Đạo Quân
Chương 845: Cái Đầu Của Thiệu Bình Ba
Dù có phải là thực tình hay không, lần này đối phương đã kiệt lực giải vây cho hắn, sau một vài chuyện, xem như có cơ sở để tin tưởng.
Ngưu Hữu Đạo chống hai tay lên kiếm, chán nản: “Giang hồ cưỡi ngựa, gió cũng được, mưa cũng được, một chiếc áo tơi che mưa cả đời.”
Tư Đồ Diệu nghe vậy lắc đầu, sắc mặt có vẻ tán thưởng: “Nếu ta trẻ lại mấy tuổi, chắc chắn sẽ trở thành mạc nghịch chi giao với ngươi.”
“Giờ cũng không muộn.” Ngưu Hữu Đạo đổi thái độ, đầy vẻ mong đợi nói:”Nếu Tư Đồ chưởng môn không chê, ta nguyện cùng Tư Đồ chưởng môn kết bái làm huynh đệ khác họ!”
“Dừng lại!” Tư Đồ Diệu hơi sửng sốt, vội xua tay ngăn cản:”Ta hỏi này, có phải ngươi thích chơi trò này không? Lệnh Hồ Thu kết bái với ngươi, bị bắt vào đại lao Kinh thành nước Tề. Phong Ân Thái kết bái với ngươi, kết quả, toàn phái từ trên xuống dưới đều bị ngươi đá ra khỏi Nam Châu. Hiện giờ đến lượt ta rồi sao? Lão phu không có phúc nhận rồi!”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Trước khác nay khác. Tư Đồ chưởng môn không giống bọn họ, chúng ta là minh hữu…”
“Đừng!” Tư Đồ Diệu khoát tay: “Đúng là ta không giống bọn họ. Ta thân là chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ, nhất cử nhất động đều là đại diện cho cả Vạn Động Thiên Phủ, mọi thứ đã không thể làm theo ý mình. Chuyện kết bái này, cá nhân ta không thể làm chủ. Ta thấy vẫn nên miễn đi!”
“Không sao, Tư Đồ chưởng môn có thể thương lượng với bọn họ một chút. Nếu đồng ý thì sao?”
Tư Đồ Diệu không tiếp tục kéo dài chủ đề này với hắn nữa, đổi hướng: “Chuyện bên này đã ổn rồi, ta cũng không thể ở lại đây mãi. Có thể hai ngày tới sẽ phải rời đi, lão đệ phải bảo trọng.” Dứt lời, lão chắp tay quay người rời đi.
Đám người Vạn Động Thiên Phủ rời đi rồi, Quản Phương Nghi sán lại: “Lén la lét lút, lão ta nói gì với ngươi?”
“ Ha ha, không có gì. Nói Thương Kiến Hùng sẽ không bỏ qua cho ta, dặn ta phải cẩn thận một chút.”
Quản Phương Nghi thở dài.
Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn bà ta: “Đừng thở dài, ta linh nguyên đan bổ sung cho ta tu luyện có chưa?”
“Yên tâm đi, không thiếu của ngài được.” Quản Phương Nghi lườm hắn, chợt đầy nghi ngờ nói: “Sao ta cảm giác chi phí tu luyện của ngài càng ngày càng không bình thường. Lượng ngài sử dụng bây giờ không giống với Trúc Cơ bình thường. Trúc Cơ có thể dùng nhiều linh nguyên đan vậy sao? Sao ta cảm giác giống như lượng Kim Đan kỳ sử dụng đó. Không phải ngài đã đột phá lên Kim Đan kỳ chứ?”
Ngưu Hữu Đạo xem thường: “Ta không hiểu nhiều về chuyện tu luyện của người khác, có lẽ là công pháp tu luyện của ta khác, nên tiêu hao cũng khác đi.”
“Thật sao?” Quản Phương Nghi hơi nghi ngờ, xách tay áo, duỗi tay ra, làm bộ muốn ấn bụng hắn: “Có dám để ta nhìn thêm không?”
Ngưu Hữu Đạo thản nhiên rời tay khỏi kiếm: “Với ngươi thì có gì mà không yên tâm. Tra thì tra chứ sao.”
Đan điền khí hải chính là căn bản của pháp lực toàn thân, một khi bị phá hư, một thân tu vi coi như bị phế, tương đương với một tính mạng khác của tu sĩ. Nhất là thi pháp vào bụng kiểm tra ở khoảng cách gần, nếu thực có lòng xấu xa, ngươi còn không có thời gian để phản ứng, không khác gì bị người ta gác đao trên cổ.
Trong tình huống bình thường, tu sĩ thà rằng để người ta chạm vào những bộ vị khác cũng sẽ không cho người tiếp xúc trực tiếp với khí hải đan điền, ít nhiều cũng sẽ có thời gian đối phó.
Thấy người ta tín nhiệm mình như vậy, ngoài mặt Quản Phương Nghi tỏ ra khinh thường nhưng trong lòng rất vui. Bà ta chậm rãi ấn tay vào bụng dưới của Ngưu Hữu Đạo, chậm chậm thi pháp rót vào đan điền của hắn xem xét.
Kết quả, bà ta phát hiện chân khí trong đan điền khí hải của hắn tinh thuần đến mức nhất định, nhưng vẫn rỗng tuếch, không thấy tí kim đan nào.
Khi bà ta rút pháp lực về, Ngưu Hữu Đạo như cười như không hỏi: “Không lừa gạt ngươi chứ? Lần này tin ta chưa?”
Quản Phương Nghi lẩm bẩm: “Lạ thật, chẳng lẽ có liên quan đến công pháp ngươi tu luyện thật?”
Hoàn toàn chính xác, hắn không lừa bà ta, đúng là chưa đến được cảnh giới kết đan. Nhưng bà ta không hiểu được, không chỉ nói đến chuyện số lượng linh nguyên đan tiêu hao rất không bình thường, độ tinh thuần của chân khí trong cơ thể cũng vượt xa Trúc Cơ kỳ, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới kết thành kim đan. Bà ta chỉ có thể nghi ngờ có liên quan đến công pháp tu luyện của Ngưu Hữu Đạo.
Là công pháp tu luyện của Thượng Thanh Tông sao? Bà ta cũng muốn hỏi hắn tu luyện công pháp gì, nhưng đây là tối kỵ của giới tu hành.
Người trong môn phái, xem tên môn phái là biết ngươi tu luyện công pháp gì, không cần hỏi nhiều. Hỏi cái này khác nào nghi ngờ người ta phản bội sư môn? Là nhục nhã người khác.
Còn nếu là người không có môn phái, thì càng không nên hỏi. Làm sao có thể tuỳ tiện cho người khác biết bản lãnh bảo mệnh chứ?
Giống như Ngưu Hữu Đạo chưa bao giờ hỏi bà ta tu luyện công pháp gì.
Lúc này, có hộ vệ phủ Thứ sử tới báo: “Tiên sinh, sứ thần nước Tấn Sở Tương Ngọc cầu kiến.”
Quản Phương Nghi ngạc nhiên, Ngưu Hữu Đạo cũng hơi kỳ quái: “Sứ thần nước Tấn tới gặp ta làm gì?”
“Thưa, thuộc hạ không biết. Người này đang đứng ngoài phủ, tiên sinh có muốn gặp không?”
Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định xem xem đối phương muốn làm gì.: “Cho mời!”
Hộ vệ rời đi, Quản Phương Nghi thì thầm: “Ngươi đã liên tiếp giết hai sứ thần, còn có người dám đưa tới cửa sao?”
Ngưu Hữu Đạo trừng mắt với bà ta: “Ta không phải kẻ ham giết người tới phát điên. Vô duyên vô tới giết y làm gì?”
Quản Phương Nghi không nhịn được, cười trộm.
Chỉ chốc lát sau, sứ thần nước Tấn Sở Tương Ngọc đi vào, đứng xa xa chắp tay chào: “Đạo gia, chúng ta lại gặp mặt.”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay cười nói: “Trước mặt Sở đại nhân, không dám nhận hai chữ Đạo gia.”
“Ha ha, nghe nói người bên cạnh Đạo gia đều xưng hô như vậy, ta cũng gọi theo.”
Song phương khách khí hàn huyên một hồi, người ta nhất định đã muốn xưng hô như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng đành chịu thôi.
Song phương ngồi trong đình, Quản Phương Nghi dâng trà rồi lui xuống.
“Sở đại nhân, giờ có thể nói chưa?” Ngưu Hữu Đạo không quanh co với y, buông chén trà liền hỏi.
Sở Tương Ngọc thấp giọng hỏi: “Đạo gia có biết tình cảnh trước mắt của mình không? Lần này, mặc dù Nam Châu đã giải được mối nguy, nhưng sợ là Hoàng thượng nước Yến Thương Kiến Hùng sẽ hận ngài thấu xương!”
Ngưu Hữu Đạo cười cười: “Sở đại nhân lại quan tâm tới an nguy của ta, sao ta cảm giác hơi là lạ?”
Sở Tương Ngọc thần thần bí bí nói: “Biết được tình cảnh của Đạo gia, có người nguyện ý bảo đảm bình an của Đạo gia.”
Ngưu Hữu Đạo quan sát đối phương cẩn thận một chút, thân phận của y khiến cho hắn không thể không nghi ngờ: “Chẳng lẽ Hoàng thượng nước Tấn Thái Thúc Hùng muốn bảo vệ ta?”
Sở Tương Ngọc nghiêm mặt nói: “Bệ hạ chính là hùng chủ một đời, cầu hiền như khát nước, ngưỡng mộ Đạo gia đã lâu…”
Y lải nhải một đống lời khen tặng, Ngưu Hữu Đạo xem như đã hiểu, người này muốn mời chào mình.
“Dù Nam Châu đã vượt qua được nguy hiểm trước mắt nhưng sớm muộn gì cũng phải đối diện với kiếp nạn, thực sự không phải nơi có thể ở lâu. Nước Tấn ta thì khác. Không nói lâu dài, chỉ nói trước mắt, Thương Kiến Hùng tất sẽ nghĩ hết biện pháp để hại ngài, nêu tới nước Tấn ta thì không cần lo…”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi uống trà, nhẫn nhịn nghe y nói cho xong.
Sở Tương Ngọc nói xong cũng chờ thái độ của hắn.
Thực ra Sở Tương Ngọc cũng rất hồi hộp, sứ thần các nước đều đi rồi, y xem như lớn gan không đi.
Người nước Hàn, nước Tề, nước Vệ bỏ chạy là vì không cần thiết gánh nguy hiểm kia. Người nước Yến và nước Triệu làk không dám ở lại, một khi khai chiến, có thể hình dung được kết cục của người hai nước này ở Kim Châu. Nước Tống gây ra chuyện này đâu còn ngốc nghếch ở lại, nên trở về nước Tống phục mệnh thôi.
Duy chỉ còn lại một mình y. Y cũng chẳng có cách nào khác, âm thầm nhận ý chỉ hạ sát thủ với Ngưu Hữu Đạo.
Ai ngờ, cơ hội hạ sát thủ còn chưa tìm tới, Bệ hạ lại hạ ý chỉ mới, dặn y mời chào Ngưu Hữu Đạo, sự thay đổi này thực sự khiến cho y không biết nói thế nào.
Đợi nửa ngày không thấy hắn có phản ứng gì, Sở Tương Ngọc hỏi: “Bệ hạ thành tâm thành ý, ý Đạo gia thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói: “Ý tốt của Bệ hạ ta xin lĩnh, có điều, ta không dám đi. Nếu Bệ hạ thực sự có thành ý, không ngại lấy ra chút thành ý xem.”
“Đạo gia muốn thành ý gì?”
“Đầu của Thiệu Bình Ba. Chỉ cần đưa đầu y cho ta, ta sẽ lập tức tới ngay!”
Ngưu Hữu Đạo chống hai tay lên kiếm, chán nản: “Giang hồ cưỡi ngựa, gió cũng được, mưa cũng được, một chiếc áo tơi che mưa cả đời.”
Tư Đồ Diệu nghe vậy lắc đầu, sắc mặt có vẻ tán thưởng: “Nếu ta trẻ lại mấy tuổi, chắc chắn sẽ trở thành mạc nghịch chi giao với ngươi.”
“Giờ cũng không muộn.” Ngưu Hữu Đạo đổi thái độ, đầy vẻ mong đợi nói:”Nếu Tư Đồ chưởng môn không chê, ta nguyện cùng Tư Đồ chưởng môn kết bái làm huynh đệ khác họ!”
“Dừng lại!” Tư Đồ Diệu hơi sửng sốt, vội xua tay ngăn cản:”Ta hỏi này, có phải ngươi thích chơi trò này không? Lệnh Hồ Thu kết bái với ngươi, bị bắt vào đại lao Kinh thành nước Tề. Phong Ân Thái kết bái với ngươi, kết quả, toàn phái từ trên xuống dưới đều bị ngươi đá ra khỏi Nam Châu. Hiện giờ đến lượt ta rồi sao? Lão phu không có phúc nhận rồi!”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Trước khác nay khác. Tư Đồ chưởng môn không giống bọn họ, chúng ta là minh hữu…”
“Đừng!” Tư Đồ Diệu khoát tay: “Đúng là ta không giống bọn họ. Ta thân là chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ, nhất cử nhất động đều là đại diện cho cả Vạn Động Thiên Phủ, mọi thứ đã không thể làm theo ý mình. Chuyện kết bái này, cá nhân ta không thể làm chủ. Ta thấy vẫn nên miễn đi!”
“Không sao, Tư Đồ chưởng môn có thể thương lượng với bọn họ một chút. Nếu đồng ý thì sao?”
Tư Đồ Diệu không tiếp tục kéo dài chủ đề này với hắn nữa, đổi hướng: “Chuyện bên này đã ổn rồi, ta cũng không thể ở lại đây mãi. Có thể hai ngày tới sẽ phải rời đi, lão đệ phải bảo trọng.” Dứt lời, lão chắp tay quay người rời đi.
Đám người Vạn Động Thiên Phủ rời đi rồi, Quản Phương Nghi sán lại: “Lén la lét lút, lão ta nói gì với ngươi?”
“ Ha ha, không có gì. Nói Thương Kiến Hùng sẽ không bỏ qua cho ta, dặn ta phải cẩn thận một chút.”
Quản Phương Nghi thở dài.
Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn bà ta: “Đừng thở dài, ta linh nguyên đan bổ sung cho ta tu luyện có chưa?”
“Yên tâm đi, không thiếu của ngài được.” Quản Phương Nghi lườm hắn, chợt đầy nghi ngờ nói: “Sao ta cảm giác chi phí tu luyện của ngài càng ngày càng không bình thường. Lượng ngài sử dụng bây giờ không giống với Trúc Cơ bình thường. Trúc Cơ có thể dùng nhiều linh nguyên đan vậy sao? Sao ta cảm giác giống như lượng Kim Đan kỳ sử dụng đó. Không phải ngài đã đột phá lên Kim Đan kỳ chứ?”
Ngưu Hữu Đạo xem thường: “Ta không hiểu nhiều về chuyện tu luyện của người khác, có lẽ là công pháp tu luyện của ta khác, nên tiêu hao cũng khác đi.”
“Thật sao?” Quản Phương Nghi hơi nghi ngờ, xách tay áo, duỗi tay ra, làm bộ muốn ấn bụng hắn: “Có dám để ta nhìn thêm không?”
Ngưu Hữu Đạo thản nhiên rời tay khỏi kiếm: “Với ngươi thì có gì mà không yên tâm. Tra thì tra chứ sao.”
Đan điền khí hải chính là căn bản của pháp lực toàn thân, một khi bị phá hư, một thân tu vi coi như bị phế, tương đương với một tính mạng khác của tu sĩ. Nhất là thi pháp vào bụng kiểm tra ở khoảng cách gần, nếu thực có lòng xấu xa, ngươi còn không có thời gian để phản ứng, không khác gì bị người ta gác đao trên cổ.
Trong tình huống bình thường, tu sĩ thà rằng để người ta chạm vào những bộ vị khác cũng sẽ không cho người tiếp xúc trực tiếp với khí hải đan điền, ít nhiều cũng sẽ có thời gian đối phó.
Thấy người ta tín nhiệm mình như vậy, ngoài mặt Quản Phương Nghi tỏ ra khinh thường nhưng trong lòng rất vui. Bà ta chậm rãi ấn tay vào bụng dưới của Ngưu Hữu Đạo, chậm chậm thi pháp rót vào đan điền của hắn xem xét.
Kết quả, bà ta phát hiện chân khí trong đan điền khí hải của hắn tinh thuần đến mức nhất định, nhưng vẫn rỗng tuếch, không thấy tí kim đan nào.
Khi bà ta rút pháp lực về, Ngưu Hữu Đạo như cười như không hỏi: “Không lừa gạt ngươi chứ? Lần này tin ta chưa?”
Quản Phương Nghi lẩm bẩm: “Lạ thật, chẳng lẽ có liên quan đến công pháp ngươi tu luyện thật?”
Hoàn toàn chính xác, hắn không lừa bà ta, đúng là chưa đến được cảnh giới kết đan. Nhưng bà ta không hiểu được, không chỉ nói đến chuyện số lượng linh nguyên đan tiêu hao rất không bình thường, độ tinh thuần của chân khí trong cơ thể cũng vượt xa Trúc Cơ kỳ, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới kết thành kim đan. Bà ta chỉ có thể nghi ngờ có liên quan đến công pháp tu luyện của Ngưu Hữu Đạo.
Là công pháp tu luyện của Thượng Thanh Tông sao? Bà ta cũng muốn hỏi hắn tu luyện công pháp gì, nhưng đây là tối kỵ của giới tu hành.
Người trong môn phái, xem tên môn phái là biết ngươi tu luyện công pháp gì, không cần hỏi nhiều. Hỏi cái này khác nào nghi ngờ người ta phản bội sư môn? Là nhục nhã người khác.
Còn nếu là người không có môn phái, thì càng không nên hỏi. Làm sao có thể tuỳ tiện cho người khác biết bản lãnh bảo mệnh chứ?
Giống như Ngưu Hữu Đạo chưa bao giờ hỏi bà ta tu luyện công pháp gì.
Lúc này, có hộ vệ phủ Thứ sử tới báo: “Tiên sinh, sứ thần nước Tấn Sở Tương Ngọc cầu kiến.”
Quản Phương Nghi ngạc nhiên, Ngưu Hữu Đạo cũng hơi kỳ quái: “Sứ thần nước Tấn tới gặp ta làm gì?”
“Thưa, thuộc hạ không biết. Người này đang đứng ngoài phủ, tiên sinh có muốn gặp không?”
Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định xem xem đối phương muốn làm gì.: “Cho mời!”
Hộ vệ rời đi, Quản Phương Nghi thì thầm: “Ngươi đã liên tiếp giết hai sứ thần, còn có người dám đưa tới cửa sao?”
Ngưu Hữu Đạo trừng mắt với bà ta: “Ta không phải kẻ ham giết người tới phát điên. Vô duyên vô tới giết y làm gì?”
Quản Phương Nghi không nhịn được, cười trộm.
Chỉ chốc lát sau, sứ thần nước Tấn Sở Tương Ngọc đi vào, đứng xa xa chắp tay chào: “Đạo gia, chúng ta lại gặp mặt.”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay cười nói: “Trước mặt Sở đại nhân, không dám nhận hai chữ Đạo gia.”
“Ha ha, nghe nói người bên cạnh Đạo gia đều xưng hô như vậy, ta cũng gọi theo.”
Song phương khách khí hàn huyên một hồi, người ta nhất định đã muốn xưng hô như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng đành chịu thôi.
Song phương ngồi trong đình, Quản Phương Nghi dâng trà rồi lui xuống.
“Sở đại nhân, giờ có thể nói chưa?” Ngưu Hữu Đạo không quanh co với y, buông chén trà liền hỏi.
Sở Tương Ngọc thấp giọng hỏi: “Đạo gia có biết tình cảnh trước mắt của mình không? Lần này, mặc dù Nam Châu đã giải được mối nguy, nhưng sợ là Hoàng thượng nước Yến Thương Kiến Hùng sẽ hận ngài thấu xương!”
Ngưu Hữu Đạo cười cười: “Sở đại nhân lại quan tâm tới an nguy của ta, sao ta cảm giác hơi là lạ?”
Sở Tương Ngọc thần thần bí bí nói: “Biết được tình cảnh của Đạo gia, có người nguyện ý bảo đảm bình an của Đạo gia.”
Ngưu Hữu Đạo quan sát đối phương cẩn thận một chút, thân phận của y khiến cho hắn không thể không nghi ngờ: “Chẳng lẽ Hoàng thượng nước Tấn Thái Thúc Hùng muốn bảo vệ ta?”
Sở Tương Ngọc nghiêm mặt nói: “Bệ hạ chính là hùng chủ một đời, cầu hiền như khát nước, ngưỡng mộ Đạo gia đã lâu…”
Y lải nhải một đống lời khen tặng, Ngưu Hữu Đạo xem như đã hiểu, người này muốn mời chào mình.
“Dù Nam Châu đã vượt qua được nguy hiểm trước mắt nhưng sớm muộn gì cũng phải đối diện với kiếp nạn, thực sự không phải nơi có thể ở lâu. Nước Tấn ta thì khác. Không nói lâu dài, chỉ nói trước mắt, Thương Kiến Hùng tất sẽ nghĩ hết biện pháp để hại ngài, nêu tới nước Tấn ta thì không cần lo…”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi uống trà, nhẫn nhịn nghe y nói cho xong.
Sở Tương Ngọc nói xong cũng chờ thái độ của hắn.
Thực ra Sở Tương Ngọc cũng rất hồi hộp, sứ thần các nước đều đi rồi, y xem như lớn gan không đi.
Người nước Hàn, nước Tề, nước Vệ bỏ chạy là vì không cần thiết gánh nguy hiểm kia. Người nước Yến và nước Triệu làk không dám ở lại, một khi khai chiến, có thể hình dung được kết cục của người hai nước này ở Kim Châu. Nước Tống gây ra chuyện này đâu còn ngốc nghếch ở lại, nên trở về nước Tống phục mệnh thôi.
Duy chỉ còn lại một mình y. Y cũng chẳng có cách nào khác, âm thầm nhận ý chỉ hạ sát thủ với Ngưu Hữu Đạo.
Ai ngờ, cơ hội hạ sát thủ còn chưa tìm tới, Bệ hạ lại hạ ý chỉ mới, dặn y mời chào Ngưu Hữu Đạo, sự thay đổi này thực sự khiến cho y không biết nói thế nào.
Đợi nửa ngày không thấy hắn có phản ứng gì, Sở Tương Ngọc hỏi: “Bệ hạ thành tâm thành ý, ý Đạo gia thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói: “Ý tốt của Bệ hạ ta xin lĩnh, có điều, ta không dám đi. Nếu Bệ hạ thực sự có thành ý, không ngại lấy ra chút thành ý xem.”
“Đạo gia muốn thành ý gì?”
“Đầu của Thiệu Bình Ba. Chỉ cần đưa đầu y cho ta, ta sẽ lập tức tới ngay!”