Đạo Quân
Chương 713: Đoạn Tuyệt Quan Hệ
Mấy người nhất loạt sững sờ. Đường Nghi nhìn hắn đăm đăm, lồ ng ngực phập phồng, hít sâu một hơi, hỏi: "Có thật là ta đi cùng chàng thì chàng có thể tận lực lo nghĩ cho Thượng Thanh Tông hay không? Nếu như vậy thì ta có thể bỏ Thượng Thanh Tông đi theo chàng, coi chàng là trung tâm, chàng nói thế nào sẽ là thế ấy, không một câu oán hận."
Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu: "Đường chưởng môn hiểu nhầm ý của ta rồi. Bất kể sau này Thượng Thanh Tông còn hay mất, trong trường hợp ta mặc kệ Thượng Thanh Tông, nếu như phải lựa chọn giữa ta và Thượng Thanh Tông thì nàng sẽ chọn Thượng Thanh Tông hay là chọn ta?"
Ba vị trưởng lão cơ hồ cùng lúc nhíu mày. Đường Nghi hơi mím môi, hỏi: "Ý chàng là chàng chỉ phụ trách ta, mặc kệ Thượng Thanh Tông ư?"
Ngưu Hữu Đạo: "Nàng cũng có thể hiểu như vậy."
Đường Nghi: "Đây là câu trả lời sau khi chàng đã cân nhắc ư?"
Mấy người của Thượng Thanh Tông đều cho rằng bản thân đã hiểu rõ suy nghĩ của Ngưu Hữu Đạo. Hắn kéo Đường Nghi đi quả thực sẽ bớt việc, có thể tránh được không ít phiền phức, không cần phải gánh vác trách nhiệm nặng nề kia.
Ngưu Hữu Đạo: "Nàng theo ta, ta sẽ không bạc đãi nàng. Người muốn ở bên ta cả đời, ta hi vọng rằng người ấy có thể toàn tâm toàn ý bên cạnh ta, chứ không phải giống như năm ấy, nàng chỉ nghĩ cho Thượng Thanh Tông mà coi nhẹ sự sống chết của ta. Nếu nàng vẫn như thế thì nàng có tình nguyện ở bên ta có khác gì lợi dụng ta đâu?"
Đường Nghi đau khổ nói: "Không phải là ta coi nhẹ sự sống chết của chàng! Cha mẹ ta đều vì Thượng Thanh Tông mà chết, cô gia gia và biểu thúc của ta cũng vì Thượng Thanh Tông mà qua đời. Trong Thượng Thanh Tông có rất nhiều người đã hi sinh tính mạng vì sự chấn hưng của Thượng Thanh Tông, ngay cả Đông Quách sư thúc, cũng chính là sư phụ của chàng cũng vậy. Trước kỳ vọng của biết bao người, chàng bảo ta làm sao có thể buông bỏ đây?"
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói: "Bây giờ ta không nói tới chuyện đúng sai và ân oán, ta có thể bỏ qua hận thù thưở trước, chỉ cùng nàng nói chuyện phu thê, nàng có bằng lòng không?"
Bầu không khí ngột ngạt, đôi mắt Quản Phương Nghi lóe lên, hết nhìn người này lại nhìn sang người kia mà quan sát phản ứng của mọi người.
Bà ta cũng không hiểu lắm, đã quyết định giúp người ta rồi, đã quyết định làm người tốt rồi thì hà cớ gì phải nháo lên như thế?
Đường Nghi lắc đầu: "Xin lỗi chàng, ta không làm được!"
Ngưu Hữu Đạo: "Như vậy nghĩa là nàng cảm thấy không cần thiết phải duy trì quan hệ phu thê giữa ta và nàng nữa có đúng không? Vừa hay các vị trưởng lão đều đang ở đây, vậy xin nhờ mọi người làm chứng cho chúng ta chấm dứt mối quan hệ không cần thiết phải tồn tại này. Mọi người cứ yên tâm, ta sẽ không để cho Đường chưởng môn khó xử, nhất định sẽ suy nghĩ chu toàn cho danh dự của Đường Chưởng Môn. Đường Chưởng Môn có thể viết hưu thư bỏ ta. Về lý do chính đáng sẽ công bố ra ngoài, ta đã nghĩ giúp Đường chưởng môn rồi."
Hắn chỉ vào Quản Phương Nghi: "Cứ nói là Đường chưởng môn đã phát hiện ra chuyện gian díu giữa ta và hồng nương, nàng không chịu được nên nổi giận rồi bỏ ta."
Quản Phương Nghi không nói gì, ngay cả mắt cũng không chớp, rất muốn hỏi hắn là chuyện này có liên quan gì tới mình đâu? Sao phải lôi mình vào, phá hỏng thanh danh của mình?
Nhưng bà ta cũng chỉ oán giận trong lòng thôi, ngược lại cũng không quá để ý, bởi vì bà ta biết nhất định là Ngưu Hữu Đạo đang có kế hoạch nào đó. Dù sao danh tiếng của bản thân đã sớm không còn tốt đẹp, có thể hi sinh tiếng xấu để giải quyết vấn đề cũng không sao, cùng lắm thì tức giận mắng thằng nhãi Ngưu Hữu Đạo này một trận để lấy chút bồi thường là được.
Mấy người Thượng Thanh Tông nhìn ra được đây là Ngưu Hữu Đạo muốn cắt đứt quan hệ triệt để với Thượng Thanh Tông.
Đường Tố Tố vẻ mặt giận dữ, gằn giọng nói: "Ngưu Hữu Đạo, ngươi đã nói đến mức này thì ta cũng không ngại nói thẳng. Lần này chúng ta đến tìm ngươi là theo ý của Triệu Hùng Ca. Ngươi đã nghĩ tới việc phải đối mặt với Triệu Hùng Ca hay chưa?"
Ngưu Hữu Đạo thật không biết nên nói gì với bà già này. Ân oán giữa bà ta và Triệu Hùng Ca hắn đã nghe qua, bình thường thì có chết cũng không qua lại với nhau như kẻ thù, vậy mà hôm nay lại bỏ qua khúc mắc.
Hắn cũng không muốn nói tới chuyện này, chẳng quan trọng, vậy nên bình tĩnh nói: "Không dối gạt Đường trưởng lão, trước đó vài ngày ta đã gặp và giáp mặt nói chuyện với Triệu Hùng Ca, xử lý như thế nào là tùy ta quyết định. Ta cũng đã đồng ý với hắn là sẽ giúp Thượng Thanh Tông tìm một con đường sống. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là có một số việc phải bỏ ra một cái giá, nếu không thì ta sẽ không tự tìm phiền phức cho mình đâu." Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Đường Nghi.
Mấy người họ đều hiểu rõ, "cái giá" ở đây chính là thư bỏ vợ mà hắn vừa đề cập đến, đoạn tuyệt quan hệ cá nhân với Đường Nghi.
Tâm trạng Đường Nghi có phần kích động: "Có phải chàng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ta bị Vạn Thú Môn bắt đi hay không? Ta nói lại một lần nữa, trong sạch của ta không hề bị tổn hại, nếu chàng không tin..." Nàng cắn răng nói: "Tối nay ta có thể ở lại..."
Có thể khiến cho một nữ nhân bảo thủ như nàng nói ra những lời này, đúng là trước nay chưa từng có.
"Đường chưởng môn nghĩ nhiều rồi." Ngưu Hữu Đạo ngắt lời: "Ta đã liên hệ với nữ tướng Huyền Vi của Vệ quốc, nàng đã đồng ý rồi. Ta và nàng vốn dĩ không có tình cảm phu thê, vậy thì không cần phải tiếp tục dây dưa nữa, ân oán trước đây cũng không cần nhắc lại, xem như ta có lỗi với nàng. Chỉ cần nàng đồng ý với điều kiện của ta thì Thượng Thanh Tông có thể tới Vệ quốc bất cứ lúc nào."
Ba vị trưởng lão giật mình. Vệ quốc giàu nhất trong bảy quốc gia, vị nữ tướng kia lại càng nổi tiếng trong thiên hạ.
Hoàng đế Vệ quốc hoang đường, ít quan tâm tới triều chính, gần như quyền lực đều tập trung trong tay tỷ tỷ của hắn, cũng chính là trong tay vị trưởng công chúa Huyền Vi kia.
Nếu có thể tới Vệ quốc nhận sự che chở của Huyền Vi thì hiển nhiên một Thiệu Bình Ba ở Bắc Châu nhỏ bé không thể sánh được. Đối với sự phát triển trước mắt của Thượng Thanh Tông, theo Ngưu Hữu Đạo chưa chắc đã có được điều kiện phát triển tốt như vậy.
Nhưng nếu xét tới lâu dài thì không chắc là có thể thuận lợi đi theo Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo có thể nhờ Huyền Vi giúp đỡ, như vậy sức ảnh hưởng của hắn đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ, ít ra nếu bọn họ tới tìm Huyền Vi thì e là ngay cả mặt nàng ta cũng chẳng được nhìn thấy.
Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, Ngưu Hữu Đạo đã nói rõ điều kiện.
"Bất kể các người có đồng ý hay không, ta và Thượng Thanh Tông đều không còn bất cứ quan hệ gì. Cơ hội chỉ có một lần, nếu như bỏ lỡ lần này thì ta sẽ không nhắc lại nữa. Các người tự chọn đi!" Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng vô tình.
Đường Nghi chậm rãi đứng dậy, viền mắt hơi ửng hồng, đột nhiên vang lên một giọng nói mạnh mẽ và dứt khoát: "Được! Ta đồng ý với chàng!"
Ngưu Hữu Đạo cụp mắt, thong thả nói: "Chuẩn bị giấy bút!"
Giữa trưa ngày hôm sau.
Trước cửa sổ có một ấm trà, một cái ghế, và một người đang uể oải nằm trên ghế yên giấc ngủ.
Trên chiếc bàn bên cạnh bày đầy đồ ăn, Ngân Nhi một mình chiếm đóng, một mình hưởng thụ, một mình mình thỏa mãn.
Dường như thức ăn có thể tạm dời lực chú ý của nàng ta khỏi Ngưu Minh Đạo.
Quản Phương Nhi vào nhà. Đầu tiên bà ta liếc nhìn Ngân Nhi đang ăn không ngừng rồi mới đi tới trước cửa sổ, dựa lưng vào khung cửa chăm chú nhìn Ngưu Hữu Đạo đang yên giấc, trong lòng bỗng dưng cảm thấy đau lòng thay cho người nam nhân này.
Với tên nhãi này, tiếp xúc với Thượng Thanh Tông là một chặng đường làm thế nào để từng bước đi tới. Càng hiểu hắn thì càng biết hắn đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn để có thể dẫn dắt một đám người đi tới ngày hôm nay. Tuyệt tình chưa chắc đã thật sự vô tình, giữa những lựa chọn hắn đã thể hiện rõ bản sắc anh hùng, sau lưng một mình mỏi mệt.
Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu: "Đường chưởng môn hiểu nhầm ý của ta rồi. Bất kể sau này Thượng Thanh Tông còn hay mất, trong trường hợp ta mặc kệ Thượng Thanh Tông, nếu như phải lựa chọn giữa ta và Thượng Thanh Tông thì nàng sẽ chọn Thượng Thanh Tông hay là chọn ta?"
Ba vị trưởng lão cơ hồ cùng lúc nhíu mày. Đường Nghi hơi mím môi, hỏi: "Ý chàng là chàng chỉ phụ trách ta, mặc kệ Thượng Thanh Tông ư?"
Ngưu Hữu Đạo: "Nàng cũng có thể hiểu như vậy."
Đường Nghi: "Đây là câu trả lời sau khi chàng đã cân nhắc ư?"
Mấy người của Thượng Thanh Tông đều cho rằng bản thân đã hiểu rõ suy nghĩ của Ngưu Hữu Đạo. Hắn kéo Đường Nghi đi quả thực sẽ bớt việc, có thể tránh được không ít phiền phức, không cần phải gánh vác trách nhiệm nặng nề kia.
Ngưu Hữu Đạo: "Nàng theo ta, ta sẽ không bạc đãi nàng. Người muốn ở bên ta cả đời, ta hi vọng rằng người ấy có thể toàn tâm toàn ý bên cạnh ta, chứ không phải giống như năm ấy, nàng chỉ nghĩ cho Thượng Thanh Tông mà coi nhẹ sự sống chết của ta. Nếu nàng vẫn như thế thì nàng có tình nguyện ở bên ta có khác gì lợi dụng ta đâu?"
Đường Nghi đau khổ nói: "Không phải là ta coi nhẹ sự sống chết của chàng! Cha mẹ ta đều vì Thượng Thanh Tông mà chết, cô gia gia và biểu thúc của ta cũng vì Thượng Thanh Tông mà qua đời. Trong Thượng Thanh Tông có rất nhiều người đã hi sinh tính mạng vì sự chấn hưng của Thượng Thanh Tông, ngay cả Đông Quách sư thúc, cũng chính là sư phụ của chàng cũng vậy. Trước kỳ vọng của biết bao người, chàng bảo ta làm sao có thể buông bỏ đây?"
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói: "Bây giờ ta không nói tới chuyện đúng sai và ân oán, ta có thể bỏ qua hận thù thưở trước, chỉ cùng nàng nói chuyện phu thê, nàng có bằng lòng không?"
Bầu không khí ngột ngạt, đôi mắt Quản Phương Nghi lóe lên, hết nhìn người này lại nhìn sang người kia mà quan sát phản ứng của mọi người.
Bà ta cũng không hiểu lắm, đã quyết định giúp người ta rồi, đã quyết định làm người tốt rồi thì hà cớ gì phải nháo lên như thế?
Đường Nghi lắc đầu: "Xin lỗi chàng, ta không làm được!"
Ngưu Hữu Đạo: "Như vậy nghĩa là nàng cảm thấy không cần thiết phải duy trì quan hệ phu thê giữa ta và nàng nữa có đúng không? Vừa hay các vị trưởng lão đều đang ở đây, vậy xin nhờ mọi người làm chứng cho chúng ta chấm dứt mối quan hệ không cần thiết phải tồn tại này. Mọi người cứ yên tâm, ta sẽ không để cho Đường chưởng môn khó xử, nhất định sẽ suy nghĩ chu toàn cho danh dự của Đường Chưởng Môn. Đường Chưởng Môn có thể viết hưu thư bỏ ta. Về lý do chính đáng sẽ công bố ra ngoài, ta đã nghĩ giúp Đường chưởng môn rồi."
Hắn chỉ vào Quản Phương Nghi: "Cứ nói là Đường chưởng môn đã phát hiện ra chuyện gian díu giữa ta và hồng nương, nàng không chịu được nên nổi giận rồi bỏ ta."
Quản Phương Nghi không nói gì, ngay cả mắt cũng không chớp, rất muốn hỏi hắn là chuyện này có liên quan gì tới mình đâu? Sao phải lôi mình vào, phá hỏng thanh danh của mình?
Nhưng bà ta cũng chỉ oán giận trong lòng thôi, ngược lại cũng không quá để ý, bởi vì bà ta biết nhất định là Ngưu Hữu Đạo đang có kế hoạch nào đó. Dù sao danh tiếng của bản thân đã sớm không còn tốt đẹp, có thể hi sinh tiếng xấu để giải quyết vấn đề cũng không sao, cùng lắm thì tức giận mắng thằng nhãi Ngưu Hữu Đạo này một trận để lấy chút bồi thường là được.
Mấy người Thượng Thanh Tông nhìn ra được đây là Ngưu Hữu Đạo muốn cắt đứt quan hệ triệt để với Thượng Thanh Tông.
Đường Tố Tố vẻ mặt giận dữ, gằn giọng nói: "Ngưu Hữu Đạo, ngươi đã nói đến mức này thì ta cũng không ngại nói thẳng. Lần này chúng ta đến tìm ngươi là theo ý của Triệu Hùng Ca. Ngươi đã nghĩ tới việc phải đối mặt với Triệu Hùng Ca hay chưa?"
Ngưu Hữu Đạo thật không biết nên nói gì với bà già này. Ân oán giữa bà ta và Triệu Hùng Ca hắn đã nghe qua, bình thường thì có chết cũng không qua lại với nhau như kẻ thù, vậy mà hôm nay lại bỏ qua khúc mắc.
Hắn cũng không muốn nói tới chuyện này, chẳng quan trọng, vậy nên bình tĩnh nói: "Không dối gạt Đường trưởng lão, trước đó vài ngày ta đã gặp và giáp mặt nói chuyện với Triệu Hùng Ca, xử lý như thế nào là tùy ta quyết định. Ta cũng đã đồng ý với hắn là sẽ giúp Thượng Thanh Tông tìm một con đường sống. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là có một số việc phải bỏ ra một cái giá, nếu không thì ta sẽ không tự tìm phiền phức cho mình đâu." Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Đường Nghi.
Mấy người họ đều hiểu rõ, "cái giá" ở đây chính là thư bỏ vợ mà hắn vừa đề cập đến, đoạn tuyệt quan hệ cá nhân với Đường Nghi.
Tâm trạng Đường Nghi có phần kích động: "Có phải chàng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ta bị Vạn Thú Môn bắt đi hay không? Ta nói lại một lần nữa, trong sạch của ta không hề bị tổn hại, nếu chàng không tin..." Nàng cắn răng nói: "Tối nay ta có thể ở lại..."
Có thể khiến cho một nữ nhân bảo thủ như nàng nói ra những lời này, đúng là trước nay chưa từng có.
"Đường chưởng môn nghĩ nhiều rồi." Ngưu Hữu Đạo ngắt lời: "Ta đã liên hệ với nữ tướng Huyền Vi của Vệ quốc, nàng đã đồng ý rồi. Ta và nàng vốn dĩ không có tình cảm phu thê, vậy thì không cần phải tiếp tục dây dưa nữa, ân oán trước đây cũng không cần nhắc lại, xem như ta có lỗi với nàng. Chỉ cần nàng đồng ý với điều kiện của ta thì Thượng Thanh Tông có thể tới Vệ quốc bất cứ lúc nào."
Ba vị trưởng lão giật mình. Vệ quốc giàu nhất trong bảy quốc gia, vị nữ tướng kia lại càng nổi tiếng trong thiên hạ.
Hoàng đế Vệ quốc hoang đường, ít quan tâm tới triều chính, gần như quyền lực đều tập trung trong tay tỷ tỷ của hắn, cũng chính là trong tay vị trưởng công chúa Huyền Vi kia.
Nếu có thể tới Vệ quốc nhận sự che chở của Huyền Vi thì hiển nhiên một Thiệu Bình Ba ở Bắc Châu nhỏ bé không thể sánh được. Đối với sự phát triển trước mắt của Thượng Thanh Tông, theo Ngưu Hữu Đạo chưa chắc đã có được điều kiện phát triển tốt như vậy.
Nhưng nếu xét tới lâu dài thì không chắc là có thể thuận lợi đi theo Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo có thể nhờ Huyền Vi giúp đỡ, như vậy sức ảnh hưởng của hắn đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ, ít ra nếu bọn họ tới tìm Huyền Vi thì e là ngay cả mặt nàng ta cũng chẳng được nhìn thấy.
Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, Ngưu Hữu Đạo đã nói rõ điều kiện.
"Bất kể các người có đồng ý hay không, ta và Thượng Thanh Tông đều không còn bất cứ quan hệ gì. Cơ hội chỉ có một lần, nếu như bỏ lỡ lần này thì ta sẽ không nhắc lại nữa. Các người tự chọn đi!" Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng vô tình.
Đường Nghi chậm rãi đứng dậy, viền mắt hơi ửng hồng, đột nhiên vang lên một giọng nói mạnh mẽ và dứt khoát: "Được! Ta đồng ý với chàng!"
Ngưu Hữu Đạo cụp mắt, thong thả nói: "Chuẩn bị giấy bút!"
Giữa trưa ngày hôm sau.
Trước cửa sổ có một ấm trà, một cái ghế, và một người đang uể oải nằm trên ghế yên giấc ngủ.
Trên chiếc bàn bên cạnh bày đầy đồ ăn, Ngân Nhi một mình chiếm đóng, một mình hưởng thụ, một mình mình thỏa mãn.
Dường như thức ăn có thể tạm dời lực chú ý của nàng ta khỏi Ngưu Minh Đạo.
Quản Phương Nhi vào nhà. Đầu tiên bà ta liếc nhìn Ngân Nhi đang ăn không ngừng rồi mới đi tới trước cửa sổ, dựa lưng vào khung cửa chăm chú nhìn Ngưu Hữu Đạo đang yên giấc, trong lòng bỗng dưng cảm thấy đau lòng thay cho người nam nhân này.
Với tên nhãi này, tiếp xúc với Thượng Thanh Tông là một chặng đường làm thế nào để từng bước đi tới. Càng hiểu hắn thì càng biết hắn đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn để có thể dẫn dắt một đám người đi tới ngày hôm nay. Tuyệt tình chưa chắc đã thật sự vô tình, giữa những lựa chọn hắn đã thể hiện rõ bản sắc anh hùng, sau lưng một mình mỏi mệt.