Đạo Quân
Chương 561: Từ Bỏ (1)
Quản Phương Nghi dần dần bình tĩnh lại, giễu cợt: “Ai ngờ ông ta đụng phải một kẻ gian trá, không giao đồ cho Thượng Thanh Tông!”
Ngưu Hữu Đạo liếc xéo: “Ngươi mắng ta?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Có một số việc, người ngoài cuộc không hiểu được. Chỉ là ngươi không biết rõ mọi chuyện mà thôi.”
Quản Phương Nghi dò thăm dò: “Là vì Thượng Thanh Tông đã giam lỏng ngài, khắt khe quá quắt với ngài cho nên ngài mới không trả lại sao?”
Ngưu Hữu Đạo vẫn lắc đầu, nhớ lại chuyện cũ mà giải thích: “Không phải như ngươi nghĩ đâu. Có lẽ vì thứ này quá quan trọng, có lẽ vì Đông Quách Hạo Nhiên không tin những người khác trong Thượng Thanh Tông, nên trước khi lâm chung, ông ta đã trịnh trọng dặn ta, nói rằng đồ này chỉ có thể giao cho sư huynh của mình là Đường Mục, quyết không thể rơi vào tay kẻ khác. Ta tới Thượng Thanh Tông đã nhiều lần cầu kiến Chưởng môn Đường Mục, muốn giao vật này cho ông ấy. Ai ngờ, Đường Mục cũng đã chết. Khi ấy ta chẳng biết làm thế nào, giao đồ ra là sai với di mệnh của Đông Quách Hạo Nhiên, không giao ra cũng không ổn, nên vẫn cứ do dự. Tới tận sau đó, ta phát hiện ra mình bị Thượng Thanh Tông giam lỏng, muốn gặp cao tầng của Thượng Thanh Tông rất khó, căn bản không biết tình hình bên ngoài, trước mắt tối đen, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thượng Thanh Tông không chỉ giam lỏng lão tử ở Đào Hoa Nguyên trọn vẹn năm năm, sau đó còn muốn giết lão tử. Ha ha, ngươi nói xem, có phải tạo hoá trêu ngươi không?”
“Thì ra là vậy!” Quản Phương Nghi ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu. Bà ta cũng có thể hiểu được hành động của Đông Quách Hạo Nhiên, hẳn là vì ông ấy không muốn thứ này làm huyên náo ầm ỹ cả Thượng Thanh Tông, chỉ cho một mình Đường Mục biết mới là hợp lý. Bà ta lại hỏi: “Người như ngài ấy, ngài đừng nói mình chưa từng tự nghiên cứu thứ này nhé. Nói thử chút xem, thứ này có gì đặc biệt thế? Vì sao được xếp hàng đầu trong bát bảo? Ta thấy nó rất bình thường mà!”
Lần này Ngưu Hữu Đạo không nói thật: “Ta cũng có nghiên cứu rồi, nhưng chẳng thấy manh mối gì. Xem đi xem lại, cũng chỉ là một tấm gương bình thường, chẳng hiểu sao lại được xếp hàng đầu trong bát bảo!”
Quản Phương Nghi cười lạnh: “Bằng đầu óc của ngài, thứ này rơi vào tay ngài lâu như vậy, còn không bị ngài đào ra cái gì sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu. “Quá khen. Ngươi thử nghĩ xem, nếu thứ này thực sự là thần khí trấn quốc của nước Tấn, nằm trong tay người nước Tần nhiều năm như vậy, vì sao họ không dốc nhân lực vật lực ra nghiên cứu nó? Thứ này nằm trong tay người nước Tần chẳng có tác dụng gì, chỉ có hai khả năng, một là họ cũng giống ta, không phá giải được bí mật, hai là phá giải được cũng không có tác dụng gì.”
Quản Phương Nghi ngẫm thử, cũng có lý. Ngưu Hữu Đạo chỉ có một mình, không thể mạnh hơn cả nước Tần được. Nước Tần cũng không lần ra được manh mối gì, đương nhiên Ngưu Hữu Đạo càng không thể.
Bà ta nhếch miệng chế nhạo: “Ngươi cho ta biết mình có thứ này, không sợ ta lấy mất à?”
Đột nhiên Ngưu Hữu Đạo nhìn bà ta chăm chú đầy chân thành.
Bốn mắt đối nhau một lát, Quản Phương Nghi cũng nổi da gà toàn thân: “Làm gì mà nhìn ta thế hả? Đẹp quá à?”
Ngưu Hữu Đạo vẫn rất chân thành đáp: “Ta với ngươi là thật tâm.”
Quản Phương Nghi hơi sửng sốt, không biết hiểu ra chuyện gì mà thẹn quá hoá giận, nhấc chân đá cho hắn một cái: “Đi chết đi!”
Ngưu Hữu Đạo lách mình tránh, vui tươi hớn hở quay đi.
“Dừng lại!” Quản Phương Nghi gọi hắn lại, bước tới gần hỏi: “Hiểu Nguyệt Các giết Hắc Mẫu Đơn, ngươi thực sự có thể giao thứ quan trọng như vậy cho bọn họ sao?”
Đề tài này khá nặng nề, Ngưu Hữu Đạo không cười nổi nữa. “Không giao cho bọn họ thì sao? Ngươi có thể ngăn cản bọn họ hay ta có thể cản? Với thứ quái vật khổng lồ này, hiện tại ta có thể báo thù cho Hắc Mẫu Đơn sao? Trong trận giao thủ ở nước Tề, bọn họ đã bị thiệt lớn, hẳn là sẽ không bỏ qua cho ta. Hiện tại ta chỉ có thể chịu thiệt, chỉ có thể nỗ lực khiến cho bọn họ vừa lòng mới có thể dỗ được lửa giận của họ nguội đi. Ta chắp tay nhường đồ ra, là không muốn ngươi trở thành Hắc Mẫu Đơn thứ hai, cũng không muốn những người khác bên cạnh theo gót Hắc Mẫu Đơn. Các ngươi đi theo ta, ta sẽ phải chịu trách nhiệm với các ngươi. Nếu không, sẽ còn ai ra sức vì ta nữa?”
Quản Phương Nghi trầm lặng, tiếc nuối thở dài: “Khi giao thủ với bọn họ, ngươi đã biết bọn họ sẽ không bỏ qua cho mình, vậy cần gì phải làm?”
“Các ngươi đi theo ta là vì muốn có cuộc sống tốt hơn, chứ không muốn càng kém hơn. Nguyện vọng của mọi người cũng là trách nhiệm của ta. Nếu ta không cho mọi người thấy có hy vọng, sẽ còn ai đi cùng ta nữa? Ta không thể sợ đầu sợ đuôi mà dậm chân tại chỗ mãi được. Tiến ba bước, lùi hai bước, chí ít cũng vẫn là đi lên phía trước. Cố gắng cũng không phải lùi bước, chỉ là bước sang bên cạnh hai bước tạm tránh phong mang thôi.”
“Chuyện đã đến nước này, ta không cố gắng trả cái giá đắt tương xứng, không làm cho bọn họ vui lòng bọn họ sẽ không dừng tay. Nếu không còn người nào ở lại, giữ lại thứ này có ích gì? Chỉ cần vẫn còn người, tất cả đều còn có thể. Bọn họ đã để mắt tới ta, nhưng ta không có thực lực để gánh nổi. Chờ tới khi ta đủ mạnh, đương nhiên sẽ có cơ hội lấy lại đồ về. Có bỏ mới có được, không bỏ được, sẽ không có cơ hội rảnh tay đi làm việc khác, bỏ được mới có thể cầm lên một lần nữa. Huống chi, hiện giờ thứ này ở trong tay ta cũng không có tác dụng gì, giao ra còn có thể kiếm được chút lời, cớ sao không làm? Thế đạo gian nan, thế cục phức tạp, gánh vác quá nặng, mà chúng ta lại quá yếu, không gánh được. Khi cần thiết thì phải dứt khoát, cái lợi gì cũng muốn giữ là muốn chết đấy.”
Quản Phương Nghi thở dài: “Thứ này thực sự quá quý giá, giao ra như vậy, có hơi… Vừa rồi ngài cũng đã nói, ngay cả nước Tần cũng không thể khám phá. Chúng ta có thể làm giả một cái đưa cho họ không?”
Ngưu Hữu Đạo lập tức gạt đi: “Không được! Không ai biết Hiểu Nguyệt Các có biện pháp phân biệt thật giả hay không, làm đồ giả đưa cho người ta quá mạo hiểu. Nếu bị đối phương biết được, sẽ khó mà lường được hậu quả!”
Hắn không nói với Quản Phương Nghi một nguyên nhân nữa khiến mình quyết định giao đồ cho đối phương, là Hầu Tử.
Hắn hiểu rất rõ Hầu Tử. Nhất định Hầu Tử sẽ không mặc kệ khi thấy hắn gặp khó khăn, nhất định sẽ nghĩ cách tiếp xúc với Bạch Vân Gian, sẽ dùng một cách khác để giúp hắn.
Hầu Tử ở bên cạnh hắn lầu như vậy, có quá nhiều người nhận ra hắn ta. Hiện giờ không bại lộ không có nghĩa là sau này cũng không bại lộ, tiếp xúc với Bạch Vân Gian quá nhiều cũng sẽ khiến cho Hiểu Nguyệt Các cảnh giác, sẽ tra ra được nội tình của Hầu Tử, không chừng sẽ bị bại lộ thân phận. Quá nguy hiểm!
Một khi thân phận của Hầu Tử bị lộ, đương nhiên Hiểu Nguyệt Các sẽ biết hắn ta là người của Ngưu Hữu Đạo.
Hầu Tử rơi vào tay người khác chưa chắc đã bị giết, duy chỉ có rơi vào tay Thiệu Bình Ba và Hiểu Nguyệt Các thì nhất định sẽ. Không nói đến ân oán của Thiệu Bình Ba và hắn ta, cũng không nói đến khúc mắc khác với Hiểu Nguyệt Các, chỉ một điều này thôi, ở trên biển, hắn ta đã giết ba trăm người của Hiểu Nguyệt Các.
Điều kiện cuối cùng mà hắn đưa ra với Hiểu Nguyệt Các là không được động vào người của mình chính là đang chuẩn bị đường lui cho Hầu Tử!
Đương nhiên, Hầu Tử cũng không khốc. Nhưng hắn không biết hắn ta sẽ dùng cách gì để tự vệ. Hiện giờ hắn cũng không tiện để lộ thân phận của Hầu Tử với Hiểu Nguyệt Các.
Hắn không tiện nói gì về quyết định của Hầu Tử. Hắn có thể cho Hầu Tử tự do, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể bỏ mặc Hầu Tử gặp nạn. Hắn phải âm thầm mở một đường lui cho Hầu Tử, mặc kệ sau này Hầu Tử gặp nguy hiểm gì, hắn cũng phải tìm cách tận lực bảo vệ tính mạng cho Hầu Tử!
Ngưu Hữu Đạo đã nói vậy, Quản Phương Nghi cũng không so đo nữa, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Sao ngài lại giúp Lệnh Hồ Thu thoát thân?”
Ngưu Hữu Đạo liếc xéo: “Ngươi mắng ta?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Có một số việc, người ngoài cuộc không hiểu được. Chỉ là ngươi không biết rõ mọi chuyện mà thôi.”
Quản Phương Nghi dò thăm dò: “Là vì Thượng Thanh Tông đã giam lỏng ngài, khắt khe quá quắt với ngài cho nên ngài mới không trả lại sao?”
Ngưu Hữu Đạo vẫn lắc đầu, nhớ lại chuyện cũ mà giải thích: “Không phải như ngươi nghĩ đâu. Có lẽ vì thứ này quá quan trọng, có lẽ vì Đông Quách Hạo Nhiên không tin những người khác trong Thượng Thanh Tông, nên trước khi lâm chung, ông ta đã trịnh trọng dặn ta, nói rằng đồ này chỉ có thể giao cho sư huynh của mình là Đường Mục, quyết không thể rơi vào tay kẻ khác. Ta tới Thượng Thanh Tông đã nhiều lần cầu kiến Chưởng môn Đường Mục, muốn giao vật này cho ông ấy. Ai ngờ, Đường Mục cũng đã chết. Khi ấy ta chẳng biết làm thế nào, giao đồ ra là sai với di mệnh của Đông Quách Hạo Nhiên, không giao ra cũng không ổn, nên vẫn cứ do dự. Tới tận sau đó, ta phát hiện ra mình bị Thượng Thanh Tông giam lỏng, muốn gặp cao tầng của Thượng Thanh Tông rất khó, căn bản không biết tình hình bên ngoài, trước mắt tối đen, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thượng Thanh Tông không chỉ giam lỏng lão tử ở Đào Hoa Nguyên trọn vẹn năm năm, sau đó còn muốn giết lão tử. Ha ha, ngươi nói xem, có phải tạo hoá trêu ngươi không?”
“Thì ra là vậy!” Quản Phương Nghi ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu. Bà ta cũng có thể hiểu được hành động của Đông Quách Hạo Nhiên, hẳn là vì ông ấy không muốn thứ này làm huyên náo ầm ỹ cả Thượng Thanh Tông, chỉ cho một mình Đường Mục biết mới là hợp lý. Bà ta lại hỏi: “Người như ngài ấy, ngài đừng nói mình chưa từng tự nghiên cứu thứ này nhé. Nói thử chút xem, thứ này có gì đặc biệt thế? Vì sao được xếp hàng đầu trong bát bảo? Ta thấy nó rất bình thường mà!”
Lần này Ngưu Hữu Đạo không nói thật: “Ta cũng có nghiên cứu rồi, nhưng chẳng thấy manh mối gì. Xem đi xem lại, cũng chỉ là một tấm gương bình thường, chẳng hiểu sao lại được xếp hàng đầu trong bát bảo!”
Quản Phương Nghi cười lạnh: “Bằng đầu óc của ngài, thứ này rơi vào tay ngài lâu như vậy, còn không bị ngài đào ra cái gì sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu. “Quá khen. Ngươi thử nghĩ xem, nếu thứ này thực sự là thần khí trấn quốc của nước Tấn, nằm trong tay người nước Tần nhiều năm như vậy, vì sao họ không dốc nhân lực vật lực ra nghiên cứu nó? Thứ này nằm trong tay người nước Tần chẳng có tác dụng gì, chỉ có hai khả năng, một là họ cũng giống ta, không phá giải được bí mật, hai là phá giải được cũng không có tác dụng gì.”
Quản Phương Nghi ngẫm thử, cũng có lý. Ngưu Hữu Đạo chỉ có một mình, không thể mạnh hơn cả nước Tần được. Nước Tần cũng không lần ra được manh mối gì, đương nhiên Ngưu Hữu Đạo càng không thể.
Bà ta nhếch miệng chế nhạo: “Ngươi cho ta biết mình có thứ này, không sợ ta lấy mất à?”
Đột nhiên Ngưu Hữu Đạo nhìn bà ta chăm chú đầy chân thành.
Bốn mắt đối nhau một lát, Quản Phương Nghi cũng nổi da gà toàn thân: “Làm gì mà nhìn ta thế hả? Đẹp quá à?”
Ngưu Hữu Đạo vẫn rất chân thành đáp: “Ta với ngươi là thật tâm.”
Quản Phương Nghi hơi sửng sốt, không biết hiểu ra chuyện gì mà thẹn quá hoá giận, nhấc chân đá cho hắn một cái: “Đi chết đi!”
Ngưu Hữu Đạo lách mình tránh, vui tươi hớn hở quay đi.
“Dừng lại!” Quản Phương Nghi gọi hắn lại, bước tới gần hỏi: “Hiểu Nguyệt Các giết Hắc Mẫu Đơn, ngươi thực sự có thể giao thứ quan trọng như vậy cho bọn họ sao?”
Đề tài này khá nặng nề, Ngưu Hữu Đạo không cười nổi nữa. “Không giao cho bọn họ thì sao? Ngươi có thể ngăn cản bọn họ hay ta có thể cản? Với thứ quái vật khổng lồ này, hiện tại ta có thể báo thù cho Hắc Mẫu Đơn sao? Trong trận giao thủ ở nước Tề, bọn họ đã bị thiệt lớn, hẳn là sẽ không bỏ qua cho ta. Hiện tại ta chỉ có thể chịu thiệt, chỉ có thể nỗ lực khiến cho bọn họ vừa lòng mới có thể dỗ được lửa giận của họ nguội đi. Ta chắp tay nhường đồ ra, là không muốn ngươi trở thành Hắc Mẫu Đơn thứ hai, cũng không muốn những người khác bên cạnh theo gót Hắc Mẫu Đơn. Các ngươi đi theo ta, ta sẽ phải chịu trách nhiệm với các ngươi. Nếu không, sẽ còn ai ra sức vì ta nữa?”
Quản Phương Nghi trầm lặng, tiếc nuối thở dài: “Khi giao thủ với bọn họ, ngươi đã biết bọn họ sẽ không bỏ qua cho mình, vậy cần gì phải làm?”
“Các ngươi đi theo ta là vì muốn có cuộc sống tốt hơn, chứ không muốn càng kém hơn. Nguyện vọng của mọi người cũng là trách nhiệm của ta. Nếu ta không cho mọi người thấy có hy vọng, sẽ còn ai đi cùng ta nữa? Ta không thể sợ đầu sợ đuôi mà dậm chân tại chỗ mãi được. Tiến ba bước, lùi hai bước, chí ít cũng vẫn là đi lên phía trước. Cố gắng cũng không phải lùi bước, chỉ là bước sang bên cạnh hai bước tạm tránh phong mang thôi.”
“Chuyện đã đến nước này, ta không cố gắng trả cái giá đắt tương xứng, không làm cho bọn họ vui lòng bọn họ sẽ không dừng tay. Nếu không còn người nào ở lại, giữ lại thứ này có ích gì? Chỉ cần vẫn còn người, tất cả đều còn có thể. Bọn họ đã để mắt tới ta, nhưng ta không có thực lực để gánh nổi. Chờ tới khi ta đủ mạnh, đương nhiên sẽ có cơ hội lấy lại đồ về. Có bỏ mới có được, không bỏ được, sẽ không có cơ hội rảnh tay đi làm việc khác, bỏ được mới có thể cầm lên một lần nữa. Huống chi, hiện giờ thứ này ở trong tay ta cũng không có tác dụng gì, giao ra còn có thể kiếm được chút lời, cớ sao không làm? Thế đạo gian nan, thế cục phức tạp, gánh vác quá nặng, mà chúng ta lại quá yếu, không gánh được. Khi cần thiết thì phải dứt khoát, cái lợi gì cũng muốn giữ là muốn chết đấy.”
Quản Phương Nghi thở dài: “Thứ này thực sự quá quý giá, giao ra như vậy, có hơi… Vừa rồi ngài cũng đã nói, ngay cả nước Tần cũng không thể khám phá. Chúng ta có thể làm giả một cái đưa cho họ không?”
Ngưu Hữu Đạo lập tức gạt đi: “Không được! Không ai biết Hiểu Nguyệt Các có biện pháp phân biệt thật giả hay không, làm đồ giả đưa cho người ta quá mạo hiểu. Nếu bị đối phương biết được, sẽ khó mà lường được hậu quả!”
Hắn không nói với Quản Phương Nghi một nguyên nhân nữa khiến mình quyết định giao đồ cho đối phương, là Hầu Tử.
Hắn hiểu rất rõ Hầu Tử. Nhất định Hầu Tử sẽ không mặc kệ khi thấy hắn gặp khó khăn, nhất định sẽ nghĩ cách tiếp xúc với Bạch Vân Gian, sẽ dùng một cách khác để giúp hắn.
Hầu Tử ở bên cạnh hắn lầu như vậy, có quá nhiều người nhận ra hắn ta. Hiện giờ không bại lộ không có nghĩa là sau này cũng không bại lộ, tiếp xúc với Bạch Vân Gian quá nhiều cũng sẽ khiến cho Hiểu Nguyệt Các cảnh giác, sẽ tra ra được nội tình của Hầu Tử, không chừng sẽ bị bại lộ thân phận. Quá nguy hiểm!
Một khi thân phận của Hầu Tử bị lộ, đương nhiên Hiểu Nguyệt Các sẽ biết hắn ta là người của Ngưu Hữu Đạo.
Hầu Tử rơi vào tay người khác chưa chắc đã bị giết, duy chỉ có rơi vào tay Thiệu Bình Ba và Hiểu Nguyệt Các thì nhất định sẽ. Không nói đến ân oán của Thiệu Bình Ba và hắn ta, cũng không nói đến khúc mắc khác với Hiểu Nguyệt Các, chỉ một điều này thôi, ở trên biển, hắn ta đã giết ba trăm người của Hiểu Nguyệt Các.
Điều kiện cuối cùng mà hắn đưa ra với Hiểu Nguyệt Các là không được động vào người của mình chính là đang chuẩn bị đường lui cho Hầu Tử!
Đương nhiên, Hầu Tử cũng không khốc. Nhưng hắn không biết hắn ta sẽ dùng cách gì để tự vệ. Hiện giờ hắn cũng không tiện để lộ thân phận của Hầu Tử với Hiểu Nguyệt Các.
Hắn không tiện nói gì về quyết định của Hầu Tử. Hắn có thể cho Hầu Tử tự do, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể bỏ mặc Hầu Tử gặp nạn. Hắn phải âm thầm mở một đường lui cho Hầu Tử, mặc kệ sau này Hầu Tử gặp nguy hiểm gì, hắn cũng phải tìm cách tận lực bảo vệ tính mạng cho Hầu Tử!
Ngưu Hữu Đạo đã nói vậy, Quản Phương Nghi cũng không so đo nữa, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Sao ngài lại giúp Lệnh Hồ Thu thoát thân?”