Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đạo Quân

Chương 676: Hầu Tử, Đánh Cho Ta!



Vân Cơ quét mắt một vòng về phía Điệp La Sát sau lưng họ:
"Ta có việc cần các ngươi hỗ trợ. Ngươi yên tâm, không nhờ ngươi làm không công, sẽ có thứ để trao đổi."
"Thứ gì?" Ngưu Hữu Đạo hỏi.
Vân Cơ hỏi ngược lại:
"Ngươi muốn dằng dai ở đây đến lúc Vạn Thú môn cử người đông thế mạnh đến sao?"
Ý nàng ta là ở đây không nên ở lâu.
"Tiền bối nói có lý."
Ngưu Hữu Đạo quay đầu hỏi thăm mọi người, đánh hôn mê ba người Triều Thắng Hoài, miễn cho họ nhìn thấy hoặc nghe thấy thứ gì không nên.
Viên Cương gào lên nói chuyện, ba con La Sát cánh lam quắp lấy ba người Triều Thắng Hoài bay lên. Huyết La Sát bay trước dẫn đường. Viên Cương bắt lấy chân Huyết La Sát bay lên cùng. Những người còn lại bay nhảy theo sau, trốn về phía rừng sâu.
Dọc theo đường đi có rất nhiều những cây cao lớn vô cùng, tất cả đều là cổ thụ cao trăm trượng, như chọc thẳng lên trời, tỏa ra quần sáng dìu dịu. Người bay lượn trong đó chỉ nhỏ bé giống như giun dế. Dây leo già màu xanh lục tỏa sáng màu ngọc bích còn to hơn thân người. Rêu xanh tỏa sáng. Những bông hoa trắng to như bồn tắm, vừa cả người nằm. Đủ loại hoa quả kỳ lạ sáng đủ màu, đủ kiểu, lẳng lặng trôi nổi, phát sáng như những con sứa trong lòng biển sâu.
Nhiều nhất vẫn là loại hồ điệp phát sáng có sải cánh đến cả trượng, kết bè kết lũ bay lượn trong khu rừng rậm rạp này. Từ xa nhìn lại, giống như một dải ngân hà.
Loại hồ điệp này chính là cơ thể mẹ của nguyệt điệp, để phân ra khác biệt với nguyệt điệp thì được gọi là đại nguyệt, cho nên nguyệt điệp còn được gọi là tiểu nguyệt.
Vượt qua một con suối, cũng có các loại sinh vật phát sáng lạ thường trong nước.
Cảnh quan kỳ ảo đẹp không sao tả xiết.
Trên đường, Ngưu Hữu Đạo không nhịn được cảm khái:
"Cảnh đẹp như tiên, quả là nơi tuyệt vời!"
Vân Cơ đi cùng nói:
"Tất nhiên, bằng không năm xưa Thương Tụng đã không xây dựng hành cung ở nơi này."
Ngưu Hữu Đạo:
"Ta thấy Vạn Thú môn đã bắt đầu trồng cỏ khu quang ở nơi này. Một khi cỏ khu quang khuếch tán khắp nơi đây, sợ là tiên cảnh nơi này sẽ bị phá hủy, hình tượng màu sắc lung linh sẽ bị bóng tối nuốt chửng, cảnh đẹp tuyệt tích, thật đáng tiếc."
Vân Cơ:
"Hủy? Ngươi cho rằng Vạn Thú môn mới bắt đầu trồng cỏ khu quang ở đây sao? Hơn ba trăm năm trước, phát hiện cỏ khu quang có thể khắc chế động thực vật nơi này, bọn họ đã bắt đầu trồng ở đây, chỉ là có ẩn tình khác mới chưa công khai ra ngoài thôi. Nhắc tới cũng lạ, cỏ khu quang trồng ở nơi khác không thấy có việc gì, chỉ có cỏ khu quang trồng trong khu rừng cổ xưa này là Điệp La Sát sẽ nghĩ mọi cách phá hủy."
"Mỗi lần Huyễn giới mở cửa, Vạn Thú môn lại tới nơi này trồng cây. Chờ Huyễn giới đóng cửa, Vạn Thú môn lui ra ngoài, Điệp La Sát sẽ tới đây hủy diệt. Liên tục như vậy đã có hơn ba mươi lần. Vạn Thú môn kiên trì không ngừng, nhiều lần thử nghiệm, vẫn muốn chinh phục nơi này, nhưng chưa tìm được biện pháp."
"Từ trước, mấy vị Chí Tôn đã muốn chinh phục nơi này, thậm chí từng thử dùng lửa quy mô lớn, muốn phá hủy thảm thực vật tại đây, đoạn tuyệt vốn sinh tồn của Điệp La Sát, tránh vướng tay vướng chân. Thế nhưng, thực vật ở thế giới này có năng lực kháng hủy diệt cực mạnh, rất khó đốt cháy, căn bản không tồn tại khả năng xảy ra hỏa hoạn, dùng lửa chẳng có tác dụng gì. Mỗi lần lại như vậy, cho nên khu rừng cổ xưa này mới có thể bảo tồn tới bây giờ, cũng có thể nói được bảo tồn là vì nhân tố bản thân nơi này."
Mọi người lần đầu tiên nghe về chuyện này, ngay cả Quản Phương Nghi kiến thức uyên bác cũng chưa từng biết đến.
Ngưu Hữu Đạo hiếu kỳ:
"Vì sao Điệp La Sát không hủy cỏ khu quang nơi khác, chỉ hủy nơi này?"
Vân Cơ:
"Tình huống cụ thể không rõ ràng, có hai suy đoán. Một là Điệp La Sát dựa vào nơi này hút các loại chất lỏng để sinh sống, có lẽ nơi này là vốn sinh tồn của chúng, nên chúng mới phải bảo vệ. Một suy đoán khác lại có quan hệ với Vũ hoàng đế Thương Tụng. Truyền thuyết có nói, Thánh La Sát là linh sủng của Thương Tụng, có thể hiệu lệnh cho mọi Điệp La Sát trong Huyễn giới. Đồn rằng, trước khi vợ chồng Thương Tụng biến mất đã từng để cho Thánh La Sát quay về Huyễn giới. Người có ý chinh phục nơi này từng nghi ngờ rằng Thánh La Sát có khả năng ở ngay trong hành cung của Thương Tụng. Hành cung của Thương Tụng lại có thể nằm tại khu rừng cổ xưa này. Họ nghi rằng Điệp La Sát được lệnh của Thánh La Sát phải bảo vệ hành cung của Thương Tụng."
"Huyễn giới này đẹp thì đẹp, kỳ thực cũng không thích hợp cho người sinh sống. Thế giới bên ngoài cũng không thích hợp cho Điệp La Sát sinh tồn. Hai bên sống trong hai thế giới khác nhau, thực sự không có mẫu thuẫn để xung đột. Vì lẽ đó, tiêu diệt Điệp La Sát nơi này không có nhiều ý nghĩa. Nói cho cùng, những người đó cũng chỉ muốn tìm được hành cung của Thương Tụng, tìm kiếm cái nơi mà Thương Tụng đã phá trời mà xưa nay không tìm được. Đơn giản là có người sau khi hùng bá thiên hạ vẫn chưa vừa lòng, muốn tìm con đường trường sinh bất tử kia!"
Ngưu Hữu Đạo nhìn mấy con Điệp La Sát vẫn bay dẫn đường, thử hỏi:
"Ngươi cần ta hỗ trợ, không phải là muốn tìm hành cung Thương Tụng chứ?"
Vân Cơ:
"Ta không có hứng thú đối với thứ mà ngay trong truyền thuyết cũng không biết thật hay giả. Muốn trường sinh bất tử phải đạt đến tư cách trường sinh bất tử trước đã. Mơ tưởng xa vời thực vô nghĩa, ngươi nói có phải không?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Vậy ngươi muốn ta giúp tìm cái gì? Chẳng lẽ không phải vì bên ta có thể điều khiển được Điệp La Sát, lại muốn tìm gì đó trong rừng này, bằng không ngươi cần gì mạo hiểm đi vào khu rừng cổ xưa này?"
Vân Cơ:
"Tìm một người."
Mọi người đang lắng nghe chợt thấy kinh ngạc. Ngưu Hữu Đạo cũng vậy:
"Tìm người? Nơi này có người ngươi muốn tìm?"
Vân Cơ:
"Đừng hiểu lầm, người mà ta muốn tìm cho dù không chết trong móng vuốt Điệp La Sát thì cũng đã sớm đến thọ hạn, chắc đã chết từ sớm. Ta chỉ muốn tìm di hài của ông ta thôi."
Ngưu Hữu Đạo:
"Chồng ngươi?"
Bên Độ Vân sơn có một nhà mẹ con, nhưng không có người chồng, nên hắn có liên tưởng.
Vân Cơ:
"Ngươi cả nghĩ quá rồi, chồng ta đã sớm chết trong tay tu sĩ bên ngoài. Không nói nhiều nữa, nếu có thể tìm được, các ngươi tự nhiên sẽ biết."
Dọc theo đường đi, có Huyết La Sát mở đường, liên lạc với đồng loại, có Điệp La Sát khác bay qua cũng không quấy rầy gì, dọc đường đi rất thuận lợi.
Một canh giờ sau, cả nhóm đến một tòa thụ bảo. Bộ rễ khổng lồ của đại thụ nhô lên không trung. Vân Cơ lên tiếng:
"Gần được rồi, người của Vạn Thú môn dù tới đông đủ cũng khó mà xâm nhập vào quá sâu. Cho dù họ vào được vùng này cũng không thể phái ra nhiều người tìm kiếm, sẽ lại gây ra La Sát triều. Vạn Thú môn dù dốc toàn bộ lực lượng cũng không chịu nổi, hiện giờ hẳn đã an toàn."
Ngưu Hữu Đạo nhìn nàng ta một cái, loáng thoáng cảm thấy người phụ nữ này dường như rất hiểu Vạn Thú môn. Có điều có thể xác nhận, người phụ nữ này tuyệt đối không phải lần đầu tới đây.
Ngưu Hữu Đạo có việc xử lý, yêu cầu tạm dừng tiến lên.
Cả nhóm ẩn thân dưới bộ rễ cây, Ngưu Hữu Đạo hất cằm về phía ba người đang hôn mê, nói với Viên Cương:
"Tách ra thẩm vấn, cạy miệng họ, tìm hiểu rõ sự tình."
Viên Cương đánh tiếng với Huyết La Sát mang ba người đi.
Sau khoảng nửa canh giờ, Viên Cương dẫn theo ba người về, gật gật đầu với Ngưu Hữu Đạo, biểu thị đã biết rõ chuyện.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm, đi tới một bên. Viên Cương đi theo, ở cạnh hắn thì thầm nói chuyện.
Nghe Viên Cương nói thầm, Ngưu Hữu Đạo chậm rãi liếc về phía Viên Phương.
Hai người quay về, thấy Ngưu Hữu Đạo luôn dùng ánh mắt là lạ nhìn mình, Viên Phương lòng sinh cảnh giác. Mỗi lần bị hắn nhìn như vậy dường như không có chuyện gì tốt. Hắn ta lập tức giả bộ đáng thương, đầy vô tội.
Vừa nhìn thấy cái dạng kia của hắn ta, Ngưu Hữu Đạo lại cảm thấy ê răng, nghĩ thầm đã bảo ngươi không được tới, ngươi nhất định phải theo, bây giờ ở đây có ai không phải người vô tội, có ai không phải bị ngươi làm liên lụy? Hắn chỉ chỉ:
"Lão gia ta hôm nay thấy thế nào cũng không vừa mắt, Hầu tử, đánh cho ta!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...