Đạo Quân
Chương 899: Ta Không Bằng Hắn! (2)
Quản Phương Nghi im lặng một lúc, bỗng buồn bã nói trong bóng đêm: “Ngươi cũng ác lắm, vì chút chuyện như vậy mà nhẫn tâm để người ta làm mình bị thương như thế này. Thực ra nói đi cũng phải nói lại, có bối cảnh Tiêu Dao cung cũng chưa chắc là chuyện xấu, cưới Dịch Thư, có thể được Tiêu Dao cung tương trợ, con đường phía trước có lẽ dễ đi hơn rất nhiều.”
Ngưu Hữu Đạo: “Dễ đi sao? Tiêu Dao cung chỉ là một trong ba phái lớn, đứng vào đội này chưa chắc đã là chuyện tốt, đưa ra quyết định không dứt khoát nhiều lúc sẽ có hậu quả khôn lường!”
Quản Phương Nghi không biết rốt cuộc hắn nghĩ như thế nào, hắn đã nói vậy, chắc hẳn có tính toán của hắn, lòng của người này nghĩ cao thâm mạt trắc, mình cũng không thể lý giải hết được, có điều vẫn tò mò, nhân cơ hội này hỏi rõ: “Rốt cuộc là nữ nhân như thế nào mới lọt được vào mắt ngươi, hẳn ngươi không định cả đời không thành thân thật đấy chứ?”
Ngưu Hữu Đạo như than nhẹ: “Giang hồ cưỡi ngựa, gió cũng tốt, mưa cũng được, vãng lai không khổ, thế gian không ngã, bớt một phần ràng buộc sẽ thêm phần thong dong thôi. Làm gì có pháp nhãn nào phân rõ nhan sắc, thân bất do kỹ, chỉ có thể khắc chế bản thân thôi! Thiệu Bình Ba giết em trai, giết mẹ không phải cũng vậy sao!”
Quản Phương Nghi như suy nghĩ gì đó, những tình huống như thế này đúng là kể ra phần lớn người trong giới tu hành đều như vậy, rất nhiều người tu hành cả đời không lập gia đình, không phải là vì không muốn bị ràng buộc sao?
Có điều thằng nhãi bên cạnh làm hơi quyết tuyệt quá, hình như chưa từng gần nữ sắc, định lực này đâu giống những người trẻ tuổi có thể có, thậm chí nàng nghi ngờ không biết có phải bị đám hòa thượng kia lây nhiễm không.
Trong im lặng, Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi tĩnh tọa chữa thương.
Trong bóng tối cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong địa đạo trống rỗng lờ mờ truyền đến tiếng bước chân, Quản Phương Nghi cảnh giác, chậm rãi đứng dậy.
Ngưu Hữu Đạo lãnh đạm nói: “Hầu Tử!”
Quản Phương Nghi quay đầu lại trong bóng tối, không biết hắn dựa vào đâu mà kết luận là Viên Cương.
Chờ một chút, trong thông đạo ngoài phòng có ánh lửa đến gần, đợi bó đuốc chói mắt đến cửa hàng, Viên Cương cơ thể cao lớn đang cầm bó đuốc chiếu sáng, đằng sau vác Tam Hống đao.
Viên Cương đi đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, nhìn vết máu trên người Ngưu Hữu Đạo một chút, trong mắt lộ ra hàn ý: “Nghe nói Dịch Thư kia đả thương người?”
Ngưu Hữu Đạo đang nhắm mắt từ từ nói: “Không cần ngươi nhiều chuyện, ta không cho nàng làm tổn thương ta, nàng sẽ không thể làm thương tổn ta được, việc này ta tự có chừng mực. Lúc này phải luôn chú ý đến thế cục Nam Châu và Định Châu, hai người các ngươi đều phải có một người ở lại giữ nhà, không thể rời đi hết được, về đi!” Hai chữ cuối cùng có ý trách mắng.
Viên Cương không nói nhiều, quay người đi ra, ánh lửa xa dần rời khỏi thông đạo.
Quản Phương Nghi quay đầu lại đã thấy một vùng tối tăm, không còn thấy rõ bóng Ngưu Hữu Đạo...
Tuyết rơi, ngoài trời tuyết mênh mông phủ đầy mặt đất.
Ba mặt của Hiên các buông rèm, một mặt vén lên một nửa, Thiệu Bình Ba ăn mặc nho nhã, đứng dưới tấm rèm trúc vén lên một nửa, xuất thần nhìn lớp băng phủ đầy bông tuyết trên mặt hồ, mấy cành cây già nhánh sen tàn nổi bật giữa tuyết trắng.
Đào Lược tổng quản đại nối Tấn quốc xuất hiện ở cửa, hai tay nâng rèm trúc lên, nhường cho người vào, chính là Thái Thúc Hùng Tấn hoàng, cả người mặc áo lông màu đen.
Trong bốn góc Hiên các đều có chậu than, hai tín sứ của Hắc Thủy đài đang ngồi xổm trước chậu than hóa vàng mã, cũng không phải đang cúng tế ai, mà chỉ đang thiêu hủy bức thư bên Hắc Thủy đài gửi tới, sau khi Thiệu Bình Ba đọc xong liền đem đốt.
Nhìn thấy Thái Thúc Hùng và Đào Lược đến, hai tín sứ lập tức đứng dậy, đang định hành lễ thì Thái Thúc Hùng đưa tay chặn lại, không cho bọn hắn làm kinh động Thiệu Bình Ba đang trầm tư.
Đào Lược nhận thứ chưa đốt xong trong tay hai người, phất tay, ra hiệu hai người lui xuống, lão tiếp tục ngồi đốt.
Thái Thúc Hùng ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh chậu than, nhìn một trang giấy trên mặt bàng thì thấy trên đó viết linh tinh vài cái tên, ở giữa vẽ không ít những sợi dây kết nối, y nhìn nửa ngày vẫn không hiểu có ý nghĩa gì.
Bỗng nhiên một trận hàn phong cuốn vào, khiến Thiệu Bình Ba lấy lại tinh thần, kéo chặt áo bông quay người lại, nhìn thấy Thái Thúc Hùng hơi sửng sốt, chợt bước mau lên trước hành lễ: “Bệ hạ!”
Thái Thúc Hùng đứng dậy cười: “Nghe Đào Lược nói ngươi đang chọn người cử đi Tề quốc, nghĩ lại trời đông giá rét ngươi lại đang bệnh tật nên tiện thể ghé thăm ngươi, không quấy rầy ngươi đang suy nghĩ đấy chứ?”
“Không, chỉ suy nghĩ lung tung ấy mà, vi thần đã không kịp cung nghênh bệ hạ...”
“Ài, là cô vương không cho bọn hắn thông báo.” Thái Thúc Hùng vung tay lên, bỏ qua đề tài này, nhìn chằm chằm thứ Đào Lược đang đốt: “Tình báo đều đọc rồi?”
“Đọc rồi.”
“Mao lư sơn trang bị tập kích, Tông Nguyên gãy kích, Triệu Hùng Ca ra tay bảo vệ Mao Lư sơn trang khiến cô vương khá bất ngờ.”
“Bệ hạ, cũng chẳng có gì bất ngờ.”
“Sao lại nói vậy?”
Lúc này Thiệu Bình Ba liền nói sơ nguyên nhân mình thả đám người Thương Triều Tông: “Giữa dư nghiệt Thương Triều Tông, vốn là ngẫu đứt tơ còn liền, Triệu Hùng Ca ra tay cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Có điều Mao Lư sơn trang thể hiện ra thực lực cũng chính là thực lực thật sự của Ngưu Hữu Đạo, bệ hạ muốn nhân cơ hội chào mời chỉ e rất khó.”
Suy nghĩ thực sự của y không phải cảm thấy chào mời có vấn đề gì, mà là Mao Lư sơn trang đã thể hiện năng lực phòng vệ cường đại, chỉ e dù muốn mượn dao giết người, bên Tấn quốc muốn đắc thủ cũng không dễ dàng như vậy.
Thái Thúc Hùng ừ, gật đầu nói: “Cô vương đã bảo bên kia tạm dừng, tránh lỗ mãng làm trò cười cho người khác. Giờ Nam Châu đột nhiên xuất binh với Định châu thật sự vượt qua dự kiến của Cô vương, chẳng lẽ ba phái lớn của Yến quốc sẽ không tham gia vào sao? Cuộc chiến này có thể đánh không? chuyện này ngươi cảm thấy như thế nào?”
Ban nãy Thiệu Bình Ba đang thất thần vì chuyện này, giờ đề cập, trên mặt y lóe lên tia mất mát khó che giấu, u buồn buông tiếng thở dài: “Vi thần giờ mới hiểu mục đích thật sự khi trước đó hắn giết Tống sứ, trước đây cứ nghĩ là vì gây áp lực cho Yến đình giải vây Nam Châu, ai ngờ thế cục lại vòng này bao vòng khác, vòng này giấu vòng khác, đúng là thâm bất khả trắc, vi thần tâm phục khẩu phục... Ta không bằng hắn!”
Một câu “Ta không bằng hắn” khiến Thái Thúc Hùng cực kỳ thưởng thức, trong ánh mắt nhìn về phía Thiệu Bình Ba tràn đầy vẻ tán thành. Trên đời này người không bằng người rất nhiều, nhưng người có thể cam tâm thừa nhận mình không bằng người lại không nhiều, nhất là giữa đối thủ với nhau.
Thần tử dưới trướng gã trước nay chưa ai có thể nói với gã bản thân không bằng người khác.
Thiệu Bình Ba tiếp tục nói: “Vạn Động Thiên phủ có lòng gìn giữ, sợ Kim Châu đại loạn nên không dám tiết lộ Hải Như Nguyệt trúng độc, có thể công khai triệu đệ tử Quỷ y tới, có lẽ là chủ ý của Ngưu Hữu Đạo. Để giải độc cho Hải Như Nguyệt, giết Tống sứ châm ngòi quan hệ Yến Tống tạo áp lực cho triều đình Yến quốc lui binh, bảo vệ Nam Châu, tiếp theo lại dùng nhân mã Nam Châu ép tiến Triệu quốc, liên thủ với Kim Châu, bức lui nhân mã triều đình Triệu quốc, bảo vệ Kim Châu.”
“Vốn cứ cho rằng chỉ là vậy, ai ngờ hắn lại đổi nhân mã, lấy dùng đại quân Nam Châu đã tập kết chuẩn bị cho trận đấu trước thuận tiện xua binh tiến đánh Định châu. Ai có thể ngờ Đại yến có ba phái lớn của Yến quốc tọa trấn, hắn lại dám xuất binh tiến đánh? Không ai có thể ngờ được, nhưng hắn đã làm như vậy.”
“Định châu cướp nữ nhân của Thương Triều Tông chỉ là cái cơ xuất binh, trước đó Nam Châu còn bị đại quân triều đình ép cho nơm nớp lo sợ, hiện tại lấy đâu ra lá gan lớn như vậy tiến đánh? Nguyên nhân đơn giản là giết Tống sứ làm trói chân tay Yến đình. Kể từ đó, Yến đình đánh lén Mao Lư sơn trang lại thành lấy đá tự nện chân mình, chuyện làm lớn ra như vậy, cho dù Yến đình có lý hay vô lý đều thành vô lý, cái mũ “hôn quân” đã đội lên đầu Thương Kiến Hùng, e là hắn khó mà gỡ xuống được!”
Ngưu Hữu Đạo: “Dễ đi sao? Tiêu Dao cung chỉ là một trong ba phái lớn, đứng vào đội này chưa chắc đã là chuyện tốt, đưa ra quyết định không dứt khoát nhiều lúc sẽ có hậu quả khôn lường!”
Quản Phương Nghi không biết rốt cuộc hắn nghĩ như thế nào, hắn đã nói vậy, chắc hẳn có tính toán của hắn, lòng của người này nghĩ cao thâm mạt trắc, mình cũng không thể lý giải hết được, có điều vẫn tò mò, nhân cơ hội này hỏi rõ: “Rốt cuộc là nữ nhân như thế nào mới lọt được vào mắt ngươi, hẳn ngươi không định cả đời không thành thân thật đấy chứ?”
Ngưu Hữu Đạo như than nhẹ: “Giang hồ cưỡi ngựa, gió cũng tốt, mưa cũng được, vãng lai không khổ, thế gian không ngã, bớt một phần ràng buộc sẽ thêm phần thong dong thôi. Làm gì có pháp nhãn nào phân rõ nhan sắc, thân bất do kỹ, chỉ có thể khắc chế bản thân thôi! Thiệu Bình Ba giết em trai, giết mẹ không phải cũng vậy sao!”
Quản Phương Nghi như suy nghĩ gì đó, những tình huống như thế này đúng là kể ra phần lớn người trong giới tu hành đều như vậy, rất nhiều người tu hành cả đời không lập gia đình, không phải là vì không muốn bị ràng buộc sao?
Có điều thằng nhãi bên cạnh làm hơi quyết tuyệt quá, hình như chưa từng gần nữ sắc, định lực này đâu giống những người trẻ tuổi có thể có, thậm chí nàng nghi ngờ không biết có phải bị đám hòa thượng kia lây nhiễm không.
Trong im lặng, Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi tĩnh tọa chữa thương.
Trong bóng tối cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong địa đạo trống rỗng lờ mờ truyền đến tiếng bước chân, Quản Phương Nghi cảnh giác, chậm rãi đứng dậy.
Ngưu Hữu Đạo lãnh đạm nói: “Hầu Tử!”
Quản Phương Nghi quay đầu lại trong bóng tối, không biết hắn dựa vào đâu mà kết luận là Viên Cương.
Chờ một chút, trong thông đạo ngoài phòng có ánh lửa đến gần, đợi bó đuốc chói mắt đến cửa hàng, Viên Cương cơ thể cao lớn đang cầm bó đuốc chiếu sáng, đằng sau vác Tam Hống đao.
Viên Cương đi đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, nhìn vết máu trên người Ngưu Hữu Đạo một chút, trong mắt lộ ra hàn ý: “Nghe nói Dịch Thư kia đả thương người?”
Ngưu Hữu Đạo đang nhắm mắt từ từ nói: “Không cần ngươi nhiều chuyện, ta không cho nàng làm tổn thương ta, nàng sẽ không thể làm thương tổn ta được, việc này ta tự có chừng mực. Lúc này phải luôn chú ý đến thế cục Nam Châu và Định Châu, hai người các ngươi đều phải có một người ở lại giữ nhà, không thể rời đi hết được, về đi!” Hai chữ cuối cùng có ý trách mắng.
Viên Cương không nói nhiều, quay người đi ra, ánh lửa xa dần rời khỏi thông đạo.
Quản Phương Nghi quay đầu lại đã thấy một vùng tối tăm, không còn thấy rõ bóng Ngưu Hữu Đạo...
Tuyết rơi, ngoài trời tuyết mênh mông phủ đầy mặt đất.
Ba mặt của Hiên các buông rèm, một mặt vén lên một nửa, Thiệu Bình Ba ăn mặc nho nhã, đứng dưới tấm rèm trúc vén lên một nửa, xuất thần nhìn lớp băng phủ đầy bông tuyết trên mặt hồ, mấy cành cây già nhánh sen tàn nổi bật giữa tuyết trắng.
Đào Lược tổng quản đại nối Tấn quốc xuất hiện ở cửa, hai tay nâng rèm trúc lên, nhường cho người vào, chính là Thái Thúc Hùng Tấn hoàng, cả người mặc áo lông màu đen.
Trong bốn góc Hiên các đều có chậu than, hai tín sứ của Hắc Thủy đài đang ngồi xổm trước chậu than hóa vàng mã, cũng không phải đang cúng tế ai, mà chỉ đang thiêu hủy bức thư bên Hắc Thủy đài gửi tới, sau khi Thiệu Bình Ba đọc xong liền đem đốt.
Nhìn thấy Thái Thúc Hùng và Đào Lược đến, hai tín sứ lập tức đứng dậy, đang định hành lễ thì Thái Thúc Hùng đưa tay chặn lại, không cho bọn hắn làm kinh động Thiệu Bình Ba đang trầm tư.
Đào Lược nhận thứ chưa đốt xong trong tay hai người, phất tay, ra hiệu hai người lui xuống, lão tiếp tục ngồi đốt.
Thái Thúc Hùng ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh chậu than, nhìn một trang giấy trên mặt bàng thì thấy trên đó viết linh tinh vài cái tên, ở giữa vẽ không ít những sợi dây kết nối, y nhìn nửa ngày vẫn không hiểu có ý nghĩa gì.
Bỗng nhiên một trận hàn phong cuốn vào, khiến Thiệu Bình Ba lấy lại tinh thần, kéo chặt áo bông quay người lại, nhìn thấy Thái Thúc Hùng hơi sửng sốt, chợt bước mau lên trước hành lễ: “Bệ hạ!”
Thái Thúc Hùng đứng dậy cười: “Nghe Đào Lược nói ngươi đang chọn người cử đi Tề quốc, nghĩ lại trời đông giá rét ngươi lại đang bệnh tật nên tiện thể ghé thăm ngươi, không quấy rầy ngươi đang suy nghĩ đấy chứ?”
“Không, chỉ suy nghĩ lung tung ấy mà, vi thần đã không kịp cung nghênh bệ hạ...”
“Ài, là cô vương không cho bọn hắn thông báo.” Thái Thúc Hùng vung tay lên, bỏ qua đề tài này, nhìn chằm chằm thứ Đào Lược đang đốt: “Tình báo đều đọc rồi?”
“Đọc rồi.”
“Mao lư sơn trang bị tập kích, Tông Nguyên gãy kích, Triệu Hùng Ca ra tay bảo vệ Mao Lư sơn trang khiến cô vương khá bất ngờ.”
“Bệ hạ, cũng chẳng có gì bất ngờ.”
“Sao lại nói vậy?”
Lúc này Thiệu Bình Ba liền nói sơ nguyên nhân mình thả đám người Thương Triều Tông: “Giữa dư nghiệt Thương Triều Tông, vốn là ngẫu đứt tơ còn liền, Triệu Hùng Ca ra tay cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Có điều Mao Lư sơn trang thể hiện ra thực lực cũng chính là thực lực thật sự của Ngưu Hữu Đạo, bệ hạ muốn nhân cơ hội chào mời chỉ e rất khó.”
Suy nghĩ thực sự của y không phải cảm thấy chào mời có vấn đề gì, mà là Mao Lư sơn trang đã thể hiện năng lực phòng vệ cường đại, chỉ e dù muốn mượn dao giết người, bên Tấn quốc muốn đắc thủ cũng không dễ dàng như vậy.
Thái Thúc Hùng ừ, gật đầu nói: “Cô vương đã bảo bên kia tạm dừng, tránh lỗ mãng làm trò cười cho người khác. Giờ Nam Châu đột nhiên xuất binh với Định châu thật sự vượt qua dự kiến của Cô vương, chẳng lẽ ba phái lớn của Yến quốc sẽ không tham gia vào sao? Cuộc chiến này có thể đánh không? chuyện này ngươi cảm thấy như thế nào?”
Ban nãy Thiệu Bình Ba đang thất thần vì chuyện này, giờ đề cập, trên mặt y lóe lên tia mất mát khó che giấu, u buồn buông tiếng thở dài: “Vi thần giờ mới hiểu mục đích thật sự khi trước đó hắn giết Tống sứ, trước đây cứ nghĩ là vì gây áp lực cho Yến đình giải vây Nam Châu, ai ngờ thế cục lại vòng này bao vòng khác, vòng này giấu vòng khác, đúng là thâm bất khả trắc, vi thần tâm phục khẩu phục... Ta không bằng hắn!”
Một câu “Ta không bằng hắn” khiến Thái Thúc Hùng cực kỳ thưởng thức, trong ánh mắt nhìn về phía Thiệu Bình Ba tràn đầy vẻ tán thành. Trên đời này người không bằng người rất nhiều, nhưng người có thể cam tâm thừa nhận mình không bằng người lại không nhiều, nhất là giữa đối thủ với nhau.
Thần tử dưới trướng gã trước nay chưa ai có thể nói với gã bản thân không bằng người khác.
Thiệu Bình Ba tiếp tục nói: “Vạn Động Thiên phủ có lòng gìn giữ, sợ Kim Châu đại loạn nên không dám tiết lộ Hải Như Nguyệt trúng độc, có thể công khai triệu đệ tử Quỷ y tới, có lẽ là chủ ý của Ngưu Hữu Đạo. Để giải độc cho Hải Như Nguyệt, giết Tống sứ châm ngòi quan hệ Yến Tống tạo áp lực cho triều đình Yến quốc lui binh, bảo vệ Nam Châu, tiếp theo lại dùng nhân mã Nam Châu ép tiến Triệu quốc, liên thủ với Kim Châu, bức lui nhân mã triều đình Triệu quốc, bảo vệ Kim Châu.”
“Vốn cứ cho rằng chỉ là vậy, ai ngờ hắn lại đổi nhân mã, lấy dùng đại quân Nam Châu đã tập kết chuẩn bị cho trận đấu trước thuận tiện xua binh tiến đánh Định châu. Ai có thể ngờ Đại yến có ba phái lớn của Yến quốc tọa trấn, hắn lại dám xuất binh tiến đánh? Không ai có thể ngờ được, nhưng hắn đã làm như vậy.”
“Định châu cướp nữ nhân của Thương Triều Tông chỉ là cái cơ xuất binh, trước đó Nam Châu còn bị đại quân triều đình ép cho nơm nớp lo sợ, hiện tại lấy đâu ra lá gan lớn như vậy tiến đánh? Nguyên nhân đơn giản là giết Tống sứ làm trói chân tay Yến đình. Kể từ đó, Yến đình đánh lén Mao Lư sơn trang lại thành lấy đá tự nện chân mình, chuyện làm lớn ra như vậy, cho dù Yến đình có lý hay vô lý đều thành vô lý, cái mũ “hôn quân” đã đội lên đầu Thương Kiến Hùng, e là hắn khó mà gỡ xuống được!”