Đạo Quân
Chương 930: Hình Như Số Lượng Không Đúng Lắm?
Đại quân Nam châu đến hộ tống và cả phần lớn các tu sĩ Đại Thiện sơn đều tận mắt nhìn thấy mọi việc, tình hình xe chở lương thực không ngừng hỏng hóc trên đường khiến tu sĩ Đại Thiện sơn nhìn thấy cũng phải ngượng ngùng, họ từng thấy xe chở bị hỏng, nhưng chưa từng thấy tình huống bị hỏng khoa trương như thế, không có ai ngầm giở trò mới lạ.
Sau khi tin tức truyền đến tông môn ở Đại Thiện sơn, Hoàng Liệt bảo thuộc hạ mặc kệ, dù sao nếu có vấn đề gì thì ba phái lớn cũng là người đầu tiên tìm Ngưu Hữu Đạo để tính sổ.
Thế cục lộn xộn như vậy, Ngưu Hữu Đạo lại giở mánh khóe với triều đình, với ba phái lớn, lúc này Đại Thiện sơn chỉ ước được giả câm giả điếc trốn sang một góc, không muốn chọc vào ai hết.
Khi triều đình nước Yến nhận được tin báo, chỉ biết số lương thực bị ngừng lại ở địa bàn Nam châu có khoảng ngàn xe.
Thương Kiến Hùng lại thừa dịp này cầm tấu chương đến gặp chưởng môn của ba phái lớn đang tạm thời tử thù trong cung, yêu cầu bọn họ giải thích.
Lúc này ba phái lớn gọi Ngưu Hữu Đạo đến chất vấn, Ngưu Hữu Đạo lại nói lại ý tưởng của ba vị trưởng lão của nước Vệ lại một lần, bên Yến Kinh cứng cũng không được, mà mềm cũng chẳng xong, cũng chỉ có thể thúc giục Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng làm xong xe chở lương thực rồi đưa đi.
Tất nhiên Ngưu Hữu Đạo luôn miệng đồng ý.
Đợi đến khi Yến Kinh được biết chỉ có một vạn xe lương thực được đi khỏi vùng Nam châu, hơn bốn vạn xe lương thực không thể rời khỏi Nam châu, phần lớn số lương thực nước Vệ cấp cho nước Yến lại bị Nam châu nuốt gọn, có thể nghĩ được Thương Kiến Hùng tức giận đến mức nào.
“Còn bảo gì mà chở lương thực qua Nam châu không có vấn đề gì, cái gì mà Ngưu Hữu Đạo không dám làm bậy, yên tâm để lương thực đi qua Nam châu, quả nhân xấu hổ thay cho bọn họ…” Thương Kiến Hùng đi qua đi lại trước mặt quần thần, luôn miệng châm chọc, thật sự là quá tức giận.
Cao Kiến Thành cụp mắt đứng chịu trận ở phía dưới, trong lòng thầm nói, tên kia quả thật là dám làm, cũng không phải chỉ làm loạn bình thường, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Long Hưu nhận được tin tức cũng đen mặt.
Dịch Thư ở bên cạnh căm giận bất bình nói: “Sư phụ, con đã nói rồi mà, tên cướp kia lúc nào cũng tự cho là mình đúng, căn bản không coi ba phái lớn chúng ta ra gì. Hắn dám làm vậy như vậy, làm gì có coi ba phái lớn chúng ta ra gì đâu.”
“Câm miệng!” Long Hưu tức giận trách mắng.
Dịch Thư nghĩ đến chuyện bị bóp mông trước đây, liền khó nhịn được vừa xấu hổ vừa tức giận, cả đời nàng ta cũng không ngờ lại bị làm nục đến như vậy, cảnh tượng ấy quả thực là ác mộng của nàng ta, sau này làm sao nàng ta lập gia đình được nữa? Nàng ta không cam lòng nói: “Sư phụ, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua hắn như vậy sao?”
Long Hưu cả giận nói: “Không thì ngươi muốn thế nào? Hắn nắm trong tay hơn mười vạn tinh binh, lúc này, một khi đã ép hắn phải làm phản, thế cục của nước Yến sẽ hoàn toàn không khống chế được, lúc đó ai vui nhất? Cứ từ từ xem đã, không phải hắn đã đồng ý sẽ áp tải lương thực đi rồi sao? Cứ để yên đã, xem xem hắn có gửi số lương thực kia đi không, chờ việc này qua rồi, xem ta xử lí hắn thế nào!”
Lần này Long Hưu thật sự tức giận, chính thức có ý muốn giết Ngưu Hữu Đạo!
Dịch Thư âm thầm cắn răng, nếu lúc đó không chém nát tên tặc tử kia thì không được!
…
Hai quân đối đầu nhau cách một con sông, trong đại donanh cách bờ sông năm dặm, một tên văn sĩ cầm thư đi vào trong lều vải.
Người này tên là Văn Du, là phụ tá thân cận bên cạnh Đại đô đốc La Chiếu của nước Tống.
La Chiếu đang đứng suy nghĩ trước bản đồ, sau khi Văn Du đến bên cạnh tham kiến, bẩm báo: “Đại đô đốc, bên phía Nam châu ở nước Yến, đã nuốt gọn phần lớn số lương thực mà nước Vệ cấp cho nước Yến rồi.”
La Chiếu chậm rãi xoay người, kinh ngạc nói: “Tên Ngưu Hữu Đạo kia dám làm vậy thật à?”
Trước đó, Ngưu Hữu Đạo đã chủ động liên hệ với Huệ Thanh Bình với Toàn Thái Phong, nếu như lấy hết chỗ quan lương ở Nam châu thì đáng giá bao nhiêu tiền.
Văn Du gật đầu cười nói: “Trinh thám ở bên Nam châu đã truyền tin tức lại, quả thật là phần lớn quân lương bị hắn giữ lại. Theo báo cáo, thủ đoạn của tên nhãi này thật sự rất nam hiểm, hắn lại dám giở trò với xe vận chuyển lượng thực, trên đường vẫn luôn phá hoại đoàn xe áp tải lương thực, phá đến mức cực kì thê thảm, cơ bản thì chỉ còn chiếc xe chở lương gần vạn lượng mà Tiết Khiếu mua từ Định châu chở được một ít lương thực đi.”
La Chiếu hỏi: “Lăng Tiêu các với Thiên nữ phản ứng thế nào?”
Văn Du: “Hai vị trưởng lão của hai phái đã mang đủ kim phiếu đi khen thưởng rồi, chuẩn bị nhân cơ hội nàng khuyên Ngưu Hữu Đạo khởi binh.”
La Chiếu nhíu mày, cho dù có thể khuyên bảo Ngưu Hữu Đạo phản nước Yến, thì hiện tại cũng vẫn chưa phải thời cơ, nên tiếp tục để đám tu sĩ này hao mòn thêm một chút, đúng lúc đó, nếu như dẫn binh mã Nam châu đến phá cục diện, đến lúc đó, nội bộ nước Yến sẽ hoàn toàn mất khống chế, đại quân Hàn Tống không thể không tận dụng thời cơ phát động tấn công nước Yến, nếu như không đánh, sẽ không thể nào ăn nói với thế lực tu hành của hai nước đó.
Nhưng mà có vài lời gã ta không thể nói ra lời trước Văn Du được, chỉ có thể cau mày từ từ nói: “Theo những gì ta thấy, tên Ngưu Hữu Đạo kia có vẻ không phải là kiểu người ham tiền tài, hắn thật sự có thể vì tiền tài mà làm ra loại chuyện này sao?”
Văn Du: “Đương nhiên là không hoàn toàn vì tiền tài, đầu tiên là tình hình nội bộ của nước Yến hiện nay, đổi lại là người khác đứng ở vị trí của hắn, đều sẽ cảm thấy tuyệt vọng, hơn nữa, hai phái đã đồng ý với hắn, chỉ cần hắn khởi binh là đã lập được công lớn, đồng ý giao địa bàn của ba châu cho hắn, bây giờ hắn đã không được chọn lựa nữa rồi.”
Ánh mắt La Chiếu dừng lại trên tấm bản đồ: “Tên này không phải là một con chuột nhắt nhát gan, nội bộ nước Yến bây giờ cũng khoomg phải là không có thực lực tiêu diệt phản loạn, còn chưa tới nông nỗi đấy, hắn có thể đưa ra lựa chọn như vậy sao?”
Văn Du: “Đại đô đốc đang lo lắng vì hắn sao?”
La Chiến nhìn chằm chằm vào bản đồ, có vẻ như đang tự lẩm bẩm: “Theo như ta được biết, hắn cơ bản không nhúng tay vào các vấn đề quân sự của Nam châu, hiển nhiên sẽ không thông thạo về lĩnh vực này. Cho nên ta không phải đang lo lắng hắn ta, một khi lên chiến trường, đại quân rong ruổi tán loạn, thiên quân vạn mã va chạm đối đầu, đụng trái kéo phải, chút thực lực và thủ đoạn kia của hắn chẳng có tác dụng gì, ta đang lo lắng người khác.”
Ánh mắt Văn Du chợt lóe lên, buột miệng nói ra: “Mông Sơn Minh à?”
La Chiếu hơi hơi gật đầu: “Mông Sơn Minh cả một đời là danh tướng, đó không phải chỉ là hư danh, không thể khinh thường! Năm đó, ta giao đấu với Anh Dương Vũ Liệt vệ, Mông Sơn Minh đã bị thương tật mà về ở ẩn, nếu là ông tự mình chỉ huy, ta không dám chắc chắn bản thân mình còn có thể toàn vẹn quay về không. Mấy năm mà ta vừa mới tòng quân đó, ta còn nhớ ông ấy vẫn còn làm viện, ông ấy ép tới mức nước Tống gần như không thể thở nổi, chỉ cần nhắc tới tên của ông ấy, tướng lĩnh trong quân đều phải khiếp sợ. Lúc trước giành được Nam châu, chiến đấu Định châu, mọi người nhìn thấy tài năng của vị lão sư này, người này có thể chống được cả trăm vạn hùng binh! Bảo đao chưa già, ông ấy thật sự có thể ngồi xem nước Yến tan hoang như vậy mà bỏ mặc sao?”
Văn Du cười nói: “Ông ta đã già rồi, đại đô đốc lại đang đúng thời điểm oai hùng mạnh mẽ, giống như sông dài biển rộng ngoài kia, sóng sau xô sóng trước, một thế hệ người mới thay thế người thời cũ là lẽ thường muôn đời nay, đại đô đốc là tướng quân thường thắng, ta lại thấy ngài đang ha thấp uy phong của bản thân mình, nâng chí khí của người khác lên!”
Những lời này đã khơi dậy được hùng tâm tráng chí của La Chiếu, nhất thời trong lòng hăng hái phấn chấn lên, gật đầu nói: “Yến Sơn Minh, Tề Vô Hận! Ta đã nghe danh của hai vị này lâu rồi, những vẫn luôn không có cơ hội giao đấu, nếu thực sự có thể chiến một trận với hai người này, thật sự không uổng đời này!”
Sau khi tin tức truyền đến tông môn ở Đại Thiện sơn, Hoàng Liệt bảo thuộc hạ mặc kệ, dù sao nếu có vấn đề gì thì ba phái lớn cũng là người đầu tiên tìm Ngưu Hữu Đạo để tính sổ.
Thế cục lộn xộn như vậy, Ngưu Hữu Đạo lại giở mánh khóe với triều đình, với ba phái lớn, lúc này Đại Thiện sơn chỉ ước được giả câm giả điếc trốn sang một góc, không muốn chọc vào ai hết.
Khi triều đình nước Yến nhận được tin báo, chỉ biết số lương thực bị ngừng lại ở địa bàn Nam châu có khoảng ngàn xe.
Thương Kiến Hùng lại thừa dịp này cầm tấu chương đến gặp chưởng môn của ba phái lớn đang tạm thời tử thù trong cung, yêu cầu bọn họ giải thích.
Lúc này ba phái lớn gọi Ngưu Hữu Đạo đến chất vấn, Ngưu Hữu Đạo lại nói lại ý tưởng của ba vị trưởng lão của nước Vệ lại một lần, bên Yến Kinh cứng cũng không được, mà mềm cũng chẳng xong, cũng chỉ có thể thúc giục Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng làm xong xe chở lương thực rồi đưa đi.
Tất nhiên Ngưu Hữu Đạo luôn miệng đồng ý.
Đợi đến khi Yến Kinh được biết chỉ có một vạn xe lương thực được đi khỏi vùng Nam châu, hơn bốn vạn xe lương thực không thể rời khỏi Nam châu, phần lớn số lương thực nước Vệ cấp cho nước Yến lại bị Nam châu nuốt gọn, có thể nghĩ được Thương Kiến Hùng tức giận đến mức nào.
“Còn bảo gì mà chở lương thực qua Nam châu không có vấn đề gì, cái gì mà Ngưu Hữu Đạo không dám làm bậy, yên tâm để lương thực đi qua Nam châu, quả nhân xấu hổ thay cho bọn họ…” Thương Kiến Hùng đi qua đi lại trước mặt quần thần, luôn miệng châm chọc, thật sự là quá tức giận.
Cao Kiến Thành cụp mắt đứng chịu trận ở phía dưới, trong lòng thầm nói, tên kia quả thật là dám làm, cũng không phải chỉ làm loạn bình thường, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Long Hưu nhận được tin tức cũng đen mặt.
Dịch Thư ở bên cạnh căm giận bất bình nói: “Sư phụ, con đã nói rồi mà, tên cướp kia lúc nào cũng tự cho là mình đúng, căn bản không coi ba phái lớn chúng ta ra gì. Hắn dám làm vậy như vậy, làm gì có coi ba phái lớn chúng ta ra gì đâu.”
“Câm miệng!” Long Hưu tức giận trách mắng.
Dịch Thư nghĩ đến chuyện bị bóp mông trước đây, liền khó nhịn được vừa xấu hổ vừa tức giận, cả đời nàng ta cũng không ngờ lại bị làm nục đến như vậy, cảnh tượng ấy quả thực là ác mộng của nàng ta, sau này làm sao nàng ta lập gia đình được nữa? Nàng ta không cam lòng nói: “Sư phụ, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua hắn như vậy sao?”
Long Hưu cả giận nói: “Không thì ngươi muốn thế nào? Hắn nắm trong tay hơn mười vạn tinh binh, lúc này, một khi đã ép hắn phải làm phản, thế cục của nước Yến sẽ hoàn toàn không khống chế được, lúc đó ai vui nhất? Cứ từ từ xem đã, không phải hắn đã đồng ý sẽ áp tải lương thực đi rồi sao? Cứ để yên đã, xem xem hắn có gửi số lương thực kia đi không, chờ việc này qua rồi, xem ta xử lí hắn thế nào!”
Lần này Long Hưu thật sự tức giận, chính thức có ý muốn giết Ngưu Hữu Đạo!
Dịch Thư âm thầm cắn răng, nếu lúc đó không chém nát tên tặc tử kia thì không được!
…
Hai quân đối đầu nhau cách một con sông, trong đại donanh cách bờ sông năm dặm, một tên văn sĩ cầm thư đi vào trong lều vải.
Người này tên là Văn Du, là phụ tá thân cận bên cạnh Đại đô đốc La Chiếu của nước Tống.
La Chiếu đang đứng suy nghĩ trước bản đồ, sau khi Văn Du đến bên cạnh tham kiến, bẩm báo: “Đại đô đốc, bên phía Nam châu ở nước Yến, đã nuốt gọn phần lớn số lương thực mà nước Vệ cấp cho nước Yến rồi.”
La Chiếu chậm rãi xoay người, kinh ngạc nói: “Tên Ngưu Hữu Đạo kia dám làm vậy thật à?”
Trước đó, Ngưu Hữu Đạo đã chủ động liên hệ với Huệ Thanh Bình với Toàn Thái Phong, nếu như lấy hết chỗ quan lương ở Nam châu thì đáng giá bao nhiêu tiền.
Văn Du gật đầu cười nói: “Trinh thám ở bên Nam châu đã truyền tin tức lại, quả thật là phần lớn quân lương bị hắn giữ lại. Theo báo cáo, thủ đoạn của tên nhãi này thật sự rất nam hiểm, hắn lại dám giở trò với xe vận chuyển lượng thực, trên đường vẫn luôn phá hoại đoàn xe áp tải lương thực, phá đến mức cực kì thê thảm, cơ bản thì chỉ còn chiếc xe chở lương gần vạn lượng mà Tiết Khiếu mua từ Định châu chở được một ít lương thực đi.”
La Chiếu hỏi: “Lăng Tiêu các với Thiên nữ phản ứng thế nào?”
Văn Du: “Hai vị trưởng lão của hai phái đã mang đủ kim phiếu đi khen thưởng rồi, chuẩn bị nhân cơ hội nàng khuyên Ngưu Hữu Đạo khởi binh.”
La Chiếu nhíu mày, cho dù có thể khuyên bảo Ngưu Hữu Đạo phản nước Yến, thì hiện tại cũng vẫn chưa phải thời cơ, nên tiếp tục để đám tu sĩ này hao mòn thêm một chút, đúng lúc đó, nếu như dẫn binh mã Nam châu đến phá cục diện, đến lúc đó, nội bộ nước Yến sẽ hoàn toàn mất khống chế, đại quân Hàn Tống không thể không tận dụng thời cơ phát động tấn công nước Yến, nếu như không đánh, sẽ không thể nào ăn nói với thế lực tu hành của hai nước đó.
Nhưng mà có vài lời gã ta không thể nói ra lời trước Văn Du được, chỉ có thể cau mày từ từ nói: “Theo những gì ta thấy, tên Ngưu Hữu Đạo kia có vẻ không phải là kiểu người ham tiền tài, hắn thật sự có thể vì tiền tài mà làm ra loại chuyện này sao?”
Văn Du: “Đương nhiên là không hoàn toàn vì tiền tài, đầu tiên là tình hình nội bộ của nước Yến hiện nay, đổi lại là người khác đứng ở vị trí của hắn, đều sẽ cảm thấy tuyệt vọng, hơn nữa, hai phái đã đồng ý với hắn, chỉ cần hắn khởi binh là đã lập được công lớn, đồng ý giao địa bàn của ba châu cho hắn, bây giờ hắn đã không được chọn lựa nữa rồi.”
Ánh mắt La Chiếu dừng lại trên tấm bản đồ: “Tên này không phải là một con chuột nhắt nhát gan, nội bộ nước Yến bây giờ cũng khoomg phải là không có thực lực tiêu diệt phản loạn, còn chưa tới nông nỗi đấy, hắn có thể đưa ra lựa chọn như vậy sao?”
Văn Du: “Đại đô đốc đang lo lắng vì hắn sao?”
La Chiến nhìn chằm chằm vào bản đồ, có vẻ như đang tự lẩm bẩm: “Theo như ta được biết, hắn cơ bản không nhúng tay vào các vấn đề quân sự của Nam châu, hiển nhiên sẽ không thông thạo về lĩnh vực này. Cho nên ta không phải đang lo lắng hắn ta, một khi lên chiến trường, đại quân rong ruổi tán loạn, thiên quân vạn mã va chạm đối đầu, đụng trái kéo phải, chút thực lực và thủ đoạn kia của hắn chẳng có tác dụng gì, ta đang lo lắng người khác.”
Ánh mắt Văn Du chợt lóe lên, buột miệng nói ra: “Mông Sơn Minh à?”
La Chiếu hơi hơi gật đầu: “Mông Sơn Minh cả một đời là danh tướng, đó không phải chỉ là hư danh, không thể khinh thường! Năm đó, ta giao đấu với Anh Dương Vũ Liệt vệ, Mông Sơn Minh đã bị thương tật mà về ở ẩn, nếu là ông tự mình chỉ huy, ta không dám chắc chắn bản thân mình còn có thể toàn vẹn quay về không. Mấy năm mà ta vừa mới tòng quân đó, ta còn nhớ ông ấy vẫn còn làm viện, ông ấy ép tới mức nước Tống gần như không thể thở nổi, chỉ cần nhắc tới tên của ông ấy, tướng lĩnh trong quân đều phải khiếp sợ. Lúc trước giành được Nam châu, chiến đấu Định châu, mọi người nhìn thấy tài năng của vị lão sư này, người này có thể chống được cả trăm vạn hùng binh! Bảo đao chưa già, ông ấy thật sự có thể ngồi xem nước Yến tan hoang như vậy mà bỏ mặc sao?”
Văn Du cười nói: “Ông ta đã già rồi, đại đô đốc lại đang đúng thời điểm oai hùng mạnh mẽ, giống như sông dài biển rộng ngoài kia, sóng sau xô sóng trước, một thế hệ người mới thay thế người thời cũ là lẽ thường muôn đời nay, đại đô đốc là tướng quân thường thắng, ta lại thấy ngài đang ha thấp uy phong của bản thân mình, nâng chí khí của người khác lên!”
Những lời này đã khơi dậy được hùng tâm tráng chí của La Chiếu, nhất thời trong lòng hăng hái phấn chấn lên, gật đầu nói: “Yến Sơn Minh, Tề Vô Hận! Ta đã nghe danh của hai vị này lâu rồi, những vẫn luôn không có cơ hội giao đấu, nếu thực sự có thể chiến một trận với hai người này, thật sự không uổng đời này!”