Đạo Quân
Chương 490: Nổi Tiếng Bên Ngoài (2)
Phí Trường Lưu dở khóc dở cười. Liên tiếp những chuyện lớn xảy ra ở Tề kinh, vừa khiêu chiến, lại văn điệp xuất cảnh, rồi đấu giá, đả thương đệ tử Thiên Hỏa giáo. Người bên này, ai cũng vì vị kia mà nơm nớp lo sợ. Cuối cùng thì tốt rồi! Lần này, vị kia làm một cú như thế, đúng là vang danh khắp thiên hạ.
“Bình thường, nhìn hắn làm người rất khiêm tốn, nhưng làm việc thì toàn chuyện không tầm thường, động một chút là những chuyện dương danh thiên hạ, đúng là không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được! Ngươi có nhìn thấy không, Quận chúa hình như cũng có ý với Ngưu Hữu Đạo.” Ông ta quay đầu nhìn theo bóng lưng của Thương Thục Thanh.
Gần đây, Ngưu Hữu Đạo thường xuyên gặp phiền phức, mọi người đều chú ý đến phản ứng của Thương Thục Thanh. Nếu còn nhìn không ra, bọn họ sống nhiều năm cũng vô dụng rồi.
Trịnh Cửu Tiêu quay đầu nhìn lại: “Nam nữ trẻ tuổi mà, lâu ngày sinh tình cũng có thể hiểu. Nhưng dù sao, tuy người ta là phụ nữ hiền thục hiếm có, tính cách và các phương diện khác đều không thể bắt bẻ, nhưng gương mặt của nàng ấy, quả thật không dám nhìn, dễ làm người ta sợ, đời này xem như chậm trễ rồi. Haiz, không đề cập đến cũng được, rõ ràng chỉ là tình cảm đơn phương. Việc này ai cũng đừng nhắc đến, nếu không, cả hai bên đều xấu hổ.”
“Điều này không cần ngươi phải nhắc!”
Bắc Châu, trên bờ sông, Thiệu Bình Ba phấn chấn nhìn vòi nước đang xả nước sông cuồn cuộn xuống mương, chảy đến các đồng ruộng rộng lớn.
Gió thổi tới vù vù sau lưng, hun đúc ý chí xây dựng thiên hạ của Đại công tử ngọc thụ lâm phong Bắc Châu.
Một bên, gió thổi tung tay áo của Đường Nghi, sắc mặt nàng ẩn hiện sự buồn bực.
Nam ngọc thụ lâm phong, nữ dung mạo thiên tiên, chẳng khác nào một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Kênh tưới tiêu đã được hoàn thành, bắt đầu đưa vào sử dụng, tâm trạng của Thiệu Bình Ba vô cùng tốt. Y quay sang nhìn Đường Nghi, hỏi: “Muội có tâm sự gì sao?”
Đường Nghi đáp: “Quản lý một môn phái, tránh không được có chút rắc rối.”
Thiệu Bình Ba gật đầu:” Từ từ rồi giải quyết, đừng vội!”
Đường Nghi cũng gật nhẹ đầu. Thật ra, bây giờ nàng đang nghĩ đến nàng suất lĩnh Thượng Thanh tông đến Bắc Châu có phải sai rồi không?
Vì tiền đồ của Thượng Thanh tông, nàng nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, tinh thần của toàn bộ Thượng Thanh tông sẽ suy sụp. Một khi từ trên xuống dưới dưỡng thành tâm thái ngồi ăn rồi chờ chết, tiếp nhận vận mệnh, Thượng Thanh tông rất khó hồi phục lại.
Vì thế, nàng bắt đầu hướng ánh mắt đến Ngưu Hữu Đạo, đồng ý nhường lại chức Chưởng môn cho hắn, nhưng Ngưu Hữu Đạo không chút lưu tình mà từ chối, rõ ràng không muốn nối lại bất cứ quan hệ nào với nàng. Nàng cũng không tìm được lý do oán trách người ta. Là ai có lỗi với ai trước, mọi người biết rõ trong lòng.
Gần đây, nàng liên tục nghe được tin tức, Ngưu Hữu Đạo nhìn qua giống như đang gặp nguy hiểm, nhưng đối với nàng mà nói, nàng biết rất rõ, Ngưu Hữu Đạo càng nguy hiểm, hắn lại càng có tư cách oanh oanh liệt liệt. Thân là Thượng Thanh tông, đại phái đệ nhất nước Yến năm đó, khi lọt vào tay của nàng, dần dần rơi vào trạng thái vô danh.
Ngay cả chính bản thân nàng cũng cảm nhận được, nếu không tận lực nhắc đến, giới tu hành sẽ không còn nhớ đến trên đời này còn có một Thượng Thanh tông tồn tại.
Trong giới tu hành bây giờ, người nào mà không biết Ngưu Hữu Đạo? Đường đường là một môn phái, nhưng tên tuổi còn kém hơn cả một người bị đuổi khỏi sư môn!
Đây không phải là lần đầu tiên Thượng Thanh tông gặp phải chuyện này. Trước đó có Triệu Hùng Ca, bây giờ đến Ngưu Hữu Đạo!
Nàng biết rõ, nếu không có Triệu Hùng Ca, chỉ sợ một nơi sống yên ổn Thượng Thanh tông cũng không có. Triệu Hùng Ca vừa xuất hiện, đã mang lại đường sống cho Thượng Thanh tông.
Nàng hay nghĩ, vì sao Thượng Thanh tông không có được đệ tử có năng lực? Vì sao đệ tử có năng lực đều bị đuổi ra ngoài? Rốt cuộc Thượng Thanh tông đã sai ở chỗ nào?
Gần đây, nàng cũng nghe tin tức Ngưu Hữu Đạo muốn cưới Hồng Nương. Tin tức này đối với nàng, người đã từng bái đường với Ngưu Hữu Đạo mà nói, nói không suy nghĩ là giả, nhưng chỉ có thể đứng nhìn. Người khác có thể nói tại sao ngay cả loại đàn bà như vậy mà Ngưu Hữu Đạo cũng cưới, còn nàng ngay cả tư cách nói cũng không có.
“Gần đây muội có tin tức gì của Ngưu Hữu Đạo hay không?” Thiệu Bình Ba đột nhiên hỏi một câu.
Y hỏi câu hỏi này, cũng không vì cái gì khác, mà vì gần đây y thật sự không nhận được tin tức của Ngưu Hữu Đạo.
Đại Thiền Sơn không quan tâm ân oán cá nhân của y. Chúng ta đã bảo vệ an toàn cho ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Suy nghĩ của Đại Thiền Sơn rất đơn giản. Năm đó, người nhà của y bị hạ độc, thiếu chút nữa khiến Đại Thiền Sơn bị liên lụy, còn chưa đủ loạn sao? Họ không muốn y và Ngưu Hữu Đạo cứ tiếp tục mâu thuẫn, cũng không muốn nhìn thấy rắc rối nào nữa.
Cho nên, Đại Thiền Sơn sẽ không để lộ bất luận tin tức nào về Ngưu Hữu Đạo cho y biết. Thậm chí còn tiến hành phong tỏa nhất định, sợ y suy nghĩ lung tung, hy vọng y tập trung tinh lực vào việc phát triển Bắc Châu, quản lý Bắc Châu cho tốt.
Bên phía Tô Chiếu, bởi vì không nghe theo sự phân phó của y, che giấu chuyện nàng ta ra tay với Ngưu Hữu Đạo. Cho nên, nàng ta cũng không cung cấp tin tức nào về Ngưu Hữu Đạo cho y biết.
Đối với Thiệu Bình Ba mà nói, mặc dù y rất bận rộn, nhưng vẫn canh cánh Ngưu Hữu Đạo trong lòng. Sau khi Ngưu Hữu Đạo đến nước Tề, y không còn nhận được bất cứ tin tức gì có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo.
Y có truyền tin cho Tô Chiếu, hỏi thăm chuyện chiến mã, tiện thể hỏi tình huống của Ngưu Hữu Đạo. Tô Chiếu trả lời lại, nàng ta vẫn đang chú ý đến Ngưu Hữu Đạo.
Từ một góc nào đó mà nói, Tô Chiếu vẫn không cam lòng, còn đang tìm cơ hội ra tay.
Không có được tin tức chính xác về Ngưu Hữu Đạo, Thiệu Bình Ba luôn có cảm giác không nỡ, cảm thấy sắp có chuyện gì đó phát sinh. Càng như vậy, y lại càng chú ý cẩn thận. Khi rút tay lại, y căn dặn Tô Chiếu trước khi chứng thực chuyện chiến mã, đừng có mà trêu chọc Ngưu Hữu Đạo.
Y thậm chí còn nói rõ, tên kia không dễ chọc. Nàng ta không phải là đối thủ của hắn!
Ban đầu, theo lý, nhắc Ngưu Hữu Đạo trước mặt Đường Nghi là không thích hợp, nhưng trong lòng của y, từ trước đến nay, y không lúc nào là không lo lắng. Ngưu Hữu Đạo quá yên tĩnh. Chạy đến nước Tề để giải quyết chuyện chiến mã, nhưng yên tĩnh như vậy khiến cho y cảm thấy không được bình thường, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi.
Đường Nghi khẽ lắc đầu, nói: “Ta không quá chú ý tình huống của hắn, tạm thời không nghe nói tin tức gì!”
Trên thực tế, nàng đã nhận được cảnh cáo của Đại Thiền Sơn. Thượng Thanh tông bị ép buộc im miệng!
Nàng ấy không biết sao? Thiệu Bình Ba cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo đang làm cái gì vậy?
Sau cái lần chọc Băng Tuyết các, y bị Đại Thiền Sơn khống chế nghiêm ngặt, không được tiếp xúc với các thế lực khác trong giới tu hành. Bởi vì Đại Thiền Sơn sợ y phái thế lực khác đi gây sự, vì thế những môn phái nhỏ bên trong Bắc Châu đều bị cảnh cáo.
Y muốn phái Tống Thư và Trần Quy Thạc đi tìm hiểu, nhưng bây giờ lại muốn hai người tập trung giám sát đường thủy. Đây mới là chuyện lớn trước mắt.
Nghĩ đến nghĩ lui, y vẫn quyết định làm trái ý Đại Thiền Sơn, chuẩn bị để Thiệu Tam Tỉnh âm thầm nghĩ biện pháp.
Sau khi có quyết định này, y quay sang nhìn Đường Nghi. Nhìn gương mặt đẹp như tranh vẽ của cô gái trước mặt, trong lòng y bắt đầu gợn sóng: “Đường Nghi!”
Đường Nghi quay sang, bốn mắt chạm nhau.
Thiệu Bình Ba đưa tay cầm lấy tay của nàng, nhưng ngón tay còn chưa chạm đến, Đường Nghi đã nhanh chóng tránh đi, nói: “Đại công tử, xin tự trọng!” Gương mặt của nàng còn hiện lên sự tức giận.
Nàng không phải là Quản Phương Nghi. Từ nhỏ, nàng đã được dạy dỗ theo quan niệm chính thống. Nếu không có tình cảm nam nữ, phương diện tìn,h dục phải được ước thúc nghiêm ngặt. Nàng không chấp nhận làm trái quy tắc này, cũng không muốn tùy ý.
Thiệu Bình Ba ngươi bình thường hay tỏ thái độ mập mờ thì cũng thôi đi, bây giờ còn dám động tay động chân, y xem nàng là gì? Chuyện này đối với nàng mà nói, chính là một sự sỉ nhục. Vì thế đã chọc giận nàng!
“Bình thường, nhìn hắn làm người rất khiêm tốn, nhưng làm việc thì toàn chuyện không tầm thường, động một chút là những chuyện dương danh thiên hạ, đúng là không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được! Ngươi có nhìn thấy không, Quận chúa hình như cũng có ý với Ngưu Hữu Đạo.” Ông ta quay đầu nhìn theo bóng lưng của Thương Thục Thanh.
Gần đây, Ngưu Hữu Đạo thường xuyên gặp phiền phức, mọi người đều chú ý đến phản ứng của Thương Thục Thanh. Nếu còn nhìn không ra, bọn họ sống nhiều năm cũng vô dụng rồi.
Trịnh Cửu Tiêu quay đầu nhìn lại: “Nam nữ trẻ tuổi mà, lâu ngày sinh tình cũng có thể hiểu. Nhưng dù sao, tuy người ta là phụ nữ hiền thục hiếm có, tính cách và các phương diện khác đều không thể bắt bẻ, nhưng gương mặt của nàng ấy, quả thật không dám nhìn, dễ làm người ta sợ, đời này xem như chậm trễ rồi. Haiz, không đề cập đến cũng được, rõ ràng chỉ là tình cảm đơn phương. Việc này ai cũng đừng nhắc đến, nếu không, cả hai bên đều xấu hổ.”
“Điều này không cần ngươi phải nhắc!”
Bắc Châu, trên bờ sông, Thiệu Bình Ba phấn chấn nhìn vòi nước đang xả nước sông cuồn cuộn xuống mương, chảy đến các đồng ruộng rộng lớn.
Gió thổi tới vù vù sau lưng, hun đúc ý chí xây dựng thiên hạ của Đại công tử ngọc thụ lâm phong Bắc Châu.
Một bên, gió thổi tung tay áo của Đường Nghi, sắc mặt nàng ẩn hiện sự buồn bực.
Nam ngọc thụ lâm phong, nữ dung mạo thiên tiên, chẳng khác nào một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Kênh tưới tiêu đã được hoàn thành, bắt đầu đưa vào sử dụng, tâm trạng của Thiệu Bình Ba vô cùng tốt. Y quay sang nhìn Đường Nghi, hỏi: “Muội có tâm sự gì sao?”
Đường Nghi đáp: “Quản lý một môn phái, tránh không được có chút rắc rối.”
Thiệu Bình Ba gật đầu:” Từ từ rồi giải quyết, đừng vội!”
Đường Nghi cũng gật nhẹ đầu. Thật ra, bây giờ nàng đang nghĩ đến nàng suất lĩnh Thượng Thanh tông đến Bắc Châu có phải sai rồi không?
Vì tiền đồ của Thượng Thanh tông, nàng nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, tinh thần của toàn bộ Thượng Thanh tông sẽ suy sụp. Một khi từ trên xuống dưới dưỡng thành tâm thái ngồi ăn rồi chờ chết, tiếp nhận vận mệnh, Thượng Thanh tông rất khó hồi phục lại.
Vì thế, nàng bắt đầu hướng ánh mắt đến Ngưu Hữu Đạo, đồng ý nhường lại chức Chưởng môn cho hắn, nhưng Ngưu Hữu Đạo không chút lưu tình mà từ chối, rõ ràng không muốn nối lại bất cứ quan hệ nào với nàng. Nàng cũng không tìm được lý do oán trách người ta. Là ai có lỗi với ai trước, mọi người biết rõ trong lòng.
Gần đây, nàng liên tục nghe được tin tức, Ngưu Hữu Đạo nhìn qua giống như đang gặp nguy hiểm, nhưng đối với nàng mà nói, nàng biết rất rõ, Ngưu Hữu Đạo càng nguy hiểm, hắn lại càng có tư cách oanh oanh liệt liệt. Thân là Thượng Thanh tông, đại phái đệ nhất nước Yến năm đó, khi lọt vào tay của nàng, dần dần rơi vào trạng thái vô danh.
Ngay cả chính bản thân nàng cũng cảm nhận được, nếu không tận lực nhắc đến, giới tu hành sẽ không còn nhớ đến trên đời này còn có một Thượng Thanh tông tồn tại.
Trong giới tu hành bây giờ, người nào mà không biết Ngưu Hữu Đạo? Đường đường là một môn phái, nhưng tên tuổi còn kém hơn cả một người bị đuổi khỏi sư môn!
Đây không phải là lần đầu tiên Thượng Thanh tông gặp phải chuyện này. Trước đó có Triệu Hùng Ca, bây giờ đến Ngưu Hữu Đạo!
Nàng biết rõ, nếu không có Triệu Hùng Ca, chỉ sợ một nơi sống yên ổn Thượng Thanh tông cũng không có. Triệu Hùng Ca vừa xuất hiện, đã mang lại đường sống cho Thượng Thanh tông.
Nàng hay nghĩ, vì sao Thượng Thanh tông không có được đệ tử có năng lực? Vì sao đệ tử có năng lực đều bị đuổi ra ngoài? Rốt cuộc Thượng Thanh tông đã sai ở chỗ nào?
Gần đây, nàng cũng nghe tin tức Ngưu Hữu Đạo muốn cưới Hồng Nương. Tin tức này đối với nàng, người đã từng bái đường với Ngưu Hữu Đạo mà nói, nói không suy nghĩ là giả, nhưng chỉ có thể đứng nhìn. Người khác có thể nói tại sao ngay cả loại đàn bà như vậy mà Ngưu Hữu Đạo cũng cưới, còn nàng ngay cả tư cách nói cũng không có.
“Gần đây muội có tin tức gì của Ngưu Hữu Đạo hay không?” Thiệu Bình Ba đột nhiên hỏi một câu.
Y hỏi câu hỏi này, cũng không vì cái gì khác, mà vì gần đây y thật sự không nhận được tin tức của Ngưu Hữu Đạo.
Đại Thiền Sơn không quan tâm ân oán cá nhân của y. Chúng ta đã bảo vệ an toàn cho ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Suy nghĩ của Đại Thiền Sơn rất đơn giản. Năm đó, người nhà của y bị hạ độc, thiếu chút nữa khiến Đại Thiền Sơn bị liên lụy, còn chưa đủ loạn sao? Họ không muốn y và Ngưu Hữu Đạo cứ tiếp tục mâu thuẫn, cũng không muốn nhìn thấy rắc rối nào nữa.
Cho nên, Đại Thiền Sơn sẽ không để lộ bất luận tin tức nào về Ngưu Hữu Đạo cho y biết. Thậm chí còn tiến hành phong tỏa nhất định, sợ y suy nghĩ lung tung, hy vọng y tập trung tinh lực vào việc phát triển Bắc Châu, quản lý Bắc Châu cho tốt.
Bên phía Tô Chiếu, bởi vì không nghe theo sự phân phó của y, che giấu chuyện nàng ta ra tay với Ngưu Hữu Đạo. Cho nên, nàng ta cũng không cung cấp tin tức nào về Ngưu Hữu Đạo cho y biết.
Đối với Thiệu Bình Ba mà nói, mặc dù y rất bận rộn, nhưng vẫn canh cánh Ngưu Hữu Đạo trong lòng. Sau khi Ngưu Hữu Đạo đến nước Tề, y không còn nhận được bất cứ tin tức gì có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo.
Y có truyền tin cho Tô Chiếu, hỏi thăm chuyện chiến mã, tiện thể hỏi tình huống của Ngưu Hữu Đạo. Tô Chiếu trả lời lại, nàng ta vẫn đang chú ý đến Ngưu Hữu Đạo.
Từ một góc nào đó mà nói, Tô Chiếu vẫn không cam lòng, còn đang tìm cơ hội ra tay.
Không có được tin tức chính xác về Ngưu Hữu Đạo, Thiệu Bình Ba luôn có cảm giác không nỡ, cảm thấy sắp có chuyện gì đó phát sinh. Càng như vậy, y lại càng chú ý cẩn thận. Khi rút tay lại, y căn dặn Tô Chiếu trước khi chứng thực chuyện chiến mã, đừng có mà trêu chọc Ngưu Hữu Đạo.
Y thậm chí còn nói rõ, tên kia không dễ chọc. Nàng ta không phải là đối thủ của hắn!
Ban đầu, theo lý, nhắc Ngưu Hữu Đạo trước mặt Đường Nghi là không thích hợp, nhưng trong lòng của y, từ trước đến nay, y không lúc nào là không lo lắng. Ngưu Hữu Đạo quá yên tĩnh. Chạy đến nước Tề để giải quyết chuyện chiến mã, nhưng yên tĩnh như vậy khiến cho y cảm thấy không được bình thường, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi.
Đường Nghi khẽ lắc đầu, nói: “Ta không quá chú ý tình huống của hắn, tạm thời không nghe nói tin tức gì!”
Trên thực tế, nàng đã nhận được cảnh cáo của Đại Thiền Sơn. Thượng Thanh tông bị ép buộc im miệng!
Nàng ấy không biết sao? Thiệu Bình Ba cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo đang làm cái gì vậy?
Sau cái lần chọc Băng Tuyết các, y bị Đại Thiền Sơn khống chế nghiêm ngặt, không được tiếp xúc với các thế lực khác trong giới tu hành. Bởi vì Đại Thiền Sơn sợ y phái thế lực khác đi gây sự, vì thế những môn phái nhỏ bên trong Bắc Châu đều bị cảnh cáo.
Y muốn phái Tống Thư và Trần Quy Thạc đi tìm hiểu, nhưng bây giờ lại muốn hai người tập trung giám sát đường thủy. Đây mới là chuyện lớn trước mắt.
Nghĩ đến nghĩ lui, y vẫn quyết định làm trái ý Đại Thiền Sơn, chuẩn bị để Thiệu Tam Tỉnh âm thầm nghĩ biện pháp.
Sau khi có quyết định này, y quay sang nhìn Đường Nghi. Nhìn gương mặt đẹp như tranh vẽ của cô gái trước mặt, trong lòng y bắt đầu gợn sóng: “Đường Nghi!”
Đường Nghi quay sang, bốn mắt chạm nhau.
Thiệu Bình Ba đưa tay cầm lấy tay của nàng, nhưng ngón tay còn chưa chạm đến, Đường Nghi đã nhanh chóng tránh đi, nói: “Đại công tử, xin tự trọng!” Gương mặt của nàng còn hiện lên sự tức giận.
Nàng không phải là Quản Phương Nghi. Từ nhỏ, nàng đã được dạy dỗ theo quan niệm chính thống. Nếu không có tình cảm nam nữ, phương diện tìn,h dục phải được ước thúc nghiêm ngặt. Nàng không chấp nhận làm trái quy tắc này, cũng không muốn tùy ý.
Thiệu Bình Ba ngươi bình thường hay tỏ thái độ mập mờ thì cũng thôi đi, bây giờ còn dám động tay động chân, y xem nàng là gì? Chuyện này đối với nàng mà nói, chính là một sự sỉ nhục. Vì thế đã chọc giận nàng!