Đạo Quân
Chương 476: Rửa Tay Chậu Vàng
Thật hay giả? Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ nhìn nhau, thầm nghĩ trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn đi theo Ngưu Hữu Đạo.
Ba người vừa bước xuống bậc thang, Quản Phương Nghi ở trong đình đã lên tiếng: “Khoan đã!”
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Quản Phương Nghi cúi đầu đặt bút xuống, sau đó quăng cây bút đi, đưa tay ra trước mặt, miệng phun ra một ngụm máu nhuộm đỏ bàn tay. Bà ta phất tay một cái, huyết thủ in lên văn tự bán mình.
Bàn tay bà ta chống lên bàn, cúi đầu, nước mắt, còn có giọt máu nơi khóe miệng chảy xuống, lắc đầu không chịu nổi.
Ngưu Hữu Đạo quay lại đình, nhấc bàn tay của bà ta lên, cầm lấy tờ văn tự bán mình.
Hắn nhìn tờ văn tự bán mình giống như nhìn một kiệt tác, vừa lẩm bẩm, vừa có vẻ như đang nói cho bà ta nghe: “Trên đời này nào có chuyện kinh doanh mà vĩnh viễn không hỏi lai lịch, không hỏi thị phi như ngươi chứ? Đến bây giờ ngươi vẫn không xảy ra vấn đề gì, chỉ có thể nói là do vận khí của ngươi tốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng chọc ra phiền phức không gánh nổi. Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Tất cả nụ cười qua đi chỉ còn lại sự trống rỗng và tĩnh mịch. Chỉ sợ lúc này tim của ngươi cũng đã nguội lạnh. Lần này thì ổn rồi, ngươi cứ yên tâm.”
“Sắc tức thị không, không tức thị sắc...” Quản Phương Nghi cúi thấp đầu, tinh thần chán nản, cứ lặp đi lặp lại mỗi một câu.
Câu nói này cũng làm cho Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ kinh ngạc. Từ ngữ mới mẻ của nó khiến cho hai người phải suy ngẫm một chút.
Có thể nói ra những lời như vậy, ánh mắt Hồng Tụ nhìn Ngưu Hữu Đạo đã trở nên khác hẳn, dường như coi trọng hơn một chút.
Cất văn tự bán mình trong tay, Ngưu Hữu Đạo xoay người lại: “Bên kia của chúng ta chẳng có ai trông coi, đó là một vấn đề. Vậy thì qua hết bên này đi. Hồng Tụ, ngươi đi thông báo cho Hồng Phất và Thẩm Thu, bảo hai người đó thu dọn đồ đạc, thuận tiện phát ra tin tức, nói Hồng Nương của Phù Phương Viên gặp được tri kỷ chân chính, chủ động bán mình làm người hầu của ta.”
Phát tin tức ra ngoài ngay trong đêm, đây chính là rèn sắt khi còn nóng, đem gạo nấu thành cơm.
Lệnh Hồ Thu âm thầm choáng váng, khóe miệng co quắp không nói nên lời, trong lòng cảm thấy buồn bực. Như vậy mà cũng được sao?
Hồng Tụ lặng lẽ nhìn phản ứng của ông ta, thấy ông ta không có ý kiến, liền hạ thấp người, nói: “Vâng.”
Sau đó quay người rời đi.
“Huhu...” Quản Phương Nghi ghé vào bàn khóc rống lên. Nhiều năm lăn lộn ở chốn phồn hoa, như hoa trong gương, như trăng trong nước, kết quả trở thành công dã tràng, tự mình bán đứng mình.
Ngưu Hữu Đạo đứng chắp tay dưới mái đình cong vuốt, nhìn trăng sáng trên bầu trời, nghe tiếng thút thít của Quản Phương Nghi.
Lệnh Hồ Thu khoanh tay trước ngực, nhìn trái một chút, nhìn phải một chút.
Người của Phù Phương Viên bị tiếng khóc của Quản Phương Nghi làm kinh động, lần lượt xuất hiện trong đình viện, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ không biết Quản Phương Nghi gặp phải chuyện gì, cũng không biết vì sao bà ta lại khóc. Cho dù bị người ta đánh cũng không đến mức khóc thương tâm như vậy chứ?
Ai nấy đều không biết chuyện gì xảy ra.
“Đông gia, Đông gia, người sao vậy?” Có người bước đến hỏi một câu, sau đó đẩy đẩy bờ vai của bà.
Quản Phương Nghi đang bận thương tâm, chỉ lo khóc, không còn tâm trí để trả lời.
Cuối cùng, Ngưu Hữu Đạo ra hiệu, Quản Phương Nghi được người ta đỡ về phòng nghỉ ngơi.
Trong đình viện không còn tiếng khóc, không khí trở nên thanh tịnh, trăng vẫn chiếu sáng trên bầu trời đêm, ngay góc tường còn có tiếng côn trùng kêu vang.
Thấy nghiên mực và bút vẫn còn chưa thu dọn, Lệnh Hồ Thu bước đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, chỉ tay bốn phía: “Từ hôm nay trở đi, có phải Phù Phương Viên sẽ thuộc về ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Có lẽ là vậy.”
Lệnh Hồ Thu cười một tiếng: “Đúng là một vụ mua bán không cần vốn.”
“Mua bán không cần vốn?” Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn Lệnh Hồ Thu.
Lệnh Hồ Thu tự giễu: “Nếu bà ta không đồng ý, ta xem ngươi làm thế nào cho phải đây.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Thế huynh cho rằng ta đang gạt bà ta?”
Lệnh Hồ Thu nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Ngưu Hữu Đạo chỉ cười, cũng không giải thích.
Thật ra, sau khi bị Bộ Tầm tìm đến cửa, hắn liền xem lại tin tình báo có liên quan đến kinh thành do Ngũ Lương Sơn chỉnh sửa.
Đường đường một Tổng quản đại nội nước Tề lớn như vậy, nếu không sử dụng để sinh lợi mà lãng phí hết, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?
Xem đi xem lại tin tình báo, bất luận là người trong môn phái hay là người trong triều đình, hắn cũng không tiện ra tay với người nào. Quan trọng là bản thân bọn họ cứng quá. Hắn liền chuyển sang chọn quả hổng mềm mà bóp, mà thịt của tán tu bình thường thì lại rất mềm. Vì thế, Hồng Nương của Phù Phương Viên đã lọt vào mắt của hắn, bị hắn theo dõi.
Hắn vốn định đến gặp Hồng Nương dò xét trước một chút. Nếu thích hợp, hắn sẽ tìm Bộ Tầm xin người. Hắn đoán chừng, nghĩ ra một số biện pháp khiến Bộ Tầm đồng ý cũng không khó lắm. Chỉ cần Bộ Tầm gật đầu, loại người như Hồng Phương sẽ không còn lựa chọn nào khác. Đừng nói Hồng Nương, chỉ sợ trong kinh thành này không có mấy ai dám đối nghịch với Bộ Tầm.
Ai ngờ tình huống có chút nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn không cần trải qua bước tìm Bộ Tầm, dựa vào năng lực của hắn, trực tiếp ra tay bắt Hồng Nương lại.
Cho nên, xét theo một trình độ nào đó, hắn thật sự không gạt Hồng Nương. Nếu hắn muốn Phù Phương Viên hoàn toàn biến mất khỏi kinh thành cũng chỉ cần một câu nói với Bộ Tầm mà thôi.
Nếu không phải như vậy, hắn cũng chẳng cần đến thẳng Phù Phương Viên.
“Huynh còn nhớ rõ vị trí huynh nói chuyện riêng với Ngụy Trừ ở đâu không?” Ngưu Hữu Đạo hỏi một câu.
Lệnh Hồ Thu cau mày gật đầu: “Còn nhớ. Người đã theo ngươi rồi, cái này còn quan trọng nữa không? Với lại, ta nói người phụ nữ này có gì tốt chứ, chỉ có loạn. Giữ hạng người như vậy bên cạnh, ngươi có thể yên tâm sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Một người phụ nữ ở cái chốn thị phi như thế này, bên cạnh còn có rất nhiều người theo bà ta nhiều năm như thế, điều này nói rõ bà ta vẫn có ưu điểm của mình.”
Lệnh Hồ Thu nói: “Chỉ vì điều này thôi sao?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Cái này còn chưa đủ à? Loạn hay không, tốt hay không, xấu hay không cũng chẳng sao. Đối với ta mà nói, trên đời này không có người tốt tuyệt đối, cũng chẳng có người xấu tuyệt đối. Ta nói mình trắng, nhưng mọi người lại cho rằng ta đen. Ta tìm ai để lý luận đây? Hai mắt của chúng ta trắng đen rõ ràng, nhưng trắng và đen vẫn nằm chung trong một hốc mắt. Huynh móc được phần trắng ra, thế thì phần đen có rơi ra luôn không? Cho nên, tại sao cứ phải nói rằng điều đó đúng hay sai. Quá mức so đo cũng không tốt cho bản thân. Ta đã quen với những người chuyên gặp rắc rối. Làm việc với những người này, ta ngược lại cảm thấy yên tâm hơn. Ít ra ta biết được điểm yếu của bà ta. Chỉ có quân tử xấu mới khiến cho người ta khó lòng phòng bị.”
Lệnh Hồ Thu nói: “Lý do này của ngươi đúng là đủ mới.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu lý do này còn chưa đủ, để ta nói lý do khác. Bên cạnh huynh có Hồng Tụ, Hồng Phất. Ta thấy, bên cạnh ta cũng phải có người mang chữ Hồng chứ.”
Lý do này khiến cho Lệnh Hồ Thu không phản bác được.
Trong một đình viện khác, Quản Phương Nghi đã ngừng khóc, từ trong phòng bước ra, đứng trên bậc thang dưới mái hiên, gương mặt thất vọng lẫn mất mát. Bà ta phải cho thuộc hạ đi theo mình nhiều năm một lời giải thích vì sao bà ta lại khóc. Nếu không, mọi người còn không biết chuyện gì xảy ra.
Sau khi biết được Đông gia đã bán thân làm người hầu, tất cả đều chấn kinh.
Nhưng mặc kệ mọi người hỏi nguyên nhân cụ thể như thế nào, Quản Phương Nghi cũng không chịu nói. Có một số việc, bà ta không tiện nói ra chân tướng trước mặt người khác.
“Ta không còn lựa chọn nào khác, nhưng mọi người đều có lựa chọn cho mình, đi hay ở tự mình quyết định...”
Thẩm Thu là người đầu tiên đến Phù Phương Viên, về phần Hồng Tụ và Hồng Phất, hai người còn phải đi giúp Ngưu Hữu Đạo phát ra tin tức.
Ba người vừa bước xuống bậc thang, Quản Phương Nghi ở trong đình đã lên tiếng: “Khoan đã!”
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Quản Phương Nghi cúi đầu đặt bút xuống, sau đó quăng cây bút đi, đưa tay ra trước mặt, miệng phun ra một ngụm máu nhuộm đỏ bàn tay. Bà ta phất tay một cái, huyết thủ in lên văn tự bán mình.
Bàn tay bà ta chống lên bàn, cúi đầu, nước mắt, còn có giọt máu nơi khóe miệng chảy xuống, lắc đầu không chịu nổi.
Ngưu Hữu Đạo quay lại đình, nhấc bàn tay của bà ta lên, cầm lấy tờ văn tự bán mình.
Hắn nhìn tờ văn tự bán mình giống như nhìn một kiệt tác, vừa lẩm bẩm, vừa có vẻ như đang nói cho bà ta nghe: “Trên đời này nào có chuyện kinh doanh mà vĩnh viễn không hỏi lai lịch, không hỏi thị phi như ngươi chứ? Đến bây giờ ngươi vẫn không xảy ra vấn đề gì, chỉ có thể nói là do vận khí của ngươi tốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng chọc ra phiền phức không gánh nổi. Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Tất cả nụ cười qua đi chỉ còn lại sự trống rỗng và tĩnh mịch. Chỉ sợ lúc này tim của ngươi cũng đã nguội lạnh. Lần này thì ổn rồi, ngươi cứ yên tâm.”
“Sắc tức thị không, không tức thị sắc...” Quản Phương Nghi cúi thấp đầu, tinh thần chán nản, cứ lặp đi lặp lại mỗi một câu.
Câu nói này cũng làm cho Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ kinh ngạc. Từ ngữ mới mẻ của nó khiến cho hai người phải suy ngẫm một chút.
Có thể nói ra những lời như vậy, ánh mắt Hồng Tụ nhìn Ngưu Hữu Đạo đã trở nên khác hẳn, dường như coi trọng hơn một chút.
Cất văn tự bán mình trong tay, Ngưu Hữu Đạo xoay người lại: “Bên kia của chúng ta chẳng có ai trông coi, đó là một vấn đề. Vậy thì qua hết bên này đi. Hồng Tụ, ngươi đi thông báo cho Hồng Phất và Thẩm Thu, bảo hai người đó thu dọn đồ đạc, thuận tiện phát ra tin tức, nói Hồng Nương của Phù Phương Viên gặp được tri kỷ chân chính, chủ động bán mình làm người hầu của ta.”
Phát tin tức ra ngoài ngay trong đêm, đây chính là rèn sắt khi còn nóng, đem gạo nấu thành cơm.
Lệnh Hồ Thu âm thầm choáng váng, khóe miệng co quắp không nói nên lời, trong lòng cảm thấy buồn bực. Như vậy mà cũng được sao?
Hồng Tụ lặng lẽ nhìn phản ứng của ông ta, thấy ông ta không có ý kiến, liền hạ thấp người, nói: “Vâng.”
Sau đó quay người rời đi.
“Huhu...” Quản Phương Nghi ghé vào bàn khóc rống lên. Nhiều năm lăn lộn ở chốn phồn hoa, như hoa trong gương, như trăng trong nước, kết quả trở thành công dã tràng, tự mình bán đứng mình.
Ngưu Hữu Đạo đứng chắp tay dưới mái đình cong vuốt, nhìn trăng sáng trên bầu trời, nghe tiếng thút thít của Quản Phương Nghi.
Lệnh Hồ Thu khoanh tay trước ngực, nhìn trái một chút, nhìn phải một chút.
Người của Phù Phương Viên bị tiếng khóc của Quản Phương Nghi làm kinh động, lần lượt xuất hiện trong đình viện, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ không biết Quản Phương Nghi gặp phải chuyện gì, cũng không biết vì sao bà ta lại khóc. Cho dù bị người ta đánh cũng không đến mức khóc thương tâm như vậy chứ?
Ai nấy đều không biết chuyện gì xảy ra.
“Đông gia, Đông gia, người sao vậy?” Có người bước đến hỏi một câu, sau đó đẩy đẩy bờ vai của bà.
Quản Phương Nghi đang bận thương tâm, chỉ lo khóc, không còn tâm trí để trả lời.
Cuối cùng, Ngưu Hữu Đạo ra hiệu, Quản Phương Nghi được người ta đỡ về phòng nghỉ ngơi.
Trong đình viện không còn tiếng khóc, không khí trở nên thanh tịnh, trăng vẫn chiếu sáng trên bầu trời đêm, ngay góc tường còn có tiếng côn trùng kêu vang.
Thấy nghiên mực và bút vẫn còn chưa thu dọn, Lệnh Hồ Thu bước đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, chỉ tay bốn phía: “Từ hôm nay trở đi, có phải Phù Phương Viên sẽ thuộc về ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Có lẽ là vậy.”
Lệnh Hồ Thu cười một tiếng: “Đúng là một vụ mua bán không cần vốn.”
“Mua bán không cần vốn?” Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn Lệnh Hồ Thu.
Lệnh Hồ Thu tự giễu: “Nếu bà ta không đồng ý, ta xem ngươi làm thế nào cho phải đây.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Thế huynh cho rằng ta đang gạt bà ta?”
Lệnh Hồ Thu nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Ngưu Hữu Đạo chỉ cười, cũng không giải thích.
Thật ra, sau khi bị Bộ Tầm tìm đến cửa, hắn liền xem lại tin tình báo có liên quan đến kinh thành do Ngũ Lương Sơn chỉnh sửa.
Đường đường một Tổng quản đại nội nước Tề lớn như vậy, nếu không sử dụng để sinh lợi mà lãng phí hết, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?
Xem đi xem lại tin tình báo, bất luận là người trong môn phái hay là người trong triều đình, hắn cũng không tiện ra tay với người nào. Quan trọng là bản thân bọn họ cứng quá. Hắn liền chuyển sang chọn quả hổng mềm mà bóp, mà thịt của tán tu bình thường thì lại rất mềm. Vì thế, Hồng Nương của Phù Phương Viên đã lọt vào mắt của hắn, bị hắn theo dõi.
Hắn vốn định đến gặp Hồng Nương dò xét trước một chút. Nếu thích hợp, hắn sẽ tìm Bộ Tầm xin người. Hắn đoán chừng, nghĩ ra một số biện pháp khiến Bộ Tầm đồng ý cũng không khó lắm. Chỉ cần Bộ Tầm gật đầu, loại người như Hồng Phương sẽ không còn lựa chọn nào khác. Đừng nói Hồng Nương, chỉ sợ trong kinh thành này không có mấy ai dám đối nghịch với Bộ Tầm.
Ai ngờ tình huống có chút nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn không cần trải qua bước tìm Bộ Tầm, dựa vào năng lực của hắn, trực tiếp ra tay bắt Hồng Nương lại.
Cho nên, xét theo một trình độ nào đó, hắn thật sự không gạt Hồng Nương. Nếu hắn muốn Phù Phương Viên hoàn toàn biến mất khỏi kinh thành cũng chỉ cần một câu nói với Bộ Tầm mà thôi.
Nếu không phải như vậy, hắn cũng chẳng cần đến thẳng Phù Phương Viên.
“Huynh còn nhớ rõ vị trí huynh nói chuyện riêng với Ngụy Trừ ở đâu không?” Ngưu Hữu Đạo hỏi một câu.
Lệnh Hồ Thu cau mày gật đầu: “Còn nhớ. Người đã theo ngươi rồi, cái này còn quan trọng nữa không? Với lại, ta nói người phụ nữ này có gì tốt chứ, chỉ có loạn. Giữ hạng người như vậy bên cạnh, ngươi có thể yên tâm sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Một người phụ nữ ở cái chốn thị phi như thế này, bên cạnh còn có rất nhiều người theo bà ta nhiều năm như thế, điều này nói rõ bà ta vẫn có ưu điểm của mình.”
Lệnh Hồ Thu nói: “Chỉ vì điều này thôi sao?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Cái này còn chưa đủ à? Loạn hay không, tốt hay không, xấu hay không cũng chẳng sao. Đối với ta mà nói, trên đời này không có người tốt tuyệt đối, cũng chẳng có người xấu tuyệt đối. Ta nói mình trắng, nhưng mọi người lại cho rằng ta đen. Ta tìm ai để lý luận đây? Hai mắt của chúng ta trắng đen rõ ràng, nhưng trắng và đen vẫn nằm chung trong một hốc mắt. Huynh móc được phần trắng ra, thế thì phần đen có rơi ra luôn không? Cho nên, tại sao cứ phải nói rằng điều đó đúng hay sai. Quá mức so đo cũng không tốt cho bản thân. Ta đã quen với những người chuyên gặp rắc rối. Làm việc với những người này, ta ngược lại cảm thấy yên tâm hơn. Ít ra ta biết được điểm yếu của bà ta. Chỉ có quân tử xấu mới khiến cho người ta khó lòng phòng bị.”
Lệnh Hồ Thu nói: “Lý do này của ngươi đúng là đủ mới.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu lý do này còn chưa đủ, để ta nói lý do khác. Bên cạnh huynh có Hồng Tụ, Hồng Phất. Ta thấy, bên cạnh ta cũng phải có người mang chữ Hồng chứ.”
Lý do này khiến cho Lệnh Hồ Thu không phản bác được.
Trong một đình viện khác, Quản Phương Nghi đã ngừng khóc, từ trong phòng bước ra, đứng trên bậc thang dưới mái hiên, gương mặt thất vọng lẫn mất mát. Bà ta phải cho thuộc hạ đi theo mình nhiều năm một lời giải thích vì sao bà ta lại khóc. Nếu không, mọi người còn không biết chuyện gì xảy ra.
Sau khi biết được Đông gia đã bán thân làm người hầu, tất cả đều chấn kinh.
Nhưng mặc kệ mọi người hỏi nguyên nhân cụ thể như thế nào, Quản Phương Nghi cũng không chịu nói. Có một số việc, bà ta không tiện nói ra chân tướng trước mặt người khác.
“Ta không còn lựa chọn nào khác, nhưng mọi người đều có lựa chọn cho mình, đi hay ở tự mình quyết định...”
Thẩm Thu là người đầu tiên đến Phù Phương Viên, về phần Hồng Tụ và Hồng Phất, hai người còn phải đi giúp Ngưu Hữu Đạo phát ra tin tức.