Đạo Quân
Chương 691: Không Có Chiêu Nào Có Thể Chống Đỡ Được (2)
Quả nhiên đã thành công thu hút sự chú ý, Thánh La Sát từ từ quay lại rồi đi tới.
Thánh La Sát lạnh lùng nhìn hắn, chờ hắn xông tới công kích.
Thân hình Ngưu Hữu Đạo chợt lóe lên, hạ xuống, nhưng không hề tấn công, bởi vì hắn biết mình không phải là đối thủ của nàng ta, liều mạng là sẽ chết.
Đây chính là sự khác biệt lớn trong tính cách của Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương, hắn lúc nào cũng có thể giữ vững sự tỉnh táo, Viên Cương giận dữ có thể dám hy sinh cả tính mạng, thì sợ gì chết!
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không làm chuyện tự tìm đường chết này.
Hắn biết rõ, chết rất dễ, hắn vừa chết, những người đừng mơ có ai sống sót.
"Ngươi muốn biết mình là ai không?" Ngưu Hữu Đạo mỉm cười hỏi, nghĩ cách trấn an đối phương.
Nhưng mà câu trả lời của Thánh La Sát là tấn công hắn, thân hình lóe lên, một vuốt chộp tới Ngữu Hữu Đạo.
Vân Cơ đánh lén, Viên Cương hạ sát chiêu, Ngưu Hữu Đạo dùng kiếm khí, đã khiến Thánh La Sát mất hoàn toàn tín nhiệm với hắn, không muốn nói nhiều lời vô ích với hắn.
Ngưu Hữu Đạo cười khổ, trên tay cũng không hề chậm lại, một tay chém ra đạo hàn quang, đang muốn thi triển sát chiêu Thái Ất Phân Quang Kiếm thì kiếm thế cứng đờ lại.
Keng! Kiếm không có cách nào động đậy được, thân kiếm đã bị Thánh La Sa nắm được.
Tốc độ ra tay của Thánh La Sát quá nhanh, tốc độ phản ứng của hai người không cùng cấp bậc, kiếm pháp cuẩ hắn còn chưa kịp thi triển, lập tức bị đối phương bắt được.
Lưỡi kiếm sắc bén trong tay nàng ta chẳng có chút hề hấn nào.
Trong chốc lát, một tay Thánh La Sát nắm kiếm, một tay nắm quyền đánh thẳng vào lồ ng ngực Ngưu Hữu Đạo, quyền thế giống như sét đánh.
Ngưu Hữu Đạo một tay cầm kiếm, một tay sớm đã đề chưởng phòng ngự, kiếm tập thất bại, một chưởng Càn Khôn Chưởng đánh ra.
Ầm! Chưởng thế bị nàng ta đánh bật lại, một chưởng đánh trúng lồ ng ngực của hắn, xương ngực vang lên tiếng đứt gãy, Ngưu Hữu Đạo cảm thấy rõ ràng.
Cho dù sử dụng pháp thuật Càn Khôn Na Di làm giảm bớt phần lớn lực công kích của đối phương, nhưng phần uy lực còn lại đối với hắn mà nói vẫn quá mạnh rồi, đủ khiến hắn trọng thương, thế công quá hung mãnh!
Tay buông kiếm, trong nháy mắt, người bị đánh bay.
Đối mặt với công kích của Thánh La Sát, dường như hắn chỉ là một con rối không chịu nổi được một kích, thực lực của hai bên chênh lệch quá nhiều, chính là một ở trên trời, một ở dưới đất.
Thánh La Sát vừa ra tay, hắn không thể chống đỡ được.
Bị đánh ngã xuống đất, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng xoay người lên, khóe miệng trào máu, bên trong lồ ng ngực giống như đảo lộn hết cả lên, khẩn cấp thi pháp, muốn mau sớm khôi phục.
Tay cầm kiếm, bàn tay hé ra, máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ xuống.
Lấy bàn tay kia chạm vào tay đang run rẩy bên này, cánh tay buông thõng, đã bị trật khớp.
Càn Khôn Na Di cũng vô dụng, không thể tránh khỏi tổn thương. Trong lòng hắn đang mắng chửi, là ai nói mấu chốt có thể khiêu động tinh cầu ấy nhỉ? Đến đâu tìm cái thứ để khiêu động tinh cầu đây? Coi như có thể tìm được, một hạt bụi nhỏ cũng không đủ chất lượng làm sao có thể khiêu động tinh cầu?
Nhưng cứng rắn chịu một đòn của Thánh La Sát vẫn còn có thể đứng lên được, so với Quản Phương Nghi bị cánh đánh bay không thể dậy nổi mà nói thì hắn đã mạnh gấp không biết bao nhiêu lần, phải biết rằng Quản Phương Nghi là tu sĩ ở cảnh giới Kim Đan, thế nhưng mà hắn có thể chịu được một kích trực diện của Thánh La Sát.
Ngay cả Thánh La Sát cũng có chút kinh ngạc, nàng ta có thể cảm nhận được thực lực của Ngưu Hữu Đạo yếu ớt, thế mà một quyền cảu mình không đánh gục hắn được?
Ngưu Hữu Đạo từ từ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thánh La Sát, hắn có cùng cảm nhận với Viên Cương, thực lực Thánh La Sát mạnh như vậy thế mà lại không có pháp lực, lực công kích thuần túy chỉ là lực mạnh mà thôi, hấp thụ linh khí trời đất giống như Viên Cương, không có chuyển hóa thành cách thức vận hành chân khí, mà là trực tiếp ẩn trong cơ thể, tùy thời có thể bộc phát.
Hiển nhiên một điều là, Viên Cương rõ ràng còn chưa mạnh đến mức như Thánh La Sát.
Thánh La Sát cũng rất kinh ngạc, quay đầu nhìn, bời vì còn một tên bị mình đánh mà vẫn chưa gục.
Khóe miệng Viên Cương có vết máu nhưng vẫn xách đao chống đứng dậy, thở hổn hển, dùng sức làm thanh tỉnh đầu óc.
Keng! Kiếm rơi trên mặt đất.
Thánh La Sát buông lỏng tay đang nắm kiếm ra, nhìn mu bàn tay mình trúng Càn Khôn Cưởng, bên trong ánh mắt hình như có suy nghĩ.
Ngưu Hữu Đạo bây giờ chỉ chờ mong nàng ta trúng Càn Khôn Chưởng và nó sẽ có tác dụng.
Kỳ vọng tan biến, thân hình Thánh La Sát lóe lên, lại đánh một quyền lên người Ngưu Hữu Đạo.
Trong lòng Ngưu Hữu Đạo bất đắc dĩ, thường nói giang hồ cưỡi ngựa, nhưng dù sao chung quy vẫn có thời điểm bại như hôm nay.
Trong cơ thể hắn còn ba đạo Truyền Pháp Hộ Thân phù mà Đông Quách Hạo Nhiên để lại, vẫn không dùng đến, thời khắc mấu chốt dùng để bảo toàn tính mạng.
Nhưng mà đối đầu với Thánh La Sát thực lực kinh khủng như vậy, hắn căn bản không muốn sử dụng.
Cũng không phải không nghĩ, mà là trò đùa đó đối với Thánh La Sát hoàn toàn vô dụng, còn ảnh hưởng giảm bớt lực thi triển Càn Khôn Na Di, nếu không phải Càn Khôn Na Di hoá giả lực công kích điên cuồng, hắn vừa rồi đã bị một quyền của Thánh La Sát đánh cho thành bánh thịt, dưới tình hình như vậy nếu như không dùng Càn Khôn Na Di mà ngược lại sử dụng Truyền Pháp Hộ Thân phù, có khác nào tự tìm đường chết.
Cái gì mà Thái Ất Phân Quang kiếm pháp, cái gì mà Truyền Pháp Hộ Thân phù, đối đầu với thực lực kinh khủng của tên này, lại giống như một trò đùa, ngay cả tư cách lấy ra cũng không có.
Hắn thậm chí có thể từ khí thế Thánh La Sát tấn công Thiên Kiếm phù của Quản Phương Nghi phát hiện được, Thánh La Sát vẫn chưa sử dụng toàn bộ thực lực thực sự, giống như người lớn đánh nhau với trẻ con ba tuổi, chọc giận người lớn, người lớn cũng chỉ là tát một bạt tay, làm gì có đứa trẻ ba tuổi này có thể khiến người lớn dùng hết toàn bộ quyền cước ra để ứng phó?
Hắn vẫn là lần đầu gặp phải thời điểm bất lực mà lại bất đắc dĩ đến như vậy, trong lòng gào thét.
Cho dù đến bước đường cùng, nhưng hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết, bàn tay nứt gan bàn tay đập tới, lại là một Càn Khôn chưởng.
Nhưng nắm đấm chống đỡ ở gần đột nhiên ngừng lại, động như sét đánh, tĩnh như xử nữ (1), mặc cho Ngưu Hữu Đạo đánh lên phía trên.
(1) Động như sét đánh, tĩnh như xử nữ: lúc yên tĩnh thì e ấp, tĩnh lặng như xử nữ, lúc động thì nhanh như sét đánh.
Ầm! Vang vọng.
Uy lực của một chưởng này đối với Thánh La Sát mà nói chẳng là gì, Thánh La Sát đứng ở tại chỗ ngay cả động cũng không động một cái.
Lòng bàn tay đập lên trên quyền của người ta vẫn chưa thu về, một chưởng một quyền giằng co vẫn không tách rời.
Cảm nhận được đối phương cố ý để bản thân cố ý để mình đánh một chưởng lại không phản ứng, Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên nhìn nàng ta, có ý gì?
Hắn không biết có phải là ảo giác của mình hay không, hoa văn ngân sắc tà mị kia trên gương mặt của Thánh La Sát dường như có chút thu nhỏ, vẻ mặt dường như càng nhân tính hoá thêm một chút.
Thánh La Sát dùng ánh mắt bối rối nhìn hắn, đột ngột hỏi: "Ta là ai?"
Trong ngữ khí không còn tức giận, chỉ có cảm giác mê hoặc vô tận.
Ngươi là ai? Ta nói ngươi có thể tin sao? Ngưu Hữu Đạo hoài nghi trước đây muốn lừa gạt người ta không thành, bây giờ đối phương ngược lại chủ động nhảy vào hố, có ý gì đây?
Có điều nếu đã có cơ hội hoà hoãn hắn dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, thử rút tay lại bày ra thiện ý, đối phương cũng từ từ thu hồi nắm đấm lại.
Ngưu Hữu Đạo vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bỗng giật nảy mình.
Vù! Thánh La Sát đột nhiên lại đánh tới một quyền.
Ngưu Hữu Đạo dưới tình thế cấp bách lại đấm ra một Càn Khôn chưởng, lần nữa đánh lên nắm đấm của đối phương,lại lần nữa bình an vô sự, vì quyền của đối phương lần nữa đến liền ngừng lại.
Thánh La Sát lạnh lùng nhìn hắn, chờ hắn xông tới công kích.
Thân hình Ngưu Hữu Đạo chợt lóe lên, hạ xuống, nhưng không hề tấn công, bởi vì hắn biết mình không phải là đối thủ của nàng ta, liều mạng là sẽ chết.
Đây chính là sự khác biệt lớn trong tính cách của Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương, hắn lúc nào cũng có thể giữ vững sự tỉnh táo, Viên Cương giận dữ có thể dám hy sinh cả tính mạng, thì sợ gì chết!
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không làm chuyện tự tìm đường chết này.
Hắn biết rõ, chết rất dễ, hắn vừa chết, những người đừng mơ có ai sống sót.
"Ngươi muốn biết mình là ai không?" Ngưu Hữu Đạo mỉm cười hỏi, nghĩ cách trấn an đối phương.
Nhưng mà câu trả lời của Thánh La Sát là tấn công hắn, thân hình lóe lên, một vuốt chộp tới Ngữu Hữu Đạo.
Vân Cơ đánh lén, Viên Cương hạ sát chiêu, Ngưu Hữu Đạo dùng kiếm khí, đã khiến Thánh La Sát mất hoàn toàn tín nhiệm với hắn, không muốn nói nhiều lời vô ích với hắn.
Ngưu Hữu Đạo cười khổ, trên tay cũng không hề chậm lại, một tay chém ra đạo hàn quang, đang muốn thi triển sát chiêu Thái Ất Phân Quang Kiếm thì kiếm thế cứng đờ lại.
Keng! Kiếm không có cách nào động đậy được, thân kiếm đã bị Thánh La Sa nắm được.
Tốc độ ra tay của Thánh La Sát quá nhanh, tốc độ phản ứng của hai người không cùng cấp bậc, kiếm pháp cuẩ hắn còn chưa kịp thi triển, lập tức bị đối phương bắt được.
Lưỡi kiếm sắc bén trong tay nàng ta chẳng có chút hề hấn nào.
Trong chốc lát, một tay Thánh La Sát nắm kiếm, một tay nắm quyền đánh thẳng vào lồ ng ngực Ngưu Hữu Đạo, quyền thế giống như sét đánh.
Ngưu Hữu Đạo một tay cầm kiếm, một tay sớm đã đề chưởng phòng ngự, kiếm tập thất bại, một chưởng Càn Khôn Chưởng đánh ra.
Ầm! Chưởng thế bị nàng ta đánh bật lại, một chưởng đánh trúng lồ ng ngực của hắn, xương ngực vang lên tiếng đứt gãy, Ngưu Hữu Đạo cảm thấy rõ ràng.
Cho dù sử dụng pháp thuật Càn Khôn Na Di làm giảm bớt phần lớn lực công kích của đối phương, nhưng phần uy lực còn lại đối với hắn mà nói vẫn quá mạnh rồi, đủ khiến hắn trọng thương, thế công quá hung mãnh!
Tay buông kiếm, trong nháy mắt, người bị đánh bay.
Đối mặt với công kích của Thánh La Sát, dường như hắn chỉ là một con rối không chịu nổi được một kích, thực lực của hai bên chênh lệch quá nhiều, chính là một ở trên trời, một ở dưới đất.
Thánh La Sát vừa ra tay, hắn không thể chống đỡ được.
Bị đánh ngã xuống đất, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng xoay người lên, khóe miệng trào máu, bên trong lồ ng ngực giống như đảo lộn hết cả lên, khẩn cấp thi pháp, muốn mau sớm khôi phục.
Tay cầm kiếm, bàn tay hé ra, máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ xuống.
Lấy bàn tay kia chạm vào tay đang run rẩy bên này, cánh tay buông thõng, đã bị trật khớp.
Càn Khôn Na Di cũng vô dụng, không thể tránh khỏi tổn thương. Trong lòng hắn đang mắng chửi, là ai nói mấu chốt có thể khiêu động tinh cầu ấy nhỉ? Đến đâu tìm cái thứ để khiêu động tinh cầu đây? Coi như có thể tìm được, một hạt bụi nhỏ cũng không đủ chất lượng làm sao có thể khiêu động tinh cầu?
Nhưng cứng rắn chịu một đòn của Thánh La Sát vẫn còn có thể đứng lên được, so với Quản Phương Nghi bị cánh đánh bay không thể dậy nổi mà nói thì hắn đã mạnh gấp không biết bao nhiêu lần, phải biết rằng Quản Phương Nghi là tu sĩ ở cảnh giới Kim Đan, thế nhưng mà hắn có thể chịu được một kích trực diện của Thánh La Sát.
Ngay cả Thánh La Sát cũng có chút kinh ngạc, nàng ta có thể cảm nhận được thực lực của Ngưu Hữu Đạo yếu ớt, thế mà một quyền cảu mình không đánh gục hắn được?
Ngưu Hữu Đạo từ từ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thánh La Sát, hắn có cùng cảm nhận với Viên Cương, thực lực Thánh La Sát mạnh như vậy thế mà lại không có pháp lực, lực công kích thuần túy chỉ là lực mạnh mà thôi, hấp thụ linh khí trời đất giống như Viên Cương, không có chuyển hóa thành cách thức vận hành chân khí, mà là trực tiếp ẩn trong cơ thể, tùy thời có thể bộc phát.
Hiển nhiên một điều là, Viên Cương rõ ràng còn chưa mạnh đến mức như Thánh La Sát.
Thánh La Sát cũng rất kinh ngạc, quay đầu nhìn, bời vì còn một tên bị mình đánh mà vẫn chưa gục.
Khóe miệng Viên Cương có vết máu nhưng vẫn xách đao chống đứng dậy, thở hổn hển, dùng sức làm thanh tỉnh đầu óc.
Keng! Kiếm rơi trên mặt đất.
Thánh La Sát buông lỏng tay đang nắm kiếm ra, nhìn mu bàn tay mình trúng Càn Khôn Cưởng, bên trong ánh mắt hình như có suy nghĩ.
Ngưu Hữu Đạo bây giờ chỉ chờ mong nàng ta trúng Càn Khôn Chưởng và nó sẽ có tác dụng.
Kỳ vọng tan biến, thân hình Thánh La Sát lóe lên, lại đánh một quyền lên người Ngưu Hữu Đạo.
Trong lòng Ngưu Hữu Đạo bất đắc dĩ, thường nói giang hồ cưỡi ngựa, nhưng dù sao chung quy vẫn có thời điểm bại như hôm nay.
Trong cơ thể hắn còn ba đạo Truyền Pháp Hộ Thân phù mà Đông Quách Hạo Nhiên để lại, vẫn không dùng đến, thời khắc mấu chốt dùng để bảo toàn tính mạng.
Nhưng mà đối đầu với Thánh La Sát thực lực kinh khủng như vậy, hắn căn bản không muốn sử dụng.
Cũng không phải không nghĩ, mà là trò đùa đó đối với Thánh La Sát hoàn toàn vô dụng, còn ảnh hưởng giảm bớt lực thi triển Càn Khôn Na Di, nếu không phải Càn Khôn Na Di hoá giả lực công kích điên cuồng, hắn vừa rồi đã bị một quyền của Thánh La Sát đánh cho thành bánh thịt, dưới tình hình như vậy nếu như không dùng Càn Khôn Na Di mà ngược lại sử dụng Truyền Pháp Hộ Thân phù, có khác nào tự tìm đường chết.
Cái gì mà Thái Ất Phân Quang kiếm pháp, cái gì mà Truyền Pháp Hộ Thân phù, đối đầu với thực lực kinh khủng của tên này, lại giống như một trò đùa, ngay cả tư cách lấy ra cũng không có.
Hắn thậm chí có thể từ khí thế Thánh La Sát tấn công Thiên Kiếm phù của Quản Phương Nghi phát hiện được, Thánh La Sát vẫn chưa sử dụng toàn bộ thực lực thực sự, giống như người lớn đánh nhau với trẻ con ba tuổi, chọc giận người lớn, người lớn cũng chỉ là tát một bạt tay, làm gì có đứa trẻ ba tuổi này có thể khiến người lớn dùng hết toàn bộ quyền cước ra để ứng phó?
Hắn vẫn là lần đầu gặp phải thời điểm bất lực mà lại bất đắc dĩ đến như vậy, trong lòng gào thét.
Cho dù đến bước đường cùng, nhưng hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết, bàn tay nứt gan bàn tay đập tới, lại là một Càn Khôn chưởng.
Nhưng nắm đấm chống đỡ ở gần đột nhiên ngừng lại, động như sét đánh, tĩnh như xử nữ (1), mặc cho Ngưu Hữu Đạo đánh lên phía trên.
(1) Động như sét đánh, tĩnh như xử nữ: lúc yên tĩnh thì e ấp, tĩnh lặng như xử nữ, lúc động thì nhanh như sét đánh.
Ầm! Vang vọng.
Uy lực của một chưởng này đối với Thánh La Sát mà nói chẳng là gì, Thánh La Sát đứng ở tại chỗ ngay cả động cũng không động một cái.
Lòng bàn tay đập lên trên quyền của người ta vẫn chưa thu về, một chưởng một quyền giằng co vẫn không tách rời.
Cảm nhận được đối phương cố ý để bản thân cố ý để mình đánh một chưởng lại không phản ứng, Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên nhìn nàng ta, có ý gì?
Hắn không biết có phải là ảo giác của mình hay không, hoa văn ngân sắc tà mị kia trên gương mặt của Thánh La Sát dường như có chút thu nhỏ, vẻ mặt dường như càng nhân tính hoá thêm một chút.
Thánh La Sát dùng ánh mắt bối rối nhìn hắn, đột ngột hỏi: "Ta là ai?"
Trong ngữ khí không còn tức giận, chỉ có cảm giác mê hoặc vô tận.
Ngươi là ai? Ta nói ngươi có thể tin sao? Ngưu Hữu Đạo hoài nghi trước đây muốn lừa gạt người ta không thành, bây giờ đối phương ngược lại chủ động nhảy vào hố, có ý gì đây?
Có điều nếu đã có cơ hội hoà hoãn hắn dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, thử rút tay lại bày ra thiện ý, đối phương cũng từ từ thu hồi nắm đấm lại.
Ngưu Hữu Đạo vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bỗng giật nảy mình.
Vù! Thánh La Sát đột nhiên lại đánh tới một quyền.
Ngưu Hữu Đạo dưới tình thế cấp bách lại đấm ra một Càn Khôn chưởng, lần nữa đánh lên nắm đấm của đối phương,lại lần nữa bình an vô sự, vì quyền của đối phương lần nữa đến liền ngừng lại.