Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đạo Quân

Chương 879: Nhanh! Nhanh! Nhanh



Sau khi đọc xong mật thư, Vạn Khinh Yên mắng: "Thương Kiến Hùng uống nhầm thuốc à? Ra tay lúc nào không ra tay lại cứ ra tay vào lúc này, cũng chẳng nhìn xem tình hình Yến quốc hiện tại. Hai nước Tống, Hàn nhìn chằm chằm, nội bộ rỗng tuếch, vậy mà còn dám gây ra chuyện rắc rối này? Xem như ta phục vị hoàng đế này rồi, quốc gia đại sự sao có thể làm theo cảm tính, loại chuyện này chưa nắm chắc mà có thể tùy tiện hành động như vậy sao? Hắn không sợ phiền phức nhưng chúng ta lại bị hắn bẫy chết rồi!"
Ông ta thật sự bị chọc tức, trút giận một lèo, lời nói ra hoàn toàn không tôn kính Thương Kiến Hùng một chút nào.
Hai người kia chẳng hề hay biết tình hình cụ thể cuộc giao chiến thực tế ở Mao Lư sơn trang, trước mắt vẫn chưa biết triều đình đã điều động cả Tông Nguyên - cao thủ xếp thứ bảy trên đan bảng, nhưng vẫn thua trận, Nếu biết chuyện đó thì họ sẽ phải kinh ngạc cho mà xem.
Những nơi đại quân đi qua cát bụi cuồn cuộn, Tiết Khiếu nhìn mật thư trong tay với vẻ mặt nặng nề và lạnh lùng. Thấy Vạn Khinh Yên nói những lời bất kính với hoàng đế bệ hạ, y cũng không nói gì, những binh sĩ ngoài kia cũng mắt nhắm mắt mở.
Trên thực tế y đã biết chuyện triều đình đình đánh lén Thanh Sơn quận sớm hơn cả Cái Hoan.
Thương Triêu Tông dã tâm bừng bừng, cạnh giường có hổ vương li3m vuốt là họa lớn của Định Châu, bản thân đang ở vùng giáp Nam Châu, Tiết Khiếu há có thể không chú ý sát sao động tĩnh của Nam Châu.
Y đã sớm đưa rất nhiều mật thám vào Nam Châu, có thể chú ý tới nhất cử nhất động của Nam Châu bất cứ lúc nào.
Nếu không làm thế thì những tướng lĩnh trước kia sao có thể kịp thời từ các nơi chạy tới nhanh như vậy, đó là do y đã triệu tập họ từ trước rồi.
Mặc dù nghĩ rằng có ba Đại Phái thì Nam Châu sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng y vẫn không dám sơ suất, muốn chuẩn bị phòng thủ từ trước.
Tuy nhiên giả quyết quá muộn, y không ngờ Mao Lư sơn trang vừa bị tập kích, phía Nam Châu đã lập tức hành động, thậm chí bất chấp phần lớn binh sĩ Nam Châu vẫn còn chưa tới nơi, quân phòng thủ biên cảnh đã không chờ được mà trực tiếp hành động.
Binh lực vẫn chưa tập kết đúng thời gian đã định.
Phía chủ công (1) vội vàng hành động, chiến tranh có phải đánh như vậy đâu, thật đúng là đánh đến mức khiến y trở tay không kịp.
(1) Chủ công: mũi tiến công chính
Chuyện triều đình đã làm y biết thì biết đấy, nhưng quả thật y không có cách nào nói với người ngoài những chuyện tốt mà Thương Kiến Hùng đã làm, đặc biệt là chuyện ông ta làm hỏng việc của y.
Y biết rõ Thương Kiến Hùng đã ra một quyết định sai lầm làm liên lụy đến Định Châu nhưng cũng chỉ có thể bấm bụng không nói ra.
Đánh lén ấy mà, nếu Thương Kiến Hùng thắng thì ông ta là hoàng đế bệ hạ anh minh quyết đoán, nếu thua thì lại là một chuyện khác, ông ta sẽ là hoàng đế bệ hạ ngu xuẩn!
Vào lúc này Tiết Khiếu nào dám thêm dầu vào lửa. Rõ ràng là y bị liên lụy, nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận là bản thân quản giáo không nghiêm, không quản lý tốt thủ hạ, đến mức bọn thủ hạ của y đã làm ra hành động ngu xuẩn là cướp đoạt nữ nhân của Thương Triêu Tông, nhóm lên ngọn lửa chiến tranh.
Y chính là kẻ có khổ mà không thể nói, trên dưới triều đình ai ai cũng đổ hết trách nhiệm lên đầu y. Ngươi đã thấy thần tử nào dám đẩy trách nhiệm lên đầu hoàng đế chưa? Chán sống mới làm vậy!
...
Hoàng cung Yến kinh (2), trong Ngự Thư phòng thật yên tĩnh!
(2) Yến kinh: kinh thành Yến quốc.
Tiêu Dao Cung, Tử Kim Động, Linh Kiếm Sơn, ba vị trưởng lão trấn thủ hoàng cung cùng xuất hiện trong Ngự Thư phòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thương Kiến Hùng sau bàn sách.
Thương Kiến Hùng nhìn lá thư cáo trạng trên tay, đó là lá thư Ngưu Hữu Đạo và Thương Triêu Tông tố cáo ba Đại Phái được gửi đến nơi này.
Ba vị trưởng lão ở đây thay mặt cho ba Đại Phái tìm Thương Kiến Hùng đòi lời giải thích.
Trong Ngự Thư phòng còn có vài tên thái giám, Điền Ngữ canh giữ bên cạnh Thương Kiến Hùng, mấy tên thái giám đứng hai bên căn phòng, ánh mắt thỉnh thoảng lại sáng lên như thể đang âm thầm đề phòng ba vị trưởng lão này.
"Bệ hạ đã đọc xong chưa? Những gì viết trong thư là thật ư? Có chuyện đánh lén này không?" Một vị trưởng lão trầm giọng hỏi.
Thương Kiến Hùng đặt bức thư trong tay xuống, vẻ mặt nặng nề, nói: "Không dối gạt ba vị, quả nhân cũng mới nhận được tin này, còn đang xác nhận tình hình. Quả nhân đã hạ chỉ tới Nam Châu yêu cầu Nam Châu áp giải phạm nhân đánh lén về kinh thành thẩm vấn."
Vị trưởng lão kia cười gằn: "Có nghĩa là bệ hạ không biết chuyện này?"
Thương Kiến Hùng trầm giọng nói: "Ba vị trưởng lão cứ yên tâm, quả nhân nhất định sẽ điều tra ra chân tướng, nhất định sẽ cho ba Đại Phái một câu trả lời!"
Một trưởng lão khác cười ha hả: "Bệ hạ là vua một nước lớn (3), nếu bệ hạ đã nói như vậy thì chúng ta cũng không nên miễn cưỡng. Nhưng nói miệng không bằng chứng, bệ hạ vẫn nên viết ra thì hơn, như vậy cũng tiện để sau này đối chứng sau khi sự việc đã điều tra rõ ràng."
(3) Vua một nước lớn: nguyên văn là "vạn thừa chi khu" nghĩa là người có hàng vạn cỗ xe ngựa.
"Đúng vậy!" Hai người khác gật đầu.
Thương Kiến Hùng khẽ nhíu mày.
Điền Ngữ bước lên phía trước, khẽ mỉm cười: "Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, ba vị còn điều gì không yên lòng mà phải bắt bệ hạ viết giấy làm chứng, như vậy có phải hơi quá đáng hay không? Thường ngày ba vị ở trong cung, bệ hạ chưa từng bạc đãi mà."
Vị trưởng lão vẫn luôn duy trì vẻ mặt bình tĩnh nọ hờ hững nói: "Điền huynh à, việc nào ra việc nấy, chúng ta đừng làm khó bệ hạ, nhưng bệ hạ cũng không thể làm khó chúng ta! Bây giờ là tình huống gì đây? Cung chủ chúng ta tức giận, nếu qua loa lấy lệ thuật lại những lời bệ hạ thuận miệng nói ra thì không được rõ ràng, chúng ta không có cách nào báo cáo được."
Ba người giữ thái độ kiên quyết, Thương Kiến Hùng cũng hoàn toàn bó tay, phải tự tay viết ba bức thư cho ba người để trở về báo cáo, sau đó mới đuổi họ đi.
Ba người họ vừa đi, Điền Ngữ phất tay, những tên thái giám trong Ngự Thư phòng nhẹ nhàng lui xuống.
Thương Kiến Hùng ngồi sau bàn sách túm lấy một tờ giấy trên bàn và vò đến mức nó biến dạng luôn. Đường đường là hoàng đế bệ hạ vậy mà lại bị người ta ép buộc viết bằng chứng, trong lòng mỗi người bọn họ đều nén giận nhưng không dám nói ra mà thôi.
"Báo!" Ngoài cửa có một tên thái giám hai tay dâng một bức mật báo.
Điền Ngữ đi đến nhận lấy, vừa nhìn đã lộ ra vẻ giật mình không nhẹ, xoay người bước nhanh tới trước bàn sách, một hồi muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Bẩm hệ hạ, tổ chức tình báo truyền đến quân tình (4) khẩn cấp. Nam Châu xuất binh, đội quân tiên phong đã tiến vào trong khu vực Định Châu, quân phòng thủ biên cảnh Định Châu bị đánh tan tác, khó ngăn được quân Nam Châu.
(4) Quân tình: tình hình quân sự
Thương Kiến Hùng lập tức trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khó tin, đột nhiên đứng phắt dậy giật lấy bức mật thư vào tay, nhanh chóng kiểm tra.
"Báo!" Ngoài cửa lại xuất hiện một tên thái giám cầm mật báo.
Có thể nói là họa vô đơn chí, nhà dột gặp mưa rào, Điền Ngữ nhận mật thư, vừa nhìn đã nhận ra là cấp báo của Tiết Khiếu - thứ sử Định Châu.
Trong thư kể lại việc Nam Châu sau khi khiêu khích đã mượn cớ xuất binh tấn công, nhiều lần nhấn mạnh Định Châu phòng ngự trống rỗng, sợ là khó ngăn được, xin triều đình viện trợ khẩn cấp!
Sau khi đọc xong, Thương Kiến Hùng giận run người: "Loạn thần tặc tử! Loạn thần tặc tử! Sao quả nhân không biết y lại mới nạp thêm ba thiếp thất?"
Điền Ngữ rầu rĩ: "Bẩm bệ hạ, quan lớn trong triều nạp thiếp không cần báo cáo. Lấy cớ chính là muốn thế nào thì bịa thế ấy, chẳng phải Tiết Khiếu đã nói là quân phòng thủ Định Châu quả thực làm chuyện xấu, không giải thích được, trước mắt vẫn nên nhanh chóng giải quyết đi ạ!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...