Đạo Quân
Chương 873: Ta Ra Giá Một Trăm Triệu Đồng Để Chuộc Ngươi (2)
Quản Phương Nghi làm ra vẻ khinh bỉ: “Được rồi, gần không được, mà cắt đứt cũng không xong. Ngươi và Triệu Hùng Ca, xét theo một mức nào đó đều cùng một loại người. Nếu không, ngươi sẽ không đi tìm y, mà y cũng không dễ dàng vì ngươi mà rời núi. Loại người như y cũng không phải dùng lợi ích là có thể đả động. Như ngươi đã nói cái gì nhỉ, à đúng rồi, nghĩa khí thiên thu! Chút tình này với Thượng Thanh tông của các ngươi đúng là khó gãy. Quen với ngươi lâu như vậy, ta chưa thấy người nào có thể khiến ngươi xao động. Đường Nghi có tính là người đó không? Con vịt chết thì mạnh miệng. Haiz, cũng không biết Thượng Thanh tông đã tích được phúc gì.”
“Làm như ngươi hiểu ta lắm đấy, nói nhiều nhanh già lắm!” Ngưu Hữu Đạo khinh thường nói một câu rồi rời đi.
“Cái tên chết bầm bi3n thái kia, lão nương nguyền rủa ngươi sống cô độc quãng đời còn lại.”
“Bớt nói nhảm đi, gọi Đoạn Hổ đến gặp ta.”
Một lát sau, Đoạn Hổ bước vào phòng Ngưu Hữu Đạo. Gã không biết Ngưu Hữu Đạo tìm mình có chuyện gì.
Ngưu Hữu Đạo chỉ vào cái áo bông và mặt nạ trên bàn: “Ngươi mặc vào thử xem.”
“Sao?” Đoạn Hổ im lặng, nhận ra đây là đồ của cao thủ áo bông kia, nhưng vẫn làm theo.
Sau khi mặc xong, Ngưu Hữu Đạo vòng quanh gã hai vòng, cười nói: “Tư thái không khác gì lắm, nhưng mặt phải cho thêm vài nếp nhăn, râu ria cũng phải cạo luôn. Đoạn Hổ, sau này ngươi cứ mặc trang phục này nhé.”
Khoanh tay thờ ơ đứng một bên, Quản Phương Nghi hừ một tiếng.
Ngoài mặt thì khinh thường nhưng trong lòng lại khâm phục. Không biết não của tên này được nuôi bằng gì, người so với người đúng là khác biệt đủ lớn.
Trước đó bà ta không hiểu nên không ý thức được. Bây giờ bà ta đã hiểu vì sao hắn lại muốn Triệu Hùng Ca mặc chiếc áo bông bắt mắt như vậy. Thì ra, bắt mắt mới dễ thấy, dễ khiến cho người ngoài nhận ra. Người không rõ tình huống, không muốn hiểu lầm cũng khó.
Trời sáng, bên ngoài tường thành quận Thanh Sơn treo mấy chục phạm nhân để thị chúng.
Quần áo của phạm nhân đều tả tơi, máu khô lại, bẩn thỉu vô cùng, nhưng gương mặt lại rất sạch sẽ, dễ cho người ta nhận ra là ai.
Nếu không quen biết, mặt có lau sạch sẽ cũng chẳng nhận ra là ai, nhưng nếu là người quen thì khác. Đây chính là những người có địa vị tương đối cao trong Chân Linh viện và Phi Hoa các, hai Chưởng môn cũng nằm trong số đó.
Xích sắt bằng thép tinh khóa chặt phạm nhân. Cho dù có người đến cứu, chỉ sợ cũng khó mà chặt đứt được xích sắt trong thời gian ngắn.
Phương pháp nhanh gọn chính là chặt đứt phạm nhân, nhưng như vậy có cứu cũng không còn ý nghĩa.
Trên đầu tường thành có đặt cung tiễn. Rất nhiều tiễn thủ thay phiên nhau tuần sát. Tu sĩ mặc quần áo tướng sĩ cũng như ẩn như hiển trên tường thành.
Dưới thành, một đám dân chúng tụ tập, chỉ trỏ, bàn tán ầm ĩ.
Trong số đó, có người tức giận, nhưng vẫn phải cố gắng che giấu cảm xúc của mình.
Mao Lư sơn trang, Thương Thanh Thục còn chưa đến viện tử của Ngưu Hữu Đạo, đã thấy Ngưu Hữu Đạo dẫn người ra ngoài.
Hắn đã rửa mặt sạch sẽ, dường như không cần nàng ta đến chải đầu. Trên thực tế, đêm qua Ngưu Hữu Đạo không ngủ.
“Đạo gia.” Thương Thục Thanh vẫn tiến lên chào hỏi.
Ngưu Hữu Đạo nhẹ gật đầu: “Ngân nhi còn đang ngủ sao?”
Thương Thục Thanh mỉm cười gật đầu.
“Haiz, ăn rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, sống như con heo, hâm mộ chết người.” Ngưu Hữu Đạo thở dài, cũng không nói nhiều. Đều là người quen, cũng không cần khách sáo, nói vài câu rồi bước đi.
Thương Thục Thanh đi đằng sau, nhìn theo bóng lưng của người cầm kiếm được một đám người phía sau bảo vệ.
Đối phương đi rất nhanh, nàng ta dường như theo không kịp. Cảm giác này giống như tâm trạng của nàng ta, cảm thấy khoảng cách với Đạo gia càng lúc càng xa.
Trước kia còn có thể đùa giỡn. Đương nhiên, bây giờ cũng có thể đùa giỡn nhưng hương vị dường như đã thay đổi. Nàng ta càng lúc càng không hiểu hắn.
Trước kia hắn làm gì, nàng ta đều nhìn thấy rõ. Phạm vi của mọi chuyện đều khá nhỏ, nên nàng ta cũng hiểu được rõ ràng. Bây giờ, đối phương đã như thiên mã hành không, khiến nàng ta không thể nào suy nghĩ kịp. Hắn chỉ cần vẫy tay một cái, cao thủ như mây liền tập trung lại.
Trước kia, hắn là Ngưu Hữu Đạo, địa vị Quận chúa của nàng ta mơ hồ cao hơn đối phương một cái đầu.
Bây giờ, Đạo gia đã thật sự trở thành Đạo gia, bao phủ cả một mảnh bầu trời Nam châu, cao cao tại thượng. Chỉ cần vừa nói vừa cười đã đuổi Thiên Ngọc môn đi; phất tay một cái đã ấn đầu Đại Thiền Sơn cao quý xuống. Bất tri bất giác, ngay cả đám người ca ca khi nói chuyện với Đạo gia cũng phải cẩn thận.
Bây giờ, chính bản thân nàng ta cũng cảm thấy, khi nói chuyện với hắn không còn tùy tiện như trước. Người ta đã nhanh chân tiến lên, nàng ta đã không còn theo kịp nữa.
Danh hiệu Quận chúa của nàng ta đối với hắn tính là gì chứ. Nàng ta lại xấu xí như vậy, hắn còn có thể coi trọng nàng ta nữa không?
Nghĩ đến những lời nàng ta nhất thời xúc động nói hôm qua, còn có hành vi không lý trí trên lầu các, nàng ta đột nhiên cảm thấy mình quá ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức nàng ta khó mà tha thứ cho mình, trong lòng khó chịu không thôi.
Bên trong đình thủy tạ, một đám người đã đứng chờ. Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu đều đã có mặt.
“Đạo gia!” Ngưu Hữu Đạo vừa đến, một đám người chắp tay chào hỏi.
Ngưu Hữu Đạo bước thẳng đến trước mặt Cao Thiếu Minh bị bắt, cười hỏi: “Ngươi chính là Cao Thiếu Minh, con trai trưởng của Đại tư đồ Cao Kiến Thành?”
Cao Thiếu Minh hừ lạnh, quay đầu sang một bên, không thèm để ý.
Bên cạnh có người tức giận muốn dạy cho y một bài học, Ngưu Hữu Đạo lập tức đưa tay cản lại: “Người ta là khách quý, không được thờ ơ. Nhưng ta cảm thấy rất kỳ lạ, ngươi không phải là sứ thần nước Triệu ở đây sao? Tại sao lại chạy đến quận Thanh Sơn giết ta?”
Cao Thiếu Minh vẫn không lên tiếng, biểu hiện muốn chém muốn giết gì cũng được.
Miệng y rất cứng. Hôm qua, dù ai có làm gì cũng không mở miệng. Mọi người nhất thời không biết thân phận của y, phải mang y đến cho người khác xác nhận.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không nói cũng không sao, chỉ cần ngươi nằm trong tay ta là được. Ta cũng rất muốn biết Đại tư đồ có đến cứu ngươi hay không. Tối hôm qua, ta đã cho người đưa tin cho cha của ngươi, đoán chừng sáng nay sẽ đến Cao phủ. Ta ra giá một trăm triệu kim tệ để chuộc ngươi, cái giá này không ủy khuất bản thân ngươi chứ?”
Những người chung quanh không nhịn được cười ra tiếng.
Rốt cuộc Cao Thiếu Minh đã lên tiếng, giận dữ mắng: “Cẩu tặc!”
“Bây giờ nói vào chuyện chính đi. Nếu ngươi đồng ý đứng ra xác nhận là triều đình, ta sẽ cho ngươi một con đường sống. Ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ.” Ngưu Hữu Đạo nói xong liền phất tay, bảo người mang y xuống.
Cao Thiếu Minh vừa đi, Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn Chưởng môn ba phái, cười hỏi: “Trên người cao tầng Chân Linh viện và Phi Hoa các không đến mức nghèo rớt mồng tơi chứ?”
Ba người Phí, Trịnh, Hạ trao đổi ánh mắt với nhau. Trịnh Cửu Tiêu ho khan một tiếng: “Cũng không nhiều lắm, tổng kết lại cũng chỉ mười triệu kim tệ. Chúng ta đang định thương lượng chuyện chia tiền với Đạo gia.”
Hôm qua, trước khi giao chiến, bọn họ cũng không nghĩ đến điều này. Nhưng sau khi lấy được ngân phiếu, chiếu theo theo định mức của Thiên Hạ tiền trang, bọn họ mới ý thức được, dù sao Chân Linh viện và Phi Hoa các cũng có nội tình nhiều năm ở Nam châu, vốn liếng khẳng định phải có một chút. Đánh xong, bọn họ phát hiện làm chuyện này có thể kiếm được tiền, mặc dù tổn thất cũng rất lớn.
“Chia như thế nào là chuyện của các người, ta không tham gia. Đây cũng là nỗ lực của ba phái mới có được.” Ngưu Hữu Đạo nói xong, ra hiệu Quản Phương Nghi mang mấy con phi cầm đang bị khống chế đến: “Ba phái nhận lấy một con mang về, sau này lui tới làm việc cũng thuận tiện hơn.”
Ba người giống như nằm mộng. Tiền cho bọn họ hết, lại còn tặng mỗi phái một con phi cầm cỡ lớn?
Ngưu Hữu Đạo quay người đi, Quản Phương Nghi cầm trên tay ba chỉ linh, tức giận nói: “Đứng ngây ra đó làm gì, cầm đi, tặng cho các ngươi đấy.”
Hạ Hoa không thể tin được: “Tặng? Tặng không cho chúng ta?”
“Làm như ngươi hiểu ta lắm đấy, nói nhiều nhanh già lắm!” Ngưu Hữu Đạo khinh thường nói một câu rồi rời đi.
“Cái tên chết bầm bi3n thái kia, lão nương nguyền rủa ngươi sống cô độc quãng đời còn lại.”
“Bớt nói nhảm đi, gọi Đoạn Hổ đến gặp ta.”
Một lát sau, Đoạn Hổ bước vào phòng Ngưu Hữu Đạo. Gã không biết Ngưu Hữu Đạo tìm mình có chuyện gì.
Ngưu Hữu Đạo chỉ vào cái áo bông và mặt nạ trên bàn: “Ngươi mặc vào thử xem.”
“Sao?” Đoạn Hổ im lặng, nhận ra đây là đồ của cao thủ áo bông kia, nhưng vẫn làm theo.
Sau khi mặc xong, Ngưu Hữu Đạo vòng quanh gã hai vòng, cười nói: “Tư thái không khác gì lắm, nhưng mặt phải cho thêm vài nếp nhăn, râu ria cũng phải cạo luôn. Đoạn Hổ, sau này ngươi cứ mặc trang phục này nhé.”
Khoanh tay thờ ơ đứng một bên, Quản Phương Nghi hừ một tiếng.
Ngoài mặt thì khinh thường nhưng trong lòng lại khâm phục. Không biết não của tên này được nuôi bằng gì, người so với người đúng là khác biệt đủ lớn.
Trước đó bà ta không hiểu nên không ý thức được. Bây giờ bà ta đã hiểu vì sao hắn lại muốn Triệu Hùng Ca mặc chiếc áo bông bắt mắt như vậy. Thì ra, bắt mắt mới dễ thấy, dễ khiến cho người ngoài nhận ra. Người không rõ tình huống, không muốn hiểu lầm cũng khó.
Trời sáng, bên ngoài tường thành quận Thanh Sơn treo mấy chục phạm nhân để thị chúng.
Quần áo của phạm nhân đều tả tơi, máu khô lại, bẩn thỉu vô cùng, nhưng gương mặt lại rất sạch sẽ, dễ cho người ta nhận ra là ai.
Nếu không quen biết, mặt có lau sạch sẽ cũng chẳng nhận ra là ai, nhưng nếu là người quen thì khác. Đây chính là những người có địa vị tương đối cao trong Chân Linh viện và Phi Hoa các, hai Chưởng môn cũng nằm trong số đó.
Xích sắt bằng thép tinh khóa chặt phạm nhân. Cho dù có người đến cứu, chỉ sợ cũng khó mà chặt đứt được xích sắt trong thời gian ngắn.
Phương pháp nhanh gọn chính là chặt đứt phạm nhân, nhưng như vậy có cứu cũng không còn ý nghĩa.
Trên đầu tường thành có đặt cung tiễn. Rất nhiều tiễn thủ thay phiên nhau tuần sát. Tu sĩ mặc quần áo tướng sĩ cũng như ẩn như hiển trên tường thành.
Dưới thành, một đám dân chúng tụ tập, chỉ trỏ, bàn tán ầm ĩ.
Trong số đó, có người tức giận, nhưng vẫn phải cố gắng che giấu cảm xúc của mình.
Mao Lư sơn trang, Thương Thanh Thục còn chưa đến viện tử của Ngưu Hữu Đạo, đã thấy Ngưu Hữu Đạo dẫn người ra ngoài.
Hắn đã rửa mặt sạch sẽ, dường như không cần nàng ta đến chải đầu. Trên thực tế, đêm qua Ngưu Hữu Đạo không ngủ.
“Đạo gia.” Thương Thục Thanh vẫn tiến lên chào hỏi.
Ngưu Hữu Đạo nhẹ gật đầu: “Ngân nhi còn đang ngủ sao?”
Thương Thục Thanh mỉm cười gật đầu.
“Haiz, ăn rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, sống như con heo, hâm mộ chết người.” Ngưu Hữu Đạo thở dài, cũng không nói nhiều. Đều là người quen, cũng không cần khách sáo, nói vài câu rồi bước đi.
Thương Thục Thanh đi đằng sau, nhìn theo bóng lưng của người cầm kiếm được một đám người phía sau bảo vệ.
Đối phương đi rất nhanh, nàng ta dường như theo không kịp. Cảm giác này giống như tâm trạng của nàng ta, cảm thấy khoảng cách với Đạo gia càng lúc càng xa.
Trước kia còn có thể đùa giỡn. Đương nhiên, bây giờ cũng có thể đùa giỡn nhưng hương vị dường như đã thay đổi. Nàng ta càng lúc càng không hiểu hắn.
Trước kia hắn làm gì, nàng ta đều nhìn thấy rõ. Phạm vi của mọi chuyện đều khá nhỏ, nên nàng ta cũng hiểu được rõ ràng. Bây giờ, đối phương đã như thiên mã hành không, khiến nàng ta không thể nào suy nghĩ kịp. Hắn chỉ cần vẫy tay một cái, cao thủ như mây liền tập trung lại.
Trước kia, hắn là Ngưu Hữu Đạo, địa vị Quận chúa của nàng ta mơ hồ cao hơn đối phương một cái đầu.
Bây giờ, Đạo gia đã thật sự trở thành Đạo gia, bao phủ cả một mảnh bầu trời Nam châu, cao cao tại thượng. Chỉ cần vừa nói vừa cười đã đuổi Thiên Ngọc môn đi; phất tay một cái đã ấn đầu Đại Thiền Sơn cao quý xuống. Bất tri bất giác, ngay cả đám người ca ca khi nói chuyện với Đạo gia cũng phải cẩn thận.
Bây giờ, chính bản thân nàng ta cũng cảm thấy, khi nói chuyện với hắn không còn tùy tiện như trước. Người ta đã nhanh chân tiến lên, nàng ta đã không còn theo kịp nữa.
Danh hiệu Quận chúa của nàng ta đối với hắn tính là gì chứ. Nàng ta lại xấu xí như vậy, hắn còn có thể coi trọng nàng ta nữa không?
Nghĩ đến những lời nàng ta nhất thời xúc động nói hôm qua, còn có hành vi không lý trí trên lầu các, nàng ta đột nhiên cảm thấy mình quá ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức nàng ta khó mà tha thứ cho mình, trong lòng khó chịu không thôi.
Bên trong đình thủy tạ, một đám người đã đứng chờ. Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu đều đã có mặt.
“Đạo gia!” Ngưu Hữu Đạo vừa đến, một đám người chắp tay chào hỏi.
Ngưu Hữu Đạo bước thẳng đến trước mặt Cao Thiếu Minh bị bắt, cười hỏi: “Ngươi chính là Cao Thiếu Minh, con trai trưởng của Đại tư đồ Cao Kiến Thành?”
Cao Thiếu Minh hừ lạnh, quay đầu sang một bên, không thèm để ý.
Bên cạnh có người tức giận muốn dạy cho y một bài học, Ngưu Hữu Đạo lập tức đưa tay cản lại: “Người ta là khách quý, không được thờ ơ. Nhưng ta cảm thấy rất kỳ lạ, ngươi không phải là sứ thần nước Triệu ở đây sao? Tại sao lại chạy đến quận Thanh Sơn giết ta?”
Cao Thiếu Minh vẫn không lên tiếng, biểu hiện muốn chém muốn giết gì cũng được.
Miệng y rất cứng. Hôm qua, dù ai có làm gì cũng không mở miệng. Mọi người nhất thời không biết thân phận của y, phải mang y đến cho người khác xác nhận.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không nói cũng không sao, chỉ cần ngươi nằm trong tay ta là được. Ta cũng rất muốn biết Đại tư đồ có đến cứu ngươi hay không. Tối hôm qua, ta đã cho người đưa tin cho cha của ngươi, đoán chừng sáng nay sẽ đến Cao phủ. Ta ra giá một trăm triệu kim tệ để chuộc ngươi, cái giá này không ủy khuất bản thân ngươi chứ?”
Những người chung quanh không nhịn được cười ra tiếng.
Rốt cuộc Cao Thiếu Minh đã lên tiếng, giận dữ mắng: “Cẩu tặc!”
“Bây giờ nói vào chuyện chính đi. Nếu ngươi đồng ý đứng ra xác nhận là triều đình, ta sẽ cho ngươi một con đường sống. Ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ.” Ngưu Hữu Đạo nói xong liền phất tay, bảo người mang y xuống.
Cao Thiếu Minh vừa đi, Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn Chưởng môn ba phái, cười hỏi: “Trên người cao tầng Chân Linh viện và Phi Hoa các không đến mức nghèo rớt mồng tơi chứ?”
Ba người Phí, Trịnh, Hạ trao đổi ánh mắt với nhau. Trịnh Cửu Tiêu ho khan một tiếng: “Cũng không nhiều lắm, tổng kết lại cũng chỉ mười triệu kim tệ. Chúng ta đang định thương lượng chuyện chia tiền với Đạo gia.”
Hôm qua, trước khi giao chiến, bọn họ cũng không nghĩ đến điều này. Nhưng sau khi lấy được ngân phiếu, chiếu theo theo định mức của Thiên Hạ tiền trang, bọn họ mới ý thức được, dù sao Chân Linh viện và Phi Hoa các cũng có nội tình nhiều năm ở Nam châu, vốn liếng khẳng định phải có một chút. Đánh xong, bọn họ phát hiện làm chuyện này có thể kiếm được tiền, mặc dù tổn thất cũng rất lớn.
“Chia như thế nào là chuyện của các người, ta không tham gia. Đây cũng là nỗ lực của ba phái mới có được.” Ngưu Hữu Đạo nói xong, ra hiệu Quản Phương Nghi mang mấy con phi cầm đang bị khống chế đến: “Ba phái nhận lấy một con mang về, sau này lui tới làm việc cũng thuận tiện hơn.”
Ba người giống như nằm mộng. Tiền cho bọn họ hết, lại còn tặng mỗi phái một con phi cầm cỡ lớn?
Ngưu Hữu Đạo quay người đi, Quản Phương Nghi cầm trên tay ba chỉ linh, tức giận nói: “Đứng ngây ra đó làm gì, cầm đi, tặng cho các ngươi đấy.”
Hạ Hoa không thể tin được: “Tặng? Tặng không cho chúng ta?”