Đạo Quân
Chương 494: Trao Đổi Con Tin (2)
Thấy Quản Phương Nghi đã đến, lão thập tam có chút kích động, há miệng muốn nói nhưng lại nói không được, vùng vẫy hai lần vẫn bị chế trụ, không có sức phản kháng.
Một bàn tay để vào yết hầu của ông ta, có thể lấy mạng của ông ta bất cứ lúc nào.
Quản Phương Nghi nói: “Để gã nói chuyện. Ta phải xác nhận gã thật sự không có việc gì.”
Người đàn ông nghiêng đầu qua, cấm chế trên thân lão thập tam được giải trừ, sau đó lớn tiếng nói: “Đông gia, đây là mưu kế của bọn chúng. Hai bên mua bán tám chín phần mười là cùng một bọn.”
“Bây giờ ngươi muốn đùn đẩy trách nhiệm sao?” Người đàn ông cười lạnh, bây giờ người đang ở trong tay y.
“Im miệng, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Làm thì cũng đã làm rồi, chỉ có thể trách mình không có mắt.” Quản Phương Nghi nhìn chằm chằm lão thập tam, quát một tiếng, sau đó hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Lão thập tam lắc đầu: “Thuộc hạ chỉ bị vết thương nhỏ, không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi!” Quản Phương Nghi gật đầu, đong đưa cây quạt tròn nói với người đàn ông mặc áo hoa lệ: “Chúng ta đến rồi, mau thả người đi!”
Người đàn ông nói: “Dễ thôi, chỉ cần chúng ta bàn bạc vấn đề bồi thường cho thỏa đáng.”
Quản Phương Nghi gọn gàng nói: “Ngươi nói con số đi.”
Người đàn ông đáp: “Thoải mái nhỉ! Ta tổn thất mất ba trăm vạn kim tệ, ngươi xem rồi liệu mà làm.”
Quản Phương Nghi gật đầu với Trẩn bá, Trần bá lập tức cởi chiếc túi nhỏ căng phồng đeo trên lưng xuống, đưa cho bà ta.
Quản Phương Nghi mở cái túi nhỏ, giơ lên nói: “Ba trăm vạn kim tệ ở đây, thả người đi!”
Người đàn ông dường như không nghĩ đến Quản Phương Nghi lại thoải mái như vậy, ba trăm vạn kim tệ nói đưa là đưa. Sau khi trao đổi ánh mắt với hai bên xong, y cười ha hả, nói: “Túi Hồng Nương Tề kinh sâu thật. Xem ra, ba trăm vạn này đối với ngươi mà nói không tính là gì. Ba trăm vạn có thể bồi thường cho vụ mua bán, nhưng huynh đệ chúng ta bị giày vò như vậy, món nợ này nên tính thế nào?”
Quản Phương Nghi cười như không cười, hỏi: “Thế ngươi muốn gì?”
Người đàn ông nhìn chăm chú biểu hiện của Quản Phương Nghi, chợt chế giễu: “Ta đã nghe qua diễm danh Hồng Nương Tề kinh, hôm nay nhìn thấy, quả là vưu vật phong tình vạn chúng. Nếu cứ như vậy mà bỏ lỡ, chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Như vầy đi, ngươi lưu lại một đêm với ta, coi như bồi thường cho việc chúng ta bị giày vò, như thế nào?”
Lời vừa nói ra, chung quanh vang lên tiếng cười cợt.
Lão thập tam cả giận nói: “Vô sỉ!”
“Im miệng!” Quản Phương Nghi quát một tiếng.
Lão thập tam cắn môi cúi đầu.
Trần bá ngược lại vẫn rất bình tĩnh.
Quản Phương Nghi lắc cây quạt, nhìn người đàn ông, mỉm cười nói: “Đàn ông nào mà lão nương chưa nhìn thấy qua. Thêm ngươi nữa cũng không nhiều, thiếu ngươi cũng không ít. Qua một đêm với ngươi thì không thành vấn đề nhưng ta làm sao biết ngươi còn lôi món nợ nào ra nói nữa hay không?”
Người đàn ông hất cằm, ra hiệu nói: “Ở đây có chỗ cho ngươi cò kè mặc cả sao?”
Quản Phương Nghi không chút hoang mang, nói: “Hồng Nương ta có thể đặt chân ở kinh thành nhiều năm như vậy, tất cũng có quen biết với người có thể phát huy tác dụng. Ta đã dám đến, sao có thể không chuẩn bị chứ? Ngươi có tin khi đánh nhau, lập tức sẽ có người chạy đến đây hay không?”
Ánh mắt người đàn ông quét bốn phía, trong lòng hơi kiêng kỵ. Đây cũng chính là điều mà y cảm thấy kỳ quái. Theo y được biết, Phù Phương Viên cũng có một số nhân thủ, tại sao chỉ có hai người đến đây?
Nếu nói một chút chuẩn bị cũng không có, ngay cả y cũng không tin.
Quản Phương Nghi nói tiếp: “Ta không trực tiếp dẫn người đến chính là không muốn gây chuyện. Chém chém giết giết chẳng tốt cho ai cả, có thể giải quyết hòa bình thì không cần kết thù. Như vậy đi, ngươi thả người, để hai người bọn họ rời đi, ta ở lại qua đêm với ngươi, tiền cũng của ngươi luôn, người của ngươi cũng có thể ở lại, nhưng sáng mai ngươi nhất định phải tuân thủ lời hứa thả ta đi, như thế nào?”
Lúc này, đến lượt người đàn ông nghi hoặc: “Ngươi không sợ ta đổi ý?”
Quản Phương Nghi nói: “Ta đã nói, nếu không có sức, ta đã không dám đến. Ta đã dám đến, tất sẽ không sợ phiền phức. Ngươi và ta tuân thủ lời hứa, tự nhiên sẽ bình an vô sự. Nếu ngươi dám đổi ý, ngươi cũng đừng hòng tốt hơn.”
Người đàn ông có chút do dự, nhìn chung quanh xem ý của người khác.
Quản Phương Nghi khinh thường nói: “Lá gan của ngươi chỉ có bấy nhiêu mà đòi ngủ với ta? Một mình ta ở lại, các ngươi sợ gì chứ? Cho dù có việc phải động thủ, đối phó với một mình ta không tốt hơn đối phó với hai cao thủ sao? Chẳng lẽ các ngươi không hiểu điều này? Ta ở lại làm con tin của các ngươi, các ngươi còn cái gì phải sợ nữa? Dù sao bắt ta làm con tin cũng còn tốt hơn bắt người của ta!”
Người đàn ông suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, cứ quyết định như vậy, thả người!” Khóe miệng của y hơi lộ ra nụ cười quỷ quyệt không dễ nhận thấy.
Chỉ cần Quản Phương Nghi rơi vào tay y, mục đích của y đã đạt được, cái khác không quan trọng. Đến lúc đó, xử lý như thế nào không phải do Quản Phương Nghi bà ta quyết định, trước cứ để bà ta tự cho là đúng đi.
Lão thập tam được thả ra, bị đẩy ra bên ngoài, lảo đảo ngã xuống đất một cái.
Quản Phương Nghi nghiêng đầu ra hiệu với Trần bá. Trần bá hơi hạ thấp người, sau đó bước ra khỏi vòng vây.
Trần bá đỡ lão thập tam dậy, giải cấm chế trên người ông ta, sau đó kéo lão thập tam đi.
Người xung quanh lại tiến lên, định bắt Quản Phương Nghi lại.
“Gấp cái gì, người còn chưa đi xa, ta làm sao biết các ngươi có ngăn bọn họ lại hay không.” Quản Phương Nghi đong đưa cây quạt, nói: “Đừng ép ta chó cùng rứt giậu, ngay cả chút thời gian đó mà cũng không chờ được à?”
Người đàn ông giơ tay, ngăn cản động tác của người bên dưới.
Đợi cho đến khi không còn thấy bóng của Trần bá và lão thập tam đi về hướng kinh thành, người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, nói: “Hồng Nương, mời!” Sau đó đưa tay ra hiệu lên thuyền.
Quản Phương Nghi vẫn không động đậy, đong đưa cây quạt tròn, nhìn trái ngó phải, có vẻ thờ ơ: “Ta là người coi trọng bản thân vô cùng. Chiếc thuyền này cũ quá, ta không có hứng thú, các ngươi cứ chậm rãi chơi đi, ta đi trước.” Dứt lời, bà ta định quay người rời đi.
Người đàn ông mặc áo hoa lệ nheo mắt: “Hồng Nương, ngươi đang nói đùa sao?”
“Thế ngươi có nghĩ ta đang nói đùa không?” Ngón tay Quản Phương Nghi lật một cái, một phù triện màu đen xuất hiện giữa ngón tay của bà ta, phía trên phù triện còn có đường vân kiếm ảnh, mơ hồ có ánh sáng di chuyển trên đường vân.
Người đàn ông thất kinh kêu lên: ‘Thiên Kiếm phù!”
Y không ngờ người phụ nữ này lại có trong tay vũ khí giết người lợi hại như vậy.
Nghe ba chữ “Thiên Kiếm phù”, những người bao vây chung quanh đều chấn động, vẻ mặt hoài nghi nhưng không ai dám đến gần, ngược lại còn lui ra xa hơn.
Quản Phương Nghi cười lạnh: “Thiên Kiếm có trong tay, đã đủ giết ngươi chưa?”
Sắc mặt người đàn ông trở nên khó coi, rốt cuộc đã hiểu vì sao y bị người phụ nữ này đùa giỡn. Con tin đã chạy thoát rồi, trong tay y không còn thứ gì có thể uy hiếp được bà ta!
Y nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi có Thiên kiếm, nhưng một tấm phù triện cũng chỉ dùng được một lần. Chúng ta nhiều người như vậy, ngươi có thể giết được mấy người!”
Quản Phương Nghi xì một tiếng: “Lão nương từ lúc khai trương Phù Phương Viên đến nay, ngươi cho rằng các ngươi là người đầu tiên đến gây phiền phức cho ta à? Ngươi không ngây thơ đến mức cho rằng ta chỉ dựa vào một Thiên Kiếm phù thì có thể giải quyết hết tất cả phiền phức?” Bà ta giắt quạt tròn vào eo, lật tay một cái, lại một phù triện màu đen xuất hiện trên ngón tay, phía trên còn có hình vẽ sấm sét, đồng thời còn có ánh sáng di chuyển.
“Khai Sơn phù!” Lại có người kinh ngạc kêu lên.
Quản Phương Nghi liếc mắt nhìn người vừa lên tiếng, vặn Khai Sơn phù trên ngón tay một cái, một miếng biến thành ba miếng nằm chồng lên nhau.
Có không ít người bắt đầu run rẩy.
Phù triện phân thành bốn cấp. Màu tím là cực phẩm, màu đen là thượng phẩm, màu đỏ là trung phẩm, màu vàng là hạ phẩm.
Một bàn tay để vào yết hầu của ông ta, có thể lấy mạng của ông ta bất cứ lúc nào.
Quản Phương Nghi nói: “Để gã nói chuyện. Ta phải xác nhận gã thật sự không có việc gì.”
Người đàn ông nghiêng đầu qua, cấm chế trên thân lão thập tam được giải trừ, sau đó lớn tiếng nói: “Đông gia, đây là mưu kế của bọn chúng. Hai bên mua bán tám chín phần mười là cùng một bọn.”
“Bây giờ ngươi muốn đùn đẩy trách nhiệm sao?” Người đàn ông cười lạnh, bây giờ người đang ở trong tay y.
“Im miệng, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Làm thì cũng đã làm rồi, chỉ có thể trách mình không có mắt.” Quản Phương Nghi nhìn chằm chằm lão thập tam, quát một tiếng, sau đó hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Lão thập tam lắc đầu: “Thuộc hạ chỉ bị vết thương nhỏ, không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi!” Quản Phương Nghi gật đầu, đong đưa cây quạt tròn nói với người đàn ông mặc áo hoa lệ: “Chúng ta đến rồi, mau thả người đi!”
Người đàn ông nói: “Dễ thôi, chỉ cần chúng ta bàn bạc vấn đề bồi thường cho thỏa đáng.”
Quản Phương Nghi gọn gàng nói: “Ngươi nói con số đi.”
Người đàn ông đáp: “Thoải mái nhỉ! Ta tổn thất mất ba trăm vạn kim tệ, ngươi xem rồi liệu mà làm.”
Quản Phương Nghi gật đầu với Trẩn bá, Trần bá lập tức cởi chiếc túi nhỏ căng phồng đeo trên lưng xuống, đưa cho bà ta.
Quản Phương Nghi mở cái túi nhỏ, giơ lên nói: “Ba trăm vạn kim tệ ở đây, thả người đi!”
Người đàn ông dường như không nghĩ đến Quản Phương Nghi lại thoải mái như vậy, ba trăm vạn kim tệ nói đưa là đưa. Sau khi trao đổi ánh mắt với hai bên xong, y cười ha hả, nói: “Túi Hồng Nương Tề kinh sâu thật. Xem ra, ba trăm vạn này đối với ngươi mà nói không tính là gì. Ba trăm vạn có thể bồi thường cho vụ mua bán, nhưng huynh đệ chúng ta bị giày vò như vậy, món nợ này nên tính thế nào?”
Quản Phương Nghi cười như không cười, hỏi: “Thế ngươi muốn gì?”
Người đàn ông nhìn chăm chú biểu hiện của Quản Phương Nghi, chợt chế giễu: “Ta đã nghe qua diễm danh Hồng Nương Tề kinh, hôm nay nhìn thấy, quả là vưu vật phong tình vạn chúng. Nếu cứ như vậy mà bỏ lỡ, chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Như vầy đi, ngươi lưu lại một đêm với ta, coi như bồi thường cho việc chúng ta bị giày vò, như thế nào?”
Lời vừa nói ra, chung quanh vang lên tiếng cười cợt.
Lão thập tam cả giận nói: “Vô sỉ!”
“Im miệng!” Quản Phương Nghi quát một tiếng.
Lão thập tam cắn môi cúi đầu.
Trần bá ngược lại vẫn rất bình tĩnh.
Quản Phương Nghi lắc cây quạt, nhìn người đàn ông, mỉm cười nói: “Đàn ông nào mà lão nương chưa nhìn thấy qua. Thêm ngươi nữa cũng không nhiều, thiếu ngươi cũng không ít. Qua một đêm với ngươi thì không thành vấn đề nhưng ta làm sao biết ngươi còn lôi món nợ nào ra nói nữa hay không?”
Người đàn ông hất cằm, ra hiệu nói: “Ở đây có chỗ cho ngươi cò kè mặc cả sao?”
Quản Phương Nghi không chút hoang mang, nói: “Hồng Nương ta có thể đặt chân ở kinh thành nhiều năm như vậy, tất cũng có quen biết với người có thể phát huy tác dụng. Ta đã dám đến, sao có thể không chuẩn bị chứ? Ngươi có tin khi đánh nhau, lập tức sẽ có người chạy đến đây hay không?”
Ánh mắt người đàn ông quét bốn phía, trong lòng hơi kiêng kỵ. Đây cũng chính là điều mà y cảm thấy kỳ quái. Theo y được biết, Phù Phương Viên cũng có một số nhân thủ, tại sao chỉ có hai người đến đây?
Nếu nói một chút chuẩn bị cũng không có, ngay cả y cũng không tin.
Quản Phương Nghi nói tiếp: “Ta không trực tiếp dẫn người đến chính là không muốn gây chuyện. Chém chém giết giết chẳng tốt cho ai cả, có thể giải quyết hòa bình thì không cần kết thù. Như vậy đi, ngươi thả người, để hai người bọn họ rời đi, ta ở lại qua đêm với ngươi, tiền cũng của ngươi luôn, người của ngươi cũng có thể ở lại, nhưng sáng mai ngươi nhất định phải tuân thủ lời hứa thả ta đi, như thế nào?”
Lúc này, đến lượt người đàn ông nghi hoặc: “Ngươi không sợ ta đổi ý?”
Quản Phương Nghi nói: “Ta đã nói, nếu không có sức, ta đã không dám đến. Ta đã dám đến, tất sẽ không sợ phiền phức. Ngươi và ta tuân thủ lời hứa, tự nhiên sẽ bình an vô sự. Nếu ngươi dám đổi ý, ngươi cũng đừng hòng tốt hơn.”
Người đàn ông có chút do dự, nhìn chung quanh xem ý của người khác.
Quản Phương Nghi khinh thường nói: “Lá gan của ngươi chỉ có bấy nhiêu mà đòi ngủ với ta? Một mình ta ở lại, các ngươi sợ gì chứ? Cho dù có việc phải động thủ, đối phó với một mình ta không tốt hơn đối phó với hai cao thủ sao? Chẳng lẽ các ngươi không hiểu điều này? Ta ở lại làm con tin của các ngươi, các ngươi còn cái gì phải sợ nữa? Dù sao bắt ta làm con tin cũng còn tốt hơn bắt người của ta!”
Người đàn ông suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, cứ quyết định như vậy, thả người!” Khóe miệng của y hơi lộ ra nụ cười quỷ quyệt không dễ nhận thấy.
Chỉ cần Quản Phương Nghi rơi vào tay y, mục đích của y đã đạt được, cái khác không quan trọng. Đến lúc đó, xử lý như thế nào không phải do Quản Phương Nghi bà ta quyết định, trước cứ để bà ta tự cho là đúng đi.
Lão thập tam được thả ra, bị đẩy ra bên ngoài, lảo đảo ngã xuống đất một cái.
Quản Phương Nghi nghiêng đầu ra hiệu với Trần bá. Trần bá hơi hạ thấp người, sau đó bước ra khỏi vòng vây.
Trần bá đỡ lão thập tam dậy, giải cấm chế trên người ông ta, sau đó kéo lão thập tam đi.
Người xung quanh lại tiến lên, định bắt Quản Phương Nghi lại.
“Gấp cái gì, người còn chưa đi xa, ta làm sao biết các ngươi có ngăn bọn họ lại hay không.” Quản Phương Nghi đong đưa cây quạt, nói: “Đừng ép ta chó cùng rứt giậu, ngay cả chút thời gian đó mà cũng không chờ được à?”
Người đàn ông giơ tay, ngăn cản động tác của người bên dưới.
Đợi cho đến khi không còn thấy bóng của Trần bá và lão thập tam đi về hướng kinh thành, người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, nói: “Hồng Nương, mời!” Sau đó đưa tay ra hiệu lên thuyền.
Quản Phương Nghi vẫn không động đậy, đong đưa cây quạt tròn, nhìn trái ngó phải, có vẻ thờ ơ: “Ta là người coi trọng bản thân vô cùng. Chiếc thuyền này cũ quá, ta không có hứng thú, các ngươi cứ chậm rãi chơi đi, ta đi trước.” Dứt lời, bà ta định quay người rời đi.
Người đàn ông mặc áo hoa lệ nheo mắt: “Hồng Nương, ngươi đang nói đùa sao?”
“Thế ngươi có nghĩ ta đang nói đùa không?” Ngón tay Quản Phương Nghi lật một cái, một phù triện màu đen xuất hiện giữa ngón tay của bà ta, phía trên phù triện còn có đường vân kiếm ảnh, mơ hồ có ánh sáng di chuyển trên đường vân.
Người đàn ông thất kinh kêu lên: ‘Thiên Kiếm phù!”
Y không ngờ người phụ nữ này lại có trong tay vũ khí giết người lợi hại như vậy.
Nghe ba chữ “Thiên Kiếm phù”, những người bao vây chung quanh đều chấn động, vẻ mặt hoài nghi nhưng không ai dám đến gần, ngược lại còn lui ra xa hơn.
Quản Phương Nghi cười lạnh: “Thiên Kiếm có trong tay, đã đủ giết ngươi chưa?”
Sắc mặt người đàn ông trở nên khó coi, rốt cuộc đã hiểu vì sao y bị người phụ nữ này đùa giỡn. Con tin đã chạy thoát rồi, trong tay y không còn thứ gì có thể uy hiếp được bà ta!
Y nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi có Thiên kiếm, nhưng một tấm phù triện cũng chỉ dùng được một lần. Chúng ta nhiều người như vậy, ngươi có thể giết được mấy người!”
Quản Phương Nghi xì một tiếng: “Lão nương từ lúc khai trương Phù Phương Viên đến nay, ngươi cho rằng các ngươi là người đầu tiên đến gây phiền phức cho ta à? Ngươi không ngây thơ đến mức cho rằng ta chỉ dựa vào một Thiên Kiếm phù thì có thể giải quyết hết tất cả phiền phức?” Bà ta giắt quạt tròn vào eo, lật tay một cái, lại một phù triện màu đen xuất hiện trên ngón tay, phía trên còn có hình vẽ sấm sét, đồng thời còn có ánh sáng di chuyển.
“Khai Sơn phù!” Lại có người kinh ngạc kêu lên.
Quản Phương Nghi liếc mắt nhìn người vừa lên tiếng, vặn Khai Sơn phù trên ngón tay một cái, một miếng biến thành ba miếng nằm chồng lên nhau.
Có không ít người bắt đầu run rẩy.
Phù triện phân thành bốn cấp. Màu tím là cực phẩm, màu đen là thượng phẩm, màu đỏ là trung phẩm, màu vàng là hạ phẩm.