữa.
Ai ngờ tu sĩ ba nước toàn lực ứng phó, đại quân Yến quốc bên này vẫn vừa hơi chạm mặt quân địch là thất bại bỏ trốn, tu sĩ ba nước trở tay không kịp.
Bọn hắn xông lên liều mạng, vậy mà đại quân lại vứt bọn hắn bỏ chạy, kết quả trở thành bọn họ miễn cưỡng ứng đối mấy vạn, thậm chí là mấy chục vạn đại quân, mấu chốt là trong quân địch cũng có một lượng lớn tu sĩ.
Ngoài chém giết với tu sĩ của đối phương còn phải ứng phó với đao thương đông nghìn nghịt và mưa tên vây khốn, đây chẳng khác nào đòi mạng, muốn trốn cũng khó. Không biết bao nhiêu tu sĩ của ba nước đang trong quá trình chạy trốn mưa tên.
Thế này đúng là thành tu sĩ ba nước giúp Yến quốc đánh trận, hàng trăm hàng ngàn tu sĩ hung hãn không sợ chết mà phải cứng rắn chống lại đại quân mấy vạn mấy chục vạn của quân địch.
Cục diện cực kỳ to lớn, tổn thất cũng cực kỳ thê thảm, bảo Tấn quốc, Vệ quốc và Tề quốc không phẫn nộ sao được?
Trên một sườn núi, Ngô Công Lĩnh ngồi trên lưng một con hắc mã mặt mày dữ tợn, râu quai nón, quét mắt nhìn chiến trường, ngửa đầu lên trời cười “haha” không thôi.
Ngưng cười, nói với người tuần hành: “Thằng nhóc La Chiếu dù sao cũng còn trẻ tuổi quá, suy nghĩ nhiều, suýt nữa loạn quân tâm mình!”
Tu sĩ tống quốc sửng sốt bị lời này của lão làm cho không thể phản bác.
Huệ Thanh Bình và Toàn Thái Phong hai mặt nhìn nhau, trước đó sau khi nhận được tin La Chiếu, tim hai người trầm xuống, kết quả giờ xem ra, hình như đã hiểu nhầm huynh đệ kết bái Ngưu Hữu Đạo kia của mình rồi...
Trong đại tướng trong quân ở bờ sông, sau khi tin tức truyền đến, La Chiếu đứng trước địa đồ gương mắt căng ra hồi lâu không nói gì.
Trước đó nghe tin chư hầu Yến quốc bắt đầu phản kích, gã ta còn nói quả nhiên không may bị gã ta đoán trúng, nhưng kết quả lại khác một trời một vực so với suy nghĩ của gã ta, căn bản không có chuyện như vậy, có gian trá gì chứ?
Văn Du đứng bên không lên tiếng, lặng lẽ lui ra khỏi đại trướng, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, phán đoán sai lầm nghiêm trọng lại bị Ngô Công Lĩnh khinh bỉ như vậy, mà bị khinh bỉ không thể phản bác được, y có thể hiểu được sự xấu hổ của Đại đô đốc.