Đạo Quân
Chương 670: Lão Nương Sớm Muộn Gì Cũng Bị Các Ngươi Hại Chết (1)
Ba sư huynh đệ liếc mắt nhìn nhau. Hà Hữu Kiến tiếp tục hỏi: “Lần đầu tiên ngươi đến đây mở mang tầm mắt?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Đúng vậy!”
Triều Thắng Hoài lên tiếng: “Nơi này nói an toàn thì an toàn, nói nguy hiểm thì nguy hiểm, không nên chạy loạn.”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Cảm ơn vì đã nhắc nhở.”
Triều Thắng Hoài làm như có ý tốt: “Nếu lần đầu tiên đến đây, nếu các ngươi không ngại thì đi theo ta, ít ra chúng ta quen thuộc với chỗ này hơn các ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo do dự: “Điều này có tiện không? Có làm chậm trễ việc của các vị không?”
Triều Thắng Hoài nói: “Không sao, chúng ta vào đây là để tuần sát. Người đến đều là khách, chúng ta cũng chẳng muốn có chuyện phát sinh trước mắt của mình, đi theo chúng ta vẫn an toàn hơn. Có chỗ nào đáng để quan sát, chúng ta cũng có thể chỉ điểm cho các ngươi.”
“Nếu như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay cảm ơn.
Hai bên nói chuyện, Vạn Thú môn làm ra vẻ cao cao tại thượng của một đại môn phái, còn Ngưu Hữu Đạo thì vẫn cung kính và khách sáo.
Cứ như vậy, bốn người đi theo ba người kia.
Cũng không thể không thừa nhận, người của Vạn Thú môn rất quen thuộc với chỗ này. Có rất nhiều khu vực kỳ quang dị cảnh, chẳng khác nào ảo mộng, không hỗ với hai chữ “Huyễn Giới”. Nếu chưa quen mà đi loạn khắp nơi, có khi chẳng tìm được đường ra, đúng là giúp cho đám người Ngưu Hữu Đạo được mở mang tầm mắt.
Nửa ngày sau, một nhóm người vừa đi vừa nghỉ đã đến một sườn đồi cao ngất.
Sáu người đứng thành một hàng dưới bầu trời đầy sao, phóng mắt nhìn lại, đám người Ngưu Hữu Đạo lại càng kinh ngạc và chấn động hơn.
Dưới vách núi là một khu rừng mênh mông, kỳ quái, hùng tráng, chẳng khác nào bước sang một thế giới khác.
Cây cối trên đường trước đó so với khu rừng dưới vách núi, chỉ có thể dùng từ nhỏ bé và thưa thớt để hình dung. Từ trên cao nhìn xuống, những tàng cây cao chót vót đan xen nhau, mang đến màu sắc rực rỡ và cổ kính. Cũng không biết chúng đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, thỉnh thoảng có những điểm sáng như đom đóm chìm nổi trong rừng, phiêu đãng như ngân hà, hình ảnh này so với tinh hà trên bầu trời càng thêm sáng chói.
Viên Cương là người đi sau cùng, đuổi theo mọi người chạy lên vách núi. Khi nhìn thấy hình ảnh bên dưới, hắn ta cũng bị rúng động.
Ba người Triều Thắng Hoài liếc mắt nhìn nhau. Trên đường đi, ba người cũng đã cố tình ước lượng tu vi của những người này, không nghĩ đến trong số đó còn có phàm nhân, mà phàm nhân này dường như không bình thường, có thể một đường đuổi kịp bọn họ, lại còn không biết mệt mỏi, đúng là chuyện lạ!
“Nghĩ không ra thế gian này lại có cảnh tượng hùng vĩ và kỳ ảo đến như thế. Đây chính là Huyễn Giới chân chính.” Ngưu Hữu Đạo cảm khái từ tận đáy lòng.
Triều Thắng Hoài hỏi: “Ngươi chỉ nhìn thấy được vẻ to lớn bên ngoài, trong rừng vẫn còn cảnh tượng kỳ ảo khác, ngươi có muốn đi xuống xem một chút không?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn cỏ Khu Quang dưới chân: “Nếu xuống dưới đó sẽ vượt ra khỏi phạm vi phòng hộ của cỏ Khu Quang, không khỏi quá nguy hiểm rồi.”
“Ngươi nhìn đi!” Triều Thắng Hoài đưa tay chỉ ra đằng xa, chỉ thấy trong rừng có hai con phi cầm cỡ lớn chở sáu đệ tử Vạn Thú môn lướt qua. Mấy người này bay về phía khu vực bên trái, nhìn qua hình như là lối ra, độ cao phi hành rất thấp, gần như dán xuống mặt đất tối tăm, hiển nhiên là độ cao cũng chỉ nằm trong phạm vi có cỏ Khu Quang bao phủ, không dám bay cao.
“Trong rừng đúng là nguy hiểm, nhưng nếu đi theo chúng ta, các ngươi sẽ an toàn. Trong rừng đang có đồng môn của chúng ta trồng cỏ Khu Quang. Người tới là khách, đã cùng với chúng ta đến đây, chúng ta quyết định mang các ngươi đi mở mang tầm mắt một chút. Người bình thường không có cơ hội được nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ trong rừng rậm cổ xưa này đâu.” Triều Thắng Hoài mỉm cười nói: “Ý của Bối huynh như thế nào?”
Bối huynh chính là tên mà Ngưu Hữu Đạo đã bịa ra, muốn thăm dò những người này có biết bọn họ là ai không, kết quả hình như là không biết.
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Nếu Lý huynh đã có thịnh tình như vậy, chúng ta không dám không nghe.”
Hai bên dường như đã quen thuộc với nhau hơn, cũng bắt đầu có giao tình.
Nhưng Triều Thắng Hoài cũng không nói cho Ngưu Hữu Đạo biết tên thật của gã ta, chỉ gật đầu: “An toàn là trên hết, hai vị sư đệ, hai người xuống tìm hiểu trước, xác nhận an toàn rồi chúng ta mới xuống, tránh làm phiền khách. Đây cũng không phải là đạo đãi khách của Vạn Thú môn chúng ta.”
Hai huynh đệ họ Hà gật đầu, sau đó cùng nhau thả người xuống vách núi, nhờ độ cao một đường lướt đi, cuối cùng rơi xuống chỗ sâu trong khu rừng.
Đợi một hồi, Hà Hữu Kiến ngoi đầu lên một ngọn cây đằng xa, sau đó thủ thế với Triều Thắng Hoài bên này.
Đám người Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy cũng không hiểu, nhưng Triều Thắng Hoài lại hiểu: “An toàn, bây giờ chúng ta có thể xuống rồi. Nhưng khu vực bổn phái đang trồng cỏ Khu Quang thì không được quấy rầy, chúng ta sang bên kia.” Gã ta đưa tay chỉ sang hướng khác: “Đi theo ta!” Dứt lời liền bay vút ra ngoài.
“Mang Hầu tử đi theo.” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu, cố ý nhắc nhở Quản Phương Nghi, giọng điệu không thể nghi ngờ.
Mọi người cùng phi thân đuổi theo. Quản Phương Nghi vừa chán ghét vừa nắm lấy cánh tay Viên Cương bay đi.
Khi chuẩn bị hạ xuống, dị biến đột nhiên xảy ra. Hai huynh đệ họ Hà bay đến, cưỡi một con phi cầm, đón lấy Triều Thắng Hoài đang rơi xuống.
Khi đám người Ngưu Hữu Đạo rơi xuống một tàng cây, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn phi cầm chở Triều Thắng Hoài chuyển sang hướng khác.
Triều Thắng Hoài bay lên không, từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, rút kiếm bổ ra một luồng kiếm khí ác liệt, chém về phía khu rừng rậm.
Một tiếng ầm vang lên, âm thanh cành cây bị cắt truyền đến, trong rừng truyền ra tiếng động rất lớn.
Triều Thắng Hoài rõ ràng là cố ý.
Bên trên phi cầm đang bay về vách núi, ba người quay đầu nhìn đám người Ngưu Hữu Đạo rơi xuống, Hà Hữu Kiến nói: “Con gấu yêu kia sẽ không bị đám bướm La Sát gi ết chết chứ? Nếu bị giế t chết thì coi như uổng công.”
Bọn họ đã quyết tâm ra tay, tất nhiên là đã xác định nội tình của Viên Phương. Vạn Thú môn có phương pháp có thể phân biệt chân thân yêu tu. Ở phương diện này, Vạn Thú môn được xem là người trong nghề.
Triều Thắng Hoài nói: “Tu vi của Kim Vương Hùng chỉ cần đến Trúc Cơ kỳ là có thể hóa hình thành công, da lông đã hòa thành một thể, đao thương bất nhập. Đám bướm La Sát kia sẽ không cách nào gi ết chết y trong khoảng thời gian ngắn. Chỉ cần chúng ta kịp thời tham gia, sẽ không có vấn đề gì. Trên điển tịch của sư môn ghi chép không sai đâu, hai vị sư huynh cứ yên tâm.”
Tiếp xúc trên đường, bọn họ đã đoán được tu vi đại khái của Viên Phương.
Gã ta nói không sai, Ngưu Hữu Đạo có thể mang Viên Phương đến đây, cũng bởi vì Viên Phương có thiên phú dị bẩm. Chỉ cần không đụng phải cao thủ có thực lực quá mạnh, Viên Phương có thể nói là đao thương bất nhập.
Hà Hữu Kiến nói: “Điển tịch sư môn có ghi, Kim Vương Hùng trời sinh ngu dốt, linh trí khó mở. Bởi vì quá khờ, cho dù có thân hình cứng cỏi để bảo vệ, cũng khó mà thoát khỏi bị săn giết, nên đã tuyệt tích, không nghĩ đến chúng ta lại gặp được một con. Mà con Kim Vương Hùng này đã mở linh trí tu luyện, cũng không biết là gặp được kỳ ngộ gì mới có được ngày hôm nay. Nếu nó rơi vào Linh hóa cốc của sư môn chúng ta, với hình người sống sờ sờ như vậy, cũng không biết bọn họ có thể xuống tay hay không.”
Triều Thắng Hoài khinh thường nói: “Mấy chuyện tương tự Linh hóa cốc làm còn ít sao? Quá đơn giản, cứ diệt đi linh trí của nó, để nó khôi phục lại hình dáng của gấu chẳng phải xong rồi sao?”
Bọn chúng đi nhưng đám người Ngưu Hữu Đạo thì vẫn ở lại, không thể không rơi xuống một ngọn cây.
Đưa mắt nhìn bóng người bay đi, Ngưu Hữu Đạo đứng trên ngọn cây chập chùng có chút không ngờ được lại bị đám người đó bày mưu rơi vào tròng như thế. Quả nhiên là lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, giống như Vạn Thú môn dựa vào sự tiện lợi của linh thú vậy.
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Đúng vậy!”
Triều Thắng Hoài lên tiếng: “Nơi này nói an toàn thì an toàn, nói nguy hiểm thì nguy hiểm, không nên chạy loạn.”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Cảm ơn vì đã nhắc nhở.”
Triều Thắng Hoài làm như có ý tốt: “Nếu lần đầu tiên đến đây, nếu các ngươi không ngại thì đi theo ta, ít ra chúng ta quen thuộc với chỗ này hơn các ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo do dự: “Điều này có tiện không? Có làm chậm trễ việc của các vị không?”
Triều Thắng Hoài nói: “Không sao, chúng ta vào đây là để tuần sát. Người đến đều là khách, chúng ta cũng chẳng muốn có chuyện phát sinh trước mắt của mình, đi theo chúng ta vẫn an toàn hơn. Có chỗ nào đáng để quan sát, chúng ta cũng có thể chỉ điểm cho các ngươi.”
“Nếu như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay cảm ơn.
Hai bên nói chuyện, Vạn Thú môn làm ra vẻ cao cao tại thượng của một đại môn phái, còn Ngưu Hữu Đạo thì vẫn cung kính và khách sáo.
Cứ như vậy, bốn người đi theo ba người kia.
Cũng không thể không thừa nhận, người của Vạn Thú môn rất quen thuộc với chỗ này. Có rất nhiều khu vực kỳ quang dị cảnh, chẳng khác nào ảo mộng, không hỗ với hai chữ “Huyễn Giới”. Nếu chưa quen mà đi loạn khắp nơi, có khi chẳng tìm được đường ra, đúng là giúp cho đám người Ngưu Hữu Đạo được mở mang tầm mắt.
Nửa ngày sau, một nhóm người vừa đi vừa nghỉ đã đến một sườn đồi cao ngất.
Sáu người đứng thành một hàng dưới bầu trời đầy sao, phóng mắt nhìn lại, đám người Ngưu Hữu Đạo lại càng kinh ngạc và chấn động hơn.
Dưới vách núi là một khu rừng mênh mông, kỳ quái, hùng tráng, chẳng khác nào bước sang một thế giới khác.
Cây cối trên đường trước đó so với khu rừng dưới vách núi, chỉ có thể dùng từ nhỏ bé và thưa thớt để hình dung. Từ trên cao nhìn xuống, những tàng cây cao chót vót đan xen nhau, mang đến màu sắc rực rỡ và cổ kính. Cũng không biết chúng đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, thỉnh thoảng có những điểm sáng như đom đóm chìm nổi trong rừng, phiêu đãng như ngân hà, hình ảnh này so với tinh hà trên bầu trời càng thêm sáng chói.
Viên Cương là người đi sau cùng, đuổi theo mọi người chạy lên vách núi. Khi nhìn thấy hình ảnh bên dưới, hắn ta cũng bị rúng động.
Ba người Triều Thắng Hoài liếc mắt nhìn nhau. Trên đường đi, ba người cũng đã cố tình ước lượng tu vi của những người này, không nghĩ đến trong số đó còn có phàm nhân, mà phàm nhân này dường như không bình thường, có thể một đường đuổi kịp bọn họ, lại còn không biết mệt mỏi, đúng là chuyện lạ!
“Nghĩ không ra thế gian này lại có cảnh tượng hùng vĩ và kỳ ảo đến như thế. Đây chính là Huyễn Giới chân chính.” Ngưu Hữu Đạo cảm khái từ tận đáy lòng.
Triều Thắng Hoài hỏi: “Ngươi chỉ nhìn thấy được vẻ to lớn bên ngoài, trong rừng vẫn còn cảnh tượng kỳ ảo khác, ngươi có muốn đi xuống xem một chút không?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn cỏ Khu Quang dưới chân: “Nếu xuống dưới đó sẽ vượt ra khỏi phạm vi phòng hộ của cỏ Khu Quang, không khỏi quá nguy hiểm rồi.”
“Ngươi nhìn đi!” Triều Thắng Hoài đưa tay chỉ ra đằng xa, chỉ thấy trong rừng có hai con phi cầm cỡ lớn chở sáu đệ tử Vạn Thú môn lướt qua. Mấy người này bay về phía khu vực bên trái, nhìn qua hình như là lối ra, độ cao phi hành rất thấp, gần như dán xuống mặt đất tối tăm, hiển nhiên là độ cao cũng chỉ nằm trong phạm vi có cỏ Khu Quang bao phủ, không dám bay cao.
“Trong rừng đúng là nguy hiểm, nhưng nếu đi theo chúng ta, các ngươi sẽ an toàn. Trong rừng đang có đồng môn của chúng ta trồng cỏ Khu Quang. Người tới là khách, đã cùng với chúng ta đến đây, chúng ta quyết định mang các ngươi đi mở mang tầm mắt một chút. Người bình thường không có cơ hội được nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ trong rừng rậm cổ xưa này đâu.” Triều Thắng Hoài mỉm cười nói: “Ý của Bối huynh như thế nào?”
Bối huynh chính là tên mà Ngưu Hữu Đạo đã bịa ra, muốn thăm dò những người này có biết bọn họ là ai không, kết quả hình như là không biết.
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Nếu Lý huynh đã có thịnh tình như vậy, chúng ta không dám không nghe.”
Hai bên dường như đã quen thuộc với nhau hơn, cũng bắt đầu có giao tình.
Nhưng Triều Thắng Hoài cũng không nói cho Ngưu Hữu Đạo biết tên thật của gã ta, chỉ gật đầu: “An toàn là trên hết, hai vị sư đệ, hai người xuống tìm hiểu trước, xác nhận an toàn rồi chúng ta mới xuống, tránh làm phiền khách. Đây cũng không phải là đạo đãi khách của Vạn Thú môn chúng ta.”
Hai huynh đệ họ Hà gật đầu, sau đó cùng nhau thả người xuống vách núi, nhờ độ cao một đường lướt đi, cuối cùng rơi xuống chỗ sâu trong khu rừng.
Đợi một hồi, Hà Hữu Kiến ngoi đầu lên một ngọn cây đằng xa, sau đó thủ thế với Triều Thắng Hoài bên này.
Đám người Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy cũng không hiểu, nhưng Triều Thắng Hoài lại hiểu: “An toàn, bây giờ chúng ta có thể xuống rồi. Nhưng khu vực bổn phái đang trồng cỏ Khu Quang thì không được quấy rầy, chúng ta sang bên kia.” Gã ta đưa tay chỉ sang hướng khác: “Đi theo ta!” Dứt lời liền bay vút ra ngoài.
“Mang Hầu tử đi theo.” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu, cố ý nhắc nhở Quản Phương Nghi, giọng điệu không thể nghi ngờ.
Mọi người cùng phi thân đuổi theo. Quản Phương Nghi vừa chán ghét vừa nắm lấy cánh tay Viên Cương bay đi.
Khi chuẩn bị hạ xuống, dị biến đột nhiên xảy ra. Hai huynh đệ họ Hà bay đến, cưỡi một con phi cầm, đón lấy Triều Thắng Hoài đang rơi xuống.
Khi đám người Ngưu Hữu Đạo rơi xuống một tàng cây, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn phi cầm chở Triều Thắng Hoài chuyển sang hướng khác.
Triều Thắng Hoài bay lên không, từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, rút kiếm bổ ra một luồng kiếm khí ác liệt, chém về phía khu rừng rậm.
Một tiếng ầm vang lên, âm thanh cành cây bị cắt truyền đến, trong rừng truyền ra tiếng động rất lớn.
Triều Thắng Hoài rõ ràng là cố ý.
Bên trên phi cầm đang bay về vách núi, ba người quay đầu nhìn đám người Ngưu Hữu Đạo rơi xuống, Hà Hữu Kiến nói: “Con gấu yêu kia sẽ không bị đám bướm La Sát gi ết chết chứ? Nếu bị giế t chết thì coi như uổng công.”
Bọn họ đã quyết tâm ra tay, tất nhiên là đã xác định nội tình của Viên Phương. Vạn Thú môn có phương pháp có thể phân biệt chân thân yêu tu. Ở phương diện này, Vạn Thú môn được xem là người trong nghề.
Triều Thắng Hoài nói: “Tu vi của Kim Vương Hùng chỉ cần đến Trúc Cơ kỳ là có thể hóa hình thành công, da lông đã hòa thành một thể, đao thương bất nhập. Đám bướm La Sát kia sẽ không cách nào gi ết chết y trong khoảng thời gian ngắn. Chỉ cần chúng ta kịp thời tham gia, sẽ không có vấn đề gì. Trên điển tịch của sư môn ghi chép không sai đâu, hai vị sư huynh cứ yên tâm.”
Tiếp xúc trên đường, bọn họ đã đoán được tu vi đại khái của Viên Phương.
Gã ta nói không sai, Ngưu Hữu Đạo có thể mang Viên Phương đến đây, cũng bởi vì Viên Phương có thiên phú dị bẩm. Chỉ cần không đụng phải cao thủ có thực lực quá mạnh, Viên Phương có thể nói là đao thương bất nhập.
Hà Hữu Kiến nói: “Điển tịch sư môn có ghi, Kim Vương Hùng trời sinh ngu dốt, linh trí khó mở. Bởi vì quá khờ, cho dù có thân hình cứng cỏi để bảo vệ, cũng khó mà thoát khỏi bị săn giết, nên đã tuyệt tích, không nghĩ đến chúng ta lại gặp được một con. Mà con Kim Vương Hùng này đã mở linh trí tu luyện, cũng không biết là gặp được kỳ ngộ gì mới có được ngày hôm nay. Nếu nó rơi vào Linh hóa cốc của sư môn chúng ta, với hình người sống sờ sờ như vậy, cũng không biết bọn họ có thể xuống tay hay không.”
Triều Thắng Hoài khinh thường nói: “Mấy chuyện tương tự Linh hóa cốc làm còn ít sao? Quá đơn giản, cứ diệt đi linh trí của nó, để nó khôi phục lại hình dáng của gấu chẳng phải xong rồi sao?”
Bọn chúng đi nhưng đám người Ngưu Hữu Đạo thì vẫn ở lại, không thể không rơi xuống một ngọn cây.
Đưa mắt nhìn bóng người bay đi, Ngưu Hữu Đạo đứng trên ngọn cây chập chùng có chút không ngờ được lại bị đám người đó bày mưu rơi vào tròng như thế. Quả nhiên là lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, giống như Vạn Thú môn dựa vào sự tiện lợi của linh thú vậy.