Đạo Quân
Chương 870: Che Mắt Thôi (2)
Ngưu Hữu Đạo cũng không cần thiết phải trả lời cam đoan hay không cam đoan với bọn họ: “Việc này cần gì phải cam đoan hay bảo đảm. Ta chỉ cố gắng hết sức. Tóm lại, các người không cần phải lo lắng. Nếu xảy ra chuyện gì, các người cứ đẩy hết trách nhiệm cho ta.”
Vị Trưởng lão kia quay sang đồng môn của mình, nói: “Theo tình huống trước mắt, triều đình hoàn toàn không dám làm to chuyện. Chúng ta dường như cũng chẳng tổn thất gì, không ngại thử một lần xem sao.”
Ông ta tìm bậc thang cho mọi người, lập tức có Trưởng lão phụ họa theo.
Cuối cùng, Hoàng Liệt gật đầu đánh nhịp: “Thôi được rồi, cứ thử một chút, xem chúng ta có thể cắn được mấy miếng thịt mỡ. Lão đệ, nếu không còn chuyện gì khác, chúng ta về trước để bố trí việc này.” Nói thật, bọn họ cũng chẳng còn tâm trí để ở lại.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu nói như vậy, Đại Thiền Sơn đã đồng ý tiến đánh Định Châu, ta cũng phải bố trí bên này, cũng không thể nói miệng rồi không làm.”
Hoàng Liệt nói: “Lão đệ lo lắng quá rồi. Đại Thiền Sơn không phải là người nói mà không giữ lời.”
“Được!” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười chắp tay đưa tiễn.
Hắn muốn đối phương chính miệng đồng ý. Đồng ý là được rồi. Bây giờ Nam Châu không phải ai muốn lật lọng thì lật lọng.
Nhìn mọi người rời đi, Quản Phương Nghi bước đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.
Bà ta thì thầm: “Ngươi đang nhấn đầu người ta đồng ý đấy.”
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn bà ta, nhỏ giọng đáp lại: “Nói bậy nói bạ gì đó. Chú ý ảnh hưởng, ta cũng đâu miễn cưỡng người ta.”
Gương mặt Quản Phương Nghi hiện lên sự xem thường. Bà ta ghét nhất là loại đã làm kỹ nữ còn lập đền thờ. Có bản lĩnh thì thể hiện thực lực trước đi rồi nói với Đại Thiền Sơn sau, xem người ta có đồng ý hay không, rõ ràng là dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt để bức người ta mà.
Ngưu Hữu Đạo không dây dưa với bà ta chuyện này nữa. Hắn quay sang nói với ba người Phí, Hạ, Trịnh: “Ba vị Chưởng môn vất vả rồi. Trận chiến này, ta không để cho ba phái phải trả một cái giá đắt vô ích như vậy. Mọi người đi tắm rửa, nghỉ ngơi trước, sau đó đến tìm ta.”
Ba người nhìn nhau. Ngưu Hữu Đạo đang định cho ba người chỗ tốt, bọn họ cũng muốn xem đó là chỗ tốt gì.
Toàn thân đều là vết máu, cũng không tiện đứng nói chuyện lâu, tất cả đều cáo từ rời đi.
Một con phi cầm chở đám người Hoàng Liệt bay lên không. Nhìn Mao Lư sơn trang nằm chính giữa sông núi hữu tình, Hoàng Liệt không được vui, nói: “Không nghĩ đến hắn lại ẩn giấu sau lưng một thực lực cường đại như vậy. Lúc này, thái độ của hắn đối với triều đình rất dứt khoát!” Nói xong, ông ta liền lắc đầu.
Những người khác đều biết ông ta cảm khái không phải vì cái này, mà là vì Ngưu Hữu Đạo lấy thế đè người, ép bọn họ phải đồng ý.
Chỉ là, có những chuyện mọi người biết rõ trong lòng là được. Trước khi chưa quyết định đổi ý, ai cũng không vạch mặt làm gì. Trở về cũng sẽ không nói, nếu không, tự mình làm mất mặt mình.
Trong một số thời điểm, thực lực thường đại diện cho đạo lý. Ngưu Hữu Đạo gọi bọn họ đến, bày ra thực lực của hắn, cái gì gọi là cẩu thí trọng lễ, rõ ràng là muốn nhắc nhở bọn họ thành thật một chút.
“Rốt cuộc người đàn ông áo bông là ai?” Một Trưởng lão chuyển sang chủ đề khác.
“Nghe đồn Thượng Thanh tông có một tuyệt học tên là Thanh Vân Kiếm Quyết. Thượng Thanh tông đã dùng tuyệt học này để danh chấn thiên hạ. Đáng tiếc, sau đời thứ ba không ai luyện thành, cũng khiến cho Thượng Thanh tông xuống dốc. Các người có cảm thấy có điểm trùng hợp không? Thượng Thanh tông trải qua nhiều đời, nhưng không ai tu luyện thành công. Bây giờ, người có liên quan đến Thượng Thanh tông, còn có ai có thiên phú để luyện chứ? Lại còn có tu vi cao như vậy?”
“Ngươi hoài nghi người này là Yêu Ma Lĩnh Triệu Hùng Ca?”
“Ta cũng hoài nghi là y, nhưng nghe đồn Thanh Vân Kiếm Quyết là màu xanh, còn của y là màu đỏ, có chút không giống.”
“Xuất thân Thượng Thanh tông của Ngưu Hữu Đạo bày ra đó, ta nghĩ rất y có thể là Triệu Hùng Ca. Không phải là y, vậy hắn tìm cao thủ ở đâu ra?”
“Không cần đoán mò nữa. Tông Nguyên bị giết, Đan bảng sẽ có sự thay đổi. Đến lúc đó nhìn xếp hạng là biết ngay thôi.”
Oành! Bên trong khu rừng vang lên tiếng nổ. Năm người bịt mặt áo đen liên thủ công kích, một người bị đánh bay, Ca Miểu Thủy từ trong vòng vây phóng lên trời.
Hai con Xích Liệp điêu bay thấp. Một người bịt mặt áo đen trên phi cầm thuận tay tiếp lấy người bị đánh bay, một tay khác kẹp Cao Thiếu Minh đang bị hôn mê.
Bốn người bịt mặt áo đen nhanh chóng nhảy lên phi cầm.
Ca Miêu Thủy xoay chuyển trên không, lướt đến chỗ hai con Xích Liệp điêu đang bay thấp.
Bốn người bịt mặt vung tay, ném ra một quả cầu màu đen, nổ tung giữa tầng trời, một làn sương mù nhanh chóng bao phủ.
Ca Miểu Thủy vội vàng quay người tránh đám sương mù. Khi ông ta ngẩng đầu lên không trung, hai con Xích Liệp điêu đã bay đi mất, không còn cách nào đuổi kịp.
Sau khi hạ xuống, Ca Miểu Thủy nhìn theo chấm đen đằng xa, nhuyễn kiếm trong tay búng lên một cái, giống như linh xà cuốn vào trong đai lưng.
Ông ta nhún người bay mấy vòng, tìm được một con Hắc Ngọc điêu bị chết thảm.
Trước đó, ông ta hoàn toàn không nghĩ đến Mao Lư sơn trang lại có Xích Liệp điêu. Nếu không, ông ta sẽ không dễ dàng đến đó quan chiến. Kết quả, tốc độ phi hành không bằng người ta, bị đuổi kịp.
Ông ta cũng không ở lâu, lắc mình một cái bay đi.
Bên trên phi cầm, một người bịt mặt nôn ra máu.
Đồng môn của y liền hỏi: “Thế nào rồi?”
Người bịt mặt nôn ra máu lắc đầu: “Sợ là phải nghỉ ngơi rồi. Mẹ kiếp, chỉ một tên Thái giám chết bầm trong cung, cũng không nghe nói ông ta đã từng xuất thủ trong giới tu hành, không nghĩ đến lại là cao thủ thâm tàng bất lộ như vậy. Chúng ta liên thủ cũng không làm gì được ông ta.”
Mọi người nhìn nhau. Ngoại trừ bắt được Cao Thiếu Minh, quần áo của những người khác đều chằng chịt lỗ thủng, dính đầy máu.
Bên ngoài Mao Lư sơn trang, đại quân vẫn còn đang lục soát, muốn sàng lọc khu vực một lần, phòng ngừa có thích khách ẩn núp.
Bên trong đình thủy tạ, Tô Nhân Kiệt đang nói chuyện với Ngưu Hữu Đạo.
“Đan dược dùng để tu luyện chẳng có tác dụng gì với các ngươi, các ngươi cứ giữ lại. Nếu tìm được tài vật nào khác, cũng không cần nộp lên, cứ giao cho Vương gia xử lý.” Ngồi bên cạnh bàn, Ngưu Hữu Đạo đẩy chiếc hộp trở lại, sau đó ra hiệu với Quản Phương Nghi, rồi cầm một xấp kim phiếu: “Ở đây là kim phiếu một triệu, ngươi hãy thay ta khao chúng tướng sĩ.”
Tô Nhân Kiệt vội từ chối: “Tài vật mà ta tìm được không ít, không cần phải dùng tiền của Đạo gia ngài. Đạo gia cũng chỉ vì Nam Châu.”
Viên Cương nói: “Nói mấy lời vô dụng này để làm gì, bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi. Gia quyến của chiến sĩ tử trận cũng cần phải trợ cấp. Tâm ý của Đạo gia đều phải dùng đúng chỗ, hiểu chưa?”
Tô Nhân Kiệt nhìn Thương Thục Thanh, thấy nàng ta gật đầu, y đành phải nhận, sau đó thay mặt các huynh đệ nói lời cảm ơn.
Khi Tô Nhân Kiệt rời đi, Thương Thục Thanh hỏi: “Đạo gia, ca ca gửi tin đến, nói trạch viện bên kia đã thu dọn xong, nhưng nghe Đạo gia nói với Hoàng chưởng môn, chẳng lẽ huynh thay đổi chủ ý sao?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay vỗ trán: “Làm phiền Quận chúa giúp ta giải thích một chút, ta chưa hề nghĩ đến việc muốn dời đến phủ thành, chủ yếu che tai mắt thôi. Ta không nói rõ chân tướng với Vương gia, chính là muốn dĩ giả loạn chân ở phủ thành. Giúp ta xin lỗi một tiếng, đã làm phiền ngài ấy rồi.”
Thương Thục Thanh không hiểu. Che tai mắt? Che tai mắt gì? Nàng ta có chút nghĩ không ra.
Đừng nói nàng ta, rất nhiều người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo đều mơ hồ. Chẳng lẽ có liên quan đến lần tập kích này sao?
Cũng không giải thích gì nhiều, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, trở về viện tử của mình.
Người đàn ông áo bông đi theo hắn. Sau khi vào phòng, y nhịn không được liền hỏi: “Vừa nãy ngươi nói che tai mắt là sao?”
Tình huống mà y biết thật sự có hạn.
Ngưu Hữu Đạo im lặng một chút, cũng không giấu diếm: “Ta đoán sau khi triều đình chủ quan, thất thủ ở Kim châu, tất sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng ta không thể dựa theo tiết tấu của triều đình được, mà bắt triều đình phải theo tiết tấu của ta. Ta cho bọn họ thời gian chuẩn bị, nhưng không cho bọn họ chuẩn bị quá đầy đủ, sợ chúng ta không chịu đựng nổi. Một khi ta trốn vào phủ Thứ sứ Nam Châu, bọn họ muốn đụng đến ta cũng khó.”
Người đàn ông áo bông ừm một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu. Ngưu Hữu Đạo muốn bức triều đình xuất thủ theo thời gian mà hắn chỉ định.
Vị Trưởng lão kia quay sang đồng môn của mình, nói: “Theo tình huống trước mắt, triều đình hoàn toàn không dám làm to chuyện. Chúng ta dường như cũng chẳng tổn thất gì, không ngại thử một lần xem sao.”
Ông ta tìm bậc thang cho mọi người, lập tức có Trưởng lão phụ họa theo.
Cuối cùng, Hoàng Liệt gật đầu đánh nhịp: “Thôi được rồi, cứ thử một chút, xem chúng ta có thể cắn được mấy miếng thịt mỡ. Lão đệ, nếu không còn chuyện gì khác, chúng ta về trước để bố trí việc này.” Nói thật, bọn họ cũng chẳng còn tâm trí để ở lại.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu nói như vậy, Đại Thiền Sơn đã đồng ý tiến đánh Định Châu, ta cũng phải bố trí bên này, cũng không thể nói miệng rồi không làm.”
Hoàng Liệt nói: “Lão đệ lo lắng quá rồi. Đại Thiền Sơn không phải là người nói mà không giữ lời.”
“Được!” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười chắp tay đưa tiễn.
Hắn muốn đối phương chính miệng đồng ý. Đồng ý là được rồi. Bây giờ Nam Châu không phải ai muốn lật lọng thì lật lọng.
Nhìn mọi người rời đi, Quản Phương Nghi bước đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.
Bà ta thì thầm: “Ngươi đang nhấn đầu người ta đồng ý đấy.”
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn bà ta, nhỏ giọng đáp lại: “Nói bậy nói bạ gì đó. Chú ý ảnh hưởng, ta cũng đâu miễn cưỡng người ta.”
Gương mặt Quản Phương Nghi hiện lên sự xem thường. Bà ta ghét nhất là loại đã làm kỹ nữ còn lập đền thờ. Có bản lĩnh thì thể hiện thực lực trước đi rồi nói với Đại Thiền Sơn sau, xem người ta có đồng ý hay không, rõ ràng là dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt để bức người ta mà.
Ngưu Hữu Đạo không dây dưa với bà ta chuyện này nữa. Hắn quay sang nói với ba người Phí, Hạ, Trịnh: “Ba vị Chưởng môn vất vả rồi. Trận chiến này, ta không để cho ba phái phải trả một cái giá đắt vô ích như vậy. Mọi người đi tắm rửa, nghỉ ngơi trước, sau đó đến tìm ta.”
Ba người nhìn nhau. Ngưu Hữu Đạo đang định cho ba người chỗ tốt, bọn họ cũng muốn xem đó là chỗ tốt gì.
Toàn thân đều là vết máu, cũng không tiện đứng nói chuyện lâu, tất cả đều cáo từ rời đi.
Một con phi cầm chở đám người Hoàng Liệt bay lên không. Nhìn Mao Lư sơn trang nằm chính giữa sông núi hữu tình, Hoàng Liệt không được vui, nói: “Không nghĩ đến hắn lại ẩn giấu sau lưng một thực lực cường đại như vậy. Lúc này, thái độ của hắn đối với triều đình rất dứt khoát!” Nói xong, ông ta liền lắc đầu.
Những người khác đều biết ông ta cảm khái không phải vì cái này, mà là vì Ngưu Hữu Đạo lấy thế đè người, ép bọn họ phải đồng ý.
Chỉ là, có những chuyện mọi người biết rõ trong lòng là được. Trước khi chưa quyết định đổi ý, ai cũng không vạch mặt làm gì. Trở về cũng sẽ không nói, nếu không, tự mình làm mất mặt mình.
Trong một số thời điểm, thực lực thường đại diện cho đạo lý. Ngưu Hữu Đạo gọi bọn họ đến, bày ra thực lực của hắn, cái gì gọi là cẩu thí trọng lễ, rõ ràng là muốn nhắc nhở bọn họ thành thật một chút.
“Rốt cuộc người đàn ông áo bông là ai?” Một Trưởng lão chuyển sang chủ đề khác.
“Nghe đồn Thượng Thanh tông có một tuyệt học tên là Thanh Vân Kiếm Quyết. Thượng Thanh tông đã dùng tuyệt học này để danh chấn thiên hạ. Đáng tiếc, sau đời thứ ba không ai luyện thành, cũng khiến cho Thượng Thanh tông xuống dốc. Các người có cảm thấy có điểm trùng hợp không? Thượng Thanh tông trải qua nhiều đời, nhưng không ai tu luyện thành công. Bây giờ, người có liên quan đến Thượng Thanh tông, còn có ai có thiên phú để luyện chứ? Lại còn có tu vi cao như vậy?”
“Ngươi hoài nghi người này là Yêu Ma Lĩnh Triệu Hùng Ca?”
“Ta cũng hoài nghi là y, nhưng nghe đồn Thanh Vân Kiếm Quyết là màu xanh, còn của y là màu đỏ, có chút không giống.”
“Xuất thân Thượng Thanh tông của Ngưu Hữu Đạo bày ra đó, ta nghĩ rất y có thể là Triệu Hùng Ca. Không phải là y, vậy hắn tìm cao thủ ở đâu ra?”
“Không cần đoán mò nữa. Tông Nguyên bị giết, Đan bảng sẽ có sự thay đổi. Đến lúc đó nhìn xếp hạng là biết ngay thôi.”
Oành! Bên trong khu rừng vang lên tiếng nổ. Năm người bịt mặt áo đen liên thủ công kích, một người bị đánh bay, Ca Miểu Thủy từ trong vòng vây phóng lên trời.
Hai con Xích Liệp điêu bay thấp. Một người bịt mặt áo đen trên phi cầm thuận tay tiếp lấy người bị đánh bay, một tay khác kẹp Cao Thiếu Minh đang bị hôn mê.
Bốn người bịt mặt áo đen nhanh chóng nhảy lên phi cầm.
Ca Miêu Thủy xoay chuyển trên không, lướt đến chỗ hai con Xích Liệp điêu đang bay thấp.
Bốn người bịt mặt vung tay, ném ra một quả cầu màu đen, nổ tung giữa tầng trời, một làn sương mù nhanh chóng bao phủ.
Ca Miểu Thủy vội vàng quay người tránh đám sương mù. Khi ông ta ngẩng đầu lên không trung, hai con Xích Liệp điêu đã bay đi mất, không còn cách nào đuổi kịp.
Sau khi hạ xuống, Ca Miểu Thủy nhìn theo chấm đen đằng xa, nhuyễn kiếm trong tay búng lên một cái, giống như linh xà cuốn vào trong đai lưng.
Ông ta nhún người bay mấy vòng, tìm được một con Hắc Ngọc điêu bị chết thảm.
Trước đó, ông ta hoàn toàn không nghĩ đến Mao Lư sơn trang lại có Xích Liệp điêu. Nếu không, ông ta sẽ không dễ dàng đến đó quan chiến. Kết quả, tốc độ phi hành không bằng người ta, bị đuổi kịp.
Ông ta cũng không ở lâu, lắc mình một cái bay đi.
Bên trên phi cầm, một người bịt mặt nôn ra máu.
Đồng môn của y liền hỏi: “Thế nào rồi?”
Người bịt mặt nôn ra máu lắc đầu: “Sợ là phải nghỉ ngơi rồi. Mẹ kiếp, chỉ một tên Thái giám chết bầm trong cung, cũng không nghe nói ông ta đã từng xuất thủ trong giới tu hành, không nghĩ đến lại là cao thủ thâm tàng bất lộ như vậy. Chúng ta liên thủ cũng không làm gì được ông ta.”
Mọi người nhìn nhau. Ngoại trừ bắt được Cao Thiếu Minh, quần áo của những người khác đều chằng chịt lỗ thủng, dính đầy máu.
Bên ngoài Mao Lư sơn trang, đại quân vẫn còn đang lục soát, muốn sàng lọc khu vực một lần, phòng ngừa có thích khách ẩn núp.
Bên trong đình thủy tạ, Tô Nhân Kiệt đang nói chuyện với Ngưu Hữu Đạo.
“Đan dược dùng để tu luyện chẳng có tác dụng gì với các ngươi, các ngươi cứ giữ lại. Nếu tìm được tài vật nào khác, cũng không cần nộp lên, cứ giao cho Vương gia xử lý.” Ngồi bên cạnh bàn, Ngưu Hữu Đạo đẩy chiếc hộp trở lại, sau đó ra hiệu với Quản Phương Nghi, rồi cầm một xấp kim phiếu: “Ở đây là kim phiếu một triệu, ngươi hãy thay ta khao chúng tướng sĩ.”
Tô Nhân Kiệt vội từ chối: “Tài vật mà ta tìm được không ít, không cần phải dùng tiền của Đạo gia ngài. Đạo gia cũng chỉ vì Nam Châu.”
Viên Cương nói: “Nói mấy lời vô dụng này để làm gì, bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi. Gia quyến của chiến sĩ tử trận cũng cần phải trợ cấp. Tâm ý của Đạo gia đều phải dùng đúng chỗ, hiểu chưa?”
Tô Nhân Kiệt nhìn Thương Thục Thanh, thấy nàng ta gật đầu, y đành phải nhận, sau đó thay mặt các huynh đệ nói lời cảm ơn.
Khi Tô Nhân Kiệt rời đi, Thương Thục Thanh hỏi: “Đạo gia, ca ca gửi tin đến, nói trạch viện bên kia đã thu dọn xong, nhưng nghe Đạo gia nói với Hoàng chưởng môn, chẳng lẽ huynh thay đổi chủ ý sao?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay vỗ trán: “Làm phiền Quận chúa giúp ta giải thích một chút, ta chưa hề nghĩ đến việc muốn dời đến phủ thành, chủ yếu che tai mắt thôi. Ta không nói rõ chân tướng với Vương gia, chính là muốn dĩ giả loạn chân ở phủ thành. Giúp ta xin lỗi một tiếng, đã làm phiền ngài ấy rồi.”
Thương Thục Thanh không hiểu. Che tai mắt? Che tai mắt gì? Nàng ta có chút nghĩ không ra.
Đừng nói nàng ta, rất nhiều người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo đều mơ hồ. Chẳng lẽ có liên quan đến lần tập kích này sao?
Cũng không giải thích gì nhiều, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, trở về viện tử của mình.
Người đàn ông áo bông đi theo hắn. Sau khi vào phòng, y nhịn không được liền hỏi: “Vừa nãy ngươi nói che tai mắt là sao?”
Tình huống mà y biết thật sự có hạn.
Ngưu Hữu Đạo im lặng một chút, cũng không giấu diếm: “Ta đoán sau khi triều đình chủ quan, thất thủ ở Kim châu, tất sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng ta không thể dựa theo tiết tấu của triều đình được, mà bắt triều đình phải theo tiết tấu của ta. Ta cho bọn họ thời gian chuẩn bị, nhưng không cho bọn họ chuẩn bị quá đầy đủ, sợ chúng ta không chịu đựng nổi. Một khi ta trốn vào phủ Thứ sứ Nam Châu, bọn họ muốn đụng đến ta cũng khó.”
Người đàn ông áo bông ừm một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu. Ngưu Hữu Đạo muốn bức triều đình xuất thủ theo thời gian mà hắn chỉ định.