Đạo Quân
Chương 798: Nhường Nam Châu Lại (1)
Ngưu Hữu Đạo thở dài:
"Đại tổng quản đã có đáp án rõ ràng rồi, cần gì nghĩ nhiều nữa. Có thể khiến Thái Thúc Hùng lễ ngộ như vậy tất nhiên là nhằm vào đúng khẩu vị yêu thích của y. Ta nghĩ nước Tề nên chuẩn bị sớm đi, sẵn sàng khai chiến với nước Tấn. Nói thật là ngồi chờ rắc rối tìm đến không bằng ra tay trước khống chế. Nước Tề có thể suy xét hợp tác với nước Vệ một hơi đánh vào nước Tấn, đánh cho y không kịp trở tay.”
Bộ Tầm trầm ngâm, chợt bừng tỉnh phát hiện không đúng. Muốn xúi người ta làm thương mà sao ngược lại suýt bị người ta đẩy đi làm chim đầu đàn?
Bộ Tầm cảm giác hơi mạo hiểm, phát hiện Ngưu Hữu Đạo thật lợi hại, suýt bị hắn dắt mũi đi. Nếu ông bị tên này dụ dỗ trở về xúi giục Hạo Vân Đồ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng nói đi phải nói lại Ngưu Hữu Đạo cho đáp án hơi có lý, Bộ Tầm còn chút năng lực phân tích.
Bộ Tầm vừa suy tư đáp án của Ngưu Hữu Đạo vừa rời đi, có định hướng này xem như đến một chuyến không uổng công.
Đứng ở cửa tiễn xe ngựa chở Bộ Tầm đi, Quản Phương Nghi cùng Ngưu Hữu Đạo xoay người vào nhà.
Quản Phương Nghi hỏi:
“Ngươi không sợ Thiệu Bình Ba nhờ cậy sức mạnh của nước Tấn xuống tay với ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Chắc chắn hắn sẽ mượn sức mạnh nước Tấn xuống tay với ta, còn cần nghi ngờ điều này sao? Nhưng không phải hiện tại, chí hướng của hắn không chỉ hạn hẹp ở đây. Ưu tiên hàng đầu của hắn là làm được điều gì đó để lấy niềm tin của Thái Thúc Hùng, sẽ không sốt ruột biểu thị lòng ích kỷ riêng, chân còn chưa đứng vững đã lo chạy, muốn sai khiến lực lượng của nước Tấn. Bà cảm thấy hắn làm được sao? Ta tạm thời không lo Thiệu Bình Ba, Thái Thúc Hùng làm hoàng đế cũng hết chỗ nói, hoàng bào mặc lên người còn tay nắm tay, nếu y chủ động đứng ra bênh Thiệu Bình Ba thì rắc rối.”
Hai người về đình ngồi.
Quản Phương Nghi nhíu mày hỏi:
“Thái Thúc Hùng hiểu biết Thiệu Bình Ba rõ lắm sao? Chấp nhận hắn dễ như vậy?’
Ngưu Hữu Đạo khẽ thở dài:
“Người có năng lực đi đâu đều như nhau.”
Quản Phương Nghi hầm hừ:
“Bây giờ biết người ta không dễ chọc rồi đi, lúc trước cần gì đi chọc vào người ta?”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi ngồi xuống, hai tay vịn kiếm chống trước người:
“Không phải ta muốn chọc ai mà là người ta không chịu tha cho ta, nếu không đánh trả lại không được. Ta không làm chết hắn thì hắn sẽ làm chết ta.”
Quản Phương Nghi nói:
“Ta đi theo ngươi chạy ngược chạy xuôi truy sát hắn, ít nhất ngươi cho ta chết rõ ràng đi. Hai ngươi rốt cuộc kết thù thế nào mà phải không chết không ngừng?”
Ngưu Hữu Đạo gật gù nói:
"Việc này nói rất dài dòng, xét cho cùng là vì nữ nhân."
Quản Phương Nghi chớp chớp mắt hỏi:
“Đường Nghi?”
Ngưu Hữu Đạo thở ra:
“Đúng vậy.”
Quản Phương Nghi chép miệng:
“Hai ngươi không hiền lành gì, không dễ động tình vì nữ nhân, sức hấp dẫn của Đường Nghi lớn thật, hút cùng lúc hai vị còn khiến các ngươi tranh phong cật thố đấu chết đi sống lại, lão nương hơi bị hâm mộ.”
“Tranh phong cật thố cái khỉ gì, lúc vừa gặp tên đó là ta biết hắn rất nguy hiểm, dù bối cảnh hay thế lực đều không bằng người ta, ước gì tránh hắn thật xa. Ban đầu ta không ngờ hắn theo đuổi Đường Nghi, vậy cũng đành thôi, cố tình tên đó tâm thuật bất chính ôm Đường Nghi về là thứ yếu, mục tiêu thật sự là Triệu Hùng Ca!”
“Mặc kệ ta và Đường Nghi như thế nào thì danh phận còn đó, ta khi không thành vật chướng ngại trong mắt hắn. Người lấy việc thành thân cả đời ra lợi dụng là đủ biết bụng dạ thế nào rồi, một kẻ gặp chuyện không từ thủ đoạn, đối xử với mình còn tệ thì ta dám trông chờ hắn đối xử tốt với ta sao? Khi đó ta biết mình gặp nguy hiểm nên chạy trối chết.”
“Bắt đầu từ khi đó hai người đấu nhau, hắn vì thành chuyện tốt với Đường Nghi mà xuống tay ác với ta. Ta biết hắn sẽ không tha cho ta, vì cắt đứt tai họa ngầm nên cũng đánh trả quyết liệt, ngươi qua ta lại đấu đến cuối cùng ngày càng hiểu nhau hơn, chợt nhận ra dã tâm của hắn không chỉ ở Bắc châu, dã tâm của Thiệu Bình Ba không chỉ ở một góc tầm thường, sớm muộn gì sẽ xuống tay với nội ưu ngoại hoạn nước Yến, thậm chí không chỉ là nước Yến.”
"Đến tình trạng này vấn đề không nằm ở Đường Nghi và Triệu Hùng Ca nữa, sau khi ta và hắn liên tiếp đấu nhau đều biết năng lực của đối phương, nhận ra sớm muộn gì sẽ là chướng ngại của nhau, dù không có Đường Nghi và Triệu Hùng Ca thì sẽ có lúc chúng ta đụng độ. Có thể tưởng tượng hậu quả, đều không muốn đối phương ngồi lớn tạo tai họa ngầm lớn hơn cho mình, muốn bóp ch ết đối phương từ trong trứng nước, có cơ hội là sẽ dồn đối phương vào đường chết, tuyệt đối không thương tình.”
Quản Phương Nghi nói:
“Giờ hắn đã đi nước Tấn, tạm thời không xung đột ích lợi, ngươi thích đàm hòa mà, hay thừa dịp này nói chuyện với hắn xem?”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Đã đi tới bước này thì không đơn giản vậy, có thù hay không tạm gác sang một bên, chỉ nói một điều, nếu hắn tìm ta đàm hòa thì ta sẽ tin tưởng hắn chịu bỏ qua chuyện cũ sao? Ta dám để hắn ngồi lớn sao? Hắn cũng nghĩ ta như vậy.”
Nam châu, phủ Thứ Sử. Đến giờ cơm, Thương Triêu Tông tạm buông công vụ đi phòng dùng cơm.
Mông Sơn Minh, Thương Thục Thanh, Phượng Nhược Nam đều ở, còn có La Đại An.
Những người này ăn cơm cũng ngồi chung bàn, Mông Sơn Minh vốn không chịu nhưng Thương Triêu Tông mãnh liệt yêu cầu.
La Đại An có thể ngồi ăn cơm ở đây đương nhiên là vì theo Mông Sơn Minh, quan trọng nhất là hưởng theo đặc quyền của phụ thân La An đã chết, người sống nên làm điều gì đó cho phụ thân của gã.
Còn về Phượng Nhược Nam thì Thương Triêu Tông không muốn ngồi chung bàn với nàng, y không chịu được người bên cạnh mình đều khuyên nhủ, dường như đều đứng về phía Phượng Nhược Nam.
Trừ Mông Sơn Minh không thể đứng lên ra những người đang ngồi đều đứng dậy.
Thương Triêu Tông quét mắt qua mọi người nhưng không ngừng lại trên người Phượng Nhược Nam.
Thương Triêu Tông phát hiện bị thiếu người bèn hỏi:
"Lam tiên sinh và Tiểu An đâu?”
Cứ tưởng hai người ở cùng Thương Triêu Tông nhưng giờ mới biết không phải, Mông Sơn Minh sai La Đại An:
“Đại An, đi xem Lam tiên sinh.”
La Đại An ôm hai thanh thương không buông chạy ngay ra ngoài:
“Vâng!”
Chốc lát sau La Đại An chạy về nói:
“Vương gia, Lam tiên sinh mời vương gia đi ra ngoài một chốc.”
Thương Triêu Tông hơi giật mình sau đó bước nhanh ra.
La Đại An khom người nói nhỏ vào tai Mông Sơn Minh rồi đẩy ông ra ngoài.
Thương Thục Thanh thấy có chuyện, bên mình xảy ra chuyện gì sẽ không né tránh nàng thế là đi theo ra.
Trong phòng chỉ còn một mình Phượng Nhược Nam buồn bã, không có ai khác. Lam Nhược Đình kêu người ra ngoài chắc chắn là né tránh nàng.
Phượng Nhược Nam bây giờ gầy không ra hình người, còn đâu thần thái nữ tướng quân năm xưa, một thân công phu cũng bỏ quên không luyện.
Sau thảm kịch năm đó Thương Triêu Tông ngủ riêng, y thậm chí mang theo mỹ cơ mà nhà nàng tiến hiến lượn lờ trước mặt nàng. Hai mỹ cơ vì phủi quan hệ với Phượng gia nên cố gắng nịnh nọt Thương Triêu Tông, lên mặt với nàng.
Phượng Nhược Nam biết nếu không có Thiên Ngọc môn trấn thì Thương Triêu Tông đã sớm bỏ nàng. Phượng Nhược Nam bị hai mỹ cơ ức hiếp nhưng không hé răng, nàng biết nếu nói cho Thương Thục Thanh thì chắc chắn Thương Thục Thanh sẽ bênh vực nàng, nhưng nàng không nói, không tố khổ với ai.
Phượng Nhược Nam không nói, người hầu trong phủ dù biết cũng không nói ra, ai chẳng biết Phượng gia suýt hại chết vương gia, đều biết vương gia bất mãn với vương phi.
Nhà này tôn ý muốn của Thương Triêu Tông lên hàng đầu, đám người hầu sau lưng hơi bất kính với Phượng Nhược Nam.
Nhà mẹ đẻ cũng biết Phượng Nhược Nam sống khổ sở bên nhà trượng phu, nhưng chuyện giữa phu thê không gây ồn ào không đánh nhau, Thiên Ngọc môn làm gì được? Bành Hựu Tại chỉ có thể sai người nói đi nói lại với Phượng Nhược Nam là muốn đưa nàng đi.
Nhưng Phượng Nhược Nam không đi.
Nhà mẹ đẻ muốn giết trượng phu của nàng, kết quả trượng phu giết hai ca ca của nàng. Khi đó Phượng Nhược Nam không chọn đứng về phía ai, bây giờ nàng cũng sẽ không chọn, mặc kệ Thương Triêu Tông đối xử với nàng thế nào thì nàng chấp nhận sống như vậy, như khối gỗ mục qua một ngày hay một ngày.
"Đại tổng quản đã có đáp án rõ ràng rồi, cần gì nghĩ nhiều nữa. Có thể khiến Thái Thúc Hùng lễ ngộ như vậy tất nhiên là nhằm vào đúng khẩu vị yêu thích của y. Ta nghĩ nước Tề nên chuẩn bị sớm đi, sẵn sàng khai chiến với nước Tấn. Nói thật là ngồi chờ rắc rối tìm đến không bằng ra tay trước khống chế. Nước Tề có thể suy xét hợp tác với nước Vệ một hơi đánh vào nước Tấn, đánh cho y không kịp trở tay.”
Bộ Tầm trầm ngâm, chợt bừng tỉnh phát hiện không đúng. Muốn xúi người ta làm thương mà sao ngược lại suýt bị người ta đẩy đi làm chim đầu đàn?
Bộ Tầm cảm giác hơi mạo hiểm, phát hiện Ngưu Hữu Đạo thật lợi hại, suýt bị hắn dắt mũi đi. Nếu ông bị tên này dụ dỗ trở về xúi giục Hạo Vân Đồ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng nói đi phải nói lại Ngưu Hữu Đạo cho đáp án hơi có lý, Bộ Tầm còn chút năng lực phân tích.
Bộ Tầm vừa suy tư đáp án của Ngưu Hữu Đạo vừa rời đi, có định hướng này xem như đến một chuyến không uổng công.
Đứng ở cửa tiễn xe ngựa chở Bộ Tầm đi, Quản Phương Nghi cùng Ngưu Hữu Đạo xoay người vào nhà.
Quản Phương Nghi hỏi:
“Ngươi không sợ Thiệu Bình Ba nhờ cậy sức mạnh của nước Tấn xuống tay với ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Chắc chắn hắn sẽ mượn sức mạnh nước Tấn xuống tay với ta, còn cần nghi ngờ điều này sao? Nhưng không phải hiện tại, chí hướng của hắn không chỉ hạn hẹp ở đây. Ưu tiên hàng đầu của hắn là làm được điều gì đó để lấy niềm tin của Thái Thúc Hùng, sẽ không sốt ruột biểu thị lòng ích kỷ riêng, chân còn chưa đứng vững đã lo chạy, muốn sai khiến lực lượng của nước Tấn. Bà cảm thấy hắn làm được sao? Ta tạm thời không lo Thiệu Bình Ba, Thái Thúc Hùng làm hoàng đế cũng hết chỗ nói, hoàng bào mặc lên người còn tay nắm tay, nếu y chủ động đứng ra bênh Thiệu Bình Ba thì rắc rối.”
Hai người về đình ngồi.
Quản Phương Nghi nhíu mày hỏi:
“Thái Thúc Hùng hiểu biết Thiệu Bình Ba rõ lắm sao? Chấp nhận hắn dễ như vậy?’
Ngưu Hữu Đạo khẽ thở dài:
“Người có năng lực đi đâu đều như nhau.”
Quản Phương Nghi hầm hừ:
“Bây giờ biết người ta không dễ chọc rồi đi, lúc trước cần gì đi chọc vào người ta?”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi ngồi xuống, hai tay vịn kiếm chống trước người:
“Không phải ta muốn chọc ai mà là người ta không chịu tha cho ta, nếu không đánh trả lại không được. Ta không làm chết hắn thì hắn sẽ làm chết ta.”
Quản Phương Nghi nói:
“Ta đi theo ngươi chạy ngược chạy xuôi truy sát hắn, ít nhất ngươi cho ta chết rõ ràng đi. Hai ngươi rốt cuộc kết thù thế nào mà phải không chết không ngừng?”
Ngưu Hữu Đạo gật gù nói:
"Việc này nói rất dài dòng, xét cho cùng là vì nữ nhân."
Quản Phương Nghi chớp chớp mắt hỏi:
“Đường Nghi?”
Ngưu Hữu Đạo thở ra:
“Đúng vậy.”
Quản Phương Nghi chép miệng:
“Hai ngươi không hiền lành gì, không dễ động tình vì nữ nhân, sức hấp dẫn của Đường Nghi lớn thật, hút cùng lúc hai vị còn khiến các ngươi tranh phong cật thố đấu chết đi sống lại, lão nương hơi bị hâm mộ.”
“Tranh phong cật thố cái khỉ gì, lúc vừa gặp tên đó là ta biết hắn rất nguy hiểm, dù bối cảnh hay thế lực đều không bằng người ta, ước gì tránh hắn thật xa. Ban đầu ta không ngờ hắn theo đuổi Đường Nghi, vậy cũng đành thôi, cố tình tên đó tâm thuật bất chính ôm Đường Nghi về là thứ yếu, mục tiêu thật sự là Triệu Hùng Ca!”
“Mặc kệ ta và Đường Nghi như thế nào thì danh phận còn đó, ta khi không thành vật chướng ngại trong mắt hắn. Người lấy việc thành thân cả đời ra lợi dụng là đủ biết bụng dạ thế nào rồi, một kẻ gặp chuyện không từ thủ đoạn, đối xử với mình còn tệ thì ta dám trông chờ hắn đối xử tốt với ta sao? Khi đó ta biết mình gặp nguy hiểm nên chạy trối chết.”
“Bắt đầu từ khi đó hai người đấu nhau, hắn vì thành chuyện tốt với Đường Nghi mà xuống tay ác với ta. Ta biết hắn sẽ không tha cho ta, vì cắt đứt tai họa ngầm nên cũng đánh trả quyết liệt, ngươi qua ta lại đấu đến cuối cùng ngày càng hiểu nhau hơn, chợt nhận ra dã tâm của hắn không chỉ ở Bắc châu, dã tâm của Thiệu Bình Ba không chỉ ở một góc tầm thường, sớm muộn gì sẽ xuống tay với nội ưu ngoại hoạn nước Yến, thậm chí không chỉ là nước Yến.”
"Đến tình trạng này vấn đề không nằm ở Đường Nghi và Triệu Hùng Ca nữa, sau khi ta và hắn liên tiếp đấu nhau đều biết năng lực của đối phương, nhận ra sớm muộn gì sẽ là chướng ngại của nhau, dù không có Đường Nghi và Triệu Hùng Ca thì sẽ có lúc chúng ta đụng độ. Có thể tưởng tượng hậu quả, đều không muốn đối phương ngồi lớn tạo tai họa ngầm lớn hơn cho mình, muốn bóp ch ết đối phương từ trong trứng nước, có cơ hội là sẽ dồn đối phương vào đường chết, tuyệt đối không thương tình.”
Quản Phương Nghi nói:
“Giờ hắn đã đi nước Tấn, tạm thời không xung đột ích lợi, ngươi thích đàm hòa mà, hay thừa dịp này nói chuyện với hắn xem?”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Đã đi tới bước này thì không đơn giản vậy, có thù hay không tạm gác sang một bên, chỉ nói một điều, nếu hắn tìm ta đàm hòa thì ta sẽ tin tưởng hắn chịu bỏ qua chuyện cũ sao? Ta dám để hắn ngồi lớn sao? Hắn cũng nghĩ ta như vậy.”
Nam châu, phủ Thứ Sử. Đến giờ cơm, Thương Triêu Tông tạm buông công vụ đi phòng dùng cơm.
Mông Sơn Minh, Thương Thục Thanh, Phượng Nhược Nam đều ở, còn có La Đại An.
Những người này ăn cơm cũng ngồi chung bàn, Mông Sơn Minh vốn không chịu nhưng Thương Triêu Tông mãnh liệt yêu cầu.
La Đại An có thể ngồi ăn cơm ở đây đương nhiên là vì theo Mông Sơn Minh, quan trọng nhất là hưởng theo đặc quyền của phụ thân La An đã chết, người sống nên làm điều gì đó cho phụ thân của gã.
Còn về Phượng Nhược Nam thì Thương Triêu Tông không muốn ngồi chung bàn với nàng, y không chịu được người bên cạnh mình đều khuyên nhủ, dường như đều đứng về phía Phượng Nhược Nam.
Trừ Mông Sơn Minh không thể đứng lên ra những người đang ngồi đều đứng dậy.
Thương Triêu Tông quét mắt qua mọi người nhưng không ngừng lại trên người Phượng Nhược Nam.
Thương Triêu Tông phát hiện bị thiếu người bèn hỏi:
"Lam tiên sinh và Tiểu An đâu?”
Cứ tưởng hai người ở cùng Thương Triêu Tông nhưng giờ mới biết không phải, Mông Sơn Minh sai La Đại An:
“Đại An, đi xem Lam tiên sinh.”
La Đại An ôm hai thanh thương không buông chạy ngay ra ngoài:
“Vâng!”
Chốc lát sau La Đại An chạy về nói:
“Vương gia, Lam tiên sinh mời vương gia đi ra ngoài một chốc.”
Thương Triêu Tông hơi giật mình sau đó bước nhanh ra.
La Đại An khom người nói nhỏ vào tai Mông Sơn Minh rồi đẩy ông ra ngoài.
Thương Thục Thanh thấy có chuyện, bên mình xảy ra chuyện gì sẽ không né tránh nàng thế là đi theo ra.
Trong phòng chỉ còn một mình Phượng Nhược Nam buồn bã, không có ai khác. Lam Nhược Đình kêu người ra ngoài chắc chắn là né tránh nàng.
Phượng Nhược Nam bây giờ gầy không ra hình người, còn đâu thần thái nữ tướng quân năm xưa, một thân công phu cũng bỏ quên không luyện.
Sau thảm kịch năm đó Thương Triêu Tông ngủ riêng, y thậm chí mang theo mỹ cơ mà nhà nàng tiến hiến lượn lờ trước mặt nàng. Hai mỹ cơ vì phủi quan hệ với Phượng gia nên cố gắng nịnh nọt Thương Triêu Tông, lên mặt với nàng.
Phượng Nhược Nam biết nếu không có Thiên Ngọc môn trấn thì Thương Triêu Tông đã sớm bỏ nàng. Phượng Nhược Nam bị hai mỹ cơ ức hiếp nhưng không hé răng, nàng biết nếu nói cho Thương Thục Thanh thì chắc chắn Thương Thục Thanh sẽ bênh vực nàng, nhưng nàng không nói, không tố khổ với ai.
Phượng Nhược Nam không nói, người hầu trong phủ dù biết cũng không nói ra, ai chẳng biết Phượng gia suýt hại chết vương gia, đều biết vương gia bất mãn với vương phi.
Nhà này tôn ý muốn của Thương Triêu Tông lên hàng đầu, đám người hầu sau lưng hơi bất kính với Phượng Nhược Nam.
Nhà mẹ đẻ cũng biết Phượng Nhược Nam sống khổ sở bên nhà trượng phu, nhưng chuyện giữa phu thê không gây ồn ào không đánh nhau, Thiên Ngọc môn làm gì được? Bành Hựu Tại chỉ có thể sai người nói đi nói lại với Phượng Nhược Nam là muốn đưa nàng đi.
Nhưng Phượng Nhược Nam không đi.
Nhà mẹ đẻ muốn giết trượng phu của nàng, kết quả trượng phu giết hai ca ca của nàng. Khi đó Phượng Nhược Nam không chọn đứng về phía ai, bây giờ nàng cũng sẽ không chọn, mặc kệ Thương Triêu Tông đối xử với nàng thế nào thì nàng chấp nhận sống như vậy, như khối gỗ mục qua một ngày hay một ngày.