Đạo Quân
Chương 441: Uy Bức Lợi Dụ (1)
Ngưu Hữu Đạo cũng không để ý, chuyên tâm điêu khắc.
Không bao lâu sau, một khối mộc điêu cỡ bằng bàn tay đã được khắc xong, trên đó có hình hoa nở phú quý.
Ngưu Hữu Đạo để Hắc Mẫu Đơn dọn dẹp, còn hắn thì nhanh chóng làm cũ miếng gỗ. Hắn rất thành thạo và lành nghề trong lĩnh vực này.
Cuối cùng, khối mộc điêu cũng đã được chuẩn bị xong. Ngưu Hữu Đạo đưa cho Hắc Mẫu Đơn, căn dặn: “Ngươi đưa đến quầy hàng bán đậu hũ bên ngoài, đừng để người ta phát hiện.”
Hắc Mẫu Đơn nhìn khối mộc điêu tinh mỹ trên tay mình, có chút nghi ngờ: “Đạo gia, đây là...?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không cần phải hỏi nhiều như vậy, lập tức chấp hành.”
“Vâng, ta sẽ đi sắp xếp ngay.” Hắc Mẫu Đơn đồng ý, sau đó cầm vật trong tay rời đi.
Trong màn đêm, quán đậu hũ, một người bước vào hậu viện, tìm được Viên Cương, sau đó dâng khối mộc điêu lên: “Lão đại, Đạo gia bên kia đưa tới.”
Dưới ánh đèn, Viên Cương cầm khối mộc điêu lật qua lật lại, nhận ra được thủ pháp của Đạo gia, trầm giọng nói: “Giấy, than củi.”
Giọng nói có chút ngưng trọng. Hắn ta hiểu rất rõ Ngưu Hữu Đạo. Nếu không phải thật sự gặp phải phiền toái, Đạo gia sẽ không dùng thủ pháp như vậy liên hệ với hắn ta.
Đám thủ hạ không biết hắn ta cần giấy và than củi làm gì, nhưng vẫn nhanh chóng đưa đến.
Khối mộc điêu được đặt trên bàn, giấy trắng che phía trên. Viên Cương cầm than củi bôi lên tờ giấy trắng. Tờ giấy dần dần hiện lên hình vẽ trên khối mộc điêu.
Sau khi vẽ xong, hắn ta cầm tờ giấy lên, xem nó dưới ánh đèn, chỉ thấy bên trên hình vẽ có chữ viết xiêu vẹo, chữ viết của Đạo gia mà chỉ có hắn ta quen thuộc: “Đêm mai, đốt đèn, hỏa thiêu thành, mở cửa thành, tạo hỗn loạn, trợ thoát thân.”
Gương mặt Viên Cương trở nên ngưng trọng. Có thể viết ra ba chữ “Hỏa thiêu thành”, đủ biết mọi việc phiền phức đến cỡ nào. Ngưu Hữu Đạo muốn hắn ta tạo nên hỗn loạn ở kinh thành nước Tề, như vậy Đạo gia mới có thể thoát thân.
Hắn ta xé tờ giấy, sau đó bóp nát khối mộc điêu trong lòng bàn tay, trầm giọng nói: “Bản đồ!”
Rất nhanh, một tấm bản đồ chi tiết kinh thành nước Tề do chính bọn họ vẽ ra được đặt lên bàn. Viên Cương dưới ánh đèn cẩn thận nhìn tấm bản đồ.
Một lúc lâu sau, Viên Cương quay đầu lại, thấp giọng dặn dò Viên Phong gần đó: “Bảo các huynh đệ đến các hiệu thuốc mua toàn bộ diêm và lưu huỳnh, chú ý giữ bí mật...”
Trong màn đêm, trên một cây đại thụ, Hắc Mẫu Đơn đứng trên ngọn cây nhìn ra xa, sau đó mới nhảy xuống, đi thẳng vào đình viện mà Ngưu Hữu Đạo đang đứng.
Ngưu Hữu Đạo đang đứng chắp tay, ngẩng đầu ngắm trăng trong viện. Hắc Mẫu Đơn đến gần, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài tiệm đậu hũ ven đường có treo một chiếc đèn lồng màu trắng.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, điều này biểu hiện Viên Cương đã nhận được tin tức của hắn, đồng thời cũng biểu đạt với hắn không thành vấn đề.
Hỏa thiêu kinh thành nước Tề sẽ khiến cho rất nhiều người không còn nhà để về, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn làm như vậy. Nhưng nếu bị Hạo Vân Đồ ép đến không còn đường lui, hắn cũng chỉ có thể tạo ra hỗn loạn thật lớn ở kinh thành, để rất nhiều người phải chạy tị nạn, khi đó hắn mới có thể xen lẫn với đám người mà thoát đi.
Chỉ có nhiều người chạy thoát, mới có thể phòng ngừa người ta phát hiện hướng đi của hắn. Nhiều người kêu loạn chạy tứ tán, ai có thể biết hắn đi đâu? Có như thế, hắn mới có thể thuận lợi thoát khỏi kinh thành. Đang bị nhiều người theo dõi, căn bản chẳng cách nào thoát thân.
Về phần Hạo Vân Đồ có đoán được là hắn làm chuyện này hay không, sau đó có đến thu thập hắn hay không, hắn hoàn toàn không để ý đến. Nếu ngay cả cái trước mắt mà còn không qua được, không lo được tính mạng, về sau còn nói chuyện gì được nữa.
Cứ vượt qua chuyện trước mắt, chuyện sau này để sau này nói.
Hắn không muốn làm như vậy, nhưng nếu Hạo Vân Đồ không cho hắn đường sống, hắn chỉ có thể cắn ngược trở lại Hạo Vân Đồ.
Đẩy hắn vào đường cùng, làm cho hắn chó cùng rứt giậu, lại còn không cho hắn đập Hạo Vân Đồ đầu đầy bụi đất sao?
“Đến Thiên Ngọc môn xem tình huống như thế nào.” Ngưu Hữu Đạo nhìn ánh trăng trên bầu trời, thản nhiên nói một câu.
Hắc Mẫu Đơn lập tức rời đi, một lát sau trở về, thấp giọng bẩm báo: “Tiến độ đào địa đạo rất nhanh. Phong Ân Thái đã định lối ra tại một gian nhà chứa đồ cũ bên trái cách viện một căn nhà.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu: “Nếu đêm nay Bùi nương tử không đến, hoặc đàm phán không ổn, ngày mai các ngươi và Thiên Ngọc môn rút lui cùng một chỗ.”
Hắc Mẫu Đơn lập tức hỏi: “Đạo gia, vậy còn người?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ta ở đây làm mồi nhử, thu hút sự chú ý của người bên ngoài.”
Hắc Mẫu Đơn gấp lên: “Như vậy sao được. Một khi có việc, sẽ không có ai bên cạnh ngài để giúp đỡ.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta không lưu lại, các ngươi sẽ không đi được. Chỉ có ta ở đây, để bọn họ biết đồ vẫn còn trên tay ta, các ngươi mới có thể thoát thân. Người bên ngoài sẽ không cho rằng ta cao thượng, ở lại làm mồi nhử như vậy. Bọn họ chỉ nghĩ rằng các ngươi bỏ ta mà đi chỉ vì muốn tránh tai họa. Ta sẽ tận lực kéo dài thời gian giúp các ngươi. Nhớ kỹ, sau khi rời khỏi nơi này, các ngươi và người của Thiên Ngọc môn phải tách ra, đi càng xa càng tốt, đến vùng biển phía Tây, tụ họp với đám người Công Tôn Bố, sau đó ta sẽ sang bên đó gặp các ngươi. Nếu kế hoạch có biến, ta sẽ cho người truyền tin cho các ngươi.”
Hắc Mẫu Đơn nói: “Đạo gia, không được, ta...”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ngăn lại: “Đừng nói nữa, ý ta đã quyết. Bảo các ngươi đi, không chỉ vì các ngươi mà còn vì ta nữa. Chúng ta ở cùng một chỗ, quá chói mắt, rất khó thoát thân. Các ngươi ở lại chỉ có thể là gánh nặng của ta. Một mình ta dễ dàng chạy thoát hơn. Xét theo một khía cạnh nào đó, các ngươi rời đi cũng là thu hút sự chú ý, giúp cho ta thoát thân. Ngươi yên tâm đi, ta đã bố trí xong, muốn bắt ta cũng không dễ dàng đâu. Giang hồ tẩu mã, mưa gió nào mà ta chưa từng trải qua. Ta có thể lăn lộn đến ngày hôm nay cũng không phải là ngồi không.”
Hắc Mẫu Đơn vẫn lo lắng: “Đạo gia, dù sao cũng phải lưu lại một người chạy việc bên cạnh ngài chứ.”
“Có Hầu tử rồi. Điều này không cần ngươi quan tâm. Có một số phương diện, gã còn chuyên nghiệp và mạnh hơn các ngươi nhiều, Huống chi...” Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo nhếch lên nụ cười quỷ quyệt: “Không phải còn có Lệnh Hồ Thu sao.”
Nhắc đến Lệnh Hồ Thu, Lệnh Hồ Thu đã đến. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Lệnh Hồ Thu bước vào đình viện đầu tiên, sau đó nghiêng người sang một bên, đưa tay ra ngoài làm thế mời.
Hai người trong đình nghe tiếng vội quay lại, chỉ thấy một người bước đến dưới ánh trăng, là Bùi Tam Nương.
Thái độ của Lệnh Hồ Thu đối với Bùi Tam Nương rất cung kính. Trước đó, ông ta cũng không khách sáo như vậy khi gặp Bùi Tam Nương, có thể thấy được mời người này đến hoàn toàn không dễ dàng gì.
Muộn như vậy mới mời được người ta đến, đích thật là quá khó. Ông ta không thể trực tiếp liên hệ với hoàng cung, cũng không vào được hoàng cung, chỉ có thể tìm Đại Khâu môn, trước tìm đồng môn của Bùi Tam Nương, nhờ đồng môn này liên hệ với Bùi Tam Nương, nhắc đến hoàng cung với Bùi Tam Nương mới có thể gặp mặt.
“Dâng trà!” Ngưu Hữu Đạo quay sang dặn dò, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm. Bùi Tam Nương có thể đến, sự việc cũng đã thành công một nửa.
“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn nhanh chóng quay vào trong để chuẩn bị nước trà.
Ngưu Hữu Đạo bước nhanh về phía trước, chắp tay nói: “Đêm hôm khuya khoắt quấy nhiễu đại tỷ, là tội của ta.”
Gương mặt Bùi Tam Nương không hề có sự thay đổi: “Ngươi có chuyện gì thì nói nhanh một chút.”
“Sao có thể để khách quý ở đây nói chuyện được, mời vào bên trong.” Ngưu Hữu Đạo nghiêng người nhường đường, đưa tay mời.
Bùi Tam Nương chẳng hề khách sáo, nhanh chân bước vào phòng trong.
Sau đó, Ngưu Hữu Đạo nhìn Lệnh Hồ Thu, chắp tay cảm ơn.
Lệnh Hồ Thu lắc đầu cười khổ. Tư vị cầu người đúng là không dễ tiếp nhận, còn bị người ta châm chọc. Người ta hỏi ông ta, có phải ông ta cảm thấy mình rất có mặt mũi hay không. Cũng may mà vuốt mặt thì nể mũi, cuối cùng cũng mời được người đến.
Không bao lâu sau, một khối mộc điêu cỡ bằng bàn tay đã được khắc xong, trên đó có hình hoa nở phú quý.
Ngưu Hữu Đạo để Hắc Mẫu Đơn dọn dẹp, còn hắn thì nhanh chóng làm cũ miếng gỗ. Hắn rất thành thạo và lành nghề trong lĩnh vực này.
Cuối cùng, khối mộc điêu cũng đã được chuẩn bị xong. Ngưu Hữu Đạo đưa cho Hắc Mẫu Đơn, căn dặn: “Ngươi đưa đến quầy hàng bán đậu hũ bên ngoài, đừng để người ta phát hiện.”
Hắc Mẫu Đơn nhìn khối mộc điêu tinh mỹ trên tay mình, có chút nghi ngờ: “Đạo gia, đây là...?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không cần phải hỏi nhiều như vậy, lập tức chấp hành.”
“Vâng, ta sẽ đi sắp xếp ngay.” Hắc Mẫu Đơn đồng ý, sau đó cầm vật trong tay rời đi.
Trong màn đêm, quán đậu hũ, một người bước vào hậu viện, tìm được Viên Cương, sau đó dâng khối mộc điêu lên: “Lão đại, Đạo gia bên kia đưa tới.”
Dưới ánh đèn, Viên Cương cầm khối mộc điêu lật qua lật lại, nhận ra được thủ pháp của Đạo gia, trầm giọng nói: “Giấy, than củi.”
Giọng nói có chút ngưng trọng. Hắn ta hiểu rất rõ Ngưu Hữu Đạo. Nếu không phải thật sự gặp phải phiền toái, Đạo gia sẽ không dùng thủ pháp như vậy liên hệ với hắn ta.
Đám thủ hạ không biết hắn ta cần giấy và than củi làm gì, nhưng vẫn nhanh chóng đưa đến.
Khối mộc điêu được đặt trên bàn, giấy trắng che phía trên. Viên Cương cầm than củi bôi lên tờ giấy trắng. Tờ giấy dần dần hiện lên hình vẽ trên khối mộc điêu.
Sau khi vẽ xong, hắn ta cầm tờ giấy lên, xem nó dưới ánh đèn, chỉ thấy bên trên hình vẽ có chữ viết xiêu vẹo, chữ viết của Đạo gia mà chỉ có hắn ta quen thuộc: “Đêm mai, đốt đèn, hỏa thiêu thành, mở cửa thành, tạo hỗn loạn, trợ thoát thân.”
Gương mặt Viên Cương trở nên ngưng trọng. Có thể viết ra ba chữ “Hỏa thiêu thành”, đủ biết mọi việc phiền phức đến cỡ nào. Ngưu Hữu Đạo muốn hắn ta tạo nên hỗn loạn ở kinh thành nước Tề, như vậy Đạo gia mới có thể thoát thân.
Hắn ta xé tờ giấy, sau đó bóp nát khối mộc điêu trong lòng bàn tay, trầm giọng nói: “Bản đồ!”
Rất nhanh, một tấm bản đồ chi tiết kinh thành nước Tề do chính bọn họ vẽ ra được đặt lên bàn. Viên Cương dưới ánh đèn cẩn thận nhìn tấm bản đồ.
Một lúc lâu sau, Viên Cương quay đầu lại, thấp giọng dặn dò Viên Phong gần đó: “Bảo các huynh đệ đến các hiệu thuốc mua toàn bộ diêm và lưu huỳnh, chú ý giữ bí mật...”
Trong màn đêm, trên một cây đại thụ, Hắc Mẫu Đơn đứng trên ngọn cây nhìn ra xa, sau đó mới nhảy xuống, đi thẳng vào đình viện mà Ngưu Hữu Đạo đang đứng.
Ngưu Hữu Đạo đang đứng chắp tay, ngẩng đầu ngắm trăng trong viện. Hắc Mẫu Đơn đến gần, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài tiệm đậu hũ ven đường có treo một chiếc đèn lồng màu trắng.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, điều này biểu hiện Viên Cương đã nhận được tin tức của hắn, đồng thời cũng biểu đạt với hắn không thành vấn đề.
Hỏa thiêu kinh thành nước Tề sẽ khiến cho rất nhiều người không còn nhà để về, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn làm như vậy. Nhưng nếu bị Hạo Vân Đồ ép đến không còn đường lui, hắn cũng chỉ có thể tạo ra hỗn loạn thật lớn ở kinh thành, để rất nhiều người phải chạy tị nạn, khi đó hắn mới có thể xen lẫn với đám người mà thoát đi.
Chỉ có nhiều người chạy thoát, mới có thể phòng ngừa người ta phát hiện hướng đi của hắn. Nhiều người kêu loạn chạy tứ tán, ai có thể biết hắn đi đâu? Có như thế, hắn mới có thể thuận lợi thoát khỏi kinh thành. Đang bị nhiều người theo dõi, căn bản chẳng cách nào thoát thân.
Về phần Hạo Vân Đồ có đoán được là hắn làm chuyện này hay không, sau đó có đến thu thập hắn hay không, hắn hoàn toàn không để ý đến. Nếu ngay cả cái trước mắt mà còn không qua được, không lo được tính mạng, về sau còn nói chuyện gì được nữa.
Cứ vượt qua chuyện trước mắt, chuyện sau này để sau này nói.
Hắn không muốn làm như vậy, nhưng nếu Hạo Vân Đồ không cho hắn đường sống, hắn chỉ có thể cắn ngược trở lại Hạo Vân Đồ.
Đẩy hắn vào đường cùng, làm cho hắn chó cùng rứt giậu, lại còn không cho hắn đập Hạo Vân Đồ đầu đầy bụi đất sao?
“Đến Thiên Ngọc môn xem tình huống như thế nào.” Ngưu Hữu Đạo nhìn ánh trăng trên bầu trời, thản nhiên nói một câu.
Hắc Mẫu Đơn lập tức rời đi, một lát sau trở về, thấp giọng bẩm báo: “Tiến độ đào địa đạo rất nhanh. Phong Ân Thái đã định lối ra tại một gian nhà chứa đồ cũ bên trái cách viện một căn nhà.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu: “Nếu đêm nay Bùi nương tử không đến, hoặc đàm phán không ổn, ngày mai các ngươi và Thiên Ngọc môn rút lui cùng một chỗ.”
Hắc Mẫu Đơn lập tức hỏi: “Đạo gia, vậy còn người?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ta ở đây làm mồi nhử, thu hút sự chú ý của người bên ngoài.”
Hắc Mẫu Đơn gấp lên: “Như vậy sao được. Một khi có việc, sẽ không có ai bên cạnh ngài để giúp đỡ.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta không lưu lại, các ngươi sẽ không đi được. Chỉ có ta ở đây, để bọn họ biết đồ vẫn còn trên tay ta, các ngươi mới có thể thoát thân. Người bên ngoài sẽ không cho rằng ta cao thượng, ở lại làm mồi nhử như vậy. Bọn họ chỉ nghĩ rằng các ngươi bỏ ta mà đi chỉ vì muốn tránh tai họa. Ta sẽ tận lực kéo dài thời gian giúp các ngươi. Nhớ kỹ, sau khi rời khỏi nơi này, các ngươi và người của Thiên Ngọc môn phải tách ra, đi càng xa càng tốt, đến vùng biển phía Tây, tụ họp với đám người Công Tôn Bố, sau đó ta sẽ sang bên đó gặp các ngươi. Nếu kế hoạch có biến, ta sẽ cho người truyền tin cho các ngươi.”
Hắc Mẫu Đơn nói: “Đạo gia, không được, ta...”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ngăn lại: “Đừng nói nữa, ý ta đã quyết. Bảo các ngươi đi, không chỉ vì các ngươi mà còn vì ta nữa. Chúng ta ở cùng một chỗ, quá chói mắt, rất khó thoát thân. Các ngươi ở lại chỉ có thể là gánh nặng của ta. Một mình ta dễ dàng chạy thoát hơn. Xét theo một khía cạnh nào đó, các ngươi rời đi cũng là thu hút sự chú ý, giúp cho ta thoát thân. Ngươi yên tâm đi, ta đã bố trí xong, muốn bắt ta cũng không dễ dàng đâu. Giang hồ tẩu mã, mưa gió nào mà ta chưa từng trải qua. Ta có thể lăn lộn đến ngày hôm nay cũng không phải là ngồi không.”
Hắc Mẫu Đơn vẫn lo lắng: “Đạo gia, dù sao cũng phải lưu lại một người chạy việc bên cạnh ngài chứ.”
“Có Hầu tử rồi. Điều này không cần ngươi quan tâm. Có một số phương diện, gã còn chuyên nghiệp và mạnh hơn các ngươi nhiều, Huống chi...” Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo nhếch lên nụ cười quỷ quyệt: “Không phải còn có Lệnh Hồ Thu sao.”
Nhắc đến Lệnh Hồ Thu, Lệnh Hồ Thu đã đến. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Lệnh Hồ Thu bước vào đình viện đầu tiên, sau đó nghiêng người sang một bên, đưa tay ra ngoài làm thế mời.
Hai người trong đình nghe tiếng vội quay lại, chỉ thấy một người bước đến dưới ánh trăng, là Bùi Tam Nương.
Thái độ của Lệnh Hồ Thu đối với Bùi Tam Nương rất cung kính. Trước đó, ông ta cũng không khách sáo như vậy khi gặp Bùi Tam Nương, có thể thấy được mời người này đến hoàn toàn không dễ dàng gì.
Muộn như vậy mới mời được người ta đến, đích thật là quá khó. Ông ta không thể trực tiếp liên hệ với hoàng cung, cũng không vào được hoàng cung, chỉ có thể tìm Đại Khâu môn, trước tìm đồng môn của Bùi Tam Nương, nhờ đồng môn này liên hệ với Bùi Tam Nương, nhắc đến hoàng cung với Bùi Tam Nương mới có thể gặp mặt.
“Dâng trà!” Ngưu Hữu Đạo quay sang dặn dò, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm. Bùi Tam Nương có thể đến, sự việc cũng đã thành công một nửa.
“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn nhanh chóng quay vào trong để chuẩn bị nước trà.
Ngưu Hữu Đạo bước nhanh về phía trước, chắp tay nói: “Đêm hôm khuya khoắt quấy nhiễu đại tỷ, là tội của ta.”
Gương mặt Bùi Tam Nương không hề có sự thay đổi: “Ngươi có chuyện gì thì nói nhanh một chút.”
“Sao có thể để khách quý ở đây nói chuyện được, mời vào bên trong.” Ngưu Hữu Đạo nghiêng người nhường đường, đưa tay mời.
Bùi Tam Nương chẳng hề khách sáo, nhanh chân bước vào phòng trong.
Sau đó, Ngưu Hữu Đạo nhìn Lệnh Hồ Thu, chắp tay cảm ơn.
Lệnh Hồ Thu lắc đầu cười khổ. Tư vị cầu người đúng là không dễ tiếp nhận, còn bị người ta châm chọc. Người ta hỏi ông ta, có phải ông ta cảm thấy mình rất có mặt mũi hay không. Cũng may mà vuốt mặt thì nể mũi, cuối cùng cũng mời được người đến.