Đạo Quân
Chương 626: Quy Củ Này Phải Tạo Ra Cho Họ!
Lý do này làm khóe môi Bành Hựu Tại co giật, chậm rãi nói: “Ta không hứng thú với tình sự của nữ nhân Hải Như Nguyệt kia. Tư Đồ huynh, ta chỉ muốn biết là Kim châu tập kết đại quân hướng biên cảnh Nam châu là có ý gì?”
Tư Đồ Diệu lôi Hải Như Nguyệt ra làm cớ: “Thì như ta vừa nói, Hải Như Nguyệt không muốn thấy Thương Triêu Tông chịu khổ, điều động tập kết đại quân là ý của Hải Như Nguyệt.”
Tư Đồ Diệu biết cái cớ này rất vụng về nhưng hết cách rồi, dù sao phải lấy một cái cớ ra. Bảo Tư Đồ Diệu nói thế nào? Nói thẳng với Bành Hựu Tại là Vạn Động Thiên Phủ ta muốn đánh ngươi sao?
Nếu nói thật ra thì hơi khinh người quá đáng, tượng đất còn có ba phần tính tôi, không cần ép buộc chó cùng rứt giậu, mục đích của Vạn Động Thiên Phủ cũng không phải như vậy.
Bành Hựu Tại gặn hỏi: “Ý của Tư Đồ huynh là Hải Như Nguyệt muốn triệu tập người ngựa Kim châu tấn công Nam châu ta vì đòi lại công bằng cho Thương Triêu Tông?”
Tư Đồ Diệu nói: “Chó sủa thì không cắn, chó không sủa mới cắn người. Nữ nhân này lặng lẽ làm ra động tĩnh như vậy thì tám chín phần mười dám làm bậy, nữ nhân thì dễ làm theo tình cảm.”
Bành Hựu Tại nói: “Nếu ta không đoán sai thì Tư Đồ huynh đang nói cho ta biết Vạn Động Thiên Phủ đã không thể khống chế Hải Như Nguyệt, muốn ngồi xem Hải Như Nguyệt phá hoại liên minh hai bên?”
Tư Đồ Diệu nói: “Không thể nói vậy được, vẫn có thể tránh cho điều đó xảy ra.”
Bành Hựu Tại nói: “Ta tự mình đến đây là ôm thành ý tới, có thể hóa giải vấn đề thì tự nhiên là mọi người vui vẻ, nguyện nghe cao kiến của Tư Đồ huynh.”
Tư Đồ Diệu nói: “Ta nghĩ Bành huynh cũng biết ý đồ của triều đình Yến quốc phong Thương Triêu Tông làm thứ sử Nam châu, đơn giản là muốn tạo mâu thuẫn trong Nam châu, làm chặn đệm về sau thu phục Nam châu. Cho nên ta cũng không có cao kiến gì, giải quyết vấn đề rất đơn giản, sự vật thế tục Nam châu giao Thương Triêu Tông chủ trì, mọi vấn đề giải quyết dễ dàng. Khi đó Hải Như Nguyệt lui binh, Nam châu tránh lúng túng công nhiên kháng chỉ, hóa giải âm mưu của triều đình Yến quốc. Nam châu vẫn thuộc về Thiên Ngọc môn, bên ta không cần lo Nam châu và triều đình Yến quốc nổi xung đột nữa. Chuyện tốt một công mấy lợi, đều có lợi cho hai ta, chỉ cần Thiên Ngọc môn có thể buông chấp niệm. Bành huynh, vì cho Phượng Lăng Ba chủ trì Nam châu mà gây ra nhiều rắc rối như vậy, thử hỏi có đáng không?”
Bành Hựu Tại nói: “Bành mỗ cảm ơn ý tốt của Tư Đồ huynh, chuyện của Thiên Ngọc môn biết tự xử lý tốt. Giờ vấn đề nằm ở Kim châu, Kim châu muốn dùng binh với Nam châu ta, nhờ Vạn Động Thiên Phủ kiềm chế nữ nhân Hải Như Nguyệt cho tốt!”
Trong lòng Bành Hựu Tại biết nếu Vạn Động Thiên Phủ không gật đầu thì Hải Như Nguyệt sẽ không làm như vậy, nhưng không tiện đâm thủng, chỉ đành cố nén.
Tư Đồ Diệu nói: “Bành huynh cũng nên thông cảm khó xử của ta. Tiêu gia bàn cứ trong Kim châu nhiều năm, cây to rễ sau, nữ nhân này cứ quyết làm theo tình cảm, nếu cứng rắn đè ép thì dễ chuốc rắc rối cho Kim châu ta.”
Bành Hựu Tại hỏi: “Tư Đồ huynh có su yét đến hậu quả hai chúng ta khai chiến chưa? Không nói bên ta, bên Kim châu chắc chắn sẽ bị Triệu Hoàng Hải Vô Cực thừa dịp chen vào, Vạn Động Thiên Phủ không gánh nổi hậu quả đó!”
Tư Đồ Diệu rũ mí mắt xuống: “Bành huynh, ngọn nguồn rắc rối nằm ở Thương Triêu Tông, giao Nam châu cho Thương Triêu Tông đi.”
Bành Hựu Tại gắt lên: “Tư Đồ huynh không cảm thấy Vạn Động Thiên Phủ làm ra quyết định hoang đường buồn cười sao?”
Tư Đồ Diệu không cãi lại, vẫn một câu cũ: “Giao Nam châu cho hắn đi!”
Bành Hựu Tại nhìn chằm chằm, Tư Đồ Diệu không nhúc nhích, hai người yên lặng dưới ánh sao trăng.
Bành Hựu Tại bỗng hỏi: “Tiểu tặc Ngưu Hữu Đạo đã dùng cách gì khiến Vạn Động Thiên Phủ không tiếc mọi giá?”
Bành Hựu Tại không nghĩ ra vì sao Vạn Động Thiên Phủ làm như vậy, ông liên tưởng ngay đến Ngưu Hữu Đạo.
Từ lúc nhận tin Kim châu ra binh là Bành Hựu Tại đã nghi ngờ Ngưu Hữu Đạo, muốn không nghi hắn cũng không được, phong thư Thương Triêu Tông giao cho ông là chứng cứ.
Nhưng Tư Đồ Diệu sẽ không nói sự thật cho Bành Hựu Tại biết, càng không thổ lộ ngọn nguồn, thậm chí cố gắng giấu diếm, có một số việc tuyệt đối không thể để người khác biết nữa.
Tư Đồ Diệu chậm rãi nói: “Ngưu Hữu Đạo? Đang yên lành sao lôi hắn ra làm gì? Bành huynh nghĩ nhiều, việc này không liên quan gì đến hắn.”
Trong dãy núi, trên vách vực. Ngưu Hữu Đạo xõa tóc dài khoanh chân tĩnh tu đón mặt trời mọc.
Quản Phương Nghi vạt áo bay bay đáp xuống, đi tới bên cạnh hắn, lên tiếng: “Lão bát tưa tin đến. Bành Hựu Tại không ở trong Vạn Động Thiên Phủ lâu, ngay đêm đó đã trở về.”
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo thờ ơ, nhắm mắt từ từ hỏi: “Bàn bạc thế nào?”
Quản Phương Nghi nói: “Ngươi kỳ cao một bậc, Bành Hựu Tại tay không trở về.”
Quản Phương Nghi chớp mắt sáng hướng Ngưu Hữu Đạo, đáy mắt lóe tia hoang mang.
Quản Phương Nghi thật sự rất tò mò không biết vị này dùng cách gì buộc Vạn Động Thiên Phủ cho phép Kim châu ra binh. Quản Phương Nghi có khờ đến đâu cũng biết sự vật quân chính Kim châu hiện nay do Hải Như Nguyệt chủ trì, bắt cóc một Tiêu Thiên Chấn không thể uy hiếp được Vạn Động Thiên Phủ, huống chi bắt Vạn Động Thiên Phủ đối mặt áp lực mất mát ích lợi lớn đến vậy.
Nhưng mặc cho Quản Phương Nghi hỏi cỡ nào Ngưu Hữu Đạo sẽ không nói cho bà biết nguyên nhân.
Quản Phương Nghi nói thêm: “Phải rồi, Hải Như Nguyệt nhờ lão bát chuyển lời là nếu ngươi dám đụng một ngón tay nhi tử của nàng thì tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo phớt lờ, chậm rãi nói: “Thông báo cho Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa lập tức dẫn đệ tử tinh nhuệ trong môn đi Thượng Bình thành gặp Thương Triêu Tông, hộ giá!”
Quản Phương Nghi giật mình nói: “Thượng Bình thành tập hợp cao thủ Thiên Ngọc môn, vì áp lực tất nhiên Thiên Ngọc môn sẽ không đụng vào Thương Triêu Tông. Dù Thiên Ngọc môn muốn hại Thương Triêu Tông thì bọn họ có chạy tới cũng không hộ gái được. Bọn họ không rõ ràng tình huống hiện tại, giờ ngươi kêu họ đi hộ giá là ép họ đứng theo đội, cố ý khiến họ khó xử. Lúc trước ngươi đã mặc kệ thì sao bây giờ làm khó họ làm gì? Làm người tốt đến cùng không được không?”
Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt bình tĩnh nói: “Có câu gọi là lạt mềm buộc chặt, trong lòng ta biết khi nào nên mặc kệ, khi nào nên thít chặt. Nên ép thì phải ép, chẳng lẽ để ba phái và Thiên Ngọc môn vĩnh viễn thân thiện với nhau sao? Bà cảm thấy như vậy có thích họp không? Bọn họ phải hiểu trong Nam châu, quyền nói chuyện với Thiên Ngọc môn không nằm trong tay họ, bọn họ chỉ có thể đứng sau lưng chúng ta. Ta sẽ bỏ qua việc lúc trước họ liên lạc với Thiên Ngọc môn lén sau lưng ta, nhưng khi ta đã lên tiếng thì họ phải nghe theo, quy định này phải dựng lên cho họ!”
Quản Phương Nghi trầm ngâm, nhắc nhở: “Thiên Ngọc môn thế lớn, bọn họ không rõ nội mạc, trước kia sự việc chưa rõ ràng e rằng họ không nghe lời ngươi, nếu vậy thì ngươi làm sao? Ngươi phát ra chỉ lệnh này là để mình không xuống đài được?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu không nghe theo đã nói lên mấy năm nay ta làm việc không tới chốn, sức ảnh hưởng với họ có hạn, lỗi là ở ta không tại họ. Nhưng bọn họ không thay đổi được kết quả, sự việc đi tới bước này, ích lợi phân phối họ đã bàn trước với Thiên Ngọc môn có được nhận về tay hay không phải hỏi ta có đồng ý không. Bọn họ có thể ở lại Nam châu hay không phải xem ta có vui lòng cho phép, nếu ta muốn đá họ ra thì trong Nam châu không ai che chở họ được, bọn họ sẽ đến xin ta.”
Quản Phương Nghi đã hiểu ra, biểu tình vặn vẹo trào phúng: “Ta còn tưởng ngươi thật sự rộng rãi thả cho ba phái tự do, thì ra đã sớm giấu hậu chiêu dắt mũi họ. Còn trẻ tuổi mà khôn ngoan sâu như vậy, ngươi làm ta sợ. Ta hỏi ngươi, nếu có ngày nào ta muốn đi thì có phải ngươi cũng sẽ làm như vậy với ta?”
Ngưu Hữu Đạo thản nhiên nói: “Nên đi thì không giữ được, không nên đi sẽ không đi. Ta sẽ không ngăn cản bà, chỗ của ta tự do đi về, miễn bà không hối hận.”
Quản Phương Nghi xì một tiếng: “Nói cũng như không!”
Tư Đồ Diệu lôi Hải Như Nguyệt ra làm cớ: “Thì như ta vừa nói, Hải Như Nguyệt không muốn thấy Thương Triêu Tông chịu khổ, điều động tập kết đại quân là ý của Hải Như Nguyệt.”
Tư Đồ Diệu biết cái cớ này rất vụng về nhưng hết cách rồi, dù sao phải lấy một cái cớ ra. Bảo Tư Đồ Diệu nói thế nào? Nói thẳng với Bành Hựu Tại là Vạn Động Thiên Phủ ta muốn đánh ngươi sao?
Nếu nói thật ra thì hơi khinh người quá đáng, tượng đất còn có ba phần tính tôi, không cần ép buộc chó cùng rứt giậu, mục đích của Vạn Động Thiên Phủ cũng không phải như vậy.
Bành Hựu Tại gặn hỏi: “Ý của Tư Đồ huynh là Hải Như Nguyệt muốn triệu tập người ngựa Kim châu tấn công Nam châu ta vì đòi lại công bằng cho Thương Triêu Tông?”
Tư Đồ Diệu nói: “Chó sủa thì không cắn, chó không sủa mới cắn người. Nữ nhân này lặng lẽ làm ra động tĩnh như vậy thì tám chín phần mười dám làm bậy, nữ nhân thì dễ làm theo tình cảm.”
Bành Hựu Tại nói: “Nếu ta không đoán sai thì Tư Đồ huynh đang nói cho ta biết Vạn Động Thiên Phủ đã không thể khống chế Hải Như Nguyệt, muốn ngồi xem Hải Như Nguyệt phá hoại liên minh hai bên?”
Tư Đồ Diệu nói: “Không thể nói vậy được, vẫn có thể tránh cho điều đó xảy ra.”
Bành Hựu Tại nói: “Ta tự mình đến đây là ôm thành ý tới, có thể hóa giải vấn đề thì tự nhiên là mọi người vui vẻ, nguyện nghe cao kiến của Tư Đồ huynh.”
Tư Đồ Diệu nói: “Ta nghĩ Bành huynh cũng biết ý đồ của triều đình Yến quốc phong Thương Triêu Tông làm thứ sử Nam châu, đơn giản là muốn tạo mâu thuẫn trong Nam châu, làm chặn đệm về sau thu phục Nam châu. Cho nên ta cũng không có cao kiến gì, giải quyết vấn đề rất đơn giản, sự vật thế tục Nam châu giao Thương Triêu Tông chủ trì, mọi vấn đề giải quyết dễ dàng. Khi đó Hải Như Nguyệt lui binh, Nam châu tránh lúng túng công nhiên kháng chỉ, hóa giải âm mưu của triều đình Yến quốc. Nam châu vẫn thuộc về Thiên Ngọc môn, bên ta không cần lo Nam châu và triều đình Yến quốc nổi xung đột nữa. Chuyện tốt một công mấy lợi, đều có lợi cho hai ta, chỉ cần Thiên Ngọc môn có thể buông chấp niệm. Bành huynh, vì cho Phượng Lăng Ba chủ trì Nam châu mà gây ra nhiều rắc rối như vậy, thử hỏi có đáng không?”
Bành Hựu Tại nói: “Bành mỗ cảm ơn ý tốt của Tư Đồ huynh, chuyện của Thiên Ngọc môn biết tự xử lý tốt. Giờ vấn đề nằm ở Kim châu, Kim châu muốn dùng binh với Nam châu ta, nhờ Vạn Động Thiên Phủ kiềm chế nữ nhân Hải Như Nguyệt cho tốt!”
Trong lòng Bành Hựu Tại biết nếu Vạn Động Thiên Phủ không gật đầu thì Hải Như Nguyệt sẽ không làm như vậy, nhưng không tiện đâm thủng, chỉ đành cố nén.
Tư Đồ Diệu nói: “Bành huynh cũng nên thông cảm khó xử của ta. Tiêu gia bàn cứ trong Kim châu nhiều năm, cây to rễ sau, nữ nhân này cứ quyết làm theo tình cảm, nếu cứng rắn đè ép thì dễ chuốc rắc rối cho Kim châu ta.”
Bành Hựu Tại hỏi: “Tư Đồ huynh có su yét đến hậu quả hai chúng ta khai chiến chưa? Không nói bên ta, bên Kim châu chắc chắn sẽ bị Triệu Hoàng Hải Vô Cực thừa dịp chen vào, Vạn Động Thiên Phủ không gánh nổi hậu quả đó!”
Tư Đồ Diệu rũ mí mắt xuống: “Bành huynh, ngọn nguồn rắc rối nằm ở Thương Triêu Tông, giao Nam châu cho Thương Triêu Tông đi.”
Bành Hựu Tại gắt lên: “Tư Đồ huynh không cảm thấy Vạn Động Thiên Phủ làm ra quyết định hoang đường buồn cười sao?”
Tư Đồ Diệu không cãi lại, vẫn một câu cũ: “Giao Nam châu cho hắn đi!”
Bành Hựu Tại nhìn chằm chằm, Tư Đồ Diệu không nhúc nhích, hai người yên lặng dưới ánh sao trăng.
Bành Hựu Tại bỗng hỏi: “Tiểu tặc Ngưu Hữu Đạo đã dùng cách gì khiến Vạn Động Thiên Phủ không tiếc mọi giá?”
Bành Hựu Tại không nghĩ ra vì sao Vạn Động Thiên Phủ làm như vậy, ông liên tưởng ngay đến Ngưu Hữu Đạo.
Từ lúc nhận tin Kim châu ra binh là Bành Hựu Tại đã nghi ngờ Ngưu Hữu Đạo, muốn không nghi hắn cũng không được, phong thư Thương Triêu Tông giao cho ông là chứng cứ.
Nhưng Tư Đồ Diệu sẽ không nói sự thật cho Bành Hựu Tại biết, càng không thổ lộ ngọn nguồn, thậm chí cố gắng giấu diếm, có một số việc tuyệt đối không thể để người khác biết nữa.
Tư Đồ Diệu chậm rãi nói: “Ngưu Hữu Đạo? Đang yên lành sao lôi hắn ra làm gì? Bành huynh nghĩ nhiều, việc này không liên quan gì đến hắn.”
Trong dãy núi, trên vách vực. Ngưu Hữu Đạo xõa tóc dài khoanh chân tĩnh tu đón mặt trời mọc.
Quản Phương Nghi vạt áo bay bay đáp xuống, đi tới bên cạnh hắn, lên tiếng: “Lão bát tưa tin đến. Bành Hựu Tại không ở trong Vạn Động Thiên Phủ lâu, ngay đêm đó đã trở về.”
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo thờ ơ, nhắm mắt từ từ hỏi: “Bàn bạc thế nào?”
Quản Phương Nghi nói: “Ngươi kỳ cao một bậc, Bành Hựu Tại tay không trở về.”
Quản Phương Nghi chớp mắt sáng hướng Ngưu Hữu Đạo, đáy mắt lóe tia hoang mang.
Quản Phương Nghi thật sự rất tò mò không biết vị này dùng cách gì buộc Vạn Động Thiên Phủ cho phép Kim châu ra binh. Quản Phương Nghi có khờ đến đâu cũng biết sự vật quân chính Kim châu hiện nay do Hải Như Nguyệt chủ trì, bắt cóc một Tiêu Thiên Chấn không thể uy hiếp được Vạn Động Thiên Phủ, huống chi bắt Vạn Động Thiên Phủ đối mặt áp lực mất mát ích lợi lớn đến vậy.
Nhưng mặc cho Quản Phương Nghi hỏi cỡ nào Ngưu Hữu Đạo sẽ không nói cho bà biết nguyên nhân.
Quản Phương Nghi nói thêm: “Phải rồi, Hải Như Nguyệt nhờ lão bát chuyển lời là nếu ngươi dám đụng một ngón tay nhi tử của nàng thì tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo phớt lờ, chậm rãi nói: “Thông báo cho Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa lập tức dẫn đệ tử tinh nhuệ trong môn đi Thượng Bình thành gặp Thương Triêu Tông, hộ giá!”
Quản Phương Nghi giật mình nói: “Thượng Bình thành tập hợp cao thủ Thiên Ngọc môn, vì áp lực tất nhiên Thiên Ngọc môn sẽ không đụng vào Thương Triêu Tông. Dù Thiên Ngọc môn muốn hại Thương Triêu Tông thì bọn họ có chạy tới cũng không hộ gái được. Bọn họ không rõ ràng tình huống hiện tại, giờ ngươi kêu họ đi hộ giá là ép họ đứng theo đội, cố ý khiến họ khó xử. Lúc trước ngươi đã mặc kệ thì sao bây giờ làm khó họ làm gì? Làm người tốt đến cùng không được không?”
Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt bình tĩnh nói: “Có câu gọi là lạt mềm buộc chặt, trong lòng ta biết khi nào nên mặc kệ, khi nào nên thít chặt. Nên ép thì phải ép, chẳng lẽ để ba phái và Thiên Ngọc môn vĩnh viễn thân thiện với nhau sao? Bà cảm thấy như vậy có thích họp không? Bọn họ phải hiểu trong Nam châu, quyền nói chuyện với Thiên Ngọc môn không nằm trong tay họ, bọn họ chỉ có thể đứng sau lưng chúng ta. Ta sẽ bỏ qua việc lúc trước họ liên lạc với Thiên Ngọc môn lén sau lưng ta, nhưng khi ta đã lên tiếng thì họ phải nghe theo, quy định này phải dựng lên cho họ!”
Quản Phương Nghi trầm ngâm, nhắc nhở: “Thiên Ngọc môn thế lớn, bọn họ không rõ nội mạc, trước kia sự việc chưa rõ ràng e rằng họ không nghe lời ngươi, nếu vậy thì ngươi làm sao? Ngươi phát ra chỉ lệnh này là để mình không xuống đài được?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu không nghe theo đã nói lên mấy năm nay ta làm việc không tới chốn, sức ảnh hưởng với họ có hạn, lỗi là ở ta không tại họ. Nhưng bọn họ không thay đổi được kết quả, sự việc đi tới bước này, ích lợi phân phối họ đã bàn trước với Thiên Ngọc môn có được nhận về tay hay không phải hỏi ta có đồng ý không. Bọn họ có thể ở lại Nam châu hay không phải xem ta có vui lòng cho phép, nếu ta muốn đá họ ra thì trong Nam châu không ai che chở họ được, bọn họ sẽ đến xin ta.”
Quản Phương Nghi đã hiểu ra, biểu tình vặn vẹo trào phúng: “Ta còn tưởng ngươi thật sự rộng rãi thả cho ba phái tự do, thì ra đã sớm giấu hậu chiêu dắt mũi họ. Còn trẻ tuổi mà khôn ngoan sâu như vậy, ngươi làm ta sợ. Ta hỏi ngươi, nếu có ngày nào ta muốn đi thì có phải ngươi cũng sẽ làm như vậy với ta?”
Ngưu Hữu Đạo thản nhiên nói: “Nên đi thì không giữ được, không nên đi sẽ không đi. Ta sẽ không ngăn cản bà, chỗ của ta tự do đi về, miễn bà không hối hận.”
Quản Phương Nghi xì một tiếng: “Nói cũng như không!”