Đạo Quân
Chương 623: Đúng Là Giống Chữ Viết Của Ngưu Hữu Đạo (2)
Nhiều người gật gù đồng ý: “Đúng vậy!”
Bành Hựu Tại nói: “Được rồi, cứ làm vậy đi! Lập tức sai người bên Kim châu hỏi thăm tình huống.”
Bành Hựu Tại hếch cừm với một trưởng lão.
Trưởng lão chắp tay lên tiếng.
Bành Hựu Tại nói: “Khoan trở lại, tạm thời nghỉ lấy sức trong trạm dịch, đợi rõ ràng tình huống rồi tính. Thông báo cho Phượng Lăng Ba khoan hành động thiếu suy nghĩ, giữ Mông Sơn Minh lại.”
Mọi người lặng im, hiểu ý Bành Hựu Tại. Nếu bên Kim châu thật sự uống nhầm thuốc thì bên mình không về được, phải trở lại gấp chỗ Phượng Lăng Ba tọa trấn, giúp đỡ ngăn chặn Vạn Động Thiên Phủ tấn công. Họ không thể bỏ mặc một mình Phượng Lăng Ba chống cự, lão cũng không chống nổi.
Tạm thời không đụng vào Mông Sơn Minh cũng đơn giản, nếu bên Kim châu đánh tới thật thì Thiên Ngọc môn còn cần nhờ vào năng lực siêu đẳng của lão soái đánh tán thế công của Kim châu, tự bảo vệ mình. Nếu đánh thua mất Nam châu, ba đại phái không bóp chết Thiên Ngọc môn mới lạ.
Lùi một bước, nếu có ngoại địch thì giờ không phải lúc gây nội chiến, mấy chục vạn người ngựa không hợp nhau thì đánh cái quái gì.
Thừa dịp bây giờ chưa đụng Mông Sơn Minh, còn chưa trở mặt hãy mau rút tay về, tránh cho khi cần dùng người ta thì lúng túng.
Sau khi xác định tình huống nếu không có việc gì lại xử Mông Sơn Minh cũng không muộn, không thiếu chút thời gian này.
Bạch Dao đi ra từ đại đường trạm dịch, thông báo cho Thương Triêu Tông: “Vương gia, chưởng môn hạ lệnh tạm thời không chạy đi, tạm nghỉ ngơi trong trạm dịch.”
Bạch Dao không nói rõ tại sao tạm ở lại.
Thương Triêu Tông, Lam Nhược Đình, Thương Thục Thanh liếc nhau, thầm hiểu phong thư kia phát huy tác dung. Nội dung trong thư quá kinh sợ, ít nhiều tạo áp lực cho Thiên Ngọc môn.
Nhưng trái tim ba người vẫn treo cao, họ biết đây chỉ là tạm thời. Không biết bên Mông Sơn Minh sao rồi, lòng thầm lo lắng nhưng họ không thể hỏi han, phải ráng nhịn.
Việc đến hiện giờ bọn họ bị Thiên Ngọc môn khống chế nghiêm ngặt, không còn cách nào.
Phượng Lăng Ba ngồi trong phòng công vụ trong phủ nha, tay cầm mật thư, chân mày nhíu chặt.
Sáng sớm mới tiễn đám người Bành Hựu Tại đi, nửa buổi chiều đã nhận được thư kêu bên mình tạm không đụng Mông Sơn Minh, rốt cuộc muốn gì đây?
Bất đắc dĩ thư không giải thích nguyên nhân làm Phượng Lăng Ba khó chịu, treo tim treo gan.
Phượng Lăng Ba ngước đầu nhìn Bành Ngọc Lan đã đưa tin đến, hỏi dò: “Ngọc Lan, chắc không phải phụ thân đổi ý muốn nâng đỡ Thương Triêu Tông đi?”
Bành Ngọc Lan đáp: “Không thể nào! Thương Triêu Tông đầy dã tâm, nâng đỡ hắn chẳng khác nào tìm rắc rối cho Thiên Ngọc môn. Chàng cũng hiểu rõ chuyện này mà.”
Phượng Lăng Ba vuốt thư trong tay: “Vậy tại sao đột nhiên đổi ý?”
Bành Ngọc Lan cũng vắt óc suy nghĩ: “Ta nào biết.”
Phượng Lăng Ba đứng dậy nắm tay Bành Ngọc Lan: “Ngọc Lan, nàng hãy âm thầm liên lạc phụ thân hỏi xem, nếu không hiểu rõ chuyện này thì ta không yên lòng.”
Bành Ngọc Lan gật đầu.
Đột nhiên bên ngoài ồn ào lạ thường.
Bành Ngọc Lan vụt ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, lắc mình nhẹ nhàng ra khỏi phòng như chim én đáp xuống đình viện. Bành Ngọc Lan nhìn theo hướng đệ tử đồng môn canh giữ ngước nhìn, một con chim to xoay quanh trên bầu trời.
Phượng Lăng Ba bước ra theo, ngước đầu lên.
Trong mé viện, La An đẩy xe lăn dừng bước ngẩng lên nhìn. Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn ngước lên nhìn chim xoay quanh trên trời, thấy có ba người thấp thoáng đứng trên lưng chim.
Lại nhìn bốn phía, trên nóc nhà cao đều có đệ tử Thiên Ngọc môn ló mặt ra cảnh giác nhìn bầu trời.
Chim to xoay quanh một lúc rồi lao xuống vị trí nào đó trong thành.
La An nhìn theo hướng chim bay: “Đại soái, hình như là người trong cung.”
Tuy không thấy rõ ai đứng trên lưng chim nhưng La An thấy áo đỏ bên trong áo choáng rất quen mắt. Trước kia La An đi theo bên Ninh vương Thương Kiến Bá, từng thấy nhiều người trong cung mặc đồ kiểu như vậy nên quen thuộc.
Mông Sơn Minh lớn tuổi thị lực không bằng La An, không thấy rõ, nghe xong ra chiều đăm chiêu. Không biết người trong cung đến đây vào lúc này là muốn làm gì.
Chim to mới đáp xuống khối đất trống trong thành thì có mấy chục đệ tử Thiên Ngọc môn bay tới.
Ca Miểu Thủy mặc quan phục trong cung nhảy xuống đất, phất áo choàng đung đưa theo bước chân. Ca Miểu Thủy phớt lờ đệ tử Thiên Ngọc môn như hổ rình mồi, bước nhanh vào trong.
Hai hộ vệ nhảy xuống đi theo, chim đập cánh bay lên trời.
Đệ tử Thiên Ngọc môn vây quanh kiềm chế, đoàn người đi hướng phủ nha.
Phượng Lăng Ba ở trong phủ nha nhận được tin tức nhưng không đi ra, lão đứng trong sân chờ. Đệ tử Thiên Ngọc môn ở trong tối ngoài sáng vây quanh đề phòng.
Phượng Lăng Ba thầm lấy làm lạ, Ca Miểu Thủy chạy tới làm chi? Triều đình đã bất lực với bên này, muốn chuốc khổ sao?
Nói thế nào thì Nam châu vẫn nằm trong Yến quốc, Phượng Lăng Ba là quan viên của Yến quốc. Người của triều đình đến, khi không cần thiết Phượng Lăng Ba vẫn phải ra gặp mặt, cũng muốn nhìn xem đối phương đột nhiên giá lâm muốn làm gì.
Bên ngoài vang tiếng bước chna, Ca Miểu Thủy đầu đội mũ hoạn quan, kéo áo choàng bước lên bậc thang ngoài cửa dần lên cao, tràn đầy khí thế đi vào, áo đỏ thẫm bên dưới áo choáng thỉnh thoảng lộ ra.
Ca Miểu Thủy không sợ lẻ loi đi vào sẽ gặp nguy hiểm, trừ phi bên này muốn công nhiên tạo phản nếu không chẳng ai dám đụng vào y.
Trước lúc Nam châu hạ năm quận tấn công Nam châu còn biết chụp mũ Chu Thủ Hiền là bình gian nịnh, có thể tìm cớ đã nói lên bên Phượng Lăng Ba không có can đảm tạo phản.
Khách và chủ đứng mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Phượng Lăng Ba mỉm cười chắp tay nói: “Trung Xa Phủ Lệnh đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón xin thứ tội!”
Ca Miểu Thủy không nói nhiều, phất áo choàng lấy ra cuộn thánh chỉ vải vàng: “Ý chỉ của bệ hạ, lập tức mời Dong Bình quận vương Thương Triêu Tông đi ra tiếp chỉ!”
Phượng Lăng Ba sửng sốt, cười giả lả: “Dong Bình quận vương đã đi dò xét, sợ là tạm thời không thể tiếp chỉ.”
Nhưng chuyện đó không quan trọng với Ca Miểu Thủy, Thương Triêu Tông bị khống chế vốn nằm trong dự đoán, y chỉ cần truyền chỉ đến bên này là được.
Ca Miểu Thủy lạnh lùng hỏi: “Trước mắt do ai chủ sự nơi này?”
Phượng Lăng Ba cười nói: “Tạm thời do hạ quan hiệu lực.”
Ca Miểu Thủy nói: “Nếu Dong Bình quận vương không có mặt vậy nhờ Phượng quận thủ truyền đạt thay đi.”
Phượng Lăng Ba ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Làm vậy không hợp quy củ.”
Ca Miểu Thủy phớt lờ Phượng Lăng Ba, trực tiếp mở chỉ tuyên đọc trước công chúng.
Tuyên chỉ xong Ca Miểu Thủy không ở lại, quay đầu đi thẳng.
Mặt Phượng Lăng Ba xám xịt, mắt đầy sát khí nhìn theo Ca Miểu Thủy rời đi, không thèm nói câu tiễn khách cho phải phép.
Bành Ngọc Lan đứng bên cạnh hỏi: “Lăng Ba, chuyện này là sao? “Còn sao nữa, muốn làm người ghê tởm, định chế tạo mâu thuẫn trong Nam châu để mưu lợi bất chính. Đám tiểu nhân trên triều đình không có bản lĩnh gì chỉ biết giở loại thủ đoạn này. Yến quốc thua vào tay loại người như họ!”
Phượng Lăng Ba cười lạnh mở thánh chỉ ra nhìn xong ném xuống đất, giẫm đạp.
Phượng Lăng Ba dám đạp lên thánh chỉ nghĩa là không thèm để vào mắt, lão sẽ không vì thánh chỉ này mà đưa tặng đồ đã tới tay. Thánh chỉ như một trò cười với Phượng Lăng Ba.
Nhưng Phượng Lăng Ba cũng hiểu triều đình cố ý làm như vậy, tuyệt đối không đơn giản chỉ là thánh chỉ.
Không nói cái khác, một khi hai mươi vạn người ngựa của Thương Triêu Tông biết thứ sử Nam châu là y nhưng Phượng Lăng Ba chạy ra cầm quyền, vậy người của Thương Triêu Tông nghĩ sao? Những tưởng tượng này vì ích lợi của mình quyết làm cho ra nhẽ, bên trong Nam châu chắc chắn sẽ nội loạn, đủ cho Phượng Lăng Ba ăn trái đắng.
Một đôi giày thêu tinh trí đặt ngay ngắn bên dòng suối dưới vách vực.
Quản Phương Nghi ngồi trên tảng đá, đôi chân ngọc đung đưa trong dòng suối mát trong, trông quyến rũ động lòng người.
Ngưu Hữu Đạo lom khom nhặt đá cuội cạnh suối. Quản Phương Nghi thỉnh thoảng quay đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo, nàng trực giác hắn không bình tĩnh, không biết đang suy tính trò quỷ gì.
Có một điều Quản Phương Nghi hiểu rằng chuyện Nam châu dính dáng ích lợi của nhiều người, bao gồm đám người Phù Phương Viên của nàng về sau có thể đứng trong Nam châu không. Mặt ngoài Đạo gia bình tĩnh nhưng trong lòng chắc không nhẹ nhàng gì, vì vậy Quản Phương Nghi giữ yên lặng không quấy nhiễu suy nghĩ của hắn.
Bành Hựu Tại nói: “Được rồi, cứ làm vậy đi! Lập tức sai người bên Kim châu hỏi thăm tình huống.”
Bành Hựu Tại hếch cừm với một trưởng lão.
Trưởng lão chắp tay lên tiếng.
Bành Hựu Tại nói: “Khoan trở lại, tạm thời nghỉ lấy sức trong trạm dịch, đợi rõ ràng tình huống rồi tính. Thông báo cho Phượng Lăng Ba khoan hành động thiếu suy nghĩ, giữ Mông Sơn Minh lại.”
Mọi người lặng im, hiểu ý Bành Hựu Tại. Nếu bên Kim châu thật sự uống nhầm thuốc thì bên mình không về được, phải trở lại gấp chỗ Phượng Lăng Ba tọa trấn, giúp đỡ ngăn chặn Vạn Động Thiên Phủ tấn công. Họ không thể bỏ mặc một mình Phượng Lăng Ba chống cự, lão cũng không chống nổi.
Tạm thời không đụng vào Mông Sơn Minh cũng đơn giản, nếu bên Kim châu đánh tới thật thì Thiên Ngọc môn còn cần nhờ vào năng lực siêu đẳng của lão soái đánh tán thế công của Kim châu, tự bảo vệ mình. Nếu đánh thua mất Nam châu, ba đại phái không bóp chết Thiên Ngọc môn mới lạ.
Lùi một bước, nếu có ngoại địch thì giờ không phải lúc gây nội chiến, mấy chục vạn người ngựa không hợp nhau thì đánh cái quái gì.
Thừa dịp bây giờ chưa đụng Mông Sơn Minh, còn chưa trở mặt hãy mau rút tay về, tránh cho khi cần dùng người ta thì lúng túng.
Sau khi xác định tình huống nếu không có việc gì lại xử Mông Sơn Minh cũng không muộn, không thiếu chút thời gian này.
Bạch Dao đi ra từ đại đường trạm dịch, thông báo cho Thương Triêu Tông: “Vương gia, chưởng môn hạ lệnh tạm thời không chạy đi, tạm nghỉ ngơi trong trạm dịch.”
Bạch Dao không nói rõ tại sao tạm ở lại.
Thương Triêu Tông, Lam Nhược Đình, Thương Thục Thanh liếc nhau, thầm hiểu phong thư kia phát huy tác dung. Nội dung trong thư quá kinh sợ, ít nhiều tạo áp lực cho Thiên Ngọc môn.
Nhưng trái tim ba người vẫn treo cao, họ biết đây chỉ là tạm thời. Không biết bên Mông Sơn Minh sao rồi, lòng thầm lo lắng nhưng họ không thể hỏi han, phải ráng nhịn.
Việc đến hiện giờ bọn họ bị Thiên Ngọc môn khống chế nghiêm ngặt, không còn cách nào.
Phượng Lăng Ba ngồi trong phòng công vụ trong phủ nha, tay cầm mật thư, chân mày nhíu chặt.
Sáng sớm mới tiễn đám người Bành Hựu Tại đi, nửa buổi chiều đã nhận được thư kêu bên mình tạm không đụng Mông Sơn Minh, rốt cuộc muốn gì đây?
Bất đắc dĩ thư không giải thích nguyên nhân làm Phượng Lăng Ba khó chịu, treo tim treo gan.
Phượng Lăng Ba ngước đầu nhìn Bành Ngọc Lan đã đưa tin đến, hỏi dò: “Ngọc Lan, chắc không phải phụ thân đổi ý muốn nâng đỡ Thương Triêu Tông đi?”
Bành Ngọc Lan đáp: “Không thể nào! Thương Triêu Tông đầy dã tâm, nâng đỡ hắn chẳng khác nào tìm rắc rối cho Thiên Ngọc môn. Chàng cũng hiểu rõ chuyện này mà.”
Phượng Lăng Ba vuốt thư trong tay: “Vậy tại sao đột nhiên đổi ý?”
Bành Ngọc Lan cũng vắt óc suy nghĩ: “Ta nào biết.”
Phượng Lăng Ba đứng dậy nắm tay Bành Ngọc Lan: “Ngọc Lan, nàng hãy âm thầm liên lạc phụ thân hỏi xem, nếu không hiểu rõ chuyện này thì ta không yên lòng.”
Bành Ngọc Lan gật đầu.
Đột nhiên bên ngoài ồn ào lạ thường.
Bành Ngọc Lan vụt ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, lắc mình nhẹ nhàng ra khỏi phòng như chim én đáp xuống đình viện. Bành Ngọc Lan nhìn theo hướng đệ tử đồng môn canh giữ ngước nhìn, một con chim to xoay quanh trên bầu trời.
Phượng Lăng Ba bước ra theo, ngước đầu lên.
Trong mé viện, La An đẩy xe lăn dừng bước ngẩng lên nhìn. Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn ngước lên nhìn chim xoay quanh trên trời, thấy có ba người thấp thoáng đứng trên lưng chim.
Lại nhìn bốn phía, trên nóc nhà cao đều có đệ tử Thiên Ngọc môn ló mặt ra cảnh giác nhìn bầu trời.
Chim to xoay quanh một lúc rồi lao xuống vị trí nào đó trong thành.
La An nhìn theo hướng chim bay: “Đại soái, hình như là người trong cung.”
Tuy không thấy rõ ai đứng trên lưng chim nhưng La An thấy áo đỏ bên trong áo choáng rất quen mắt. Trước kia La An đi theo bên Ninh vương Thương Kiến Bá, từng thấy nhiều người trong cung mặc đồ kiểu như vậy nên quen thuộc.
Mông Sơn Minh lớn tuổi thị lực không bằng La An, không thấy rõ, nghe xong ra chiều đăm chiêu. Không biết người trong cung đến đây vào lúc này là muốn làm gì.
Chim to mới đáp xuống khối đất trống trong thành thì có mấy chục đệ tử Thiên Ngọc môn bay tới.
Ca Miểu Thủy mặc quan phục trong cung nhảy xuống đất, phất áo choàng đung đưa theo bước chân. Ca Miểu Thủy phớt lờ đệ tử Thiên Ngọc môn như hổ rình mồi, bước nhanh vào trong.
Hai hộ vệ nhảy xuống đi theo, chim đập cánh bay lên trời.
Đệ tử Thiên Ngọc môn vây quanh kiềm chế, đoàn người đi hướng phủ nha.
Phượng Lăng Ba ở trong phủ nha nhận được tin tức nhưng không đi ra, lão đứng trong sân chờ. Đệ tử Thiên Ngọc môn ở trong tối ngoài sáng vây quanh đề phòng.
Phượng Lăng Ba thầm lấy làm lạ, Ca Miểu Thủy chạy tới làm chi? Triều đình đã bất lực với bên này, muốn chuốc khổ sao?
Nói thế nào thì Nam châu vẫn nằm trong Yến quốc, Phượng Lăng Ba là quan viên của Yến quốc. Người của triều đình đến, khi không cần thiết Phượng Lăng Ba vẫn phải ra gặp mặt, cũng muốn nhìn xem đối phương đột nhiên giá lâm muốn làm gì.
Bên ngoài vang tiếng bước chna, Ca Miểu Thủy đầu đội mũ hoạn quan, kéo áo choàng bước lên bậc thang ngoài cửa dần lên cao, tràn đầy khí thế đi vào, áo đỏ thẫm bên dưới áo choáng thỉnh thoảng lộ ra.
Ca Miểu Thủy không sợ lẻ loi đi vào sẽ gặp nguy hiểm, trừ phi bên này muốn công nhiên tạo phản nếu không chẳng ai dám đụng vào y.
Trước lúc Nam châu hạ năm quận tấn công Nam châu còn biết chụp mũ Chu Thủ Hiền là bình gian nịnh, có thể tìm cớ đã nói lên bên Phượng Lăng Ba không có can đảm tạo phản.
Khách và chủ đứng mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Phượng Lăng Ba mỉm cười chắp tay nói: “Trung Xa Phủ Lệnh đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón xin thứ tội!”
Ca Miểu Thủy không nói nhiều, phất áo choàng lấy ra cuộn thánh chỉ vải vàng: “Ý chỉ của bệ hạ, lập tức mời Dong Bình quận vương Thương Triêu Tông đi ra tiếp chỉ!”
Phượng Lăng Ba sửng sốt, cười giả lả: “Dong Bình quận vương đã đi dò xét, sợ là tạm thời không thể tiếp chỉ.”
Nhưng chuyện đó không quan trọng với Ca Miểu Thủy, Thương Triêu Tông bị khống chế vốn nằm trong dự đoán, y chỉ cần truyền chỉ đến bên này là được.
Ca Miểu Thủy lạnh lùng hỏi: “Trước mắt do ai chủ sự nơi này?”
Phượng Lăng Ba cười nói: “Tạm thời do hạ quan hiệu lực.”
Ca Miểu Thủy nói: “Nếu Dong Bình quận vương không có mặt vậy nhờ Phượng quận thủ truyền đạt thay đi.”
Phượng Lăng Ba ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Làm vậy không hợp quy củ.”
Ca Miểu Thủy phớt lờ Phượng Lăng Ba, trực tiếp mở chỉ tuyên đọc trước công chúng.
Tuyên chỉ xong Ca Miểu Thủy không ở lại, quay đầu đi thẳng.
Mặt Phượng Lăng Ba xám xịt, mắt đầy sát khí nhìn theo Ca Miểu Thủy rời đi, không thèm nói câu tiễn khách cho phải phép.
Bành Ngọc Lan đứng bên cạnh hỏi: “Lăng Ba, chuyện này là sao? “Còn sao nữa, muốn làm người ghê tởm, định chế tạo mâu thuẫn trong Nam châu để mưu lợi bất chính. Đám tiểu nhân trên triều đình không có bản lĩnh gì chỉ biết giở loại thủ đoạn này. Yến quốc thua vào tay loại người như họ!”
Phượng Lăng Ba cười lạnh mở thánh chỉ ra nhìn xong ném xuống đất, giẫm đạp.
Phượng Lăng Ba dám đạp lên thánh chỉ nghĩa là không thèm để vào mắt, lão sẽ không vì thánh chỉ này mà đưa tặng đồ đã tới tay. Thánh chỉ như một trò cười với Phượng Lăng Ba.
Nhưng Phượng Lăng Ba cũng hiểu triều đình cố ý làm như vậy, tuyệt đối không đơn giản chỉ là thánh chỉ.
Không nói cái khác, một khi hai mươi vạn người ngựa của Thương Triêu Tông biết thứ sử Nam châu là y nhưng Phượng Lăng Ba chạy ra cầm quyền, vậy người của Thương Triêu Tông nghĩ sao? Những tưởng tượng này vì ích lợi của mình quyết làm cho ra nhẽ, bên trong Nam châu chắc chắn sẽ nội loạn, đủ cho Phượng Lăng Ba ăn trái đắng.
Một đôi giày thêu tinh trí đặt ngay ngắn bên dòng suối dưới vách vực.
Quản Phương Nghi ngồi trên tảng đá, đôi chân ngọc đung đưa trong dòng suối mát trong, trông quyến rũ động lòng người.
Ngưu Hữu Đạo lom khom nhặt đá cuội cạnh suối. Quản Phương Nghi thỉnh thoảng quay đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo, nàng trực giác hắn không bình tĩnh, không biết đang suy tính trò quỷ gì.
Có một điều Quản Phương Nghi hiểu rằng chuyện Nam châu dính dáng ích lợi của nhiều người, bao gồm đám người Phù Phương Viên của nàng về sau có thể đứng trong Nam châu không. Mặt ngoài Đạo gia bình tĩnh nhưng trong lòng chắc không nhẹ nhàng gì, vì vậy Quản Phương Nghi giữ yên lặng không quấy nhiễu suy nghĩ của hắn.