Đạo Quân
Chương 894: Đây Là Dùng Để Hoan Nghênh Bản Cung Sao (1)
Tất nhiên, trong lòng định quy thuận, nàng ta vẫn không giúp Ngưu Hữu Đạo giải thích, lý do vẫn là vì hắn không vừa mắt.
Ánh mắt Quản Phương Nghi lóe lên, trong lòng nghi ngờ. Nếu không phải biết nội tình, chỉ e nói ra lời ấy thì ngay cả lão nương cũng cảm động.
Nhìn thấy Long Hưu vẫn im lặng, Ngưu Hữu Đạo dang tay ra, bồi thêm một câu, "Cung chủ, ta dừng tay thì triều đình có quên đi như thế không? Ta dừng tay, nếu sau này triều đình lại ra tay với ta, ta sẽ tiếp tục ngồi im chờ chết sao?"
Long Hưu lạnh nhạt nói: "Ngươi có thể yên tâm rằng triều đình sẽ không còn làm điều này một lần nữa."
Ngưu Hữu Đạo tra hỏi: "Nếu triều đình vẫn tái phạm, ta phải làm sao bây giờ?"
Ánh mắt lạnh lẽo của Long Hưu qua, giọng điệu đột nhiên hạ xuống, "Ai cho ngươi lá gan nói chuyện với ta như vậy? Là hai kẻ mà ngươi cùng kết bái huynh tỷ kia sao?"
Ngưu Hữu Đạo thu kiếm, chắp tay, "Không dám! Chỉ là ta quá hiểu rõ, kỳ thật trong lòng cung chủ chắc cũng hiểu, chó không thể bỏ phân, chỉ cần có cơ hội, Thương Kiến Hùng vẫn sẽ hạ độc thủ với ta như cũ! Cung chủ, ta không còn đường sống, đâu phải lần nào ta cũng giữ được cái mạng lớn này, có thể nhất thời phòng bị, đâu thể cả đời đều phòng thủ, dù sao cũng vẽ ra cho ta một con đường sống đi chứ?"
Mặt Long Hưu chẳng hề thay đổi, "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Ngưu Hữu Đạo dõng dạc nói: "Nếu như cung chủ đã hỏi, ta đây xin nói thẳng, cũng không gạt gì ngài. Ta cảm thấy Thương Kiến Hùng không thích hợp để tiếp tục tọa trên ngôi vị hoàng đế kia, nếu cứ để ông ta nắm giữ ngôi vị, toàn bộ nước Yến nhất định sẽ bị hủy ở trong tay ông ta, thay người đi."
Quản Phương Nghi bị sốc, thầm nghĩ, đây là những lời ngươi có thể nói sao?
Quả nhiên, khuôn mặt của Long Hưu biến sắc, "Làm càn! Thay người? Đổi ai? Đổi ngươi đến nâng đỡ Thương Triều Tông sao? Ngay cả bản cung cũng không dám xằng bậy nói chuyện phế lập, ngươi tính toán gì vậy, đến phiên ngươi quyết định người đứng đầu nước Yến sao?"
Thay người dễ dàng là chuyện đùa, tuy nước Yến bị các nước hầu ở khắp nơi nắm trong tay, nhưng dù sao Thương Kiến Hùng cũng nắm giữ hầu hết địa bàn cả nước. Vấn đề tất nhiên không chỉ ở đó mà là trên dưới triều đình có nhiều nhóm hợp lại tạo thành lợi ích chung cho tập thể nên sẽ liên lụy đến lợi ích của nhiều người, vì thế không phải nói đổi là có thể đổi Thương Kiến Hùng.
Ai dám vọng tưởng động đến Thương Kiến Hùng, sự hỗn loạn không chỉ riêng Nam Châu và Định Châu. Địa bàn lớn như vậy, người nhiều như thế, ba phái lớn dốc toàn bộ lực lượng cũng không khống chế nổi tình hình.
Ngưu Hữu Đạo đáp: "Cung chủ bớt giận, ta biết ta không nên nói mấy lời này, cũng không đến lượt ta nói như vậy, nhưng thật sự Thương Kiến Hùng rất làm càn."
"Dám hỏi cung chủ, trước kia Thương Kiến Hùng muốn khởi binh đi đánh Nam Châu, ông ta đã từng hỏi thăm ba phái lớn hay chưa? Phái người tập kích ở đây là có thể hỏi thăm được ba phái à? Dường như Thương Kiến Hùng đã quên một điều, thiên hạ này là thiên hạ của tu sĩ. Ông ta cứ muốn làm gì thì làm, không cho ông ta vài bài học, chỉ sợ ông ta còn không biết mình là ai đấy! Nếu còn dung túng ông ta như vậy, để mặc mà không khống chế thì dù Nam Châu không xuất binh ra đánh, sợ là cũng có rất nhiều người khác xuất binh đập ông ta đấy!"
Long Hưu: "Đây là điều ta đang suy tính, không đến lượt ngươi khoa tay múa chân. Điều ngươi phải làm bây giờ chính là lệnh cho đại quân Nam Châu ngừng tấn công ngay lập tức!"
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: "Nếu đại quân Nam Châu đồng ý ngừng tiến công dễ dàng, nhưng đại quân Định Châu không chịu dừng tay thì phải làm sao bây giờ?"
Long Hưu lạnh lùng nói: "Ngươi đang mặc cả với bản cung sao?"
"Không dám!" Ngưu Hữu Đạo hạ thấp người, và sau khi đứng thẳng dậy, hắn quay đầu về phía Quản Phương Nghi: "Lập tức liên hệ Vương gia, nói cung chủ đã tự mình ra mặt,
đại quân Nam Châu lập tức ngừng tấn công!"
"Được!" Quản Phương Nghi gật đầu, xoay người đi.
Thấy hắn nghe lời, cơn tức của Long Hưu tiêu tan, lại hỏi: "Nghe nói Triệu Hùng Ca ở chỗ ngươi?"
Ngưu Hữu Đạo nói: "Trước đó từng ở, người này xuất quỷ nhập thần, đột nhiên đến lại đột nhiên biến mất, ta cũng không rõ."
Long Hưu: "Là không biết hay là không muốn nói?"
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: "Ta thực sự không biết."
Long Hưu: "Tại sao hắn đến giúp ngươi?"
Ngưu Hữu Đạo nói: "Cung chủ, ta biết rằng dù có giải thích thì ngài cũng sẽ không tin, ta thực sự không biết, ta nào có khả năng khiến hắn cúi đầu nghe lệnh chứ. Vấn đề này ta cũng hỏi qua hắn, vẫn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn, hắn nói là đáp lại ân huệ của sư phụ ta - Đông Quách Hạo Nhiên. Ta không tin lý do này..."
Hai người trò chuyện về vấn đề của Triệu Hùng Ca, hàn thuyên được một lúc. Dù sao thì lúc này đây Ngưu Hữu Đạo cũng như lạc vào trong màn sương mù.
Sau một hồi hàn thuyên, một đệ tử của Tiêu Dao cung bước nhanh đến, ghé sát người Long Hưu mà thì thầm: "Cung chủ, tình hình bên ngoài hơi không bình thường!"
Hai mắt Long Hưu hơi híp lại, lạnh lùng lướt qua liếc Ngưu Hữu Đạo rồi xoay người đi xem chuyện gì đã xảy ra...
Cửa bên hông của sơn trang đột nhiên mở ra, Viên Phương lưng đeo cái bao chạy ra, sau lưng là nhóm các hòa thượng cõng bao lớn bao nhỏ.
Viên Phương đột ngột dừng lại, đám hòa thượng theo sau thiếu chút nữa đã va vào người hắn ta.
Hắn ta trợn mắt há hốc mồm nhìn phía trước, chỉ thấy bốn phía núi rừng đều bị đệ tử của Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Thanh Tú sơn vây kín, trong đó còn có đội quân người và ngựa dày đặc.
Những người đó nhanh chóng thiết lập cung tên ngay tại chỗ, động tác dứt khoát lưu loát, mới đó đã dựng xong hàng loạt nỏ công thành, mấy ngọn giáo thép cong như lưỡi liềm, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.
Một lượng lớn người ngựa đã bắt đầu bày ra ma trận, các cung thủ đồng loạt rút tên ra khỏi ống theo kiểu y như nhau, tất cả đều hướng về nhà tranh sơn trang.
Nhà tranh sơn trang bị đại quân bao vây, nhóm hòa thượng há hốc mồm.
Viên Phương gần như không nói gì, hắn ta chỉ thấy tình hình không ổn, muốn đưa người vào núi trốn trước. Nếu thật sự không đúng như kế hoạch, hắn ta đành phải dẫn người chạy thoát, không thể để cho Nam Sơn tự đoạn tuyệt hương khói.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng phải trận thế này.
Nếu đã không chạy được, tốt nhất nên quay đầu lại, hắn ta chạy nhanh tới chỗ nhóm hòa thượng rồi hét lên: "Đi đi, quay lại, mau quay lại, gươm giáo vô tình không có mắt, mau quay về trong phòng trốn dưới bàn."
Vì thế nhóm hòa thượng lại vui vẻ chạy về theo hắn ta, lúc đi đã nhanh, lúc về còn nhanh hơn, cánh cửa sau đóng sầm lại một tiếng.
Long Hưu đi ra từ cổng chính, đứng bên ngoài sơn trang và thấy tình hình đại quân vây kín, một loạt nỏ công thành lóe sáng chói mắt, ở giữa phần lớn tu sĩ vây tụ lại.
"Đây là dùng để hoan nghênh bản cung sao?" Long Hưu nghiêng đầu nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo và lạnh lùng hỏi.
Ngưu Hữu Đạo vội hỏi lại: "Điều này sao có thể chứ? Ta không biết rằng cung chủ sẽ đến. Đây đều là do người của Lăng Tiêu các và Thiên Nữ giáo chuẩn bị, nếu họ dám làm lố, có thể trốn thoát hay không thì ta không biết. Nhưng ít nhất ta có thể cam đoan rằng dưới sự tấn công của mưa tên kết hợp với nỏ công thành, không có con Phi Cầm nào trong thôn trang này có thể bay ra ngoài. "
Kỳ thật đúng là hắn vì Long Hưu mà chuẩn bị mọi thứ. Hôm nay, nếu Long Hưu dám khinh người quá đáng, không cho hắn đường sống, Ngưu Hữu Đạo hắn cũng không thèm khách sáo.
Chỉ cần Long Hưu không xử lý xong thì đừng hòng mong có trái cây ngon để ăn, Long Hưu mà xử lý xong thì Ngưu Hữu Đạo cũng có thể nhảy lên thú cưỡi trên không của mình.
Chỉ cần đại quân ngăn chặn khiến Long Hưu chậm trễ một chút là hắn có thể thoát thân, lúc sau sẽ có Phi Cầm bay đến tiếp ứng hắn rời đi.
Chỉ cần hắn chạy thoát, hắn kinh doanh nhiều năm ở Nam Châu cũng không phải kẻ ngồi không, dù Thương Triều Tông chết rồi, hắn cũng có thể ra lệnh cho người ngựa trên dưới Nam Châu.
Ánh mắt Quản Phương Nghi lóe lên, trong lòng nghi ngờ. Nếu không phải biết nội tình, chỉ e nói ra lời ấy thì ngay cả lão nương cũng cảm động.
Nhìn thấy Long Hưu vẫn im lặng, Ngưu Hữu Đạo dang tay ra, bồi thêm một câu, "Cung chủ, ta dừng tay thì triều đình có quên đi như thế không? Ta dừng tay, nếu sau này triều đình lại ra tay với ta, ta sẽ tiếp tục ngồi im chờ chết sao?"
Long Hưu lạnh nhạt nói: "Ngươi có thể yên tâm rằng triều đình sẽ không còn làm điều này một lần nữa."
Ngưu Hữu Đạo tra hỏi: "Nếu triều đình vẫn tái phạm, ta phải làm sao bây giờ?"
Ánh mắt lạnh lẽo của Long Hưu qua, giọng điệu đột nhiên hạ xuống, "Ai cho ngươi lá gan nói chuyện với ta như vậy? Là hai kẻ mà ngươi cùng kết bái huynh tỷ kia sao?"
Ngưu Hữu Đạo thu kiếm, chắp tay, "Không dám! Chỉ là ta quá hiểu rõ, kỳ thật trong lòng cung chủ chắc cũng hiểu, chó không thể bỏ phân, chỉ cần có cơ hội, Thương Kiến Hùng vẫn sẽ hạ độc thủ với ta như cũ! Cung chủ, ta không còn đường sống, đâu phải lần nào ta cũng giữ được cái mạng lớn này, có thể nhất thời phòng bị, đâu thể cả đời đều phòng thủ, dù sao cũng vẽ ra cho ta một con đường sống đi chứ?"
Mặt Long Hưu chẳng hề thay đổi, "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Ngưu Hữu Đạo dõng dạc nói: "Nếu như cung chủ đã hỏi, ta đây xin nói thẳng, cũng không gạt gì ngài. Ta cảm thấy Thương Kiến Hùng không thích hợp để tiếp tục tọa trên ngôi vị hoàng đế kia, nếu cứ để ông ta nắm giữ ngôi vị, toàn bộ nước Yến nhất định sẽ bị hủy ở trong tay ông ta, thay người đi."
Quản Phương Nghi bị sốc, thầm nghĩ, đây là những lời ngươi có thể nói sao?
Quả nhiên, khuôn mặt của Long Hưu biến sắc, "Làm càn! Thay người? Đổi ai? Đổi ngươi đến nâng đỡ Thương Triều Tông sao? Ngay cả bản cung cũng không dám xằng bậy nói chuyện phế lập, ngươi tính toán gì vậy, đến phiên ngươi quyết định người đứng đầu nước Yến sao?"
Thay người dễ dàng là chuyện đùa, tuy nước Yến bị các nước hầu ở khắp nơi nắm trong tay, nhưng dù sao Thương Kiến Hùng cũng nắm giữ hầu hết địa bàn cả nước. Vấn đề tất nhiên không chỉ ở đó mà là trên dưới triều đình có nhiều nhóm hợp lại tạo thành lợi ích chung cho tập thể nên sẽ liên lụy đến lợi ích của nhiều người, vì thế không phải nói đổi là có thể đổi Thương Kiến Hùng.
Ai dám vọng tưởng động đến Thương Kiến Hùng, sự hỗn loạn không chỉ riêng Nam Châu và Định Châu. Địa bàn lớn như vậy, người nhiều như thế, ba phái lớn dốc toàn bộ lực lượng cũng không khống chế nổi tình hình.
Ngưu Hữu Đạo đáp: "Cung chủ bớt giận, ta biết ta không nên nói mấy lời này, cũng không đến lượt ta nói như vậy, nhưng thật sự Thương Kiến Hùng rất làm càn."
"Dám hỏi cung chủ, trước kia Thương Kiến Hùng muốn khởi binh đi đánh Nam Châu, ông ta đã từng hỏi thăm ba phái lớn hay chưa? Phái người tập kích ở đây là có thể hỏi thăm được ba phái à? Dường như Thương Kiến Hùng đã quên một điều, thiên hạ này là thiên hạ của tu sĩ. Ông ta cứ muốn làm gì thì làm, không cho ông ta vài bài học, chỉ sợ ông ta còn không biết mình là ai đấy! Nếu còn dung túng ông ta như vậy, để mặc mà không khống chế thì dù Nam Châu không xuất binh ra đánh, sợ là cũng có rất nhiều người khác xuất binh đập ông ta đấy!"
Long Hưu: "Đây là điều ta đang suy tính, không đến lượt ngươi khoa tay múa chân. Điều ngươi phải làm bây giờ chính là lệnh cho đại quân Nam Châu ngừng tấn công ngay lập tức!"
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: "Nếu đại quân Nam Châu đồng ý ngừng tiến công dễ dàng, nhưng đại quân Định Châu không chịu dừng tay thì phải làm sao bây giờ?"
Long Hưu lạnh lùng nói: "Ngươi đang mặc cả với bản cung sao?"
"Không dám!" Ngưu Hữu Đạo hạ thấp người, và sau khi đứng thẳng dậy, hắn quay đầu về phía Quản Phương Nghi: "Lập tức liên hệ Vương gia, nói cung chủ đã tự mình ra mặt,
đại quân Nam Châu lập tức ngừng tấn công!"
"Được!" Quản Phương Nghi gật đầu, xoay người đi.
Thấy hắn nghe lời, cơn tức của Long Hưu tiêu tan, lại hỏi: "Nghe nói Triệu Hùng Ca ở chỗ ngươi?"
Ngưu Hữu Đạo nói: "Trước đó từng ở, người này xuất quỷ nhập thần, đột nhiên đến lại đột nhiên biến mất, ta cũng không rõ."
Long Hưu: "Là không biết hay là không muốn nói?"
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: "Ta thực sự không biết."
Long Hưu: "Tại sao hắn đến giúp ngươi?"
Ngưu Hữu Đạo nói: "Cung chủ, ta biết rằng dù có giải thích thì ngài cũng sẽ không tin, ta thực sự không biết, ta nào có khả năng khiến hắn cúi đầu nghe lệnh chứ. Vấn đề này ta cũng hỏi qua hắn, vẫn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn, hắn nói là đáp lại ân huệ của sư phụ ta - Đông Quách Hạo Nhiên. Ta không tin lý do này..."
Hai người trò chuyện về vấn đề của Triệu Hùng Ca, hàn thuyên được một lúc. Dù sao thì lúc này đây Ngưu Hữu Đạo cũng như lạc vào trong màn sương mù.
Sau một hồi hàn thuyên, một đệ tử của Tiêu Dao cung bước nhanh đến, ghé sát người Long Hưu mà thì thầm: "Cung chủ, tình hình bên ngoài hơi không bình thường!"
Hai mắt Long Hưu hơi híp lại, lạnh lùng lướt qua liếc Ngưu Hữu Đạo rồi xoay người đi xem chuyện gì đã xảy ra...
Cửa bên hông của sơn trang đột nhiên mở ra, Viên Phương lưng đeo cái bao chạy ra, sau lưng là nhóm các hòa thượng cõng bao lớn bao nhỏ.
Viên Phương đột ngột dừng lại, đám hòa thượng theo sau thiếu chút nữa đã va vào người hắn ta.
Hắn ta trợn mắt há hốc mồm nhìn phía trước, chỉ thấy bốn phía núi rừng đều bị đệ tử của Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Thanh Tú sơn vây kín, trong đó còn có đội quân người và ngựa dày đặc.
Những người đó nhanh chóng thiết lập cung tên ngay tại chỗ, động tác dứt khoát lưu loát, mới đó đã dựng xong hàng loạt nỏ công thành, mấy ngọn giáo thép cong như lưỡi liềm, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.
Một lượng lớn người ngựa đã bắt đầu bày ra ma trận, các cung thủ đồng loạt rút tên ra khỏi ống theo kiểu y như nhau, tất cả đều hướng về nhà tranh sơn trang.
Nhà tranh sơn trang bị đại quân bao vây, nhóm hòa thượng há hốc mồm.
Viên Phương gần như không nói gì, hắn ta chỉ thấy tình hình không ổn, muốn đưa người vào núi trốn trước. Nếu thật sự không đúng như kế hoạch, hắn ta đành phải dẫn người chạy thoát, không thể để cho Nam Sơn tự đoạn tuyệt hương khói.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng phải trận thế này.
Nếu đã không chạy được, tốt nhất nên quay đầu lại, hắn ta chạy nhanh tới chỗ nhóm hòa thượng rồi hét lên: "Đi đi, quay lại, mau quay lại, gươm giáo vô tình không có mắt, mau quay về trong phòng trốn dưới bàn."
Vì thế nhóm hòa thượng lại vui vẻ chạy về theo hắn ta, lúc đi đã nhanh, lúc về còn nhanh hơn, cánh cửa sau đóng sầm lại một tiếng.
Long Hưu đi ra từ cổng chính, đứng bên ngoài sơn trang và thấy tình hình đại quân vây kín, một loạt nỏ công thành lóe sáng chói mắt, ở giữa phần lớn tu sĩ vây tụ lại.
"Đây là dùng để hoan nghênh bản cung sao?" Long Hưu nghiêng đầu nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo và lạnh lùng hỏi.
Ngưu Hữu Đạo vội hỏi lại: "Điều này sao có thể chứ? Ta không biết rằng cung chủ sẽ đến. Đây đều là do người của Lăng Tiêu các và Thiên Nữ giáo chuẩn bị, nếu họ dám làm lố, có thể trốn thoát hay không thì ta không biết. Nhưng ít nhất ta có thể cam đoan rằng dưới sự tấn công của mưa tên kết hợp với nỏ công thành, không có con Phi Cầm nào trong thôn trang này có thể bay ra ngoài. "
Kỳ thật đúng là hắn vì Long Hưu mà chuẩn bị mọi thứ. Hôm nay, nếu Long Hưu dám khinh người quá đáng, không cho hắn đường sống, Ngưu Hữu Đạo hắn cũng không thèm khách sáo.
Chỉ cần Long Hưu không xử lý xong thì đừng hòng mong có trái cây ngon để ăn, Long Hưu mà xử lý xong thì Ngưu Hữu Đạo cũng có thể nhảy lên thú cưỡi trên không của mình.
Chỉ cần đại quân ngăn chặn khiến Long Hưu chậm trễ một chút là hắn có thể thoát thân, lúc sau sẽ có Phi Cầm bay đến tiếp ứng hắn rời đi.
Chỉ cần hắn chạy thoát, hắn kinh doanh nhiều năm ở Nam Châu cũng không phải kẻ ngồi không, dù Thương Triều Tông chết rồi, hắn cũng có thể ra lệnh cho người ngựa trên dưới Nam Châu.