Đạo Quân
Chương 770: Chó Mất Chủ
Huyền Vi hỏi:
"Ngưu Hữu Đạo còn ở Vạn Thú môn sao?"
Từ lúc nhận được tin của Viên Cương, mời bên này tiếp nhận Thượng Thanh tông, nàng đã hạ lệnh cho người của "Vụ phủ" trọng điểm theo dõi Ngưu Hữu Đạo.
Nàng lại không ngốc Thượng Thanh tông có quan hệ với Ngưu Hữu Đạo mà không phải có quan hệ với Viên Cương. Chưởng môn Đường Nghi của Thượng Thanh tông vẫn là phu nhân của Ngưu Hữu Đạo. Viên Cương chỉ là tùy tùng của Ngưu Hữu Đạo. Nếu nói đó không phải ý của Ngưu Hữu Đạo mới là lạ, một tùy tùng có thể quyết được việc lớn như vậy sao?
Giữa những người thông minh đôi khi không cần nói rõ ra. Trong lòng Ngưu Hữu Đạo cũng hiểu rõ, mà nàng cũng rõ ràng. Thu nhận, giúp đỡ Thượng Thanh tông, Ngưu Hữu Đạo sẽ phải nợ một món nợ ân tình với nàng.
Vụ phủ, ngụ ý thần bí ẩn náu trong mây mù, ở nước Vệ có chức năng tương tự với Giáo Sự đài của nước Tề và Điệp Báo ty của nước Yến. Nói trắng ra, đó chính là một tổ chức tình báo quốc gia.
Huyền Vi vừa ra lệnh, tổ chức tình báo mạnh mẽ nhất của nước Vệ sẽ lập tức hành động.
Người phụ nữ lớn tuổi kia lên là Khương Thạch Cơ, nhìn bề ngoài xấu xí, nhưng là Chưởng lệnh sứ của Vụ phủ, có thể tự mình đi tiếp đón Đường Nghi đã nói rõ sự coi trọng của Huyền Vi đối với Ngưu Hữu Đạo.
Khương Thạch Cơ:
"Đã rời Vạn Thú môn, cùng với chưởng môn Đại Thiện sơn là Hoàng Liệt cưỡi hai con hắc ngọc điêu tới châu Bắc. Bây giờ người đang ở phủ Thứ sử châu Bắc."
"Cụ thể làm gì thì không rõ, nhưng bên châu Bắc có vẻ không yên tĩnh. Trước khi Ngưu Hữu Đạo đến, người của Đại Thiện sơn giết vài thuộc cấp của Thiệu Đăng Vân, đồng thời lùng bắt các học sinh của học phủ do Thiệu Bình Ba một tay sáng lập. Một phần học sinh được chia ra các nơi trong châu Bắc để rèn luyện đột nhiên biển mất, nhân viên lùng bắt đã vồ hụt. Còn nữa, Thiệu Bình Ba đã có một quãng thời gian không hề lộ diện."
Huyền Vi nghi hoặc:
"Đại Thiện sơn phát sinh xung đột với Thiệu thị?"
Khương Thạch Cơ:
"Có vẻ vậy. Tình huống cụ thể vẫn chưa rõ, tin tức được phong tỏa tương đối nghiêm mật. Chính vì tin tức bị bảo vệ càng nghiêm mật nên mới càng có thể. Có lời đồn nói rằng, Ngưu Hữu Đạo có ân oán với Thiệu Bình Ba, cụ thể là ân oán gì thì không rõ."
Người bên ngoài quả thực không rõ ân oán giữa Ngưu Hữu Đạo và Thiệu Bình Ba, quan trọng là đôi bên cũng không dám để người ngoài biết một số việc trong đó.
Huyền Vi đi qua đi lại:
"Ngưu Hữu Đạo và Hoàng Liệt cùng đi châu Bắc, giết thuộc cấp của Thiệu Đăng Vân, còn bắt học sinh của Thiệu Bình Ba. Giữa hai người này thực sự có thù oán gì đó. Đám người bên Ngưu Hữu Đạo xuất hiện ở sào huyệt của Thiệu Bình Ba đã chứng tỏ vấn đề. Tu hú chiếm tổ chim khách, chắc hẳn Thiệu Bình Ba phải chịu thiệt thòi. Thiệu Bình Ba này thật không đơn giản. Nhìn từ các biểu hiện, rất có thể việc châu Bắc tự lập là do y một tay thao tác. Sau khi phía Bắc kháng nước Hàn, phía Nam ngự nước Yến, hai nước giáp công mà không ngã, quá trình châu Bắc phát triển càng liên tục có hành động đáng ngạc nhiên. Nói y là kỳ tài ba trăm năm khó gặp một lần cũng không quá."
Khương Thạch Cơ:
"Đã hạ lệnh quan tâm tới Thiệu Bình Ba, có tin tức về y sẽ lập tức đăng báo."
Huyền Vi:
"Người như thế sẽ trưởng thành trong mưa gió, không phải ai cũng có thể đẩy đổ, vậy mà lại thua thiệt trong tay kẻ đến sau như Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo này quả thật càng ngày càng thú vị. Hắn hoặc tiềm ẩn không ra, khiến người ta khó lòng tìm kiếm dấu vết, khó có thể cân nhắc; một khi hắn lộ diện, lập tức sẽ có chuyện lớn xảy ra. Đi, đi xem xem vị Ngưu phu nhân có thể khiến Ngưu Hữu Đạo bận tâm kia."
Nàng vung ông tay áo, dẫn hai người rơi đi qua cửa sau.
Trong nhà thủy tạ, Đường Nghi và Đường Tố Tố cùng xoay người lại, nhìn về phía ba người tới từ cuối hành lang.
Hai người từng gặp người phụ nữ lớn tuổi kia, còn người đàn ông tóc dài xõa vai, quần áo đơn giản, vai đeo kiếm kia khiến con ngươi của hai người đột ngột co rụt lại, phù hợp với hình tượng của người trong lời đồn, cao thủ đệ nhất Đan bảng, Tây Môn Tình Không!
Ánh mắt hai người lập tức xoay sang người con gái mặc áo đen toàn thân, áo khoác dài, khuôn ngực căng đầy. Trang phục nữ giả nam cũng khó giấu được khí độ ung dung của người này, mà có thể khiến Tây Môn Tình Không làm tùy tùng, không cần đoán cũng biết là ai.
"Tướng công đến." Ba người vừa đến, Khương Thạch Cơ giới thiệu một tiếng.
Hai người lúc này chào:
"Ra mắt tướng công."
"Không cần đa lễ."
Huyền Vi nâng tay nói, ánh mắt đánh giá Đường Nghi, khen:
"Chưởng môn Đường thật xinh đẹp, không biết gọi ngươi là chưởng môn Đường hay gọi là Ngưu phu nhân thích hợp hơn?"
Đường Nghi hơi giật mình, chợt bình tĩnh nói:
"Ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì với Ngưu Hữu Đạo."
Huyền Vi nở nụ cười:
"Lời ấy vì sao lại nói thế?"
Đường Nghi do dự một chút:
"Ta đã hủy hôn với Ngưu Hữu Đạo, thư hủy hôn cũng đưa cho hắn. Sau lần đó, chúng ta không còn liên quan nữa. Ít ngày nữa ta sẽ công khai việc này với giới tu hành. Việc này phải nói rõ với tướng công."
Ý nàng là, nếu ngài cảm thấy ta và Ngưu Hữu Đạo không còn quan hệ nên không muốn thu nhận giúp đỡ. Ta cũng không còn lời gì oán hận.
Ba người hai mặt nhìn nhau, Huyền Vi thử hỏi:
"Là ngươi hủy hôn với Ngưu Hữu Đạo, không phải Ngưu Hữu Đạo hủy hôn với ngươi?"
Bình thường đều là nam giới hủy hôn nữ giới, nữ giới hủy hôn nam giới quả thật thưa thớt khó gặp.
"Chính phải."
"Vì sao?"
Đường Tố Tố chen lời:
"Ngưu Hữu Đạo không ràng với Hồng nương của Tề kinh, không muốn cắt đứt quan hệ, chưởng môn không cách nào nhịn được, vì vậy hủy hôn."
Huyền Vi không tỏ rõ ý kiến, chỉ "à" một cái, nhưng có việc mà nàng ta cũng không muốn hỏi rõ ràng, cũng phải xem thái độ bên Thượng Thanh tông ra sao mới quyết định sắp xếp như thế nào...
......................
Phù Phương viên, trong rừng trúc, Độc Cô Tĩnh bước chậm rãi theo sau Ngọc Thương, báo cáo tình huống về Thiệu Bình Ba.
Thiệu Bình Ba đã đến Tề kinh, bên này đã sai người đi hỏi tình huống. Thiệu Bình Ba cũng nói thẳng, tất nhiên nói là bị Ngưu Hữu Đạo hãm hại.
Không nói thẳng cũng không được, y cũng đã bỏ chạy khỏi châu Bắc, không gạt được người khác. Sớm muộn gì người ngoài cũng biết chuyện.
"Thì ra là như vậy, nhân kiệt một phương lại bị Ngưu Hữu Đạo ép thành chó mất chủ. Lần này y trốn đi, e rằng không thể quay về châu Bắc được nữa. Đại Thiện sơn uống nhầm thuốc sao? Hất đổ Thiệu thị có lợi gì cho họ?"
Sau khi thổn thức, Ngọc Thương còn tức giận. Chỗ ông ta kinh doanh qua lại với Thiệu Bình Ba tự nhiên có mục đích riêng, giờ bị người ta đập phá đương nhiên căm tức. Ông ta lại hỏi:
"Không phải người đã tới Tề kinh sao, có giải thích gì không?"
Độc Cô Tĩnh:
"Chính nói tới Anh vương phi, muội muội của y. Y nói y có thể lợi dụng muội muội để khuấy động thế cuộc Tề kinh. Hiện giờ y đã tới phủ Anh vương."
Ngọc Thương cau mày:
"Anh vương hiền lành kia thì có thể khuấy động được gì?"
Độc Cô Tĩnh lắc lắc đầu, biểu thị không biết:
"Sợ là Ngưu Hữu Đạo sẽ không bỏ qua cho y, cắn chặt đến chết. Chúng ta có cho hay không?"
Ngọc Thương:
"Không cần để ý tới, cứ đáp qua loa, để hắn không thể làm gì là được. Bên châu Bắc còn phải xem xem. Nếu Thiệu Đăng Vân không ngã, Thiệu Bình Ba không hẳn không có cơ hội vươn mình. Nếu thực sự không thể quay về, nghĩ biện pháp mời chào kẻ này vào. Kẻ này là nhân tài hiếm thấy, có thể làm việc lớn. Ngưu Hữu Đạo cho bao nhiêu tiền ta cũng không đổi."
..........................
Cửa chính trước phủ Anh vương, Thiệu Liễu Nhi quần áo hoa mỹ, ngọc bội đinh đang, dáng dấp quý phụ, tự mình tiễn Thiệu Bình Ba ra cửa lớn.
"Dừng chân đi!" Thiệu Bình Ba xoay người ra hiệu.
"Ca, đi thong thả." Thiệu Liễu Nhi cong người hành lễ, ôn nhu điềm tĩnh, khí chất không giống ngày xưa.
Thiệu Bình Ba mỉm cười xoay người đi. Một đám tu si hộ vệ theo sau y, đưa tới nơi chiêu đãi khách.
Y đến đây vừa để nương nhờ, vừa tìm kiếm sự che chở, sợ Ngưu Hữu Đạo tiếp tục truy sát, cũng là phòng bị Hiểu Nguyệt các.
"Ngưu Hữu Đạo còn ở Vạn Thú môn sao?"
Từ lúc nhận được tin của Viên Cương, mời bên này tiếp nhận Thượng Thanh tông, nàng đã hạ lệnh cho người của "Vụ phủ" trọng điểm theo dõi Ngưu Hữu Đạo.
Nàng lại không ngốc Thượng Thanh tông có quan hệ với Ngưu Hữu Đạo mà không phải có quan hệ với Viên Cương. Chưởng môn Đường Nghi của Thượng Thanh tông vẫn là phu nhân của Ngưu Hữu Đạo. Viên Cương chỉ là tùy tùng của Ngưu Hữu Đạo. Nếu nói đó không phải ý của Ngưu Hữu Đạo mới là lạ, một tùy tùng có thể quyết được việc lớn như vậy sao?
Giữa những người thông minh đôi khi không cần nói rõ ra. Trong lòng Ngưu Hữu Đạo cũng hiểu rõ, mà nàng cũng rõ ràng. Thu nhận, giúp đỡ Thượng Thanh tông, Ngưu Hữu Đạo sẽ phải nợ một món nợ ân tình với nàng.
Vụ phủ, ngụ ý thần bí ẩn náu trong mây mù, ở nước Vệ có chức năng tương tự với Giáo Sự đài của nước Tề và Điệp Báo ty của nước Yến. Nói trắng ra, đó chính là một tổ chức tình báo quốc gia.
Huyền Vi vừa ra lệnh, tổ chức tình báo mạnh mẽ nhất của nước Vệ sẽ lập tức hành động.
Người phụ nữ lớn tuổi kia lên là Khương Thạch Cơ, nhìn bề ngoài xấu xí, nhưng là Chưởng lệnh sứ của Vụ phủ, có thể tự mình đi tiếp đón Đường Nghi đã nói rõ sự coi trọng của Huyền Vi đối với Ngưu Hữu Đạo.
Khương Thạch Cơ:
"Đã rời Vạn Thú môn, cùng với chưởng môn Đại Thiện sơn là Hoàng Liệt cưỡi hai con hắc ngọc điêu tới châu Bắc. Bây giờ người đang ở phủ Thứ sử châu Bắc."
"Cụ thể làm gì thì không rõ, nhưng bên châu Bắc có vẻ không yên tĩnh. Trước khi Ngưu Hữu Đạo đến, người của Đại Thiện sơn giết vài thuộc cấp của Thiệu Đăng Vân, đồng thời lùng bắt các học sinh của học phủ do Thiệu Bình Ba một tay sáng lập. Một phần học sinh được chia ra các nơi trong châu Bắc để rèn luyện đột nhiên biển mất, nhân viên lùng bắt đã vồ hụt. Còn nữa, Thiệu Bình Ba đã có một quãng thời gian không hề lộ diện."
Huyền Vi nghi hoặc:
"Đại Thiện sơn phát sinh xung đột với Thiệu thị?"
Khương Thạch Cơ:
"Có vẻ vậy. Tình huống cụ thể vẫn chưa rõ, tin tức được phong tỏa tương đối nghiêm mật. Chính vì tin tức bị bảo vệ càng nghiêm mật nên mới càng có thể. Có lời đồn nói rằng, Ngưu Hữu Đạo có ân oán với Thiệu Bình Ba, cụ thể là ân oán gì thì không rõ."
Người bên ngoài quả thực không rõ ân oán giữa Ngưu Hữu Đạo và Thiệu Bình Ba, quan trọng là đôi bên cũng không dám để người ngoài biết một số việc trong đó.
Huyền Vi đi qua đi lại:
"Ngưu Hữu Đạo và Hoàng Liệt cùng đi châu Bắc, giết thuộc cấp của Thiệu Đăng Vân, còn bắt học sinh của Thiệu Bình Ba. Giữa hai người này thực sự có thù oán gì đó. Đám người bên Ngưu Hữu Đạo xuất hiện ở sào huyệt của Thiệu Bình Ba đã chứng tỏ vấn đề. Tu hú chiếm tổ chim khách, chắc hẳn Thiệu Bình Ba phải chịu thiệt thòi. Thiệu Bình Ba này thật không đơn giản. Nhìn từ các biểu hiện, rất có thể việc châu Bắc tự lập là do y một tay thao tác. Sau khi phía Bắc kháng nước Hàn, phía Nam ngự nước Yến, hai nước giáp công mà không ngã, quá trình châu Bắc phát triển càng liên tục có hành động đáng ngạc nhiên. Nói y là kỳ tài ba trăm năm khó gặp một lần cũng không quá."
Khương Thạch Cơ:
"Đã hạ lệnh quan tâm tới Thiệu Bình Ba, có tin tức về y sẽ lập tức đăng báo."
Huyền Vi:
"Người như thế sẽ trưởng thành trong mưa gió, không phải ai cũng có thể đẩy đổ, vậy mà lại thua thiệt trong tay kẻ đến sau như Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo này quả thật càng ngày càng thú vị. Hắn hoặc tiềm ẩn không ra, khiến người ta khó lòng tìm kiếm dấu vết, khó có thể cân nhắc; một khi hắn lộ diện, lập tức sẽ có chuyện lớn xảy ra. Đi, đi xem xem vị Ngưu phu nhân có thể khiến Ngưu Hữu Đạo bận tâm kia."
Nàng vung ông tay áo, dẫn hai người rơi đi qua cửa sau.
Trong nhà thủy tạ, Đường Nghi và Đường Tố Tố cùng xoay người lại, nhìn về phía ba người tới từ cuối hành lang.
Hai người từng gặp người phụ nữ lớn tuổi kia, còn người đàn ông tóc dài xõa vai, quần áo đơn giản, vai đeo kiếm kia khiến con ngươi của hai người đột ngột co rụt lại, phù hợp với hình tượng của người trong lời đồn, cao thủ đệ nhất Đan bảng, Tây Môn Tình Không!
Ánh mắt hai người lập tức xoay sang người con gái mặc áo đen toàn thân, áo khoác dài, khuôn ngực căng đầy. Trang phục nữ giả nam cũng khó giấu được khí độ ung dung của người này, mà có thể khiến Tây Môn Tình Không làm tùy tùng, không cần đoán cũng biết là ai.
"Tướng công đến." Ba người vừa đến, Khương Thạch Cơ giới thiệu một tiếng.
Hai người lúc này chào:
"Ra mắt tướng công."
"Không cần đa lễ."
Huyền Vi nâng tay nói, ánh mắt đánh giá Đường Nghi, khen:
"Chưởng môn Đường thật xinh đẹp, không biết gọi ngươi là chưởng môn Đường hay gọi là Ngưu phu nhân thích hợp hơn?"
Đường Nghi hơi giật mình, chợt bình tĩnh nói:
"Ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì với Ngưu Hữu Đạo."
Huyền Vi nở nụ cười:
"Lời ấy vì sao lại nói thế?"
Đường Nghi do dự một chút:
"Ta đã hủy hôn với Ngưu Hữu Đạo, thư hủy hôn cũng đưa cho hắn. Sau lần đó, chúng ta không còn liên quan nữa. Ít ngày nữa ta sẽ công khai việc này với giới tu hành. Việc này phải nói rõ với tướng công."
Ý nàng là, nếu ngài cảm thấy ta và Ngưu Hữu Đạo không còn quan hệ nên không muốn thu nhận giúp đỡ. Ta cũng không còn lời gì oán hận.
Ba người hai mặt nhìn nhau, Huyền Vi thử hỏi:
"Là ngươi hủy hôn với Ngưu Hữu Đạo, không phải Ngưu Hữu Đạo hủy hôn với ngươi?"
Bình thường đều là nam giới hủy hôn nữ giới, nữ giới hủy hôn nam giới quả thật thưa thớt khó gặp.
"Chính phải."
"Vì sao?"
Đường Tố Tố chen lời:
"Ngưu Hữu Đạo không ràng với Hồng nương của Tề kinh, không muốn cắt đứt quan hệ, chưởng môn không cách nào nhịn được, vì vậy hủy hôn."
Huyền Vi không tỏ rõ ý kiến, chỉ "à" một cái, nhưng có việc mà nàng ta cũng không muốn hỏi rõ ràng, cũng phải xem thái độ bên Thượng Thanh tông ra sao mới quyết định sắp xếp như thế nào...
......................
Phù Phương viên, trong rừng trúc, Độc Cô Tĩnh bước chậm rãi theo sau Ngọc Thương, báo cáo tình huống về Thiệu Bình Ba.
Thiệu Bình Ba đã đến Tề kinh, bên này đã sai người đi hỏi tình huống. Thiệu Bình Ba cũng nói thẳng, tất nhiên nói là bị Ngưu Hữu Đạo hãm hại.
Không nói thẳng cũng không được, y cũng đã bỏ chạy khỏi châu Bắc, không gạt được người khác. Sớm muộn gì người ngoài cũng biết chuyện.
"Thì ra là như vậy, nhân kiệt một phương lại bị Ngưu Hữu Đạo ép thành chó mất chủ. Lần này y trốn đi, e rằng không thể quay về châu Bắc được nữa. Đại Thiện sơn uống nhầm thuốc sao? Hất đổ Thiệu thị có lợi gì cho họ?"
Sau khi thổn thức, Ngọc Thương còn tức giận. Chỗ ông ta kinh doanh qua lại với Thiệu Bình Ba tự nhiên có mục đích riêng, giờ bị người ta đập phá đương nhiên căm tức. Ông ta lại hỏi:
"Không phải người đã tới Tề kinh sao, có giải thích gì không?"
Độc Cô Tĩnh:
"Chính nói tới Anh vương phi, muội muội của y. Y nói y có thể lợi dụng muội muội để khuấy động thế cuộc Tề kinh. Hiện giờ y đã tới phủ Anh vương."
Ngọc Thương cau mày:
"Anh vương hiền lành kia thì có thể khuấy động được gì?"
Độc Cô Tĩnh lắc lắc đầu, biểu thị không biết:
"Sợ là Ngưu Hữu Đạo sẽ không bỏ qua cho y, cắn chặt đến chết. Chúng ta có cho hay không?"
Ngọc Thương:
"Không cần để ý tới, cứ đáp qua loa, để hắn không thể làm gì là được. Bên châu Bắc còn phải xem xem. Nếu Thiệu Đăng Vân không ngã, Thiệu Bình Ba không hẳn không có cơ hội vươn mình. Nếu thực sự không thể quay về, nghĩ biện pháp mời chào kẻ này vào. Kẻ này là nhân tài hiếm thấy, có thể làm việc lớn. Ngưu Hữu Đạo cho bao nhiêu tiền ta cũng không đổi."
..........................
Cửa chính trước phủ Anh vương, Thiệu Liễu Nhi quần áo hoa mỹ, ngọc bội đinh đang, dáng dấp quý phụ, tự mình tiễn Thiệu Bình Ba ra cửa lớn.
"Dừng chân đi!" Thiệu Bình Ba xoay người ra hiệu.
"Ca, đi thong thả." Thiệu Liễu Nhi cong người hành lễ, ôn nhu điềm tĩnh, khí chất không giống ngày xưa.
Thiệu Bình Ba mỉm cười xoay người đi. Một đám tu si hộ vệ theo sau y, đưa tới nơi chiêu đãi khách.
Y đến đây vừa để nương nhờ, vừa tìm kiếm sự che chở, sợ Ngưu Hữu Đạo tiếp tục truy sát, cũng là phòng bị Hiểu Nguyệt các.