Đạo Quân
Chương 640: Các Ngươi Tránh Ra!
Phượng Nhược Nghĩa cúi đầu, cuối cùng vẫn là Nông Trưởng Quảng đứng một bên tiếc nuối thay mặt nói: "Phu nhân xin nén bi thương, thủ hạ bên người Ngưu Hữu Đạo là Viên Cương suất lĩnh tiểu đội nhân mã tập kích, Nhị tướng quân khinh suất bất hạnh bị sát hại trong tay tiểu tặc Viên Cương kia."
Tiết Nhi chết rồi? Bành Ngọc Lan như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, có chút mụ mị.
Nông Trưởng Quảng vội hỏi: "Phu nhân, hiện giờ cũng không phải thời điểm nhi nữ tình trường, Thương Triêu Tông vẫn còn ngoan cố chống lại trong kia, chúng ta không thể kéo dài thêm thời gian nữa, phu nhân tới rất đúng lúc, đây chính là thời điểm báo thù rửa hận cho tướng quân đó, phu nhân!" Gã đã gần như lớn tiếng quát.
Gã biết thực lực của Bành Ngọc Lan cũng không kém tu sĩ, tới đúng lúc thúc giục nàng ta ra tay.
Bành Ngọc Lan bỗng nhiên choàng tỉnh, mang theo vẻ mặt mất nhi tử đau xót rút kiếm trong tay, thân người nhảy lên lướt về phía lầu các, tránh tên xạ kích chính diện, chân đạp lầu các xoay người nhào tới, giáng từ trên trời xuống lăng không xông tới nóc nhà chính đường.
Thấy vậy, Nông Trưởng Quảng hưng phấn nắm hai tay, hai mắt sáng lên, những suy nghĩ tâm trạng lo lắng trước đó đã bị quét sạch.
Trong chính đường, đám người Thương Triêu Tông nhìn từ cánh cửa chính bị phá hại nhìn tình huống bên ngoài, thấy được Bành Ngọc Lan đã tới.
"Không tốt, Bành Ngọc Lan e là muốn chó cùng rứt giậu rồi, nữ nhân này từ tu vi đến thực lực nghe nói không kém Bạch Dao đâu!" Lam Nhược Đình quát lên không ổn, trong giọng điệu cũng không có tôn kính với trượng mẫu nương Thương Triêu Tông, lúc này ai còn lo lắng đến điều đó nữa.
Mới nói dứt lời đã thấy Bành Ngọc Lan phóng lên trời, thông qua mái ngói vỡ nóc nhà có thể thấy được quỹ đạo đi tới của Bành Ngọc Lan.
"Các ngươi tránh ra!" Viên Cương từ từ lay động thân đao đề phòng. Múa đao trong tay, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm phương hướng Bành Ngọc Lan bay tới, gương mặt nghiêm túc, một cỗ khí thế khác lại nổi lên.
"Ta tiến lùi cùng với Viên gia!" Thương Triêu Tông cũng nhấc Trảm Mã Đao lên, phất tay ra dấu đám người Lam Nhược Đình lui ra, trong mắt ngập tràn sự căm tức. Phượng gia bạc tình bạc nghĩa như vậy, y hận không thể nghiền nát xương người trên dưới Phượng gia thành tro, lúc này đã chính thức hận Phượng gia đến thấu lạnh tim gan.
Đừng nói là y, đổi lại bất kỳ kẻ nào trải qua lần sinh tử này, hai bên cũng đầu còn có bất kỳ tình thân nào để nói. Từ xưa đến nay phần lớn cuộc đấu tranh giành quyền thế đều như vậy, ở đây cũng không phải ngoại lệ, rốt cuộc cốt nhục tương tàn cũng không phải số ít.
Ai ngờ y vừa nói ra, Viên Cương đã vung tay đẩy, chân Thương Triêu Tông liền bước lùi lại mấy bước, đứng không vững phải lảo đảo ngã sang một bên.
"Bảo vệ Vương gia!" Viên Cương vừa lên tiếng vừa ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Viên Phong lập tức phát tay để hơn mười huynh đệ vọt tới.
Bành Ngọc Lan lăng không bay xuống dưới đánh một chưởng tới, ầm ầm, chưởng lực đánh sụp nóc nhà.
Trong phòng lập tức xuất hiện gạch ngói vụn loạn tạc bắn tung tóe, xà ngang sụp đổ, bụi mù tán loạn tầm mắt khiến người trong phòng rối thành một nùi.
Duy chỉ có Viên Cương vẫn đứng sừng sững bất động tại chỗ, một tay di chuyển đánh một chưởng chế trụ một trụ xà nhà rơi xuống, phiến đá dưới chân trên mặt đất trong nháy mắt rạn nứt, Viên Cương thu lại cánh tay động thân bay lên, xà nhà vang lên một tiếng lại bắn tới hướng không người rơi xuống.
Tiếng gió rít vọng tới, Bành Ngọc Lan lăng không, một đạo kiếm khí chém tới ầm một tiếng trực tiếp chặt đứt xà nhà kia thành hai đoạn.
Viên Cương nhân cơ hội bật người lên bay thẳng tới nóc nhà, lăng không điên cuồng bổ một đao tới hướng Bành Ngọc Lan, mạch máu toàn thân nổi lên.
"Grào!"
Một tiếng hổ gầm cuồng bạo bỗng nhiên vang lên trong không trung khiến tâm người khiếp đảm, tất cả mọi người trong ngoài phòng đều cả kinh, ở đâu ra tiếng hổ gầm vậy?
Ban đầu Bành Ngọc Lan cũng không đặt Viên Cương vào mắt, dù Viên Cương đã giết con trai của nàng ta, đến khi một đao uy thế kia đánh tới trước mặt, lực đao cuồng liệt kia như lôi đình nhanh mạnh khiến nàng ta bỗng nhiên chấn động, lập tức vội vã huy kiếm ngăn cản.
Choang! Một tiếng vang vang dội.
Hai người giao phong mãnh liệt, gió mạnh nổ tung bụi mù ngập tràn trông có vẻ hữu hình, một gợn sóng hữu hình vòng tròn như được đẩy ra, dưới tia nắng gắt chiếu rọi càng tăng thêm tình cảnh khác thường.
Người trong phòng nghe thấy tiếng nổ vang đều ngẩng đầu nhìn như thấy được một màn huyễn hoặc, hai bóng người đã nối nhau bắn ra hình khí hữu hình.
Thương Triêu Tông ngẩng đầu nhìn, đám người Thương Thục Thanh, Mông Sơn Minh, Lam Nhược Đình phải sợ hãi kinh ngạc, không ngờ Viên Cương có thể nhảy lên cao như vậy, càng không nghĩ tới Viên Cương có thể cứng đối cứng với Bành Ngọc Lan.
Bụi mù trong phòng lập tức bị khí lưu bốn phía mạnh mẽ thổi vọt lên sạch sẽ, mái ngói còn lại trên nóc nhà cũng bị xốc lên sạch.
Trong mắt người ngoài phòng, giữa chính đường rách nát tung ra lượng bụi mù lớn, trong gợn sóng bụi mù nơi nóc nhà rõ ràng trong mắt người ngoài là hai bóng người dập dờn đang đập phá.
Viên Cương vung đao trong tay đang lạc nhịp bước chân, lùi lại vài bước trên xà nhà đã bị tàn phá.
Bành Ngọc Lan vội vã chống đỡ cũng rơi xuống xà nhà bị tàn phá lùi lại vài bước.
Hai người đồng thời bị đẩy lui, lại dường như cùng dừng lại.
Bành Ngọc Lan vung ngang kiếm trong tay, trong mắt ngập tràn vẻ kinh nghi nhưng thần sắc vẫn không cảm xúc nhìn Viên Cương toàn thân đầy máu, thằng nhãi này có thể cậy mạnh cứng đối cứng với mình, trên đời này còn có người có sức lực lớn như vậy sao?
Thậm chí nàng ta còn có chút hoài nghi đây có phải ảo giác của mình hay không, nhưng nàng ta khi nãy rõ ràng cảm nhận được công kích của đối phương không có bất cứ dấu hiệu thâm pháp lực nào trong đó.
Bước chân của Viên Cương hơi trượt ra một chút, ngồi trung bình tấn nghiêng người trên xà nhà, đao trong tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bành Ngọc Lan, trạng thái giống như báo đen bất cứ lúc nào cũng sẽ tấn công vậy.
Phượng Nhược Nghĩa nhìn luôn nuốt nước miếng, không ngờ Viên Cương có thể đấu ngang tay với mẫu thân mình, khó trách lão Nhị chết dưới một kích của đối phương, nghĩ lại nếu khi ấy bản thân xung phong liều chết thì tình hình lúc này... Sau khi ngẫm lại khiến sau lưng gã lạnh cóng, lòng vẫn còn sợ hãi.
Lúc này gã mới biết bản thân đã nhặt được một cái mạng trở về từ trong tay Viên Cương.
Người cả trong lẫn ngoài phòng đều ngừng động tác, sững sờ nhìn hai người giằng co trên nóc nhà.
"Dừng tay!" Một tiếng gầm lên truyền đến.
Hai người Viên - Bành trên nóc nhà đều nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau, từ xa Bạch Dao dẫn theo mấy người bay nhanh tới.
Choang! Bạch Ngọc Lan bỗng nhiên kéo lê một đạo kiếm khí chém về phía Viên Cương, chân đồng thời giẫm xuống rầm một tiếng, thân người bỗng nhiên chìm vào trong nhà.
Bạch Dao dẫn người tới, nàng ta đã chẳng quan tâm đối kháng với Viên Cương nữa, mối thù giết con cũng chẳng quan tâm, trước giết Thương Triêu Tông mới là điều quan trọng nhất, nếu không nhi tử đã phải chết vô ích rồi. Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, chỉ cần giết Thương Triêu Tông, chỉ cần Phượng gia nắm giữ quyền thế to lớn ở Nam Châu, không sợ sau này không có cơ hội báo thù.
Viên Cương cũng là người tỉnh táo, càng lâm trận càng lạnh lùng bình tĩnh, không bị kiếm khí của nàng ta mê hoặc, thân người bỗng nhiên nghiêng một cái, cánh tay nện đứt xà nhà, cũng phi hướng trong phòng, đạo kiếm khí kia như cùng lướt qua hắn.
"Bắn tên!"
Trong phòng còn có một người lâm trận bình tĩnh, Mông Sơn Minh thấy tình thế không đúng bỗng nhiên hét lớn.
Đám người Viên Phong kéo cung thành hình quạt bảo vệ Thương Triêu Tông lập tức bắn loạt tên loạn hướng Bành Ngọc Lan phá nóc nhà rơi xuống.
Tiễn bắn trúng rơi xuống quanh thân dao động cương khí của Bành Ngọc Lan, tên phóng tới lập tức dừng lại trong không trung, mũi tên nhọn sắc bén cách nàng ta chỉ còn khoảng ba thước lại không mảy may tiến thêm được chút nào.
Ngay khoảnh khắc nàng ta vung tay đánh văng tên trước người, Viên Cương rơi từ trên xuống đạp một chân lên xà nhà gỗ nghiêng lệch bắn ra rơi xuống đất thân người ngồi xuống, vững vàng đứng dậy trước thân người đám Thương Triêu Tông, lại vung đao ngăn cản trước mặt.
- --
Tiết Nhi chết rồi? Bành Ngọc Lan như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, có chút mụ mị.
Nông Trưởng Quảng vội hỏi: "Phu nhân, hiện giờ cũng không phải thời điểm nhi nữ tình trường, Thương Triêu Tông vẫn còn ngoan cố chống lại trong kia, chúng ta không thể kéo dài thêm thời gian nữa, phu nhân tới rất đúng lúc, đây chính là thời điểm báo thù rửa hận cho tướng quân đó, phu nhân!" Gã đã gần như lớn tiếng quát.
Gã biết thực lực của Bành Ngọc Lan cũng không kém tu sĩ, tới đúng lúc thúc giục nàng ta ra tay.
Bành Ngọc Lan bỗng nhiên choàng tỉnh, mang theo vẻ mặt mất nhi tử đau xót rút kiếm trong tay, thân người nhảy lên lướt về phía lầu các, tránh tên xạ kích chính diện, chân đạp lầu các xoay người nhào tới, giáng từ trên trời xuống lăng không xông tới nóc nhà chính đường.
Thấy vậy, Nông Trưởng Quảng hưng phấn nắm hai tay, hai mắt sáng lên, những suy nghĩ tâm trạng lo lắng trước đó đã bị quét sạch.
Trong chính đường, đám người Thương Triêu Tông nhìn từ cánh cửa chính bị phá hại nhìn tình huống bên ngoài, thấy được Bành Ngọc Lan đã tới.
"Không tốt, Bành Ngọc Lan e là muốn chó cùng rứt giậu rồi, nữ nhân này từ tu vi đến thực lực nghe nói không kém Bạch Dao đâu!" Lam Nhược Đình quát lên không ổn, trong giọng điệu cũng không có tôn kính với trượng mẫu nương Thương Triêu Tông, lúc này ai còn lo lắng đến điều đó nữa.
Mới nói dứt lời đã thấy Bành Ngọc Lan phóng lên trời, thông qua mái ngói vỡ nóc nhà có thể thấy được quỹ đạo đi tới của Bành Ngọc Lan.
"Các ngươi tránh ra!" Viên Cương từ từ lay động thân đao đề phòng. Múa đao trong tay, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm phương hướng Bành Ngọc Lan bay tới, gương mặt nghiêm túc, một cỗ khí thế khác lại nổi lên.
"Ta tiến lùi cùng với Viên gia!" Thương Triêu Tông cũng nhấc Trảm Mã Đao lên, phất tay ra dấu đám người Lam Nhược Đình lui ra, trong mắt ngập tràn sự căm tức. Phượng gia bạc tình bạc nghĩa như vậy, y hận không thể nghiền nát xương người trên dưới Phượng gia thành tro, lúc này đã chính thức hận Phượng gia đến thấu lạnh tim gan.
Đừng nói là y, đổi lại bất kỳ kẻ nào trải qua lần sinh tử này, hai bên cũng đầu còn có bất kỳ tình thân nào để nói. Từ xưa đến nay phần lớn cuộc đấu tranh giành quyền thế đều như vậy, ở đây cũng không phải ngoại lệ, rốt cuộc cốt nhục tương tàn cũng không phải số ít.
Ai ngờ y vừa nói ra, Viên Cương đã vung tay đẩy, chân Thương Triêu Tông liền bước lùi lại mấy bước, đứng không vững phải lảo đảo ngã sang một bên.
"Bảo vệ Vương gia!" Viên Cương vừa lên tiếng vừa ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Viên Phong lập tức phát tay để hơn mười huynh đệ vọt tới.
Bành Ngọc Lan lăng không bay xuống dưới đánh một chưởng tới, ầm ầm, chưởng lực đánh sụp nóc nhà.
Trong phòng lập tức xuất hiện gạch ngói vụn loạn tạc bắn tung tóe, xà ngang sụp đổ, bụi mù tán loạn tầm mắt khiến người trong phòng rối thành một nùi.
Duy chỉ có Viên Cương vẫn đứng sừng sững bất động tại chỗ, một tay di chuyển đánh một chưởng chế trụ một trụ xà nhà rơi xuống, phiến đá dưới chân trên mặt đất trong nháy mắt rạn nứt, Viên Cương thu lại cánh tay động thân bay lên, xà nhà vang lên một tiếng lại bắn tới hướng không người rơi xuống.
Tiếng gió rít vọng tới, Bành Ngọc Lan lăng không, một đạo kiếm khí chém tới ầm một tiếng trực tiếp chặt đứt xà nhà kia thành hai đoạn.
Viên Cương nhân cơ hội bật người lên bay thẳng tới nóc nhà, lăng không điên cuồng bổ một đao tới hướng Bành Ngọc Lan, mạch máu toàn thân nổi lên.
"Grào!"
Một tiếng hổ gầm cuồng bạo bỗng nhiên vang lên trong không trung khiến tâm người khiếp đảm, tất cả mọi người trong ngoài phòng đều cả kinh, ở đâu ra tiếng hổ gầm vậy?
Ban đầu Bành Ngọc Lan cũng không đặt Viên Cương vào mắt, dù Viên Cương đã giết con trai của nàng ta, đến khi một đao uy thế kia đánh tới trước mặt, lực đao cuồng liệt kia như lôi đình nhanh mạnh khiến nàng ta bỗng nhiên chấn động, lập tức vội vã huy kiếm ngăn cản.
Choang! Một tiếng vang vang dội.
Hai người giao phong mãnh liệt, gió mạnh nổ tung bụi mù ngập tràn trông có vẻ hữu hình, một gợn sóng hữu hình vòng tròn như được đẩy ra, dưới tia nắng gắt chiếu rọi càng tăng thêm tình cảnh khác thường.
Người trong phòng nghe thấy tiếng nổ vang đều ngẩng đầu nhìn như thấy được một màn huyễn hoặc, hai bóng người đã nối nhau bắn ra hình khí hữu hình.
Thương Triêu Tông ngẩng đầu nhìn, đám người Thương Thục Thanh, Mông Sơn Minh, Lam Nhược Đình phải sợ hãi kinh ngạc, không ngờ Viên Cương có thể nhảy lên cao như vậy, càng không nghĩ tới Viên Cương có thể cứng đối cứng với Bành Ngọc Lan.
Bụi mù trong phòng lập tức bị khí lưu bốn phía mạnh mẽ thổi vọt lên sạch sẽ, mái ngói còn lại trên nóc nhà cũng bị xốc lên sạch.
Trong mắt người ngoài phòng, giữa chính đường rách nát tung ra lượng bụi mù lớn, trong gợn sóng bụi mù nơi nóc nhà rõ ràng trong mắt người ngoài là hai bóng người dập dờn đang đập phá.
Viên Cương vung đao trong tay đang lạc nhịp bước chân, lùi lại vài bước trên xà nhà đã bị tàn phá.
Bành Ngọc Lan vội vã chống đỡ cũng rơi xuống xà nhà bị tàn phá lùi lại vài bước.
Hai người đồng thời bị đẩy lui, lại dường như cùng dừng lại.
Bành Ngọc Lan vung ngang kiếm trong tay, trong mắt ngập tràn vẻ kinh nghi nhưng thần sắc vẫn không cảm xúc nhìn Viên Cương toàn thân đầy máu, thằng nhãi này có thể cậy mạnh cứng đối cứng với mình, trên đời này còn có người có sức lực lớn như vậy sao?
Thậm chí nàng ta còn có chút hoài nghi đây có phải ảo giác của mình hay không, nhưng nàng ta khi nãy rõ ràng cảm nhận được công kích của đối phương không có bất cứ dấu hiệu thâm pháp lực nào trong đó.
Bước chân của Viên Cương hơi trượt ra một chút, ngồi trung bình tấn nghiêng người trên xà nhà, đao trong tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bành Ngọc Lan, trạng thái giống như báo đen bất cứ lúc nào cũng sẽ tấn công vậy.
Phượng Nhược Nghĩa nhìn luôn nuốt nước miếng, không ngờ Viên Cương có thể đấu ngang tay với mẫu thân mình, khó trách lão Nhị chết dưới một kích của đối phương, nghĩ lại nếu khi ấy bản thân xung phong liều chết thì tình hình lúc này... Sau khi ngẫm lại khiến sau lưng gã lạnh cóng, lòng vẫn còn sợ hãi.
Lúc này gã mới biết bản thân đã nhặt được một cái mạng trở về từ trong tay Viên Cương.
Người cả trong lẫn ngoài phòng đều ngừng động tác, sững sờ nhìn hai người giằng co trên nóc nhà.
"Dừng tay!" Một tiếng gầm lên truyền đến.
Hai người Viên - Bành trên nóc nhà đều nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau, từ xa Bạch Dao dẫn theo mấy người bay nhanh tới.
Choang! Bạch Ngọc Lan bỗng nhiên kéo lê một đạo kiếm khí chém về phía Viên Cương, chân đồng thời giẫm xuống rầm một tiếng, thân người bỗng nhiên chìm vào trong nhà.
Bạch Dao dẫn người tới, nàng ta đã chẳng quan tâm đối kháng với Viên Cương nữa, mối thù giết con cũng chẳng quan tâm, trước giết Thương Triêu Tông mới là điều quan trọng nhất, nếu không nhi tử đã phải chết vô ích rồi. Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, chỉ cần giết Thương Triêu Tông, chỉ cần Phượng gia nắm giữ quyền thế to lớn ở Nam Châu, không sợ sau này không có cơ hội báo thù.
Viên Cương cũng là người tỉnh táo, càng lâm trận càng lạnh lùng bình tĩnh, không bị kiếm khí của nàng ta mê hoặc, thân người bỗng nhiên nghiêng một cái, cánh tay nện đứt xà nhà, cũng phi hướng trong phòng, đạo kiếm khí kia như cùng lướt qua hắn.
"Bắn tên!"
Trong phòng còn có một người lâm trận bình tĩnh, Mông Sơn Minh thấy tình thế không đúng bỗng nhiên hét lớn.
Đám người Viên Phong kéo cung thành hình quạt bảo vệ Thương Triêu Tông lập tức bắn loạt tên loạn hướng Bành Ngọc Lan phá nóc nhà rơi xuống.
Tiễn bắn trúng rơi xuống quanh thân dao động cương khí của Bành Ngọc Lan, tên phóng tới lập tức dừng lại trong không trung, mũi tên nhọn sắc bén cách nàng ta chỉ còn khoảng ba thước lại không mảy may tiến thêm được chút nào.
Ngay khoảnh khắc nàng ta vung tay đánh văng tên trước người, Viên Cương rơi từ trên xuống đạp một chân lên xà nhà gỗ nghiêng lệch bắn ra rơi xuống đất thân người ngồi xuống, vững vàng đứng dậy trước thân người đám Thương Triêu Tông, lại vung đao ngăn cản trước mặt.
- --