Đạo Quân
Chương 850: Một Hướng Không Dễ Ra Tay (2)
Sau đó, Ngưu Hữu Đạo và một người áo đen bịt mặt thương lượng một lát, trong dịch trạm đốt một đống lửa, một đám khói đen bốc lên.
Không lâu sau, năm con phi cầm từ xa lướt đến, lúc lao xuống dịch trạm, hai mươi người áo đen bịt mặt cùng đằng không lao lên, nhảy lên năm con phi cầm rời đi.
Nam tử áo hoa đứng trong dịch trạm khoanh tay nhìn chằm chằm cảnh này, rồi lại quay đầu nhìn nhìn Ngưu Hữu Đạo đang trò chuyện với Tôn Lâm Tiên.
“Vất vả rồi, thương thế của ngươi không có sao chứ?” Ngưu Hữu Đạo hỏi Tôn Lâm Tiên.
Tôn Lâm Tiên buồn bã lắc đầu: “Không sao, trước khi xuất phát sư phụ đã nói trước là sẽ nguy hiểm, chúng ta đã chuẩn bị trước tâm lý rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đã đưa tin liên hệ với sư phụ ngươi, chuyện phía sau sư phụ ngươi sẽ xử lý, các ngươi đưa đến đây thôi, sư phụ ngươi sẽ cử người tới đón các ngươi.”
Tôn Lâm Tiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: “Không phải hộ tống người đến quận Thanh Sơn Nam Châu sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Các ngươi đã thế này, còn hộ tống sao nữa? Ban nãy ngươi cũng thấy rồi đấy, người âm thầm hộ tống ta đã tới, không cần các ngươi mạo hiểm nữa. Các ngươi liều chết hộ tống, ta đều thấy được, sau này ta sẽ liên lạc với Tư Đồ chưởng môn, Vạn Động Thiên phủ sẽ trọng thưởng các ngươi.”
Dứt lời liền gật đầu xoay người rời đi, bày tỏ không muốn nhiều lời.
Thực ra cũng chẳng có gì là người âm thầm hộ tống đã tới kịp, người âm thầm bảo vệ luôn ở bên nhưng không tiện công khai tùy hành, bên cạnh không tiện dẫn theo quá nhiều người, mang nhiều người xa lạ thì lại lo kẻ địch sẽ có cân nhắc, đệ tử Vạn Động Thiên phủ dĩ nhiên là lựa chọn thích hợp nhất, cho nên những đệ tử Vạn Động Thiên phủ này chỉ là mồi nhử bày ra ngoài sáng thôi.
Nói trắng ra, là bị hắn đem ra làm vật hy sinh.
Quản Phương Nghi đi tới cạnh nam tử áo hoa, muốn kiểm tra xem thử là ai.
Nhunwg người ta làm như không nhìn thấy bà, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đi từ một bên sang liền dùng một câu nhàn nhạt đâm chọt Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi lại đem tính mạng đệ tử Vạn Động Thiên phủ ra làm mồi nhử!”
Ngưu Hữu Đạo dừng bước, chống kiếm trước người, nhìn hắn ta mỉm cười, nói ra những lời có vẻ lạnh lùng vô tình: “Thế đã là gì, đằng sau còn có mưa gió to hơn đang tới, không tránh được hy sinh cần thiết, ta không cách bào bảo toàn tính mạng của tất cả mọi người, chỉ có thể hết sức bảo toàn tính mạng của càng nhiều người càng tốt.’
Nam tử áo hoa: “Nhưng, lúc gặp nguy hiểm, liều mạng là người khác, từ đầu đến đuôi ngươi không động lấy một ngón tay.”
Ngưu Hữu Đạo: “Liều mạng! Một khi động thủ tức là phải đem mạng ra liều, ta không thích liều mạng với người khác, có thể tránh thì sẽ cố hết sức để tránh, có người động thủ, vì sao ta phải đích thân động thủ. con người ta không thích máu me!”
Nam tử áo hoa: “Bảo người khác giết người lẽ nào không phải máu tanh?”
Ngưu Hữu Đạo: “Con người ta không thích chém chém giết giết, trước nay không dễ ra tay!”
Nam tử áo hoa nhớ đến tình huống thờ ơ ép hắn ta phải ra tay: “Ngươi vô sỉ lắm!”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu khẽ, bộ dạng cảm ơn, đi vào trong dịch trạm chuẩn bị rửa mặt.
Đợi hắn vừa đi, Quản Phương Nghi đi tới gần nam tử áo hoa hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam tử áo hoa: “Ta là ai quan trọng sao? Còn ngươi, ta từng nghe nói, Hồng Nương Tề kinh, chẳng lẽ ngươi thực sự định theo hắn cả đời?”
“Ta cũng đâu muốn theo hắn, đúng như ngươi nói, hắn mặt dày vô sỉ, ta bị hắn lừa gạt về. Haizz, chuyện xui xẻo không nói nữa, nói ra lại thương tâm.” Quản Phương Nghi vũ mị vỗ tay, đối phương đã không muốn tiết lộ thân phận, bà cũng không hỏi nhiều, hơi cúi người rồi rời đi.
Tiến vào trong dịch trạm, tìm thấy Ngưu Hữu Đạo đang rửa mặt, hỏi: “Bà cô nữ giả nam bên ngoài là ai vậy?”
Bà cô? Ngưu Hữu Đạo đang lấy khăn lau mặt hạ tay xuống, không kìm được bật cười, lắc đầu nói: “Hắn không cho ta nói, ta cũng không dám nói.”
Quản Phương Nghi liếc mắt, không nói có hỏi cũng vô ích, lại cau mày nói: “Đã dụ địch thành công, ngươi còn muốn cưỡi ngựa sao? Ngươi cảm thấy người ta còn có thể mắc câu nữa không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cảm thấy đối phương sẽ từ bỏ ý đồ sao?”
Quản Phương Nghi: “Sợ là sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi, có điều đã thử ra tay rồi, e là sẽ không mắc bẫy cũ của ngươi nữa, cứ cưỡi ngựa chậm rãi như vậy không cần thiết.”
“Sẽ không từ bỏ ý đồ, vậy hãy cho đối phương chút thời gian chuẩn bị. Ngươi cho rằng ta chỉ muốn giết chút người bọn chúng để giáo huấn sao? Lần này chỉ nhắc nhở một chút, chút thực lực ấy không đủ đối phó ta, lần sau ra tay với ta nhớ kỹ, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là phải dốc hết sức!” Dùng khăn xoa tay, tiện tay ném sang một bên: “Lần này, không cần thần long thấy đầu không thấy đuôi nữa. Ta sẽ cho chúng thấy rõ ta đang ở đâu. Nếu đã không thể tránh, vậy thì cứ tới đi, đánh một quyền ra tránh được trăm quyền. Truyền tin cho Hoàng Liệt, bảo hắn đến Mao Lư sơn trang một chuyến... Cũng không cần nói trực tiếp như vậy, nếu không Hoàng đại chưởng môn sẽ không vui, cứ nói có chuyện khẩn cấp cần thương lượng.”
...
Trong núi, Triệu Sâm đưa mật tín đã đọc cho Cao Thiếu Minh.
Sau khi Cao Thiếu Minh nhận thư xem, quá sợ hãi: “Hơn một trăm cao thủ bị tiêu diệt sạch, không một ai sống sót, sao có thể như vậy?”
Triệu Sâm: “Người của ta đến hiện trường tra xét, thi thể đều đếm giúp ngươi rồi, không sai đâu. Ta nói rồi, rõ ràng người ta cố ý gài bẫy, ngươi cứ quyết phải nhảy vào.”
Cao Thiếu Minh: “Người của người tổn thất bao nhiêu?”
Triệu Sâm nhìn sang một bên: “Phát hiện tình hình không bình thường, thấy lực lượng sự phòng của đối phương vây đến, ta còn cần thiết bảo người của ta chạy đến chịu chết không?”
“Ngươi...” Cao Thiếu Minh giận tím mặt chỉ y.
Triệu Sâm lạnh lẽo nhìn sang: “Không nên vội vàng động thủ, sao? Muốn đẩy trách nhiệm cho ta à? Ngươi sốt ruột cầu công, cứng rắn nhảy vào cạm bẫy còn muốn trách ta? Ta thấy ngươi nên ngẫm xem chết nhiều người như vậy thì phải ăn nói thế vào với triều đình Yến quốc đi!”
“Hừ!” Cao Thiếu Minh phất tay áo hừ lạnh, lại tiếp tục cau mày nói: “Hắn lấy đâu ra nhiều cao thủ hộ vệ như vậy?”
Triệu Sâm: “Hoặc là Vạn Động Thiên phủ, hoặc là Đại Thiện sơn, ngoài hai nơi này, ngươi nghĩ còn ai có thể bỏ nhiều sức vì hắn như vậy.”
.....
Tiếng gót sắt cộc cộc, phía sau mấy chục người cưỡi ngựa là mấy ngàn bộ tốt chạy theo, lao vào khu vực rừng núi xảy ra giao tranh.
Nhân mã đóng quân xung quanh đã nhận được quân lệnh, mau chóng đuổi tới.
Một đệ tử Vạn Động Thiên phủ theo quân đội tới nhảy xuống ngựa, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, nhìn thi thể đồng môn, vẻ mặt nghiêm trọng.
Nhân mã nước Vệ tản ra, bắt đầu lục soát trong rừng núi, dọn dẹp từng cỗ thi thể thích khách, ngoài bảy thi thể đệ tử Vạn Động Thiên phủ, những thi thể khác đều bị ném vào trong cái hố mới được đào.
Dùng củi nhóm lửa, mùi thi thể cháy khét hun người, sau khi thiêu hủy xong vùi hố lại, hủy thi diệt tích là ý của Ngưu Hữu Đạo.
Ngoài dịch trạm, hơn nghìn người ngựa đuổi tới, trong đó cũng có một đệ tử Vạn Động Thiên phủ đi theo quân đội, chạy đến tiếp ứng đám Tôn Lâm Tiên bị thương.
Còn về đám Ngưu Hữu Đạo thì đã đổi cưỡi cưỡi rời đi...
Quận Thanh Sơn, núi đá động quật, cấm địa Ngũ Lương sơn.
Viên Cương đang ngồi trong một gian mật thất, xem xét mật báo từ các nơi truyền đến như thường lệ, xem thử có tin nào hữu dụng không, đây là một trong những công việc hằng ngày của hắn ta ở quận Thanh Sơn.
Hai cái bàn trong thạch thất, một cái là của Viên Cương, một cái đối diện của của Công Tôn Bố, Viên Cương nhìn sang Công Tôn Bố cũng đang kiểm tra.
Một đệ tử bên ngoài tiến đến, bẩm báo nói: “Chưởng môn, ngoài núi có người cầu kiến, nói là bằng hữu cũ của ngài.”
Công Tôn Bố nhìn thứ trong tay, thuận miệng hỏi: “Người nào?”
Đệ tử đáp: “Tự xưng là Bách Lý Yết, nói là đi ngang đây nên tiện đường bái phỏng.”
“Bách Lý Yết?” Công Tôn Bố trố mắt ra, đặt thứ trong tay xuống, nghi hoặc ngẩng đầu: “Sao hắn lại tới đây?”
Viên Cương có vẻ thờ ơ, giương mắt hỏi: “Ai đấy?”
Công Tôn Bố: “Là một tán tu hơi có danh tiếng trong giới tu hành.”
Không lâu sau, năm con phi cầm từ xa lướt đến, lúc lao xuống dịch trạm, hai mươi người áo đen bịt mặt cùng đằng không lao lên, nhảy lên năm con phi cầm rời đi.
Nam tử áo hoa đứng trong dịch trạm khoanh tay nhìn chằm chằm cảnh này, rồi lại quay đầu nhìn nhìn Ngưu Hữu Đạo đang trò chuyện với Tôn Lâm Tiên.
“Vất vả rồi, thương thế của ngươi không có sao chứ?” Ngưu Hữu Đạo hỏi Tôn Lâm Tiên.
Tôn Lâm Tiên buồn bã lắc đầu: “Không sao, trước khi xuất phát sư phụ đã nói trước là sẽ nguy hiểm, chúng ta đã chuẩn bị trước tâm lý rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đã đưa tin liên hệ với sư phụ ngươi, chuyện phía sau sư phụ ngươi sẽ xử lý, các ngươi đưa đến đây thôi, sư phụ ngươi sẽ cử người tới đón các ngươi.”
Tôn Lâm Tiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: “Không phải hộ tống người đến quận Thanh Sơn Nam Châu sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Các ngươi đã thế này, còn hộ tống sao nữa? Ban nãy ngươi cũng thấy rồi đấy, người âm thầm hộ tống ta đã tới, không cần các ngươi mạo hiểm nữa. Các ngươi liều chết hộ tống, ta đều thấy được, sau này ta sẽ liên lạc với Tư Đồ chưởng môn, Vạn Động Thiên phủ sẽ trọng thưởng các ngươi.”
Dứt lời liền gật đầu xoay người rời đi, bày tỏ không muốn nhiều lời.
Thực ra cũng chẳng có gì là người âm thầm hộ tống đã tới kịp, người âm thầm bảo vệ luôn ở bên nhưng không tiện công khai tùy hành, bên cạnh không tiện dẫn theo quá nhiều người, mang nhiều người xa lạ thì lại lo kẻ địch sẽ có cân nhắc, đệ tử Vạn Động Thiên phủ dĩ nhiên là lựa chọn thích hợp nhất, cho nên những đệ tử Vạn Động Thiên phủ này chỉ là mồi nhử bày ra ngoài sáng thôi.
Nói trắng ra, là bị hắn đem ra làm vật hy sinh.
Quản Phương Nghi đi tới cạnh nam tử áo hoa, muốn kiểm tra xem thử là ai.
Nhunwg người ta làm như không nhìn thấy bà, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đi từ một bên sang liền dùng một câu nhàn nhạt đâm chọt Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi lại đem tính mạng đệ tử Vạn Động Thiên phủ ra làm mồi nhử!”
Ngưu Hữu Đạo dừng bước, chống kiếm trước người, nhìn hắn ta mỉm cười, nói ra những lời có vẻ lạnh lùng vô tình: “Thế đã là gì, đằng sau còn có mưa gió to hơn đang tới, không tránh được hy sinh cần thiết, ta không cách bào bảo toàn tính mạng của tất cả mọi người, chỉ có thể hết sức bảo toàn tính mạng của càng nhiều người càng tốt.’
Nam tử áo hoa: “Nhưng, lúc gặp nguy hiểm, liều mạng là người khác, từ đầu đến đuôi ngươi không động lấy một ngón tay.”
Ngưu Hữu Đạo: “Liều mạng! Một khi động thủ tức là phải đem mạng ra liều, ta không thích liều mạng với người khác, có thể tránh thì sẽ cố hết sức để tránh, có người động thủ, vì sao ta phải đích thân động thủ. con người ta không thích máu me!”
Nam tử áo hoa: “Bảo người khác giết người lẽ nào không phải máu tanh?”
Ngưu Hữu Đạo: “Con người ta không thích chém chém giết giết, trước nay không dễ ra tay!”
Nam tử áo hoa nhớ đến tình huống thờ ơ ép hắn ta phải ra tay: “Ngươi vô sỉ lắm!”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu khẽ, bộ dạng cảm ơn, đi vào trong dịch trạm chuẩn bị rửa mặt.
Đợi hắn vừa đi, Quản Phương Nghi đi tới gần nam tử áo hoa hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam tử áo hoa: “Ta là ai quan trọng sao? Còn ngươi, ta từng nghe nói, Hồng Nương Tề kinh, chẳng lẽ ngươi thực sự định theo hắn cả đời?”
“Ta cũng đâu muốn theo hắn, đúng như ngươi nói, hắn mặt dày vô sỉ, ta bị hắn lừa gạt về. Haizz, chuyện xui xẻo không nói nữa, nói ra lại thương tâm.” Quản Phương Nghi vũ mị vỗ tay, đối phương đã không muốn tiết lộ thân phận, bà cũng không hỏi nhiều, hơi cúi người rồi rời đi.
Tiến vào trong dịch trạm, tìm thấy Ngưu Hữu Đạo đang rửa mặt, hỏi: “Bà cô nữ giả nam bên ngoài là ai vậy?”
Bà cô? Ngưu Hữu Đạo đang lấy khăn lau mặt hạ tay xuống, không kìm được bật cười, lắc đầu nói: “Hắn không cho ta nói, ta cũng không dám nói.”
Quản Phương Nghi liếc mắt, không nói có hỏi cũng vô ích, lại cau mày nói: “Đã dụ địch thành công, ngươi còn muốn cưỡi ngựa sao? Ngươi cảm thấy người ta còn có thể mắc câu nữa không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cảm thấy đối phương sẽ từ bỏ ý đồ sao?”
Quản Phương Nghi: “Sợ là sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi, có điều đã thử ra tay rồi, e là sẽ không mắc bẫy cũ của ngươi nữa, cứ cưỡi ngựa chậm rãi như vậy không cần thiết.”
“Sẽ không từ bỏ ý đồ, vậy hãy cho đối phương chút thời gian chuẩn bị. Ngươi cho rằng ta chỉ muốn giết chút người bọn chúng để giáo huấn sao? Lần này chỉ nhắc nhở một chút, chút thực lực ấy không đủ đối phó ta, lần sau ra tay với ta nhớ kỹ, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là phải dốc hết sức!” Dùng khăn xoa tay, tiện tay ném sang một bên: “Lần này, không cần thần long thấy đầu không thấy đuôi nữa. Ta sẽ cho chúng thấy rõ ta đang ở đâu. Nếu đã không thể tránh, vậy thì cứ tới đi, đánh một quyền ra tránh được trăm quyền. Truyền tin cho Hoàng Liệt, bảo hắn đến Mao Lư sơn trang một chuyến... Cũng không cần nói trực tiếp như vậy, nếu không Hoàng đại chưởng môn sẽ không vui, cứ nói có chuyện khẩn cấp cần thương lượng.”
...
Trong núi, Triệu Sâm đưa mật tín đã đọc cho Cao Thiếu Minh.
Sau khi Cao Thiếu Minh nhận thư xem, quá sợ hãi: “Hơn một trăm cao thủ bị tiêu diệt sạch, không một ai sống sót, sao có thể như vậy?”
Triệu Sâm: “Người của ta đến hiện trường tra xét, thi thể đều đếm giúp ngươi rồi, không sai đâu. Ta nói rồi, rõ ràng người ta cố ý gài bẫy, ngươi cứ quyết phải nhảy vào.”
Cao Thiếu Minh: “Người của người tổn thất bao nhiêu?”
Triệu Sâm nhìn sang một bên: “Phát hiện tình hình không bình thường, thấy lực lượng sự phòng của đối phương vây đến, ta còn cần thiết bảo người của ta chạy đến chịu chết không?”
“Ngươi...” Cao Thiếu Minh giận tím mặt chỉ y.
Triệu Sâm lạnh lẽo nhìn sang: “Không nên vội vàng động thủ, sao? Muốn đẩy trách nhiệm cho ta à? Ngươi sốt ruột cầu công, cứng rắn nhảy vào cạm bẫy còn muốn trách ta? Ta thấy ngươi nên ngẫm xem chết nhiều người như vậy thì phải ăn nói thế vào với triều đình Yến quốc đi!”
“Hừ!” Cao Thiếu Minh phất tay áo hừ lạnh, lại tiếp tục cau mày nói: “Hắn lấy đâu ra nhiều cao thủ hộ vệ như vậy?”
Triệu Sâm: “Hoặc là Vạn Động Thiên phủ, hoặc là Đại Thiện sơn, ngoài hai nơi này, ngươi nghĩ còn ai có thể bỏ nhiều sức vì hắn như vậy.”
.....
Tiếng gót sắt cộc cộc, phía sau mấy chục người cưỡi ngựa là mấy ngàn bộ tốt chạy theo, lao vào khu vực rừng núi xảy ra giao tranh.
Nhân mã đóng quân xung quanh đã nhận được quân lệnh, mau chóng đuổi tới.
Một đệ tử Vạn Động Thiên phủ theo quân đội tới nhảy xuống ngựa, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, nhìn thi thể đồng môn, vẻ mặt nghiêm trọng.
Nhân mã nước Vệ tản ra, bắt đầu lục soát trong rừng núi, dọn dẹp từng cỗ thi thể thích khách, ngoài bảy thi thể đệ tử Vạn Động Thiên phủ, những thi thể khác đều bị ném vào trong cái hố mới được đào.
Dùng củi nhóm lửa, mùi thi thể cháy khét hun người, sau khi thiêu hủy xong vùi hố lại, hủy thi diệt tích là ý của Ngưu Hữu Đạo.
Ngoài dịch trạm, hơn nghìn người ngựa đuổi tới, trong đó cũng có một đệ tử Vạn Động Thiên phủ đi theo quân đội, chạy đến tiếp ứng đám Tôn Lâm Tiên bị thương.
Còn về đám Ngưu Hữu Đạo thì đã đổi cưỡi cưỡi rời đi...
Quận Thanh Sơn, núi đá động quật, cấm địa Ngũ Lương sơn.
Viên Cương đang ngồi trong một gian mật thất, xem xét mật báo từ các nơi truyền đến như thường lệ, xem thử có tin nào hữu dụng không, đây là một trong những công việc hằng ngày của hắn ta ở quận Thanh Sơn.
Hai cái bàn trong thạch thất, một cái là của Viên Cương, một cái đối diện của của Công Tôn Bố, Viên Cương nhìn sang Công Tôn Bố cũng đang kiểm tra.
Một đệ tử bên ngoài tiến đến, bẩm báo nói: “Chưởng môn, ngoài núi có người cầu kiến, nói là bằng hữu cũ của ngài.”
Công Tôn Bố nhìn thứ trong tay, thuận miệng hỏi: “Người nào?”
Đệ tử đáp: “Tự xưng là Bách Lý Yết, nói là đi ngang đây nên tiện đường bái phỏng.”
“Bách Lý Yết?” Công Tôn Bố trố mắt ra, đặt thứ trong tay xuống, nghi hoặc ngẩng đầu: “Sao hắn lại tới đây?”
Viên Cương có vẻ thờ ơ, giương mắt hỏi: “Ai đấy?”
Công Tôn Bố: “Là một tán tu hơi có danh tiếng trong giới tu hành.”