Đạo Quân
Chương 914: Nhìn Xem Buộc Bên Nào Là Phù Hợp (1)
Nàng ta cũng mơ hồ nhận ra một sự không ổn, cuối cùng đã nói lên sự thật: ‘Ta không biết gã, cũng không hiểu rõ gã, nhưng gã và Hoan nhi đúng là người quen cũ, quen từ lâu rồi, có thể được xem là lão bằng hữu. Lần này gã đến Độ Vân Sơn cũng không có gì khác, chỉ là chịu sự nhờ vả của Hoan nhi, đến thành Trích Tinh mua một ít linh nguyên đan đưa tới...”
Ngưu Hữu Đạo không hiểu: “Độ Vân Sơn cách thành Trích Tinh cũng không xa, việc mua linh nguyên đan, chẳng lẽ Độ Vân Sơn không có ai làm sao? Còn phải nhờ đến Bách Lý Yết làm chân chạy việc? Chẳng lẽ Bách Lý Yết thật sự là người của Thuận Phong Đường?”
Vân Cơ do dự mãi: “Gã có phải là người của Thuận Phong Đường không thì ta không biết, tình hình thực tế là gần đây Độ Vân Sơn dùng linh nguyên đan với số lượng hơi nhiều, có quá nhiều người Độ Vân Sơn đi mua sắm hoặc mua với số lượng lớn, rất dễ khiến người ta phải chú ý. Lo bị người ta để mắt đến, ta mới bảo Hoan nhi nhờ người có thể tin được âm thầm mua hộ.”
Ngưu Hữu Đạo nghe xong vẫn không hiểu: “Có ý gì? Dùng số lượng nhiều một chút thì có sao đâu?”
Vân Cơ đáp: “Là ta dùng số lượng lớn.”
Ngưu Hữu Đạo giật mình, sau đó đã kịp phản ứng, liền hỏi: “Chẳng lẽ tiền bối muốn đột phá Nguyên Anh cảnh?”
Đều là người trong giới tu hành, tu hành có tiết tấu như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng. Đến cảnh giới tu vi như Vân Cơ, hẳn sẽ tiến hành theo chất lượng. Đột nhiên dùng nhiều linh nguyên đan như thế, đại khái cũng chỉ có một khả năng.
Còn vì sao phải lén lút, cũng không khó lý giải. Chín vị đang nhìn xuống thiên hạ kia cũng không muốn nhìn thấy người thứ mười xuất hiện chia chén canh với bọn họ.
Vân Cơ im lặng không nói, chẳng khác nào chấp nhận, trong lòng cảm thấy bối rối nhiều hơn, bối rối là vì lai lịch của Bách Lý Yết không rõ.
Ngưu Hữu Đạo cau mày. Đột phá Nguyên Anh cảnh, đồng nghĩa với việc siêu thoát khỏi gông cùm xiềng xích của nhục thân, cần một số tài nguyên đặc biệt để phụ trợ, mà những tài nguyên này lại bị Cửu đại chí tôn khống chế rất gắt gao, tại sao Vân Cơ lại có suy nghĩ này? Nếu không có sự chuẩn bị, mạo muội đột phá, nhục thân sẽ không chịu nổi mà chết.
Hai chữ “đột nhiên” khiến Ngưu Hữu Đạo ý thức được điều gì, thấp giọng hỏi: “Tiền bối không tiếc nhiều lần tiến vào Điệp Mộng Huyễn Giới tìm kiếm Vạn Thú Linh châu, khi linh châu đến tay thì tiến hành đột phá, chẳng lẽ Vạn Thú Linh châu có liên quan đến việc đột phá Nguyên Anh cảnh?”
Vân Cơ không muốn trả lời vấn đề này, ngược lại có vẻ lo lắng hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy Bách Lý Yết này là người như thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ta làm sao mà biết được, loại người gì cũng có khả năng, ta đang điều tra đây. Tiền bối, người làm việc quá hồ đồ rồi, giống như càng che càng lộ. Tại sao chuyện này lại đưa cho người khác làm chứ?”
Vân Cơ gấp lên: “Thiên hạ có nhiều tu sĩ mua đồ như vậy, đủ thứ cần thiết, sai người đi mua thì như thế nào? Ta làm sao biết Bách Lý Yết lại là người có vấn đề? Không được, người này không thể lưu lại. Ngươi có biết gã đang ở đâu không? Ta nhất định phải diệt trừ gã.”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ngay cả gã là ai tiền bối còn không biết, dám tùy tiện động đến gã sao? Vạn nhất là người của Phiêu Miễu các thì sao? Giết gã, chẳng phải một lần nữa càng che càng lộ?”
Nghe Ngưu Hữu Đạo đề cập có thể là người của Phiêu Miễu các, Vân Cơ hãi hùng khiếp vía, trong lòng bắt đầu loạn lên: “Ngươi hoài nghi gã là người của Phiêu Miễu các?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta chỉ nói như vậy thôi, loại người gì cũng có khả năng. Trước khi chưa biết rõ nội tình thì đừng lộn xộn. Nếu không, chính là tự tìm phiền phức. Tiền bối nhờ đối phương giao linh đan mấy lần rồi?”
Vân Cơ nói: “Nghe Hoan nhi nói, đây chỉ là lần đầu tiên. Lúc trước, Hoan nhi tự mình đi mua một lần, về sau thì giao cho gã. Đây là lần đầu tiên gã đem linh đan đến.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi tiếp: “Gã đưa đến bao nhiêu?”
Vân Cơ đáp: “Một ngàn viên.”
Một ngàn viên nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng thở ra: “Vấn đề cũng không lớn. Môn phái bình thường, mỗi lần mua hơn ngàn viên cũng chẳng có gì lạ. Dù sao yêu tu của Độ Vân Sơn cũng không ít.”
Vân Cơ có vẻ bi quan, lắc đầu nói: “Không phải như ngươi đã nghĩ. Ngươi có quyền thế một phương, phi hành tọa kỵ là Xích Liệp Điêu, là thứ mà cả một đời chúng ta cũng không dám hy vọng. Ngươi xuất thân danh môn chính phái, vừa rời khỏi núi là nổi tiếng khắp thiên hạ, không hiểu nổi khỗ của những tu sĩ không có địa vị như chúng ta. Tài lực của Độ Vân Sơn làm sao có thể so sánh với tài nguyên của các môn phái bên ngoài chứ, bình thường chỉ có thể phát chút tiền, để tiểu yêu của mình đi mua sắm, đột nhiên mua nhiều như vậy, hoàn toàn không hợp với lẽ thường.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức đau đầu.
Ai ngờ, Vân Cơ lại còn tưới thêm dầu vào lửa, bồi một câu: “Hoan nhi đã giao dịch với gã xong, bảo gã ba tháng sau giao thêm một ngàn viên.”
Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn bó tay, thấp giọng hỏi: “Tiền bối điên rồi, tiền bối biết chuyện của mình không thể để lộ ra ngoài, sao có thể giao phó cho người ngoài đi làm như thế, không biết phân ra từng nhóm người đi xử lý sao?”
Vân Cơ hỏi ngược lại: “Hoan nhi cũng không có ý định để cho Bách Lý Yết giải quyết hoàn toàn chuyện này, chỉ tạm thời giao cho gã, sau hai ba lần thì thay người, làm sao biết Bách Lý Yết có vấn đề chứ?”
Cuối cùng, cũng vẫn là dây vào Bách Lý Yết. Nếu không, một chút vấn đề cũng sẽ không có.
Ngưu Hữu Đạo cũng không tranh luận với nàng ta chuyện này nữa. Sự việc đã phát sinh, có tranh luận tiếp cũng không có ý nghĩa. Hắn đi qua đi lại rồi nói: “Chỉ sợ không phải ngẫu nhiên, có lẽ gã đã sớm để mắt đến mọi người, cho nên mới lui tới với Vân Hoan, nhận được sự tin tưởng của Vân Hoan. Gã đang nhắm vào sản nghiệp nhiều năm qua của Độ Vân Sơn. Sự việc lọt vào tay gã cũng không ngoài ý muốn.”
Vân Cơ nói: “Tại sao lại để mắt đến chúng ta chứ? Độ Vân Sơn chúng ta có quan trọng đâu? Chuyện Linh châu, ta cũng không đề cập với người nào.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Điều này chẳng liên quan đến việc quan trọng hay không. Cách chơi của một số người không giống với cách chơi của Độ Vân Sơn, không phải như tiền bối đã nghĩ.”
Hắn cũng có chút đau đầu, không nghĩ đến sẽ gặp chuyện như vậy. Đây đã phạm vào tối kỵ của Cửu đại chí tôn. Nếu chín người đó ra tay, tai họa sẽ ngập đầu, thiên hạ không ai cản nổi.
Hắn đã che giấu không nói, chính là muốn tránh chuyện không may.
Bảo hắn bán đứng Vân Cơ? Không nói đến đạo nghĩa không có, ngay cả mông của hắn cũng không được sạch.
Mấu chốt của vấn đề vẫn là thân phận của Bách Lý Yết. Hắn liên tưởng đến Lệnh Hồ Thu, ngược lại hy vọng Bách Lý Yết là người của Hiểu Nguyệt các.
Nhìn biểu hiện biến ảo khó lường của hắn, trái tim Vân Cơ cũng dâng đến cổ họng, nghĩ lại cũng có thể nghĩ, đổi lại là người khác, vì tự vệ cũng có thể bán đứng nàng ta.
Cũng may Ngưu Hữu Đạo làm việc luôn có điểm mấu chốt, từ trước đến nay đều tuân thủ nghiêm ngặt hai chữ “đạo nghĩa”.
Cộng thêm rận nổi quá nhiều trên người nên không sợ ngứa nữa. Bên cạnh có một Thánh La Sát, chẳng khác nào một quả bom, có đảm đương việc bên này hay không cũng không có gì khác biệt, chung quy cũng không nên từ bỏ, vẫn nên tham gia vào. Bởi vì không can dự cũng không được, chỉ cần hắn không bán đứng Vân Cơ, hắn sẽ tham gia. Nếu Vân Cơ xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ bị lôi xuống nước.
Suy nghĩ một chút, hắn đã có quyết định, dừng bước trước mặt Vân Cơ, trầm giọng nói: “Một ngàn viên linh đan này, tiền bối không được dùng, nhưng cũng không được để nó biến mất, lập tức phân phát xuống cho tiểu yêu bên dưới.”
Thấy hắn đồng ý tham gia, điều này nói rõ cả bọn đã bước lên cùng một con thuyền, có họa đến cũng phải gánh chịu. Vân Cơ liên tục gật đầu: “Được, ta sẽ đi sắp xếp. Một ngàn viên sau ba tháng, ta sẽ bảo Hoan nhi từ chối.”
Ngưu Hữu Đạo không hiểu: “Độ Vân Sơn cách thành Trích Tinh cũng không xa, việc mua linh nguyên đan, chẳng lẽ Độ Vân Sơn không có ai làm sao? Còn phải nhờ đến Bách Lý Yết làm chân chạy việc? Chẳng lẽ Bách Lý Yết thật sự là người của Thuận Phong Đường?”
Vân Cơ do dự mãi: “Gã có phải là người của Thuận Phong Đường không thì ta không biết, tình hình thực tế là gần đây Độ Vân Sơn dùng linh nguyên đan với số lượng hơi nhiều, có quá nhiều người Độ Vân Sơn đi mua sắm hoặc mua với số lượng lớn, rất dễ khiến người ta phải chú ý. Lo bị người ta để mắt đến, ta mới bảo Hoan nhi nhờ người có thể tin được âm thầm mua hộ.”
Ngưu Hữu Đạo nghe xong vẫn không hiểu: “Có ý gì? Dùng số lượng nhiều một chút thì có sao đâu?”
Vân Cơ đáp: “Là ta dùng số lượng lớn.”
Ngưu Hữu Đạo giật mình, sau đó đã kịp phản ứng, liền hỏi: “Chẳng lẽ tiền bối muốn đột phá Nguyên Anh cảnh?”
Đều là người trong giới tu hành, tu hành có tiết tấu như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng. Đến cảnh giới tu vi như Vân Cơ, hẳn sẽ tiến hành theo chất lượng. Đột nhiên dùng nhiều linh nguyên đan như thế, đại khái cũng chỉ có một khả năng.
Còn vì sao phải lén lút, cũng không khó lý giải. Chín vị đang nhìn xuống thiên hạ kia cũng không muốn nhìn thấy người thứ mười xuất hiện chia chén canh với bọn họ.
Vân Cơ im lặng không nói, chẳng khác nào chấp nhận, trong lòng cảm thấy bối rối nhiều hơn, bối rối là vì lai lịch của Bách Lý Yết không rõ.
Ngưu Hữu Đạo cau mày. Đột phá Nguyên Anh cảnh, đồng nghĩa với việc siêu thoát khỏi gông cùm xiềng xích của nhục thân, cần một số tài nguyên đặc biệt để phụ trợ, mà những tài nguyên này lại bị Cửu đại chí tôn khống chế rất gắt gao, tại sao Vân Cơ lại có suy nghĩ này? Nếu không có sự chuẩn bị, mạo muội đột phá, nhục thân sẽ không chịu nổi mà chết.
Hai chữ “đột nhiên” khiến Ngưu Hữu Đạo ý thức được điều gì, thấp giọng hỏi: “Tiền bối không tiếc nhiều lần tiến vào Điệp Mộng Huyễn Giới tìm kiếm Vạn Thú Linh châu, khi linh châu đến tay thì tiến hành đột phá, chẳng lẽ Vạn Thú Linh châu có liên quan đến việc đột phá Nguyên Anh cảnh?”
Vân Cơ không muốn trả lời vấn đề này, ngược lại có vẻ lo lắng hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy Bách Lý Yết này là người như thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ta làm sao mà biết được, loại người gì cũng có khả năng, ta đang điều tra đây. Tiền bối, người làm việc quá hồ đồ rồi, giống như càng che càng lộ. Tại sao chuyện này lại đưa cho người khác làm chứ?”
Vân Cơ gấp lên: “Thiên hạ có nhiều tu sĩ mua đồ như vậy, đủ thứ cần thiết, sai người đi mua thì như thế nào? Ta làm sao biết Bách Lý Yết lại là người có vấn đề? Không được, người này không thể lưu lại. Ngươi có biết gã đang ở đâu không? Ta nhất định phải diệt trừ gã.”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ngay cả gã là ai tiền bối còn không biết, dám tùy tiện động đến gã sao? Vạn nhất là người của Phiêu Miễu các thì sao? Giết gã, chẳng phải một lần nữa càng che càng lộ?”
Nghe Ngưu Hữu Đạo đề cập có thể là người của Phiêu Miễu các, Vân Cơ hãi hùng khiếp vía, trong lòng bắt đầu loạn lên: “Ngươi hoài nghi gã là người của Phiêu Miễu các?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta chỉ nói như vậy thôi, loại người gì cũng có khả năng. Trước khi chưa biết rõ nội tình thì đừng lộn xộn. Nếu không, chính là tự tìm phiền phức. Tiền bối nhờ đối phương giao linh đan mấy lần rồi?”
Vân Cơ nói: “Nghe Hoan nhi nói, đây chỉ là lần đầu tiên. Lúc trước, Hoan nhi tự mình đi mua một lần, về sau thì giao cho gã. Đây là lần đầu tiên gã đem linh đan đến.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi tiếp: “Gã đưa đến bao nhiêu?”
Vân Cơ đáp: “Một ngàn viên.”
Một ngàn viên nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng thở ra: “Vấn đề cũng không lớn. Môn phái bình thường, mỗi lần mua hơn ngàn viên cũng chẳng có gì lạ. Dù sao yêu tu của Độ Vân Sơn cũng không ít.”
Vân Cơ có vẻ bi quan, lắc đầu nói: “Không phải như ngươi đã nghĩ. Ngươi có quyền thế một phương, phi hành tọa kỵ là Xích Liệp Điêu, là thứ mà cả một đời chúng ta cũng không dám hy vọng. Ngươi xuất thân danh môn chính phái, vừa rời khỏi núi là nổi tiếng khắp thiên hạ, không hiểu nổi khỗ của những tu sĩ không có địa vị như chúng ta. Tài lực của Độ Vân Sơn làm sao có thể so sánh với tài nguyên của các môn phái bên ngoài chứ, bình thường chỉ có thể phát chút tiền, để tiểu yêu của mình đi mua sắm, đột nhiên mua nhiều như vậy, hoàn toàn không hợp với lẽ thường.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức đau đầu.
Ai ngờ, Vân Cơ lại còn tưới thêm dầu vào lửa, bồi một câu: “Hoan nhi đã giao dịch với gã xong, bảo gã ba tháng sau giao thêm một ngàn viên.”
Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn bó tay, thấp giọng hỏi: “Tiền bối điên rồi, tiền bối biết chuyện của mình không thể để lộ ra ngoài, sao có thể giao phó cho người ngoài đi làm như thế, không biết phân ra từng nhóm người đi xử lý sao?”
Vân Cơ hỏi ngược lại: “Hoan nhi cũng không có ý định để cho Bách Lý Yết giải quyết hoàn toàn chuyện này, chỉ tạm thời giao cho gã, sau hai ba lần thì thay người, làm sao biết Bách Lý Yết có vấn đề chứ?”
Cuối cùng, cũng vẫn là dây vào Bách Lý Yết. Nếu không, một chút vấn đề cũng sẽ không có.
Ngưu Hữu Đạo cũng không tranh luận với nàng ta chuyện này nữa. Sự việc đã phát sinh, có tranh luận tiếp cũng không có ý nghĩa. Hắn đi qua đi lại rồi nói: “Chỉ sợ không phải ngẫu nhiên, có lẽ gã đã sớm để mắt đến mọi người, cho nên mới lui tới với Vân Hoan, nhận được sự tin tưởng của Vân Hoan. Gã đang nhắm vào sản nghiệp nhiều năm qua của Độ Vân Sơn. Sự việc lọt vào tay gã cũng không ngoài ý muốn.”
Vân Cơ nói: “Tại sao lại để mắt đến chúng ta chứ? Độ Vân Sơn chúng ta có quan trọng đâu? Chuyện Linh châu, ta cũng không đề cập với người nào.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Điều này chẳng liên quan đến việc quan trọng hay không. Cách chơi của một số người không giống với cách chơi của Độ Vân Sơn, không phải như tiền bối đã nghĩ.”
Hắn cũng có chút đau đầu, không nghĩ đến sẽ gặp chuyện như vậy. Đây đã phạm vào tối kỵ của Cửu đại chí tôn. Nếu chín người đó ra tay, tai họa sẽ ngập đầu, thiên hạ không ai cản nổi.
Hắn đã che giấu không nói, chính là muốn tránh chuyện không may.
Bảo hắn bán đứng Vân Cơ? Không nói đến đạo nghĩa không có, ngay cả mông của hắn cũng không được sạch.
Mấu chốt của vấn đề vẫn là thân phận của Bách Lý Yết. Hắn liên tưởng đến Lệnh Hồ Thu, ngược lại hy vọng Bách Lý Yết là người của Hiểu Nguyệt các.
Nhìn biểu hiện biến ảo khó lường của hắn, trái tim Vân Cơ cũng dâng đến cổ họng, nghĩ lại cũng có thể nghĩ, đổi lại là người khác, vì tự vệ cũng có thể bán đứng nàng ta.
Cũng may Ngưu Hữu Đạo làm việc luôn có điểm mấu chốt, từ trước đến nay đều tuân thủ nghiêm ngặt hai chữ “đạo nghĩa”.
Cộng thêm rận nổi quá nhiều trên người nên không sợ ngứa nữa. Bên cạnh có một Thánh La Sát, chẳng khác nào một quả bom, có đảm đương việc bên này hay không cũng không có gì khác biệt, chung quy cũng không nên từ bỏ, vẫn nên tham gia vào. Bởi vì không can dự cũng không được, chỉ cần hắn không bán đứng Vân Cơ, hắn sẽ tham gia. Nếu Vân Cơ xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ bị lôi xuống nước.
Suy nghĩ một chút, hắn đã có quyết định, dừng bước trước mặt Vân Cơ, trầm giọng nói: “Một ngàn viên linh đan này, tiền bối không được dùng, nhưng cũng không được để nó biến mất, lập tức phân phát xuống cho tiểu yêu bên dưới.”
Thấy hắn đồng ý tham gia, điều này nói rõ cả bọn đã bước lên cùng một con thuyền, có họa đến cũng phải gánh chịu. Vân Cơ liên tục gật đầu: “Được, ta sẽ đi sắp xếp. Một ngàn viên sau ba tháng, ta sẽ bảo Hoan nhi từ chối.”